Lâm Gia Tam Huynh Đệ

Lâm Gia Tam Huynh Đệ

Tác giả :  Bạch Cửu Bất Thị Tửu

Thể loại : Đam mĩ, sinh tử =)) ,hài.

Tình trạng bản chính : Hoàn

Tình trạng biên dịch : Hoàn

Editor : Rừng thần thoại

Diễn viên : Lâm Văn , Lâm Cố, Lâm Kì l Phối hợp diễn : Lục Vũ Trạch, Tùng Tử Hiên, Nghiêm Mặc Thanh

Nằm trong hệ liệt :  Vô tòng chúc hệ liệt

Văn án ngắn gọn :

Nói sinh tử kì thật ở dưới Phiên ngoại mới có sinh tử

Tam huynh đệ đều là thụ

Các chủng bất khoa, các chủng cẩu huyết!

Một cái hôn lễ tức cười, và đẻ con thần tốc :)

Nhắn nhủ : Vì là chuyện của 3 huynh đệ nên tình tiết hơi giản lược, mọi người hảo hảo đọc.

Chương thứ 1

Giới thiệu

Lâm gia tam huynh đệ.

Lão Đại, Lâm Văn. Tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Tốt nghiệp khoa Văn, mỗ là tổng biên tập bên tạp chí.

Lão Nhị, Lâm Cố. Ngang ngược, ít nói, tạc mao. Tốt nghiệp Khoa học tự nhiên, mỗ là một bác sĩ trong bệnh viện.

Lão Tam, Lâm Kì. Ngây thơ, Ngốc Manh. Tốt nghiệp khoa Văn, động mạn trạch, trước mắt không việc làm.

Ba vị bọn họ đều là đồng tính luyến ái.

Bất quá đây là kết quả, quá trình. . . . . . Thực gian khổ!

Lâm phụ Lâm mẫu:"Anh anh anh, Lâm gia tuyệt hậu !"

Lục Vũ Trạch, lưu manh, ít nói. Mỗ là chủ biên chủ biên.

Tùng Tử Hiên, phúc hắc một con. Mỗ là lãnh đạo một công ty.

Nghiêm Mặc Thanh, ôn nhu sủng nịch. Mỗ là tác giả võng tiểu thuyết.

Bọn họ cũng là đồng tính luyến ái, bất quá lúc trước thì không phải!

Chương thứ 2

"Cấp tính viêm ruột thừa, phải lập tức giải phẫu!" Lão hộ sĩ ra lệnh.

"Bác sĩ Lâm đâu?"  Thanh niên ở một bên hỏi hộ sĩ.

"Hắn nghỉ phép! Làm sao bây giờ, chúng ta còn có thể tìm ai?" Tiểu hộ sĩ sốt ruột.

"Bác sĩ khác không thể cam đoan tánh mạng người bệnh. . . . . . Chúng ta gọi điện thoại tìm bác sĩ Lâm trở về!" Lão hộ sĩ gọi điện thoại.

"Nhưng mà kinh động đến bác sĩ Lâm. . . . . . Tánh mạng chúng ta cũng sẽ không nhân cam đoan !" Tiểu hộ sĩ mồ hôi lạnh tích nhỏ giọt. . . . . .

"Gì! Cấp tính viêm ruột thừa!" Lâm cố đại hạ mí mắt.

"Đúng vậy, bác sĩ Lâm ngài mau trở lại đi!"

"Liên quan gì ta! Ta hiện tại nghỉ ngơi." Lâm Cố nằm ở ghế trên bãi biển, đeo kính mát ăn kem ly qua hoả nhiệt đới.

". . . . . ." Điện thoại kia đầu không ra tiếng.

Mười lăm phút sau, Lâm Cố xuất hiện ở bệnh viện nào đó.

"Các ngươi thực sốt ruột cũng không cần phái trực thăng đi! Nghỉ đông lần này nhất định phải bù cho ta ! Có nghe thấy không!" Lâm Cố chỉ vào cái mũi lãnh đạo bệnh viện nói.

"Là là là, ngài thanh niên kia muốn nhất định ngài trở về. Lần này người bệnh rất trọng yếu, làm ơn nhất định làm giải phẫu tốt!" Lãnh đạo cúi đầu khom lưng.

"Hừ, ngươi không tin kỹ thuật của ta?" Lâm Cố ngựa quen đường cũ tiêu sái vào bệnh viện, chuẩn bị giải phẫu.

"Đưa sổ bệnh đây!" Lâm Cố ra lệnh cho tiểu hộ sĩ.

"Vâng!" Tiểu hộ sĩ cung kính chuyển giao.

"Tùng Tử Hiên? Tên thực sự ý tứ."

Năm giờ sau. . . . . .

Đèn đỏ phòng giải phẫu tiêu biến.

Lâm Cố đổi tốt quần áo rồi đến phòng bệnh nhìn người bệnh kia đang nghỉ ngơi ngâm nước nóng.

"Bác sĩ Lâm hảo." Tiểu hộ sĩ đang ở trong phòng.

"Ân, ngươi đi ra ngoài trước đi. Nơi này ta xem ." Lâm Cố đối tiểu hộ sĩ khoát tay.

"Thật sự là kỳ quái, cấp tính viêm ruột thừa vì sao chỉ mình hắn đến. Không có người nhà bồi sao?" Lâm Cố lắc đầu.

"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta!"

Lâm cố tiến sát vào nhìn nhìn, lông mi thật dài, mặt trắng nõn.

"Đáng tiếc, là một nam nhân!"

"Ngươi này sao chiếu mệnh, ta bóp chết ngươi!" Lâm Cố bóp mặt Tùng Tử Thiên. Bởi vì nguyên do thuốc tê, Lâm Cố tin tưởng hắn không có cảm giác!

"Khụ khụ." Tùng Tử Hiên đột nhiên ho khan một tiếng.

"A!" Cũng không phải bởi vì kinh hách, thân thủ Lâm Cố đặt ở cái trán Tùng Tử Hiên.

"Sẽ không phát sốt  đi!" Một lát sau, Lâm Cố thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Hoàn hảo hoàn hảo. . . . . . Đại khái giọng có hơi khô khan đi."

"Nước. . . . . ." Tùng Tử Hiên mơ mơ màng màng nhắc tới.

"Quên đi, ai làm cho lão tử tâm địa thiện lương." Lâm Cố rót một chén nước, nâng Tùng Tử Hiên dậy, đem gối đầy dựng dậy, để hắn tựa vào trên gối. Chính mình thì uy nước cho hắn, nước dính ướt môi Tùng Tử Hiên theo khóe miệng chảy xuống.

". . . . . ." Lâm Cố nhíu mày lấy tay lau lau nước còn sót lại.

"Ngô. . . . . . Còn muốn." Tùng Tử Hiên híp nửa con mắt.

"Anh mới vừa làm giải phẫu xong, không thể uống nhiều nước lắm." Lâm Cố ôn nhu.

"Ân. . . . . . Anh là ai?" Tùng Tử Hiên sau khi tỉnh táo lại hỏi.

"Bác sĩ bị anh làm hại nghỉ phép nên phải trở về!" Lâm Cố nhắc tới liền phẫn nộ.

"Phốc. . . . . ."

"Cười muội anh a! Đầu óc cũng bị hỏng?" Lâm Cố trừng hắn.

"Vừa rồi uy tôi nước cũng là anh?" Tùng Tử Hiên hỏi.

"Anh uống không chết sao?" Lâm Cố khó chịu.

"Cám ơn anh a." Tùng Tử Hiên một chút không có để ý Lâm Cố không tốt.

"Không khách khí!" Lâm Cố trừng hắn:"Nghe nói anh chính là lãnh đạo công ty nào đó!"

"Đúng vậy." Trong mắt Tùng Tử Hiên hiện lên một tia âm lãnh, sau đó liền tiêu thất.

"Quyền lợi của anh nhất định rất lớn đi!"

"Có chuyện gì sao?" Tùng Tử Hiên bắt đầu đề phòng.

". . . . . ." Lâm Cố thản nhiên nhìn hắn một cái:"Đại lão bản, thu hồi đề phòng của anh. Tôi chỉ là muốn anh cấp cho vài lần nghỉ đông."

"Chính là cái này?" Tùng Tử Hiên khó có thể tin.

"Cũng không phải mọi người đối với anh tốt mà mục đích chỉ muốn tiền của anh. Tiền không phải tất cả, Đại lão bản, tôi đi trước." Lâm Cố ra khỏi phòng.

". . . . . ." Tùng Tử Hiên có chút đăm chiêu.

Lâm Cố thực hối hận, sớm biết rằng hắn là Đại lão bản thì phải hung hăng xảo trá một bút !

Bất quá mà. . . . . . Đúng là y không có xảo trá, cho Tùng Tử Hiên để lại ấn tượng không giống nhau như vậy. . . . . . .

Lâm Cố cấp lão Đại nhà mình một cuộc điện thoại.

"Uy?" Thanh âm đầu kia cũng không phải Lâm lão Đại.

". . . . . . Lục Vũ Trạch?"

"Tiểu Nhị a, ngươi không phải đang nghỉ phép sao? Đã trở lại? Có chuyện gì?"

"Ngươi mới tiểu nhị, cả nhà người đều là tiểu nhị! Ca ta đâu, như thế nào không tiếp điện thoại?"

