Chương 20: Canh Một

( ban đêm còn có canh một moa moa ta~)

Vân Nghiêu nhìn thứ tròn trịa trắng như tuyết trong lòng bàn tay mình, viên đan dược có ba đường vân đỏ, mùi đan dược thốc vào mũi làm cho người ta say mê, đây thật sự không cần phải nghi ngờ chính là cực phẩm quy nguyên đan.

Đan dược này là Vân Nghiêu vừa mới ngoài ý muốn lấy được. Lúc ấy hắn đang cố găng suy nghĩ làm như thể nào để xoát đủ độ hảo cảm của Thẩm Viên, hoàn thành tốt nhiệm vụ. Để thuận tiện quan sát hơn, hắn bắt đầu cả ngày đi theo bên người.

Vào lúc ăn cơm trưa, Vân Nghiêu thấy Thẩm Viên làm một bàn đầy đồ ăn, thử thăm dò đầu Kỳ Sở hảo, gắp cho Thẩm Viên một miếng rau, kết quả đánh bậy đánh bạ, độ hảo cảm tăng 0,5 .

Thẩm Viên: 55555555555 quá tri kỷ quá hiểu chuyện rồi, lại còn có thể gắp rau cho thúc thúc ô ô ô ô ô ô ô ô ô

Vân Nghiêu thử thăm dò gắp thêm một miếng rau, độ hảo cảm + 0,5.

Bữa cơm này ăn xong, độ hảo cảm đột nhiên tăng mạnh, tăng cao đến 55/50, vượt mức hoàn thành.

Vân Nghiêu không yên tâm lại ngửi ngửi, không sai là đan dược cực phẩm.

Hắn hạ quyết tâm, một ngụm nuốt xuống, dạt dào chờ mong sẽ có phản ứng gì xảy ra.

Một phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Ba mươi phút trôi qua.

Thẩm Viên lại gần sờ sờ đầu hắn, " Một mực đứng ở chỗ này làm gì thế? Mau vào trong đình đi, ta vừa mới làm xong vài món ăn vặt nhỏ, ngươi xem xem có thích hay không."

Khuôn mặt tinh xảo của Vân Nghiêu cứng đờ, miệng nhỏ mím chặt, đan dược giả mạo lừa hắn lâu như vậy!

Hắn mang vẻ mặt không tình nguyện bị Thẩm Viên kéo vào đình nghỉ mát, trên bàn đá là một khay điểm tâm bằng sứ nhiều tầng tinh xảo, bên trên để đầy các loại kẹo mứt hoa quả, hoa quả khô và hoa quả tươi màu sắc đẹp đẽ. Bên trên đồ sứ tinh xảo, các loại thức ăn khéo léo tinh xảo trông hết sức mê người.

" Cái này thế nào? Có phải rất muốn ăn hay không?"

Vân Nghiêu mặt không chút thay đổi, " Trông rất ngon."

" Vậy là được ~"

Dừng phát sóng hai ngày Thẩm Viên đăng lên một dòng trạng thái.

[ Buổi trà chiều có ánh dương ấm áp cùng với mứt quả thủ công tinh xảo ~ tinh thần và thể xác mệt nhọc đều thoải mái hạ xuống theo]

[Hình ảnh]

Đã hai ngày nay không được xem phát sóng mọi người đều nhao nhao canh giữ trang đầu của Thẩm Viên. Tin tức này vừa đăng lên liền được vạn người nhìn thấy.

[ Bắt được một chủ bá còn sống, mau đi phát trực tiếp!]

[ Ngươi còn có thời gian rảnh rỗi đăng trạng thái, có bản lĩnh thì mau đi phát trực tiếp đi]

[ Ngươi còn có thời gian rảnh rỗi đăng trạng thái, có bản lĩnh thì mau đi phát trực tiếp đi]

[ Ngươi còn có thời gian rảnh rỗi đăng trạng thái, có bản lĩnh thì mau đi phát trực tiếp đi]

..................

[ Đội hình này, ta phá]

[ Lầu trên cho ngươi một phút, lui ra cho ta phát]

[ Aaaaaa đây là chủ bá dự định phát triển sản phẩm mới sao, nhìn rất rất muốn thử wwwwwww]

[ Ta đã nhìn thấu tâm tư không muốn cho ai biết của chủ bá rồi, đầu tiên là viện cớ ngắt mạng làm cho ta chịu đựng nỗi khổ mong nhớ đồ ăn, tiếp theo đăng lên hình ảnh mỹ thực mưu đồ khiến ta mất đi lý trí, thật sự là dụng tâm hiểm ác.. ngươi phát hình ảnh lên rồi thì ngươi mau mau đưa lên kệ đi! Tinh tệ ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi ta chờ thực sự rất sốt ruột a!!!]

