Chương 3:
Cùng những loại hoa giả cơ chất không có sinh mệnh đều không giống nhau, một bó hoa oải hương này nhìn rất linh động, mềm mại, tản ra sinh mệnh lực bồng bột.
Khách hàng đi đến kệ để hàng phía trước, theo bản năng mà vươn tay, đụng vào cánh hoa của đoá hoa oải hương màu tím lam một chút, xúc cảm mềm mại lại yếu ớt kia làm hắn không dám chạm vào nhiều.
“Ta muốn mua cái này!”
Khách hàng lập tức đã bị một bó hoa oải hương này lung lạc tâm thần vốn có, hắn cầm lấy đoá hoa lên, “Thơm quá, cùng với bất luận một loại nước hoa gì trước kia ngửi qua đều hoàn toàn bất đồng.”
Chỉ ngửi một chút.
Khách hàng liền cảm giác thần kinh cùng cảm xúc, đã bị mùi hoa độc đáo thanh u này làm thư giãn xuống.
Khách hàng thấy một bó hoa oải hương "giả" độc đáo này không có yết giá, liền chủ động ra giá: “Cửa hàng trưởng, một trăm tinh tệ bán sao?”
Hoa Nhàn rất là kinh ngạc.
Một trăm tinh tệ? Một cành cây hoa oải hương có thể bán một trăm đồng tiền? Tiền này cũng dễ kiếm quá đi.
Khách hàng thấy nàng không nói chuyện nên lộ ra thần sắc ảo não ngay sau đó, hổ thẹn mà cúc một cung: “Xin lỗi, là ta đường đột. Loại hoa oải hương tinh phẩm thế này tương tự như loại cây xanh và đoá hoa đã bị diệt sạch trong sách ghi lại sao có thể bán tiện nghi như vậy. 500 tinh tệ, có thể bán cho ta sao?”
Hoa Nhàn: “!!!”
Ngài vừa mở miệng, lại tự động tăng giá lên năm lần.
“Có thể sao, chủ tiệm? Tôi chỉ mang theo 500 tinh tệ, là sinh viên phụ cận. Sau khi tôi trở về sẽ giúp cô tuyên truyền bạn học.” Vị khách tầm hai mươi tuổi là nam sinh viên này nhìn nàng với vẻ mặt mong chờ.
Hoa Nhàn gật đầu, thanh âm ảm ách: “Được."
Cậu khách hàng sinh viên đem vòng tay trí não nhắm ng·ay quầy thu ngân.
Tích một tiếng.
Nhắc nhở hạnh phúc hoa phường nhập trướng 500 tinh tệ.
Nam sinh viên khách nhân thanh toán xong hưng phấn mà rời đi, trong miệng còn hừ hừ tiểu điều vui sướng.
Còn lại Hoa Nhàn là nhìn chằm chằm trên quầy thu ngân, nhắc nhở【 nhập trướng 500 tinh tệ 】 ngực vui sướng mênh mông: “Xô vàng đầu tiên!”
Nháy mắt nàng đối với tương lai tràn ngập tin tưởng.
Nàng lấy ra một trương giấy dán sau bày bó hoa oải hương bó để lên kệ hàng, dán lên yết giá là 500 tinh tệ.
s314 là một tòa nông nghiệp vệ tinh vứt đi trong đó phân bố một ít khu mỏ, mà trong tòa thành phố Khâm Sơn này chính xác có một tòa đại học, đại học Khâm Sơn xếp hạng thứ hơn một ngàn ở Sulu tinh hệ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vừa rồi vị khách hàng hào phóng kia chính là ở đại học Khâm Sơn.
Hoa Nhàn lục soát bản đồ của thành phố Khâm Sơn, phát hiện đại học Khâm Sơn cách hạnh phúc hoa phường cũng không tính xa, đại khái khoảng 5km.
Sinh viên trẻ, cũng là khách nguyên gốc của cửa hàng bán hoa.
----
Viện điều dưỡng khu thứ bảy tiến vào trạng thái giới nghiêm màu đỏ.