"Ca ngươi đang ngủ."

"Chẳng lẽ. . . . . . Ngươi cầm thú này!"

"Hắn bị cảm mạo. . . . . . Ngươi rất tà ác ."

"Cút đi! Ta phải về nhà đây, ngươi nói cho ca ta biết một tiếng." Lâm Cố nói xong lập tức tắt điện thoại.

"MD, thực chịu không nổi, ca ta thanh bạch trong sạch như thế nào lại lưu lạc đến Lục Vũ Trạch bị cầm thú kia ức hiếp!" Lâm Cố tức giận đá đá thân cây.

"Tiểu tử, không được phá hỏng cây xanh a!"Lão bà bà một bên đối Lâm Cố nói.

"A! Thực xin lỗi!" Lâm Cố đối bà bà cúi đầu.

Sau đó ô mặt chạy đi.

"Ai, thanh niên bây giờ khinh nhân a!" Bà bà cảm thán.

Trở lại tam gia huynh đệ.

"Ô? Ca ca, ngươi đã trở lại!" Lâm Kì lớn tiếng kêu rồi trực tiếp nhào vào trong lòng Lâm Cố.

"Ai u, điểm nhẹ! Lão cánh tay, lão chân ca ca không dậy nổi ngươi đừng nháo như vậy a!" Lâm Cố nhéo mặt Lâm Kì.

( kỳ thật Lâm Cố thực thích niết mặt, không người nào may mắn thoát khỏi. Ngoại trừ Lục Vũ Trạch. . . . . . ←_←)

"Đúng rồi, ca ca không phải đang nghỉ phép sao?" Lâm Kì cấp Lâm Cố một chén nước, ngồi ở sofa hỏi.

"Nhắc tới đến chuyện này ta TM liền sinh khí! Đúng lúc có một cấp tính viêm ruột thừa. Ta ngồi máy bay trực thăng trở về. . . . . ." Lâm Cố uống một hớp nước lớn.

"Nga. . . . . . Vậy ca ca đã trở lại, có thể ở nhà chơi với đệ hay không a !" Lâm Kì hưng phấn.

"Đệ muốn ngoạn cái gì?" Lâm Cố nói.

"SM, dây thừng, PLAY cảm thấy thẹn!" Lâm Kì còn thật sự nói.

"Phốc!" Lâm Cố một ngụm nước phun ra.

"Ca ca làm sao vậy?" Lâm Kì hỏi.

"Ai dạy đệ?" Lâm Cố trừng hắn.

"Ách, một đám học tỷ." Lâm Kì thực thành thật.

"Tích tích tích."

"Uy?"

"Bác sĩ Lâm, người bệnh cấp tính viêm ruột thừa phát sốt ! Làm ơn nhất định đến bệnh viện!"

"Bác sĩ trong bệnh viện chỉ có mỗi ta sao! Người khác thì chết a!" Lâm Cố nổi giận.

"Bởi vì người bệnh kia rất trọng yếu! Cho nên. . . . . ."

"Được rồi, ta đã biết." Lâm Cố sảng khoái đáp ứng làm cho điện thoại đầu kia không tin.

Năm phút đồng hồ sau.

"Nôn. . . . . ." Lâm Cố đi xe một chút đã ói ra.

"Kháo, lần tới TM tiêu xe kim ngạch, ta giết chết ngươi!"

Lâm Cố trừng mắt hộ sĩ:"Ăn dược hạ sốt thì tốt rồi. Ngươi không phải là cố ý ?"

"Không sáng tạo như vậy thì ngươi cùng công quân nhá ngươi có cơ hội một chỗ đây?" Hộ sĩ nói thầm.

"Cái gì?"

"Không có gì, tôi đi ra ngoài trước!" Hộ sĩ ly khai.

"Ngươi này là sao chiếu mệnh!" Lâm Cố hận không thể vội vã đem Tùng Tử Hiên xuất viện a! Bằng không chính mình sẽ chết mất!

_____________________________

Hộ sĩ = y tá

SM , dây thừng ...khỏi nói a

TM : một tiếng chửi

Thật có lỗi, tôi không thích nam nhân

"Tổng biên tập, hôm nay phải in ấn. Cúc Tiểu Trà còn chưa nộp bản thảo." Mỗ biên tập nói.

"Biên tập viên Cúc Tiểu Trà là ai?" Lâm Văn hỏi

"Là người mới tới."

". . . . . . Gọi hắn đến văn phòng ta." Lâm Văn trở lại văn phòng.

"Thùng thùng đông."

"Tiến vào."

"Tổng biên tập tìm tôi?" Lục Vũ Trạch vẻ mặt hùng hổ.

"Số điện thoại Cúc Tiểu Trà là bao nhiêu?"

"136XXXX6583."

"Vậy. . . . . . Tổng biên tập đã biết số điện thoại của nàng, tôi có thể đi chứ?" Lục Vũ Trạch hỏi.

"Cậu cho tôi ở trong này ngốc !" Lâm Văn làm mặt lạnh.

". . . . . ." Lục Vũ Trạch bị kinh sợ.

"Ân, hảo. Đã biết." Lâm Văn treo điện thoại, sau đó đối Lục Vũ Trạch:"Cúc Tiểu Trà nàng nói ba ngày trước đã đem bản thảo đến chỗ cậu. Giải thích một chút đi."

". . . . . . Ách." Lục Vũ Trạch đưa hai tay chống lên bàn công tác, tới gần Lâm Văn:"Tổng biên tập, tôi không phải cố ý!"

"Thật có lỗi, tôi không thích nam nhân." Lâm Văn mỉm cười.

"Không quan hệ, tôi có cảm giác là được." Lục Vũ Trạch nghiêng đầu hôn lên.

"Ba." Một tiếng phát ra từ bàn tay bị va chạm.

". . . . . ."

"Cậu cũng quá đột nhiên đi, cậu rõ ràng nói mua cho tôi nguyên một tuần bữa sáng." Lâm Văn chỉ vào cái mũi Lục Vũ Trạch.

"A?"

"Cậu ngốc a!" Lâm Văn bất đắc dĩ.

"Hiểu được!" Lục Vũ Trạch ly khai.

Lâm Văn dựa vào bàn công tác vô lực suy nghĩ.

Suy nghĩ lại quá khứ trước đây.

"Ngoan ngoãn đem tiền giao ra đây!" Một đám cao niên đem Lâm Văn dồn vào ngõ cụt.

Lúc đó Lâm Văn căn bản không có khí lực phản kháng. Lưng dựa vào tường phía sau, lạnh run.

"Ta. . . . . . Ta ta. . . . . ." Lâm Văn nói không ra chữ.

"Còn không giao!" Một người vóc dáng cao doạ Lâm Văn.

"Buông hắn ra!" Lục Vũ Trạch so với Lâm Văn cao hơn, khí lực so với Lâm Văn cũng lớn hơn, còn hai cao niên kia cũng đã ngã xuống.

"Tử tiểu quỷ!" Người có tuổi buông Lâm Văn, một quyền đánh qua.

Lục Vũ Trạch né ngang đập vào vai y.

"Cún!" Khí chất lãnh liệt vang lên.

". . . . . ." Cao niên vỗ vỗ mông chạy.

Nước mắt Lâm Văn lúc này rốt cục rớt xuống.

"Anh không sao chứ." Lục Vũ Trạch chạy đến bên người Lâm Văn hỏi han.

"Ô ô. . . . . ." Lâm Văn cứ khóc, thậm chí đã quên nói lời cảm ơn.

"Đừng khóc , nam tử hán không được khóc!" Lục Vũ Trạch an ủi.

"Ngô. . . . . . Ân, cám ơn cậu." Lâm Văn ngăn nước mắt.

Trở lại nhận lời mời ngày đó.

"Kính mắt của anh." Lục Vũ Trạch nhặt kính mắt lên đưa cho Lâm Văn đeo.

"Cám ơn cậu." Lâm Văn mỉm cười.

Ánh mắt trong suốt, giống mặt hồ nước yên lặng dịu dàng.

". . . . . ." Nhất kiến chung tình rồi!

"Tích tích tích."

"Uy? Tiểu Nhị?"

"Tiểu Nhị muội cậu! Buổi tối tôi không về nhà ." Lâm Cố nói xong liền treo.

"Ai, đệ đệ hấp tấp này a."

"Tích tích tích."

"Uy? Lão Tam?"

"Ca, ta hôm nay cùng bằng hữu đi ăn cơm. Buổi tối không về ăn."

"Nga."

"Đô đô đô. . . . . ."

"Buổi tối lại là một người a. . . . . . Đúng rồi! Lục Vũ Trạch kia!"

Sau tan tầm, Lâm Văn đem Lục Vũ Trạch ở lại ban biên tập.

"Tổng biên tập, không có chuyện gì thì tôi trở về nhà ngủ." Ở trong lòng Lục Vũ Trạch đã hỏi tới 56:"Giữ ta ở trong này là công tác gì sao?" Lúc sau, hắn đổi phương pháp hỏi.

"Chờ tôi công tác việc xong, tới nhà của tôi." Lâm Văn trước khi lên tiếng cũng tự kiếm lời trả lời tới 56 lần. . . . . . Trả lời cũng thay đổi chủ ý.

