Chương 5: Hội Phượng Hoàng
"Là gì của chú?"
Chú Văn Kiệt nói:
"Ừ,đó là mẹ chú,con không nghe nhầm đâu.Mọi người đã cố gắng cả tháng trời để đem bà xuống nhưng chú nghĩ bà đã ếm bùa Dính Vĩnh Viễn đằng sau bức tranh.Thôi,chúng ta đi xuống bếp,mau lên,không thì cả lũ chân dung này lại náo động lên nữa."
"Nhưng mà bức chân dung của mẹ chú sao lại ở đây vậy?"
Tích Thư ngơ ngác hỏi trong lúc cùng chú Văn Kiệt đi băng qua cánh cửa cuối hành lang dẫn xuống một cầu thang hẹp bằng đá,những người khác đi sát ngay sau lưng họ.
Chú Văn Kiệt nói:
"Chưa ai nói cho con biết sao? Đây là nhà của cha mẹ chú,nhưng chú là người cuối cùng của gia đình họ Tống còn sống,nên nhà này bây giờ trở thành nhà của chú.Chú cho cụ Âu Dương dùng làm Tổng hành dinh,việc có ích duy nhứt mà chú có thể làm được."
Tích Thư nhìn chằm chằm vào chú Văn Kiệt đầy trách móc,cô những mong một sự tiếp đón ân cần và niềm nở hơn của người cha đỡ đầu,giờ đây cô nhận thấy giọng nói của chú Văn Kiệt nghe cay đắng và cứng cỏi gì đâu! Tích Thư thở dài đi theo người cha đỡ đầu đến bậc cuối cầu thang rồi lại xuyên qua một khung cửa dẫn đến nhà bếp ở tầng hầm.
Đó là một căn phòng kiểu hang động,tường xây bằng đá thô,âm u không kém hành lang phía trên. Ánh sáng chủ yếu phát ra từ một bếp lửa lớn ở mãi cuối phòng,một lớp mù mịt khói tẩu thuốc lơ lửng trong không khí giống như khói chiến trường xuyên qua lớp khói ấy hiện ra lờ mờ những hình thù đáng sợ của nồi,chảo bằng sắt treo lủng lẳng từ trên trần nhà.Gian nhà bếp đã được kê thêm chật ních ghế cho cuộc họp và một cái bàn dài bằng gỗ nằm giữa phòng,trên mặt bàn còn vương vãi những cuộn giấy da,ly tách,chai rượu không và một đống cái gì đó giống như giẻ rách.
Bà Ánh Ngọc và người con trai cả Kiến Lâm đang chụm đầu ở cuối bàn thì thầm trò chuyện.
Bà Ánh Ngọc tằng hắng.Chồng bà,một người đàn ông tóc đỏ,hói trán,gầy gò,đeo kính gọng sừng,nhìn quanh rồi đứng dậy.
"Tích Thư!"
Ông Kiến Phàm vội vàng đi về phía Tích Thư để chào đón cô.Ông bắt tay cô nồng nhiệt.
"Gặp con thiệt là hay."
Qua vai của ông Kiến Phàm,Tích Thư nhìn thấy Kiến Lâm,anh ta vẫn để tóc dài,cột lại thành một cái đuôi ngựa.Anh đang hấp tấp cuộn lại mớ giấy da còn trải ra trên bàn.Vừa cố gắng gom lại một lúc mười hai cuộn giấy da,Kiến Lâm vừa hỏi:
"Chào em,Tích Thư! Chuyến bay an toàn chứ? Thầy Mắt-điên vậy là không để cho em đi ngang qua Greenland hả?"
"Ổng có thử…"
Cô Kiều nói,trong khi sải chân đi tới cái bàn để giúp Kiến Lâm dọn dẹp,nhưng ngay lập tức cô làm cho một cây đèn cầy ngã chổng kềnh xuống tấm giấy da cuối cùng.
"Oái…không…xin lỗi…"
"Không sao đâu."
Bà Ánh Ngọc nói giọng bực bội,tay bà vung vẩy cây đũa phép để cứu chữa tấm giấy da,trong ánh sáng nhá lên do bùa phép của bà Ánh Ngọc,Tích Thư thoáng nhìn thấy một cái gì đó trông giống như bản vẽ của một tòa nhà.Bà Ánh Ngọc đã nhận thấy cái nhìn tò mò của Tích Thư,bà chụp lấy tấm bản vẽ trên bàn,nhét nó vô cánh tay đã ôm đầy nhóc của Kiến Lâm.
"Mấy thứ như vầy phải được dọn sạch sẽ ngay sau khi buổi họp kết thúc mới được chứ?"
Bà càu nhàu trước khi đi xẹt về phía một cái tủ xưa thật xưa và bắt đầu lôi từ trong tủ ra chén dĩa cho bữa cơm tối.
Kiến Lâm rút cây đũa phép của anh ra,lẩm nhẩm:
"Evanesco hô biến!"
Những cuộn giấy da bèn biến mất.
Chú Văn Kiệt nói:
"Ngồi xuống đi,Tích Thư.Con đã gặp ông Hứa Lê rồi phải không?"
Cái đống mà thoạt đầu Tích Thư tưởng là một đống giẻ rách bỗng phát ra một tiếng ngáy khò khò kéo dài,rồi giật mình thức giấc.
Lão Hứa Lê lầu bầu trong cơn ngái ngủ:
"Ai…ó…ừa nhắc tên tui? Tui…ồng ý với Văn Kiệt…"
Lão giơ một bàn tay hết sức bẩn thỉu lên không trung như thể để biểu quyết,hai con mắt ngầu đỏ chỉ chực cụp xuống của lão cứ lơ láo.Thanh Hà cười khúc khích.
Mọi người ngồi vô bàn ăn.Chú Văn Kiệt nói:
"Cuộc họp kết thúc rồi,Leo.Tích Thư vừa mới đến."
"Hả?"
Lão Hứa Lê kêu lên,săm soi Tích Thư một cách tai quái qua mớ tóc hoe hoe rối nùi.
"Quỉ ma hà bá ơi…Vậy…là cô… ã… ến.Khỏe hông,cô người đẹp?"
Tích Thư cợt nhả đáp:
"Chưa chết!"
Bên phía dãy bàn Thanh Hà và hai thằng anh sinh đôi che miệng cười,Kiến Lâm liếc nhìn ba đứa em cũng hơi mỉm cười nhẹ.Lão Hứa Lê mò mẫm cái gì đó trong mấy cái túi áo của lão một cách lo lắng,mắt vẫn ngó Tích Thư chằm chằm,cuối cùng lão rút ra một cái ống điếu đen xỉn cáu ghét.Lão nhét cái ống điếu vô miệng,dùng cây đũa phép đốt đầu kia của ống điếu,rồi hút một hơi sâu,chỉ trong tích tắc,những đám mây cuồn cuộn khói xanh biếc đã bốc lên che mờ cả lão.
Từ giữa cái đống khói mịt mù khét lẹt đó vang lên tiếng càm ràm:
"Tôi nợ người đẹp một lời xin lỗi.Lẽ ra tôi nên..."
Bà Ánh Ngọc kêu lên:
"Đây là lần cuối cùng nghe,Leo.Ông làm ơn đừng hút cái thứ đó trong nhà bếp,đặc biệt là khi chúng ta sắp sửa ăn!"
Lão Hứa Lê nói:
"Ờ…phải.Xin lỗi,chị Ánh Ngọc."
Đám mây khói tan biến khi lão Hứa Lê nhét cái ống điếu trở vô túi,nhưng vẫn còn một mùi hăng hăng như múi bít tất cháy lởn vởn trong không trung.
Bà Ánh Ngọc lại nói với mọi người trong phòng:
"Và nếu ai muốn ăn bữa cơm tối trước nửa đêm thì làm ơn giúp tôi một tay.Không,Tích Thư,con cứ ngồi yên đó đi con.Hôm nay con đã có chuyến bay đường dài,con cứ ngồi yên đó,đừng làm gì hết."
Tích Thư áy náy nói:
"Không sao đâu bác,con có thể giúp..."
"Không được! Bác cấm con bước ra khỏi bàn."
Cô Kiều hăng hái xông tới trước:
"Tôi có thể làm được gì không,chị Ánh Ngọc?"
Bà Ánh Ngọc chần chừ,trong bà có vẻ hơi sợ hãi:
"Ờ… thôi.Được rồi,Kiều.Có Tinh Tinh giúp tôi là được rồi.Cô cũng cần được nghỉ ngơi mà,hôm nay cô đã làm quá nhiều rồi."
"Không,không,tôi muốn giúp mà!"
Kiều nói lớn rồi một cách vô tư,lẹ làng tiến về phía chạn chén bát nơi mà Băng Liên đang lấy dao nĩa và làm ngã ngay một cái ghế.
