1. Thần Tiên Tỷ Tỷ
Lan Ngọc nhìn đồng hồ trên tay mình, mẹ đã đến trễ gần 20p rồi , đã bảo không cần ra sân bay đón mà bà đâu có chịu , nằn nặc đòi đón cho bằng được rồi giờ bắt cô phải chờ thế này này.
Cô ngán ngẫm lôi hai ba cái vali đồ của mình đến một chiếc ghế trống ngồi ịch xuống cho đỡ mệt sau chuyến bay dài. Cởi vội chiếc áo khoác nóng nảy ra , đổ lộ áo sơ mi trắng tinh được bung một chiếc cúc áo , càng khiến cô quyến rũ hơn bao giờ hết , mái tóc dài được buộc gọn gàn phía sau khiến cô toát lên khí chất không phải ai cũng có được.
Cô Ninh Dương Lan Ngọc , 23 tuổi , học xong thiết kế thời trang hai năm trước nhưng chưa muốn lao đầu vào làm việc ngay nên quyết định dùng một năm vừa rồi để đi du lịch các nước mình thích , lần này cô về Việt Nam quyết tâm sẽ mở một cửa hàng quần áo do chính mình thiết kế , mặc dù trước đó đã có rất nhiều công ty mời cô về hợp tác . Ấy mà cái tính thích tự do không cho cô quyết định chôn mình ở công ty của kẻ khác . cô muốn tự làm chủ .
Tầm 10p sau , bóng dáng người phụ nữ quen thuộc hiện ra trước mắt ,Lan Ngọc dơ cao tay ngoắc ngoắc rồi gọi lớn.
-Mẹeee
Mẹ cô hấp tấp đi tới , hơi thở nặng nhọc nhìn con gái mình.
- Sorry con gái , tiệm đông quá .
-Dạ không sao. à mà....- Lan Ngọc ngó nghiêm mẹ mình - Không có hoa gì sao?
Lan Ngọc trề môi , ít nhất cũng có một cành hoa để mừng con gái về nước chứ ,người ta đã đi một năm rồi đó ,mẹ thật chẳng có tí lòng nào.
Mẹ cô lắc đầu trề môi.
-Cô làm như cô là hoa hậu vậy ,về thôi.
Lan Ngọc phì cười ,kéo vali đồ đi theo mẹ ,miệng không ngừng hỏi đủ thứ chuyện trên đời .
Khi hai mẹ con dã yên vị trên xe ,mẹ cô ngắm con mình rồi ấn vào trán cô .-Đi du lịch ăn cái gì mà mày béo thế hả con ?
-...
Lan Ngọc dựa người vào ghế ,mặc kệ mẹ đang vô tư chê bai cái thân hình của cô,béo thì sao chứ ?mũn mĩm một chút mới đáng yêu.
-À mà, tiệm nail nhà mình...
Lan Ngọc ậm ừ khi nghe bà nhắc tới tiệm nail của gia đình , Ninh Dương Nail, do mẹ cô mở và làm chủ , bà có niềm tin yêu thích mãnh liệt với nail, cô thì không , cô thích thời trang hơn.
mẹ cô ngưng một chút rồi nói tiếp.
-Có đối thủ cạnh tranh , đối diện.
- Hửm ? đối thủ?-Lan Ngọc nhíu mày, nói chứ chẳng điêu, tiệm nail nhà cô là một trong những cửa hàng có tiếng nhất Hồ Chí Minh, mỗi ngày khách ghé đông nườm nượp, ái dám cả gan mở tiệm đối diện chứ?.
- Ừ . cái gì mà T.T Nail gì đó...chả thèm quan tâm ...mở đối diện cũng gần nửa năm rồi , khách đông lắm , nhà có bốn tầng ,tàng trệt thì làm nail, thứ hai thì bán quần áo , mà ghét nhất là con nhỏ chủ quán...
Lan Ngọc nhìn mẹ mình , có giống mấy bà hàng xóm đang sân si chuyện thiên hạ trong mấy cái group không? nếu giống thì mẹ cô chắc cũng được lên fan cứng rồi cũng nên,Cô thích thú lắng nghe xem " con nhỏ chủ quán " nào lại khiến mẹ cô phát điên như thế?
-Người gì mà....mà...Nhìn là thấy ghét , khai trương còn mời mẹ qua dự, lâu lâu còn tặng trái cây.Xời làm như thân lắm .Tên gì nè...gì nè ...À...Thuỳ Trang thì phải. Tên gì nghe phèn ,còn phèn...
Lan Ngọc phì cười.-Dù gì cũng là hàng xóm...
-Ới ,ai rảnh đâu làm hàng xóm với mấy người thích hơn thua đó.
Nói đi cũng phải nói lại, dãy phố đó có ích nhất năm, sáu tiệm nail, nhưng đặt biệt bà không ưa cửa hàng đối diện, không rõ lí do tại sao.
-Ngọc...Bé cưng của mẹ...- mẹ cô nhìn cô, gọi cái tên thân mật mà bà hay gọi cô khi ở nhà.
- Dạ? - Cô nhìn mẹ mình ,gọi thân mật như vậy chắc là đang muốn nhờ vả gì đó đây này.
Bà cười với cô , nụ cười mà Lan Ngọc cho là khá gian xảo.
-Về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai qua bên đó cho mẹ, qua đó xem bên đấy làm ăn kiểu nào phất lên trong thấy vậy...Nha con gái.
-Ấy con không qua đâu.- Cô nhăn mặt đem chiếc điện thoại ra bấm bấm.
-Ngọc à,mmmm...Ngọc... cục cưng của mẹ ơi...