"A? Thật sự? Tôi có thể đến nhà anh? !" Lục Vũ Trạch hưng phấn.

Ân

Nội tâm Lục Vũ Trạch: có thể đến nhà hắn = hắn nhận chính mình.

"Tôi muốn nói rõ một chuyện với cậu." Lâm Văn bên sắp chữ, bên thản nhiên nói.

Lục Vũ Trạch không biết vì sao trong lòng căng thẳng hẳn lên.

"Chuyện gì?" Lục Vũ Trạch hỏi.

"Đối với cậu mà nói, hẳn là là chuyện tốt đi." Tiếp tục sắp chữ.

"Anh nhận tôi ? !"

"Ít tự kỷ." Lâm Văn ngạo kiều ? ← bị đoán.

Về đến nhà.

"Nhà anh rất lớn nha." Lục Vũ Trạch đặt mông ngồi ở sofa.

"Ba người ở, có thể không lớn sao." Lâm Văn xem thường.

"Có chuyện gì anh nói đi!" vẻ mặt Lục Vũ Trạch "Ta chấp nhận ".

"Trước nấu ăn cho tôi, đói bụng." Lâm Văn ra lệnh.

"Nga. Từ từ! Vì sao tôi phải đáp ứng!"

"Bởi vì. . . . . . Tôi thích cậu." Lâm Văn mỉm cười.

"Thật sự?"

"Giả."

"Lâm Văn cậu cũng đừng đùa tôi !"

"Cậu thử nghĩ lại. . . . . . Chuyện hồi nhỏ." Lâm Văn bắt y nhớ tới chuyện đã đáp ứng hắn.

Dù sao còn có lão Nhị lão Tam, tóm lại Lâm gia sẽ không tuyệt hậu.

( Lâm Văn a Lâm Văn. . . . . . )

"Hồi nhỏ. . . . . ." Lục Vũ Trạch nhớ lại lúc cùng người khác đánh đố. . . . . . Cứu nương pháo kia còn có một trăm khối.

( Lâm Văn hồi nhỏ không phải người bình thường . . . . . ."Thanh tú". . . Chỉ kém cái vày là thành nữ sinh! )

"Tôi trước kia. . . . . . Đã cứu anh?" Lục Vũ Trạch ở trong lòng âm thầm nói: ngàn vạn lần đừng a!

"Cậu còn nhớ a!" Lâm Văn cười sáng lạn.

"Ách, Lâm Văn tôi thích anh! Cho nên không thể giấu anh. Thật ra chuyện hồi nhỏ kia . . . . ." Lục Vũ Trạch thẳng thắn nói ra chuyện đánh đố.

". . . . . ." Lâm Văn mặt đen.

"Lâm Văn thực xin lỗi! Thỉnh tha thứ tôi!" Lục Vũ Trạch cúi đầu.

"Không quan hệ a." Lâm Văn mỉm cười.

"Thật sự?"

"Giả."

"Lâm Văn tôi sai rồi!"

"Muốn tôi tha thứ cậu cũng có thể, trong hai năm tôi ở mặt trên." Lâm Văn, đây là xảo trá!

"Được!" Lục Vũ Trạch không chút suy nghĩ đáp ứng.

Người ta nói thật là đúng, không phải còn có chiêu cưỡi ngựa sao!

Chương thứ 4

"Tích tích tích."

"Uy? Đại ca có chuyện gì?"

"Muội Chỉ nhà Lục Vũ Trạch gây chuyện, Muội Chỉ kia muốn gặp võng hữu. Đại tẩu muốn đẩy đệ đi. . . . . ." Lâm Văn trừng mắt Lục Vũ Trạch bên người.

" Gì? Gặp võng hữu sao? Tốt tốt!" Lâm Kì cười tủm tỉm.

" Gì? Lão Tam đệ đồng ý?"

"Đương nhiên, gặp võng hữu vui lắm!"

"Ách, được rồi. Buổi chiều 3 giờ tại quán cafe Lam Sắc, tên của hắn là: Mộc Lâm Sâm. Đệ là: Mao Miêu." Lâm Văn chúc đệ đệ nhà mình gặp may.

"Đệ đây đi chuẩn bị ." Lâm Kì treo điện thoại, thay đổi quần áo từ trên xuống dưới.

"Đinh linh." Tiếng chuông cửa báo khách.

"Hoan nghênh quang lâm ~" nữ phó nào đó ←_←..

"Xin hỏi là một người sao?"

"Tôi có hẹn ." Lâm Kì lễ phép cười.

"A? Tốt, tôi sẽ sắp xếp một vị trí cạnh cửa sổ." Nữ phó Muội Chỉ đỏ mặt.

Bị manh tới đi!

Lâm Kì ngồi yên ổn sau đó gọi một ly nước trái cây.

"Còn chưa tới 3 giờ a. . . . . ." Lâm Kì bắt đầu nhìn chung quanh, thấy một mỹ nữ xinh đẹp đang ở giữa đám người.

"Có thể là nàng? Thoạt nhìn. . . . . . So với ta lớn hơn đi." Lâm Kì nghiêng đầu.

"Đinh linh."

"Hoan nghênh quang lâm."

"Tôi tìm người." Một người nam sinh cao gầy đi tới.

"Cậu là Mao Miêu sao?" Nam sinh cười rộ lên nhìn được lắm.

"Gì? Cậu là nam a!" Lâm Kì mỉm cười.

"Nhìn không ra sao? ." Mộc Lâm Sâm đến ngồi đối diện.

"A, thật có lỗi! Nhĩ hảo, tôi là Mao Miêu."

"Nhĩ hảo, tôi là Mộc Lâm Sâm. Là nam."

"Cậu sao lại nhận ra tôi?" Lâm Kì tò mò.

"Mao Miêu theo tôi nói, ca ca hắn không đồng ý gặp mặt. Tới gặp mặt chính là một cái ngốc manh thụ." Mộc Lâm Sâm kêu một ly cafe.

"Tôi tên thật kêu Lâm Kì, cậu tên gì?" Lâm Kì mỉm cười.

"Tôi gọi là Nghiêm Mặc Thanh. Lâm Kì, tên hảo đáng yêu." Nghiêm Mặc Thanh luôn luôn cười.

"Đúng rồi, nghe Mao Miêu nói cậu là tác giả tiểu thuyết võng XX? Phải không?" Lâm Kì sửng sốt một chút hỏi.

"Ân, đúng vậy."

"Vậy. . . . . . Cậu có bạn gái không?" Lâm Kì hỏi.

"Gì?"

"Ách, tôi biết hỏi như vậy sẽ thực thất lễ. Tôi là tên không có việc làm, mỗi ngày ở nhà rất nhàm chán. Cậu cho tôi cảm giác rất giống đại ca của tôi,đại ca luôn cười. Tôi rất muốn cùng nhiều người gặp mặt. Nhưng mà. . . . . . Nếu cậu có bạn gái. . . . . . Tôi sẽ không thể tùy thời tìm cậu ." Lâm Kì cúi đầu.

"Tôi muốn cho đại ca hiểu rõ ấn tượng đầu tiên nhất định không hỏng!"

"Tôi không có bạn gái, nếu cậu muốn tìm tôi thì khi nào cũng được." Nghiêm Mặc Thanh cảm thấy Lâm Kì giống tiểu cẩu lúc trước mình dưỡng, xem mặt con tiểu cẩu. Sắc mặt có một chút không tốt nó sẽ nước mắt lưng tròng ghé vào bên chân "Ô ô" kêu.

"Thật vậy chăng? Tốt rồi!" Lâm Kì cao hứng giống tiểu hài tử tìm được đường!

"Cậu. . . . . . Tốt nghiệp đại học ?" Nghiêm Mặc Thanh hỏi.

"A?" Lâm Kì sửng sốt:"Đúng vậy, tốt nghiệp ."

"Cậu thế nào cũng giống tiểu hài tử." Nghiêm Mặc Thanh càng nhìn Lâm Kì càng thích.

"Chẳng lẽ ta thích nam? Nhưng hắn thật sự hảo đáng yêu a. . . . . . Thích nam thì thích nam đi! Ta nhận thức !" ( Anh chả có tiền đồ gì cả...)

Một ngày "Hẹn hò" chấm dứt.

"Hì hì hi." Lúc Lâm Kì ngủ cũng ngây ngô cười.

"Lão Đại." Lâm Cố cùng Lâm Văn ở phòng khách rất nghiêm túc.

"Chuyện này rất quan trọng." Lâm Cố nghiêm túc.

"Chuyện gì?" Lâm Văn đeo kính mắt.

"Tiểu Tam. . . . . . Có thể luyến ái !" Lâm Cố nghiêm túc.

"Lâm Kì. . . . . . Là đứa trẻ mãi không lớn, cũng không biết là cô nương nhà ai nặng khẩu vị như vậy." Lâm Văn uống nước.

"Có thể. . . . . . Là nhà chàng trai nào đó."

"Phốc!" Một ngụm nước từ miệng Lâm Văn phun đến trước người Lâm Cố.

". . . . . ." Lâm Cố nghiêm mặt đen.

"Xong rồi xong rồi, Lâm gia tuyệt hậu !" Lâm Văn đứng ngồi không yên.

