Chap 4

Thời gian đã thôi đưa nay Minseok đã lên lớp ba mỗi ngày với cậu sáng đi học chiều về phụ giúp bà, ngoài bà ra cậu có thêm minhyeong vì cuộc sống cậu rất bận rộn không có thời gian để kết bạn thêm nữa nên cậu rất quý minhyeong, còn có Sanghyeok nữa anh ấy rất tốt nhưng lại ít khi gặp.

Những buổi học đã tăng thêm độ khó nên cần phải tập chung chú ý nên lấy rất nhiều sức của những đứa trẻ cuối buổi học là thời gian tuyệt vời nhất minhyeong cùng bước với minseok bàn chuyện:

"Minseok cuối tuần mình đi thả diều với câu cá không"

"Mình thấy cũng được đấy, đang giỏ của mình từ đây cuối tuần xong"

Minhyeong nói thêm nữa:

"Vậy thì tớ chuẩn bị đồ để đi nhé"

"Ừm còn mình chuẩn bị ít nước để đi"

Vậy là đã lên kế hoạch xong chỉ chờ tới cuối tuần chỉ nghĩ tới đó thôi là đủ háo hức rồi, từng ngày trôi qua cuối cùng cũng đến thứ bảy tan tiết học hai người cùng về chung Minseok nói:

"À để tớ qua nhà cậu nhé tớ đem ít trà qua cho nữa"

"Ừm chắc cha mẹ tớ thích lắm, họ thích trà mà"

Đường đi về minhyeong chạy nhanh về lại trượt té đạp vào miếng sắt bên đường, cậu chạy đến bên xem vết thương nó bắt đầu chảy máu:

"Minhyeong chân cậu chảy máu nhiều quá"

Minseok hoảng hốt lại xem vết thương cậu nhìn xung quanh tìm lá chuối xé nó ra bỏ vào miệng nhai rồi xé một góc áo để vào đấp vô vết thương:

"Minhyeong cậu đau lắm không ráng chịu nhé"

Sau đó minseok cỏng minhyeong lên người rồi chạy vừa chạy cậu hỏi  minhyeong:

"Đau lắm không minhyeong, ráng chịu nhé sắp tới nhà cậu rồi"

"Mình không đau lắm cậu cỏng tớ mệt không tớ có thể đi bộ"

"Cậu nhìn vậy thôi tớ khoẻ lắm đấy chút nữa là tới rồi cậu ráng lên"

Tới nơi ba mẹ sốt xắn lên đưa minhyeong lên trạm xá cũng cảm ơn minseok vừa đưa minhyeong đi vừa mắn cậu ấy tội bất cẩn, Minseok trong lòng cũng sốt ruột không biết minhyeong có sao không cũng rán nén lại vào trong, mai tới thăm cậu ấy mong cậu ấy không sao lo chết được

Sáng hôm sau khi xong việc cậu ríu rít gấp qua xem minhyeong thế nào trước cửa cậu bước vào chào ba mẹ minhyeong:

"Chào buổi sáng cô chú con đem qua ít trà cho, cho con hỏi minhyeong sao rồi ạ"

Cậu và cha mẹ minhyeong nói chuyện một lát rồi gặp minhyeong đang từ dưới nhà lên cậu liền hỏi:

"Vết thương của cậu sao rồi minhyeong đau lắm không"

"Không đau lắm đâu minseok chỉ khó duy chuyển thôi"

Cậu lo lắng nhìn vết thương nó thật sự không đau không, cậu đỡ minhyeong vào bàn ăn rồi cậu ấy nói:

"Minseok chân tớ còn đau cậu đút tớ ăn được không"

Đột nhiên tiếng phía sau nói lên:

"Chân bị vậy đáng đời, mày bị ở chân có cùi đâu mà không ăn được"

"Em chào buổi sáng anh Sanghyeok lâu không gặp anh"

"Ừm chào em minseok để nó tự ăn đi"

"Dạ không sao đâu, cậu ăn đau chân mà"

Dù không liên quan lắm nhưng cậu vẫn đút cho minhyeong lâu lâu còn đưa nước nữa minseok đắng đo nói:

"Chân cậu vậy rồi vậy buổi khác ta đi chơi"

"Không sao đâu chân tớ còn đi được mà"

Sanghyeok cười nhết mép lên tiếng:

"Ăn còn không xong mà đòi đi chơi nữa đừng khiến anh cười đến điên luôn chứ,
chút nữa nó đi lên trạm nữa đó minseok để anh đi chơi cùng em hôm nay anh rãnh em không được từ chối đâu"

Anh Sanghyeok đã nói vậy cậu từ chối sao được cậu cũng đồng ý nhưng minhyeong muốn nói gì đó nhưng lại cứng họng không nên lời ngậm ngùi ăn tiếp.