Chẳng mấy chốc một loạt dao phay đã hè nhau tự động bằm thịt xắt rau cải dưới sự cố vấn của bà Ánh Ngọc,trong khi bà đích thân đảo một cái vạc khổng lồ lơ lửng trên ngọn lửa.Những người khác thì dọn chén dĩa ra bàn,đặt thêm ly tách và lấy thức ăn từ tủ đựng đồ ăn ra.Tích Thư bị bỏ ngồi ở bàn ăn cùng với chú Văn Kiệt và lão Hứa Lê.
"Chú rất muốn gửi thư cho con..."
Chú Văn Kiệt nói:
"...nhưng cụ Âu Dương không cho chú..."
"Gửi thư cho con!"
Tích Thư không nhìn chú Văn Kiệt mà chỉ lạnh nhạt nói hộ.Chú Văn Kiệt nhỏ giọng:
"Chú xin lỗi..."
"Vì điều gì?"
Tích Thư hỏi ngay nhưng vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt.
"...gửi thư!"
Chú Văn Kiệt nói như chắc chắn.Tích Thư không nói gì cũng không nhìn vào chú dù là cái liếc mắt.Thấy vậy chú Văn Kiệt thở ra nhẹ giọng nói:
"Chú nghĩ là con đang giận chú vì..."
"Con đâu dám giận chú..."
Khẽ liếc nhìn qua chú Văn Kiệt,trái tim Tích Thư bỗng đập lên liên hồi,có một chút nhói đau ở tim khi cô nhìn thấy gương mặt chú Văn Kiệt đang cúi mặt buồn bã.Hình ảnh này ngay lập tức đã thành công làm tan biến cơn giận dỗi của cô trong suốt mấy tuần qua.Cô hạ giọng nói:
"Con không giận gì chú cả.Chỉ tại con căng thẳng quá thôi."
Chú Văn Kiệt từ từ ngước mặt lên nhìn Tích Thư.Chú nghi ngờ hỏi:
"Con thật sự không giận chú? Con nói thật?"
"Con nói thật mà."
Trên gương mặt buồn bã ấy bỗng dưng thay đổi nhanh chóng bằng một nụ cười tươi rói,nhưng dù có đang ở trong cảm xúc nào thì gương mặt đó vẫn mang một vẻ đẹp không thể chối cãi.Tích Thư đáp lại chú cũng bằng nụ cười tương tự.
Lão Hứa Lê từ đầu tới cuối vẫn còn nhìn Tích Thư chớp chớp mắt một cách đau thương.
Lão đột nhiên hỏi cắt ngang cuộc nói chuyện của hai chú cháu.
"Người đẹp.Từ dạo…ó có gặp mụ già Hoa Lan không?
Tích Thư thay đổi nét mặt khi cô chuyển qua nhìn Hứa Lê.
Cô lạnh lùng nói:
"Đừng nói phụ nữ như vậy chứ.Nhưng mà kể từ đêm đó tôi không có gặp bà ấy nữa."
Lão Hứa Lê chồm tới trước,trong giọng nói của lão có chút phân trần pha chút cầu xin:
"Ừ.Tôi xin lỗi! Mà người đẹp thông cảm,lẽ ra ta chẳng nên bỏ…i…âu,nhưng mà ta có một vụ làm ăn…"
Tích Thư cảm thấy có cái gì đó cào cào đầu gối cô,nhưng hóa ra đó chỉ là con Bảo Bảo,con mèo lông trắng ú u của Tích Thư.Bảo Bảo lại cuộn tròn thân mình quanh chân Tích Thư kêu gừ gừ rồi phóng lên đùi chú Văn Kiệt và nằm cuộn tròn ở đó.Chú Văn Kiệt vừa lơ đãng gãi gãi đằng sau tai con mèo,vừa quay qua nói với Tích Thư nhưng đã thay đổi nét đẹp rạng rỡ lúc nãy,vẻ mặt trở nên khắc khổ và buồn bã.
"Nghỉ hè vui không?"
Tâm trạng Tích Thư lại trở lại như cái lúc mà cô đã nổi khùng với Thanh Hà và Băng Liên,mà thêm một phần bực mình vì không biết chú Văn Kiệt có phải là thật tình không biết tâm trạng tồi tệ của cô hay không,điều đó không phải cô đã thể hiện ra rồi sao.Cô mệt mỏi nói:
"Tệ lắm!"
Lần đầu tiên có một điều gì đó giống như một nụ cười thoáng qua gương mặt chú Văn Kiệt.Chú nói:
"Thật sự thì chú không biết lý do gì con lại khó chịu như vậy nữa."
"Chú nói vậy là sao?"
Tích Thư ngờ vực hỏi lại.Chú Văn Kiệt thở ra nói một hơi:
"Nói thật.Chú thà bị những tên giám ngục tấn công còn hơn,một trận sống mái để giữ lấy linh hồn kể cũng phá tan được sự nhàm chán đó chứ. Con tưởng bị tụi giám ngục tấn công là khốn khổ à? Ít ra,con cũng còn được vui chơi ngoài kia,đánh nhau một chút…Còn chú thì bị kẹt cứng trong cái nhà này suốt cả một tháng trời nay rồi."
Tích Thư sửng sốt:
"Tại sao?"
"Vì Bộ Pháp thuật vẫn còn săn đuổi chú.Làm sao mà chú có thể chạy long nhong bên ngoài được?"
"Nhưng chú có thể Hóa thú..."
"Voldermort giờ này có lẽ đã biết hết chuyện Phù thủy Hóa thú của chú rồi,Đuôi Trùn thể nào cũng đã nói với hắn.Cái hữu dụng nhất của chú đã trở nên vô dụng,thành ra chẳng có công tác gì để chú làm được cho Hội Phượng Hoàng.Hay…kể cả là cho con,dù là điều không cần thiết nhất."
Có một cái gì đó nghẹn lại và nghe có vẻ như có sự cay cú trong giọng nói của chú Văn Kiệt khi thốt ra câu nói sau cùng khiến cho Tích Thư cảm thấy chú Văn Kiệt cũng không được vui vẻ với thầy hiệu trưởng cho lắm.Tích Thư bỗng nhiên thấy trào lên một niềm cảm thông với người cha đỡ đầu.Cô nói:
"Thôi thì chú cứ tạm thời ở lại đây.Một khi tất cả mọi người đều biết Vordermot trở lại thì...con nghĩ là con đã có được niềm tin chắc chắn của họ hơn thì con sẽ đứng ra minh oan cho chú.Chú sẽ không cần phải bắt mình ở lại đây nữa.Chú vẫn còn có cơ hội được tự do mà? Hết cách rồi,hiện tại chú ở đây sẽ an toàn hơn cho chú."
"Ờ há..."
Giọng chú Văn Kiệt nghe thiệt là mỉa mai.
"...Nào là nghe báo cáo của thằng Đặng,lãnh trọn cái ngụ ý cạnh khóe của hắn rằng hắn phải xông pha ngoài kia,liều cái mạng của hắn,trong khi chú thì ngồi an nhiên ở đây,hưởng thụ thời gian nhàn hạ…Nào là hỏi chú vậy chứ quét dọn lau chùi tới đâu rồi?"
Tích Thư hỏi:
"Quét dọn lau chùi cái gì cơ?"
"Làm cho cái nơi này trở thành nơi cho người ta sống được..."
Chú Văn Kiệt vung một bàn tay quanh cái nhà bếp tồi tàn.
"...Cả mười mấy năm qua,có ai sống ở đây đâu.Kể từ khi mẹ chú qua đời thì không có ai sống ở đây nữa.Nếu con không kể một gia tinh già của bà,nó chỉ đi lòng vòng và nói lảm nhảm điên khùng mà chẳng chịu lau dọn gì cả hàng thế kỉ rồi…"
"Này Văn Kiệt?"
Lão Hứa Lê đột ngột nói.Lão chẳng có vẻ gì là chú ý đến cuộc chuyện trò của hai chú cháu,mà rõ ràng là đang xem xét kỹ lưỡng một cái cốc rỗng.
"Cái này làm bằng bạc ròng hả?"
Chú Văn Kiệt ngó cái cốc một cách chán ngán:
"Ừ.Bạc ròng tốt nhứt thế kỷ mười lăm do yêu tinh rèn,chạm nổi gia huy của dòng họ Tống."
Lão Hứa Lê dùng cổ tay áo đánh bóng cái cốc,lẩm bẩm:
"Nó vẫn còn đáng giá giữ lắm đây."
Tích Thư đưa tay ra định lấy cái cốc từ tay Hứa Lê thì chú Văn Kiệt đột nhiên cầm tay cô kéo lại về phía chú.Chú hỏi:
"Tay con bị sao vậy?"
"Không sao đâu!"