"Sao lại nói vậy? Không phải còn có đệ sao?" Lâm Cố chọn mi.

"Lời ấy sai rồi! Ta có dự cảm, đệ rơi vào tay giặc không xa !" Lâm Văn nói chắc chắn!

"Tích tích tích!" Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

"Đừng chạm điện thoại!" Lâm Kì bị đánh thức liền vọt lại.

"Uy? Mặc Thanh ~" Lâm Kì hiện tại tựa như cô gái giữa tình yêu cuồng nhiệt.

Gì? Chờ một chút, vì sao là cô gái?

" Được, ngày mai gặp."

" Lão Tam, sao vậy?" Lâm Văn quan tâm.

"Mặc Thanh hẹn đệ ngày mai cùng đi Mạn Triển, hắn ký tiểu thuyết." Lâm Kì cười thỏa mãn.

"Đệ. . . . . .Không phải là thích tên Mặc Thanh kia đi!" Lâm Cố nói trúng tim đen.

"Cái gì? Như thế nào có thể! Đệ chính là nam !" Lâm Kì đỏ mặt.

"Nam thì sao, nam cùng nam không thể cùng một chỗ sao? Đệ xem lão Đại cùng Lục Vũ Trạch!" Lâm Cố vỗ vỗ bả vai Lâm Kì.

"Có người đang nói ta?" Lục Vũ Trạch mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống.

"Hắn sao lại ở trong này!" Lâm Cố chỉ vào mũi Lục Vũ Trạch kêu to.

"Phòng hắn đến kỳ hạn, ở tạm thôi." Lâm Văn xấu hổ.

"Không nói, đệ đi thay quần áo." Lâm Kì hừ hừ, cong lưng lên lầu.

"Hắn luyến ái ?" Lục Vũ Trạch hỏi.

"Hắn biến thái !" Lâm Cố, Lâm Văn đồng thời nói.

_____

Ngày hôm sau, Lâm Kì đã sớm đi vào Mạn Triển. Lâm Kì vì Nghiêm Mặc Thanh mà mua loại cafe hắn thích uống nhất.

Nghiêm Mặc Thanh ở cách đó không xa, vừa muốn ngoắc tay. Lại thấy Nghiêm Mặc Thanh vô cùng thân thiết với một cô gái sát nhau.

". . . . . ." Không biết vì sao, trong lòng phát hoảng. Ngực cảm giác đau nhói.

"Ta từng nghĩ, ta có thể cùng Nghiêm Mặc Thanh vẫn tốt như vậy. . . . . . Như hình với bóng. Ta nghĩ khờ dại, chỉ cần hắn không có bạn gái thì sẽ ở cùng ta. . . . . . ?"

Lâm Kì làm trượt ly cafe xuống đất, phát ra thanh âm thanh thuý.

Nghiêm Mặc Thanh nghe tiếng quay đầu, chân Lâm Kì giống như đeo chì. Sửng sờ tại chỗ.

"Tiểu Kì?" Nghiêm Mặc Thanh kéo nữ sinh đi tới.

Ánh mắt Lâm Kì chỉ gắt gao nhìn chằm chằm tay Nghiêm Mặc Thanh cùng cô gái giữ chặt.

"Tôi. . . . . . Tôi có việc phải về trước ." Lâm Kì xoay người chạy.

Hắn chạy trốn. . . . . .

"Có thể, ta thật sự giống lời các ca ca nói. . . . . . Thích. . . . . . Nam. . . . . . Đi."

Lâm Kì cúi đầu chạy.

"Bim bim bim!" Tiếng còi xe chói tai vang lên.

". . . . . ." Lâm Kì né không kịp. . . . . Va phải.

"Uy?"

"Ngài là người nhà Lâm Kì phải không? Lâm Kì bị tai nạn xe cộ, đang ở bệnh viện cấp cứu."

"Cái gì!" Lâm Văn ở điện thoại đầu kia ngây người.

"Ngươi nói người bị tai tạn kia đang ở chỗ nào!" Lâm Cố vừa mới làm giải phẫu xong vội vã túm đại một tiểu hộ sĩ hỏi.

"Ở. . . . . . Ở phòng cấp cứu."

". . . . . ." Lâm Cố chạy xuống lầu đến phòng cấp cứu.

"Lâm Kì ngàn vạn lần không có việc gì!"

"Mặc Thanh? Làm sao vậy?" Cô gái nhìn Nghiêm Mặc Thanh tiếp điện thoại xong thì chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ .

"Tiểu Mễ, tôi có việc đi trước ."

"Ký sách của cậu thì làm sao! Uy! Quay lại a!" Tiểu Mễ kêu gọi.

Trong bệnh viện. . . . . .  Ngoài phòng cấp cứu.

Có mấy người đang đối chất.

"Ngươi chính là Nghiêm Mặc Thanh?" Lâm Văn hỏi.

"Lâm Kì không phải đi Mạn Triển sao! Tiểu Kì sao lại xảy ra tai nạn! Ngươi tên hỗn đản này, ngươi đối Lâm Kì làm cái gì!" Lâm Cố túm cổ áo Nghiêm Mặc Thanh lên.

"Lâm Cố ngươi bình tĩnh!" Lục Vũ Trạch bắt lấy tay Lâm Cố.

"Chúng ta cùng chờ Lâm Kì xuất hiện đi." Lâm Văn thản nhiên nói.

Đèn đỏ phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ xuất hiện.

"Bác sĩ! Lâm Kì thế nào!" Lâm Văn sốt ruột hỏi.

"Ách. . . . . . Khó mà nói." Bác sĩ do dự.

"Ta là Lâm Cố, ngươi nói hay không nói!" Lâm Cố phát ra âm lạnh.

"Bác sĩ Lâm? ! Tôi nói tôi nói! Xương đùi bệnh nhân gãy, nhưng được đưa tới sớm. Tình trạng đã ổn định xuống. Phối hợp trị liệu nghỉ ngơi mấy tháng thì có thể. Làm thủ tục nhập viện là có thể thăm người bệnh ." Bác sĩ run rẩy nói.

"Ngươi có thể đi rồi." Lâm Cố trừng bác sĩ.

"Dạ dạ dạ!"

Nghiêm Mặc Thanh vẫn ngồi trên ghế ở hành lang.

"Làm sao bây giờ. . . . . . Nếu ta lúc ấy đuổi theo. . . . . . Sẽ không phát sinh tai nạn ! Đều do lỗi của ta. . . . . ."

Chương thứ 5

"Uy? Mụ, có chuyện gì?"

"Mụ lựa chọn đối tượng tương thân cho con được lắm, buổi chiều 3 giờ ở quán cafe Lam Sắc."

( cái quán cafe kia ít nhiều có giảm phí! )

"Mụ! Sao mụ không giới thiệu cho tiểu Tam với đại ca a!"

"Đây là nội dung vở kịch yêu cầu, con nghe theo đi."

"Cái gì?"

"Không có gì, nếu con không đi mụ sẽ đem ảnh giả nữ của con up lên mạng." Đại chiêu cuối cùng.

"Con đi!"

( ngươi nói Lâm Cố đi hay là không đi? )

Ở quán cafe.

"Nhĩ hảo, tôi gọi là Lâm Cố."

"Tôi gọi là Lục Tiểu Mễ." Cô gái thực đáng yêu.

"Thật có lỗi, tôi muốn với cô làm rõ. Tôi cũng không thích bị an bài tương thân." Lâm Cố thẳng thắn thành khẩn.

"Tôi cũng vậy. Anh có biết. . . . . . Có người theo dõi anh không?" Lục Tiểu Mễ cười tủm tỉm.

"Gì?" Lâm Cố sững sờ hết sức, Lục Tiểu Mễ lấy trên đầu một cây kẹp, như phi tiêu ném nó lao tới góc nào đó.

"Tê. . . . . ." Tùng Tử Hiên theo góc đó đi ra.

"Tùng Tử Hiên?" Lâm Cố khó hiểu.

"Lâm Cố đại ca, lão công nhà anh?" Lục Tiểu Mễ mỉm cười.

"Anh theo dõi tôi!" Lâm Cố chỉ vào mũi Tùng Tử Hiên.

"Tôi. . . . . ."

"Anh biến thái a!" Lâm Cố còn không có phát hiện, Lục Tiểu Mễ không biết từ khi nào đã đi rồi.

"Tôi thích anh!" Tùng Tử Hiên quyết định quyết tâm.

"Gì!"

"Nhà tôi có quyền thế, anh là người đầu tiên trừ bỏ ba mẹ tôi giáo huấn tôi! Anh thực đặc biệt. Tôi. . . . . . Tôi nhìn anh với nữ nhân khác cùng một chỗ sẽ không thích. Tôi biết, như vậy có thể tạo thành phức tạp cho anh. . . . . . Tôi, tôi. . . . . . Ô ô." Tùng Tử Hiên làm công hiển nhiên không thể khóc, vài giọt nước mắt kia. . . . . . Thuốc nhỏ mắt rồi!

"Anh đừng khóc a, anh là đại nam nhân khóc cái gì a!" Lâm Cố trách cứ Tùng Tử Hiên.

"Anh cự tuyệt tôi đi, tôi đã chuẩn bị tốt !" Ảnh đế!

