Chương 4

Cả hai tiếp tục bước đi trong không gian kỳ lạ của kết giới, mải miết tìm kiếm con đường dẫn đến trung tâm, nơi mà họ hy vọng sẽ có điểm yếu để phá vỡ sự giam cầm này. Càng đi sâu, những bóng cây xung quanh càng trở nên mờ ảo hơn, chúng như có sức sống riêng, như thể từng cánh lá và nhánh cây đều có linh hồn. Mọi thứ trong kết giới này đều có một sự u ám, như thể oán linh đang giăng lưới vây bọc lấy tâm trí họ.

Kim Lăng đi cạnh Lam Tư Truy, nhưng khoảng cách giữa họ không còn quá xa như trước nữa. Hắn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Tư Truy bên cạnh, ánh mắt của cậu luôn kiên định, không hề có một chút do dự. Kim Lăng nhìn cậu, cảm giác trong lòng lại dâng lên những cảm xúc khó tả.

Kể từ khi gặp cậu, hắn đã luôn cảm thấy tự ti khi đứng bên cạnh Tư Truy, điều mà một Kim Lăng luôn kiêu hãnh và tự cao chưa bao giờ nghĩ đến, rằng sẽ có một ngày hắn cảm thấy tự ti trước ai đó. Cậu ấy giỏi giang, bình tĩnh, và luôn khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Hắn và Tư Truy rõ ràng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, và việc hắn luôn bị thu hút bởi cậu cũng là điều hiển nhiên, vì hai viên nam châm trái dấu thì luôn hút nhau.

"Ngươi không thấy kỳ lạ sao?" Kim Lăng bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh.

Lam Tư Truy quay lại, nhìn hắn một cách dịu dàng. "Kỳ lạ? Về chuyện gì?"

"Kết giới này," Kim Lăng trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào những bóng cây xung quanh. "Nó quá mạnh mẽ. Ta chưa từng gặp phải thứ gì giống thế này."

Lam Tư Truy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. "Chắc chắn là oán linh này đã sống trong bóng tối quá lâu, oán khí của nó bị méo mó và mạnh mẽ đến mức biến cả không gian thành một mê cung." Cậu dừng lại một chút, rồi tiếp tục. "Nhưng không phải mọi oán linh đều có thể duy trì kết giới lâu dài. Chúng ta phải tìm được nguồn gốc của nó, rồi phá vỡ."

Kim Lăng im lặng, trong lòng có chút khó hiểu. Cậu ấy luôn có cách nhìn nhận vấn đề rất sâu sắc và rõ ràng, khiến hắn không thể không cảm thấy ngưỡng mộ. Nhưng sâu trong lòng, hắn lại có cảm giác gì đó... khó tả. Là nỗi bối rối khi ở bên cạnh Tư Truy, hay là sự ngưỡng mộ dành cho tài năng thiên bẩm của cậu? Kim Lăng không biết.

---

Khi cả hai tiếp tục bước đi, họ bỗng nhận thấy không gian xung quanh trở nên mờ ảo hơn, như thể bị nhấn chìm trong một thứ sương mù đặc quánh. Oán khí dường như mất đi sự ổn định, khiến Kim Lăng cảm thấy một sự ngột ngạt khó chịu. Hắn cắn môi, cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng sự căng thẳng không ngừng dâng lên.

Đột nhiên, từ giữa màn sương mù, một tiếng cười vang lên. Là tiếng cười vang vọng, kỳ quái, như thể không phải là tiếng của một con người. Tiếng cười này khiến cả hai giật mình, và Kim Lăng vội vàng rút kiếm, đôi mắt sắc bén quét qua không gian.

"Là oán linh," Lam Tư Truy lên tiếng, giọng cậu bình tĩnh như thường lệ. "Nó muốn thử thách chúng ta."

"Thử thách?" Kim Lăng hừ một tiếng, không tin vào những gì mình vừa nghe. "Ta không cần thử thách. Ta chỉ cần kết thúc nó."

