1
Chương 1 : Đừng quên thân phận của mình!
---------------//----------------------
Triệu Vũ Đồng nhìn một chồng văn kiện chất cao trước mặt, lại nhìn ra cửa sổ, sắc trời đã ngã sang màu cam đỏ, ánh hoàng hôn nhuộm xuống toàn bộ thành phố Thượng Hải, áp lực kèm theo căng thẳng nhiều ngày điều như túi khí không ngừng rút cạn sức lực của nàng
Nàng mệt, nhưng nàng càng hiểu rõ bản thân nào có thể than vãn, những gì nàng đang có là từ đâu mà ra, ân tình của Lam gia đối với nàng so với Thái Sơn còn cao hơn vạn trượng, xử lý mớ hỗn độn của tam thiếu gia Lam Cảnh Vũ âu cũng là một phần nghĩa vụ của nàng đi....
Cốc...cốc...cốc...
"Tiến vào"
Chỉnh đốn lại chất giọng nghèn nghẹn của người cảm nặng, Triệu Vũ Đồng thu lại tầm mắt mông lung, hoàn toàn vứt nét ảm đạm vừa rồi sau đầu, nàng hướng mắt nhìn cửa văn phòng, trong lòng phút chốc trở nên vui vẻ, chỉ tiếc đối phương không cho nàng cảm thụ yên ả bao lâu, rất nhanh đã có cái tát đáp thẳng xuống gương mặt gầy gầy của nàng
Chát.....
"Ai cho cô gây khó dễ Tống Dương? Cô quên mình là ai sao? Có tư cách gì?"
Lam Nhược Vũ khoát trên người chiếc váy liền thân màu đen, bên ngoài được áo len mỏng phủ lấy, dưới chân đi đôi cao gót mười phân của Dior, dung mạo của nhị tiểu thư Lam gia xưa nay luôn được người người tán thưởng, thậm chí còn có không ít công ty giải trí không biết ý tứ mà tìm đến nàng ngỏ lời, với đầy đủ lời mời mọc, tâng bốc lên chín tầng mây nhưng khi ý thức được người bọn họ mời là Lam gia nhị tiểu thư điều tự khắc co chân rời đi
Triệu Vũ Đồng cơ mặt co rút có chút đau rát, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, hoàn toàn thấu triệt lửa giận bên trong đôi mắt trong sáng của em ấy, cõi lòng vốn dĩ đã đau đến chết lặng lần nữa run lên lợi hại
Chỉ cần là chuyện của Tống Dương, em ấy luôn mặc định sẽ liên quan đến nàng....
Thật buồn...
"Nhược Vũ, chị không biết em đang nói gì?"
Lam Nhược Vũ siết chặt nắm tay, hận ý trong mắt càng thêm nồng đậm, nàng sinh sống gần hai mươi bảy năm nhân sinh chưa từng chán ghét ai như nữ nhân trước mặt, thậm chí nàng còn từng oán hận chính mình khi xưa không biết gì, một mực vòi vĩnh mang Triệu Vũ Đồng từ cô nhi viện về Lam gia, để cho nữ nhân này lông cánh cứng cáp liền quay lại quấy rối mối quan hệ xung quanh nàng
"Triệu Vũ Đồng, chị cũng thật đê tiện, Tống Dương chỉ là ở buổi đấu giá nói vài lời không phải, chị giây sau liền cho người chặn đường, không phải nói Triệu Vũ Đồng chị thủ đoạn ngày càng cao tay, này có phải cảm ơn Lam gia đã nhặt chị năm xưa hay không? Đây là cách chị trả ơn ân nhân đã cưu mang mình đấy sao?"
Bàn tay đặc dưới bàn làm việc của Triệu Vũ Đồng liền run lên, ánh mắt nàng tối đi một mảng, quả tim cũng tựa như ngừng đập vài giây, vì cái gì Tống Dương kia vũ nhục nàng còn thua cả một loài vật thấp kém nhưng trong mắt Lam Nhược Vũ chỉ là vài lời khó nghe, còn có nàng trông giống kiểu người sẽ ra tay sau lưng người khác sao?
Tống Dương mỗi ngày đi khắp nơi gây rối, ỷ vào thân phận thiên chi kiêu tử của bản thân mà không ngừng làm càn, đắc tội không biết bao nhiêu người, nhưng vì cái gì trong mắt Lam Nhược Vũ chỉ có bản thân nàng khả nghi
Hít mạnh một hơi, áp chế cơn nóng nơi vành mắt, Triệu Vũ Đồng nhìn thật sâu vào mắt nữ nhân đối diện
"Chị không làm điều đó, chị càng biết chính mình thân phận gì, sao có thể gây rối cùng bạn trai của em, Nhược Vũ em hiểu lầm rồi!"
