Chương 1 ( Hạ )
Cho nên, chưa đến canh ba, Huệ Lan đã thay áo mỏng, ngồi trên giường ở Tây Sương. Chỉ để chờ tình lang, cũng là “con” của nàng.
Thái Viêm khoan thai mà đến.
Huệ Lan vươn tay về phía nam nhân.
Thứ Thái Viêm đặt vào tay nữ nhân không phải bàn tay mình, mà là một cái khăn tay. Sau đó, xoay người rời đi.
Huệ Lan sửng sốt, giở khăn tay ra, vừa nhìn thấy, lòng nàng đã chìm vào đáy biển. Trên chiếc khăn tay, ngoài hình cặp uyên ương, lại có thêm một đôi chim nhạn.
Huệ Lan từng nghe nói, chim nhạn là loài chim si tình, khi bạn đời chết, con còn lại cũng nhất quyết không sống một mình.
— Quân vi uyên ương điểu, thiếp thị thành song nhạn. Uyên ương sinh hữu thì, song nhạn tử đồng huyệt. (Chàng như chim uyên ương, thiếp tựa đôi chim nhạn. Uyên ương sống bên nhau, đôi nhạn chôn cùng mộ.)
Nam nhân này muốn nàng tự tử theo phụ thân của hắn! Tình nhân của nàng muốn nàng tự tử theo trượng phu!
Trên đời này có chuyện nào hoang đường hơn không?
Chuyện hoang đường, lời nói hoang đường, rơi vài giọt lệ hoang đường, rồi lại hoang hoang đường đường lau đi.
Hoang đường thấm đầy trang giấy.
Thái Viêm ngồi ở bàn đu dây, không khí của ban đêm lạnh như băng.
Bóng đêm nồng đậm như mực chưa mài, chỉ có ánh đèn lồng ở Tây Sương kia lúc mờ lúc tỏ như hoa nở dày đặc giữa đêm.
Sương đêm thật lạnh.
Bỗng nhiên có người kéo áo Thái Viêm, quay đầu, Thái Viêm cũng không giật mình khi thấy thiếu niên áo tím đứng ở phía sau.
Ngươi bi thương sao? Thiếu niên hỏi.
Không, ta không bi thương.
Nhưng ánh mắt ngươi cô độc quá.
Nhìn thấy à?
Đương nhiên.
Thái Viêm cười cười, kéo mạnh thiếu niên một phen, ôm y vào lòng.
Thật là một thân thể mỏng manh. Thái Viêm nghĩ.
Ngươi biết không? Thái Viêm nói.
Cái gì?
Ánh mắt của ngươi thực kỳ lạ, dường như không có bất cứ điều gì, hệt như một hồ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Đó là bởi thân thể ta chính là hư vô trong hư vô. Thiếu niên cười nói. Tên của ta là Hư Háo.
Thái Viêm rùng mình.
Thiếu niên nằm trong lòng hắn, tất nhiên biết hắn trở nên khác lạ. Thiếu niên chẳng nói gì cả, chỉ mở to đôi đồng tử màu tím trong suốt chăm chú nhìn Thái Viêm, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run.
Thái Viêm biết “Hư Háo”. Đó là một yêu quái vô cùng tà ác trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết, Hư Háo một thân màu tím, chuyên tác oai tác quái. Giống như tên của y, cái gọi là hư, chính là trộm đi thứ gì đó của người ta trong hư không như một trò đùa cái gọi là háo, đó là lấy đi niềm vui của người ta rồi biến nó thành nỗi buồn.
Thái Viêm vẫn cho rằng “Hư Háo” kia là thứ yêu quái xấu xí dơ bẩn, nhưng hắn chẳng thể nào đoán được, Hư Háo này lại mang dáng vẻ một thiếu niên khiến người ta yêu thích.
Thái Viêm nâng hai gò má Hư Háo lên, cẩn thận hỏi, là ngươi hại chết phụ thân ta?
Không, không phải ta. Phụ thân ngươi bị mẹ kế của ngươi dùng cây đinh dài một tấc đâm thẳng vào não mà chết… Còn ta chỉ trộm một chút hư ảo thôi.
Vậy rốt cuộc ngươi trộm cái gì?
Ta luôn trộm thứ người ta yêu nhất, cũng là thứ người ta không quý trọng nhất. Thiếu niên đáp thật lòng.
Ngươi cũng trộm của chúng ta cái gì phải không?
