Chương 31: Máu,thịt và xương
Tích Thư chợt thấy hai chân mình dội mạnh vào mặt đất,cái chân bị thương của cô khụy xuống,và cô ngã nhào về phía trước.
Sau cùng,Tích Thư buông cái Cúp Tam pháp thuật ra,ngóc đầu lên và hỏi:
“Tụi mình đang ở đâu đây?”
Duy Tân lắc đầu.Anh đứng dậy,kéo Tích Thư lên, rồi cả hai ngó chung quanh.Chúng đã hoàn toàn ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts,và chắc chắn đã đi rất xa,có lẽ hàng trăm dặm,bởi vì ngay cả những ngọn núi bao quanh lâu đài cũng không thấy đâu cả.Thay vào đó,chúng đang đứng trên một bãi tha ma tối thui,ở bên phải chúng là một cây thủy tùng cao to và xa xa lờ mờ bóng một ngôi nhà thờ nhỏ.Bên trái chúng nhô lên một ngọn đồi.Tích Thư chỉ có thể nhận ra được dáng của một ngôi nhà cổ nho nhỏ trên sườn đồi.
Duy Tân nhìn xuống cái Cúp Tam Pháp Thuật rồi lại nhìn Tích Thư,anh ta hỏi:
“Có ai nói với em cái Cúp này là một cái Khóa cảng không?”
“Không.”
Tích Thư lắc đầu trả lời.Cô đang ngó quanh quất cái nghĩa địa.Hoàn toàn yên lặng và hơi ghê ghê.
“Có phải đây cũng được coi là một phần của bài thi nữa không?”
Duy Tân nói:
“Anh không biết.”
Tích Thư nói lên phán đoán của mình trong sự mệt mỏi:
"Hay là bởi vì chúng ta cùng nhau lấy cái Cúp.Họ có quy định rõ ràng là chỉ có duy nhất một quán quân được lấy nó không? Và đây là bài thi dự phòng cho chuyện đó?"
Duy Tân nhìn dáo dác,nói:
"Chuyện đó...anh cũng không rõ nữa."
Trông Duy Tân có vẻ lo lắng:
“Em thấy mình có nên lấy đũa phép ra không?”
“Nên.”
Tích Thư nói,nhưng là dù sao thì cũng chính Duy Tân đã đề nghị điều này chứ không phải cô.Hai đứa rút đũa phép ra.Tích Thư vẫn tiếp tục ngó xung quanh.Cô lại có cảm giác đang bị theo dõi.
Tích Thư buột miệng:
“Có ai đang đi tới…”
Căng mắt nhìn vào đêm tối,chúng thấy một cái bóng đang tiến tới gần hơn,đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía chúng.Tích Thư không thấy rõ gương mặt,nhưng theo cái cách đi đứng thì cô chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay.Không biết đó là ai,chỉ biết là kẻ đó thấp,mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt.Và...kẻ đó càng bước tới thêm, khoảng cách giữa chúng và hắn càng thu lại...Tích Thư thấy cái vật trong tay hắn giống như một em bé…hay đó chỉ là một cái bọc khăn áo?
Tích Thư vẫn không hạ đũa phép xuống,cô cảm nhận có điều gì đó không ổn ở người kia.Tích Thư và Duy Tân liếc nhìn nhau.Rồi cả hai quay lại theo dõi cái bóng đang tiến tới gần.Cái bóng dừng lại bên một tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch cao hơn chúng khoảng sáu bộ.Trong tích tắc,Tích Thư,Duy Tân và cái bóng thấp lùn đó chỉ biết ngó nhau.Và rồi,bất ngờ,vết sẹo của Tích Thư phát đau dữ dội.Cả đời cô chưa bao giờ đau như vậy,cây đũa phép tuột khỏi mấy ngón tay khi cô đưa tay lên ôm mặt,đầu gối nó khuỵu xuống,cô quỳ trên mặt đất và không còn thấy gì nữa,đầu của cô như muốn nứt toác ra.