Đây rõ ràng là sự nhúng nhường của Triệu Vũ Đồng, nhưng vì cái gì Lam Nhược Vũ cả người điều trở nên ngứa ngáy, nhất là khi ánh mắt sâu thâm thẩm của chị ta nhìn nàng, tựa hồ nàng chính là kẻ vô cớ gây rối
"Không có kẻ trộm nào thừa nhận hành vi của mình cả, Triệu Vũ Đồng tôi cảnh cáo chị đừng chạm vào anh ấy, bằng không tôi sẽ chẳng nể tình mười năm chung sống dưới một mái nhà, chị hiểu chưa?"
Lam Nhược Vũ hai tay chống lên bàn làm việc, ánh mắt ghim chặt hình ảnh người đối diện, nàng nhìn thấy rõ ràng vành mắt xanh xanh của người kia nhưng cố tình lướt qua, mỗi câu mỗi chữ điều tràn ngập ý tứ cảnh cáo
"Đã hiểu"
Triệu Vũ Đồng mệt mỏi đáp trả, nàng nhìn Lam Nhược Vũ sầm mạnh cửa văn phòng, ánh mắt quét qua khung ảnh được nàng đặc ở trên bàn, trong ảnh Lam Nhược Vũ câu cánh tay nàng cười đến vui vẻ
Thời gian đôi khi chính là thứ tàn nhẫn nhất.....
Buổi tối, hơn mười giờ, Triệu Vũ Đồng mới giải quyết hết văn kiện mà vốn dĩ Lam Cảnh Vũ là người phê duyệt, nàng tắt máy tính rời khỏi văn phòng, toàn bộ Lam thị xem ra chỉ còn có mỗi nàng cùng nhân viên bảo an
Bước xuống tầng hầm, Triệu Vũ Đồng cơ hồ cảm thấy sóng lưng lạnh toát, nàng như cảm nhận có ai đó đang dõi bước theo nàng, khi mà cách xe chỉ còn vài met Triệu Vũ Đồng liền minh bạch cảm giác chính mình không sai, nếu không sao lại có bốn nam nhân đồ đen đứng hiên ngang như vậy .....
"Có chuyện gì?"
Triệu Vũ Đồng âm vực cực kỳ trầm, nàng quét mắt nhìn bốn nam nhân kia, dù trong lòng hiểu rõ nhưng miệng vẫn rất muốn xác nhận vài câu, đôi khi triệt để thất vọng sẽ khiến tâm tình nàng thấy tốt hơn
"Nhìn không hiểu sao? Chủ nhân của bọn này nói rằng dạo này lông cánh nữ nhân như cô rất cứng, bọn này là muốn bẻ gãy cánh cô, để cô ý thức chính mình thân phận gì?"
Một gã với hai cánh tay xăm đầy hoa văn kì quái cùng nhiều màu sắc sặc sỡ lên tiếng khinh khỉnh, hắn quẳng đầu lọc thuốc xuống đất, khẽ hất đầu, mấy tên đàn em theo sau hiểu ý liền xuất ra từ bên hông gậy sắt, cả bọn hầm hầm tiến về hướng Triệu Vũ Đồng
Triệu Vũ Đồng nhích bên trái tránh được một đòn, nhưng là hông phải liền ăn phải một gậy đau đến tái mặt, nàng bỏ qua đau đớn với tay chụp lấy cổ tay một người nhanh chóng bẻ quặp xuống, cước chân cũng tranh thủ mà tống thẳng vào bụng hắn ta, hạ đo ván được một người
Những tên khác nhanh chóng nhận thấy đây không phải một nữ nhân chân yếu tay mềm, ra tay càng thêm hung hãn, Triệu Vũ Đồng dù có chút am hiểu về triệt quyền đạo nhưng suy cho cùng nàng cũng là thân nữ nhân nào có thể địch lại với sức lực nam nhân
Dằn co một trận náo động ầm ầm như vậy nhưng tuyệt nhiên không có bất kì nhân viên bảo an nào xuất hiện, ở lúc Triệu Vũ Đồng sắp chống đỡ không nổi mà ngã xuống đất, nàng mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm nghiền mắt mà ngủ một giấc vĩnh hằng
"Dừng tay, các người làm cái trò gì đó?"
Tiếng quát rung trời, Triệu Vũ Đồng chật vật ở dưới đất đứng dậy nhìn toán bảo an đang ầm ầm chạy đến, còn cả đám côn đồ một chút cũng không sợ hãi mà quăng ánh mắt cảnh cáo nàng rồi lên xe rời đi, ngang nhiên như vậy nói không phải người quen chỉnh nàng, đánh chết nàng cũng không tin
Nhược Vũ, em thật sự ghét chị đến vậy ư?
"Giám đốc Triệu, cô không sao chứ?"