Tích Thư rút tay lại nhưng chú Văn Kiệt vẫn nắm chặt tay cô lại.Chú tháo miếng vải băng ra khỏi tay cô,vết thương tuy đã không còn chảy máu nữa nhưng nó trông rất khó coi.Chú nghiêm nghị nói:
"Để chú trị thương cho..."
Và khi chú Văn Kiệt đã thành công khiến cho vết thương hoàn toàn biến mất thì chú hỏi:
"Sao lại để cho bị thương như vậy?"
Tích Thư không dám nói cho chú Văn Kiệt biết vết thương này là từ dượng Chí Kiên mà ra được.Cô đành nói dối:
"Tại con không cẩn thận thôi."
Bà Ánh Ngọc bỗng thét lên:
"Kiến Phát! Kiến Minh! KHÔNG,CHỈ BƯNG THÔI!"
Tích Thư,chú Văn Kiệt và lão Hứa Lê nhìn quanh và trong nửa giây,nhoài ra khỏi bàn.Thì ra Kiến Phát và Kiến Minh đã phù phép cho một cái vạc thịt hầm to tướng,một vại rượu bia-bơ và một thớt bánh mì bằng gỗ nặng ịch kèm theo cả dao bay ào ào trong không trung hướng về họ.Món hầm trượt hết chiều dài của cái bàn thì dừng lại ngay sát mép,lưu lại một vệt cháy đen dài trên mặt bàn bằng gỗ,cái vại bia thì đụng bàn đánh cạch một cái và làm đổ bia tung tóe khắp nơi và con dao cắt bánh mì thì vuột khỏi cái thớt,cắm phập xuống mặt bàn,lưỡi dao còn run bần bật một cách đáng sợ,đúng ngay chỗ chú Văn Kiệt đặt bàn tay phải trước đó có vài giây.
Bà Ánh Ngọc gào lên:
"Ối trời.LÀM ƠN LÀM PHƯỚC! TỤI BAY ĐÂU CẦN PHẢI…,TAO MỆT LẮM RỒI,CHỈ TẠI TỤI BAY ĐÃ ĐƯỢC PHÉP SỬ DỤNG PHÁP THUẬT.TỤI BAY ĐÂU CẦN PHẢI RÚT ĐŨA RA CHO NHỮNG VIỆC LẶT VẶT NHƯ THẾ!"
Kiến Phát vội vàng lao tới trước,ra sức rút con dao khỏi mặt bàn.
"Tụi con chỉ muốn thử tiết kiệm chút đỉnh thời gian thôi mà! Xin lỗi chú Văn Kiệt…con không cố ý…"
Cả chú Văn Kiệt lẫn Tích Thư đều phá lên cười. Lão Hứa Lê bị ngã bật văng ra khỏi ghế,miệng chửi thề búa xua khi gượng đứng dậy.Con mèo Bảo Bảo thì phát ra một tiếng rít giận dữ và phóng vọt vô gầm tủ,rồi từ trong đó hai con mắt to vàng khè của nó cứ lóe sáng lên trong bóng tối.
Ông Kiến Phàm vừa nhắc nồi thịt hầm lên đặt trở lại giữa bàn,vừa nói:
"Nè hai đứa,mẹ các con nói đúng,các con nên tỏ ra có ý thức trách nhiệm khi mà các con đã tới tuổi trưởng thành."
Bà Ánh Ngọc thực sự nổi cơn thịnh nộ với hai anh em sinh đôi.Bà dằn mạnh một vại bia bơ mới xuống mặt bàn khiến cho nó lại văng tung tóe ra gần bằng vại bia trước.
"…không có người anh nào của tụi bây gây ra trò rắc rối này! Kiến Lâm đâu có cảm thấy cần thiết khi phải mỗi thước mỗi độn thổ! Kiến Trung cũng đâu thèm ếm bùa mọi thứ mà nó gặp! Còn Kiến Tường…"
Bà chợt nghẹn lời nín ngang,hít một hơi sâu và đưa mắt nhìn sợ sệt về phía ông chồng,mặt ông đã đột ngột đanh cứng như gỗ.
Tinh Tinh nói nhanh:
"Thôi,chúng ta ăn đi."
Thầy Thanh Minh múc món thịt hầm vô dĩa của bà Ánh Ngọc và chuyền nó ngang qua bàn cho bà.
"Trông ngon tuyệt vời,chị Ánh Ngọc à."
Trong vài phút chẳng ai nói gì ngoài tiếng lanh canh của bát dĩa dao nĩa chạm nhau và tiếng kéo ghế sàn sạt khi mọi người ngồi vào bàn bắt đầu ăn.Thế rồi bà Ánh Ngọc quay sang chú Văn Kiệt nói:
"Tôi đã định nói với chú,Văn Kiệt.Có cái gì đó bị mắc kẹt trong cái bàn giấy ở trên phòng khách,nó cứ sột soạt rung rinh hoài.Dĩ nhiên chắc chỉ có thể là Ông Kẹ thôi,nhưng tôi nghĩ chúng ta nên nhờ Tôn Thất ngó qua một cái trước khi đem thả nó ra."
Chú Văn Kiệt thờ ơ đáp:
"Cứ làm bất cứ điều gì chị muốn."
Bà Ánh Ngọc tiếp tục:
"Mấy tấm màn cũng đầy nhóc bọn yêu nhí.Tôi nghĩ ngày mai chúng ta thử xử lý chúng xem sao."
Chú Văn Kiệt nói:
"Tôi sẽ lo việc đó."
Tích Thư nghe ra có sự chua chát trong giọng nói của chú Văn Kiệt, nhưng nó không chắc những người khác cũng nhận thấy điều đó. Ngồi đối diện với Tích Thư,cô Kiều đang mua vui cho Băng Liên và Thanh Hà bằng cách biến hình cái mũi của cô trong lúc miệng cô ngồm ngoàm thức ăn.Mỗi lần biến hình cô Kiều lại nhắm tịt mắt và mang một vẻ mặt đau đớn y như hồi cô biến hình trong buồng ngủ của Tích Thư.Cái mũi của cô sưng vù lên thành một cái mũi phồng khoằm khoằm như mũi thầy Đặng,rồi co lại thành một cái gì trông giống như cái nụ nấm rơm,và rồi từ lỗ mũi chọc lỉa chỉa ra vô số lông,rõ ràng đây là trò giải trí thường xuyên trong bữa ăn,bởi vì một lát sau Băng Liên và Thanh Hà bắt đầu đòi xem những cái mũi mà tụi nó thích nhứt.
"Làm cho nó giống như cái mõm heo đi cô Kiều"
Tích Thư ngước nhìn lên và chợt có một ấn tượng thoáng qua đầu rằng có một nàng Chí Huy ở bên kia bàn ăn đang nhe răng cười với cô.
Bà Ánh Ngọc,Kiến Lâm,cô Tinh Tinh và thầy Thanh Minh vẫn đang bàn bạc căng thẳng về bọn yêu tinh.Cô Tinh Tinh nói:
"Chúng vẫn chưa tiết lộ điều gì cả.Tôi vẫn không tài nào biết được liệu chúng có tin là hắn đã trở lại hay không.Dĩ nhiên chúng có thể sẽ chọn thế trung lập,không về phe nào hết.Cứ đứng ngoài quan sát thôi.",
Bà Ánh Ngọc lắc đầu:
"Tôi chắc là họ không đời nào hùa theo Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.Chúng cũng từng chịu mất mát rồi.Có nhớ cái gia đình yêu tinh đã bị hắn ám sát hồi lần trước, ở đâu đó gần Nottingham không?"
Thầy Thanh Minh nói:
"Tôi nghĩ vấn đề còn tùy thuộc là chúng được hứa hẹn chia phần như thế nào.Và không phải tôi đang nói về vàng đâu.Nếu như chúng được hứa hẹn sẽ có tự do,cái mà chúng ta đã từ chối chúng hàng bao thế kỷ nay,thì chúng sẽ bị cám dỗ thôi.Kiến Lâm,cậu vẫn chưa được gì thêm với Ragnok sao?"
Kiến Lâm nói:
"Lúc này hắn đang có vẻ hơi chống-phù thủy.Hắn vẫn còn chưa hết tức giận về vụ làm ăn với Bagman,hắn cho là ông Bộ trưởng đã bày trò bưng bít,bọn yêu tinh chưa bao giờ nhận được vàng của ông ta, thầy cũng biết…"
Cô Kiều vẫn còn đang trong cái bộ dạng giống heo đó đột nhiên nhìn vào Tích Thư hỏi:
"Này Tích Thư,con có bạn trai chưa vậy?"
Đáp lại cô Kiều bằng cái lắc đầu ngớ ngẩn.Cô lại cười nói:
"Vậy để cô giới thiệu một anh chàng này cho con nha.Cô không chắc là con thích,nhưng cô lại chắc chắn là người này sẽ thích con đấy.Sao? Con đồng ý chứ?"