[ Nhất định, phải nhanh chóng đưa lên, ta muốn ăn mứt quả!]

[ Mau phát trực tiếp, ta muốn ăn dược thiện!]

[ Nhất định phải có đồ ăn nhà làm bình thường!! Từ sau khi ăn đồ ăn nhà làm ta phát hiện bình thường ta toàn ăn thức ăn cho heo!]

[ Mau! Đi! Trực! Tiếp! Hai ngày nay ta không ăn cơm rồi aaaaaaa]

..............

[ Các huynh đệ đừng ở đây viết bình luận nữa, nhanh đi xem cửa hàng đi, chủ bá lại ra sản phẩm mới.]

[ Đi chậm cũng đừng trách ta không nhắc nhở mọi người]

Mọi người chạy đi như ong vỡ tổ, chiến trường dời vị trí.

[ Đồ mới trên cửa hàng hôm nay:

Các loại quả khô/ mứt quả: dương mai khô, ô mai khô, anh đào khô, đào vàng khô, nhãn khô, táo khô, táo đỏ, hồng hạnh khô, nho khô v.v.

Các loại quả mới: thanh mai, chanh, đào vàng, nho, mi hầu đào, cam, mơ, dương mai, quả hỏa long v.v.

Các loại rượu trái cây: rượu mi hầu đào, rượu dương mai, rượu vải, rượu hoa đào, rượu dâu v.v.

Những sản phẩm này trước mắt mở ra với hình thức thử nghiệm, thời gian chính thức buôn bán sẽ sớm báo cho mọi người.]

[ Ta thao lập tức thêm nhiều đồ ăn như vậy?]

[ Ta thao ta chọn rất nhiều đồ kết quả hắn nói cho ta biết là không thể mua???]

[ Lầu trên trợn to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ ràng! Bán thử nghiệm! Thử! Nghiệm!]

[ Ây ya, chỗ chúng ta còn chưa xuất hiện loại hình thức tiêu thụ kiểu này, lần đầu tiên gặp, mọi người thứ lỗi thứ lỗi]

[ Những thứ này nhìn rất không tồi, cho nên khi nào thì bán thêm dược thiện? Chủ bá dừng phát sóng hai ngày ta đã gầy đi năm cân rồi]

[ Ngày ngày đều muốn ăn cơm chủ bá làm kết quả mẹ ta thử làm dược thiện mỗi ngày bắt ta đi nếm thử, nàng làm chính là độc thiện a! Mau cứu đứa nhỏ này đi]

# chủ bá hôm nay có phát sóng hay không# nhiệt sưu này bị nhóm võng dân kêu khóc đòi đồ ăn soát một đường lên đỉnh nhiệt sưu, cũng bằng hình ảnh tinh xảo cùng với cách miêu tả khoa trương kiểu dụ dỗ mà hấp dẫn không ít người qua đường, dẫn tới vô số võng dân sôi nổi thảo luận. Không ít người đều chú ý tới trang chủ của Thẩm Viên, nhằm biết trước thời gian chính thức bán các loại sản phẩm.

Mặc kệ trên mạng kêu gào như thế nào, Thẩm Viên đăng xong trạng thái liền mỹ mãn cùng Vân Nghiêu thưởng thức trà chiều, mứt quả chua chua ngọt ngọt khiến cho khẩu vị người ta lớn hơn, lại kết hợp thêm một chén trà lài thơm ngát, sau khi trôi qua khoang miệng chỉ để lại hương hoa nhẹ nhàng cùng vị chua ngọt không rõ ràng, ánh mặt trời ấm áp trên người, làm cho người ta có chút buồn ngủ.

Tại thế giới nguyên thủy tất cả mọi người đều áo rách quần manh ăn không đủ no, một màn ấm áp đẹp đẽ này lại càng như hoa viên của thần linh.

Đường Đường ở một bên nhìn thấy ngước mắt trông mong, đồ ăn ngưỡng mộ trong lòng không thể ăn. Nga, nhan sắc tươi mới, ngoại hình xinh xắn đẹp đẽ này, chính mình khát khao như vậy nhưng không cách nào có được chúng nó.....

Đường Đường nhìn lại võng dân trên mạng khóc thiên gọi địa cầu xin, ánh mắt nhíu lại, tay nhỏ nhẹ nhàng hung ác nắm lại.

Muốn ăn sao, nghiện rồi sao, một ngày không ăn liền không sống được sao, ta, cho các ngươi ăn!

