Chương 8: [có H_SM] Trả nợ hệ thống
*Chương này có nội dung nhạy cảm liên quan đến bạo lực. Cân nhắc trước khi đọc.*
Lúc Đoàn Mộc Dương đẩy cửa bước vào phòng, thì nhìn thấy tiểu sư thúc đang lộ vẻ mặt cá chết. Không nhịn được bật cười trong lòng:" Diệp sư thúc..."
Diệp Tử Kỳ cứng đờ xoay ngoái đầu nhìn, khó khăn nuốt xuống cảm giác trùm chăn mà gật đầu, thản nhiên đáp:" Ừm."
Hắn thế nhưng lại liên tiếp chơi dã chiến cùng hai tên nam nhân không đội trời chung kiếp trước ? Lần thứ nhất cùng cựu tình địch Ôn Tề Hiên, lần thứ hai lại là truy cùng giết tận hắn.
Diệp Tử Kỳ rũ mắt che giấu nụ cười chế giễu. Sống lại một đời, cứ ngỡ sẽ tránh khỏi kiếp cho vạn kẻ cởi. Trước đó còn hạnh phúc khi gặp được hệ thống, nhưng kể từ khi nó giao nhiệm vụ, niềm hạnh phúc đó như rơi vào vực sâu không đáy. Mỗi ngày đều lo trước lo sau, lòng người dần nguội lạnh. Ngay cả khi liên tiếp một tháng không thấy nó xuất hiện, lòng Diệp Tử Kỳ vẫn không thể buông bỏ, không biết bắt đầu từ lúc nào, Diệp Tử Kỳ phía sau khó nói cứ nghĩ đến nam nhân lại ngứa ngáy.
Nụ cười chua sót càng mèo mó, hai mắt đỏ hồng, rõ ràng trước kia trong lòng hắn còn nghĩ đến nữ tử dung mạo trẻ trung xinh đẹp mặc dù nữ tử đó duy nhất chỉ một người là sư muội.
Sau khi vào nhà, Đoàn Mộc Dương tiến lại gần Diệp Tử Kỳ, hai mắt chăm chú ngắm nhìn hắn.
"Diệp sư thúc, ta biết hiện giờ trong trái tim người chỉ có Ôn sư thúc. Nhưng..." Đoàn Mộc Dương kéo tay Diệp Tử Kỳ đặt lên ngực trái, ôn nhu nhìn:" Ta sẽ làm trong tim người có ta."
Buổi tối của một tháng trước, theo thường lệ Đoàn Mộc Dương kết thúc buổi tu luyện, khi đang một đường về phòng thì bắt gặp một tình cảnh khiến y phải trợn mắt há hốc. Cả người Ôn Tề Hiên quần áo rách rưới không chỉnh tề, trong lòng đang ôm thiếu niên càng thảm thương. Nếu kẻ không biết chỉ có thể thuận não suy nghĩ hai người bị tập kích, nhưng Đoàn Mộc Dương là kẻ nào kia chứ. Một người lăn lộn bụi hoa mà lớn, làm sao mà không biết hai người kia xảy ra chuyện gì. Huống chi, ở góc độ này, Ôn Tề Hiên có lẽ không thấy y, nhưng Đoàn Mộc Dương một năm một mười rõ ràng, thiếu niên trong ngực Ôn Tề Hiên dù đang ngất xỉu, nhưng gương mặt xuân phong vạn phần, từ cổ đi xuống, những nụ hoa diễm lệ vẫn còn rõ ràng. Có thể đoán rằng, hai người họ có một đêm nồng cháy. Nghĩ một lúc, phía dưới Đoàn Mộc Dương lại cương lên. Hai mắt sâu thẩm nhìn vào đôi chân thon dài bị lộ ra của Diệp Tử Kỳ, một ngụm nước bọt xuống bụng. Nói thật, mỹ nữ nào mà Đoàn Mộc Dương chưa từng thử qua, nhưng không biết vì sao, y lại thèm thuồng thân thể Diệp Tử Kỳ. Y thật sự ghen tỵ với Ôn Tề Hiên, và cũng kể từ đó hằng đêm Ôn Tề Hiên lại mơ mộng xuân, trong mộng, Diệp Tử Kỳ quyến rũ phong tình nằm dưới thân y rên rĩ. Nhưng khi tỉnh giấc, chỉ là bên người trống không, phía quần lại thấm chất nhày, y cũng từng thử đi vào thanh quán lẫn kỹ viện nhưng tất cả công cóc. Y không thể cương.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trong trẻo ấm áp, sửng sờ nâng đầu nhìn y, Diệp Tử Kỳ bị ánh nhìn thâm tình Đoàn Mộc Dương nuốt lấy, đợi nữa ngày mới bình ổn:" Ta...ngươi..."
