chương 29: bảo bảo ra đời
"Tướng công..."
Sở Tiếu rùng mình, đũng quần phút chốc phồng to, gậy thịt như muốn đâm xuyên quần để cảm nhận rõ ấm nóng trong miệng Diệp Tử Kỳ.
Sở Tiếu hai mắt nổi đầy tơ máu, trên trán mồ hôi rỉ ra lướt qua gân xanh đang nổi ra.
Sở Tiếu để tay trên đầu Diệp Tử Kỳ, lòng bàn tay cảm nhận từng sợi tóc mềm mại, khẽ vuốt ve, hai mắt nheo lại, bàn tay siết lấy tóc đen ấn đầu Diệp Tử Kỳ càng gần bên người, côn thịt cũng vì thế mà đâm đâm vào yết hầu của Diệp Tử Kỳ, khóe mắt mà đỏ lên.
Diệp Tử Kỳ động mông, muốn lui về phía sau tìm vị trí thoải mái một chút, đầu gối bị đá nhọn cứa đến đau, thêm nữa ngồi nhừ này, bụng hắn bị cấn đến khó chịu, bất đắc dĩ Sở Tiếu hiểu lầm, tay càng ấn đầu Diệp Tử Kỳ. Gồ gồ thở dốc nói:" Từ bỏ? Là ngươi quyến rũ ta trước, thế nào cũng lại là kẻ bỏ cuộc?"
Diệp Tử Kỳ lắc lắc đầu, nhịn xuống đau đớn, hai tay sờ lấy chúm lông mao, dùng sức nắm lấy kéo ra.
Sở Tiếu không ngờ Diệp Tử Kỳ còn rình đến chiêu này, đau đến côn thịt cũng mềm đi, tai cùng đuôi lộ ra, cả hai như côn thịt đều cụp xuống. Trông đáng thương cực kỳ.
Đợi khi cự long Sở Tiếu trượt ra khỏi miệng, Diệp Tử Kỳ mới buông tay, trong lòng bàn tay còn vài cọng long phất phơ.
Diệp Tử Kỳ hừ nhẹ một tiếng:" Ta bảo từ bỏ lúc nào, ngươi con chó điên này, không chịu mở hai mắt chó ngươi lên nhìn xem bụng ta như thế nào. Còn nữa, nhìn xen cái sàn nhà phối đãn này bao nhiêu nhọn, làm chân ta đau bao nhiêu."
Người ta thường hay bảo khi mang thai, tính tình phụ nữ sẽ trở nên bao nhiêu cáu gắt. Tuy Diệp Tử Kỳ là nam nhân, nhưng thiết nghĩ câu này không nhiêu khác biệt đi.
Nếu đám người Độc Cô Tuyệt ở đây,nhất định sẽ cười khinh rồi nói: ngu ngốc. Chọc ai không chọc lại chọc tiểu sư tử nhà họ.
Nhưng cả đám hiện giờ vẫn còn đang gấp rút chạy đến Yêu giới này a.
Sở Tiếu bị Diệp Tử Kỳ nói đến ngu người, thật ra bây giờ y mới chú ý đến bụng hơi lớn kia, trong mắt hơi lóe lên, một ý nghĩ lóe lên, đứa nhỏ trong bụng có khi nào là của y không, đuôi cũng vì thế khẽ phe phẩy, cơn đau vì bị nhổ lông cũng tạm quên, tay chân luống cuống định ôm lấy Diệp Tử Kỳ, nhưng hai tay chưa kịp chạm đến đã bị người đánh lên.
Diệp Tử Kỳ nhíu mày lọm khọm bò dậy, không vui không buồn ưỡn bụng đến bàn, đặt mông ngồi lên ghế, tay quơ lấy trái nho trên bàn ném vào miệng, chẹp chẹp miệng nhai:" Nghe nói ngươi cùng Sở Nhất Long lăn giường?"
Sở Tiếu nữa canh giờ trước còn lạnh lùng muốn xua đuổi Diệp Tử Kỳ, nay lại như vợ nhỏ làm sai cúi đầu, tay bất an nắm lấy góc áo vò nhẹ:" Ta...ta chỉ thích ngươi. Ta không phủ nhận việc kia, nhưng..."
