"Tiểu Nhàn, cô mẫu muốn đi Sulu tinh hệ - Thủ Đô tinh nghỉ phép, con không phải là chưa tìm được việc sao? Vậy giúp cô mẫu chăm sóc một chút cửa hàng bán hoa đi, tiền lương trả theo mức quy định của cửa hàng trưởng, một tháng 3000 tinh tệ.”
“Trông cửa hàng?” Hoa Nhàn ngồi trên ghế dài ở công viên nghe điện thoại, trên cổ đeo một dây chuyền có mặt dây là bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa hoa oải hương khô với hạt giống, đây là một loại vật phẩm trang sức thường thấy trên địa cầu.
Hoa Nhàn từ địa cầu tới, xuyên qua đến tương lai. Trong tay nàng có một tờ báo tinh tế, mặt trên đăng vài phân thông báo tuyển dụng, trong đó có hai điều bị nàng dùng bút khoanh.
“Đúng. Rất thích hợp với con.” Cô mẫu thực nhiệt tình, “Hiện tại tìm việc không dễ, sinh viên vào nghề quá khó khăn. Con ở cửa hàng bán hoa làm trước, cô mẫu không nói nữa, sắp lên phi thuyền, cô gửi hợp đồng cửa hàng bán hoa cho con.”
Điện thoại cắt đứt.
Chỉ chốc lát sau, Wechat của Hoa Nhàn nhận được một phần tư liệu ——《 Hợp đồng cửa hàng trưởng của hạnh phúc hoa phường》
Hoa Nhàn lật một chút, điều khoản tổng cộng bảy trang. Điều thứ nhất, Giáp phương tuyển dụng Ất phương làm cửa hàng trưởng của Hạnh Phúc hoa phường, hợp đồng lao động kỳ hạn là một năm. Từ tinh lịch tháng 6 năm 4201 đến tinh lịch tháng 6 năm 4202, không có thời gian thử việc.
Điều thứ hai cơ bản quyền lợi cùng nghĩa vụ của Giáp Ất hai bên, dài dòng rườm rà, xem xuống dưới không thấy bất luận điều khoản bá vương gì.
Cũng không cần tăng ca, sáng đi chiều về, tiền lương cũng là trình độ bình thường. 3000 không tính là cao, nhưng đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp khắp nơi vấp phải trắc trở mà nói, thật là một phần tiền lương không tồi.
Hoa Nhàn không lo lắng cô mẫu sẽ hố nàng.
Cha mẹ nàng qu·a đ·ời sớm, từ khi còn rất nhỏ đã bị đưa đến mấy nhà thân thích ở, sống nhờ nhà người khác chung quy là cái phiền toái, nhà ai cũng có khó xử, không bao lâu nàng liền sẽ bị ghét bỏ lại đưa đi. Chỉ có cô mẫu thiện tâm, nguyện ý vẫn luôn giúp đỡ nàng lớn lên, còn cho nàng học đại học.
Hoa Nhàn không có do dự, liền ký phần hiệp ước điện tử này.
Nàng dùng vòng tay quang não tra xét vị trí của Hạnh Phúc hoa phường một chút, tương đối xa xôi, ở s314 tinh cầu, thành phố Khâm Sơn.
Cô mẫu thích làm chút đầu tư nhỏ, ở rất nhiều tinh cầu đều có đầu tư một vài cửa hàng, cô cũng không tự mình làm mà thuê công nhân xử lý, tiền lời kiếm được liền khắp nơi du lịch, sống tự do tự tại, không kết hôn, chỉ yêu đương, tâm thái tuổi trẻ.
Cho nên, dù thấy Hạnh Phúc hoa phường vị trí xa xôi, Hoa Nhàn cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Nàng mở ra vòng tay trí não đặt hàng một vé phi thuyền đi s314 tinh cầu.