Tích Thư ngó cô Kiều như thể cô ta vừa mới kêu cô đập đầu cô vào tường chỉ để bớt đi chút muộn phiền.Nhưng trước khi Tích Thư mở miệng trả lời thì Thanh Hà đã thích thú lên tiếng:
"Con không biết đâu nha,nếu cô muốn giới thiệu cho Tích Thư một anh thì cô cũng phải giới thiệu luôn cho con đấy nhá."
"Thôi nào Thanh Hà.Đừng có giỡn."
Băng Liên khiển trách nhưng cô nàng vẫn hơi mỉm cười.Nhưng Thanh Hà làm vẻ mặt thờ ơ nói:
"Tôi đâu có giỡn? Tụi này cũng lớn rồi,đâu phải còn nhỏ nữa đâu? Với lại bạn cũng đã hẹn hò với Krum đó thì sao?"
"Tôi không có..."
Băng Liên giật mình nhìn nhanh một lượt khắp bàn rồi nhìn lại Thanh Hà.Cô nàng hạ thấp giọng:
"...Tôi không có hẹn hò với Krum.Tôi phải nói bao nhiêu lần thì bạn mới..."
"Thôi đi.Krum dù sao cũng là mẫu người lý tưởng cho nhiều cô gái,bạn đâu cần phải cố giấu như thể anh ta là một kẻ dị hợm trong mắt mọi người chớ."
Thanh Hà cố ý nói lớn và điều đó đã làm cho Băng Liên bắt đầu căng thẳng cau có.Nhưng trước khi Băng Liên kịp mở miệng ra phản bác thì Thanh Hà lại tiếp tục nói lớn.
"Bạn hẹn hò yêu đương được thì tôi với Tích Thư tại sao lại không? Với lại,tôi với Tích Thư thừa nhan sắc và tụi này xứng đáng có cả đống người yêu để..."
"Để làm gì?..."
Bà Ánh Ngọc ngồi ở gần cuối dãy bàn nhìn chằm chằm vào Thanh Hà nói lớn:
"...Có nhiều người yêu để làm gì nào ""con gái""?"
Hai từ ""con gái"" này thật là nguy hiểm.Thanh Hà liếc vội nhìn qua Tích Thư nhưng cô chỉ đáp lại bằng cái nhún vai,cảm thấy con bạn thật ngốc vì đã cố tình nói lớn.Cô nàng há miệng rồi ngậm lại rồi lại há ra nhìn mẹ mình không chớp mắt.
Bà Ánh Ngọc nghiêm khắc chỉ thẳng vào Thanh Hà nói:
"Mẹ nói cho con biết nhé.Con mà bài đặt yêu đương tào lao thì mẹ sẽ lôi đầu con về.Cho con nghĩ học luôn.Còn nếu như con muốn được yêu tới như vậy thì mẹ sẽ đem gả con cho..."
"Không! Con không muốn đâu."
Gương mặt kinh hoàng của Thanh Hà khiến Tích Thư liên tưởng đến mỗi khi cô nàng gặp bầy nhền nhện hồi năm thứ hai.Bà Ánh Ngọc vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm khắc nói.
"Nếu con dám làm trái thì đừng trách mẹ.Con liệu hồn đó.Còn hai đứa con..."
Bà Ánh Ngọc quay qua nhìn một lượt Tích Thư và Băng Liên.
"...Bác biết là bác không có quyền gì để ngăn cấm hai đứa chuyện gì hết,nhưng có một điều bác muốn chân thành khuyên hai con là đừng có vội yêu sớm,lo mà học đi đã.Cỡ như tụi con thì không cần sợ ế đâu..."
Tích Thư và Băng Liên trao đổi với nhau bằng cái nhìn ngụ ý là tốt hơn hết là nên im lặng thì mới mong cho chủ đề không mấy có lợi này qua đi.Còn Thanh Hà thì bây giờ đã cúi mặt nhìn xuống bàn,chẳng biết là cô nàng đang có suy nghĩ nữa.Bà Ánh Ngọc lại chuyển qua cô Kiều,lúc này cô Kiều vẫn còn giữ nguyên hiện trạng mõm heo trên mặt,cô Kiều dùng cái mặt đó nhìn bà Ánh Ngọc khiến Tích Thư phải bật cười thầm.
"...Và cô nữa,Kiều.Tích Thư chỉ mới có 15 tuổi thôi,còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện yêu.Cô là người lớn,ít ra cô phải nghiêm chỉnh con bé lại mới phải,đằng này cô lại xung phong giới thiệu bạn trai cho con bé.Cô nghĩ sao mà làm vậy được chứ?"
Cô Kiều với bộ dạng tức cười đó vô tư nói:
"Đâu có gì đâu,chị Ánh Ngọc.Tại tôi thấy con bé đẹp quá,tôi muốn giúp con bé chọn bạn trai..."
"Việc đó không phải nhờ đến cô đâu,Kiều.Sẽ ra sao nếu như cô giới thiệu lầm cho con bé người không ra gì? Tôi nói rồi đó,cô đừng có giới thiệu ai cho Tích Thư hết...Cả Thanh Hà với Băng Liên nữa..."
Một trận cười bùng ra từ giữa bàn làm át mất những lời nói cuối cùng của bà Ánh Ngọc.Kiến Phát,Kiến Minh,Kiến Văn và lão Hứa Lê đang cười bò lăn trên ghế.
"…thế là…"
Lão Hứa Lê nấc lên,nước mắt chảy ràn rụa xuống mặt.
"...Thế là,tụi bây tin hay không thì tùy,hắn nói với tôi,hắn nói...Ê,Leo.Mày kiếm…âu ra cả bầy cóc...ó? Bởi vì có thằng chó chết nào…ó…ã…i và chôm hết của tui và ta nói,chôm hết cóc của mày hả,Tủn,vậy rồi sao nữa? Vậy rồi mày sẽ đòi thêm cóc chứ gì? Và tin tôi hay không thì tùy,thưa các cô các cậu,cái thằng nửa người nửa ngợm ngu đần ấy mua lại của tôi hết mấy con cóc bằng giá gấp đôi cái giá mà tôi trả cho hắn lúc đầu…"
Trong khi hai thằng sinh đôi bò lăn ra bàn rống lên cười thì bà Ánh Ngọc gay gắt bảo lão Hứa Lê:
"Tôi không nghĩ là chúng ta cần nghe thêm nữa về chuyện làm ăn của ông đâu,cám ơn ông nhiều lắm,ông Leo à.
"Xin lỗi,chị Ánh Ngọc."
Lão Hứa Lê nói ngay,quẹt nước mắt rồi nháy mắt với Tích Thư.
"Nhưng mà tụi bây cũng biết,ngay từ đầu vụ này thì chính Tủn là thằng đã chôm bầy cóc của Đầu Đinh,cho nên thực tình thì tôi cũng đâu có làm điều gì sai…"
Bà Ánh Ngọc lạnh lùng nói:
"Tôi không biết ông học ở đâu ra cách phân biệt cái gì sai cái gì đúng,ông Leo à,nhưng dường như ông bỏ sót mấy bài học quan trọng.Tôi nghĩ ông đã lầm lẫn khi dạy cho bọn chúng một vài bài học về sự vô lễ rồi đấy…"
Kiến Phát,Kiến Minh và Kiến Văn chúi mặt mũi vô trong mấy cốc bia bơ, Kiến Minh nấc cụt.Không hiểu vì lý do gì,bà Ánh Ngọc lại ném một cái nhìn khó chịu về phía chú Văn Kiệt trước khi bà đứng dậy đi lấy thêm món bánh hấp để tráng miệng.Tích Thư quay lại nhìn chú Văn Kiệt.Chú nói nhỏ với cô:
"Bác Ánh Ngọc không chấp nhận tên Hứa Lê."
Tích Thư cũng hỏi rất khẽ:
"Con cũng thấy vậy.Làm sao mà ổng vô được Hội hay vậy? Ổng có ích lắm không?"
Chú Văn Kiệt thì thầm:
"Có ích lắm chứ.Hắn biết hết mọi ngóc ngách và đường ngang ngõ tắt trong giới giang hồ,hắn sẽ, ừ,sẽ được coi như một người đúng như con người hắn vậy.Hắn cũng rất trung thành với cụ Âu Dương,có lần cụ đã từng giúp hắn thoát hiểm một vụ ngặt nghèo lắm,cũng đáng trả giá chút đỉnh để có một người như tên Hứa Leo ở quanh mình.Hắn nghe ngóng được những điều mà chúng ta không thể biết,nhưng bác Ánh Ngọc cho là mời hắn ở lại ăn tối chung với gia đình thì không cần thiết,bác ấy vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn cái tội đã chểnh mảng bỏ trực khi đang làm nhiệm vụ canh giữ bảo vệ con."
