Hẹn.
Từ những xuân xanh trải trên đường đời, các lúc nào đến đâu cũng lớn lên và thay đổi...
Thật sự rất tốt biết bao.
Cũng đã nhiều năm từ đó, Langa với Reki vẫn đang đi theo quá trình chết yêu trong sự ngọt ngào.
May mắn rằng được ai nấy ủng hộ, đồng tình một tình yêu đẹp đẽ..
Không hẳn hiếm hoi đâu, nhưng liệu có lẽ là một cách trọn vẹn hay không đây?
...
Một buổi tối hù, quãng được được soi sáng bởi ánh trắng chói. Giữa mong hiu quạnh của sự mập mờ. Chỉ có riêng, tiếng lách cách vội vàng chiếc xe đạp.
- Một tên khốn đã đụng tôi, rồi còn không xin lỗi nữa!
- Xin lỗi, bác đã quá say rồi. Nên về nhà cùng gia đình đi ạ.
- Hở?...Nhìn cậu khá quen quen. À phải rồi, là Miya đúng chứ?
- Hử? Bác là ai?
- Thật sự không nhớ ta ư? Hồi 4 năm trước, cậu đã quen con gái tôi, và chia tay nó.
-...Oh, vậy ra là vị phụ huynh của Aki sao?
- Tch! Chính cậu đã rời bỏ và làm tổn thương nó! Bây giờ nó đã thay đổi là vì cậu. Đây!
Một người đàn ông lớn tuổi, rồi còn phệ rượu chao đảo qua lại. Lớ mớ rồi đưa tấm ảnh ra.
Người con gái trong bức ảnh, đôi mi cười lấp lánh dưới ánh chiếu chang, cùng với đường cong môi huyền nguyễn. Tựa xinh đẹp như ánh mặt trời, trùng hợp là mái tóc đỏ thật hòa quyện.
Nhưng tuyệt như vậy, người đó lại chỉ so qua một cách nhàm chán..
- Thì sao?
- Cậu không thấy mình vô tâm sao!? Vì sao lại bỏ nó, nó đã luôn đối tốt và làm tất cả vì cậu. Giờ..
- Câm miệng, tôi chả quan tâm. Lo mà về đi, đừng có làm phiền người khác.
Gằng giọng khó chịu quát, rồi song đó đạp xe đi mất toanh tránh kẻ phiền phức ấy đằng sau.
Miya, bây giờ đã lớn rồi, chẳng phải thằng nhóc nhỏ nhắn hay để tâm đến việc ăn uống dinh dưỡng. Hiện tại nó cao lớn, và có công việc ổn định cuộc sống..
...
*Reng, reng*
Tiếng cửa mở ra đã thường lệ chạm vào chuông vang, báo hiệu cho người chủ quán..
- Xin chào quý khách..? À là Miya sao, lâu quá không gặp.
- Ừm, chào Joe-san.
Bước vào là hình ảnh người con trai đã đến nước biển thay hồ, mọi thứ đều trau chuốt đổi đến nhận cũng không ra. Chắc đã lớn, không còn cậu bé ngạo mạn năm nào cọc cằn gây khó dễ..
Tướng tác rèn luyện hơn 5 năm đây, không thể tưởng nỗi nhưng phải công nhận..
Mái tóc đen tuyền, còn dư giả phần nhúm sau gáy. Giờ cả gương mặt mèo đang mang sự sắc xảo, nhưng vô cùng tinh tế.
- Oh! Em đến rồi, Miya-kun!
Lòng vòng hồi thì tiếng nói quen thuộc thốt lên sau mấy năm xa trời. Miya liền quay đến...!
- Chao ôi, tụi này đợi em suốt. Mấy năm nay không gặp nhìn không ra luôn ấy.
Thật sự tất cả gần như tập hợp lại đầy đủ trong một buổi hẹn như thế. Cũng vì 5 năm trước, thông tin cho thấy người chủ của nó đã ban lệnh đóng cửa lại đường đua S hoàn toàn, đồng thời phá hủy...
Cũng do nguyên nhân bất thình lình này đã giải tán nhóm. Theo đó mà đường ai nấy đi.
- Reki-san...?
- Miya? Em đang mặc đồng phục của một cảnh sát sao?
- Đúng, có gì lạ hả?
- Ôi trời, chỉ có 5 năm mà thay hình đổi dạng rồi còn có công việc riêng, anh ngưỡng mộ em thật đó. Thôi nào sao mà cứ trầm lặng như vậy, cười lên cái coi!
