Chương 31: Hôn ngươi

Tưởng Vân Hỏa thấy được một quái nhân, quái nhân này cho hắn cảm giác rất đáng sợ.

Trần Tinh Châu hỏi: "Cậu nói một chút quái như thế nào?"

Tưởng Vân Hỏa sợ hãi không thôi, nói: "Vừa nãy mình ở trong phòng tìm đồ, gian phòng kia có một cái cửa sổ, nên mình thấy phía dưới có một người chạy tới, còn gọi gọi gì đó, mình liền đi xuống..."

Hắn còn vô cùng cẩn thận, cách người kia xa một chút.

Tưởng Vân Hỏa cũng không biết gã, nhìn gã chạy tới oa oa kêu to, liền cảm thấy nhất định có chuyện gì.

Hắn tới cũng không bao xa, bởi vì nam nhân kia cũng chạy không bao xa, cuối cùng còn vấp té lăn lộn trên đất, bộ dáng nhìn qua rất thảm.

Tưởng Vân Hỏa chỉ chỉ trên người, "Hắn còn cào trên người, hình như do ngứa quá, thế nhưng hắn phản ứng rất dữ dội."

Đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy bộ dáng gãi ngứa như vậy, giống như bị điên, vừa la vừa cào.

Trần Tinh Châu nói: "Có thể là bệnh về da."

Tô Mẫn lại trực giác có vấn đề, đứng lên nói: "Đi xem xem."

Tưởng Vân Hỏa nói: "Đúng đó, mình mang các cậu đi, người kia chạy cũng chưa xa đâu, hiện tại tới vẫn kịp."

Mấy người đều đồng thời đi theo.

Khu vực của bọn họ là giữa sườn núi, đi xuống theo chiều nghiêng, sau đó là mảnh ruộng nhỏ đủ loại, trồng những thực vật gì đó không biết tên.

Có thể nhìn thấy rõ ràng từng con đường nhỏ uốn lượn.

Mà giờ phút này có một người đang lăn lộn ngay trên con đường nhỏ bên cạnh mảnh ruộng, từ bên này cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của gã ta, hình như rất khó chịu.
Gã đưa lưng về phía Tô Mẫn, nên không nhìn được biểu tình trên mặt.

Tưởng Vân Hỏa thấp giọng nói: "Không nghĩ lúc mình trở về thì nhiều người đến như vậy, cũng không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra."

Chú Hà cùng mấy người đàn ông đều vây bên kia.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Tô Mẫn liền cảm thấy việc này khẳng định không đơn giản như vậy, vội vàng nói: "Tìm một chỗ trốn đi."

Cứ như vậy cẩn thận quan sát, nếu bị phát hiện không chắc sẽ an toàn.

Cũng may trên hòn đảo nhỏ này cái gì cũng không nhiều, mà nhiều nhất là cây cối, cỏ cùng đá, bọn hắn còn ở phía trên, chiếm vị trí ưu thế hơn, chú Hà bọn họ ngẩng đầu nhìn kỹ cũng không thấy.

Triệu Minh Nhã nói: "Bộ dáng của người kia thật giống người bị điên trên phim truyền hình."

Lăn lộn đầy đất, còn không ngừng kêu thảm thiết.

Trần Di Hinh nói: "Mình cảm thấy hắn bị bệnh gì đó, trên người hẳn là đau dữ dội, nhưng mà nếu gãi nhiều sẽ rách da."

Lúc trước nàng có gặp qua trường hợp như vậy, mỗi lần phát bệnh phải cần mấy bác sĩ y tá giữ lại mới được, chờ qua thời gian phát bệnh là ổn.

Tưởng Vân Hỏa nói: "Từ lúc mình thấy hắn thì đã như vậy."

Trần Tinh Châu nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nhớ tới: "Tô Mẫn, đây có phải là người đàn ông tối hôm qua chúng ta nhìn thấy không?"

Bóng lưng kia quá giống.

Giống bóng lưng người đàn ông tối hôm qua bọn họ đã nhìn chăm chú khoảng mười phút, trí nhớ trong lúc sợ hãi so với bình thường tốt hơn rất nhiều.

