Người thứ 3
15.
Gần đây công việc của Lăng Duệ rất bận, bận đến nỗi không có thời gian để trả lời tin nhắn của Vương Việt. Hôm nay đã là ngày thứ 4 Lăng Duệ không về nhà. Vương Việt đương nhiên hiểu rõ tính chất công việc của Lăng Duệ, nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy có đôi chút tủi thân.
Cuộc sống của Vương Việt thì vẫn vậy, mù mờ và không có tương lai...
Trời về thu, khí lạnh xen kẽ thổi qua lớp áo mỏng manh khiến Vương Việt khẽ rùng mình. Vì tiểu khu không cho chạy xe vào, nên cậu phải đi bộ vào để giao đồ. Nhìn thấy bản thân sắp trễ đến nơi rồi, cậu gấp gáp mà chạy, nhưng vẫn không quên giữ hộp đồ ăn sao cho nó không đổ ra ngoài. Vương Việt dừng chân trước một căn biệt thự xa hoa, thầm nghĩ ở nhà to như vậy lại đặt đồ ăn nhanh ở quán bình dân, thiệt kì lạ. Vương Việt đã đợi hơn 10' rồi, bình thường cậu đã gọi hối lần nữa rồi, nhưng lần này vị khách kia làm cậu hơi sợ một chút, cậu có lẽ cũng chẳng muốn nghe lại giọng nói đầy tính bề trên uy quyền kia một lần nữa.
Nghe tiếng bước chân đến gần, trước mắt cậu là một người phụ nữ trẻ, cả người toát ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Người đó đến gần, nở nụ cười thân thiện rồi đưa tay đón lấy gói đồ ăn trên tay cậu.
"Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi đang dở công việc, phiền cậu chờ rồi" giọng nói hào sảng dễ gần, so với giọng nói phát ra từ điện thoại kia đúng là khác nhau một trời một vực
"Không sao đâu ạ. Chỉ là chờ hơi lâu, nên đồ ăn có lẽ là nguội rồi, quý khách hâm lại rồi hãy ăn nhé" Cậu lịch sự nói rồi cúi đầu chào dự định rời đi
"Khoan" Người kia lại đột ngột kêu cậu lại
Vương Việt hiếu kỳ quay lại, người nọ lại nhìn một hồi, ánh nhìn toát lên vài tia hiếu kỳ
"Anh họ Trương nhỉ?"
Trong đầu Vương Việt mọc một đống dấu hỏi, cậu kỳ lạ nhìn người phụ nữ kia rồi lắc lắc đầu nói: "Quý khách có nhầm không ạ. Trong app cũng hiển thị họ của tôi mà, họ Vương đó"
"À, anh Vương, được rồi làm phiền anh quá"
Vương Việt cúi chào lần nữa rồi rời đi, nếu cậu quay lại nhìn 1 xíu, người kia đang nhìn chầm chầm cậu, ánh mắt chứa đầy vẻ hiếu kỳ.
Vì trời trở lạnh hơn, nên Vương Việt để Vương Siêu ở nhà, còn căn dặn anh rất kỹ, nếu không có gì thì không được ra khỏi nhà. Hiện tại cậu đang ghé cửa hàng tiện lợi mua bữa tối cho hai anh em họ. Gần đây không có Lăng Duệ bên cạnh, cậu lại trở về như trước đây, mỗi ngày đều ăn rất qua loa.
Về đến nhà đã hơn 7h, Vương Siêu vừa thấy cậu đã chạy lại, lớn tiếng kêu đói. Vương Việt lấy trong túi ra 2 viên kẹo, dỗ anh trai của mình trước. Xong rồi quay qua nấu mì.
Tùy tiện ăn cho qua bữa vốn là việc mà họ đã trải qua mười mấy năm, nhưng vì có Lăng Duệ ở bên mới mấy ngày mà đã khiến cho Vương Siêu kén ăn thấy rõ, anh ấy vừa ăn vừa làu bàu đòi thịt đòi cá, à, không chỉ riêng Vương Siêu, Vương Việt cũng rất thích đồ ăn mà Lăng Duệ nấu, nhìn bát mì trên tay cũng khiến cậu có hơi không muốn ăn.
Khoảng lặng này khiến cho cậu suy nghĩ về cuộc đời mình nhiều hơn, cậu vốn định sẽ cứ vậy mà sống đến hết đời. Nhưng Lăng Duệ đột nhiên xuất hiện, mang đến ánh nắng soi rọi mọi kẻ tối trong cuộc đời cậu. Cậu cũng muốn thay đổi, nên đã bắt đầu nghĩ về tương lai. Cậu muốn học gì đó, kiếm được một cái nghề ổn định hơn, để khi đứng bên Lăng Duệ, ít nhất sẽ không làm cho anh ấy xấu hổ.
16.
