Đệ nhị thập nhị chương
"Các ngươi còn có đầu óc không? Dùng Xuân Tình, cư nhiên còn có thể đem người làm bị thương thành như vậy? Đang là một người khỏe mạnh, bây giờ thì nửa chết nửa sống nằm thẳng cẳng ở đó, các ngươi bảo nên làm cái gì bây giờ? Tiểu tử, bình thường thì coi hắn như bảo bối, cư nhiên có thể đem hắn lăn qua lăn lại thành như vậy! Tức chết ta rồi! Sớm biết vậy, ta sẽ không giúp các ngươi đem Long nhi ăn sạch sẽ!" Ý thức còn đang trong trạng thái hỗn độn, chợt nghe thanh âm mắng chửi mười phần tức giận của lão đầu. Chửi hay lắm, hai tên cầm thú! Thế nhưng lão đầu cư nhiên giúp bọn hắn hại ta, đồng lõa, có tội như nhau! Ngủ, ngủ! Không thèm để ý đến hắn nữa!
"Lúc sư tổ vừa rời khỏi Tuyệt Tình Cốc, uống cháo tròn một tháng, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, hơn nữa hầu hết thời gian ngồi đều phải ngồi trên một tấm đệm dày, lúc bước đi thì cước bộ luôn luôn tập tễnh, lúc ngủ thì luôn luôn nằm úp sấp mà ngủ. Biết là nguyên nhân gì không? Trong đầu các ngươi đều rõ ràng đi!" Tiểu Kiện sao lại đem chuyện đáng xấu hổ của ta ra mà kể hết thế. Hơn nữa ta cho rằng lúc trước giấu diếm với mọi người rất tốt. Hiện tại ngẫm lại, thực sự là thất bại a!
"Cục cưng ( Bảo bối ), chúng ta biết sai rồi, ngươi mau tỉnh lại đi! Chờ ngươi tỉnh lại, muốn đánh hay không cũng đều tùy ngươi." Không thèm! Đối với các ngươi vừa đánh vừa mắng, ta mà không có gì trợ giúp cũng chẳng xi nhê gì hết. Ngủ tốt hơn, không nghe thấy! Ngủ, ngủ!
"Long nhi, ngươi tỉnh lại ffi! Ta đã thay ngươi dạy bọn họ rồi! Nếu không tỉnh, bọn họ thông đồng với tiểu hồ ly thì làm sao bây giờ?" Ngủ, ngủ, ta yêu ngủ! Ta từ bỏ! Ngủ, ngủ! Chu Công tốt hơn bọn hắn nghìn lần! Cùng hắn ngoạn hôn nhẹ khẳng định sẽ không đau!
"Sư tổ, ngươi mà không tỉnh lại, toàn bộ bánh kẹo của ngươi có thể đều bị Tiểu Bạch ăn sạch hết đó!" Cái gì? Ta yêu nhất là kẹo! Không có nói ta sống làm sao nổi!
Trong lòng cả kinh, mắt lập tức mở ra! Nhưng vừa tỉnh, trong ruột ta dường như có âm thanh a! Ôi nương của yêm ơi! Ta giống như vừa bị máy bay nghiến qua hay sao ấy! Từng tế bào toàn thân đều đang kêu gào đau đớn, nhất là hậu đình hỏa lạt lạt a, khiến ta ngất xỉu lần thứ hai mất thôi!
"Tỉnh, tỉnh! Long nhi, ngươi cảm thấy thế nào?" Lão đầu là người thứ nhất mở miệng. Thế nào? Ngươi cứ thử xem, kẻ phản bội! Ta ném cho hắn ánh mắt đầy sát khí.
"Cục cưng (bảo bối), ngươi không sao chứ!" Hai người trăm miệng một lời hỏi. Nhìn thử coi, đây là cái nên nói sao? Ta có chuyện gì hay không các ngươi sao lại không biết? Bạch nhãn lang! Ngay cả bạch nhãn cũng không thèm cho bọn hắn, trực tiếp không nhìn bọn họ đang cấp thiết hô hoán.
Tiểu Kiện tiến lên, đặt tay lên mạch của ta, một lát sau nói: "Ngươi hiện tại chứng khí hư, lại mất máu quá nhiều, vết thương cũ cũng tái phát, phỏng chừng phải nằm trên giường cả tháng." Chết tiệt! Mặc kệ, chết thì chết đi! Bất quá muốn ta chết thì cho ta một kẻ là được rồi, nhưng lại là hai!
Lặc Lặc rót một chén nước chuẩn bị uy uống thì, ta mím môi, không cần y giả hảo tâm! Hai tiếng tát tai vang lên cho hai kẻ kia, khi ta yếu a! Suy yếu giơ lên ngón cái với Tiểu Kiện, quả nhiên hắn thông minh lĩnh ngộ rất nhanh.
"Các ngươi đều xuống phía dưới đi! Để tâm tình hẳn bình ổn trở lại, ở đây có ta là tốt rồi!" Ta trát trát nhãn tình biểu thị đồng ý.