Đoàn Mộc Dương cong môi cười, dùng ngón tay đặt lên môi hắn:" Suỵt. Diệp sư thúc, đừng nói. Có thể giờ người chưa thích ta, nhưng ta.." đang nói một nữa, bỗng phía trước tối đen, Đoàn Mộc Dương trước hai mắt mở to hoảng sợ mà ngất đi.
Độc Cô Tuyệt tựa tiếu phi tiếu nâng mắt nhìn Diệp Tử Kỳ:" Xem ra, tiểu đồ đệ nhà tam đệ có thể trước mặt ta trốn đi để cùng đồ đệ thân truyền duy nhất của ta dây dưa."
Diệp Tử Kỳ hai mắt đầy tia sợ hãi mà dịch người lùi ra phía sau:" C...Chưởng môn, đệ tử...đệ tử..."
"Chậc... Nhìn xem, dấu hôn này, dấu răng này. " Vừa nói, Độc Cô Tuyệt ngón tay vừa sờ lên dấu vết lúc trước Đoàn Mộc Dương để lại, thân thể Diệp Tử Kỳ bất giác run rẩy, miệng không biết mở miệng phản bác như nào. Hai mắt Độc Cô Tuyệt sâu thẳm nhìn thẳng vào người Diệp Tử Kỳ, như nghĩ đến điều gì, chân mày khẽ nhướng lên nói:" Để ta đoán, có phải hai người rất nồng nhiệt không? Hửm~"
Diệp Tử Kỳ từ lúc Độc Cô Tuyệt xuất hiện, trong lòng không nhịn được lộp bộp, hơn nữa lúc này trong đầu vang lên tiếng hệ thống: [ Đề nghị người chơi thực hiện giao hợp trong vòng một tháng để trừ nợ tu vi.]
Một tháng.... Diệp Tử Kỳ sắc mặt phút chốc tái nhợt. Tuyệt vọng đến nổi hắn như chết lắng, lúc tỉnh lại đã thấy bản thân đang được Độc Cô Tuyệt ôm lấy. Mới vừa rồi còn trong căn phòng ngăn nắp sạch sẽ của Đoàn Mộc Dương, thoáng một cái đã ngay ngắn ở trong phòng mà hơn ngàn đệ tử trong tông môn không mấy ai được vào.
Bị người dùng lực ném lên giường, Diệp Tử Kỳ nén cơn đau, một tiếng cũng không dám phát ra mà thu mình lại cố thu nhỏ bản thân.
Diệp Tử Kỳ biết chưởng môn đây tuyệt đối là muốn làm gì và lần này cũng là cơ hội trừ nợ hệ thống. Cúi đầu coi như chấp nhận số phận.
Quần áo trên người đột nhiên bị một lực làm vỡ vụng, thân thể bất ngờ lộ ra không khí, không nhịn được một trận run rẩy, chân tay cũng bị cố định tại giường. Diệp Tử Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt:" Chưởng môn? Này..."
Độc Cô Tuyệt vẻ mặt thản nhiên đáp:" Ngươi làm ta đây trong lòng khó chịu, chỉ muốn dùng tay xé nát người Đoàn Mộc Dương. Nhưng ta không làm, bởi vì hắn là đồ đệ duy nhất của tên ngốc đồ đệ của ta để lại. Ta đây nuối tiếc." Nói xong, Độc Cô Tuyệt liền thở dài, ấm ức nói:" Nhưng trong lòng không được vui."