Hư vinh của phụ thân ngươi, hạnh phúc của ngươi và của mẹ kế ngươi…
Của ta…?
Trái tim ngươi.
Thạch tín là thứ vô cùng độc.
Khi phát hiện thi thể Huệ Lan, bên người có chút bột thạch tín. Gương mặt xinh đẹp kia vặn vẹo không chịu nổi, xanh mét lại đen kịt. Bọt mép cùng máu loãng chảy ra từ khóe miệng.
Bọn nha hoàn hét toáng lên. Thái Viêm lại nhìn đôi chân trần của Huệ Lan mà trầm mặc. Đôi gót sen phụ thân vô cùng yêu thích đã thoát khỏi lớp vải bọc trắng xám, tự do tuyên bố sự tồn tại của mình. Không còn ai cảm thấy đôi gót sen kia động lòng người nữa. Ngón chân vặn vẹo gập vào giữa bàn chân, ngăn chặn sự phát triển của xương cốt mới tạo được hình một đóa hoa sen! Thì ra, để có được thứ đẹp đẽ này phải trả giá nhiều như vậy!
Giờ đây, đôi chân này thoát khỏi vận mệnh của nó. Nữ nhân kia cũng đã thoát khỏi mối tương tư bất đắc dĩ của nàng.
Ai nói cái chết là sự kết thúc vĩnh hằng?
Có rất nhiều lúc, cái chết là một bắt đầu mới.
Thái Viêm tựa hồ có thể nghe được tiếng cười trong vắt động lòng người của Huệ Lan, rốt cuộc ta cũng được tự do rồi!
Đến cuối cùng là thế nào đây?
Thái Viêm lại một lần nữa đứng cạnh bàn đu dây, hắn đang đợi Hư Háo. Hắn lại chưa từng nhận ra mình đang chờ đợi. Mặt trời lặn, sau đó hiện ngàn ánh sao, sau đó ánh trăng lay động, rồi sau đó tầm mắt tối đen.
Thật ra Hư Háo đang ở một góc không ai biết mà vụng trộm nhìn hắn.
Muốn gặp sao? Hư Háo nghĩ.
… Coi như hết.
Hư Háo nhẹ nhàng tới bên cạnh nam nhân suy sụp kia, hỏi, đây là thứ ngươi muốn à?
Ta không biết mình muốn gì nữa. Nam nhân vô lực vò đầu.
Hư Háo thở dài. Ai cũng nói nhân loại là sinh vật đầy lòng tham, dường như thật sự là thế… Nhân loại khiến người ta khó hiểu, nếu không biết bản thân muốn cái gì, tại sao cứ hành động tùy tiện cơ chứ? Nếu không hiểu tâm ý của chính mình, vậy cần gì phải khổ sở giãy dụa như vậy?
Thái Viêm nhìn về phía Hư Háo, lớn tiếng quát hỏi, ngươi cho là ngươi hiểu rõ nhân loại ư?!
Ta không hiểu nhân loại. Ta chính là hư không. Cho nên, ta chỉ muốn thứ ta cần.
Đó là vì ngươi không hiểu tình yêu.
Ngươi hiểu được tình yêu sao?
Đúng vậy, ta hiểu. Ánh mắt Thái Viêm lóe ánh sáng. Ngươi biết không?! Ngươi biết không?! Kể từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết đó là ngươi! Ta nghĩ, cả đời này ta không thể rời xa ngươi được!
Hư Háo nở nụ cười, khóe miệng cong lên, môi anh đào cười ngất.
Một nụ hôn ngọt ngào như mật dừng trên môi Thái Viêm. Thái Viêm mở to hai mắt, hắn khó tin nhìn gương mặt không có chút huyết sắc kia. Đôi môi cảm nhận được sức cắn của hàm răng, cảm nhận được sự linh động của đầu lưỡi.
Thế giới này chẳng lẽ đã điên hết rồi sao?…
Hư Háo cười đẩy ngã Thái Viêm, cởi quần áo của nhau.
Cởi quần áo rồi, hai thân thể trắng nõn quấn lấy nhau. Người hay yêu quái ,có cái gì khác biệt? Đều có dục triều bát ngát, đều có khao khát về nhau.
Trong hỗn loạn, Thái Viêm nghe Hư Háo nói, cái gì mới là thứ ngươi yêu? Sự kiên trì ấy, chứng minh cho ta thấy nào.