Tích Thư liếc mắt nhìn Hứa Lê vẻ không ưa.
"Con sẽ không đồng tình với bác Ánh Ngọc nếu như ông ta bớt nhìn con với ánh mắt đó."
Chuyển ánh nhìn theo Tích Thư vào Hứa Lê,lão đang nhìn cô với sự thích thú không sạch sẽ cho lắm.Chú Văn Kiệt thoáng cười nhẹ.Chú quay qua nhìn Tích Thư hỏi nhỏ:
"Chú nghĩ con đã quen với việc này rồi chứ?"
"Việc gì cơ?"
Tích Thư ngơ ngác hỏ.Cô chỉ thấy chú Văn Kiệt cười nhẹ.Cô lại hỏi:
"Ý chú là sao?"
Nhưng chú Văn Kiệt không trả lời mà chỉ mỉm cười nhẹ nhìn xuống dĩa đồ ăn của mình.Tích Thư giận lẫy không thèm nhìn chú nữa.
Sau ba đợt tráng miệng bằng bánh hấp và bánh sữa trứng,Tích Thư cảm thấy lưng quần jean của cô đã trở nên chật chội khó chịu.Tích Thư đặt muỗng xuống bàn trong một lúc tạm lắng của cuộc chuyện trò.Ông Kiến Phàm dựa lưng vô thành ghế,trông rõ vẻ no nê và thư giãn.Cô Kiều ngáp một cái thật lớn,cái mũi của cô Kiều bây giờ đã trở lại hình dạng bình thường.Cô Tinh Tinh thẩn thờ đang bận nghịch dĩa đồ ăn còn đang dang dở.
Bà Ánh Ngọc vừa ngáp vừa nói:
"Tôi nghĩ là tới giờ đi ngủ rồi."
"Chưa phải bây giờ,chị Ánh Ngọc."
Chú Văn Kiệt nói,tay đẩy cái dĩa không của chú ra xa rồi quay lại nhìn Tích Thư bây giờ đang chán chường nhìn vào hư không.
"Con biết không,Tích Thư? Con làm chú rất ngạc nhiên.Chú tưởng việc đầu tiên mà con làm khi đến được nơi đây là phải hỏi ngay về Voldermort chứ."
Không khí trong phòng thay đổi nhanh chóng, một sự đổi thay tức thì khiến Tích Thư liên tưởng đến sự xuất hiện của những tên giám ngục.Mới vài giây trước đó là một không khí xả hơi ngái ngủ,bây giờ là sự đề cao cảnh giác,thậm chí lo âu căng thẳng.Một cơn ớn lạnh luồn quanh bàn ăn khi cái tên Voldermort được thốt ra.Thầy Thanh Minh đang định hớp một ngụm rượu,thì ngừng tay,chậm chạp hạ cái cốc xuống,tỏ vẻ thận trọng.
Tích Thư nói với thái độ giận dỗi:
"Con đã hỏi.Nhưng Thanh Hà với Băng Liên,tụi nó đều nói là vì không được phép gia nhập Hội,cho nên…"
Bà Ánh Ngọc đang ngồi nghe ngóng trên ghế,khoanh tay lại,nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi nói:
"Tụi nó nói đúng đó.Các con còn quá nhỏ."
Chú Văn Kiệt nói:
"Từ khi nào một người nào đó phải ở trong Hội Phượng Hoàng mới được đặt câu hỏi vậy? Tích Thư đã bị mắc kẹt trong ngôi nhà Muggle đó cả tháng trời,con bé có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra…"
"Khoan đã!"
Kiến Minh lớn tiếng xen vô.Kiến Phát cũng tức tối nói:
"Sao Tích Thư lại được trả lời nếu em ấy hỏi?"
Kiến Minh nói thêm:
"Tụi con đã cố gắng moi móc tin tức ở chú suốt cả tháng trời mà chú có thèm nói cho tụi con biết một tí xíu tin vặt nào đâu? Bây giờ tự nhiên Tích Thư hỏi một cái là chú trả lời luôn không do dự,như vậy là sao?"
Nhái giọng cao the thé giống giọng của bà Ánh Ngọc một cách kỳ lạ,Kiến Phát nói:
"Các con còn nhỏ,các con không ở trong Hội… Tích Thư em ấy thậm chí còn chưa tới tuổi thành niên nữa mà?"
Chú Văn Kiệt bình tĩnh nói:
"Chuyện mấy con không được biết gì về Hội Phượng Hoàng cả không phải là lỗi của chú.Đó là quyết định của cha mẹ tụi con.Riêng về Tích Thư thì…"
Bà Ánh Ngọc nói nói một cách cứng rắn.Điều mà bà đang biểu lỏ hiên rõ trên mặt,đầy vẻ nghiêm trọng.
"Chuyện đó cũng không đến lượt chú để quyết định xem chuyện gì tốt cho,Tích Thư."
Nét mặt bình thường hiền lành phúc hậu của bà Ánh Ngọc bỗng trở nên hung hăng dễ sợ.
"Tôi chắc là chú đã quên cụ Âu Dương dặn dò điều gì rồi?"
"Điều gì?"
Chú Văn Kiệt hỏi lại một cách lịch sự nhưng với một tinh thần như thể chú đã ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bà Ánh Ngọc nói,đặc biệt nhấn mạnh vào ba lời cuối:
"Cái điều rằng không được nói cho Tích Thư biết quá nhiều những gì con bé hỏi và muốn biết."
Thanh Hà,Băng Liên,Kiến Phát,Kiến Minh và Kiến Văn hết xoay đầu về phía bà Ánh Ngọc rồi lại xoay đầu nhìn chú Văn Kiệt như thể đang theo dõi một trận giao đấu quần vợt vậy.Thầy Thanh Minh nhìn chằm chằm chú Văn Kiệt.
Chú Văn Kiệt nói:
"Tôi không có ý định nói cho Tích Thư biết nhiều hơn những gì con bé cần biết đâu,chị Ánh Ngọc à. Nhưng bởi vì Tích Thư là người đã nhìn thấy Voldermort trở lại. (Một lần nữa,khi cái tên Voldermort được thốt ra,một cái rùng mình tập thể lan truyền nhanh ra khắp bàn ăn.) Con bé có quyền được biết hơn một số người có mặt ở đây…"
Bà Ánh Ngọc vẫn khăng khăng:
"Tích Thư không phải là thành viên của Hội Phượng Hoàng.Con bé chỉ mới mười lăm tuổi và…"
Chú Văn Kiệt nói:
"Tích Thư đã chiến đấu trải nghiệm nhiều không thua gì hầu hết các thành viên trong Hội,mà thậm chí còn nhiều hơn một số…"
"Không một ai chối cãi những gì Tích Thư đã làm! Nhưng con bé còn quá nhỏ.Bộ chú không thương con bé sao?"
Hai nắm tay của bà Ánh Ngọc đặt trên tay vịn rung lên.Bà cao giọng nói:
"Nếu như tôi không thương con bé thì tôi đã không mắc công ngồi ở đây rồi."
Chú Văn Kiệt mất hết kiên nhẫn.Bà Ánh Ngọc giận run lên:
"Vậy thì chú nên để cho con bé sống an nhiên như một đứa trẻ thay vì kéo con bé..."
"Tôi rất muốn cho Tích Thư sống an nhiên như một đứa trẻ đúng tuổi của con bé,nhưng cuộc đời không cho phép.Vordermot đang muốn giết con bé ngoài kia thì con bé càng phải biết chuyện gì đang xảy ra..."
Hai má bà Ánh Ngọc bắt đầu đỏ lên:
"Biết quá nhiều cũng không tốt.Trong khi chú có chắc là bảo vệ được Tích Thư không hay là ngược lại điều đó?..."
Bà Ánh Ngọc lướt nhanh qua Tích Thư rồi lại nhanh chóng nhìn vào chú Văn Kiệt nói tiếp:
"Tôi đã nói với chú rồi,Văn Kiệt à.Chú đang bị rối loạn...và chú cứ bỏ ngoài tai những lời tôi nói.Tôi đã nói Tích Thư là..."
Chú Văn Kiệt lạnh lùng đáp:
"Tôi biết con bé là ai mà.Cảm ơn chị đã nhắc nhở."
Bà Ánh Ngọc thở dài ngao ngán và thương hại,mắt bà lại liếc nhìn Tích Thư rồi nhìn chú Văn Kiệt.
"Tôi không chắc là chú ý thức lắm.Đôi khi,cái kiểu mà chú đối với Tích Thư...có vẻ như là chú...chú tưởng chú đang nói chuyện với một người cùng tuổi với chú vậy..."