Diệp Tử Kỳ nhìn Độc Cô Tuyệt bày vẻ đáng thương, trong lòng không nhịn được trận chế giễu, nhưng ngại mặt mũi vị này quá cao, sợ rằng vừa nói ra đã đi chầu diêm vương, mạnh mẽ nuốt xuống cảm xúc, nằm trên giường, Diệp Tử Kỳ nhắm mắt không nhìn che dấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Độc Cô Tuyệt đang bày vẻ đáng thương bỗng lại trở mặt, hung hăng khom người, nắm lấy cằm Diệp Tử Kỳ không thương tiếc siết chặt, gằn giọng:" Ta chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tên dâm đãng nhà ngươi." Diệp Tử Kỳ nghe thế, thân thể càng run rẩy, khiến Độc Cô Tuyệt đau lòng hạ giọng:" Nhưng ta lại nuối tiếc. Vì ngươi là kẻ thứ hai khiến tâm ta dao động. Nếu giết ngươi, vậy không phải ta đây lại tiếp tục cô độc?"
Cả người một thân đầy mồ hôi nằm trên giường cảm nhận không khí trong phòng ngày càng u ám, Diệp Tử Kỳ giương mắt nhìn Độc Cô Tuyệt rồi vội thụt đầu né tránh.
Độc Cô Tuyệt nhếch môi. Chát! Một tiếng tát tai vàng lên, Diệp Tử Kỳ gương bị đánh đến nghiêng đầu, bên má sưng đỏ.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, ngay lập tức roi da vung lên không trung, âm thanh xé rách không khí một đường đi xuống, rơi trên người cậu, từ bã vai đến đường nhân ngư để lại vết roi ứa máu. Một roi lại một roi đánh xuống, vết thương chồng vết thương, từ vết roi ứa máu thành máu tươi bắn ra. Diệp Tử Kỳ đau đến sống đi chết lại, làn da vốn trắng trẻo mịn mạng, trên người cùng lắm chỉ có những dấu vết hoang dâm lúc trước nay lại bị roi đánh đến máu tươi nhuộm cả người. Nhưng những vết roi ngày càng cảm thấy ngứa ngáy chỉ mong được người đánh. Ngứa ngáy dần đi xuống phía dưới, hạ thân Diệp Tử Kỳ yếu ớt vểnh lên.
Độc Cô Tuyệt mắt sắt phát hiện Diệp Tử Kỳ có phản ứng, cười lạnh, tâm độc vung roi da quất lên hạ thân bán cương của hắn, chỗ yếu ớt bị đánh Diệp Tử Kỳ hét lên:" A...".
Độc Cô Tuyệt khinh miệt nói:" Ha hả....thế mà lại bị đánh đến cương? Còn dâm đãng hơn kỹ nữ thanh lâu."
Diệp Tử Kỳ tuyệt vọng lắc đầu, đến cả hắn cũng không ngờ bản thân thế nhưng lại như vậy. Bị người ta đánh đến cương cứng thèm khát, hai mắt mơ hồ nhìn Độc Cô Tuyệt. Nhưng mà, Diệp Tử Kỳ lại không hề hay biết, trên roi thế nhưng được người ta tỉ mỉ bôi lên xuân dược đặc chế. Mà kẻ bôi đó, không ai khác là sư phụ được hắn tôn kính. Lý do vì sao xuất hiện trong tay Độc Cô Tuyệt là vì một lần sơ ý bị y phát và tịch thu. Diệp Tử Kỳ khẽ mở miệng định nói thì tiếng chát lại vang lên. Má bên kia cũng bị đánh, hai bên má cứ thế mà in sâu ngón tay đỏ rực. Diệp Tử Kỳ bị đánh đến hoa mắt, không còn nhớ bản thân định nói gì, bản thân đang ở và đang làm gì.
Diệp Tử Kỳ khoé miệng chảy ra tia máu, gương mặt vôn thanh tú động lòng ngươi nay lại sưng tím, thân thể càng thảm thương đầy vết thương khiến người ta thương sót. Độc Cô Tuyệt tham lam cúi người liếm lấy máu tưới, thân thể bị người liếm mút, Diệp Tử Kỳ nhịn không được mở miệng rên rỉ.
