Chương 5: Thường Ngày

# Bạo phong gào thét ta vì cái gì nhất định phải đánh trường cú! Ta vì cái gì muốn đánh trường cú aaaaaa!#

11035L(lâu chủ): lâu chủ hôm nay cùng lão công đi trung tâm thai nghén làm kiểm tra

11036L(lâu chủ): kết quả trở về mới biết tiểu ca ca vừa phát trực tiếp???

11037L(lâu chủ): cảm giác chính mình bỏ lỡ một triệu aaaaa, ta rất hận!

11111L: chà, thời điểm trực tiếp ta có đi nhìn một chút, toàn bộ quá trình chủ bá đều đẩy mạnh tiêu thụ dược thiện mà hắn làm được, giá cả mắc ngang ngửa với dịch chữa trị trung cấp, kết quả thật sự có ngốc tử mua.

11355L Diệp Nam: ta chính là cái ngốc tử mà lầu 5 con 1 nói, ở trong nhà chính bản thân cũng hồi phục một chút.

Tầng chủ( chủ cmt Diệp Nam) trong nhà có một đường bá phụ( bác ruột), từ lúc ngoại vực không an ổn, vẫn luôn chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến. Trước đây thân thể cường tráng xương cốt rắn chắc, gần đây không hiểu vì sao, vẫn luôn bị nấc cụt đau bụng tiêu chảy, thời điểm nghiêm trọng có khi còn bị nấc tới nôn mửa, không ăn được cái gì cả, một khoảng thời gian ngắn người gầy mất một vòng, bất đắc dĩ phải về nhà tĩnh dưỡng.

Đủ loại thầy thuốc đều tới một lần, dược thang trị liệu đều đã thử qua, hiệu quả cũng không lớn.

Nhưng mà, hôm qua! Tầng chủ ôm tâm lý dùng thử, đem toàn bộ dược thiện mua về.

Dựa theo những điều cần chú ý mà chủ bá nói, đem cho trưởng bối dùng.

Kết quả!!! Trưởng bối nói hắn uống xong thấy bụng rất ấm áp, nấc cụt cũng không thường xuyên như vậy nữa.

Tầng chủ lập tức phục chính mình sát đất, mình quả nhiên là có một đôi tuệ nhãn phát hiện chân thiện mỹ của nhân gian a!

Trong lâu có hồi đáp:

Bác Dịch: 'đánh dấu tầng chủ', thật sự tò mò có thần kỳ như vậy không? Trong nhà có một muội muội cũng thường xuyên bị nấc không ngừng được.

Diệp Nam hồi đáp: có có, mới đầu tầng chủ cũng chỉ là ôm tâm lý dùng thử xem, kết quả thật sự dùng được. Còn chưa nói, mùi rất thơm, ăn cũng rất ngon. Tầng chủ nhịn không được, trộm ăn một chút canh cặn, cảm giác so với thời điểm ăn lúc xem trực tiếp rất có cảm giác( tha thứ cho tầng chủ đọc ít sách không miêu tả được)

Thẩm Viên bên này sau khi tắt truyền bá, cùng hệ thống tính toán lợi nhuận hôm nay.

Hai phần dược thiện đều chia làm mười phần bán ra, mỗi phần bán với giá 100 tinh tệ, 20 phần cộng lại được 2000 tinh tệ, võng tinh thu lại 4 thành, hắn còn lại 1400 tinh tệ.

Hôm nay thử kinh doanh không tệ lắm, chẳng qua.................

" Hôm nay ngươi ra giá này có điểm không phù hợp." Thẩm Viên nhíu mày nói, một phần nhỏ như vậy bán 100, có chút độc ác.

Nâng mặt nhìn chằm chằm vào số tinh tệ còn dư hệ thống thập phần hối hận:" Đúng vậy! Ta nghĩ rằng hẳn là nên ra giá 1000, ai biết được bọn họ không thiếu tiền như vậy."

".........."

Hệ Thống này là bị tiền lấp mắt đi.

Thẩm Viên buông tha khai thông hệ thống, chuyển chủ đề.

" Là ngươi giúp ta mở bàn tay vàng sao?"

"?? Ta đã nghèo như vậy lấy cái gì giúp ngươi mở bàn tay vàng?"

Thẩm Viên nhíu mày, lần đầu sau khi kết thúc phát sóng, thân thể hắn còn có chút khác thường, lúc ấy rất nhỏ, làm hắn tưởng rằng mình bị ảo giác.