Cô nghe tiếng Duy Tân gọi cô,rồi cô nghe vang lên từ xa xa,phía trên đầu cô,một giọng nói sắc lạnh:
“Giết thằng thừa đó đi!”
Một tiếng sột soạt và một giọng khác, rít lên trong bóng đêm:
“Avada Kedavra!”
Một luồng sáng màu xanh lóe lên chói mắt Tích Thư,và cô nghe thấy một vật gì đó nặng nề rớt xuống đất kế bên cô. Vết sẹo của cô bây giờ đau tới mức khiến cô muốn ói,và rồi cô thấy bớt đau.Cô mở đôi mắt cay xè ra,hãi hùng vì điều mà cô vừa nhìn thấy...Duy Tân nằm dài trên mặt đất,hai cánh tay sải rộng như chim đại bàng.Duy Tân đã chết.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng vô tận,Tích Thư đăm đăm nhìn vào gương mặt của Duy Tân,vào đôi mắt xám của anh,trống rỗng và vô hồn như cửa sổ một ngôi nhà hoang, miệng Duy Tân há ra nửa chừng,có vẻ hơi sửng sốt.Và rồi,khi Tích Thư còn chưa kịp tin vào những điều mắt thấy,khi cô còn lặng người đi hoang mang chưa hiểu gì cả, thì cô chợt thấy bị kéo mạnh ở tay.Gã đàn ông thấp lùn thắp sáng cây đũa phép của hắn,và kéo tay Tích Thư đi về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Dưới ánh sáng của cây đũa phép,Tích Thư kịp nhìn thấy mập mờ trên đó một cái tên,ngay trước cả khi cô bị kéo tới gần và dộng đầu vào tấm bia.
LA ƯNG PHONG
Gã đàn ông mặc áo choàng bây giờ đang hóa phép ra những sợi dây thừng,cột chặt Tích Thư vào tấm bia mộ,từ cổ xuống tới cùi chỏ.Tích Thư nghe được tiếng thở hổn hển,gấp gáp từ trong cái mũ trùm.Cô vùng vẫy,và gã đàn ông tát vào mặt cô,tát cô bằng bàn tay thiếu một ngón.Tích Thư đã nhận ra ai ở bên dưới cái mũ trùm. Chính là Hoàng Phủ An Thạch.
Bất chấp sự đau điếng,cô gào lên:
"Là ông?"
Nhưng Hoàng Phủ An Thạch lúc đó đã cột xong,không trả lời.Hắn đang bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không,những ngón tay của hắn lóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút.Tới chừng chắc chắn là Tích Thư đã bị trói chặt vào tấm bia mộ,không còn nhúc nhích được một phân, Hoàng Phủ rút trong áo choàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Tích Thư.Rồi,không nói một tiếng nào,hắn quay lưng và vội vàng bỏ đi.Tích Thư ứa nước mắt, không sao ú ớ được,cũng không nhìn thấy được Hoàng Phủ bỏ đi đâu vì cô không thể quay đầu lại để ngó ra phía sau tấm bia đá được,cô chỉ thấy được cái gì ở ngay phía trước cô mà thôi.
Xác của Duy Tân nằm cách Tích Thư khoảng hai mươi bước.Gần đó là cái Cúp Tam Pháp Thuật, nằm lấp lánh dưới ánh sao trời.Cây đũa phép của Tích Thư nằm trên mặt đất,ngay dưới chân Duy Tân.Cái gói khăn áo mà Tích Thư từng tưởng là một em bé đang tiến tới gần,dưới chân ngôi mộ.Cái vật đó có vẻ kích động cáu kỉnh.Tích Thư chăm chú nhìn,và vết sẹo của cô lại đau nữa…và đột nhiên cô hiểu ra…cô không muốn biết cái gì ở trong cái gói đó…cô không muốn cái gó đó mở ra...
