Lặng
Ngày nắng đẹp.
Tựa lưng vào gốc cây cổ thụ trong rừng Konoha, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi, tôi lặng im chờ đợi Kakashi sensei đến để giao nhiệm vụ. Cứ ngồi im đó và cảm nhận gió nghịch ngợm ve vuốt cổ áo bộ áo màu cam giờ đã chuyển sang đen cùa thằng ngốc tôi – Uzumaki Naruto . Từng đốm nắng nhảy nhót trên từng tán cây, làm màu xanh đặc trưng của làng lá càng trở nên mát mắt, được thể nắng gắt, hương hoa thêm ngào ngạt. Không gian thật yên ả và thanh bình quá, cứ như chưa hề có trận chiến nào xảy ra nơi đây, chưa hề có mất mát, hy sinh hay đau thương chi cả. Mọi việc dường như trở về như cũ, hay ít nhất là đối với Team Kakashi của tôi.
Sasuke teme đã trở về.
Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài đến chảy cả nước mắt, mà nguyên nhân của nó là việc đợi chờ thầy yêu quý của tôi từ khi trời chưa hửng đến khi mặt trời đã lên đỉnh ngọn cây cao nhất làng, tôi quay qua nhìn hai người đồng đội thân thiết của mình đang chuyện trò. Không, nói một cách chính xác là Sakura chan quỳ trên bệ đá cạnh dòng sông nói huyên thuyên bất tận gì đó về những loài hoa, còn Sasuke teme lơ đãng lắng nghe, thinh thoảng thêm vào tiếng "Hn", "Aa" muôn thuở của mình, hai chân trần đá đá xuống lòng sông. Tôi mỉm cười nhìn bọn họ – hai người quan trọng nhất của đời tôi.
----------------------------------------
Tôi yêu cậu ấy như anh em.
Tôi yêu em như một người tình.
Nhưng cậu không bao giờ có thể là anh em của tôi cũng như em chẳng thể nào là người yêu tôi, em nhỉ!
Bởi vì, tôi mồ côi mà, không cha mẹ, không ai thân thích.
Bởi vì, em yêu cậu ấy mà, làm sao tim em có chỗ trống nào khác cho tôi đây.
Lặng.
Đã 11 năm trôi qua kể từ ngày chúng ta chính thức quen biết nhau, cái ngày mà tôi được đường hoàng giới thiệu về tôi trước mặt em, ngày chúng ta cùng được xếp vào Team 7. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy chứ sao không, ngày ấy cũng đẹp như hôm nay và nó đã kết thúc những chuỗi ngày lén lút theo sau em của thằng ngố tôi đây. Thời gian trôi nhanh, quá nhiều thứ đã thay đổi, và tôi cũng đã đổi thay, rất nhiều. Tôi không còn là thằng Naruto không sợ trời, không sợ đất với ý chí ngùn ngụt, muốn là làm được như ngày nào nữa rồi. Tại em cả, Sakura à!
Tôi thích em từ ngày đầu vào học viện Ninja. Tôi dõi theo em mọi lúc, mọi nơi, trừ những lúc tôi ngủ gật trong lớp học, hay trốn đi ăn Ramen, bị thầy Iruka phạt. Dù gì đi nữa, lúc ấy tôi cũng là một thằng nhóc. Nhưng cả khi mới lên bảy, tôi đã biết em sẽ luôn là người quan trọng đối với tôi.
Khi biết mình sẽ được chung nhóm với em, tôi đã rất vui mừng để rồi thất vọng lúc nghe em nói về tôi trong bộ dạng Sasuke của em. Lúc ấy, ngoài nỗi buồn cô đơn, không được ai thừa nhận, tôi đã biết thêm một thứ gọi là buồn vì ghen. Thú vị thay, em và Sasuke đã mang sự cô quạnh đi mất, để lại nỗi buồn bã ghen tuông theo tôi đến tận cái tuổi 23 này. Là nỗi buồn duy nhất đấy. Đau lắm, đau không kể xiết. Nó còn đau hơn cả những vết thương từ các trận chiến. Vết thương da thịt còn lành lại được, còn vết thương trong tim, ai có thể chữa lành đây? Dù đã biết cái cảm giác khó chịu này 11 năm qua, nhưng nó lại càng nặng thêm và tôi không thể nào quen được với nó. Không thể nào.
Lặng.
Ngày qua, tháng lại, dù cố gắng cách mấy, tôi cũng không thể nào khiến em chú ý đến tôi, dù chỉ là một nữa cách em chú ý đến Teme. Và Uzumaki Naruto tôi lúc ấy, đã tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ từ bỏ đến khi nào em là của tôi. Thế nhưng cái gì của mình thì trước sau gì cũng là của mình, còn không phải thì có cố tranh giành cũng chẳng được. Em và cậu ấy được sinh ra để dành cho nhau. Và tôi chỉ có thể đứng đó nhìn rồi tỏ vẻ cao thượng chúc em hạnh phúc.