Nghe tiếng rên rỉ, Độc Cô Tuyệt tức giận bóp cổ lấy Diệp Tử Kỳ:" Câm miệng, không được rên rỉ khi ta chưa cho phép."
Cổ bị siết chặt, gương mặt Diệp Tử Kỳ đỏ âu vì thiếu dưỡng khí, thân thể theo phản xạ giẫy giụa làm vết thương vừa mới được Độc Cô Tuyệt liếm khô lại chảy máu, giẫy giụa ngày càng yếu, hai mắt tan rã đi. Diệp Tử Kỳ như thấy bản thân lại cảm nhận cái chết nữa thì không khí ùa vào. Trên cổ cũng được buông lỏng, Diệp Tử Kỳ vội vàng mở miệng từng ngụm to hít không khí.
Độc Cô Tuyệt nhíu mày, có chút mơ hồ hỏi:" Tu vi ngươi đâu?"
Diệp Tử Kỳ giương mắt nhìn, giọng khàn khàn đáp:" Khụ...hôm qua con bị trúng độc khiến ...khụ khụ khiến tu vi bị mất đi vài ngày."
Như tinh tưởng lời nói dối Diệp Tử Kỳ, Độc Cô Tuyệt chỉ nhướng mày một cái cho lấy lệ một cái không phả bác, mà lại nói sang chuyện khác:" Giọng thật khó nghe. Thật muốn cắt lưỡi ngươi nhưng ta lại thích tiếng rên của ngươi."
Nói xong, Độc Cô Tuyệt suy tư một lát liền cầm lấy bịt miệng từ không gian trữ vật với một quả bóng đen có lỗ thoáng khí trên một chiếc thắt lưng làm bằng da.
Miệng bị khoá, Diệp Tử Kỳ trợn mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, trong miệng mơ hồ thốt ra:"ưm..mmmm...mmm"
Độc Cô Tuyệt hài lòng gật đầu, ngón tay đưa lên mắt Diệp Tử Kỳ vuốt ve:" Mắt của ngươi nhìn rất đẹp làm ta chỉ muốn từng chút từng chút ăn ngươi vào bụng." Như đắn đo điều gì, Độc Cô Tuyệt tiếc nuối lắc đầu:" Sư tôn ngươi từng nói, muốn để con người cảm nhận được giới hạn của khoái cảm là khi họ không biết điều sắp tới sẽ xảy ra. Muốn họ không biết, chỉ cần làm họ không thấy đi." Vừa dứt lời, phía trước Diệp Tử Kỳ liền tối đen, mọi cảm giác trên người cũng theo đó mà ngày càng trở lên nhạy cảm.
Lúc này, hai tay đang cố định trên đầu giường được tự do, Diệp Tử Kỳ vươn tay định tháo thứ bịt mắt và miệng nhưng linh lực uốn lượn hình số tám giữ lấy hai tay. Khó chịu cựa quậy, bên mông bị người đánh.
Độc Cô Tuyệt cười lạnh ra lệnh:" Nằm yên cho ta.'
Trên cổ cảm giác quen thuộc bị người xích lấy, mặc dù dây xích này nhỏ nhắn đáng yêu nhưng vẫn khiến Diệp Tử Kỳ hoảng sợ giẫy giụa. Nước mắt như nước vỡ bờ liên tục trào ra, làm thấm ướt cả bịt mắt. Tiếng cầu xin đến bên miệng nhưng bị bịt miệng chặn lấy chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ kích thích. Độc Cô Tuyệt cũng vì thế hiểu lầm Diệp Tử Kỳ đang bị kích thích mà phát tao, nhất là khi nước bọt theo khoé miệng cùng lỗ thông khí chảy ra nước dãi dâm mỹ.
Độc Cô Tuyệt nhướng lông mày cười lạnh phun ra câu:" Dâm đãng."