Cô nghe một tiếng động dưới chân.Cô ngó xuống và thấy một con rắn khổng lồ trườn qua cỏ,rồi cuộn mình quanh tấm bia mà cô đang bị cột dính vào. Tiếng thở khò khè gấp gáp của Hoàng Phủ lại vang lên.Hình như hắn đang cố đẩy cái vật gì nặng nề trên mặt đất.Rồi hắn xuất hiện trong tầm nhìn của Tích Thư,và Tích Thư nhận ra hắn đang đẩy một cái vạc bằng đá tới chân ngôi mộ.Trong vạc đầy một thứ gì đó có vẻ giống như nước...Tích Thư nghe tiếng nước sóng sánh trong đó... cái vạc đó lớn hơn bất cứ cái vạc nào mà Tích Thư từng xài,đó là một cái chậu bự bằng đá đủ chỗ cho một người lớn xác hết cỡ ngồi vô trong.Cái vật ở trong cái bọc khăn áo trên mặt đất lại càng có vẻ kích động,cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra.Bấy giờ Hoàng Phủ đang lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép.Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc.Con rắn khổng lồ trườn đi mất trong bóng tối.Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh.Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp,mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy.Hơi nước bốc lên cuồn cuộn,làm mờ đi hình dáng của Hoàng Phủ đang canh lửa.Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn.
Và Tích Thư lại nghe giọng nói sắc lạnh vang lên:
“Mau lên!”
Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực,như là có kim cương nạm trên đó.
“Dạ thưa chủ nhân,mọi thứ đã sẵn sàng rồi.”
“Vậy thì…”
Giọng nói vang lên sắc lạnh.Hoàng Phủ kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất,để lộ ra cái ở bên trên,đôi mắt mộng nước của Tích Thư lấp lánh dưới ánh trăng,cô bật lên một tiếng gào nhưng bị cái cục vải nhét miệng chặn lại.Hoàng Phủ nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự,và trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí,nhầy nhụa,và mù...nhưng tởm lợm khủng khiếp,gấp trăm lần khủng khiếp.Cái vật mà Hoàng Phủ đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc,nhưng lại giống như có vảy,da đen mốc và đo đỏ.Tay chân nó ốm yếu,và gương mặt nó...bèn bẹt,giống đầu rắn,với hai con mắt đỏ rực.Cái vật đó có vẻ yếu ớt,cần được giúp đỡ,nó đưa hai cánh tay ốm yếu lên,vòng quanh cổ Hoàng Phủ,và hắn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc. Khi hắn làm vậy,cái nón trùm rớt ra phía sau,và Tích Thư thấy cái nhìn khiếp sợ trên gương mặt tái mét,bạc nhược của hắn bên ánh lửa.Cùng lúc đó,Tích Thư thấy được cái gương mặt bèn bẹt,xấu xí được rọi sáng trong nhữn tia lửa đang nhảy múa trên mặt nước thuốc trong vạc.Và rồi Hoàng Phủ thả cái sinh vật đó vô trong vạc, một tiếng rít vang lên,và nó biến mất dưới mặt nước.Tích Thư nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đó chạm vào đáy vạc.Cầu cho nó bị dìm chết đi,Tích Thư nghĩ,vết sẹo của cô nóng rát tới mức gần như không chịu nổi,lạy trời…dìm chết nó đi...
Hoàng Phủ đang nói.Giọng của hắn run rẩy,hình như hắn sợ khiếp vía.
Hắn giơ cao cây đũa phép,mắt nhắm nghiền,nói với bóng đêm:
“Xương của cha,cho đi vô tình,sẽ hồi phục con!”
Nấm mộ dưới chân Tích Thư nứt toạc ra.Kinh hoàng,Tích Thư ngó theo một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của Hoàng Phủ và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc.Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi,rợn người.Và bây giờ Hoàng Phủ đang rên rỉ khóc.Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găm mỏng và dài bằng bạc sáng choang.