Nhiều lần em từ chối đi ăn Ramen cùng tôi, nỗi buồn nào có sánh bằng khi tôi nhìn thấy em đau lòng vì cậu ta, nhìn thấy em vui chỉ vì một lời cậu ta nói, nhìn thấy em lo lắng cho cậu ta, nhìn thấy em vì cậu ta mà làm tất cả và khi thấy cậu ta nhìn em sâu lắng, buồn khi thấy cậu ta lo lắng, quan tâm cho em.
Và tôi buồn khi trong trận chiến với Gaara, cậu đã giao em cho tôi và dặn tôi phải cứu em bằng mọi giá, vì cậu không muốn mất đi những người quan trọng với cậu. Tôi buồn cho cậu, vì cậu không còn ai thân thích, tôi hiểu nỗi đau buồn ấy chứ. Nhưng cậu còn buồn hơn tôi, vì ngay từ khi sinh ra, tôi đã không có ai rồi. Đằng này, cậu đã có 8 năm hạnh phúc để rồi sau đó chỉ còn một lỗ trống hoác trong tâm hồn khi tất cả những người thân yêu bị tước đoạt đi mất chỉ sau một đêm, bởi chính bàn tay anh cậu. Và tôi buồn khi biết rằng, tự khi nào, việc bảo vệ Sakura đã trở thành của cậu, không phải của chúng ta nữa. Tôi buồn khi cậu ấy phải dặn dò tôi như thế, cứ như việc đó hoàn toàn không dính líu gì tới tôi.
Nỗi buồn đau lên tới đỉnh điểm khi tôi nhìn thấy em ôm chặt lấy Sasuke khi cậu tỉnh dậy sau cơn hôn mê. Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gương mặt em, vòng tay quàng thật chặt quanh cổ teme và cái nhìn của hắn lúc ấy, tôi không thể nào quên. Dù teme có lạnh lùng cách mấy đi nữa, có nói những lời "nhỏ nhen, xấu tính" với em nhiều đến chừng nào đi nữa, thì cách hắn nhìn em lúc ấy, không thể nào lẫn lộn được. Rõ ràng là cậu ta không thích em, Sakura à. Cậu ta yêu em. Tôi có ngốc, nhưng tôi vẫn biết phân biệt chứ. Tại tôi nhạy cảm hay tại ánh mắt ấy "lộ liễu" quá?! Hắn nhìn em, lúng túng và ngượng nghịu với vòng tay của em, dù em đã ôm hắn cả trăm lần, và ánh mắt hắn dịu dàng, nồng ấm lắm, gương mặt hắn dịu lại, nó khoác lên một vẻ mơ màng mà tôi không nghĩ hắn có. "Aha! Sasuke, cậu thua rồi nhé. Tớ bảo là cậu yêu cô ấy mà không thừa nhận", tôi muốn nói thế đấy, nhưng không nói nên lời. Cười cay đắng, tôi lặng lẽ quay ra, nuốt nước mắt vào lòng. Tôi mạnh mẽ mà, phải không.
Và rồi xảy ra một cuộc chiến giữa tôi và teme. Đó là điều tôi khao khát từ lâu. Thêm một lí do nữa là vì lòng đố kỵ. Bao nhiêu ghen tức tôi dồn vào, bấy giờ chỉ cần nhớ lại cảnh hai người ôm nhau là bùng nổ. Tôi muốn đánh bại cậu. Nếu tôi đánh bại cậu, có lẽ Sakura sẽ thích tôi. Và thế là tôi đã đánh cậu, bằng Rasengan, thứ mà lẽ ra chỉ dành cho kẻ thù.
Tôi là một thằng ích kỷ. Làm sao tôi lại có thể buồn khi biết họ yêu nhau đến nhường ấy, lẽ ra tôi phải mừng cho họ mới phải. Vì họ là bạn thân tôi và người tôi luôn cầu mong được hạnh phúc kia mà. Thế nhưng chính vì lẽ đó, mà tim tôi lại được thêm một vết sẹo. Tôi là con người mà. Tôi không thể lúc nào cũng cao thượng như một vị thánh. Và tôi đã đố kỵ, đã ghen tức đến đỉnh điểm. Gía như chưa hề yêu em, tôi sẽ không đau khổ đến mức này. Gía như Sasuke không phải bạn thân tôi, thì tôi đã trói cậu ra vào rừng, cho hổ bắt cậu ta đi và một mình độc chiếm Sakura, không cần biết người em yêu không phải là tôi.Và giá như gió cuốn tôi đi thật xa, đến một nơi không có ánh mắt xanh biếc ấy, thì tốt quá. Và rồi tôi lại phân vân, liệu lúc đó tôi có chịu rời xa em hay không đây.