"Ngươi có bắn cho y không?"
"Ta...ta chỉ mới đâm vào đã vội rút ra, nương tử...ngươi ngươi phải tin ta. Còn nữa ta...ta là sói, không phải là chó."
Thật ra đêm đó, Sở Tiếu trong lòng khó chịu liền từ dưới đất moi ra đóng rượu tiền yêu vương đã chôn, rượu này tổng chỉ ba bình nhỏ, nhưng tuổi không hơn không kém vượt qua mấy trăm có khi mấy nghìn năm đi, chỉ sợ chỉ một giọt duy nhất đã khiến thần tiên ngà ngày say. Huống chi, Sở Tiếu một con sói thành niên chưa lâu đã uống sạch ba bình? Không say mới là điều lạ.
Ban đầu Sở Nhất Long chỉ muốn đưa Sở Tiếu về phòng, nhưng Sở Tiếu vì say hai mắt mơ hồ nhìn Sở Nhất Long thành Diệp Tử Kỳ, muốn cùng y hòa quyện hơi thở. Nhưng không ngờ, khi cả hai lửa nóng ập đến, gậy thịt thi nhau cọ qua cọ lại, Sở Tiếu khất đầu muốn thâm nhập lại cảm giác không quen, lắc lắc đầu đang như bị sương mù bao quay mà tỉnh táo, một cước đạp Sở Nhất Long xuống giường. Tuy đêm đó cả hai chưa thành, nhưng người trong yêu giới, không biết từ đâu lại người truyền ta, ta tuyền kẻ khác. Cứ thế mà loạt vào tai Diệp Tử Kỳ vừa mới đặt chân đến yêu giới.
Có thể nói Diệp Tử Kỳ ích kỷ cũng được, nhưng hắn không muốn người của hắn lại ăn nằm với kẻ khác.
Diệp Tử Kỳ nhếch mép:" Oh"
Sở Tiếu nổi nóng:" Nương tử, ngươi phải tin ta, tuy trong lòng ta rất khó chịu khi nghe tin ngươi cùng đám người kia ân ái..."
Không đợi Sở Tiếu nói xong, Diệp Tử Kỳ đã phất tay:" Đủ rồi... Không ai trong các ngươi đủ thỏa mãn ta..."
Sở Tiếu :"..."
Nương tử này là nghi ngờ sinh lý của y?
Đồng dạng, đang đứng trước yêu giới, đồng loạt Độc Cô Tuyệt, Đoản Mạc, Ôn Tề Hiên, Đàm Mộc Dương cùng nhau hắc xì, đều chung ý nghĩ: Diệp Tử Kỳ đang chê họ.
Sở Tiếu:" Nếu ta có thể?"
Diệp Tử Kỳ :" Vậy ngươi muốn gì cũng được."
Sở Tiếu :" Ta muốn ngươi ở yêu giới, cùng ta, sau này không được cùng ai khác."
Diệp Tử Kỳ ngoắc tay, Sở Tiếu hai mắt phát sáng tiến lại gần, không rõ Diệp Tử Kỳ nói gì, khiến Sở Tiếu, vương của một giới lại như kẻ ngốc cười ha hả.
Mà lúc này, Đoản Mạc gương mặt âm trầm đang cùng Thiện Tiểu Á giao đấu.
Đồng dạng, Độc Cô Tuyệt tay không đối đầu ba đại ma pháp ma giới Nhất Ảnh, Huyết, Độc Quỷ giao tranh, ở phía xa, Đàm Mộc Dương cùng Ôn Tề Hiên liên hợp đối đầu cùng Sở Nhất Long.
Mặc trận đấu đang diễn ra, Diệp Tử Kỳ lúc này quần được kéo xuống một nữa đang treo lỏng lẻo bên chân, vạt áo lung tung, hai điểm anh đào trước ngực bị móng vuốt sắc bén gãi gãi.
Diệp Tử Kỳ hai mắt khép hờ, gương mặt nhiễm hồng.
Tứ chi mềm nhũn mặc cho con sói làm loạn.