Hắn vừa nói vừa nức nở,nghẹn ngào:
“Thịt…của kẻ bầy tôi…tự nguyện dâng cho…Chủ nhân…người sẽ hồi sinh.”
Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt... bàn tay thiết một ngón.Tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên....Trong một giây trước đó, Tích Thư chợt hiểu ra việc Hoàng Phủ sắp làm,cô cố nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cô không thể ngăn được tiếng thét lớn xuyên qua đêm đen, xuyên qua người cô,như chính cô cũng bị con dao đâm vô vậy.Cô nghe tiếng gì rớt phịch xuống đất,nghe tiếng Hoàng Phủ thở hổn hển đau đớn,rồi là một tiếng tõm thật lớn,như là có cái gì đó được thả vô vạc.Tích Thư không nhìn tiếp được nữa…nhưng thuốc độc đã đổi sang màu đỏ rực,ánh sáng của nó xuyên qua mí mắt nhắm nghiền của Tích Thư...
Hoàng Phủ thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn.Tích Thư biết là Hoàng Phủ đang ở ngay trước mặt cô,không cần đợi tới khi cảm thấy được hơi thở hoảng loạn của hắn phà trên mặt cô.
“M…máu kẻ thù…lấy bằng sức mạnh…mi sẽ…hồi sinh kẻ thù.”
Tích Thư không chống lại được,vì cô bị trói chặt quá…Vùng vẫy tuyệt vọng trong những sợi dây thừng siết chặt, cô ngó xuống và mở to mắt kinh hãi khi nhìn thấy con dao bằng bạc sáng choang run lên trong bàn tay còn lại của Hoàng Phủ,cô cảm thấy mũi nhọn của con dao đâm vào khuỷu tay phải và máu chảy ra thấm qua tay áo choàng rách te tua của cô. Hoàng Phủ vẫn còn thở hổn hển vì đau,mò mẫm trong túi áo lấy ra một cái hũ nhỏ bằng thủy tinh, kê vào vết thương của Tích Thư để hứng lấy dòng máu đang chảy ròng ròng.Hắn lảo đảo quay lại bên cái vạc và đem máu của Tích Thư đổ vào. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục.Xong việc,Hoàng Phủ quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất,ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy,rên rỉ và thổn thức.Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên,những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng,sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Không có gì xảy ra…
Cầu cho nó chết chìm cho rồi,Tích Thư nghĩ,cầu cho nó bị trục trặc gì đó…
Và rồi,bất thình lình,những tia lửa phát ra từ cái vạc lụi tắt.Thay vào đó, một luồng hơi trắng dầy đặc cuồn cuộn bốc lên từ cái vạc,che mờ mọi thứ trước mặt Tích Thư,khiến cô không còn thấy Hoàng Phủ hay Duy Tân hay bất cứ thứ gì nữa ngoài làn hơi lơ lửng trong không trung…Có trục trặc rồi,cô nghĩ…nó chết chìm rồi…Lạy trời dìm chết nó đi…
Nhưng lúc đó,qua làn sương mù trước mặt,cùng với một nỗi khiếp sợ lạnh buốt trào lên trong người,Tích Thư thấy bóng một người đàn ông,cao lớn,xương xẩu,từ trong cái vạc đang hiện dần lên.
“Khoác áo cho ta!”
Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương,và Hoàng Phủ,vừa thổn thức vừa rên rỉ,vẫn còn ôm cánh tay cụt,bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên,đứng dậy,nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của hắn.Gã đàn ông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc,nhìn chằm chằm vào Tích Thư…và Tích Thư cũng nhìn trừng trừng vào gương mặt đã ám ảnh cô trong những cơn ác mộng suốt ba năm trời.Trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu,với hai con mắt bự,đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi…
Chúa tể Hắc ám Voldemort lại một phen nữa trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top