Chương 16: Giải cứu

"Chúc mừng vị đại gia này! Bây giờ, thanh quan(1) này đã thuộc về ngài, ngài cứ việc mang về thích chơi đùa thế nào thì chơi!"

Giữa những tiếng cười dâm đãng đang tràn ngập, bao gai nhốt Hạ Lan Phiêu được mở ra, ánh nến chiếu rọi cả căn phòng làm nàng không mở nổi mắt. Một gã đàn ông đầu to bụng phệ sau khi thấy rõ dung mạo của nàng thì thở dài thất vọng, nhưng vẫn rộng lượng nắm tay nàng: "Còn tưởng là một tiểu mỹ nhân, không ngờ là một đứa nít ranh! Thôi thôi bỏ đi, nể tình ngươi là một thanh quan, theo lão gia về nhà có cơm no rượu say! Chỉ cần ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, ngươi sẽ được sống sung sướng!"

Gã đàn ông đó nói xong, thô bạo nắn bóp khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu, làm Hạ Lan Phiêu đau đến mức suýt kêu ra tiếng. Nàng hung dữ trừng mắt với gã đàn ông đó, theo phản xạ cắn vào tay gã ta. Gã đó đau đớn kêu lên một tiếng, tát lên mặt Hạ Lan Phiêu một cái thật mạnh: "Tiện nhân! Ngươi mà cũng dám cắn ta, đúng là chán sống rồi! Trả hàng!"

"Đại gia, xin đừng!" Tú bà cuống quýt mỉm cười lấy lòng: "Con nhóc này vẫn còn là gái chưa chồng, sợ người lạ cũng là tự nhiên. Chờ đến khi đại gia dạy dỗ xong, lại chả thành động lòng người ngay?"

"Thật không?" Gã đàn ông hơi nghi ngại nhìn Hạ Lan Phiêu: "Mặt mũi tầm thường thì thôi miễn, tính cách lại còn như thế, ai mà ưa nổi."

"Không ưa thì ông cũng đừng có mua!" Hạ Lan Phiêu cất tiếng châm chọc: "Tuổi đã lớn ngần nấy rồi, còn không biết dưỡng sức, lại cứ tự làm mình bẽ mặt."

"Ngươi!"

Gã đàn ông giận dữ, hung hăng tát thêm mấy phát lên mặt Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu đương nhiên biết bây giờ nàng càng nói là càng dại, nhưng khi nàng nhìn thấy cái mặt béo như mặt lợn của gã thì không nhịn được mà châm chọc. Gã mặt lợn bình tĩnh nhìn nàng, đột nhiên cười: "Được, đáo để lắm, ta thích! Nhóc con, lão gia ta sẽ dạy dỗ ngươi thật kỹ, cho ngươi nhận thức được sự dịu hiền mà phụ nữ cần phải biết! Đi theo ta!"

Gã mặt lợn nói xong, một tay vác Hạ Lan Phiêu lên sắp đi ra ngoài cửa. Hạ Lan Phiêu ra sức giãy dụa, thật hận không thể liều mạng với gã mặt lợn. Gã mặt lợn ném nàng lên xe ngựa, không hề tốt bụng như Tiêu Mặc mà cởi luôn quần áo định Bá Vương Ngạnh Thượng Cung *rape*. Hạ Lan Phiêu vừa đánh vừa chửi hắn, còn vừa cắn vừa đá, nước mắt đã rơi đầy mặt. Nhưng đúng vào lúc nàng hoàn toàn tuyệt vọng, xe ngựa dừng lại.

"Sao thế?" Gã mặt lợn thò đầu ra khỏi xe ngựa: "Kẻ nào dám cản đường ta?"

"Người đang ngồi trên xe của ngươi, là vợ ta." Tiêu Mặc mỉm cười nhìn gã mặt lợn, tuấn lãng tựa thiên thần: "Ngươi có thể trả nàng lại cho ta không?"

"Nói phét! Con nhỏ này là ta mua được, liên quan gì đến ngươi!"

"Tiếc quá. Nếu không trả nàng lại cho ta, ta chỉ có thể lấy mạng của ngươi."