Lặng.
Rất muốn buông ra, khi đó và cả lúc này, thực lòng là vâỵ. Khi ấy, tôi đã đạt được mục đích, nhưng theo một cách khác. Lúc em vượt qua được tình cảm trẻ dại của mình với Sasuke, tôi cũng vứt bỏ cảm xúc thơ ấu của mình với em. Và cả hai chúng ta, đều tiến một bước dài: Em yêu cậu ấy và tôi yêu em.Thế là tôi lại phải cố gắng một lần nữa. Trong ba năm trời luyện tập cùng "tiên nhân dê cụ", tôi phải tự ngăn mình xách túi trở về để được gặp em, được làm nhiệm vụ, được bảo vệ che chở và chăm sóc em như những ngày thơ ấu. Cái cố gắng đó của tôi còn gấp mấy lần những nỗ lực luyện thuật. Tôi thật tệ. Ngày qua tháng lại, một năm rồi hai năm, tôi cố gắng luyện thật nhanh, thật giỏi, nói với lòng là để phục vụ cho làng Lá, nhưng thực tâm, tôi biết rằng để tôi có thể về bên em, thực hiện lời hứa mang Sasuke về cho em. Và lúc ấy, tôi bàng hoàng nhận ra, không phải cứ có quyết tâm là được, tôi không còn là Naruto muốn gì được nấy nữa rồi. Tôi thề sẽ không nhớ về em, không để em ám ảnh nữa, nhưng có được đâu. Tôi biết có cố cách mấy, chỉ cần em nhìn tôi thôi, là tôi lạy chạy bay đến, bất chấp tất cả. Quên một người thật khó quá. Jiraiya có nói tôi nên yêu người khác, trên thế gian này có biết bao nhiêu con gái chứ, việc gì một Hokage tương lai như tôi lại phải nhốt mình trong thế giới sầu thảm này. Nhưng làm sao tôi có thể thích, đừng nói yêu một ai khác khi trái tim tôi đã bị em cướp mất một cách tàn bạo và không bao giờ hoàn trả nguyên vẹn. Tôi biết Hyuga Hinata thích tôi chứ, thích tôi rất nhiều nữa là đằng khác. Hinata: hướng về mặt trời. Và theo như lời Jiraiya sama nói, tôi là mặt trời của cô ấy, chúng tôi rất hợp với nhau. Cam và trắng, cũng đẹp như hồng và xanh vậy. Biết được tình cảm của cô bé nhút nhát ấy, tôi rất trân trọng. Thế nhưng, tôi không phải mặt trời của cô ấy đâu. Vì tôi chỉ có khả năng sưởi ấm cho một người duy nhất. Đành có lỗi. Thế đấy, "Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo".
Lặng.
Rồi tôi trở về, lòng nô nức vì lại có thể gặp em. Cái lúc tôi bước chân vào làng Lá, tất cả những gì tôi muốn làm là đi tìm em ngay, nhưng vì đã hứa với Jiraiya sama là sẽ không để tình cảm chi phối quá nhiều nữa, tôi gượng gạo bước đến tiệm Ichiraku. Và thật may mắn, em đã ở đó, tôi không phải đi tìm kiếm, và tôi cũng không vi phạm lời hứa với Jiraiya sama và với bản thân mình.
Rồi một lần nữa, tôi thất bại thảm hại trong việc quên em đi. Tôi thảm bại dưới chân em, dưới nụ cười rực nắng, dưới đôi mắt xanh trong và mái tóc hồng óng ả. Chết tiệt cái nụ cười đẹp đẽ ấy. Thay vì quên đi, tôi lại yêu em điên cuồng. Và lúc này, hơn bao giờ hết, tôi lại càng quyết tâm đi tìm Sasuke. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi và cậu ấy là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho em, người duy nhất có thể giữ mãi nụ cười trên môi em, cậu ấy là duy nhất. Duy nhất. Sẽ không ai thay thế được. Dù cố gắng đến mức nào đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào thay thế được. Không phải vì cậu ấy tóc đen, tôi tóc vàng, cậu ấy mắt dài, tôi mắt tròn, cậu ấy lạnh lùng, tôi thích náo nhiệt. Mà vì cậu ấy là Sasuke, Uchiha Sasuke; còn tôi là Naruto, Uzumaki Naruto. Rõ ràng và khác biệt như mặt trời và mặt trăng vậy, dù cùng tỏa ánh sáng nhưng chúng khác nhau. Em yêu cậu ấy vì cậu ấy là Sasuke và tôi không thể nào giống cậu được.