...
s314 là một tinh cầu nông nghiệp vứt đi, trải rộng đất hoang. Ở 5000 năm trước, bởi vì hoàn cảnh chuyển biến xấu, mưa axit ô nhiễm, rác rưởi khắp nơi, ch·iến tr·anh bức xạ h·ạt nh·ân, toàn bộ tinh tế sở hữu hoa cỏ, thực vật, cây nông nghiệp, đều đã bị diệt sạch, đất đai cằn cỗi đầy chất phế thải độc hại căn bản đào tạo không ra bất luận cây cối gì. Nông nghiệp tinh cầu cũng liền mất đi ý nghĩa tồn tại.
Không có hoa tươi, cửa hàng bán hoa bán đều là hoa giả nhân tạo; không có lá xanh, người tiên tiến Sulu tinh hệ nghiên cứu phát minh ra trang bị độc lập có thể dưỡng khí tuần hoàn, không cần tác dụng quang hợp cũng có thể sinh ra dưỡng khí; không có cây nông nghiệp hoa màu nên mọi người cũng không ăn cơm, một ngày ba bữa dùng dịch dinh dưỡng.
Hoa Nhàn ở trạm không gian vũ trụ, ngồi phi thuyền thuận lợi đến s314 tinh cầu.
Nàng kéo một cái rương hành lý không lớn, theo vòng tay trí não hướng dẫn đến thành phố Khâm Sơn. Mang theo vài bộ quần áo với giấy chứng nhận quan trọng là có thể nói đi là đi.
“Hạnh Phúc hoa phường a, chưa từng nghe qua.”
Đặt xe taxi trên mạng, tài xế là một đại thúc rất hay nói, trên cằm một vòng gốc rạ màu xanh lơ hồ, “Tiểu cô nương có phải cô nhớ nhầm tên không? Cửa hàng bán hoa ở Thành phố Khâm Sơn chỉ có cái Hoa Ngọt Hỉ Sự có hơi nổi danh chút.”
“Sẽ không nhớ nhầm.” Hoa Nhàn ngồi ở hàng phía sau, mở ra định vị cửa hàng cô mẫu gửi cho nàng đưa cho tài xế ở đằng trước xem, “Là nơi này, ngài xem lại chút.”
Tài xế thấy Hoa Nhàn mi thanh mục tú, trăng non nhi mắt, cười rộ lên khóe mắt xuống phía dưới, hắn cũng có đứa con gái tuổi tác tương tự nên có thêm vài phần kiên nhẫn: “Simon lộ? Định vị biểu hiện là ở viện điều dưỡng khu thứ bảy, chẳng lẽ là mở ở ngõ nhỏ bên cạnh viện điều dưỡng?”
Hai mươi phút sau.
Xe taxi ngừng ở cửa viện điều dưỡng khu thứ bảy.
Hoa Nhàn xuống xe, nhìn viện điều dưỡng khu thứ bảy xây giống một toà bệnh viện quân khu tam giáp cấp tỉnh, quy mô không nhỏ, vài tầng lầu nằm viện, chữa bệnh, bên ngoài viện điều dưỡng dừng lại một đoàn tàu thật dài, có bác sĩ người bệnh ra ra vào vào.
Tinh tế có rất nhiều viện điều dưỡng quân dụng chuyên vì những người trong ch·iến tr·anh đã bị ảnh hưởng bởi phóng xạ từ v·ũ kh·í nóng, các binh lính bị tổn thương tinh thần vực - não, cung cấp một nơi dưỡng bệnh, khôi phục.
Mà phụ cận loại viện điều dưỡng này, tất nhiên sẽ có phố buôn bán nhỏ, loại khu phố này thực an tĩnh, cũng không rộng mở, nhiều lắm có thể cất chứa hai ba chiếc xe tư gia song hành, nhưng tuyệt đối sẽ có siêu thị, khách sạn, nhà ăn, cửa hàng bán hoa, quán trái cây, cửa hàng quà tặng, vì nhóm người tiến đến thăm người bệnh người nhà người thân bằng hữu...cung cấp ăn, mặc, ở, đi lại, làm cho bọn họ có chỗ có thể mua quà kỷ niệm.