Tiêu Mặc nói xong, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu gã mặt lợn, gã mặt lợn liền mềm oặt rồi ngã xuống. Hắn đến gần Hạ Lan Phiêu, không nói câu nào cởi áo ngoài ra choàng lên người nàng. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt hoảng sợ giống như một con mèo nhỏ đang bị thương. Tiêu Mặc nhẹ nhàng thở dài, xoa đầu nàng: "Không sao rồi, mọi thứ đã qua."

"Oa..."

Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng òa khóc. Nàng nhào vào lòng Tiêu Mặc, khóc mà không thành tiếng. Tiêu Mặc ngẩn ra, hơi đờ đẫn để mặc Hạ Lan Phiêu gào khóc nỉ non trong lòng mình. Hạ Lan Phiêu lấy áo hắn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Sao giờ ngươi mới đến! Ta sợ quá!"

Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người. Trong hai mươi lăm năm qua, chưa từng có người nào nói chờ hắn, cần hắn, hắn cũng không thể tưởng tượng được sao lại có người yếu đuối đến thế. Chẳng qua là một tên địa chủ thôi, mà có thể làm hại nàng ta, không ngờ nàng ta còn cắn người? Vẫn luôn tưởng rằng, lúc chống đối hắn,Hạ Lan Phiêu mới cắn người, hóa ra trong lòng nàng ta, hắn cũng giống như gã đàn ông tướng mạo xấu xí kia? Chà...

"Theo ta về cung đi."

"Ta không muốn." Hạ Lan Phiêu bốc đồng nói.

"Vì sao?" Tiêu Mặc nguy hiểm nheo hai mắt.

"Ta muốn uống rượu."

...

"Đừng thử thách tính nhẫn nại của ta."

"Ta cứ thử thách đấy, làm sao nào? Ai bảo các người tiện thể hẹn gặp ở Bách Hoa lâu! Nếu không đến chỗ đó, làm sao ta bị bắt được?"

"Ta bảo Bách Hoa lâu ở đông thành, mà chỗ ngươi đến là hắc điếm nổi tiếng.... ở tây thành"

"Hả? Vậy... Vậy cũng là lỗi của các người!"

Hạ Lan Phiêu trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, không được như ý thì không bỏ qua, trút hết nỗi uất ức mà mình phải chịu lên người Tiêu Mặc. Tiêu Mặc câm nín nhìn Hạ Lan Phiêu giống như người đàn bà đánh đá, bất chợt nghiêm mặt: "Có người tới."

"Hả?"

"Chắc hẳn là truy binh của Bách Hoa lâu."

"Sao có thể!" Hạ Lan Phiêu không thể tin nổi nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật trông thấy rất nhiều người mang đuốc cháy đang chạy về phía họ.

"Đã nghe từ lâu rằng Bách Hoa lâu có cung cách phục vụ bậc nhất, bán người còn bảo đảm áp tải về nhà, xem ra quả đúng như thế."

"Này, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này! Chúng ta làm thế nào đây?"

"Chạy."

Tiêu Mặc nói ngắn gọn, một cước đá gã mặt lợn ra khỏi xe ngựa, sau đó lái xe chạy như điên. Hạ Lan Phiêu chỉ nghe thấy tiếng chửi bậy vang lên ở phía sau, nàng ở trên xe ngựa cũng bị xóc đến thất điên bát đảo. Để tránh bị rơi khỏi xe ngựa, nàng nắm chặt ống tay áo Tiêu Mặc. Nhưng đến cuối cùng họ cũng sắp bị truy binh đuổi kịp.

"Tiêu Mặc, làm sao đây?" Hạ Lan Phiêu gần như sắp khóc: "Đối phương có gần một trăm người, chúng ta chỉ có hai người, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! Ngươi có thể đánh lại chúng không?"

"Không thể."

"Nếu bị bắt được, thì chết chắc rồi!"

"Chúng ta sẽ không bị bắt."

"Cái gì?"

"Lại đây."

Trong khi Hạ Lan Phiêu còn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Mặc đã bất ngờ ôm lấy nàng rồi nhảy xuống xe ngựa. Họ cùng nhau trốn trong bụi cây, im lặng quan sát truy binh. Tiêu Mặc lặng lẽ che miệng Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu thì đến cả tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra.

"Ra đi! Biết các ngươi ở đây rồi, mau ra đây!"