"Thế nhưng..." Nhược Nhược có chút chần chờ.
Ta nhắm mắt lại, bày ra tư thái không bạo lực không hợp tác, kết quả hắn thở dài, áy náy nói một câu: "Đợi lát nữa chúng ta quay trở lại nhìn ngươi." Rồi đi ra, Lặc Lặc còn có lão đầu coi như thức thời, cũng theo ra.
Ta uống ly trà Tiểu Kiện đưa, nhuận nhuận cổ họng, khàn khàn mở miệng: "Giúp ta lấy túi Càn Khôn bên hông." Ở Tuyệt Tình Cốc hai năm, ta rất thích tiểu đệ đệ được gọi là đồ tôn này, vì thế hắn biết rất nhiều chuyện, kể cả việc làm sao sử dụng cái túi này.
Chờ hắn mở túi ra, ta mở miệng: "Giúp ta lấy viên thuốc hình con nhộng ra."
"Dùng làm gì?" Hắn tìm ra viên con nhộng.
"Giảm đau còn có giảm nhiệt. Lấy hai viên." Lúc trước thuốc mang theo phòng ngừa chỉ có hai loại là phát huy công dụng. Tuy rằng ta rất muốn uống thuốc ngủ để quên đi đau nhức, thế nhưng yêm nương chưa bao giờ cho phép ta uống, đương nhiên cũng sẽ không giúp ta chuẩn bị.
"Mặt khác, giúp ta lấy giấy bút ra." Ta nhắc nhở hắn.
"Dùng làm gì?" Hắn nghi hoặc.
"Đừng hỏi, đến lúc đó sẽ biết." Ta sợ nói ra, hắn cười ta ấu trĩ.
Hắn đem giấy bút đặt dưới gối cho ta, sau đó đem một chén cháo đến uy ta: "Sư tổ uống hết cháo trước rồi hẵng uống thuốc!"
Một nam hài vị thành niên cư nhiên có thể một mình đảm đương nhiều trọng trách, còn có thể cẩn thận tỉ mỉ như vậy mà chiếu cố ta, xem ra ta không uổng công hai tổn tâm tư trên người hắn. Có chút cảm động hưởng thụ quá trình được hắn hầu hạ.
Uy cháo xong, hắn bưng tới một chén thuốc Đông y: "Đây là phương thuốc ta kê cho ngươi, dùng bổ huyết, uống đi."
Không thể nào! Tuy rằng ta học y, nhưng nói thật với ngươi ta thực sự rất sợ uống thuốc Đông y, đau khổ như ăn hoàng liên. Thuốc ở hiện đại vẫn tốt hơn, tuy bên ngoài không có vỏ bọc đường, nhưng cũng không khổ sở mà uống. Ta mím môi lắc đầu.
"Sư tổ nếu không uống, ta liền đem kẹo của ngươi toàn bộ cho Tiểu Bạch." Lại uy hiếp ta. Sao ta toàn bị chiêu này làm hại!
Bất đắc dĩ, hắn nắm được tử huyệt của ta, ta chỉ còn cách rưng rưng một hơi đem thuốc Đông y còn có bao con nhộng nuốt hết. Coi như hắn còn có lương tâm, đợi ta uống xong, bật người đem hai viên kẹo giải cứu đầu lưỡi tê dại của ta.
"Tiểu Kiện, cái kia..." Ta ấp úng nửa ngày.
"Cái gì?" Tiểu Kiện đặt chén thuốc xuống hỏi.
"Cái kia..." Tuy rằng đã lót áo hay chăn bên trong nhưng mặt mũi đều mất hết rồi, ta không thể mở miệng.
"Là muốn nói phía dưới của ngươi xử lý thế nào rồi đúng không?" Hắn rất nhanh lĩnh ngộ được ý tứ của ta.
Oanh một tiếng cảm thấy máu đều dâng hết lên mặt."Ân." Ta nhỏ giọng đáp.
"Yên tâm! Trước khi ta đến, bọn họ đã giúp ngươi thanh lý sạch sẽ rồi, còn dùng tuyết liên sinh cơ sương đắp cho ngươi. Ta kiểm tra qua, làm rất tốt." Tiểu Kiện mặc dù chính diện vô biểu tình, nhưng nhìn thế nào đi nữa, sao vẫn thấy khóe mắt hắn có ý cười.
Trời ạ! Anh minh một đời của ta cứ như thế mà hủy rồi! Chờ thân thể ta được rồi, thù này không thể không báo, ta sẽ theo ám bọn họ! Nghiến răng nghiến lợi nghĩ. (Alpha cười gian: Nhi a, ngươi là người của bọn hắn, không theo chân bọn họ thì theo ai! Cục cưng thẹn quá hóa giận: Đi chết đi! Alpha: Ta né! Thanh âm cười gian của nương ta vang lên, hoa hoa lệ lệ đi ra. )
Dược hiệu dần dần phát tác, thân thể không còn đau đớn, ta suy yếu lần thứ hai ngủ say...
—————————————–
Mệt chết ta~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top