Tích Thư hỏi:
"Nhưng điều đó thì có vấn đề gì đâu bác?"
Bà Ánh Ngọc lưỡng lự trả lời Tích Thư nhưng mắt vẫn soi mói chú Văn Kiệt:
"Nếu con mà hỏi bác được câu hỏi đó thì bác chắc chắn là con vẫn chưa hiểu và chưa nhìn ra được vấn đề.Ôi...Bác chẳng biết phải nói sao nữa,bác nghĩ là chú Văn Kiệt nên dành thời gian tự kiểm điểm mình lại..."
"Đừng nói nữa,chị Ánh Ngọc.Tôi yêu cầu chị đừng nói nữa."
Thái độ hơi hốt hoảng và tức giận khi chú Văn Kiệt nói.Bà Ánh Ngọc im lặng nhìn chú cáu kỉnh.Nhưng Tích Thư có vẻ không chịu bỏ qua.Cô nhìn chú Văn Kiệt rồi nhìn bà Ánh Ngọc hỏi:
"Bác với chú...Hai người đang nói về cái gì vậy? Con nghe mà không hiểu gì hết.Tại sao..."
"Không có chuyện gì đâu,Tích Thư.Con đừng hỏi nữa."
Thầy Thanh Minh nhẹ nhàng nói ngay.Chú Văn Kiệt cố tình thay đổi chủ đề.
Chú Văn Kiệt cao giọng tiếp tục chiến đấu võ mồm với bà Ánh Ngọc:
"Vậy nghĩa là tôi là một người cha đỡ đầu vô trách nhiệm à?"
"Ừ,nghĩa là chú đã từng mang tiếng hành động thiếu suy nghĩ,chú Văn Kiệt à,cho nên cụ Âu Dương cứ luôn nhắc nhở chú là phải ở nhà và…"
Chú Văn Kiệt lớn tiếng ngắt lời bà Ánh Ngọc:
"Tôi yêu cầu chị hãy để những chỉ thị của cụ Âu Dương dành cho tôi ở ngoài vụ này!"
Bà Ánh Ngọc quay qua nhìn chồng:
"Anh Kiến Phàm! Anh nói gì đi chứ."
Ông Kiến Phàm không lên tiếng ngay lập tức thì. Ông gỡ mắt kiếng ra,chậm rãi chùi nó vô tấm áo chùng đang mặc,không ngước nhìn vợ mình.Chỉ khi đã cẩn thận đặt cặp kiếng trở lại vị trí của chúng trên sống mũi thì ông mới bắt đầu nói:
"Cụ Âu Dương biết là tình thế đã thay đổi,Ánh Ngọc à.Cụ đã chấp thuận là Tích Thư sẽ phải được thông tin đến một mức độ nào đó,một khi con bé đến Tổng hành dinh này.Bây giờ,con bé cũng được coi như là người của Hội..."
"Đành vậy,nhưng điều đó khác với việc cứ trả lời bất cứ cái gì con bé hỏi chứ."
Bà Ánh Ngọc đột ngột quay qua thầy Thanh Minh,hy vọng rốt cuộc sẽ tìm được một đồng minh,cuối cùng thầy Thanh Minh đành thôi ngó chú Văn Kiệt.Thầy nhìn ra chỗ khác,lặng lẽ nói:
"Về phần tôi,tôi nghĩ là cũng nên để cho Tích Thư biết một số sự kiện…một số sự kiện thôi,Ánh Ngọc à,chỉ như một phác họa chung chung từ chúng ta,còn hơn là để con bé lượm lặt những thông tin bị bóp méo từ phía những người khác."
Vẻ mặt của thầy Thanh Minh ôn hòa,nhưng Tích Thư cảm thấy chắc chắn là thầy Thanh Minh ít nhứt cũng đã biết rằng một số Tai Nối Dài vẫn còn sống sót sau cuộc tảo thanh của bà Ánh Ngọc.
"Thôi được."
Bà Ánh Ngọc thở dài sườn sượt rồi nhìn quanh bàn ăn tìm một đồng minh nhưng không kiếm được ai hết.
Bà đành nói:
"Thôi được.Vậy đó,tôi có thể thấy là tôi bị lên mặt dạy đời nhiều quá rồi.Tôi chỉ muốn nói thêm điều này...Cụ Âu Dương có lí do riêng của cụ để ngăn không cho Tích Thư biết quá nhiều và thốt ra những lời như thể là thương con bé lắm không bằng…"
Chú Văn Kiệt chất vấn:
"Tại sao chị lại quan tâm Tích Thư quá đáng như vậy? Con bé đâu phải là con gái chị?"
Bà Ánh Ngọc trả lời một cách mãnh liệt:
"Tôi coi Tích Thư như con tôi vậy.Chứ còn có ai thương con bé nữa đâu?"
"Còn có tôi mà?"
"Ờ há!"
Môi bà Ánh Ngọc cong lên,bà mỉa mai nói tiếp:
"Tôi thấy chú bớt thương Tích Thư lại thì hay hơn và vấn đề là chú cũng khó mà chăm sóc con bé được khi mà chú còn đang bị nhốt trong nhà ngục Azkaban,đúng không?"
Chú Văn Kiệt dợm đứng dậy khỏi ghế.Thầy Thanh Minh đanh giọng bảo:
"Chị Ánh Ngọc,chị đâu phải là người duy nhứt ở cái bàn này thương Tích Thư? Còn Văn Kiệt nữa,ngồi xuống đi."
Môi dưới của bà Ánh Ngọc run run.Chú Văn Kiệt chậm rãi thả người ngồi trở xuống cái ghế của mình,gương mặt trắng bệch.
Thầy Thanh Minh tiếp tục nói:
"Tôi nghĩ Tích Thư nên được phép có tiếng nói trong vụ này.Con bé có quyền hơn tất cả về cuộc đời mình và con bé đã đủ lớn để tự quyết định."
Tích Thư bèn nói ngay:
"Con không muốn mình bị mù thông tin như vậy.Con muốn biết chuyện gì đang xảy ra?"
Cô không dám nhìn bà Ánh Ngọc.Cô đã cảm động vô cùng khi bà nói coi cô như con,nhưng cô cũng không đủ kiên nhẫn với thái độ gà mái ấp gà con của bà…Chú Văn Kiệt nói đúng,cô không còn nhỏ nữa.
"Tốt!"
Giọng bà Ánh Ngọc nức nở nói lớn:
"Thanh Hà…Băng Liên…Kiến Văn...Kiến Phát…Kiến Minh…Mẹ muốn tụi con ra khỏi phòng,ngay bây giờ."
Lập tức cả bọn đồng thanh nhao nhao lên.Kiến Phát và Kiến Minh cùng nhau gào:
"Tụi con tới tuổi trưởng thành rồi mà mẹ?"
Thanh Hà la to:
"Nếu Tích Thư được phép thì tại sao con lại không được phép nghe chớ?"
Kiến Văn nài nỉ:
"Mẹ,con lớn rồi mà mẹ."
Bà Ánh Ngọc đứng dậy,hai mắt bà quắc lên sáng rực,bà quát:
"KHÔNG! Ta nhất định cấm…"
Ông Kiến Phàm mệt mỏi nói:
"Ánh Ngọc,em đừng cấm cản Kiến Phát và Kiến Minh,hai đứa nó đã tới tuổi trưởng thành…"
"Tụi nó vẫn còn đi học…"
Vẫn cái giọng mệt mỏi,ông Kiến Phàm nói:
"Nhưng trước pháp luật giờ đây tụi nó được coi là người lớn rồi."
Gương mặt của bà Ánh Ngọc lúc này đã tím tái đi.
"Em…Ừ thì thôi cũng được đi,Kiến Phát và Kiến Minh có thể ở lại,còn Thanh Hà…"
Thanh Hà nóng nảy nói ngay:
"Đằng nào thì Tích Thư cũng sẽ kể lại cho con và Băng Liên nghe hết mọi chuyện mà cha mẹ với các thầy cô nói với nó!"
Thanh Hà đưa mắt nhìn Tích Thư,nói thêm,giọng không chắc chắn lắm:
"Bạn sẽ nói cho tụi này đúng không Tích Thư?"
Trong nửa giây,Tích Thư tính nói với Thanh Hà là cô sẽ không kể lại cho Thanh Hà nghe một lời nào hết,để cho Thanh Hà nếm qua cái cảnh bị bưng bít thông tin trong bóng tối,coi cô nàng thấy khoái cảnh đó như thế nào,nhưng khoảng khắc giận dỗi ấy biến mất tiêu khi hai đứa nó nhìn vào mắt nhau.Tích Thư nói ngắn gọn:
"Ừ!"
Thanh Hà và Băng Liên bừng lên nụ cười rạng rỡ.
Bà Ánh Ngọc bèn quát:
"Được! Được lắm! Kiến Văn…ĐI NGỦ!"