Sở Tiếu hú lên một tiếng, đuôi to vui vẻ ở trong cúc huyệt đâm thọc, lông đuôi bị nước dâm làm cho đẫm nước dính sát lại đuôi. Tuy đuôi Sờ Tiếu lúc bình thường nhìn to, nhưng thật ra chỉ là lớp lông nhun phình lên, không lớn bằng cự long của đám nam nhân kia, nhưng ngược lại được cái dài, đâm đến tận cùng, lại cực linh hoạt lắc lư đâm từng điểm mẫn cảm.
Mà ở phía trước, tuy bào ngư chưa xuất hiện, chỉ có túi thịt đang căng tròn cứng rắn cọ qua cọ lại với phần gốc nằm sát đáy xương chậuto gấp ba có khi gấp bốn lần với hắn, mà côn thịt tím đậm to lớn nổi đầy gân xanh lắc lư chạm vào tinh xảo lại nhỏ nhắn tiểu côn thịt của Diệp Tử Kỳ.
Diệp Tử Kỳ trước giờ khi ở trên giường luôn phóng đãng, lúc này cũng lười khống chế âm thanh, môi nhỏ hé mở rên rỉ dâm đãng, eo hỏi động, để hai côn thịt càng chạm vào nhau hơn.
"A....sâu quá....thoải mái thoải mái nga....tướng công giỏi quá...đuôi soái đâm đến thoải mái a...ha...."
"Hú...đuôi được nước dâm nương tử ôm lấy sướng chết tướng công, tiểu tiểu soái cũng muốn..." Sở Tiếu kích động lông trên người đều dựng lên.
Diệp Tử Kỳ ôm lấy tấm lưng đầy lông, chủ động nâng môi lên cùng sói to môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Hai chân Diệp Tử Kỳ vòng qua đặt trên Sở Tiếu, cả người nâng lên, dùng cúc huyệt đói khác cọ lấy khất đầu đang rỉ nước của Sở Tiếu, sau đó càng nâng eo, để côn thịt to lớn chầm chậm đi vào. Nhưng bên trong còn có đuôi to đâm thọc, dù Diệp Tử Kỳ gắng gượng cũng không đưa vào được. Thử nhiều lần nhưng đều ê chề thất bại, miệng khẽ bỉu ra, chọc cho con sói Sở Tiếu thích ý một hồi, đợi khi Diệp Tử Kỳ trừng mắt mới hú một tiếng, mới rút đuôi sói ra, rồi quấn lên côn thịt của y, sau đó đi vào.
Diệp Tử Kỳ hét lên một tiếng, cả người giật giật mà bắn ra ngay lập tức.
"A a a... Bắn ra mất rồi...ư ha..
Tiểu huyệt ...tiểu huyệt thư ra rồi ra rồi...bảo bảo muốn muốn ra ..."
Sở Tiếu cũng bị khoái cảm làm cho sướng đến mơ hồ, đến từ ngữ của Diệp Tử Kỳ cũng hùa theo mà chưa kịp suy nghĩ sâu xa:" Ưm... Tướng công thao đến khi sinh bảo bảo..."
"A ha...lại đâm lại tách a ha...sướng...sướng chết ta...a ha..."
Gậy thịt cùng đuôi sói cùng nhau cảm nhận lẫn nhau, khoái cảm càng là cùng cực, vội vàng đâm ra rút vào, mà không chú ý, tiểu bào ngư của Diệp Tử Kỳ đang dần căng ra như bị một bàn tay banh mở, sau đó từ bên trong loài ra bốn chân nho nhỏ, đợi khi Sở Tiếu bắn ra, bốn chân cũng thành công thoát ra, sau đó là một cái đầu sói nhỏ nhỏ, không một tiếng động mà sinh ra.
Khi Độc Cô Tuyệt dùng một chưởng giết lấy ba kẻ kia, Đoản Mạc cũng thành công một kiếm phá vỡ đan điền Thiện Tiểu Á, mà phía kia, Sở Nhất Long bị Đàm Mộc Dương cùng Ôn Tề Hiên chém lấy đuôi.
Bốn người không thèm nhìn mà xoay người đuổi tới, đập vào mắt là hình ảnh hai con sói một lớn một nhỏ mắt to chừng mắt nhắm, mà dưới thân sói to là Diệp Tử Kỳ đang suy yếu nhắm mắt.
------hết chương 29-----
Đang nghĩ kết này được chưa :v
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top