Bác sĩ, hộ sĩ, còn có viện trưởng, chủ nhiệm an dưỡng sư, từng người kinh hoảng thất thố, sắc mặt tái nhợt, đứng ở tầng lầu 23 ngay cửa phòng bệnh đặc biệt có thêm phòng hộ kia. Gian phòng bệnh này sử dụng vòng bảo hộ đặc biệt có kết cấu kim loại đặc thù cách ly các tầng và có thể ngăn cách hết thảy tinh thần lực công kích, là chuyên môn thiết kế nhằm vào người bệnh có tinh thần lực cuồng bạo dẫn đến mất khống chế.
“Kỳ Minh nguyên soái đâu? Như thế nào m·ất t·ích?”
Viện trưởng sắc mặt trắng bệch, chỉ thấy trên vách trong của phòng bệnh che kín ngang dọc đan xen thật sâu vết hoa ngân tinh thần lực.
Thực hiển nhiên, nơi này là thời điểm tinh thần lực của Kỳ Minh trở nên cuồng bạo, tình huống dị thường nghiêm trọng, ng·ay cả nhất được xưng là kim loại cứng rắn nhất vũ trụ ở Sulu tinh hệ đều khó thoát bị tinh thần lực cường đại của hắn tua nhỏ vận rủi.
“Không rõ ràng lắm, giường bệnh là trống không, cửa siêu thanh khoan điều dưỡng ngụy trang hư hao mở toang ra.” Chủ nhiệm y sư cũng là kinh hoảng không thôi, đẩy mắt kính tơ vàng xuống, một bên kiểm tra phương tiện trong phòng bệnh một bên nói, “Kiểm tra đo lường cho thấy trên cửa khoan điều dưỡng có dấu vết tinh thần lực cắt qua. Trước khi Kỳ Minh nguyên soái lẩn trốn hẳn là đang nằm ở siêu thanh khoan điều dưỡng, là cái gì hấp dẫn sự chú ý của hắn, làm hắn trực tiếp bạo tẩu phá hủy khoang điều dưỡng trốn đi?”
Phụ trách bảo hộ - cảnh vệ viên Arnold sắc mặt cực kỳ nghiêm túc: “Tìm thị trưởng của thành phố Khâm Sơn thị xin lệnh điều tra toàn thành đi!”
Viện trưởng lập tức phủ quyết: “Đừng, trước tiên ở phụ cận tìm một chút, Nguyên Soái đại nhân hắn b·ị th·ương nghiêm trọng như thế hẳn là chạy không xa. Trong viện đã điều tra qua, vậy tìm kiếm ở phụ cận đường phố, sau núi, làng đại học.”
Một khi kinh động thị trưởng, kia viện điều dưỡng khu thứ bảy thế tất muốn gánh trọng trách. Kỳ Minh tuy rằng từ tiền tuyến lui ra tới, nhưng vẫn như cũ là đại anh hùng của toàn bộ Sulu tinh hệ đại anh hùng, fans cùng ủng hộ đến chục tỷ. Một khi tiết lộ tin tức hắn bị m·ất t·ích thì khu thứ bảy nhất định sẽ bị cư dân mạng ở trên Tinh Võng phẫn nộ phun thành cái sàng.
Toàn thể bác sĩ và hộ sĩ của viện điều dưỡng khu thứ bảy và hai mươi cảnh vệ viên tùy thân bảo hộ Kỳ Minh xuất động. Ở chung quanh viện điều dưỡng bắt đầu thảm thức điều tra. Đứng mũi chịu sào, chính là cái tiểu đường phố quanh viện điều dưỡng kia.
Trên tiểu đường phố sở hữu cửa hàng mặt tiền đều bị kiểm tra.
“Báo cáo viện trưởng, không có phát hiện Kỳ Minh nguyên soái.”
“Báo cáo viện trưởng, siêu thị cũng không có.”
“Viện trưởng, nhà này quà tặng cửa hàng, cũng không có Nguyên Soái đại nhân tung tích.”
Viện trưởng sắc mặt càng ngày càng kém, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cuối đường phố có một cửa hàng thập phần không nổi bật: “Chỉ còn nhà này Thổ Điền Hoa Phường, đi xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top