Lần này kết thúc phát sóng, cảm giác liền phi thường rõ ràng. Một dòng nước ấm chảy trong tứ chi bách hài, hắn cảm thấy thân thể mình thoải mái không ít, hơn nữa mơ hồ có loại cảm giác, chỉ cần phát sóng một lần nữa, hắn liền có thể đột phá. Đến lúc đó, tất cả bí ẩn đều sẽ tự động được giải đáp.

Hệ Thống thấy hắn trầm mặc lâu như vậy, phát hiện sự tình không đúng, khẩn trương truy vấn:" Làm sao vậy? Là có cái gì không thoải mái sao?"

Kí chủ nếu như lại xảy ra vấn đề gì, gốc gác của hắn đều phải đào hết ra.

" Ta không sao, ngươi không cần lo lắng." Thẩm Viên thấy hệ thống khẩn trương như vậy, ôn nhu trấn an.

Thẩm Viên xoay người đi chuẩn bị cơm canh, dược thiện làm lúc phát trực tiếp đều đã bán ra ngoài hết, hiện tại bụng hắn đã kêu ục ục rồi.

Từ kho lương trong phòng bếp tìm được gạo cũ, vo qua mấy lần rồi bỏ vào nồi nấu. Hắn đi vào trong vườn chọn bó rau chân vịt tươi tốt, trần qua trong nồi nước sôi, sau đó nhúng vào nước lạnh rồi bỏ ra đĩa, bỏ thêm tỏi băm, dầu vừng, muối cùng các gia vị.

Lại làm thêm một đĩa thanh tiêu nhục ti( ớt xanh xào thịt), tử thái đản hoa thang( canh trứng rong biển).

Sau khi làm xong đồ ăn, hắn lễ độ hỏi Hệ Thống :" Muốn cùng ăn một chút không?"

Hệ Thống nghe vậy ghét bỏ liếc mắt nhìn đồ ăn, đang muốn nói lời cự tuyệt lại nhìn thây số liệu quét được liền nuốt vào trong bụng, đi qua ngồi vào chỗ.

" Ngươi từ nơi nào tìm được nguyên liệu nấu ăn này?"

" Chính là kho lương trong phòng bếp, có rất nhiều thức ăn."

" Vậy nguyên liệu nấu ăn hôm nay ngươi dùng lúc phát trực tiếp, cũng là lấy từ kho lương sao?" Hệ Thống thăm dò hỏi.

" Cái đó thì không phải, ta sợ những nguyên liệu này không mới mẻ, không dám dùng, nguyên liệu hôm nay phát trực tiếp đều là ta mua trước trong thương thành, dù sao cũng thuận tiện." Thẩm Viên ôn hòa cười, thường xuyên đề cập tới tiền tài khiến hắn cảm giác mình có chút tính toán chi li.

Hệ Thống có chút đăm chiêu.

" Ngươi ăn những cái này có thể tiêu hóa được không? Không phải nói cơ thể ngươi hiện tại chỉ là hư ảnh ư, có thể ăn cơm sao?"

" không sao, sau khi vào trong cơ thể, chúng nó sẽ tự động bị phân giải thành năng lượng."

Thẩm Viên bới một miếng cơm, sau khi cho vào trong miệng khiếp sợ mở to hai mắt, cơm ở trong miệng thơm mềm trơn nhẵn, mang theo một cỗ trong veo. Sau khi xuống bụng rõ ràng cảm giác có một dòng nước ấm từ dạ dày bốc lên, thong thả khuếch tán đến toàn thân, thân thể đúng là cảm giác thoải mái hơn không ít.

" Đây là!"

" Đây hẳn chính là linh mễ( gạo chứa linh lực) của vị diện tu chân, những đồ ăn này ngươi chọn cũng chứa một ít năng lượng, nếu là người thường ăn trong thời gian dài, sẽ cường thân kiện thể, không dễ sinh bệnh.

Thẩm Viên nghe vậy, tốc tộ ăn cơm lặng lẽ tăng nhanh không ít.

Hệ Thống nhìn ở trong mắt, không vạch trần tâm tư nhỏ bé này của kí chủ, vẫn còn thao thao bất tuyệt.

" Những linh mễ linh thực này trông trong hàm chứa năng lương có thể nói là cực phẩm."

" Đối với người của bất kì vị diện nào, đều có thể chuyển hóa thành năng lượng tự thân sử dụng."

" Về sau chúng ta có lẽ có thể theo phương diện này bắt tay vào kiếm tinh tệ."

......


Thẩm Viên thấy hệ thống phân tích rõ ràng mạch lạc, vẻ mặt bất đắc dĩ:" Ngươi trước tiên ăn cơm đi đã.