Nhưng Lam Tư Truy giữ hắn lại, đặt một tay lên vai Kim Lăng. "Đừng để cảm xúc dẫn lối. Oán linh này không đơn giản như vậy." Cậu nhíu mày, mắt sáng lên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào một điểm sâu trong màn sương. "Nó sẽ không ra tay trực tiếp. Thay vào đó, nó sẽ chơi trò chơi với chúng ta."

Kim Lăng nhìn vào mắt Tư Truy, cảm nhận sự nghiêm túc trong lời nói của cậu. Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có sự e ngại. Cảm giác này không phải là sự sợ hãi, mà là nỗi lo lắng về những gì sắp tới, những điều không thể lường trước được.

Một tiếng động kỳ lạ vang lên, và ngay lập tức, cả không gian xung quanh dường như vặn vẹo lại. Chỉ trong tích tắc, một bóng dáng mờ ảo hiện lên, một nữ tử với khuôn mặt bị che khuất trong mái tóc dài. Cô ta đứng giữa không gian u ám, nhìn cả hai bằng ánh mắt trống rỗng, như thể không có hồn.

"Các ngươi không thể ra ngoài," oán linh cất giọng lạnh lẽo, âm thanh u ám vang vọng trong không gian. "Ta sẽ giữ các ngươi ở lại đây mãi mãi."

Kim Lăng siết chặt kiếm trong tay, bước lên một bước. "Ngươi không có quyền quyết định!" hắn quát, nhưng Lam Tư Truy giữ tay hắn lại.

"Bình tĩnh, Kim công tử," Lam Tư Truy nói, ánh mắt cậu nhìn chăm chú vào oán linh, không chút sợ hãi. "Nó đang thử sức mạnh của chúng ta. Nếu chúng ta để cảm xúc chi phối, nó sẽ chiến thắng."

Kim Lăng hít sâu một hơi, gắng kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên. Mắt hắn lóe sáng, tập trung vào từng cử động của oán linh. Cảm giác bực bội ban đầu dần lắng xuống, thay vào đó là sự tập trung tối đa. Hắn hiểu rằng, nếu muốn thoát ra, họ cần phải phối hợp, thay vì hành động một mình.

Lam Tư Truy cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, linh lực của cậu bắt đầu tỏa ra một cách mạnh mẽ. Cậu vẽ một vòng tròn linh lực trong không khí, tạo thành một lớp bảo vệ quanh cả hai.

Oán linh lúc này bỗng dưng lên tiếng, giọng điệu u ám. "Ta sẽ không để các ngươi ra khỏi đây."

Kim Lăng bước lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào oán linh. "Oán linh này có thể điều khiển không gian. Nhưng không có nghĩa nó không có điểm yếu."

Lam Tư Truy nhìn Kim Lăng, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. "Đúng vậy. Và điểm yếu chính là oán khí bị ràng buộc bởi nỗi oán hận quá lâu. Nếu ta phá vỡ sự liên kết đó, kết giới này sẽ không thể tồn tại được nữa."

Kim Lăng nhìn Tư Truy, cảm giác trong lòng như có gì đó dâng lên. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy sự liên kết giữa mình và Tư Truy không chỉ là một sự phối hợp giữa những người đồng đội. Nó giống như một mối dây vô hình, một sự gắn kết mà cả hai không thể nhận ra, nhưng đã tồn tại từ lâu.

Hắn thầm nghĩ, có lẽ lúc này, hắn đã không còn chỉ đơn giản là ngưỡng mộ Tư Truy, mà là...

Một cảm xúc nào đó khác, mạnh mẽ hơn.

---

"Hãy cùng nhau phá vỡ nó," Lam Tư Truy nói nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn thẳng vào Kim Lăng.

Kim Lăng gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. "Cùng nhau."

Cả hai đồng thời vận linh lực, hướng vào trung tâm oán linh. Sự kết hợp giữa họ, dù không nói ra, nhưng lại mạnh mẽ và chính xác. Mỗi bước tiến đều là một bước tiến gần hơn đến sự giải thoát.

Đây chính là sự bắt đầu của một liên kết không thể tách rời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top