Tô Mẫn tập trung: "Nếu như không sai thì đúng là hắn."

Người đàn ông kia tối hôm qua còn cẩn thận ăn cóc ghẻ, một thân thoải mái, ngày hôm nay sao có thể biến thành bộ dáng như vậy.

Cậu cũng không hiểu chuyện lúc này.

Bộ phim này đến bây giờ cũng không xuống tay với bọn hắn, trái lại bên bọn họ lại có người xảy ra vấn đề, thấy thế nào cũng không thích hợp.

Triệu Minh Nhã nghi ngời nói: "Bọn họ sao không cứu hắn?"

Vừa dứt lời bên kia liền phát sinh biến hóa.

Nam nhân kia lăn lộn trên mặt đất, bọn chú Hà muốn kéo gã đi, nhưng cuối cùng lại buông tay ra, lùi ra một khoảng cách.

Tô Mẫn thấy động tác này rất có thâm ý.

Tại sao lại buông tay, sợ bị lây bệnh? Nam nhân kia đến cùng bị bệnh gì mà làm bọn họ phải hành động như vậy.

Không chờ cậu nghĩ quá nhiều, đáp án đã được công bố.

Nam nhân kia lăn tới, đối mặt về bên này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng trên người gã nổi lên từng cái mụn mủ, có chỗ đã bị cào nát.

Toàn bộ bề mặt da đều nổi bong bóng nước.

Trần Di Hinh lùi lại một bước, "Ghê quá..."

Bộ dáng thế này không trách vì sao nam nhân kia lăn lộn trên đất, bị như vậy cũng không thể gãi, nhìn qua cũng không còn sống bao lâu.

Hơn nữa mỗi lần lăn, sẽ có mụn mủ vỡ ra, dẫn đến áo quần trên người đều lây dính rất nhiều vết tích.

Nhìn tổng thể vừa buồn nôn vừa quái dị.

Tô Mẫn hoảng sợ khi nghĩ đến một khả năng kỳ quái, "Lẽ nào bộ dáng người này là do ăn cóc ghẻ gây ra?"

Quê của cậu có một châm ngôn, trước đây mấy ông lão đều căn dặn không nên đánh cóc ghẻ, càng không được ăn.

Trần Tinh Châu trợn mắt: "Không thể nào..."

Hắn xưa nay chưa từng nghe nói ăn cóc ghẻ có thể biến thành bộ dạng như vậy.

Tô Mẫn thấp giọng nói: "Nơi này có cái gì không thể."
Đây là một bộ phim kinh dị, trong phim kinh dị tình tiết gì cũng đều có khả năng, liền ngay cả bị nguyền rủa cũng có khả năng xuất hiện.

Tưởng Vân Hỏa nói: "Các cậu nghe một chút, xem có thể nghe được bọn họ nói cái gì không."

Chú Hà đang ở bên kia nói chuyện, vài âm thanh linh tinh thông qua gió biển thổi tới đây, mơ hồ có thể nghe được vài chữ.

"...Da..."

"Sớm bảo anh lại không muốn... Không muốn bắt được..."

Cuối cùng mới đến chú Hà mở miệng: "...Chờ đợi."

Tô Mẫn chỉ nghe được hai chữ này, trực giác sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay, chờ ở đây là chờ cái gì?

Là chờ sau khi phát bệnh, hay là chờ giết chết bọn họ?

Chú Hà đứng ven lề đường, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cái người đang lăn lộn đầy đất kia, cuối cùng liếc nhìn một phương hướng, rời khỏi tại chỗ.

Triệu Minh Nhã chà xát cánh tay: "Hắn đang nhìn nơi nào?"

Tô Mẫn lạnh lùng nói: "Phòng ở của chúng ta."

Bây giờ cậu có thể xác định, chỉ sợ đã dến lúc ra tay, sự xuất hiện của người này sớm đã trở thành khả năng động thủ.

Trần Tinh Châu nói: "Vậy chúng ta cần phải có chuẩn bị."

Nguyên cái thôn này tới, năm người bọn họ chẳng phải trực tiếp bị bắt đi sao, muốn phản kháng cũng không có khả năng.

