Chương 11

"Đợi tôi đi tìm, đợi tôi nói thì chị mới bảo là chịu trách nhiệm sao?". Lan Ngọc tức rơi cả nước mắt

"Không....không có....tôi nghĩ chuyện đó....không"

Lan Ngọc cười khổ

"Nguyễn Thùy Trang! Tôi không ngờ chị là con người như vậy"

"Tôi...tôi xin lỗi...tôi sẽ chịu..."

"Không cần". Lan Ngọc nói rồi quay lưng đi

Thùy Trang vội vàng chạy theo nắm lấy tay em

"Tôi xin lỗi mà!! Đừng giận"

"Tránh ra!!". Lan Ngọc vung mạnh tay, nàng gắng chạy nhanh hơn

Tim Lan Ngọc nhói lên từng cơn một, cảm giác ở lồng ngực thật đau đớn. Đi được vài bước thì chẳng thể chịu nổi, Lan Ngọc ngã khuỵu xuống đất

"Ngọc!!". Thùy Trang hoảng hốt chạy đến đỡ lấy em

"Hức.....hức". Lan Ngọc òa khóc nức nở

Nàng vừa khóc vừa đánh vào người chị

Không ngờ đại tiểu thư như nàng lại bị một kẻ ngốc cướp mất lần đầu rồi còn chối bỏ trách nhiệm

"Đồ đáng ghét!!"

"Xin lỗi, em đừng khóc"

Thùy Trang đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má em. Đây là lần đầu tiên mình khiến cho người khác khóc nên cảm thấy có lỗi lắm

"Đừng khóc nữa mà"

"Em có đau không?". Thùy Trang đỡ em đứng dậy, hai tay phủi lấy quần áo cho em

Lan Ngọc không nói gì chỉ yên lặng nhìn những hành động ân cần của chị

Thùy Trang ngơ ngơ ngước lên nhìn

"Bây giờ phải làm sao?"

Thiệt!! Bó tay

"Cõng tôi ra xe chứ làm sao? Còn hỏi nữa đồ ngốc này"

Thùy Trang gãi đầu, cô khom lưng xuống cho Lan Ngọc trèo lên

"Lên xe luôn đi"

"Tôi...tôi còn chưa tan ca..."

"Lên xe". Lan Ngọc nạt nộ

Thùy Trang sợ hãi bước lên xe ngồi im thin thít, một tiếng cũng không dám hó hé

Lan Ngọc dừng xe lại ở quán ăn bình dân mà lúc trước Thùy Trang hay đưa nàng đến

"Vào trong mua đi"

"Hả?"

"Bộ bị điếc hay sao?"

"À...ừ". Thùy Trang lật đật chạy vô trong mua những món Lan Ngọc thích

Mua xong, Lan Ngọc lái xe đến thẳng nhà chị

"Ban nãy chị nói thế nào?"

"Ban nãy? Mà ngay khúc nào?"

Lan Ngọc thật muốn bốc khói

"Ngay cái khúc mà tôi tát chị đấy"

Thùy Trang ngồi nhớ lại một lúc

"À!! Tôi nói là sẽ chịu trách nhiệm"

"Vậy chị sẽ làm gì để chịu trách nhiệm?"

"Em muốn tôi làm gì tôi sẽ làm"

"Chị tự biết đi chứ!! Chị không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì hả?"

Thùy Trang mặt ngu ra hẳn

"Ý nghĩa gì?"

"Tôi ví dụ nha, nếu như có ai vô tình hay cố tình làm điều đó với bất cứ cô gái nào thì người đó phải chịu trách nhiệm với đối phương bằng cách kết hôn với cô gái đó, hiểu chưa?"

Thùy Trang nghe xong mặt mày đực ra, còn ngu hơn cả lúc nãy

"Sao nhiều chữ đó quá vậy? Mà chịu trách nhiệm là phải kết hôn sao?"

"Ừ"

"Vậy tôi phải kết hôn với em hả?"

"Ừ"

"Đâu có được"

"Sao lại không được!!"