"Tôi. . . . . ." Lâm Cố không đành lòng.

"Tôi cũng thích anh!"

"Thật vậy chăng?" Tùng Tử Hiên rưng rưng.

"Thật sự!" Lâm Cố chắc chắn.

"Nhà chúng ta không thể tuyệt hậu! Còn có lão Đại tiểu Tam nha!"

( nhà các ngươi phải tuyệt hậu. . . . . . )

"Vậy. . . . . . Tôi có thể hôn anh không?" Tùng Tử Hiên hỏi.

"Trước công chúng . . . . . ." Lâm Cố chưa nói xong đã bị Tùng Tử Hiên lôi đi.

Sau khi hoàn hồn, ở trong một chiếc xe có rèm che.

"A! Nơi này là chỗ nào?"

"Trong xe." Tùng Tử Hiên đột nhiên thâm tình nhìn Lâm Cố.

"Anh, anh muốn làm gì!"

"Hôn anh."

"Ngô. . . . . . Ngô ngô!" Tùng Tử Hiên hôn rất sâu, hôn đến khiến Lâm Cố hít thở không thông.

"Hô a. . . . . ." Lâm Cố được buông ra dùng sức hô hấp.

"Thực ngọt ~" Tùng Tử Hiên bắt đầu niết mặt Lâm Cố.

"Ngô ngô, xa tôi ra a!" Lâm Cố giãy dụa.

Trong chỗ tối một bóng người hiện lên.

"Cái gì? Ngươi nói Tử Hiên cùng một người nam nhân hôn môi!" Một thanh âm nữ tính nóng giận vang lên.

"Đúng vậy phu nhân."

"Mau chóng điều tra rõ lai lịch tiểu tử kia cho ta, sau đó giao cho ta." Ra lệnh.

"Thuộc hạ làm ngay."

( đại BOSS xuất hiện, điểu! Đoán thử là ai đi! Bộ dáng cũng thực rõ ràng. . . . . . )

Lâm Cố mấy ngày nay thực thanh nhàn, cùng Tùng Tử Hiên đi shoping dạo phố, ăn ăn uống uống. Nhưng thật ra rất hưởng thụ, thẳng đến một ngày. . . . . .

"Bác sĩ Lâm, viện trưởng gọi ngài đến văn phòng." Tiểu hộ sĩ đối Lâm Cố nói.

"Đã biết." Lâm Cố đi lên lầu.

"Thùng thùng đông."

"Tiến vào."

Lâm cố vào phòng lúc sau liền nhìn thấy một lão phu nhân ngồi ở ghế da, viện trưởng bệnh viện nhà mình cung kính đứng ở một bên.

"Bác sĩ Lâm, vị này chính là chủ tịch tập đoàn Tùng Thức. Tùng Anh phu nhân."

"Viện trưởng, anh trước đi ra ngoài đi." Tùng Anh phân phó.

"Vâng" viện trưởng di chuyển. . . . . .

"Xin hỏi Tùng phu nhân tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Cố nói.

"Anh. . . . . . Đang cùng con Tùng Tử Hiên kết giao?"

". . . . . . Đúng vậy." Lâm Cố do dự sau đó trả lời.

"Ta lệnh cho anh rời khỏi nó."

"Vì sao?"

"Bởi vì. . . . . . Lấy năng lực của ta, nếu muốn mua bệnh viện này cũng không mất tí sức lực nào. Nếu anh muốn ngày mai đống cao ốc này biến thành phế thải. . . . . . Ta vẫn sẽ phái người theo dõi anh, đừng nghĩ đùa giỡn lắm chiêu." Đây là uy hiếp a!

"Tôi hiểu được." Lâm Cố xoay người bước đi.

Loại tình tiết cẩu huyết bọt biển này hắn chỉ biết xảy ra trong phim ảnh, không nghĩ tới. . . . . . Hôm nay cư nhiên phát sinh ở trên người chính hắn.

"Thật sự là mỉa mai. . . . . ."

Lâm Cố đứng ở trên nóc tàng cao nhất của bệnh viện, nhắm mắt lại. Hồi tưởng lúc trước vừa mới vào bệnh viện, cùng nhóm đồng sự tích tích nhiều điểm. . . . . . Còn cả ngày cùng Tùng Tử Hiên một chỗ. . . . . .

"Thật sự là lựa chọn khó khăn. . . . . ." Lâm Cố nghiến răng nghiến lợi.

"Tích tích tích"

"Uy?"

"Muốn hỏi có tốt không?"

". . . . . . Tôi nói cái này."

Cắt đứt.

"Tích tích tích"

"Uy?"

"Lâm Cố ~ chúng ta đi ăn cơm đi, anh muốn đi đâu ăn?" Điện thoại đầu kia là thanh âm vui vẻ của Tùng Tử Hiên.

". . . . . ."

"Lâm Cố, anh đang nghe không?"

"Tùng Tử Hiên, chúng ta tách ra đi." Tay Lâm Cố làm trượt điện thoại từ tầng 15 rơi xuống.

Tùng Tử Hiên bị dọa choáng váng, chỉ nghe thấy tiếng gió " Vù vù " đầu kia.

"Lâm Cố! Lâm Cố anh làm sao vậy!"

"Đô đô đô."

"Hết thảy, đều đã xong."

"Bác sĩ Lâm, ngài làm sao vậy?" Tiểu hộ sĩ hỏi.

"Ta về nhà ." Lâm Cố nói xong, chán nản tiêu sái bước đi .

Tùng Tử Hiên lấy xe cấp tốc như gió, đi vào bệnh viện thì thấy Lâm Cố.

"Lâm Cố!" Tùng Tử Hiên xuống xe ôm trụ Lâm Cố.

"Tùng Tử Hiên?" Ánh mắt Lâm Cố trống rỗng.

"Anh làm sao vậy, vì sao phải tách ra! Tôi không muốn tách ra!" Tùng Tử Hiên bắt lấy Lâm Cố lay lay.

"Thỉnh Tùng Tử Hiên tiên sinh buông." Lâm Cố ra vẻ bình tĩnh.

"Nếu anh muốn tách ra vậy vì sao còn muốn cùng một chỗ!" Tùng Tử Hiên không khống chế được quát.

"Tôi là đang đùa giỡn anh! Tôi không phải đồng tính luyến ái ghê tởm! Tôi chỉ là coi trọng tiền của anh! Chỉ có ngốc tử như anh mới tưởng tôi coi trọng anh!" Lâm Cố giãy khỏi Tùng Tử Hiên xoay người đi.

"Được rồi, đừng náo loạn. Anh sẽ không nói dối."

". . . . . ." Lâm Cố thân mình cứng đờ.

Nhãn tiêm Lâm Cố nhìn đến cách đó không xa có một bóng đen.

Lâm Cố rốt cuộc khống chế không được mà khóc.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh theo tôi nói a!"

"Thực xin lỗi." Lâm Cố chạy đi.

". . . . . ."

"Điều này nhất định có cái gì đó không thích hợp."

"Tùng Tử Hiên ~ nhĩ hảo." Lục Tiểu Mễ từ sau cây thụ nhảy ra.

"Cô là. . . . . . Lục Tiểu Mễ?" Tùng Tử Hiên khó hiểu mà nhìn Lục Tiểu Mễ này.

"Muốn biết Lâm Cố vì sao cùng anh tách ra không." Lục Tiểu Mễ sát lại bên tai Tùng Tử Hiên.

"Vì sao?"

"Nhà các anh có quyền thế." Lục Tiểu Mễ nói xong liền bước đi.

"Nhà chúng ta có quyền thế?" Tùng Tử Hiên khó hiểu.

Chương thứ 6

"Ngô. . . . . ." Lâm Văn gắt gao nắm lấy chăn đơn.

"Lão bà, gần xong rồi." Lục Vũ Trạch ác ý ma xát hơi chút.

"Ít, Ít nói nhảm. Nhanh lên." Lâm Văn nhíu mày.

"Được" Lục Vũ Trạch mỉm cười.

"A!" Lâm Văn kêu to một tiếng sau đó cắn môi dưới.

"Lão bà vẫn nên kêu ra đi, cắn môi ta sẽ đau lòng ~" Lục Vũ trạch ôn nhu.

". . . . . ." Lâm Cố tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, không phải chỉ nhổ răng thôi sao!

"Hoàn thành! Lão bà cũng thật là, nhổ răng sao lại không tiêm thuốc tê!" Lục Vũ Trạch tức giận.

"Ô ô ngạch. . . . . . Ngô." Mỗ nào đó bị bông ngăn chặn miệng. . . . . .

"Đại ca nói, tiêm thuốc tê sẽ làm thương tổn đến đại não anh minh thần võ." Lâm Kì ở một bên phiên dịch.

"Ừ." Lâm Văn gật đầu.

"Cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua." Lục Vũ Trạch hỏi.

"Ô ô ô!" Lâm Văn trừng hắn.

"Muội ngươi." Lâm Kì hướng miệng ném miếng khoai chiên.

"Lục Vũ Trạch cậu cố ý đi, nhổ răng xong thì có thể ăn cái gì sao!" Lâm Cố lo lắng cho chỉ số thông minh của Lục Vũ Trạch.

Vài ngày sau, Lâm Văn đã hoàn toàn khôi phục.