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, "Đi về trước đi."

***

Sau khi trở lại phòng, tâm tình mọi người đều có chút không tốt, thậm chí buồn bực.

Ăn cơm cũng qua loa, lúc xế chiều đều ở trong phòng tìm đồ vật, thậm chí còn đem một vài công cụ để gần tầm tay mình nhất.

Trần Tinh Châu lên mạng điều tra, tìm được một vài công ty thuê thuyền.

Kết quả hai bên trao đổi thông tin, cách quá xa nên họ không muốn lại đây, trừ phi thêm mấy ngàn.

Mấy ngàn dĩ nhiên không phải vấn đề, Trần Tinh Châu sau khi đồng ý liền nói bọn họ mau chóng cho thuyền lại đây, đã đến thời điểm gấp rút.

Tối hôm đó tất cả mọi người không dám ngủ.

Kết quả cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ, từng cái từng cái ngã ở trên giường, đến cuối cùng chỉ còn sót lại Tô Mẫn còn ngồi trên giường.

Mười hai giờ đã qua, nhắc nhở của rạp chiếu phim đúng giờ vang lên.

[ Chào ngài khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài thành công vượt qua một ngày, từ nhắc nhở hôm nay là: Bị cúp điện ]

Tô Mẫn xuống giường mở công tắc, quả nhiên đèn không sáng.

Điện là tự tắt, hay có người cố ý làm, vẫn là một vấn đề không ai biết.

Gian phòng này có một cửa sổ nhỏ, nhưng đã bị kéo rèm, tiếng gõ trong vách tường vẫn tiếp tục.

Tô Mẫn kéo ra một cái khe, có thể thấy mặt trăng đêm nay rất tròn, hơn nữa rất sáng, ngay cả ngọn cỏ ven đường cũng có thể thấy rõ.

Có cảm giác mưa gió sắp tới.

Cậu còn chưa quay người, liền cảm giác được Thẩm Túc đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

Tô Mẫn đã có thói quen y xuất quỷ nhập thần, một con quỷ cũng không hy vọng ở mãi một nơi.

Thẩm Túc hỏi: "Ngươi không ngủ?"

Tô Mẫn lắc đầu: "Ngủ không được."

Vừa dứt lời, cũng cảm giác Thẩm Túc vỗ vỗ cái mông cậu.

Tô Mẫn liền vội vàng xoay người, đối mặt với Thẩm Túc, lườm y một cái, nhỏ giọng: "Ngươi bị bệnh phải không?"

Đồng dạng một câu lại xuất hiện ở hai bộ phim kinh dị.

Thẩm Túc không khách khí chút nào thừa nhận: "Ngươi nói có là có."

Tô Mẫn: "..."

Bệnh này nặng thật sự.

Trần Tinh Châu cùng Tưởng Vân Hỏa đang ngủ, phát tiếng ngáy liên tục, một chút cũng không cảnh giác là mình đang ở trong phim kinh dị.

Tô Mẫn suy nghĩ một hồi, hỏi: "Có phải bộ phim sắp kết thúc?"

Câu nói này nói ra chính cậu cũng thấy sai sai, dù sao cậu là người trải nghiệm duy nhất, không có đồng hành cùng ai, người khác sẽ không biết đây là trong phim ảnh.

Thế nhưng cậu không nghĩ tới nghe được một chữ: "Ừm."

Ánh trăng sáng ngời chiếu vào cửa sổ, trên mặt đất chỉ có một cái bóng, kéo dài trên giường.

Tô Mẫn theo bản năng ngẩng đầu, kết quả chỉ thấy một bóng ma chặn trước mặt cậu, còn có cảm xúc lạnh lẽo rơi trên chóp mũi.

Thẩm Túc nói: "Muốn hôn ngươi."

Tô Mẫn lui lại một chút, cau mày nói: "Ta cũng không quen biết ngươi."

Trước mặt cậu Thẩm Túc ngay cả mặt cũng không lộ ra, chỉ nghe được âm thanh của y: "Tối hôm qua ngủ cùng nhau, phản ứng của ngươi cũng không giống bây giờ."