Một ngày nhẹ nhàng thảnh thơi liền trôi qua như vậy. Thẩm Viên chuẩn bị ôm Vân Nghiêu trở về mỹ mãn tắm một cái. Đi vào giấc ngủ thơm thơm mềm mềm.

Kết quả Vân Nghiêu thay đổi không còn nhu thuận như ngày xưa, làm thế nào cũng không cho ôm, lúc tắm cũng như vậy, bất kể như thể nào cũng không để mình giúp hắn cởi quần áo, không cho mình đi tới.

Thẩm Viên có hơi hao tâm tổn trí, đứa nhỏ này là muốn tự lực tự cường à?

Trước đó để tăng độ hảo cảm với Thẩm Viên, Vân Nghiêu vứt bỏ liêm sỉ giả làm đứa trẻ vô tri cho thích hợp, làm nhiều chuyện mất mặt như vậy, kết quả đổi lấy một viên đan, dược, giả! Hiện tại bất kể như thế nào cũng không thể để cho Thẩm Viên muốn làm gì thì làm.

Thẩm Viên đã bị hắn nhìn hết, Thẩm Viên cũng sờ mó trên dưới hắn không ít rồi. Phụ thân đã nói, như vậy chính là vợ chồng thật. Cho nên! Hắn nhất định phải tạo dựng uy tín, một lần nữa xây dựng lại hình tượng của hắn trong lòng Thẩm Viên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nghiêu trở nên nghiêm túc, ánh mắt lãnh khốc đảo qua Thẩm Viên, nhanh nhẹn tự mình cởi sạch, nhấc chân chuẩn bị tiến vào thùng tắm.

Chân nhỏ nhấc lên nửa ngày chưa rơi xuống đất.

Thẩm Viên chiếu cố lòng tự tôn của đứa nhỏ, ở bên cạnh thật cẩn thận đề nghị: thúc thúc đi lấy cho ngươi cái một cái bậc gỗ nhé?

Quên đi.............

Vân Nghiêu buông tha việc giãy giụa duỗi hai tay ra, Thẩm Viên thật cẩn thận ôm hắn đi vào.

Vân Nghiêu: phụ thân đã nói, tiếp xúc thích hợp sẽ nhanh chóng gia tăng mối quan hệ của hai người.

Thẩm Viên vuốt Vân Nghiêu mềm mềm trơn nhẵn, cảm khái trong lòng làn da trẻ con thật là tốt, căng bóng như lòng trắng trứng vậy, động tác trên tay cẩn thận rửa sạch cho hắn một lần.

Sau khi đem đầu tóc ướt sũng của Vân Nghiêu lau khô, hai người ôm nhau, nằm ở trong đệm chăn ấm áp, ngửi mùi mộc hương nhàn nhạt, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Vào lúc trăng tròn.

Dược hiệu của đan dược chậm rãi khuếch tán ra, linh lực ôn hòa lại to lớn chậm rãi chạy qua tứ chi bách hài, thân thể Vân Nghiêu tràn ngập linh lực, dịu dàng tu bổ kinh mạch còn lưu lại nội thương, cuối cùng linh lực còn thừa hội tụ tại đan điền.

Tĩnh mạch tự động vận chuyển, đem linh lực chậm rãi chuyển hóa thành năng lượng của cơ thể. Linh lực bị chuyển hóa thành từng giọt từng giọt nước nhỏ, rơi vào trong đan điền.

Trăng lên đầu cành.

Trong đan điền tràn đầy bọt nước, lượng nhiều cuối cùng khiến cho chất biến. tiểu hài tử ngủ say sưa trong lòng Thẩm Viên bị khóa lại trong ánh trăng nhẹ nhàng, thân thể chậm rãi trở nên thon dài. Ngũ quan xinh xắn nẩy nở, một đầu tóc bạc dài tới mông, mày kiếm môi mỏng mũi cao, bởi vì thân thể to ra, một nửa ngực lô ra ngoài áo ngủ bằng gấm, ánh trăng chiếu xuống, da thịt trông có vẻ hết sức trắng mịn, làn da trơn bóng lưu loát ôm lấy đường cong cơ thể, cơ bắp tràn đầy sức lực nhưng không quá khoa trương, cơ thể ngoài ý muốn lộ ra khiến cho người ta có cảm giác không thể khinh thường.

Gió đêm thổi qua, lông mi dài của Vân Nghiêu khẽ động, giống như là sắp mở ra.

Thẩm Viên bên cạnh ngủ mơ giật mình một cái, đưa tay sờ soạng chăn màn đem Vân Nghiêu quấn đến chặt chẽ kín kẽ.

Hại người lại nặng nề đi vào giấc ngủ, một đêm không mộng.