"Lục Vũ Trạch, chúng ta hẳn là nên hảo hảo nói chuyện ." Lâm Văn mỉm cười.

"Đừng cười như vậy. . . . . . Thận tôi đau. . . . . ." Lục Vũ Trạch nhún vai.

"Đâu có tôi ở mặt trên. . . . . ." Oán niệm mãnh liệt.

"Ách. . . . . ." Lục Vũ Trạch xấu hổ.

"Cậu đừng hoảng! Hoảng thì đầu ta chóng mặt." Lâm Văn híp mắt, ngã vào trên giường.

"Tôi không hoảng a. Lâm Văn! Cậu làm sao vậy!" Lục Vũ Trạch khẩn trương hỏi.

"Ô ô. . . . . ." Lâm Văn mở miệng nói không ra tiếng.

Lục Vũ Trạch đưa tay đặt lên trán Lâm Văn.

"Cậu phát sốt ! Tôi đi tìm thuốc cho cậu." Lục Vũ Trạch đem nhiệt kế nhét vào miệng Lâm Văn. Chạy ra, sau lại chạy về.

"Ngoan, đem thuốc uống." Lục Vũ Trạch vì Lâm Văn có thể thuận lợi uống thuốc, đem thuốc bóp vụn.

Rồi rót ly nước đem thuốc thả vào, sau đó đưa Lâm Văn uống.

"Ngô. . . . . . Cô. . . . . ." Lâm Văn cũng không có uống mà phun ra a.

"Làm sao bây giờ a!" Lục Vũ Trạch nhanh trí phát huy. Đem bột thuốc thả vào nước, quấy qua vài lần rồi đưa vào miệng, ngậm trụ. Cúi người hôn trụ, đem thuốc luồn vào miệng Lâm Văn.

"Ô ô. . . . . ." Uống xong đi.

"Hô, rốt cục đi vào." Lục Vũ Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Lục Vũ Trạch. . . . . . Tôi phải, ta phải ở mặt trên!" Lâm Văn mơ mơ màng màng.

"Hì hì hi, tốt." Lục Vũ Trạch tà cười cởi bỏ quần áo Lâm Văn.

"Ngô? Cậu muốn làm gì?" Lâm Văn mị mị nhãn tình.

"Cho cậu ở mặt mặt a!" Lục Vũ Trạch ngăn chặn miệng Lâm Văn.

"A?"

Lục Vũ Trạch cởi bỏ thắt lưng Lâm Văn

"Ân. . . . . ." Lâm Văn đang trong trạng thái hôn mê.

"Lần đầu tiên có thể đau, thân ái nhẫn một chút nga!" Lục Vũ Trạch ôm lấy Lâm Văn, hôn hôn cái trán y.

"Chẳng lẽ. . . . . . Tôi không muốn làm a!" Lâm Văn bừng tỉnh đại ngộ.

"Không phải do cậu. Nói không chừng vận động một chút. . . . . . Thì tốt nha!" Tay Lục Vũ Trạch chạy ra phân thân Lâm Văn.

"Không cần. . . . . ." Lâm Văn bị hắn kích thích như vậy, hơn nữa bị cảm mạo. Y đã vô lực phản kháng.

"Ngoan ngoãn sẽ không đau, tôi sẽ điểm nhẹ." Lục Vũ Trạch đích xác để Lâm Văn ở mặt trên. . . . . .

"Ô a! Đau. . . . . . Ô ô." Lâm Văn khóc ra tiếng.

"Nhẫn một chút, một hồi liền thư thái." Lục Vũ Trạch thở hổn hển.

Sau đó. . . . . . Lâm Văn liền bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, trong phòng chỉ có chính mình một người.

Hạ thân đau nhức, còn có thứ gì đó bên trong khắp nơi.

"Ngô. . . . . ." Lâm Văn không hiểu khó chịu.

Rửa sạch thân thể xong, Lâm Văn đến toà tạp chí.

"Tổng biên tập, Lục Vũ Trạch đi quán cafe Lam Sắc." Trợ lý một bên nói.

"Ân? Đi tới đó. . . . . . Làm gì?"

"Hắn nói đi tìm tác giả."

"Ta đi nhìn xem." Lâm Văn này là tổng biên tập nhưng thật ra rất thanh nhàn nha.

Trước cửa quán cafe Lam Sắc.

"Lâm Văn? Sao cậu lại tới đây?" Tay Lục Vũ Trạch kéo tay nữ tác giả kia.

"Ôi!Tổng biên tập đại nhân sao? Tôi thực sùng bái ngài nha!" Nữ tác giả hưng phấn.

( quả nhiên nữ nhân là tình địch lớn nhất, một mất một còn. )

"Ân, tôi là đến tìm người, bất quá không thấy. Đi trước ." Lâm Văn xoay người bước đi.

Lục Vũ Trạch bị nữ nhân bám trụ không cho đuổi theo.

"Thình thịch." Lâm Văn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hé ra.

"Bạch Nhạc? Cậu sao lại ở trong này?" Lâm Văn chỉ ngây ngốc.

Bạch Nhạc, tính ra chính là bạn cùng ký túc xá kiêm cùng phòng một con.

Bạch Nhạc nhìn đến đằng sau đuổi tới chính là Lục Vũ Trạch liền hỏi:"Cần tôi hỗ trợ?"

"Ân. . . . . ." Lâm Văn gật đầu.

"Vậy cần sự phát huy của cậu. Thân ái." Bạch Nhạc cúi đầu cùng Lâm Văn kề tai nói nhỏ.

Lâm Văn không lên tiếng vòng trụ bả vai Bạch Nhạc.

"?" Bạch Nhạc sửng sốt một chút.

Lâm Văn chủ động đưa miệng mình lên. Càng chủ động vói đầu lưỡi vào!

Bạch Nhạc sợ tới mức không nhẹ. . . . . .

Lục Vũ Trạch sửng sờ tại chỗ.

( ta viết, mặc kệ công thụ đều lăng! )

"Lâm Văn cậu. . . . . ." Lục Vũ Trạch khó có thể tin.

"Thân ái, quá chủ động tôi sẽ không thoải mái." Lâm Văn thuận thế ngã vào trong lòng Bạch Nhạc.

"Chúng ta không hề có quan hệ trừ bỏ công tác bên ngoài." Sau đó nháy mắt: mau dẫn ta tới nhà ngươi!

"Chúng ta đi thôi."

Lục Vũ Trạch không có đuổi theo.

"Hắn đã lừa gạt ta, cho nên cũng không để ý nhiều một lần."

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Bạch Nhạc mang Lâm Văn đến ca thính thuê chung phòng.

"Tôi có thể ở lại nhà cậu không?"

"Có thể. Bất quá ở lâu dài cũng không phải biện pháp tốt, cậu có thể hiểu lầm hắn nha."

"Cậu vẫn không phải nam nhân! Cậu vẫn không phải thích nam nhân của ta! Dài dòng!" Lâm Văn cầm chai bia lốc ừng ực.

"Cậu uống say." Bạch Nhạc đứng dậy đỡ Lâm Văn.

"Đừng chạm tôi! Tôi mới không có uống rượu!" Lâm Văn bỏ tay Bạch Nhạc ra.

Lục Vũ Trạch bên kia. . . . . .

"Huynh! Huynh sao lại suy sút trở lại như vậy? Tẩu tử không theo?" Lục Tiểu Mễ hỏi.

"Hắn cùng nam nhân khác hôn môi ." Lục Vũ Trạch thản nhiên nói.

"Vậy ca hẳn là cho một cái tát a!" Lục Tiểu Mễ nói.

"Nhưng hắn thấy ta cùng bạn gái trước của ta một chỗ, mới cùng nam nhân hôn môi."

"Vậy hắn hẳn là tát huynh một cái a! Huynh sao có thể hoàn hảo không tổn thương trở về?"

"Hắn đây là đang trả thù ta sao?"

"Yên tâm, huynh đem số điện thoại hắn cho muội, muội thu phục cho huynh."

"Thật sự?"

"Thật sự."

Chương thứ 7

Ở trong phòng bệnh, Lâm Cố trông nom Lâm Kì ở bên người đã ngủ từ đời nào.

"Tiểu kì. . . . . . Cậu tỉnh không?" Nghiêm Mặc Thanh hỏi.

". . . . . ." Lâm Kì giả bộ ngủ.

"Không tỉnh là tốt rồi." Nghiêm Mặc Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"?" Tò mò.

"Tôi thích cậu, tôi cũng không biết vì cái gì. . . . . . Lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã bị bộ dáng đáng yêu của cậu hấp dẫn, đó có thể chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết đi. Cậu chạy đi, nguyên nhân là vì Lục Tiểu Mễ đi. Cậu hiểu lầm, nàng là biên tập viên của tôi. Tôi cùng nàng đang thương lượng chuyện tiểu thuyết." Nghiêm Mặc Thanh nói xong một hơi sau đó thở dài:"Hô. . . . . . Ngày mai như vậy nói cùng Lâm Kì. . . . . . Hắn có thể tha thứ ta sao?"

"Mặc Thanh. . . . . . Là thật sao?" Lâm Kì phát ra thanh âm mỏng manh.

"Tiểu Kì! Cậu. . . . . . Đều nghe thấy được?" Nghiêm Mặc Thanh nâng Lâm Kì dậy.