Tô Mẫn: "..."

Không chờ cậu mở miệng, trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh người thứ hai: "... Tô Mẫn? Cậu đang nói chuyện cùng ai đấy?"

Tô Mẫn phủ nhận nói: "Không có gì, tôi lầm bầm một mình."

Cậu cũng không biết vì sao mọi người không nhìn thấy Thẩm Túc, mỗi lần hình như chỉ có mình cậu thấy, trong <Trường đại học kinh hoàng> cũng vậy.

Chẳng lẽ là mình có khả năng đặc biệt? Tô Mẫn cảm thất não mình cũng sắp lớn.

Trần Tinh Châu mơ mơ màng màng hỏi: "Vậy cậu ngủ sớm một chút, mình ngủ tiếp, ngày mai xem có thể trở về hay không..."

Hắn trở mình, lại không có âm thanh.

Không đợi Tô Mẫn xoay người, cậu đã bị đè trên bức tường, lạnh lẽo nơi vách tường lập tức làm Tô Mẫn tỉnh lại.

Cậu cắn răng nói: "Thẩm Túc, ngươi phát điên à?"

Con quỷ đối diện cũng không trả lời cậu, dùng hành động thay thế, khí lực Tô Mẫn không coi là nhỏ, thế nhưng có làm thế nào cũng không đánh lại một con quỷ.

Tô Mẫn căn bản không phát ra được âm thanh nào, ngay cả thở dốc cũng biến mất.

Qua nửa ngày, Trần Tinh Châu đang ngủ trên giường đột nhiên ngồi dậy.

Động tác cũng không nhỏ, dọa Tô Mẫn nhảy dựng một cái.

Trần Tinh Châu cào cào tóc, ngồi trên giường mơ hồ một lát, sau đó ngẩng đầu thì thấy Tô Mẫn một người đang dựa vào bên tường.

Mặt Tô Mẫn hơi vểnh lên, cũng không biết là đang làm gì.

Trần Tinh Châu lặng lẽ nghĩ, lẽ nào là đang suy nghĩ?

Hắn từ trên giường bò lên, một bên hỏi: "Tô Mẫn, đêm nay cậu có phát hiện chuyện gì kỳ quái không?"

Không đợi được cậu trả lời, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trần Tinh Châu chuẩn bị đi mở đèn, kết quả tới tới lui lui mấy lần, đèn cũng không lên, lúc này hắn mới ý thức được bị cúp điện.

Không trách Tô Mẫn đứng đó một buổi tối cũng không bật đèn.

Trần Tinh Châu thở dài nói: "Bị cúp điện à, bây giờ làm sao?"

Hắn mở đèn flash lên, quơ quơ, sau đó chiếu đến Tô Mẫn bên này, trong lúc lơ đãng thấy được mặt của cậu.

Trần Tinh Châu ân cần hỏi: "Cậu bị sốt à? Mặt đỏ quá."

Tô Mẫn cúi đầu mím môi, nửa ngày mới xua tay, thấp giọng nói: "Tôi không sao, cậu thức dậy làm gì?"

Trần Tinh Châu nói: "Mình nghĩ đến những chuyện kia nên không ngủ được."

Tô Mẫn cũng không trả lời, che miệng ho khan vài tiếng, trong mắt còn có hơi nước ướt át.

Trần Tinh Châu cảm thấy đêm nay Tô Mẫn có chút kỳ quái, nhìn cậu chằm chằm nửa ngày.

Thời điểm Tô Mẫn bị nhìn như vậy còn cho là Trần Tinh Châu bị quỷ nhập vào người, Trần Tinh Châu mới nói: "Nước mắt cũng bị ho ra kìa, mình lấy giấy cho cậu."

Hắn quay người trở về bên giường, một bên nghĩ thầm sao trước đây không thấy Tô Mẫn đẹp như vậy nhỉ.

Tô Mẫn đang muốn cự tuyệt, bên tai lại nghe được động tĩnh ngoài cửa sổ, xoay người thì thấy một cái váy đèn lồng đang lướt qua ngoài sân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top