Chương 1

Vương Việt nằm trên giường, thân thể trần trụi quấn trong chiếc chăn bông màu trắng, thẫn thờ nhìn lên chiếc đèn chùm trên trần nhà, không quay đầu lại cũng cảm nhận được hơi nóng của người bên cạnh phả lên cổ mình, cằm Lăng Duệ tựa vai cậu, khuôn mặt thon gầy của anh quả là một kỳ tích.

Vương Việt thở dài, chậm rãi kéo mình ra khỏi chăn, nhặt bộ quần áo mà đêm qua Lăng Duệ đã thô bạo ném xuống đất rồi mặc vào. Sau khi lặng lẽ thu dọn xong, đem quần áo của Lăng Duệ xếp gọn gàng rồi để trên đầu giường. Đây có lẽ cũng là do thói quen nghề nghiệp, ít nhiều có phần ám ảnh cưỡng chế nên mọi thứ đều phải ngăn nắp gọn gàng.

Giấy chứng nhận đặt trên bàn của Lăng Duệ cùng nhiều sách ngoại văn mà Vương Việt không thể hiểu được, giá sách phần lớn là sách liên quan đến y học, sắp xếp dày đặc giống như những lọ gia vị được bày gọn trong bếp sau của Mỹ Lâm.

Vương Việt biết người như vậy không xứng với mình.

"Sao thức dậy mà không gọi anh?" Lăng Duệ buồn ngủ nhìn cậu. "Em thấy anh ngủ ngon nên không muốn quấy rầy." Vương Việt cúi đầu nhìn bàn chân mình, nhiều năm lao lực đã khiến xương bàn chân biến dạng, so với của Lăng Duệ thì quả thực là xấu xí. Vương Việt tránh ánh mắt của Lăng Duệ, vội vàng đi giày vào, "Em sẽ đến bệnh viện thăm anh trai trước."

"Này, chờ lát nữa anh chở em đi." "Không cần đâu, để người khác thấy chẳng phải sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh sao, sao có thể được..." Vương Việt chặn những lời còn lại của Lăng Duệ bên ngoài cửa, cậu đã làm phiền vị bác sĩ khoa thần kinh này quá nhiều rồi.

Vương Việt tự hỏi tại sao người như Lăng Duệ lại thích cậu, có lẽ chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, đến khi chán rồi thì cuộc sống của cả hai sẽ trở lại bình thường.

Lăng Duệ từng kể về bạn gái cũ với cậu, cô ấy là tổng giám đốc, có chút mạnh mẽ, sau này chia tay vì bất đồng quan điểm. Vương Việt chỉ lắng nghe, chưa từng bày tỏ ý kiến ​​của mình.

Lăng Duệ hỏi, "Còn em thì sao?"

Vương Việt nói "Cái gì?"

Lăng Duệ nói, "Bạn gái cũ, hẳn phải có rất nhiều người theo đuổi em."

Vương Việt nói: "Anh lại giỡn nữa, thật sự không có, em thì có gì để con gái theo đuổi?"

"Nhưng sau này đúng là có bạn gái cũ mà."

"Đúng là có, mà đi rồi." Vương Việt thản nhiên nói, giả bộ như không quan tâm, nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu lại rất tệ.

Có lẽ khi nói đến chuyện yêu đương, Vương Việt thực sự là người luôn nhiệt huyết, nhưng đến khi kết hôn, ai chẳng phải đối mặt với cuộc sống khó khăn, có ai trên đời chịu gả cho cậu vì nghèo khó hay vì cậu có một người anh trai ngơ ngốc không?

Mỹ Lâm cũng chỉ trải qua một năm với cậu, nhưng sau cùng vẫn là cô rời đi. Trước khi đi, Mỹ Lâm nói rằng cô rất cảm kích vì cậu không thực sự bỏ rơi anh trai mình, nếu không cả đời này cô cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

Đôi vợ chồng nghèo khổ có thật nhiều chuyện đáng buồn.

Thời điểm gặp Lăng Duệ thật sự là ngoài ý liệu, lúc cậu đang giao đồ ăn thì thấy cảnh sát gọi đến. Dưới cái nắng như thiêu đốt mà Vương Việt lại đột nhiên toát mồ hôi lạnh khi nghe cảnh sát nói rằng anh mình bị xe tông lúc đi ra ngoài đợi cậu.

Xe điện lại chết máy, khách hàng vẫn đang nhắc món trên điện thoại, màn hình liên tục nhảy lên lời nặng tiếng nhẹ của khách, Vương Việt đầu óc quay cuồng, trực tiếp ngồi khóc trên đường.

Lúc vội đến bệnh viện, Vương Siêu đã được băng bó rồi, thấy cậu đến liền cười ngây ngô. Vương Việt vừa tức giận vừa thương hại anh trai, "Không phải để anh ở nhà sao? Chạy ra ngoài làm gì? Còn gây phiền phức cho tôi chưa đủ hay sao?", Vương Siêu ấy vô cùng đáng thương, làm cho người ta không nỡ mắng nữa.

Ngay khi Lăng Duệ xuất hiện trước mặt Vương Việt, anh giống như một bức tượng thánh thuần khiết, mùi thuốc khử trùng bệnh viện trên người cũng hợp nhau mà tăng thêm sức mạnh đấy. "Cậu là em trai của anh ấy phải không? Tôi là Lăng Duệ, là bác sĩ khoa thần kinh ở bệnh viện này. Thật thú vị khi được chứng kiến ​​trường hợp của anh trai cậu, chắc chắn có hy vọng chữa trị."