- Chậc, anh tùy tiện thoải mái quá rồi đấy.
- Haha, coi bộ em vẫn hay diếm trong lòng quá ta. Anh biết em nghĩ gì mà.
Thật thư giãn và năng nổ trong cuộc đối thoại, Reki đúng là suy cho cùng rất thoải mái khi giao tiếp, không chỉ riêng vậy còn hay cử chỉ thân mật khiến người ta còn hiểu nhầm nó.
Langa bên cạnh nhìn với cái ôn nhu, riêng với Reki, không hay nói nhiều nhưng vẫn có cách thả mình hòa vào cuộc trò chuyện hay ho.
Cả hai nay, à không tất cả đều có điểm không thể giữ vững trong quá khứ. Cái tuổi đang lớn đã giúp phần nào ai ai có đổi, có thay toàn vẹn theo riêng biệt.
...Và tuyệt hơn, là tình cảm và mối quan hệ đều đang được cải thiện lại tại đây.
Có thể vậy.
Bởi chẳng ai kia chia sẻ đâu những cái u tối, đâm sâu bí mật tồi tệ khi trải qua.
Nhắm nghiền đâu cái sự chờ đợi hoài mỏi, trằng trọc đêm thiu đơn độc trong căn phòng rồi nhớ nhung..
- Hai người yêu nhau ghê ha, có thể yên bình sống đến hết đời rồi. Chẳng ai làm phiền cả. Anh chúc hai đứa hạnh phúc.
Joe cười nhẹ, vẻ mặt chúc phúc cho cặp đôi đó bên nhau mãi mãi.
- Hehe, cảm ơn anh, Joe-san. */////*
- Hừm, giờ cũng không nên chủ quan quá, nhưng em chắc sẽ làm cho Reki vui vẻ hạnh phúc...!
Gượng ngại xoa đầu, thật may mắn.
Để ý đến đây, tất cả cũng tranh chấp nói nhiều vấn đề về kỉ niệm trong quá khứ, đẹp tươi.
Chỉ riêng gương mặt ai kia ấp úp, nói cũng không nhiều hơn hai câu nữa là. Mắt sập sùi, luôn liếc nhìn lấy ai..
- Mà cả hai đã định có công việc gì chưa đấy, lớn rồi cũng lập một nghề nào đó kiếm sống.
Cherry nghiêm nghị nhắc nhở, Reki và Langa lớ ngớ nghe vậy, nhìn chung là lắc đầu đồng thanh.
- Tụi em chưa nghĩ đến.
- Haiz, vậy hai đứa làm gì mà bên nhau được nhể?
- Hehe, tụi em chỉ tiết kiệm được kha khá tiền, rồi thuê căn hộ gần đây với giá rẻ thôi. Cơ mà mấy đây cũng kẹt thiệt.
- Giờ kiếm việc rất khó. Coi chừng mai mốt ra đường không ai giúp đâu. Người ta còn lạnh lùng khinh miệt nữa kìa.
-...Vâng, tụi em sẽ cố gắng.
Sau đó đã giải tán, Langa và Reki tay trong tay đi về con đường hầm hù. Cả hai nở nụ cười rộ nói chuyện ngọt ngào..
- Hôm nay được gặp lại mọi người, ai cũng thay đổi hết ha. *Reki*
- Ừm, dù gì cũng 5 năm rồi.. *Langa*
- Hihi, nhất là Miya đó. Lớn quá chừng. Em không tin là em ấy cao lớn hơn em rồi đấy.*Reki*
Song đó lại khá trầm lặng hồi lâu.
- Tự nhiên em muốn thăm mẹ và mấy đứa em gái mình quá..*Reki*
- Ừm, tùy em muốn. Ngày mai em cứ đi thăm bác ấy..*Langa*
- Được sao? Vậy còn anh? *Reki*
- Anh sẽ nghe lời anh Cherry đi kiếm việc nào đó để trang trải cuộc sống. Yên tâm, anh sẽ không sao đâu. *Langa*
- Ừm. *Reki*
Kể từ cũng khoảng 5 năm trước, mẹ anh bị bắt phải về nước Canada, cả anh cũng vậy.
Tưởng lúc đó cả hai chia xa, may mắn rằng Reki được đi theo sẵn học tập và bên cạnh Langa lúc nào cũng được.