Minhyeong ăn xong là Sanghyeok đã cặp cổ minseok:

"Thôi minhyeong anh minseok đi chơi đây em ở lại vui vẻ nhé"

Sanghyeok kéo cậu chạy ra ngoài mặc kệ minhyeong tức, dù muốn cũng đâu làm được gì anh.

"Được rồi minseok hôm nay chúng ta sẽ chơi gì đây"

"Em với anh sẽ đi câu cá nhé rồi chiều có gió ta sẽ đi thả diều"

Sanghyeok để ý đống đồ đó rồi cầm lên tay:

"Để anh cầm cho ta đi thôi"

Trên đường đi anh và cậu nói chuyện rôm rả đây là lần hiếm hoi anh đi chơi vì suốt ngày anh bận học thôi, tới một dòng sông hai người trước tiên uống một ngụm nước rồi mới bắt đầu cuộc thi câu cá do hai người tổ chức và tham gia cuộc thi này không khá khẩm rồi chỉ được vài con cá nhỏ nhưng trong lúc chờ đợi nó hai người vừa trò chuyện vừa hóng gió mát chắc do tiếng nói chuyện nên lũ cá không tới họ không quan tâm.

Họ cắm cần ở dưới nước lát họ quay lại Câu cá với họ chỉ là bước phụ để cho đến đứng chiều đồng ruộng mênh mông gió thổi không ngớt hai người vui vẻ thả diều con diều vương cánh bay cao.

"Minseok thấy diều anh thả cao không"

"Dạ cao lắm em cũng muốn chơi nữa"

"Vậy thì em tới lấy đi"

Ảnh cao hơn cậu gần cái đầu cậu muốn lấy mà không tới mà anh Sanghyeok cứ trêu cậu tức lắm chứ cậu liền hạ kế sách thụt vào bụng anh một cái anh la oái lên rồi mới chịu đưa cho cậu:

Sanghyeok cười cợt nói:

"Em chơi ác quá đấy"

"Em xin lỗi, vậy mới vừa với anh chứ"

Hai người chơi đến khi chiều rồi tới chổ cái cần cắm dưới đất hồi trưa nhưng phát hiện cần của Sanghyeok đang động đậy khá mạnh hai người một to một nhỏ kéo lên không khỏi bất ngờ con cá khá lớn đấy lúc chuyên tâm không được con nào lúc để vu vơ lại vớ được con lớn, hai người đem về bàn xem nên làm món gì hồi cuối quyết định là sẽ nướng rơm, anh Sanghyeok tìm rơm và 1 cây vừa đủ để xiên con cá, còn minseok thì chế biến rồi tẩm ướp gia vị cho nó, xong rồi Sanghyeok xiên nó rồi cấm xuống đất phủ rơm xung quanh rồi bén lửa, hai người chờ rồi minseok liền nói:

"Chờ minhyeong về không anh"

"Không cần đâu, thằng đó chắc ăn rồi đấy phần này cho anh và em"

Khi nó chính phần ngoài nhìn đen nhưng thịt bên trong ăn rất ngọt nhìn đơn giản thôi chứ ăn rất cầu kì vừa ăn hai người nói chuyện phiếm với nhau tính phần nói chuyện thôi là gần hết một ngày rồi hai anh em cũng thân nhau hơn qua nói chuyện Sanghyeok đi cùng minseok về một đoạn:

"Anh rất vui lâu rồi anh chưa vui đến vậy"

"Hôm nay Em cũng rất vui đấy, gửi lời hỏi thăm của minhyeong sao rồI giúp em nhé

"Ừm thằng đó khoẻ như trâu em yên tâm"

"Anh tới đây được rồi em tự về được rồi"

"Anh về đây, chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi nữa nhé"

Cậu gật đầu rồi về, anh Sanghyeok vẫn nhìn cậu khuất bóng rồi mới quay đầu lại:

"Mong những khoảnh khắc vui vẻ luôn mãi mãi"









Mấy nay sốp công việc ra hơi trễ các bạn đọc vv nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #allkeria