Có em, được em yêu và trở thành Hokage, tôi không biết mình sẽ chọn cái nào nữa! Vì cả hai đều quan trọng, đều là mục tiêu cả cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi biết mình phải tập trung vào điều gì rồi....Mai là ngày em cưới.
Lặng.
Tôi cười, một nụ cười gượng ép, nhìn em vui vẻ bên người đó – đối thủ của tôi – bạn thân tôi – và cũng như em, hắn là người quan trọng đối với tôi – Sasuke teme. Sao mà đau đớn thế, em nhỉ, khi nhìn người mình yêu bên kẻ khác. Em quay qua tôi, cười thật tươi. Thằng ngốc tôi ngây người ra trước cảnh tượng rực rỡ tựa bình minh rồi cũng ngoác miệng đáp trả: "Gì Sakura – chan?" .
Em trả lời, giọng nói nhẹ nhàng như sương đọng trên lá: "Mình đi ăn với nhau đi, ngày cuối cùng trong cuộc đời độc thân của tớ", một chút sượng sùng, em quay sang nhìn gã trai tóc đen, thì thầm "và cả Sasuke-kun nữa". Hắn nhếch mép, tạo nên nụ cười nữa miệng quen thuộc. Nhìn có vẻ không có gì khác với cung cách thường ngày của cục đá di động ấy, nhưng tôi biết, tôi hiểu cậu ta quá rõ để biết rằng, đôi mắt đen thăm thẳm ấy đang lóe lên những tia nhìn hạnh phúc. Cuối cùng thì cậu ta cũng có được hạnh phúc, cậu ta phải trải qua biết bao khổ sở rồi, cả Sakura chan cũng vậy. Cuối cùng họ cũng được bên nhau. Cuối cùng thì những ảo vọng của tôi cũng chấm dứt, phải vậy không! Thất bại ngay từ khi mới bắt đầu.
Tôi gật đầu mỉm cười, gạt đi cảm giác mặn đắng nơi cuống họng: "Vậy thì tớ phải ăn thật nhiều vào, Sakura chan. Teme trả mà, đúng không?! Hehe". Hắn cau có nhìn tôi và nói: "Dobe, thật lắm điều" rồi chăm chú nhìn tôi bằng cặp mắt đen lay láy, cặp mắt bắt mất hồn Sakura. Hắn biết , vì hắn là bạn thân tôi mà. Hắn biết tôi còn yêu em, yêu rất nhiều và hắn cũng biết cả đời này, tôi sẽ không thể yêu ai ngoài em. 11 năm đâu có ngắn. Và trong mắt hắn lúc này đây, là lời cảm ơn thầm lặng, cảm ơn tôi đã bảo vệ em những năm tháng không có hắn ở bên, cảm ơn tôi đã không cướp em đi từ tay hắn và hắn cảm ơn tôi vì hắn biết tôi sẽ chúc phúc cho hắn, thật lòng. Tôi mỉm cười đáp trả, lại cười nữa, tôi cười nhiều quá. Và bây giờ, đó là nụ cười thực sự. Tôi đầu hàng, tôi chấp nhận việc em sẽ không bao giờ là Sakura chan của tôi như tôi đã ngày đêm mơ tưởng. Tôi chấp nhận nhìn ngắm em, dõi theo em, bảo vệ em từ xa và tôi sẽ luôn bên em, nắm lấy tay em dù biết rằng đã có người làm việc đó cho em rồi. Teme sẽ không cấm tôi yêu em đến ngày tôi nằm xuống với hoa và đất đâu, phải không Sasuke.
Đứng dậy thật nhanh, phủi hết những chiếc lá khô dính vào quần, tôi giơ nắm đấm lên trời, hét lên thật lớn: "Nào, Ichiraku thẳng tiến". Không chờ thầy Kakashi nữa, tôi nhanh chân chạy đến bên hai người họ, nắm tay kéo đi.
Ba chúng tôi ngước nhìn lên bầu trời, trời vẫn nắng đẹp.
Mai sẽ là ngày lành.
Và bắt đầu một con đường mới cho tôi. Uzumaki Naruto
Cứ ngỡ rằng tôi sẽ không bao giờ biết đến chữ "từ bỏ".
Không thích hợp với tôi chút nào.
Thế nhưng, trong chuyện ba chúng tôi, "từ bỏ" để hai cậu ấy không phải bận lòng, "từ bỏ" để người tôi yêu được hạnh phúc.
Xem ra "từ bỏ" cũng không tệ, Naruto à!
Em mãi là người tôi yêu.
Cậu mãi là người bạn thân thiết nhất của tôi.
Cầu cho hai người được hạnh phúc.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top