Lại tiếp tục qua thêm mấy ngày nữa, Lăng Duệ vẫn cứ bận rộn không thôi. Cả tuần qua cậu chỉ nhận được mấy tin nhắn, hầu như đều là tin chúc ngủ ngon. Vương Việt không biết có phải bản thân được chiều quá nên hư rồi không, mới có 1 tuần không gặp mà cậu đã khó chịu gần chết, còn không ngừng cảm thấy bất an.
Tiếng điện thoại reo lên không ngừng, Vương Việt vội vã tấp vào lề, trong đầu nghĩ ngợi rõ ràng mới vừa giao đồ xong mà, không lẽ giao thiếu sao.
"A lô"
Đầu dây bên kia chầm chậm lên tiếng: "Cậu là Vương Việt?"
Không quen, Vương Việt nghĩ, cậu chưa từng nghe thấy giọng nói này bao giờ
"Cho hỏi là ai vậy ạ?"
"Uhm, Trương Mẫn, chắc cậu biết tôi"
Tay Vương Việt vô thức run lên, cậu chưa từng nghĩ đến việc Trương Mẫn sẽ liên lạc với cậu.
"Ah, có...có chuyện gì sao ạ?"
Vương Việt chột dạ lên tiếng. Cậu không tìm được lý do nào khác ngoài Lăng Duệ, mà khiến cho Trương Mẫn kia phải liên hệ với mình
"Nhân tiện tôi vừa mới về nước. Muốn gặp cậu một chút, có thời gian chứ?" Giọng Trương Mẫn vang lên đều đều, rõ ràng là đang hỏi ý cậu, nhưng nghe lại có vẻ như một câu mệnh lệnh mà cậu không thể nào nói không.
"Bây giờ luôn ạ?"
Trương Mẫn im lặng một chút, có lẽ bên cạnh còn có ai đó, hai người họ đang trao đổi mấy câu rời rạc. Rồi cậu lại nghe Trương Mẫn nói:
"Bây giờ cũng được, cậu ăn trưa chưa? Tôi mời"
Sau cuộc gọi bất ngờ đó thì Vương Việt đang ở đây, một nhà hàng sang trọng, đối diện là Trương Mẫn đang từ tốn cắt thịt. Cậu có hơi hối hận, rõ ràng mình có thể từ chối gặp mà, chả hiểu ma xui quỷ khiến gì mà lại đến đây. Giờ nhìn cậu khác gì cái nùi giẻ rách, chả chút nào liên quan đến khung cảnh xung quanh cả.
"Không hợp khẩu vị sao? Có muốn gọi món khác không?" Trương Mẫn thấy cậu mãi vẫn không động đũa, nên mỉm cười dịu dàng hỏi
Vương Việt vừa lắc đầu vừa xua tay bảo: "Không cần đâu, không cần đâu ạ" sau đó lật đật cầm muỗng lên ăn
Trương Mẫn im lặng nhìn cậu chằm chằm, nhìn đến khi da gà cậu nổi lên từng mảng, khó chịu không thôi.
"Cái đó. Sao anh lại muốn gặp tôi vậy ạ?" Vương Việt thật sự muốn nhanh chóng kết thúc bữa ăn này
Trương Mẫn vẫn tiếp tục nhìn, nhìn một lúc lại chắc lưỡi, rồi tự cười. Vương Việt ngồi phổng ra chẳng biết phải làm gì, cũng không biết nên nói gì
"Cậu đoán xem sao tôi lại muốn gặp cậu?" Một lúc lâu sau thì Trương Mẫn mới lên tiếng.
Vương Việt trầm mặc, hai tay dấu bên dưới lớp khăn trải bàn bắt đầu không tự chủ mà chà sát vào nhau.
"Vì...Lăng Duệ?" Đắn đo một hồi, cậu mới đủ can đảm nói lên cái tên này
Trương Mẫn nâng ly rượu bên cạnh, nhâm nhi một ngụm, rồi hỏi: "Rượu tôi tự ủ đó, cậu có muốn uống một ly không?"
Vương Việt ngơ ngác ngước lên nhìn, chạm phải vẻ mặt tràn đầy tự tin của Trương Mẫn, lại cụp mắt, lắc đầu nói khẽ: "Cảm ơn anh. Tôi còn chạy xe nữa, không uống được đâu ạ"
"Hmm, gu của Lăng Duệ thay đổi nhỉ? Hay là...chỉ cần là gương mặt đó, người như nào cũng không quan trọng?"
Vương Việt siết chặt tay, cậu đương nhiên hiểu rõ ý của Trương Mẫn. Cố gắng kìm nén cơn khó chịu trong lòng, cậu lần nữa ngẩng mặt nhìn lên
"Trương tổng, tôi không biết anh có ý gì. Nhưng mà hình như anh đang quan tâm đến người yêu cũ một cách thái quá đấy ạ"
Ồ, Trương Mẫn mở to mắt đầy vẻ hứng thú. Anh nghĩ hóa ra mèo hoang cũng biết xù lông à.