Kiến Văn giận dỗi đứng dậy nhưng Kiến Minh đã giữ cho Kiến Văn ngồi trở lại ghế và Kiến Phát nói dứt khoát.
"Mẹ khỏi bắt nó ngủ làm gì mắc công.Vì con với Kiến Minh sẽ kể cho nó biết những gì tụi con nghe."
"TỐT!"
Bà Ánh Ngọc nhìn hết một lượt tụi nó la lớn rồi đi ra khỏi phòng,cánh cửa nhà bếp đóng lại.Chú Văn Kiệt mới bắt đầu nói:
"Được rồi,Tích Thư.Con muốn biết điều gì?"
Tích Thư thở một hơi thật sâu và nói lên những câu hỏi đã ám ảnh cô suốt một tháng trời qua.
"Voldermort đang ở đâu? Hắn đang làm gì? Con đã cố gắng theo dõi chương trình thời sự của dân Muggle…(cô lờ tịt đi những cái rùng mình và những gương mặt cau lại khi nói đến cái tên Voldermort)…mà con chẳng thấy có tin gì có vẻ là về hắn cả,không có những cái chết bất thường hay bất cứ điều gì…"
Chú Văn Kiệt nói:
"Đó là bởi vì chưa có cái chết nào đáng ngờ cả,ít ra là theo như chúng ta biết…Mà chúng ta cũng biết khá nhiều đó chứ."
Thầy Thanh Minh nói:
"Dù sao thì chúng ta cũng biết nhiều hơn là hắn tưởng."
Tích Thư hỏi:
"Sao hắn không giết người?"
Tích Thư biết là chỉ riêng trong năm ngoái Voldermort đã ra tay tàn sát hơn một lần.
Chú Văn Kiệt nói:
"Bởi vì lúc này hắn chưa muốn thu hút sự chú ý vào bản thân hắn,điều đó sẽ nguy hiểm cho hắn. Việc hắn trở lại đã không diễn ra đúng như cái cách mà hắn muốn,như con cũng biết đó.Hắn đã làm hỏng bét hết."
Thầy Thanh Minh nở một nụ cười khoái trá,nói thêm:
"Hay nói đúng ra là con đã làm hỏng bét hết dự tính của hắn."
Tích Thư ấp úng hỏi:
"Ơ...là sao?"
Chú Văn Kiệt nói:
"Hắn không tính tới chuyện là con sẽ sống sót. Không một ai ngoài bọn Tử thần Thực tử ra được phép biết đến sự trở lại của hắn,nhưng con đã sống sót và làm nhân chứng."
Thầy Thanh Minh nói:
"Và một khi trở lại,thì người cuối cùng mà hắn muốn báo cho biết về sự trở lại của hắn lại chính là Âu Dương.Thế nhưng con đã giúp cho cụ Âu Dương biết ngay tức thì."
Tích Thư hỏi:
"Cụ Âu Dương biết sớm hay muộn thì có vấn đề gì cho hắn đâu?"
Kiến Lâm ngờ vực hỏi:
"Em hỏi chơi hả? Cụ Âu Dương là người duy nhứt mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sợ hãi ngán ngại."
Chú Văn Kiệt nói:
"Nhờ có con,cụ Âu Dương đã có thể triệu tập lại Hội Phượng Hoàng chỉ nội trong một giờ sau khi Voldermort trở lại."
Tích Thư nhìn quanh các cô chú, hỏi:
"Vậy Hội đã làm những gì?"
Chú Văn Kiệt nói:
"Làm hết sức chúng ta có thể làm để bảo đảm là Voldermort không thể tiến hành những kế hoạch của hắn."
Tích Thư hỏi ngay:
"Làm sao chú biết những kế hoạch của hắn là gì?"
Thầy Thanh Minh nói:
"Cụ Âu Dương có đầu óc sắc xảo,và những ý kiến sắc xảo của cụ Âu Dương thường thường hóa ra rất chính xác."
"Vậy thì thầy Âu Dương cho rằng hắn đang dự tính điều gì?"
Chú Văn Kiệt nói:
"À.Trước tiên,hắn muốn thành lập lại quân đội của hắn,vào những ngày xa xưa hắn đã từng có hàng đoàn quân đông đúc đặt dưới sự chỉ huy điều động của hắn...Gồm những phù thủy và pháp sư mà hắn o ép hay phù thủy mê hoặc đi theo hắn,những Tử thần Thực tử và nhiều loại người ngợm khác nhau thuộc phe Hắc ám.Con chắc đã từng nghe hắn dự tính thu nạp cả những tên khổng lồ,mà đó mới chỉ là một nhóm hắn chắc chắn sẽ không tính đến chuyện tìm cách chiếm đoạt Bộ Pháp Thuật."
"Vậy là mọi người đang cố gắng ngăn chặn hắn tuyển mộ thêm lâu la?"
Thầy Thanh Minh nói:
"Chúng ta đang làm hết sức mình."
"Như thế nào?"
Kiến Lâm nói:
"À,điều chính yếu là cố gắng thuyết phục càng nhiều người càng tốt rằng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã thực sự trở lại,để cho họ cảnh giác,nhưng sự việc đó đang có vẻ phức tạp."
"Tại sao?"
Cô Kiều nói:
"Tại vì thái độ của Bộ Pháp Thuật chứ còn tại sao nữa? Con đã thấy Bùi Khuyến Học sau khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại chứ,Tích Thư? Vậy mà ông ta chẳng hề nhúc nhích cái ghế của ông ta một chút xíu nào hết.Ông ta khăng khăng không chịu tin là điều đó đã xảy ra."
Tích Thư hỏi một cách khẩn thiết:
"Nhưng mà tại sao? Tại sao ông ấy lại có thể ngu như vậy chớ? Nếu thầy Âu Dương…"
Ông Kiến Phàm nói với một nụ cười khô khốc:
"À,đó đó.Con vừa điểm trúng huyệt của vấn đề rồi đó.Cụ Âu Dương."
Cô Tinh Tinh buồn bã nói:
"Tên Bùi ngán cụ Âu Dương,con hiểu không?"
Tích Thư hỏi lại đầy nghi hoặc:
"Ngán thầy Âu Dương?"
Ông Kiến Phàm nói:
"Ngán cái mà cụ Âu Dương theo đuổi.Con hiểu không,ông Bùi nghĩ là cụ Âu Dương đang âm mưu lật đổ ổng.Ổng tưởng cụ Âu Dương muốn cái chức Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật."
"Chuyện đó làm sao có thể..."
Ông Kiến Phàm nói tiếp:
"Dĩ nhiên là cụ Âu Dương không muốn.Cụ không hề muốn làm công việc của Bộ trưởng,cho dù có rất nhiều người muốn cụ nhận lấy chức vụ ấy khi Ông Bạch Thông về hưu.Nhưng thay vào đó,lão Bùi đã lên nắm quyền và lão ta không bao giờ quên được là cụ Âu Dương đã được sự ủng hộ rộng rãi như thế nào,mặc dù cụ Âu Dương chưa bao giờ ứng cử vào chức vụ ấy."
Thầy Thanh Minh nói:
"Sâu tận đáy lòng,lão Bùi biết rõ là cụ Âu Dương giỏi giang hơn lão ta rất nhiều.Lão ta biết là cụ Âu Dương là một pháp sư có nhiều quyền phép hơn mình và trong những ngày đầu mới nhậm chức Bộ trưởng,lão ta cứ luôn nhờ cụ Âu Dương giúp đỡ và khuyên bảo,nhưng dường như giờ đây lão ta đâm ra mê quyền lực và tự tin hơn.Lão ta khoái làm Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật và lão ta tìm cách thuyết phục bản thân rằng lão ta là một người giỏi giang và cụ Âu Dương khơi lên mọi rắc rối chỉ đơn giản vì muốn quậy lão ta."
Tích Thư tức giận nói:
"Sao mà đầu óc ông ta lại có thể tầm thường tới như vậy chứ? Như vậy thì chẳng khác gì nói con đang bịa đặt dựng chuyện?"
Chú Văn Kiệt cay đắng nói:
"Bởi vì thừa nhận việc Voldermort trở lại có nghĩa là thừa nhận sẽ xuất hiện những rắc rối mà Bộ Pháp Thuật chưa từng đối phó trong gần mười bốn năm qua.Bùi Khuyến Học đơn giản là không dám đương đầu với việc đó.Hắn thấy dễ chịu hơn khi tự dỗ mình là cụ Âu Dương chỉ xạo sự để quậy hắn."