"Vậy cái đó... cần bao nhiêu tiền..." Vương Việt bóp bóp túi của mình, những hạt mồ hôi lấm tấm rơi từ trong chiếc mũ bảo hiểm mà cậu chưa kịp cởi.

Lăng Duệ nhìn thấy vẻ quẫn bách của cậu, anh nghĩ nếu như cái lưng đang gù của Vương Việt mà có thể đứng thẳng lên thì nhất định trông rất đẹp.

Phẫu thuật não thực sự không hề rẻ, nhưng Lăng Duệ chỉ muốn khiến người trước mặt mình mỉm cười. "Chính là như vậy, vì tính chất thí nghiệm nên chi phí sẽ do phòng thí nghiệm của chúng tôi chi trả. Nếu cậu đồng ý, tôi lát nữa sẽ mang hạng mục các vấn đề liên quan cho cậu và các thành viên trong gia đình ký tên là được. "

"Vậy thật quá tốt rồi, cảm ơn bác sĩ!" Vương Việt mở to mắt nhìn, vẻ tươi tắn rạng rỡ liền trở lại với cậu, những đau khổ mà cuộc sống mang đến cho cậu dường như đã bị xóa sạch sau khi Lăng Duệ đến với mình.

Một lần khi giao đồ ăn xong đã tối muộn, Vương Việt mang về ít bánh bao đến cho Lăng Duệ ăn như bữa tối. Anh đang xem "Những Người Khốn Khổ (Les Misérables (2012))", có những binh sĩ quần áo xanh đỏ đang tiến về pháo đài, sau đó một đứa bé bị người ta bắn chết trước doanh trại.

Vương Việt "Ui da" một tiếng, Lăng Duệ kéo ghế cho Vương Việt rồi chuyển máy tính bảng đến bên cạnh cậu. "Bần cùng khiến đàn ông lao đao, đói kém làm phụ nữ sa đọa, bóng tối khiến trẻ em gầy yếu. Đây là một câu rất nổi tiếng trong "Những Người Khốn Khổ."

"Viết rất hay, rất hay." Vương Việt gật đầu, cảm thấy tác giả phải rất hiểu đời, nếu không sẽ không thể kết lại được nỗi đau bình thường này đúng đến như vậy. Mái tóc đen của Vương Việt rũ xuống trên trán, Lăng Duệ vén tóc ra cho cậu, không đầu không đuôi mặt Vương Việt lại đỏ bừng đến tận mang tai.

Trong bệnh viện yên tĩnh, Vương Việt bị tiếng tim đập đột ngột làm giật mình, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, nhưng trước ngực áo blouse trắng của Lăng Duệ rõ ràng cũng đang đập kịch liệt.

"Tiểu Việt..." Lăng Duệ nói.

"Bác sĩ Lăng, sáng mai tôi còn có việc, nên tôi về trước đây." Vương Việt đứng dậy, vội vàng muốn chạy khỏi Lăng Duệ mà suýt nữa thì đẩy ngã ghế rồi.

Cậu không được học hành và giáo dục nhiều như Lăng Duệ, nhưng cũng không ngốc, mấy hôm nay vị bác sĩ đẹp trai này muốn làm gì cậu đã sớm biết rõ.

"Tiểu Việt!" Lăng Duệ nắm chặt ống tay áo Vương Việt, "Anh có chuyện muốn nói với em."

"Lần sau hãy nói đi."

"Không, lần này phải nói." Lăng Duệ lần này so ra còn cứng đầu hơn cả Vương Siêu.

Vương Việt liền khóc, cậu rụt tay lại lùi ra sau, "Lăng Duệ, anh nên tự thấy rõ đi!"

Anh nên tự thấy rõ rằng chúng ta không xứng đôi.

Vương Siêu dường như nghe thấy tiếng Vương Việt, liền từ trong phòng bệnh chạy ra, "Em trai, hai người ở đây đang chơi trò chơi sao? Anh cũng muốn chơi nữa."

Lăng Duệ buông xuống ống tay áo Vương Việt, "Vậy thì lần sau chúng ta sẽ nói về chuyện đó." Rồi dẫn Vương Siêu trở lại phòng bệnh.

Vương Việt chạy như thoát mạng ra khỏi bệnh viện, về đến nhà ngồi trên giường mình, đếm từng vết sơn tường vỡ vụn rơi xuống, tiếng công trình tàu điện ngầm bên ngoài nhà rất ồn ào, nhưng âm thanh trong lòng cậu còn ồn ào hơn cả tiếng máy ngoài kia.

Ánh trăng đêm nay rất tỏ, mang ánh sáng của mình soi đến cửa sổ của mọi người, như thể con người ai cũng bình đẳng như nhau. Vương Việt lại nghĩ đến vẻ mặt của Lăng Duệ, anh nói chuyện với cậu, sẵn sàng lắng nghe những phiền lòng vụn vặt của cậu, điều quan trọng nhất là anh không chán ghét người anh trai ngốc nghếch này.

Tôi nghĩ là mình thích anh ấy.

Vương Việt vùi đầu vào gối, hít thở ra mùi kiều mạch ẩm mốc, lẩm bẩm nói: "Vương Việt, mày xong rồi..."

to be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top