Chương 1: Sống lại
Trong căn phòng cũ mờ tối, một sợi xích sắt uốn lượn trên sàn nhà. Phía cuối xích sắt một người đàn ông không rõ tuổi tác cuộn tròn mình trong gốc.
Ánh sáng nhàn nhạt qua cửa sổ khép hờ chíu lên người đàn ông, mai tóc hắn rối tung, y phục trên người rách nát lộ da thịt chứa đầy vết thương.
Cánh cửa bị người dùng lực đạp mở toang ra, sau cánh cửa là 5 6 người đàn ông to con trên mặt treo nụ cười ghê tởm, họ từng bước tiến lại gần Diệp Tử Kỳ, nghe tiếng động, nam nhân gương mặt vàng ọt nâng mặt lên nhìn. Sâu trong đáy mắt, tia sợ hãi dần hiện ra.
Tiếng bước chân càng lại gần, Diệp Tử Kỳ thân hình bất giác run rẩy theo, cố gắng cuộn chặt mình vào tường phía sau như muốn hoà người vào tường. Nhưng cả người lại vô lực, ngay cả sức mở miệng cũng không được, xung quanh cơ thể lạnh lẽo như hơi vào hầm băng ngàn năm.
Bên tai truyền đến cười khà khà, một cánh tay từ đám người đưa ra nắm lấy quần hắn kéo xuống lộ ra thân dưới xưng tím dính nhớt chất nhầy không lỡ nhìn.
Hai chân bị người banh ra, không một tiếng động bị hoa hành xấu xí đâm vào cùng tiếng thở dài thoả mãn bên tai. Tiếp theo, cằm hắn cũng bị nắm lấy, nhét đầy ghê tởm hôi tanh hoa hành vào miệng.
"Haha...đồ kỹ nữ, ngươi xem ngươi như con chó cái bị bọn ta thao, nói xem có thoải mái không? Ahaha." Một giọng nói khàn đặc sắc bén vang lên.
Đám người ha hả cười theo.
Diệp Tử Kỳ như chết lặng mặc họ làm gì trên người, không biết là vô cảm hay là đã quen thuộc với tình trạng hiện tại. Hai mắt y mở to nhìn về ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Nhìn nó dần bị áng mây đen che khuất, rồi lại nhẹ nhàng đi qua.
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Tử Kỳ cảm thấy chính mình như trải qua mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết, không biết đám người đã đi chưa, đã đi từ lúc nào. Từ khoé mắt chảy ra dòng lệ huyết, lệ huyết từ từ lăn xuống trên đường mặt gày gò đến đáng thương rồi cùng huyết tươi bên khoé miệng đi xuống chiếc cổ thon dài.
Hơi thở hắn dần yếu đi, "Ngũ Lục" trong người đã phát tác hoàn toàn. Lục phũ ngũ tạng hắn dần bị ăn mòn.
Cảm giác cái chết càng đến gần, bất giác Diệp Tử Kỳ cong khoé môi cười tươi. Một nụ cười xuất phát tự tận trong lòng.
"Không xong... Người đâu, Diệp sư thúc tự tử rồi."
"Diệp Tử Kỳ chết rồi, người đâu.."
Diệp Tử Kỳ cả người lơ lửng trên không, hắn thấy hắn lúc nhỏ, hắn thấy sư tôn luôn nuông chiều hắn nhưng lại nhận thêm sư đệ, hắn thấy sư muội ôn nhu luôn kêu sư huynh...hắn thấy...bọn họ bỗng hoá thành những ác ma đang vồ đến hắn.
Cảm thấy bản thân nên mở mắt, nhưng hắn vô lực. Như có người ra sức dùng tay che mắt hắn lại.
Trong bóng đêm vô tận, một thanh âm cứng ngắc không rõ buồn vui vang vọng vào lỗ tai hắn.
[Ngươi hận không?]
Là ai đang nói!?
Diệp Tử Kỳ vùng vẩy thoát khỏi bàn tay đó, hai mắt hắn run rẩy mở ra, nhìn bốn phía, hắn không phải đã chết rồi ư?
Tại sao...
Như nghe được tiếng lòng hắn, âm thanh vang vọng lại vang lên: [ Ngươi đã chết!]
A...đã chết...thật may...
[Ngươi hận không?]
Diệp Tử Kỳ: "Hận thì đã sao? Mà không hận thì sao?"
Có lẽ bị câu trả lời của hắn làm á khẩu, âm thanh đó bỗng im lặng một lúc, sau đó mới nói:" Hận, có nghĩa ngươi còn vướng bận. Không hận, có nghĩa ngươi đã không còn gì vướng bận."
Diệp Tử Kỳ nâng mắt nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm:" Vướng bận. Không vướng bận."
Hắn thật sự không hận ư? Ha...không, hắn hận nhưng hắn vô lực.
[ Ngươi muốn làm lại một lần nữa không?]
Diệp Tử Kỳ: " Làm lại?"
Còn cơ hội ư? Hắn thật sự còn cơ hội ư?
[Còn.]
[ Hệ thống trọng sinh bắt đầu kích hoạt, chào mừng người duy nhất thành công trong số một ngàn người được hệ thống chọn lựa. Người chơi phải...]
Trước khi Diệp Tử Kỳ hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, bên tai hắn vang vảng tiếng hệ thống.
Hệ thống ư? Hắn thật sự sống lại ư?
Nếu như có thể sống lại.... Nếu như có thể sống lại, hắn nhất định sẽ cách xa đám người họ. Làm một vị tu giả bình bình đạm đạm.