Trong rừng rậm sâu thẳm, bóng đêm dày đặc, ánh trăng sáng tỏ.

Vân Nghiêu dẫn dắt mọi người chạy trốn đã hai ngày, hiện tại đám người xúc phạm thần linh cách bọn họ ngày càng gần, lại đi với tốc độ như vậy không bao lâu, nhất định sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó xảy ra ác chiến là khó tránh khỏi.

Bất an nồng đậm bao phủ trong đám người, như muốn kết thành băng.

Vân Nghiêu nhíu mày nhìn trung niên nam tử trước mặt y y nha nha kêu không thoải mái, trên đường chạy trốn vài lần đều bởi vì đủ loại không thoải mái của hắn, không thể không tạm dừng nghỉ vài lần.

Thú nhân tuy tằng có thể giúp người hành tẩu, nhưng vì nam tử thật sự quá mức lôi thôi, không ai nguyện ý đi cùng hắn, mới dẫn đến việc hắn liên tiếp bị thương.

" Các ngươi dựa theo lộ tuyến định trước trở về, ta dẫn hắn đi một mình, không thể kéo dài được nữa." Vân Nghiêu quyết định thật nhanh.

Thú nhân không muốn vứt bỏ đồng bạn, lập tức có vài người không vui.

" Đám người xúc phạm thần linh kia nhân số đông đảo, số người có thể chiến đấu của chúng ta rất ít; ta sẽ tận lực dẫn theo hắn đi đường bí mật, hành tung hai người rất khó bị phát hiện, chúng ta hợp lại ở bộ lạc."

Không đợi đám người phản đối, nói xong, một tay hắn xách nam tử lên, phân biệt phương hướng rất nhanh rời đi.

Tư Lỗ chuyển động lỗ tai, ẩn ẩn nghe thấy động tĩnh xa xa truyền tới.

" Chúng ta đi mau, bọn chúng sắp đuổi kịp đến đây rồi."

Mọi người lập tức mặc kệ mọi thứ, co chân hắng hái chạy về phía trước.

Không bao lâu, một bày sói chạy tới địa phương này, con đầu đàn ngẩng đầu ra hiệu, một con trong đàn sói đi ra, cái mũi chạm đất ngửi một vòng, xác định phương hướng.

Bầy sói nhấc chân đuổi theo.

Ở phía trước bọn họ, Vân Nghiêu lạnh nhạt nhìn nam tử nói mình muốn đi ngoài, cười nhạo một tiếng, kéo hắn toàn lực chạy trốn, không thèm để ý.

Nam tử thấy tiểu xảo của mình vô dụng, con mắt xoay một vòng, rốt cuộc an tĩnh lại.

Trước khi hắn xuất phát, trông thấy mọi người trong bộ lạc đều bị hôn mê hết, liền trộm rắc một chút phấn hoa len người mình, loại phấn hoa này chỉ sinh trưởng tại phụ cận bộ lạc của bọn hắn, mùi hương cực nhạt nhưng lưu lại rất lâu, người bình thường nếu chưa từng ngửi qua, rất khó ngửi ra được.

Tính toán thời gian, bọn họ hẳn là sắp đuổi tới đây rồi, vừa lúc đám người còn chưa chạy đi xa.

Nam lang tộc bộ lạc vu tử đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan, ăn thú nhân là trái với quy tắc của thế giới này, sớm muộn cũng gặp thần phạt, người trong bộ lạc sống không lâu; mà đối với mình quá đáng như vậy, người lai lịch bất minh, hắn cũng sẽ khiến những người này không có kết cục tốt đẹp.

Vân Nghiêu dừng cước bộ, nhìn thấy từ bốn phía hắc ám những đôi lục quanh lành lạnh song song sáng lên, toàn thân căng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, như lâm đại địch.

" Hahahahaha, hôm nay ngươi sẽ chết ở chỗ này, tất cả ở đây đều là người của ta." Nam tử thấy thế, cũng không ngụy trang nữa.

Vân Nghiêu không chút giật mình, bầy sói cũng không thèm để ý, thấy chính mình dày công bày trò diễn kịch không ai thưởng thức, hắn mắng một câu:" giả vờ giả vịt."

Bầy sói xung quanh thân thể cong lên, vận sức chờ phát động, chỉ đợi một tiếng hiệu lệnh.

Vân Nghiêu hơi hơi cong lưng, nhìn chằm chằm con đầu đàn, hai tay nắm chặt.

Một tiếng sói tru kéo dài, cắt ngang bầu trời đêm.

_______________________

* Thanh tiêu nhục ti:

* Tử thái đản hoa thang

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top