"Hai người cưới nhau là phải yêu nhau, em đâu có yêu tôi, tôi cũng đâu có yêu em"

Lan Ngọc nghe thấy mấy chữ cuối mà bực bội

"Nàyyyy tại sao lại không yêu tôi?". Nàng quát

"Tôi...không biết". Thùy Ttang sợ sệt

"Có phải là chị yêu Tú Quỳnh rồi đúng không?"

"Không có không có...tôi không dám"

"Nói là phải giữ lời, nhớ chưa!!"

"Nhớ nhớ"

"Từ giờ chị phải chăm sóc tôi, yêu thương tôi, chị phải chịu trách nhiệm với tôi, biết chưa?"

Thùy Trang gật đầu lia lịa

"Tôi đi tắm đây, tối nay sẽ ở lại"

"Hhhhhh....hả?"

...

...

"Đừng học bài nữa đi ngủ nhanh lên"

Lan Ngọc nằm trên giường chống cằm nhìn Thùy Trang từ nãy đến giờ, có người yêu như này chắc chết mất, nàng nằm đây thì không quan tâm mà cứ vùi đầu vào sách vở

"Một tí nữa là xong rồi"

"Có nghe không?"

Thùy Trang sợ sệt đóng sách lại, gỡ cặp kính trên mắt ra đặt ngay xuống bàn rồi lên giường nằm

Cô co ro nằm xa ra nhất có thể

"Bộ em ăn thịt chị hả?"

"Không...không có"

"Nằm xích vô đây"

Thùy Trang ráng nhích vào một tí xíu

Lan Ngọc thiệt tức gì đâu, nàng ngồi bật dậy, nắm tay Thùy Trang đặt ngang qua gối rồi nằm xuống vòng tay qua ôm chị, cánh tay Thùy Trang bây giờ đang ở dưới cổ Lan Ngọc

Thùy Trang im lặng chịu trận chứ chẳng dám nói gì

"Làm gì mà tim đập nhanh vậy?". Lan Ngọc chọt chọt hỏi

"Không...không biết nữa"

Trán Thùy Trang giờ đã lấm tấm vài giọt mồ hôi

Lan Ngọc siết chặt cái ôm hơn

"Hôn đi"

"Hả?"

"Sao cứ bị điếc ngay mấy khúc quan trọng không vậy? Hôn đi nhanh lên"

Lan Ngọc nhắm mắt lại, ngước mặt lên bắt Thùy Trang phải hôn

Thùy Trang không biết phải làm sao, đành hôn nhanh lên trán em một cái

Lan Ngọc lắc đầu không chịu

"Không!! Ở môi"

Cô liền lấy hết can đảm cúi xuống hôn nhanh vào môi em

"Đồ ngốc". Lan Ngọc ngại ngùng vùi đầu vào hõm cổ chị, sao một lúc thiếp đi lúc nào chả hay

Nguyễn Thùy Trang mắt cứ mở như trời tròng, không hiểu cảm giác trong lòng là gì, cô vốn không có hiểu biết về mấy chuyện yêu đương, tự nhiên bây giờ lại lòi ra cô người yêu hung dữ này

...

...

Lúc Lan Ngọc rọ rẹ mở mắt thức giấc thì Thùy Trang đã rời vòng tay của nàng

Lan Ngọc ngồi dậy vươn vai một cái rồi đi vệ sinh cá nhân

Mở cửa phòng bước ra ngoài, nàng thấy Thùy Trang đang nấu gì đó ở bếp

"Làm gì vậy?"

Lan Ngọc đi đến nhìn

"Làm đồ ăn sáng cho em"

Lan Ngọc liền phì cười

Cũng được đấy chứ

Sau khi làm xong, Thùy Trang bê ra bàn hai phần cơm rang nóng hổi

"Trang có đi học không?"

"Có"

"Đưa thời khóa biểu đây cho em"

"Chi vậy?"

"Bảo đưa thì đưa đi nhiều chuyện quá"

Thùy Trang bật điện thoại lên đưa cho Lan Ngọc

"Tí nữa em đưa Trang đi học"

"Sao vậy?"

"Ngon hỏi tiếng nữa xem". Lan Ngọc lườm

Cô liền ngồi im ăn bữa sáng

Nguyễn Thùy Trang là không hề sợ vợ miếng nào hết nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top