Nam nhân bảo an sợ đến hồn vía lên mây, hắn vừa rồi chỉ mới đi tolet trở ra nhìn vào màn hình camera tầng hầm mà ngây người, cư nhiên ở Lam thị còn có người dám gây rối, không nghĩ nhiều liền báo động chạy đến
"Không sao, đừng làm lớn chuyện"
Triệu Vũ Đồng trên mặt nhợt nhạt như tờ giấy vẫn gắng gượng trèo lên xe giẫm chan ga rời đi...
Những người bảo an khó hiểu mà nhìn nhau, vị giám đốc Triệu này ngày thường chính là một vị sếp hòa nhã, vì cái gì lại bị thanh toán kiểu này đây....
Trên đường lớn, chiếc Maybach trắng của Triệu Vũ Đồng bon bon chạy với tốc độ so với con rùa còn muốn chậm hơn, một vài người tài xế phía sau nhịn không được mà vọt lên chửi ầm
"Con mẹ nó có biết lái xe không?"
Triệu Vũ Đồng mím môi hối lỗi, nàng chính là cậy mạnh rồi, cho xe tấp vào khu vực đỗ, từ trong túi xách lấy ra di động mà lướt lấy danh bạ ấn vào một số
Chuông điện thoại đổ đến dồn dập nhưng đối phương hầu như không có ý định bắt máy, nước mắt bất tri bất giác trượt thẳng trên khóe mi Triệu Vũ Đồng, nàng đành nhấn liên hệ số khác
[Mình nghe đây]
"Thanh Vân, cậu có thể đến đây không?"
Lưu Thanh Vân quen biết Triệu Vũ Đồng chỉ mới năm năm, khoảng thời gian này không dài càng không ngắn, nhưng đủ để Lưu Thanh Vân nhận thức được người bạn này tính khí như thế nào, đây tuyệt đối là một kiểu người tốt điển hình trong xã hội
Vì lẽ đó, khi theo địa chỉ mà Triệu Vũ Đồng nhắn, Lưu Thanh Vân mang một mặt nghi vấn nhìn người bạn này nằm dài trên băng ca bệnh viện, càng là vạn phần không tin nổi khi từ miệng bác sĩ xác nhận nữ nhân này gãy ba đốt xương sườn, cái quỷ gì a?
"Nếu không cần thiết, tôi muốn xuất viện!"
Không chỉ Lưu Thanh Vân cau mày mà bác sĩ càng là phản ứng gây gắt
"Đùa sao? Là gãy xương sườn chứ không phải xướt da chảy máu, cô Triệu cô là có hiểu vấn đề mình đang gặp phải hay không?"
Triệu Vũ Đồng không lãng tai càng không thể không biết cơn đau ở mạn sườn có bao nhiêu phiền phức, nhưng là ngày mai có hội nghị, nếu cô không xuất hiện chỉ sợ không phải chọc vào mỗi Lam Nhược Vũ
Trong mắt Lam gia suy cho cùng Triệu Vũ Đồng cũng chỉ là một công cụ mà thôi
"Tôi biết, nhưng tôi ngày mai có hội nghị không thể vắng mặt, cảm phiền bác sĩ!"
Nam nhân bác sĩ suýt chút đã lớn tiếng quát nhưng rất may Lưu Thanh Vân bên cạnh đã cất giọng
"Thật ngại bác sĩ Lương, cô ấy là bạn tôi, cứ để tôi thu xếp được rồi!"
Dù không phải chuyên ngành nhưng dù sao Lưu Thanh Vân cũng là chủ nhiệm của một khoa, bác sĩ nam nhân cũng không nói gì thêm chỉ lắc đầu rời khỏi, phòng bệnh liền chỉ còn hai người
"Khuya rồi còn phiền cậu, xin lỗi Thanh Vân"
Triệu Vũ Đồng chống tay muốn đứng dậy nhưng nàng chính là quá tin tưởng vào thể chất của chính mình, bằng không sao có thể bị cơn đau tát thẳng mặt, bằng chứng chính là một cử động nhỏ cũng khiến nàng một thân mồ hôi lạnh
"Nằm im, cậu là như nào? Gãy xương sườn mà cậu xem như chuyện nhỏ thế này sao? Càng ngày càng cậy mạnh nhỉ?"
Lưu Thanh Vân ba bước thành một trực tiếp ấn lấy bả vai đè thân thể Triệu Vũ Đồng xuống giường, ánh mắt mạnh mẽ khóa chặt tầm nhìn người bên dưới, mỗi câu mỗi chữ điều khiến gai ốc Triệu Vũ Đồng nổi lên từng trận
Phải biết là người bạn này tính tình rất tốt nhưng đối với các vấn đề liên quan đến sức khỏe lại có một chấp niệm cực lớn, mà thật hi hữu Triệu Vũ Đồng lại là người cực kỳ tùy tiện với chính mình
"Đừng đùa, mình ngày mai xác định rất bận, thật không thể nằm ì ở đây? Cậu muốn tính xổ thì đợi xong hội nghị có được không?"