Diệp Tử Kỳ thân mình bị người lật qua, tạo tư thế nữa nằm nữa quỳ. Nữa thân từ cổ đến ngực dán lên giường, từ ngực trở xuống bị nhấc bổng lên, hai chân quỳ trên giường, mông cong vểnh lên. Độc Cô Tuyệt leo lên giường, hai mắt nhìn hậu huyệt đóng mở lộ ra mị thịt bên trong, đưa ngón tay vào trong xoay một vòng, Diệp Tử Kỳ hậu huyệt truyền đến cơn khoái cảm, xoay mông còn muốn nhìu hơn.
Độc Cô Tuyệt khẽ cười như tìm được trò vui, dùng móng tay cào cào lên nếp nhăn nơi hậu huyệt khiến nó thẹn thùng đóng mở từ bên trong tuôn ra dâm thủy. Ngạc nhiên nhìn dâm thuỷ như thủy triều chảy ra, Độc Cô Tuyệt bật thốt lên:" Nước dâm, hảo báu vật a."
Một tay lấy dây xích đang xích cổ Diệp Tử Kỳ, một tay cầm nến đỏ, hương hoa hồng hoà huyện hương trúc khiến bầu không khí càng diễm lệ.
Diệp Tử Kỳ tư thế vừa xấu hổ vừa nhục nhã, nước mắt ngày càng rơi nhiều.
Độc Cô Tuyệt cười nói:" Tử Diệp, đoán xem, chúng ta sắp chơi cái gì? Hửm~ đoán đúng ta thưởng a."
Diệp Tử Kỳ mệt mỏi lắc đầu, vô thức không muốn đụng vào thứ này. Độc Cô Tuyệt thấy vậy, thò người về phía trước, đâm cự vật vào bên trong huyệt động dâm đãng, phà hơi vào tai Diệp Tử Kỳ:" Sao lại không trả lời?" Nói đoạn, liền há miệng ngậm lấy vành tai Diệp Tử Kỳ.
Huyệt động ngứa ngày mở rộng nuốt lấy cự vật, bên trong mị thịt bị vải quần áo cọ sát, ngứa ngáy không thôi. Phía trên, vành tai lại bị Độc Cô Tuyệt ẩm ướt môi mỏng ngậm lấy, nỗi đau bị người xích cổ dần bị khoái cảm dục vọng xoá lấn áp. Đánh một cái rùng mình, Diệp Tử Kỳ đong đưa eo. Biết rõ ý định đối phương, Độc Cô Tuyệt liền rút ra, khiến Diệp Tử Kỳ hậu huyệt ngày càng ngứa ngáy, trống rỗng.
Không đợi Diệp Tử Kỳ hiểu rõ chuyện gì, Độc Cô Tuyệt liền nghiêng tay cầm nến, theo hương thơm, từng sáp nến theo đó rơi xuống. Dọc theo đường sóng lưng đi xuống, Độc Cô Tuyệt banh mông Diệp Tử Kỳ ra, để sáp nến chảy vào.
"Ưm...ưm..." Thời điểm sáp nến chảy xuống rơi trên tấm lưng nhỏ gầy, Diệp Tử Kỳ đã sợ hãi định né tránh, nhưng bị Độc Cô Tuyệt nắm lấy đầu dây xích giật một cái cảnh cáo. Hậu huyệt lần nữa bị banh ra, nóng rát sáp nến tiến vào, Diệp Tử Kỳ thân thể càng run rẩy lợi hại. Hắn cứ nghĩ bản thân cứ thế mà bị phỏng chết, nhưng đợi một lúc, giống vết thương roi da, mỗi chỗ sáp đáp vào, liền khiến cơn dục vọng Diệp Tử Kỳ ngày càng dâng.
Ném đi nến thơm, dán đầu vào, Độc Cô Tuyệt hé mở vươn đầu lưỡi liếm lấy từng khe hở nơi nếp nhăn tiếp đó chầm chầm đưa đầu lưỡi vào bên trong, giả động tác mà ra ra vào vào.