"Tôi có thể rất tùy hứng, mới có thể ăn cái loại dấm chua không lý do này. Tôi có thể. . . . . . Cũng thích cậu đi." Lâm Kì ngửa đầu hôn trụ Nghiêm Mặc Thanh.

Nghiêm Mặc Thanh sửng sốt một chút, sau đó cũng đáp lại nụ hôn.

Lâm Văn đi vào thấy một màn như vậy. . . . . . Khiếp sợ, do dự, lệ rơi.

"Xong rồi xong rồi, Lâm gia hoàn toàn tuyệt hậu !"

"Về sau chỉ cho yêu mình tôi!" Lâm Kì bĩu môi, khí phách nói.

"Hảo." Ngữ khí sủng nịch.

"Về sau chỉ cho đối tôi một người hảo!"

"Hảo."

"Về sau chỉ cho theo tôi một người nói chuyện!"

"Hảo. . . . . . Gì!"

"Cậu nói nga! Hôn lại một chút."

"Ân được!"

"Mắt của ta. . . . . ." Lâm Cố lọ mọ đứng lên, đi đi ra ra ngoài.

"Cái kia. . . . . . Lâm Kì phải không?" Một tiểu nữ sinh 12, 13 tuổi đi vào.

"Ân? Phỉ Phỉ. Sao em lại tới đây?" Lâm Kì hỏi.

"Tỷ tỷ của em nói, nàng nghe nói chuyện của anh, bất quá ở nước ngoài về không được. Nàng thác em cho anh một lá thứ, còn có một câu. . . . . ." Phỉ Phỉ đem thứ đưa cho Lâm Kì.

"Nói cái gì?" Lâm Kì hỏi.

"Một tháng sau về nước liền cùng anh đính hôn." Lời nói như tình thiên phích lịch bình thường.

". . . . . ." Lâm Kì cùng Nghiêm Mặc Thanh đồng thời ngốc tại chỗ.

Phỉ Phỉ đi rồi, Lâm Kì không khống chế được kêu to:"Ta không cần mới vừa ở cùng nhau đã phải tách ra! Như vậy không phải sẽ giống Nhị ca!"

"Ngoan, cậu có thể không đáp ứng." Nghiêm Mặc Thanh hảo tâm nhắc nhở.

". . . . . .Cậu không biết, ba mẹ tôi ở nước ngoài sinh ý đều là từ tỷ tỷ Phỉ Phỉ hỗ trợ. . . . . . Tôi không có quyền lợi cự tuyệt." Lâm Kì khóc.

"Tôi thật sự không muốn tách ra a!"

". . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh trầm mặc.

"Hai người các ngươi có thể đào hôn thôi!" Lâm Cố không nói gì.

"Cái gì?" Lâm Kì không rõ.

"Chúng ta sẽ giúp đệ. Đệ. . . . . . Cần phải cân nhắc. Đào hôn không có đường rút lui." Lâm Văn nói

"Đệ hiểu được ! Mặc kệ thế nào đệ cùng Nghiêm Mặc Thanh sẽ không kết hôn với người bên ngoài!"

"Được rồi, chúng ta sẽ trợ giúp các ngươi." Lâm Cố kiên định.

"Chúng ta cần làm cái gì?" Nghiêm Mặc Thanh hỏi.

"Hảo hảo hưởng thụ một tháng còn sót lại." Lâm Văn mỉm cười tiêu sái đi ra ngoài.

"Chúc các ngươi may mắn, dù sao muốn cùng một chỗ cũng không phải dễ dàng như vậy." Lâm Cố cũng đi khỏi.

"Lâm kì, chúng ta cả đời làm tình lữ đi!" Nghiêm Mặc Thanh cười tủm tỉm.

"Đương nhiên. Đúng rồi, ký sách của cậu sẽ làm sao?" Lâm Kì sốt ruột hỏi.

"Tôi sốt ruột chạy tới, không quản nhiều như vậy." Nghiêm Mặc Thanh sờ sờ đầu Lâm Kì.

"Như vậy sao được! Mau trở về a!" Lâm Kì thúc dục Nghiêm Mặc Thanh.

"Vậy cậu làm sao bây giờ?"

"Không phải còn có đại ca nhị ca đó thôi! Cậu mau trở về đi, không thể bởi vì tôi mà chậm trễ ký sách của cậu a!"

"Cám ơn cậu." Nghiêm Mặc Thanh vừa hôn rồi dừng lại trên trán Lâm Kì.

"Cúi chào ~" Nghiêm Mặc Thanh mỉm cười.

"Vô ích." Trên một giây mỉm cười, giây tiếp theo trầm mặc.

"Ta từ nhỏ đã nhát gan, loại chuyện đào hôn này. . . . . . Ta làm như thế nào đây. . . . . ."

"Nghiêm Mặc Thanh, cậu còn biết trở về a! Cậu có biết nhóm fans đã chờ cậu 5 giờ !" Lục Tiểu Mễ cả giận nói.

"Cho tôi microphone." Nhóm fans nhìn thấy Nghiêm Mặc Thanh đều rất kích động.

"Các vị, tôi không phải loại người không tuân thủ chữ tín. Tôi có một người rất trọng yếu với cuộc đời, 5 giờ này tôi sẽ bù đắp. Thỉnh các vị thứ lỗi." Cúi đầu thật thấp.

"Chúng ta đây tiếp tục ký sách đi ~" Lục Tiểu Mể hoà giải.

Chương thứ 8

Tùng Tử Hiên lái xe đến nhà tam huynh đệ.

"Ta hiểu được, ta hiểu được lời nói của Lục Tiểu Mễ ! Là mụ mụ! Là mụ mụ bức Lâm Cố đi!"

"Anh là ai?" Lâm Kì mở cửa.

"Tôi là Tùng Tử Hiên, tôi đến tìm Lâm Cố."

". . . . . . Lâm Cố không ở, cậu quay về đi." Lâm Văn xuất hiện ở bên cạnh Lâm Kì.

"Làm ơn, tôi thật sự tìm hắn có chuyện rất trọng yếu!" Tùng Tử Hiên sốt ruột.

"Ta chỉ có thể đi gọi hắn xuống, hắn có nghe lời ngươi nói hay không thì phải do ngươi. Lâm Kì, chúng ta đi." Lâm Văn đối trên lầu hô một tiếng:"Lâm Cố!"

"Đại ca, có việc sao?" Lâm Cố mặc áo ngủ suy sụp suy sụp từ trên lầu đáp lại.

"Có người tìm đệ." Lâm Văn lôi Lâm Kì chạy lấy người.

"Tùng Tử Hiên? !" Lâm Cố nhìn mọi nơi.

"Lâm Cố. . . . . ." Tùng Tử Hiên ôm cổ Lâm Cố.

"Anh buông!" Lâm Cố đẩy Tùng Tử Hiên ra.

"Tôi không biết tại sao anh tìm được tôi, nhưng mà tôi không muốn ngày mai nhà của tôi biến thành đống đổ nát!" Lâm Cố không khống chế được.

"Đã nói không cần lại đến tìm tôi ! Anh cút cho tôi a!"

"Tôi biết, tôi biết là mẹ tôi bức anh! Lâm Cố tôi có thể với anh cùng một chỗ, tôi có thể không cần thứ gì hết. Tôi chỉ muốn với anh cùng một chỗ!" Tùng Tử Hiên bắt lấy bả vai Lâm Cố.

"Anh có thể cái gì cũng không muốn, nhưng mà tôi không thể! Mẹ anh uy hiếp tôi nếu không tách ra. . . . . . Nàng sẽ mua hạ bệnh viện ta công tác, sau đó đem nó biến thành đống đổ nát!" Lâm Cố vô lực. . . . . .

"Tôi mang anh đến mẹ tôi nói rõ ràng!" Tùng Tử Hiên lôi Lâm Cố đi.

"Ai, thanh niên hiện tại khinh nhân." Lâm Văn cảm thán.

"Ai, Nhị ca hiện tại a." Lâm Kì cảm thán.

Đã tới nhà Tùng Anh....

"Thiếu gia cậu không thể đi vào." Người hầu ngăn trở.

"Đừng ngăn cản ta!" Tùng Tử Hiên vọt vào.

Tùng Anh ngồi ở trên ghế uống cafe.

"Con đã đến rồi. . . . . ."

"Mẹ! Mẹ tại sao muốn uy hiếp Lâm Cố!" Tùng Tử Hiên lần đầu tiên đối mụ mụ chính mình sinh khí.

"Thật sự đã trưởng thành. . . . . . Đối mụ mụ chính mình loạn rống kêu bậy. . . . . ." Tùng Anh cảm thán.

"Thỉnh thành toàn chúng ta!" Lâm Cố cố lấy dũng khí.

"Có thể, chỉ cần đem vấn đề nối dõi tông đường giải quyết, cái gì cũng đều được." Tùng Anh mỉm cười.

"Thật sự?" Tùng Tử Hiên không thể tin được.

"Thật sự, các ngươi đi về trước đi. Ta mệt rồi." Tùng Anh hạ lệnh đuổi đi.

"Dạ!" Tùng Tử Hiên hoan vui mừng hỉ lôi Lâm Cố đi.