Hoa Nhàn thấy được một cái tiểu điếm trước mặt cực kỳ chớp nháy.
Cửa kính tự động cảm ứng, trên cửa dán giấy dán thực thổ hoa hồng đỏ, bên cạnh dựng một cái thẻ bài hình hộp chữ nhật, đèn nê ông màu đen, ở chạng vạng tối lập loè —— Thổ Điền Hoa Phường.
Hai chữ Hạnh Phúc bị một bộ phận đèn cháy hỏng che đi, tổ hợp với bóng đèn sáng lên không bị hư bóng chính là “Thổ điền”.
Thực sự có đủ thổ.(cũ)
Hoa Nhàn trong nháy mắt sinh ra dự cảm xấu: “Đây là cửa hàng bán hoa ta cần giúp cô mẫu trông?”
Nàng hoàn toàn không cảm thấy cái cửa hàng vừa nghiêng vừa cũ vừa nhỏ, sẽ có khách hàng lại đây mua hoa. Cô mẫu quả nhiên là thương nàng, một tháng lương 3000 tinh tệ, thật là là cho cao, cửa hàng nhỏ này buôn bán khả năng một tháng không vượt quá hai ngàn.
Hoa Nhàn đi vào.
Nàng thiếu chút nữa cho rằng chính mình vào nhầm cửa hàng châu báu đỉnh cấp, vừa vào cửa thiếu chút nữa bị mấy bó hoa sáng lấp lánh lóe mù mắt, từng loạt từng loạt tủ bát trưng bày bạc trắng Thiên Trúc quỳ, hoa hồng thủy tinh hồng, hoa hướng dương thủy tinh hoàng, hoa oải hương thủy tinh tím, cây xa cúc ngọc bích, cát cánh phỉ thúy màu xanh, linh lan đá mắt mèo, thậm chí còn có phấn toản tường vi……
Này đó đều là đá quý cực kỳ quý báu, xa xỉ ở địa cầu, ở tinh tế thời đại lại là đồ vật không đáng giá tiền nhất, Sulu tinh hệ khoáng sản cực kì phong phú, khu mỏ đã phát hiện và thành công khai quật khu có tới ba trăm triệu tòa, số lượng quá lớn, giá cả của này đó đá quý so sánh với thiết khối không sai biệt lắm, phần lớn còn không có thực dụng.
Hoa Nhàn trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm —— đem này đó thủy tinh đá quý hoa giả về địa cầu đầu cơ trục lợi, nhất định có thể bán giá trên trời kinh người lên đến trăm vạn! (1 vạn = 10.000 tệ)
Bên trái cửa của cửa hàng có một cái quầy, phía sau quầy có một thanh niên da đen, đại khái hai mươi tuổi.
Thanh niên da đen vừa thấy Hoa Nhàn liền nở nụ cười, lộ ra một hàng răng trắng khỏe mạnh: “Ngài là cửa hàng trưởng mới tới đi, quang não của ta đã thu được tin tức bà chủ gửi tới. Ta tên Dizak, là người làm công xem cửa hàng ở hạnh phúc hoa phường.”
Hoa Nhàn điểm phía dưới: “Xin chào, Dizak.”
Thanh niên da đen có chút thẹn thùng mà cào phía dưới: “Xin lỗi cửa hàng trưởng, bởi vì phụ thân của tôi là công nhân lấy quặng, khi làm việc vặn b·ị th·ương ở eo, cho nên xin nghỉ nửa tháng về nhà chiếu cố phụ thân. Bà chủ là người tốt, cho phép tôi nghỉ phép còn cấp thêm, một tháng sau tôi sẽ trở về tiếp tục làm công.”
Hoa Nhàn hiểu rõ, cô mẫu là người hảo tâm, làm công xem cửa hàng xin nghỉ một tháng còn cấp thêm, đơn giản là sợ thanh niên da đen này chi trả không nổi tiền thuốc men, ngày tháng quá vất vả.
“Cửa hàng giao cho tôi, chúc phụ thân cậu sớm ngày khang phục.”