Chưa bao giờ được người hậu hạ như vậy, tuy lúc đầu có hoảng sợ định giẫy giụa nhưng theo động tác, Diệp Tử Kỳ lắc mông đưa đẩy truy tìm khoái cảm. Đồng tử được che đi đồ bịt mắt dãn ra, cả người xụi lơ run rẩy, trước mắt loé lên sáng rồi bắn ra, ngón chân sướng đến cuộn trọn, theo đó, dâm thủy ở phía sau bị người mạnh mẽ hút vào trong miệng.
Rời miệng lưỡi ra người Diệp Tử Kỳ, Độc Cô Tuyệt không hài lòng vỗ vỗ mông Diệp Tử Kỳ:" Quá nhanh."
Vừa mới tiết ra, Diệp Tử Kỳ cả người như nhũng ra, không thèm phản ứng đến lời nói Độc Cô Tuyệt. Bị người lần nữa lật ra, hoa hành vừa mới xuất ra đáng thương bị người nắm lấy, Diệp Tử Kỳ khó khăn nhích người định né tránh nhưng lực tay Độc Cô Tuyệt trở nên mạnh mẽ, làm hoa hành truyền đến cơn đau.
"Cương đi." Độc Cô Tuyệt không thèm để ý Diệp Tử Kỳ có thể nói được hay không mà ra lệnh.
Đặt tay lên ngực Diệp Tử Kỳ xoa nắn một hồi liền hướng một vòng đi xuống bụng, rồi lại dừng chân nơi bến cũ dương vật. Diệp Tử Kỳ cảm nhận ngón tay linh hoạt trên người di chuyển, mỗi lần đi qua vết roi liền dừng lại một chút rồi đi. Cự vật bị bàn tay to lớn của Độc Cô Tuyệt nắm lấy, lúc thì nhẹ nhàng xoa nắn, lúc lại thành thụt dùng ngón tay khều quy đầu, lúc thì đi xuống nghịch túi thịt. Bị người khiêu khích, hoa hành Diệp Tử Kỳ lại cương lên. Độc Cô Tuyệt lộ vẻ ngạc nhiên:" Thật nhỏ, chỉ tới hai đốt ngón tay của ta a."
Tiếp đó, Độc Cô Tuyệt lại cúi đầu, ngậm lấy tinh xảo hoa hành, liếm mút một lát lại hướng xuống túi thịt dùng răng cắn nhẹ lên rồi lại đi lên ngậm lấy hoa hành Diệp Tử Kỳ phun ra nuốt vào.
Diệp Tử Kỳ thở dốc từng cơn, ưỡn người về phía trước, đẩy sâu tiểu đệ đệ vào trong miệng Độc Cô Tuyệt. Lần nữa cảm giác sắp xuất ra, bất ngờ Độc Cô Tuyệt dừng động tác, phun ra hoa hành, Diệp Tử Kỳ khó chịu định dùng chân cọ lấy thì ở đỉnh quy đầu cảm nhận lạnh lẽo vật lạ. Còn đang hiếu kỳ thì cơn đau ập đến, Diệp Tử Kỳ đau đến cả người căng cứng nhưng không dám giẫy dụa. Cảm nhân vật lạ chậm rãi xoay tròn đi vào, mồ hôi theo thời gian mà rỉ ra như từ nước mới lên. Đợi khi vật lạ hoàn toàn đi vào, Diệp Tử Kỳ đã mền nhũng như người chết nằm trên giường. Hơi thở cũng rất nhẹ, nếu lồng ngực không phập phồng thì có lẽ tưởng là đã chết. Trên môi khoá môi được mở, Diệp Tử Kỳ miệng vẫn mở to chưa kịp khép lại thì truyền đến mềm mại, chóp mũi còn thoang thoảng hương trúc. Độc Cô Tuyệt đang hôn hắn, Diệp Tử Kỳ ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn, chủ động đưa lưỡi quấn lấy lưỡi y tạo ra tiếng mút lưỡi ' chậc chậc' dâm mỹ. Nếu cổ tay cùng chân không bị người khoá đã ôm lấy người.