"Người yêu cũ? Haha. Đúng rồi, người yêu cũ như tôi cũng có quyền thắc mắc chứ. Tìm ai cũng được, nhưng lại đặc biệt tìm một người có gương mặt giống tôi đến vậy. Cậu nói xem, em ấy có ý gì?"
Trong lòng Vương Việt gần như sụp đổ rồi, nhưng bên ngoài cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
"Chuyện này, không phải anh nên trực tiếp hỏi Lăng Duệ sao?"
Trương Mẫn lười biếng ngả lưng ra sau, đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ. Chắc hẳn anh là khách quen ở đây, nhân viên vừa nhìn liền hiểu ý, lập tức đưa món tráng miệng ra. Là bánh trà đào
Vương Việt biết, vì Lăng Duệ đã từng làm cho cậu ăn. Anh nói bản thân biết nấu rất nhiều món ăn, nhưng tráng miệng thì chỉ biết làm mỗi món này.
Trương Mẫn thích thú ăn một muỗng to
"Bánh trà đào, rất ngon đó, món tôi thích nhất ở nhà hàng này. Lúc trước vì công việc bận rộn nên không có thời gian ra ngoài ăn. Lăng Duệ còn đặc biệt đến đây học để làm món bánh này"
Hốc mắt Vương Việt nóng bừng, hai tay cậu bấu chặt đùi, như muốn dùng cơn đau xác thịt này xua tan cảm giác đau nhói trong lòng kia.
"Rốt cuộc...anh muốn gì đây?" Vương Việt khó khăn cất tiếng nói
Trương Mẫn mỉm cười: "Tôi nghĩ là cậu đã rõ tôi muốn gì"
"Tôi không rõ" Vương Việt nói, có hơi lớn tiếng một chút
"Ồ, nếu cậu muốn nghe thì tôi sẽ nói, dù gì cũng đã tốn thời gian đến đây rồi. Tôi không biết Lăng Duệ chỉ đang xem cậu là thế thân của tôi, hay thật sự thích thú cậu. Tôi cũng không quan tâm lắm. Cái tôi muốn nói đó là, sẽ có một ngày Lăng Duệ sẽ trở về bên cạnh tôi. Người mà em ấy yêu là tôi, là người đầu tiên và duy nhất. Haha. Người yêu cũ! Haha. Mới mấy tháng trước Lăng Duệ còn nói em ấy chưa từng ngừng yêu tôi. Cậu nói xem cậu đã xuất hiện bên cạnh em ấy bao lâu rồi? Nếu không phải tôi tuyệt tình nói lời cay đắng, em ấy sẽ đau khổ mà chạy đến chỗ cậu mà cầu được an ủi sao? Cậu chưa từng thắc mắc, liệu em ấy chọn cậu vì lí do gì sao?"
Vương Việt nghe không sót một chữ. Nghe xong liền chầm chậm đứng lên, hướng người đối diện mà bình tĩnh nói:
"Nói xong rồi đúng chứ? Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kết quả không phải chính là chia tay rồi sao? Trương tổng, anh ở đây nói với tôi những lời này có ích gì chứ. Hai người hiện tại vẫn không phải người yêu, anh vẫn đang là chồng người khác. Sau này...nếu giống như anh nói đi nữa, thì cũng là chuyện của sau này, để sau hãy tính đi...Tạm biệt, hy vọng sẽ không gặp lại anh nữa. Còn nữa, cám ơn bữa ăn này, rất ngon"
Vương Việt nói xong liền dứt khoát đi. Nhưng vẫn kịp nghe câu nói kia từ miệng Trương Mẫn thoát ra
"Trong một mối quan hệ, người không được chọn chính là người thứ 3. Cậu đủ tự tin rằng Lăng Duệ sẽ chọn cậu chứ?"
Nước mắt rơi từng dòng, từng dòng. Dù cố gắng tự an ủi mình đừng để tâm, phải tin Lăng Duệ, nhưng bản thân cậu vẫn không giấu được cơn đau như xé lòng cùng nỗi bất an này. Vương Việt đương nhiên có lo sợ, bản thân cậu hiểu rõ Trương Mẫn kia có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng Lăng Duệ. Liệu anh có quên hẳn người đó được không chứ. Bốn năm quen biết, không biết bao nhiêu lần nhìn thấy Lăng Duệ vì người kia mà đau lòng, mà điên cuồng. Việc Lăng Duệ đến bên cậu, thật sự là do bản thân cậu sao? Là yêu thích cậu hay là tìm thấy được hình bóng của người kia nơi cậu. Cậu không dám đoán, vì cậu lo sợ, càng không đủ tự tin để đặt bản thân lên bàn cân với Trương Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top