Dizak biểu đạt cảm tạ lúc sau, đem sổ sách của hạnh phúc hoa phường sổ, công tác hệ thống, còn có tất cả phương tiện đều cho nàng giới thiệu một lần. Xem như tiến hành trên công tác giao tiếp.
Hoa Nhàn thượng thủ thực mau.
Thương phẩm của Hạnh Phúc hoa phường chủ yếu có hai loại.
Một là bó hoa, hai là cắm hoa lẵng hoa.
Rẻ nhất là hoa plastic - một tinh tệ; hơi quý một chút là bạc hoa, thủy tinh lẵng hoa - năm tinh tệ; quý nhất chính là đá quý hoa, phỉ thúy kim cương hoa, cũng gần chỉ bán mười tinh tệ. Bó hoa cùng lẵng hoa đều là trước tiên gia công tốt, toàn bộ dùng tinh vi dụng cụ tự động hoá cắt tạo hình, càng cùng loại với một loại hàng mỹ nghệ lượng hoá sinh sản.
Này đó hoa đẹp thì đẹp đó, nhưng toàn bộ đều là vật ch·ết. Nếu khách hàng có nhu cầu, thời điểm bán ra có thể ở trên lẵng hoa phun một chút nước hoa.
Hoa Nhàn cười một cái, hai ngón tay cầm ở một đóa tiện nghi nhất plastic bách hợp: “Hoa giống như vậy không hề có sinh mệnh lực, cho dù là đưa cho người bệnh, đưa cho bằng hữu, bọn họ cũng rất khó sinh ra hạnh phúc sung sướng cảm giác đi.”
“A? Hạnh phúc sung sướng cảm giác?” Dizak sửng sốt, là một tiểu tử từ nhỏ đã lớn lên ở khu mỏ lộ ra thần sắc mê mang, “Loại đồ vật như hoa này, còn không phải là tặng lễ đi ngang qua sân khấu sao.”
Hoa Nhàn lắc đầu: “Không phải, đó là bởi vì ngươi chưa thấy qua hoa chân chính, chúng nó mỹ lệ hương thơm, sẽ làm người lộ ra tươi cười, tâm tình sung sướng, sinh ra cảm giác hạnh phúc. Thậm chí, một một ít mùi hoa có giá trị dùng là thuốc, hoa oải hương có thể trợ giúp giấc ngủ, giảm bớt tinh thần khẩn trương; linh lan có thể cho người khi làm việc tập trung tinh thần, tử vi cùng đinh hương có thể sát trùng tiêu độc.”
Dizak tâm sinh hướng tới: “Cửa hàng trưởng ngài nói, là cổ lam kỷ nguyên 5000 năm trước đóa hoa cây cối đã sớm đã diệt sạch đi! Tôi đọc sách mấy năm, cổ sao trời sử sách giáo khoa có đề cập qua, khi đó còn không có phát động tinh tế lần đầu tiên văn minh ch·iến tr·anh, thời xưa rất nhiều tinh cầu văn minh đều là lục ý dạt dào, đặc biệt là Thái Dương hệ Lam tinh, quả thực là linh thực thiên đường. Bất quá ——”
Dizak trong mắt quang mang buồn bã, “Hết thảy đều bị tinh tế ch·iến tr·anh làm hỏng, mặc kệ là đóa hoa vẫn là cây xanh toàn bộ ch·ết héo, lưu lại hạt giống cơ bản đều biến mất, mặc kệ dùng phương pháp gì đều không thể đào tạo. Đừng nói hạnh phúc hoa phường của chúng ta, chính là s314 tinh cầu, thậm chí toàn bộ Sulu tinh hệ, đều không có cửa hàng bán hoa nào bán đoá hoa chân chính.”
Dizak đi rồi.
Hoa Nhàn ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm tím thủy tinh hoa oải hương lẵng hoa, lâm vào trầm tư.
Thật sự không có khả năng sao?