Độc Cô Tuyệt vẫn một mực nhìn Diệp Tử Kỳ, hai mắt ẩn ẩn loé lên tia dục vọng. Phía dưới đã sớm căng cứng tạo thành túp lều, nhưng y biết chưa phải lúc. Phất tay áo ném ra ngựa gỗ, tay vòng qua bế lấy người, để hai chân Diệp Tử Kỳ quấn lên eo mà ôm lấy đi tới bên nó.
Bước chân Độc Cô Tuyệt vững chắc đến bên ngựa gỗ, khiến cự vật qua lớp quần cứ thế lần nữa đâm vào Diệp Tử Kỳ, khiến dâm dịch ngày càng chảy ra nhiều. Theo từng nước chân Độc Cô Tuyệt mà chảy ra dâm thủy, làm sàn nhà dính đầy chất nhày.
Ngựa gỗ to lớn một màu đen huyền cao gần tới eo y, trên người, cự vật gỗ hình trụ to lớn tráng kiện cứng rắn, bề mặt gồ ghề đầy đường gân. Hoàn mỹ đến nỗi không khác gì đồ thật.
Độc Cô Tuyệt bệ lấy mông Diệp Tử Kỳ, mông to bị người chạm vào, môi lại vẫn còn đang đắm đuối cùng đối phương qua lại, tiếng rên rỉ chỉ có thể một lần nữa nuốt xuống bụng. Bất ngờ, Diệp Tử Kỳ bị người đặt ngồi xuống, vật trụ một đường được hậu huyệt nuốt vào.
"A ha...lạnh quá...hảo trướng...ưm~"
Diệp Tử Kỳ mềm người nằm trên lưng ngực, miệng mở to há hốc.
Ngồi xổm trước mặt, Độc Cô Tuyệt đưa tay vuốt ve má Diệp Tử Kỳ, hỏi:" Biết gì không?"
Diệp Tử Kỳ vô thức lắc đầu:" Ưm...k..không biết...nhưng lớn quá..."
Độc Cô Tuyệt nâng tay Diệp Tử Kỳ lên an ủi hôn lên, tiếp theo liền không kịp Diệp Tử Kỳ thở dốc, liền dùng đồ vật kẹp lên quả anh đào. Kẹp xong, liền vận dụng linh lực đưa đẩy ngựa gỗ, mặc khác, đưa tia điện vào dương cụ giả, làm Diệp Tử Kỳ cảm nhận tê dại từ nó, mà dương vật giả cũng cùng run lắc ngày càng nhanh trong khoang thịt.
"A...ha..." Diệp Tử Kỳ mở to mắt sợ hãi kêu lên, hai chân vội vàng kẹp lấy thân ngựa gỗ. Đầu sợi xích trên cổ nằm trong tay Độc Cô Tuyệt, theo sự hoạt động mà va vào thân ngựa gỗ tạo thành tiếng. Mỗi lần chạm vào, một mùi trúc thoang thoảng xuất hiện, mà mỗi lần xuất hiện như đang tăng xuân dược trong người. Diệp Tử Kỳ ngày càng phát tao kêu lớn.
Ngồi xổm quan sát nãy giờ, hai mắt thăm thẳm chứa đầy tia hứng thú nhìn như thợ săn đang nhìn con mồi. Đưa tay kéo lấy đồ bịt mắt, Độc Cô Tuyệt nhẹ giọng hỏi: "Diệp Tử Kỳ, nói xem ta là ai?"
Cả người nghiêng ngả, Diệp Tử Kỳ ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át nhìn Độc Cô Tuyệt, đáp:" Là..là chưởng môn."
Độc Cô Tuyệt nhíu mày siết chặt thứ đang kẹp nắm vú:" Sai."
Diệp Tử Kỳ vừa sướng vừa đau đến hoảng hốt:" Ưm...là Độc Cô..." Chưa trả lời xong, Độc Cô Tuyệt đã tăng độ nhọn của đồ kẹp, Diệp Tử Kỳ vội nói:" A...ha là Tuyệt...ưm là Tuyệt...phu quân a ha...tướng công... Xin người đừng tăng nữa."
Độc Cô Tuyệt tuy thoả mãn với đáp án nhưng mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, tay nâng lên roi da đánh lên ngực Diệp Tử Kỳ:" Tuyệt là để ngươi gọi? Tướng công? Phu quân? Hừ... Nghe cho rõ, ta là chủ nhân, ngươi là chó cái."