-...
-Hic, mẹ khổ lắm...
-rồi rồi , mai con qua được chưa. - cô lắc đầu ngao ngán , bây giờ thì cô biết cái tính hay càm ràm của mình từ ai rồi đấy.
***
Buổi sáng đẹp trời ngày hôm sau, Lan Ngọc khoác lên người chiếc áo thun trơn và chiếc quần âu đắt tiền, chuẩn bị đi sang bên kia đường thực hiện nhiêm vụ do mẹ giao phó.
Thì cũng chỉ là sang đó xem cách hạng chào mời khách hàng như thế nào, cách chăm sóc khách hàng ra sao mà cửa hàng đó làm ăn phát đạt như thế.
Cô nhìn đường cẩn thận rồi bước sang bên kia , ngấm kĩ bản hiệu T.T NAIL thật to trước mặt , nghĩ thầm, cô chủ của chỗ này cũng có phần tài giỏi đấy chứ, một mình gầy dựng như thế không phải ai cũng làm được.
Bước vào bên trong, nhân viên ân cần ra chào hỏi rồi dẫn đường cô đi vào trong.
-Chị cần gì ạ?
-Tôi muốn làm nail, nhưng là muốn đích thân chủ tiệm làm. - Lan Ngọc ngó nghiêng rồi nói, câu nói có phần thách thức, muốn xem thử chỗ này đối đãi với khách hàng ra sao?
Nhân viên nhìn nhau ái ngại, cô gái trước mặt này là ai chứ mà cả gan đòi chị chủ tự tay làm cho.
Nhân viên đừng tần ngần ở đó không biết phải giải quyết Như thế nào thì bên trong Thùy Trang bước ra . chiếc áo thun trơn che bớt chiếc quần ngắn củn, để lộ cặp chân dài miên man, nước da trắng mịn như bông tuyết , mái tóc dài có phàn uống nhẹ được chủ nhân của nó thả tự do ra phía sau, nụ cười tươi tắn, ánh mắt như mặt hồ yên ả xoáy sâu vào mắt Lan Ngọc.
Giây phút đôi mắt trong veo ấy chạm vào mắt cô, Lan Ngọc tưởng rằng mình đanh ngắm một thiên thần bước ra từ truyện thần thoại, đôi mắt thuần khiết và trong trẻo đến lạ, nó khiến cơ thể cô cứng đờ, tay chân không còn tí sức lực, miệng mấp mấy không nói nên lời, tim cứ đập loại xạ cả lên.
Mẹ ơi ,thần tiên tỉ tỉ là có thật.
Lan Ngọc lấy lại tinh thần, run run đưa tay ra.
-chào...chào... Thùy Trang .Tôi là Lan Ngọc , 23 tuổi...con... con gái của bà chủ Ninh Dương nail đối diện.
-À... chị là Thùy Trang, chị lớn hơn em 5 tuổi, em sang đây có việc gì à? - Thùy Trang nhìn dáng vẻ bối rối của cô liền tức cười, giơ tay bắt lấy cánh tay kia rồi buôn ra thật nhẹ nhành, nghe đâu bà chủ Ninh Dương nail có đứa con gái học thiết kế thời trang, thì ra là cô bé này sao? Cũng xinh đấy.
-Em... Em...sang đây...để...muốn hỏi...đây có phải...tiệm nail không...
Thề Lan Ngọc muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi, mày mới hỏi cái câu ngớ ngẩn gì vậy Ngọc ơi???
Thùy Trang bật cười rồi hỏi.
- Rốt cuộc em muốn hỏi chuyện gì?
-À...không. mẹ bảo em sang đây gửi chị ít trái cây.- Lan Ngọc nói bừa.
Thùy Trang gật gù rồi nhìn cô, có giống đem trái cây qua không?đi chỉ vác cái thân qua đây thôi.
Lan Ngọc biết mình bị hố nên nói.
- mà...em sợ đem bây giờ nó héo...nên bỏ ở bển rồi . chiều em đem sang cho nhé?
Thùy Trang bật cười lần nữa , từ con đường bên kia sang bên đây có thể khiến trái cây héo sao?
-À thôi...em...em...về đây...khuya rồi...à nhầm...trưa rồi...
Nói xong liền cúi đầu rồi phóng thẳng ra khỏi tiệm.
Thùy Trang ngó đồng hồ, chỉ mới 8h sáng đã tính là buổi trưa ?thật kì lạ ,mặc dù không biết mục đích của đứa nhỏ kia sang đây làm gì nhưng Thùy Trang đặt biệt thấy đứa nhỏ có phần mũm mĩm kia thật đáng yêu.
...
Cô thơ thẩn đi về Ninh Dương nail, mẹ cô gặp con gái về liền đi tới hỏi thăm.
-Sao rồi... bên đó làm ăn sao? khách hàng sao? nhân viên sao? trang trí rồi dụng cụ Như thế nào ?
Lan Ngọc cười cười như người mất hồn, mấp mấy.
-Chị chủ...bên đó...
-Hả? - Mẹ cô lại gần nghe rõ xem con gái mình muốn nói gì.
-Đẹp... Siêu cấp vô địch.
Nói xong lại thơ thẩn đi lên lầu với cái đầu toàn hình ảnh của Thùy Trang.
Mẹ cô ngó con gái mình rồi tạch lưỡi nói lớn theo cho cô nghe.
_NÈ, cái con nhỏ đó thì có gì đẹp chứ?
...
xin chào các em mình có chuyện cho các em đọc giải trí đâyyyyy
nhớ ủng hộ nhá , yêu yêu😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top