Chìm trong mê muội, có một giọng nói nữ tử bên tai khẽ hô:"Sư huynh! Sư huynh!"
Thức tỉnh từ trong một cơn ác mộng.
Diệp Tử Kỳ đổ ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức mở choàng mắt.
Trong mộng, hắn đã uống "Ngũ Lục".
Bị tiểu sư muội một lòng yêu mến phản bội, để rồi hằng đêm bị đám người luân phiên luận động bên trong người hắn.
Không, mọi chuyện vừa xảy ra không phải là mộng.
Vì trong đầu y lúc bấy giờ vang lên tiếng hệ thống: [ 3...2...1... Kích hoạt hệ thống thành công. Chào mừng người chơi thứ 1001.]
Và đó là sự thật.
Loại cảm giác bị người sỉ nhục, bị người hành hình, bị người phá vỡ đan điền làm sao là mơ được?
Chỉ có điều...
Giờ đây một lần nữa được làm lại, thì hắn nhất định sống vì chính bản thân hắn. Không mù quáng đối với tiểu sư muội, không gây khó dễ với sư đệ.
"Sư huynh! Huynh rốt cuộc tỉnh rồi."
Diệp Tử Kỳ sửng sờ nhìn thiếu nữ ngọt ngào, đang thắm thiết nhìn qua đây, bỗng dưng nàng đưa tay đặt lên trán hắn, lo lắng hỏi:" Sư huynh, huynh làm sao vậy? Thân thể chỗ nào không khoẻ?"
Cảm nhận được lòng bàn tay thiếu nữ đang đặt lên trán, Diệp Tử Kỳ không nhịn được gương mặt ngày càng xám đen, một thân da gà nổi lên, trong lúc hoảng hốt hất tay nàng ra, giọng nói không kiềm chế được trở lên to hơn như quát vào mặt nàng:" Ngươi làm gì. "
Trong ánh mắt nữ tử loé lên nét không thể tin được, hai mắt cũng ửng đỏ lên hiện ra vẻ đầy ủy khuất:" Huynh ..huynh.."
Diệp Tử Kỳ nghe thấy giọng nói đầy ủy khuất của Thiện Uyên, ở trong lòng không khỏi không dân từng trận cảm xúc vi diệu. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu từng ngụm khí lạnh từ giường băng được làm từ tảng băng ngàn năm.
"Ta xin lỗi... Muội ra ngoài trước đi, ta muốn tu luyện."
Thiện Uyên sửng sốt nhìn Diệp Tử Kỳ, nhưng nhìn một lát mà sư huynh lúc trước nàng nói một không dám nói hai lại đang ló ngơ nàng. Tức giận khẽ hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Đợi khi trong phòng không nghe một tiếng động, Diệp Tử Kỳ mới ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc cũng đi.
Diệp Tử Kỳ nhìn xung quanh một lượt, phía trên tường đá lạnh lẽo, phía dưới giường băng lạnh lẽo, bên trái vẫn là mặt tường đá lạnh lẽo. Bên phải cánh cửa tinh xảo được làm bằng gỗ hiếm.
Trong căn phòng, à không nói đúng hơn là hang động trên vách đá được tu sữa như phòng ở, bàn gỗ ngay ngắn nằm giữa phòng, ở trên chứa bình trà xanh lục, xung quanh là bốn ghế nhỏ. Kệ sách đơn sơ đứng sát vách tường, đối diện tủ quấn không lớn không nhỏ . Toàn bộ khung cảnh ở xung quanh đều quen thuộc, nơi này, rõ ràng là phòng của y lúc còn chưa bị trục xuất khỏi sư môn.
Diệp Tử Kỳ mím môi đi qua bàn trang điểm, đưa tay cầm gương đồng nâng lên.
Trong gương, một thiếu niên mi thanh mục túc, mi mục như hoạ, ngay khoé mắt nốt ruồi son nho nhỏ, khoé miệng như có như không chứa ý cười ôn nhu.
Nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong gương, Diệp Tử Kỳ không khỏi hoảng hốt nghĩ đến kiếp trước. Một lòng một dạ vì người con gái, hi sinh tất cả để thấy nụ cười của nàng. Để rồi...
[ Bản số liệu cập nhật thành công! Người chơi 1001_Diệp Tử Kỳ.
Tuổi: 18
Ngày sinh: 04-10
Chiều cao: 1m75
Nhan sắc: 50
Vũ lực: Trúc cơ kỳ
Thể chất: Thuần Âm Linh thể
Linh căn: ngũ linh căn
Nghề nghiệp: ăn không chờ chết
Hồng nhan: 0
Quyến rũ: 23
Kho: 4 viên Trúc Cơ Đan. ]
Diệp Tử Kỳ càng nghe càng hoang mang.
Kế tiếp hệ thống lại vang lên:[ Nhiệm vụ bắt đầu.]
Diệp Tử Kỳ:....!?
Cái gì là thuần âm thân thể?
Cái gì là ăn không chờ chết!?
[ Nhiệm vụ chính: giúp Ôn Tề Hiên giải mị dược.
Thưởng: 5 viên lục vị địa hoàng hoàn.
Phạt: điện giật 5 phút.
Nhiệm vụ nhánh: chưa có.]
Lục Vị Địa Hoàng hoàn...không phải là ... Trong lòng ẩn ẩn bất an, Diệp Tử Kỳ liếm liếm môi khô.
Bất động thanh sắc nghe hết hệ thống nói, đợi khi nó nói xong, hắn mới giật giật khoé miệng:" Ý người là..."
[ Banh chân cho Ôn Tề Hiên thao.]
Diệp Tử Kỳ trợn mắt chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top