Thời điểm hửng đông, Thẩm Viên tỉnh lại. Trong đầu hỗn loạn cuồn cuộn, hắn theo bản năng ôm chặt người trong lòng.

Ân, làn da trơn bóng, cảm giác rất tuyệt.

Hả? Mông Vân Nghiêu giống như vậy sao?

Không đúng a, thắt lưng này vừa gầy lại vừa dẻo.

Ta thao, đây là cái tình huống gì.

Thẩm Viên giật mình, hoàn toàn tỉnh dậy. Hắn hoảng sợ mở mắt ra, mỹ nhân nằm trước mặt cho hắn một kích tất sát. Hắn ôm trái tim bị nhan sắc chói lọi tấn công, giãy giụa rón rén nhanh chóng rời giường.

Ta thao mình hình như là trong lúc hồ đồ đã ôm nhầm người đi ngủ..... không đâu, người này từ đâu tới? Vân Nghiêu đâu?

Trước khi đi ngủ đều rất tốt thế quái nào vừa tỉnh dậy liền............ A – đây sao

Thẩm Viên nhìn quanh bốn phía, đây đúng là phòng của mình.

Vừa mới ngủ dậy đã đánh mất Vân Nghiêu hơi quá sức với hắn, hắn gắt gao nhìn chằm chằm người lai lịch bất minh trên giường, lớn lên nhìn thật sự rất đẹp, cảm giác sờ cơ ngực cũng cực kì thoải mái.........

Mỹ nhân trên giường lông mi run rẩy, từ từ mở mắt. Đồng tử màu vàng lúc nhỏ bây giờ trở nên trầm hơn, vừa mới tỉnh ngủ, hơi nước trong mắt mênh mông, mê man nhìn Thẩm Viên ở bên giường nhìn hắn như đi vào cõi thần tiên, một chốc điên cuồng lắc đầu một chốc hắc hắc 00 một chốc lại tự véo thịt chính mình.

Đây là ...... tẩu hỏa nhập ma?

Hắn chống người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện không thích hợp. Từ khi hắn biến thành một đứa bé rất vất vả mới thích ứng được với chiều cao của cơ thể, cảm giác này tỉnh lại liền thau đổi. Hắn kiểm tra một lượt phát hiện, quả thật là đã biến trở lại, thân thể so với ngày xưa lại càng thêm nhẹ nhàng thoải mái, biến hóa này làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

" Ngươi, ngươi là ai, tại sao lại ở trên giường của ta, đứa nhỏ ta ôm trong lòng đi đâu rồi?" Thẩm Viên rốt cục ở trong sắc đẹp tìm về chính mình.

Đối với việc Thẩm Viên kinh sợ ép hỏi, mỹ nhân trên giường có chút nghẹn lời, nghĩ đến đủ loại biểu hiện dọa người của mình trong mấy ngày nay, hơi hơi suy nghĩ, quyết định nói dối cho qua chuyện.

" Ta chính là Vân Nghiêu."

" Thú nhân trên đại lục Thanh Hồng này đều chia làm ấu niên kỳ và thành niên kỳ, ta chắc là đêm qua đến thời kỳ thành niên, mới có thể xuất hiện loại tình huống này."

" A......."

Thẩm Viên nhìn khóa trường mệnh trên cổ Vân Nghiêu, trong lòng tin tám phần, trong lòng hắn vừa mới trải qua một hồi sóng thần, quá mức khiếp sợ khiến cho vẻ ngoài của hắn như không có biến đổi gì.

" Vậy quần áo của ngươi....."

" Không sao, sau khi thành niên thì có thể sử dụng cái này, đây cũng là một không gian trữ vật, là cha ta lưu lại cho ta, tuy rằng không bằng một phương thế giới nhỏ này của ngươi, nhưng cũng rất thuận tiện." Lời nói của Vân Nghiêu nho nhã lễ độ, tuy rằng @@, nhưng mà cực kì có khí chất!

" Ách, vậy ta đi làm cơm sáng trước, ngươi nhớ phải rửa mặt........"

Mỹ nhân xinh đẹp như thế này lại còn nói chuyện nghe hay như vậy. Tuy rằng hắn đang trần truồng toàn thân, nhưng mà lại tràn đầy phong độ của người trí thức, giống như nhân sĩ phong nhã trong dòng sông lịch sử bị chôn vùi nhưng rồi lại mãi mãi vĩnh tồn.

....................

Suy nghĩ của tác giả:

Vân Nghiêu: ngươi đối với nhân sĩ phong nhã có hiểu lầm gì sao?

Thẩm Viên sau khi đã hiểu rõ: = = là sai lầm của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top