Nàng là người xuyên việt, thời điểm ở trên địa cầu liền lấy thành tích xuất sắc thi đậu trường nông nghiệp đại học ở thủ đô, trồng cây hoa quả, nuôi dưỡng chuyên nghiệp. Cao trung đồng học đều nói nàng điên rồi, thành tích thi đại học cao như vậy không vào Thanh Bắc lại đi học nông nghiệp, sau khi tốt nghiệp cũng không có tiền đồ gì. Hoa Nhàn lại không cho rằng là như vậy, nàng thích làm ruộng, thích hoa quả linh thực, cũng nguyện ý đem tinh lực cả đời đều đặt ở phương diện này.
Sau khi xuyên qua đến tương lai tinh tế, nàng thích ứng trong mọi tình cảnh, mộng tưởng cùng yêu thích vẫn như cũ không thay đổi.
Một buổi trưa đều không có khách hàng.
Hoa Nhàn phát hiện Hạnh Phúc hoa phường có cái hậu viện rộng mở, trong viện có một mảnh đất để đó không dùng.
“Nếu là có thể trồng một chút gì đó thì tốt rồi.” Hoa Nhàn thân là Hoa Hạ người, yêu thích làm ruộng dna động.
Cửa hàng bán hoa có xẻng, cuốc hoa để đó không dùng.
Sau khi Hoa Nhàn từ kho hàng tìm kiếm ra tới, liền dùng hơn một giờ, đem một mảnh đất để đó không dùng ở hậu viện đào lên, làm lỏng đất.
Mệt ra một thân mồ hôi, nhưng thật ra rất vui sướng.
Dù sao nàng nguyên bản cũng không phải là con gái được nuông chiều từ bé gì, việc gì đều có thể làm, từ nhỏ thói quen tự lực cánh sinh.
“Vấn đề tới, tinh tế thế giới, mua không được hạt giống.” Hoa Nhàn bắt đầu phạm sầu.
Thực vật diệt sạch, hạt giống tàn lưu đều là cơ biến, giống đồ cổ giống nhau đặt ở tinh tế viện nghiên cứu khoa học và văn minh viện bảo tàng cung phụng, người thường căn bản không có cơ hội chạm vào.
Ngày xuân gió nhẹ thổi qua, thổi lạnh mồ hôi mỏng trên người nàng. Đồng thời, cũng đem một sợi nhàn nhạt mùi hương hoa oải hương thổi vào chóp mũi của nàng.
Hoa Nhàn theo bản năng mà cúi đầu, thấy cái bình thủy tinh nhỏ được treo ở ngực kia, tượng mộc mềm tắc, bên trong đặt hai đóa màu lam hoa oải hương hoa khô, mười mấy viên hạt giống hoa oải hương.
“Có!”
Hoa Nhàn thật cao hứng, đem bình thủy tinh nhỏ nắm chặt ở trong tay, cũng liền ngón cái phẩm chất, “Thứ này, thế nhưng đi theo ta cùng nhau xuyên qua tới.”
Đây là nàng mua ở một gian tiểu điếm trước cửa đại học nông nghiệp ở thủ đô, lúc trước mua là vì thấy đẹp lại tiện nghi, hơn nữa đeo hoa oải hương có tác dụng thư hoãn tinh thần.
Nàng nhổ cục tẩy nút chai, đổ ra mười mấy viên hạt giống hoa oải hương: “Đây là hạt giống trên địa cầu, không có trải qua ô nhiễm, hy vọng trải qua đào tạo có thể thuận lợi nảy mầm.”
Hiện tại là tháng 5, hoa oải hương sinh trưởng chu kỳ tương đối ngắn, nếu thuận lợi nảy mầm thì sẽ lớn lên thực mau.
Hoa Nhàn bắt đầu gieo giống, cuốc hoa tùng thổ, mười lăm hạt giống hoa trong bình thủy tinh nhỏ toàn bộ gieo. Dùng đất bùn đã đào lúc nãy nhẹ nhàng đắp lên, bảo đảm mức độ thông khí, lại rót thêm chút nước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top