Thầy Thanh Minh nói:
"Anh hiểu thấu vấn đề đó.Khi Bộ Pháp Thuật khẳng định là không có mối lo gì về Voldermort cả,thì thật khó lòng thuyết phục mọi người rằng hắn đã trở lại,đặc biệt là khi mọi người thực tình cũng chẳng ai muốn tin điều đó ngay.Hơn nữa, Bộ Pháp Thuật đang đè nặng áp lực lên tờ Nhật báo Tiên tri,không cho nó tường thuật bất cứ điều gì mà họ gọi là trò tung tin vịt của cụ Âu Dương,vì vậy hầu hết cộng đồng phù thủy hoàn toàn không biết gì hết về những gì đang xảy ra và điều này khiến cho họ trở thành những mục tiêu dễ dàng của bọn Tử thần Thực tử nếu chúng sử dụng đến Lời nguyền Độc đoán."
Tích Thư quay lại nhìn quanh,từ ông Kiến Phàm đến chú Văn Kiệt,Kiến Lâm,lão Hứa Lê,thầy Thanh Minh,cô Tinh Tinh và cô Kiều.
"Nhưng mà các thầy cô và các cô chú vẫn đang nói cho mọi người biết sự thật...Vẫn đang cố gắng làm cho mọi người biết hắn đã trở lại,đúng không?"
Bọn họ đều cười gượng gạo cả.
"À,bởi vì mọi người đều nghĩ rằng chú là một kẻ điên khùng giết người hàng loạt và bộ pháp thuật đang ra giá 10000 Galleon cho cái đầu của chú. Và chú làm sao có thể đi lòng vòng ngoài phố để phát mấy tờ cảnh báo,phải không?”
Chú Văn Kiệt nói một cách bứt rứt:
"Còn thầy thì không phải là người mà người ta khoái mời đến để ăn tối đâu..."
Thầy Thanh Minh tiếp:
"...đó là một điều dĩ nhiên khi mà thầy là người sói.”
Chú Văn Kiệt nói:
"Hai cô Kiều và Tinh Tinh cộng với bác Kiến Phàm sẽ bị mất việc ở Bộ Pháp Thuật nếu họ liều mở miệng nói ra.Mà chúng ta thì rất cần thiết phải có người làmm tay trong bên trong Bộ Pháp Thuật, bởi vì chú dám cá là Voldermort sẽ có gián điệp gài trong đó."
Ông Kiến Phàm nói:
"Tuy nhiên,chúng ta cũng đã tìm cách thuyết phục được vài người.Cô Kiều và cô Tinh Tinh đây là hai trong số người còn quá trẻ nên không có dự phần trong Hội Phượng Hoàng trước đây,và có được một Dũng sĩ diệt Hắc ám về phe chúng ta là một thuận lợi lớn lao.Anh Cao Kỳ cũng là một kho báu thực sự,anh ấy chịu trách nhiệm truy lùng chú Văn Kiệt,cho nên lâu nay anh ấy cứ mớm thông tin xàm xí cho Bộ Pháp Thuật là Tống Văn Kiệt hiện đang ở Tây Tạng."
Tích Thư bắt đầu hỏi:
"Nhưng nếu không ai trong các cô chú loan truyền ra cái tin Voldermort đã trở lại…"
Chú Văn Kiệt đã ngắt lời:
"Có ai nói là không ai trong chúng ta loan truyền tin tức đó hả? Chứ con nghĩ coi tại sao mà cụ Âu Dương gặp nhiều khốn đốn như vậy?"
Tích Thư hỏi:
"Ý chú là sao?"
Thầy Thanh Minh nói:
"Họ đang cố gắng bôi nhọ cụ Âu Dương.Con không đọc tờ Nhật báo Tiên tri tuần vừa rồi sao? Họ đăng tin là cụ đã bị biểu quyết loại ra khỏi chức Chủ tịch Liên minh Pháp sư Quốc tế vì cụ đã quá già và mất đi sự bén nhạy cương quyết. Điều đó không đúng.Cụ bị biểu quyết loại khỏi chức vụ đó sau khi cụ đọc một bài diễn văn thông báo sự trở lại của Voldermort,họ đã tước bỏ chức vụ Tổng Chiến tướng của cụ trong Hội đồng An ninh Phù thủy – đó là Tòa án Pháp sư Tối cao – và họ đang bàn tính đến chuyện thu hồi Huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng của cụ nữa kìa."
Kiến Lâm cười khì.
"Nhưng cụ Âu Dương nói là cụ chẳng hơi đâu bận tâm đến những chuyện họ làm,miễn là họ không gỡ cụ ra khỏi mấy tấm Thẻ Nhái Sôcôla."
Ông Kiến Phàm nói:
"Đây không phải chuyện đùa cợt.Nếu cụ cứ tiếp tục thách thức Bộ Pháp Thuật như vậy,cuối cùng cụ có thể bị tống vô ngục Azkaban và cụ Âu Dương mà bị nhốt lại thì không còn gì để trông mong nữa.Trong khi Voldermort biết là cụ Âu Dương vẫn còn đây và hiểu biết rõ âm mưu của hắn,thì hắn vẫn còn dè dặt thận trọng trong một thời gian.Nếu cụ Âu Dương bị loại khỏi cuộc đấu tranh…Chà,Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ tha hồ làm mưa làm gió."
Tích Thư hỏi một cách tuyệt vọng:
"Nhưng nếu Voldermort đang cố gắng thu phục thêm nhiều Tử thần Thực tử nữa,thì thể nào cũng phải để lộ ra cái tin hắn đã trở lại chứ?"
Chú Văn Kiệt nói:
"Voldermort không ngu đi tới từng nhà mà dộng vào cửa đâu,Tích Thư à.Hắn lừa đảo,xúi quẩy và hăm dọa người ta.Hắn rất thành thạo cái trò hoạt động bí mật.Dù thế nào đi nữa,thì việc thu phục lâu la chỉ là một trong những hoạt động hắn quan tâm thôi.Những âm mưu mà hắn thực sự có thể tiến hành một cách vô cùng lặng lẽ và hiện giờ thì hắn đang tập trung vào những âm mưu đó."
Tích Thư hỏi nhanh:
"Hắn còn muốn gì ngoài việc thu phục thêm lâu la?"
Tích Thư tưởng như nhìn thấy chú Văn Kiệt và thầy Thanh Minh trao đổi với nhau một cái nhìn rất nhanh trước khi chú Văn Kiệt nói:
"Hắn muốn cái mà hắn chỉ có thể ăn cắp mới có được."
Trong khi Tích Thư vẫn còn hoang mang thì chú Văn Kiệt nói tiếp:
"Như vũ khí chẳng hạn,cái mà trước đây hắn không có."
"Trước đây tức là lúc hắn đang hùng mạnh?"
"Đúng vậy."
"Vũ khí gì vậy? Chẳng lẽ có thứ vũ khí tồi tệ hơn cả phép Avada Kedavra?"
"Thôi,đủ rồi đó."
Từ trong bóng tối đằng sau cánh cửa,bà Ánh Ngọc tuyên bố.Tích Thư nãy giờ chỉ lo chăm chú vào cuộc nói chuyện mà không để ý bà Ánh Ngọc đã quay trở lại vào phòng từ lúc nào.Bà khoanh hai tay trước ngực và tỏ ra giận hết sức.Bà ngó Kiến Phát,Kiến Minh,Kiến Văn,Thanh Hà và Băng Liên,tuyên bố tiếp:
"Ta muốn tất cả các con đi ngủ,ngay bây giờ."
Kiến Phát bắt đầu cự cãi:
"Mẹ không thể lôi cổ tụi con…"
Bà Ánh Ngọc quát lên:
"Coi chừng tao!"
Bà run run nhìn chú Văn Kiệt:
"Này nhé.Chú đã nói cho Tích Thư biết quá nhiều rồi đó.Chú mà cứ tiếp tục như vậy thì chú đưa con bé vô Hội Huynh đệ luôn đi.”
Tích Thư nói ngay:
"Tại sao lại không? Con sẽ gia nhập Hội.Con muốn được tham gia.Con muốn được chiến đấu giống như một Thần Sáng và...."
"Không được!"
Nhưng đó không phải là lời bà Ánh Ngọc,mà là phán quyết của thầy Thanh Minh.
"Hội chỉ gồm những phù thủy pháp sư trưởng thành và những phù thủy pháp sư đã ra trường. Có những nguy hiểm liên can đến những điều mà các con không hiểu biết gì hết,không ai trong các con…Thôi,Văn Kiệt à,tôi nghĩ chị Ánh Ngọc nói đúng đó.Chúng ta nói nhiêu đủ rồi."
Chú Văn Kiệt khẽ nhún vai nhưng không tranh cãi nữa.Bà Ánh Ngọc ra hiệu cho các con của bà và Băng Liên một cách độc đoán.Tụi nó đứng dậy, lần lượt từng đứa một và Tích Thư hiểu là cô cầm bằng thua cuộc,đành đi theo mấy đứa kia.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top