Cần nhau.
Hẳn là một tình nhân sẽ nghĩ, ta nên an ủi y như thế nào, ta nên lấy lòng y ra sao? Khiến y cam tâm tình nguyện, khiến y không oán không hối, khiến y chìm sâu vào sóng tình của ta.
Vuốt ve là không đủ.
Hôn môi là không đủ.
Thì thầm là không đủ.
Khi lửa tình bắt đầu nhen nhóm, hết thảy lời ngon tiếng ngọt đều là dư thừa chướng ngại. Hắn chỉ cần dùng phương thức, kỹ xảo của hắn dẫn dắt hai người rung động.
Nếu là yêu, có thể chẳng cần hoa lau không rễ. Nếu là yêu, sẽ kết lụa tơ tằm thành hơn trăm ngàn vạn cái kết đồng tâm. Nếu là yêu, có thể cùng nhau sống chết. Nếu là yêu — sẽ như chim liền cánh cây liền cành, vĩnh viễn chẳng cách xa. Chỉ sợ không hiểu rõ tình yêu, hết thảy đều là hư vô trong hư vô…
Cho nên, nếu không có tình yêu, thì nhục dục cũng là một kỹ xảo.
Thái Viêm cẩn thận mặc quần áo cho cả hai người.
Kích tình qua đi, tất cả quay về nguyên trạng. Hắn chỉ là một con người, không hơn không kém, còn y là một yêu quái.
Hư Háo thở hổn hển, hỏi, ngươi vừa lòng chứ?
Ngón tay cài áo của Thái Viêm ngừng lại.
Đây là tình yêu của ngươi? Tình yêu của ngươi là thỏa mãn dục vọng? Cái đó và động vật có gì khác đây?
… Ta…
Hư Háo cười không ngừng. Không phải nụ cười xinh đẹp vô ngần trong dĩ vãng, mà là một yêu quái điên cuồng quyến rũ khiến người ta sợ hãi đang cười to. Ta cho ngươi thời gian một ngày, ngươi hãy tự suy nghĩ xem thứ ngươi cần là gì, được chứ?
Còn có thể phản đối sao?
Lần đầu tiên gặp nhau là ở bàn đu dây.
Lần cuối cũng là ở bàn đu dây ấy.
Kỳ thật ngay từ đầu đã sai lầm rồi, vốn không nên gặp nhau, vốn không nên quen biết, thứ nho nhỏ này từ khi xuất hiện đã là một sự châm chọc.
Hư Háo vẫn một thân áo tím như trước, ánh mắt bình thản, hoàn toàn không nhận ra kẻ đã hỗn loạn càn khôn đêm trước.
Trải qua đêm hôm đó, Thái Viêm lại nản lòng, lập tức già đi bốn mươi tuổi. Trong lòng hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn lại không biết làm sao để nói được thành lời.
Nghĩ kỹ chưa? Thiếu niên hỏi.
Thái Viêm hỏi lại, vì cái gì ngươi lấy đi trái tim ta, mà không phải sinh mệnh của ta?
Bởi vì ngươi quá mức để ý trái tim mình, ngươi không muốn trao nó cho ai.
Ta sẽ dùng sinh mệnh trao đổi để lấy nó về, được không?
Hư Háo trầm mặc. Rồi lại nhìn hắn, nói, nếu ngươi đã kiên trì, thì ta không thể cự tuyệt.
Thái Viêm cười sầu thảm.
Ai nói “Thái” là quẻ tướng tốt? Dù cho quẻ tướng cũng là từ “Âm” tạo thành. Cũng đừng nói “Thái” là quẻ chỉ cần khẽ lật tam dương tam âm cao thấp, sẽ trở thành “Phủ”, là quẻ xui nhất trong sáu mươi tư quẻ. Thế giới này vốn không có gì là tuyệt đối.
Hư Háo không nói gì nữa, chỉ vươn cánh tay nhỏ dài, một thứ —
…
Máu tươi bắn ra.
Đau đớn, nỗi đau thấu vào xương tủy.
…
Trong hoảng hốt, Thái Viêm nghe thấy Hư Háo dịu dàng nói, ta trả lại trái tim ngươi, để sinh mệnh của ngươi bầu bạn cùng diện mạo bất diệt của ta.
Vĩnh viễn, dứt khoát cho đến chết.
Tựa như lời ân ái êm đềm…
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top