Truy binh cầm đuốc soi giữa bụi cây rậm rạp, có vài lần suýt nữa soi đến chỗ họ. Hạ Lan Phiêu nắm chặt tay Tiêu Mặc, kiềm nén cảm xúc hoảng sợ muốn hét lên. Còn Tiêu Mặc nói khẽ bên tai nàng: "Xem ra, trốn không thoát rồi đây. Ngươi có thể bế khí không?"

"Cái gì?"

"Chúng ta trốn vào trong hồ đi." Tiêu Mặc mỉm cười chỉ vào một cái hồ nước rộng trước mặt: "Bọn chúng chắc chắn sẽ không ngờ đến."

"Được."

Vì vậy, hồ nước mát lạnh, chỉ trong nháy mắt đã bao bọc lấy họ. Hạ Lan Phiêu rất muốn trồi lên khỏi mặt nước, nhưng Tiêu Mặc đã giữa chặt nàng lại. Mội hắn dịu dàng nhưng kiên quyết áp lên môi nàng, từ từ truyền khí cho nàng. Cái hôn của Tiêu Mặc, khiến cho Hạ Lan Phiêu ngây ra như phỗng, cũng khiến lòng nàng yên bình khôn tả. Nàng biết, trong thời khắc nguy hiểm thế này, nàng không phải một mình. Có người, vẫn luôn đồng hành bên cạnh nàng.

Khi họ trồi lên khỏi mặt nước lần nữa, truy binh đã rời đi. Tiêu Mặc bò lên trên bờ, sau đó một tay kéo Hạ Lan Phiêu lên. Quần áo của họ đã bị ước khi ngâm người trong hồ, lộ ra đường cong cơ thể. Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, gần như không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc, Tiêu Mặc dường như không chú ý tới mấy chuyện này. Hắn tìm được ít củi, lấy đá lửa ra châm lửa. Trong ánh lửa, hắn nhìn Hạ Lan Phiêu cười: "Được rồi, cởi quần áo đi."

"Ngươi... Muốn làm gì!" Hạ Lan Phiêu nhìn hắn cảnh giác.

"Hoàng hậu nhạy cảm quá. Cởi quần áo, hơ trên lửa, để tránh bị nhiễm lạnh."

"Không cần đâu, ta thích mặc đồ ẩm ướt."

"... Tùy ngươi."

Tiêu Mặc thoáng mỉm cười, sau đó chỉ tập trung vào chuyện riêng tự cởi áo ngoài ra, từ từ hơ trên lửa. Vóc dáng hắn rắn rỏi đẹp đẽ như thế, động tác hắn thành thạo như thế, không có điểm nào giống với một hoàng đế sống an nhàn sung sướng trong thâm cung. Hạ Lan Phiêu lắng nghe tiếng củi lửa tóe ra "đôm đốp", cuối cùng không nhịn được nói: "Cám ơn ngươi."

"Cám ơn ta cái gì?"

"Cám ơn ngươi đã cứu ta. Nếu như ngươi không đến, thì ta đã sớm bị tên cầm thú kia ức hiếp rồi."

"Chỉ mong sau này ngươi cũng nghĩ như vậy."

Tiêu Mặc nói một câu khó hiểu, sau đó lấy áo khoác đã hơ khô ném lên người Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn choàng thêm áo ngoài, thân thể lạnh như băng cũng ấm lên tức thì. Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Mặc, hơi hoài nghi nói: "Tiêu Mặc, ngươi không xấu xa như ta tưởng tượng."

" Tại sao nói như vậy?"

"Cảm giác chăng."

"Trực giác của phụ nữ?"

"Uh... Cũng có thể nói như vậy. Nếu như ngươi đồng ý cho ta giải dược, thả ta đi, chắc chắn ta sẽ rất biết ơn ngươi."

"Sao lại muốn rời đi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng một cô gái yếu đuối như ngươi có thể một mình sinh tồn trong thế giới này sao?" Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu cười nhạt: "Đừng khờ dại nữa."

"Đúng thế..." Hạ Lan Phiêu đột nhiên cảm thấy mỏi mệt không nói nên lời: "Nếu như ta không phải Hạ Lan Phiêu, thì thật tốt biết bao."

"Nếu như ngươi không phải cô ta, ngươi đã chết từ lâu rồi." Tiêu Mặc lẳng lặng nói.

(1) Từ chỉ kỹ nữ chưa tiếp khách thời xưa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nt