"Ưm...chủ nhân..đừng đánh đừng đánh... Cầu người, a ha chủ nhân..cầu người đừng đánh chó cái nữa." Diệp Tử Kỳ nức nở khóc lên cầu xin. Dáng vẻ yếu đuối đáng thương làm người ta muốn ôm vào lòng vuốt ve an ủi, nhưng kẻ đó nhất định không phải là Độc Cô Tuyệt. Dáng vẻ của Diệp Tử Kỳ chỉ khiến thú tính trên người Độc Cô Tuyệt kéo ra, nó nụ cười tà ác. Đứng dậy đi ra phía sau, thản nhiên ngồi trên khoảng trống ngựa ngỗ phía sau, tay ôm lấy eo Diệp Tử Kỳ nâng lên rồi hạ xuống. Miệng huyệt đang nuốt lấy dương vật giả khó khăn mở miệng nuốt thêm cự vật xem ta còn to dài và khủng bố hơn dương vật giả kia.
Lúc cự long đâm tơi, Diệp Tử Kỳ tái mặt siết lấy hai tai ngựa gỗ, thân thể sợ hãi vùng vẫy. Hậu huyệt hắn sẽ bị rách mất.
Bên tai truyền đến giọng Độc Cô Tuyệt:" Thả lỏng, chủ nhân muốn đi tiểu vào bên trong ngươi."
Diệp Tử Kỳ lúc này chỉ có thể cắn răng thả lỏng cơ thể, để miệng huyệt phía sau để nó đi vào, khi huyệt động trọn vẹn nuốt hết hai vật, bên trong hậu huyệt một nóng một lạnh, thần trí đã mơ hồ nay càng loạn lạc. Đau đớn do bị rách cũng bị lãng quên, vô thức Diệp Tử Kỳ trong đầu nhớ lại tầng 2 Vạn Dâm Bích Hoa, huyệt động cũng vì thế ngày càng chảy ra nhiều dịch thể.
Độc Cô Tuyệt giật mình:" Thuần Âm Linh Thể ?"
Bên trong khoang ruột, Độc Cô Tuyệt cảm nhân như có trăm miệng đang ngậm mút lấy, từng nếp nhăn xếp chồng lên nhau ôm lấy cự long của y. Điều quan trọng nhất, thế nhưng gã đây đang nhập vào tu luyện. Bình cảnh gã gặp hơn năm mươi năm lại đang được nguồn lực ngũ sắc quá vỡ từng chút. Gã đón, chỉ cần một tháng thì bình cảnh này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn."
Độc Cô Tuyệt ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Diệp Tử Kỳ, Thuần Âm Linh thể, lô đỉnh số một trong tu chân, nhiều kẻ cũng vì thế đi lên con đường song tu. Mục đích của họ là tìm được một Thuần Âm Thân thể nhưng khiến người ta thất vọng, một ngàn năm trở lại đây, thế nhưng không một ai thành công tìm ra được. Nếu không phải năm đó vị tiên đắc đạo đầu tiên lại là song tu cùng Thuần Âm Linh thể thì kẻ khác đã nghĩ đây chỉ là truyền thuyết. Tìm kiếm trong vạn nữ tử, đáp lại họ chỉ là con số không, năm đó, sư tôn gã cũng luyện song tu. Một lòng tìm kiếm để phá vỡ bình cảnh cuối cùng, nhưng...
"Chủ nhân...mau động..." Diệp Tử Kỳ khó chịu lên tiếng đánh vỡ suy nghĩ của Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một tiếng rồi điên cuồng luật động.
******Đôi lời *******
Này là lần đầu mình viết SM ( bộ này cũng là bộ đầu tiên mình viết H), chỗ nào sai sót mong mọi người bỏ qua.
🥺🥺 Nhưng mà cứ tưởng chương 2 là dài nhất rồi, ai dè ngồi viết xong nhìn lại số chữ mất hồn:-; nó gấp đôi luôn a. 🥺🥺
Eo ôi~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top