Nhắm không thể xoay chuyển được Triệu Vũ Đồng càng hiểu rõ tình hình của người bạn này ở Lam thị, Lưu Thanh Vân liền nhượng bộ
"Được, mình kê cho cậu thuốc giảm đau liều lượng lớn, xong hội nghị tự khắc xin nghỉ ba ngày có hiểu không?"
Này nào có thể nói không, Triệu Vũ Đồng đơn giản mỉm cười gật đầu
Lưu Thanh Vân rời đi, Triệu Vũ Đồng nhìn trần nhà trắng toát của bệnh viện, không khí đầy mùi thuốc sát trùng, ý thức nàng trôi về sự kiện vừa rồi,nước mắt rất tự nhiên mà trượt xuống hai bên má
Nhược Vũ, em ghét chị đến như vậy sao?
Một ngày xoay cuồng với bao nhiêu là văn kiện, lại đón trận nộ khí của Lam Nhược Vũ, dằn co nhiều như vậy khi Triệu Vũ Đồng được Lưu Thanh Vân đưa về đã là hai giờ sáng, đèn của biệt thự đã sớm tắt, bảo an nhìn thấy nàng cũng không quá vui vẻ khi mà giờ này còn phiền hà đến hắn
Mỗi một cử động điều kéo theo cơn đau nơi mạn sườn, dù hoàn toàn tin tưởng vào y đức của Lưu Thanh Vân nhưng Triệu Vũ Đồng thỉnh thoảng suy nghĩ liệu người bạn này có thật sự kê đơn thuốc giảm đau hay không, như thế nào lại đau đến mức này....
Khi leo lên đến phòng ngủ ở lầu hai, áo sơ mi của Triệu Vũ Đồng đã thấm mướt mồ hôi lạnh, nàng lê lết vào tolet chậm rãi tẩy rửa thân thể, khi trở ra thuốc gần như có chút tác dụng Triệu Vũ Đồng nhìn đồng hồ âm thầm thở dài chán nản
Muộn như vậy rồi, có thể ngủ không?
Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính lớn sát sàn nhà, chiếu từng tia nắng của ngày mới len lỏi vào trong phòng, vài luồng ánh sáng rớt lên dung mạo đang nhu hòa ngủ say của Lam Nhược Vũ, nàng tiểu thư cuộn tròn người trong chăn bông, ngủ đến vô cùng bình yên
Hơi cựa mình nhúc nhích, Lam Nhược Vũ chập chờn mở mi mắt, nàng khẽ vươn vai chống tay ngồi dậy, tầm mắt theo thói quen nhìn đến sofa lớn bên kia, như thế nào lại trống không thế này?
Triệu Vũ Đồng?
Tuy nhiên ý nghĩ chỉ lướt qua như mây bay, Lam Nhược Vũ thả đôi chân trần thẳng tắp của nàng xuống sàn gỗ, nàng tiến vào tolet nhìn nhìn liền cau mày, chả phải mỗi ngày Triệu Vũ Đồng điều sẽ chuẩn bị kem đánh răng, sửa rửa mặt cho nàng sao? Ngày hôm nay cái gì cũng không có?
Triệu Vũ Đồng chị làm phản sao?
Mang cơn hậm hực không tên Lam Nhược Vũ đi xuống lầu, nàng nhìn đến bàn ăn trống rỗng, chân mày lại cau mỗi lúc một nhiều
Còn có cả chiêu thức này???
"Nhị tiểu thư, mời cô dùng bữa sáng"
Lam Nhược Vũ chỉ vừa đặc mông ngồi xuống ghế đã có người hầu mang lên một phần thức ăn, nàng nhìn đĩa thức ăn kiểu Tây này liền nhịn không được mà nêu lên thắc mắc
"Triệu Vũ Đồng, chị ta đâu?"
Hiển nhiên người hầu không nghĩ Lam gia nhị tiểu thư sẽ có lúc hỏi đến cô Triệu nên hai tròng mắt điều muốn trợn ngược, im lặng vài giây phải tận đến khi Lam Nhược Vũ dùng đầu ngón tay gõ xuống bàn kính, hầu nữ mới hồi phục ý thức, rất nhanh cúi đầu hối lỗi, ngập ngừng trả lời
"Hồi nhị tiểu thư, sáng nay bảo an có báo tối qua cô Triệu về nhà khá muộn, sau đó không lâu cũng đã đón taxi rời đi...."
Lam Nhược Vũ nhướng một bên chân mày, không rõ nàng đang nghĩ gì....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top