Giờ cả hai về Nhật Bản để tự lập..
...
Về đến căn hộ được anh với cậu bài trí từ sớm, bật công tắc đèn lên rồi nhìn chung quanh thật nhỏ hẹp.
Tuy vậy coi thế cũng không tệ...!
...
Nhảy sập lên giường, vươn các chi vừa lăn lộn. Reki sang luôn chiếc giường nhỏ nhắn, quên để chỗ cho Langa.
- Hưm~!
Cậu thở dài rồi lăn nằm ngửa, mắt nhắm mắt mở nhìn lên.
Ánh đèn ngả sắc vàng, đã vô tình chiếu ngang hình ảnh trước mắt cậu.
Mái tóc ướt sũng, thả giọt nước dư thừa nhẹ nhàng lăn chiều theo cơ thể ấy của anh. Langa vừa bước ra khỏi phòng tắm, chỉ riêng khăn quấn hơ hãng bên phần dưới. Anh càng thêm rù quyến, với hai tay lau tóc sơ sài.
Cậu dửng dưng thấy được ánh lấp lánh toàn diện phía trước, gượng ngùng đỏ mặt.
Song tự úp mặt vào gối để chui giấu.
Langa bỗng quay mặt qua, miếng thịt xông đã dâng lên giường. Langa cứ nghĩ cậu đang mình cố tình ăn mặc mỏng lét ngắn củn, để thỏa ra thân hình đầy đủ gia vị, da dẻ tươi tắn và hơi rám ánh trời. Đặc biệt hơn bờ đào nhúc nhích khiến cho "cậu em" của anh thể nào lại lung lay.
Có lẽ đây là sự quyến rũ chẳng ngờ của cậu.
Anh bị thu hút tràn ngập, đến nỗi nuốt ực miếng liêm sĩ của mình đi.
Giơ thủ đoạn cậu đang mất cảnh giác, anh trườn dọc người đè lên trên lưng cậu, cùng với thân thể chẳng được khô ráo...
- L-Lang..a! *///////*
- Hửm? Có gì sao?
Reki bất ngờ bị tấn công, run dựt lên. Langa thấy vậy liền cười mép bên, cố ý trêu chọc gương mặt lúng túng này.
Anh gượng da thịt đè lấy, Reki tự nhạy cảm chỉ qua một lớp áo mỏng. Và cùng với thứ cộm cộm giữa hàng khe "đấy".
- Anh, Anh định làm nó à!?
Reki hốt hoảng hỏi câu làm anh phải buồn cười thầm, rồi nhẹ giọng xuống bên tai xin xỏ.
- Dù gì...cũng đã tắm cả rồi. Cho anh làm đi nha.
Kiểu gì cũng đồng ý, nên anh ăn chắc được con mồi trong miệng.
...
- Ưm~..C-Chờ đã. Chỗ đó, lâu ngày chưa làm nên!
Reki chật vật dùng bàn tay xoa dịu lại cơn vội vàng, trên gương mặt hồng hào đỏ cấy như hoa nổ rực. Langa bỗng chần chừ khoan quan, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu. Nụ cười hiền hậu lại lần nữa làm đổ trái tim cậu.
- Anh sẽ nhẹ nhàng, em thả lỏng để anh cho tay vào..
Cậu si mê cách thức anh làm tình, tuy ban đầu luôn ham muốn một cách vô điều kiện. Nhưng quá trình lại cưng chiều lắm, không những thế cậu được có cảm giác được vỗ về bởi anh nữa..
Hai ngón tay bên trong len lỏi, khớp tay cử động nơi được định hình gần là tuyến tuyến liệt. Anh ấn vào, cậu ngạc nhiên với đường tê liệt chạy dọc sóng lưng. Kích thích mãnh liệt khiến cậu bé của Reki bách phát bách trúng vào mặt mình..
- Em vẫn không quen được sao?
- Hừ..rõ ràng là do anh-!
Reki hờn dỗi đưa lỗi cho anh, chực dưng Langa nhấp nháy liếm máp thứ chất dịch nhầy nhụa của cậu, tiện thân thì môi đùn lưỡi tráo.
- Ừm~ anh đúng thiệt là-!
...
- Ah! Chậm lại...sâu quá rồi, Langa.
- Langa à, Langa..hôn em.
- Ah! A, em sắp...sắp ra.
- Đợi anh, anh cũng vậy..
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top