"Ai. . . . . ." Tùng Anh xoay người nhìn hoa viên đằng sau.

"Nếu năm đó mụ mụ của ta cũng có thể văn minh như vậy. . . . . . Ta cùng Lâm Nguyệt sẽ không cần ra đi. . . . . ."

"Lâm Cố, đến hôn nhẹ ~" ở trong xe. . . . . .

"Chờ một chút." Lâm Cố đưa thân thủ che miệng.

"Làm sao vậy?" Tùng Tử Hiên khó chịu.

"Anh không biết thành công nhanh như vậy . . . . . . Rất có cảm giác âm mưu sao?" Lâm Cố nói như thật.

"Gì? Anh suy nghĩ nhiều rồi. Mẹ tôi rất giống chúng ta. Nàng lúc còn trẻ a. . . . . . balabala" Tùng Tử Hiên bắt đầu thuật lại chuyện Tùng Anh cùng Lâm Nguyệt.

"Nguyên lai ngược như vậy a!" Lúc Lâm Cố cảm thán, Tùng Tử Hiên đã một ngụm hôn ở trên mặt Lâm Cố.

"Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ nga!" Tùng Tử Hiên hạnh phúc nói.

"Ừ. Còn hơn này. . . . . . Chúng ta khi nào thì kết hôn a?" Lâm Cố cười tủm tỉm hỏi.

"Anh muốn khi nào thì đều có thể ~"

"Bằng không, chúng ta cùng đại ca tiểu tam cùng nhau đi!" Lâm Cố đề nghị.

"Nhưng mà tính chất chúng ta vượt trội hơn bọn họ đi." Tùng Tử Hiên suy tư.

"Ai nói! Bọn họ cũng vậy a."

"Gì!"

Một đôi này, cuối cùng viên mãn .

Trăm nghìn cay đắng, rốt cục hạnh phúc!

Chương thứ 9

"Tích tích tích."

"Uy?"

"Anh là Lâm Văn phải không?" Lục Tiểu Mễ hỏi.

"Cô là ai?" Lâm Văn mắt nhìn điện thoại, xác nhận là số điện thoại Lục Vũ Trạch lúc sau hỏi.

"Tôi là muội muội Lục Vũ Trạch. Tôi muốn nói với anh, ca tôi đi tìm anh. . . . . . lái xe bị tai nạn !" Lục Tiểu Mễ nghiêm túc.

"Cái gì? Mau nói cho tôi biết bệnh viện nào!"

"Bệnh viện XX!"

Lâm Văn vội vội vàng vàng mặc quần áo chạy lấy người.

"Lâm Văn. . . . . . Cậu phải đi?" Bạch Nhạc hỏi.

"Bạch Nhạc, hắn lái xe bị tai nạn! Làm sao bây giờ!" Nước mắt ở hốc mắt Lâm Văn lay động bên trong.

"Cậu bình tĩnh. Đi thôi, tôi sẽ luôn luôn bên cạnh cậu. Hắn nếu lại quỹ* cậu thì quăng hắn, theo tôi cùng một chỗ!" Bạch Nhạc ôm lấy Lâm Văn nói:"Lời nói thực cũ đi, nếu anh bốn mươi tuổi còn chưa có kết hôn. Chúng ta cùng nhau đi!"

*quỹ : ngoãi tình thì phải =v=

"Cám ơn cậu." Lâm Văn vững vàng hô hấp.

"Mau đi đi." Bạch Nhạc mỉm cười.

"Ân!" Lâm Văn chạy ra đi.

Từ chỗ tối đi ra một người cười lạnh:"Ha hả, người tốt giả trang đủ chưa?"

"Khép cái miệng ngươi lại."

Lâm Văn đánh xe đến bệnh viện.

"Xin hỏi người kia gây tai nạn ở phòng nào!" Lâm Văn túm lấy một hộ sĩ hỏi.

"Hôm nay không có người nào bị tai nạn a?" Tiểu hộ sĩ gặp Lâm Văn không phản ứng, nhanh chóng né ra.

Lâm Văn đi đến vỉa hè:"Như thế nào? Chẳng lẽ đi nhầm ? A!" Lâm Văn bị người từ sau lưng ôm lấy.

"Lâm Văn. . . . . .Cậu vẫn là để ý tôi." Lục Vũ Trạch ở bên tai Lâm Văn thổi khí.

"Lục Vũ Trạch? Cậu có chuyện gì không!" Lâm Văn xoay người, nhìn đến Lục Vũ Trạch lông tóc không tổn hao gì.

"Cậu gạt tôi! Ngô ngô!" Lâm Văn bị Lục Vũ Trạch ngăn chặn miệng, cùng đầu lưỡi dây dưa.

"Bạn gái cậu sẽ để ý!" Lâm Văn đẩy Lục Vũ Trạch ra.

"Nữ nhân kia thật ra là bạn gái trước, bất quá bạn gái hiện tại của tôi là cậu! Trước đây tôi sai, bằng không tôi cho cậu ở mặt trên. Năm năm?" Lục Vũ Trạch dụ dỗ.

"Đổi ý mặc nữ trang a!" Lâm Văn lại bị bắt cóc !

"Hảo!"

"Rốt cục vẫn là cùng một chỗ !" Lâm Văn chủ động hôn lên Lục Vũ Trạch.

Lâm Văn độc thoại:"Vừa ly khai Lục Vũ Trạch đã nghĩ đến hắn, ta quả nhiên không cứu nổi!"

Chương thứ 10

Một tháng sau, hôn lễ cứ theo lẽ thường cử hành.

"Lâm Đạt Châu ngươi cũng thật có phúc khí a!" Phụ thân nhà mình từ ngoại quốc trở về.

"Chỗ nào chỗ nào, buổi tối hôm nay ta làm chủ, cho ăn ngon một chút!" Lâm Đạt Châu đem Lâm Kì đẩy lên trước mặt:"Đây là con ta. Lâm Kì, mau gọi Chu thúc thúc."

"Chu thúc thúc hảo." Lâm Kì suy yếu cười.

"Ba ba, con tìm Lâm Kì có việc." Lâm Cố cùng Lâm Văn tiến đến.

"Hảo, các ngươi đi trước đi." Lâm Đạt Châu buông tha Lâm Kì.

Tam huynh đệ nhàn rỗi lên lầu ba.

"Đại ca nhị ca, thật sự phải làm như vậy sao?" Lâm Kì khẩn trương.

"Đệ có thích Nghiêm Mặc Thanh hay không!" Lâm Cố nói.

"Thích."

"Vậy không chỉ nói cái gì muốn hay không. Đệ chỉ có một con đường, không có lựa chọn nào khác!" Lâm Văn nhìn nhìn phía dưới mấy chiếc xe màu đen.

"Lâm Kì. . . . . ." Tân nương xuất hiện ở cửa.

"Chu Vũ? Sao em lại tới đây?" Lâm Kì nhìn đến Chu Vũ một thân áo cưới tuyết trắng liền cảm thấy thực xin lỗi nàng.

"Anh. . . . . . Muốn chạy trốn hôn lễ?" Chu Vũ nhíu mày mỉm cười.

"Em làm sao mà biết được?" Tam huynh đệ thân thể cứng đờ.

"Anh giấu không được em, nàng. . . . . . Là ai?"

"Tiểu Kì!" Nghiêm Mặc Thanh xuất hiện ở cửa.

"?" Tân nương quay đầu lại, thấy Nghiêm Mặc Thanh thân thiết nhìn Lâm Kì, nàng liền hiểu được.

"Chu Vũ, anh không muốn thương tổn em, anh thích. . . . . . Là phía sau em, Nghiêm Mặc Thanh." Lâm Kì tuy rằng đang run rẩy khẩn trương, nhưng vẫn thực kiên định.

"Em hiểu được, loại cảm giác phải cùng người mình thích kết hôn. Em hiểu được. Em sẽ không trách anh, cũng sẽ không ngưng hẳn cùng ba mẹ anh hợp tác. Chúc anh hạnh phúc." Chu Vũ mỉm cười tiêu sái.

"Tiểu Na, ta thành toàn bọn họ. Chính là ngươi cũng không tham gia. . . . . ."

"Tiểu Kì, nữ nhân kia thực hiểu biết!" Nghiêm Mặc Thanh cười tủm tỉm.

"Các ngươi tán gẫu đi, ta cùng lão nhị đi." Lâm Văn lôi kéo Lâm Cố muốn xem náo nhiệt.

"Lâm Kì, tôi hối hận . . . . . . Làm sao bây giờ?" Nghiêm Mặc Thanh nửa nói nửa giỡn.

Ai ngờ hốc mắt Lâm Kì đỏ lên khóc nức nở kêu gào:"Tôi là vì anh đào hôn!"

"Tôi hay nói giỡn, cậu đừng khóc a!" Nghiêm Mặc Thanh luống cuống.

"Hừ!"

Chương thứ 11

"Đại ca Nhị ca, chúng ta làm hôn lễ tập thể đi!" Lâm Kì cười tủm tỉm nói.

"Có thể a, Lục Vũ Trạch cậu nói xem?" Lâm Văn hỏi Lục Vũ Trạch.

"Cái gì đều có thể a. . . . . . Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ không ý kiến." Lục Vũ Trạch, ngươi như thế nào không lưu manh!

"Tùng Tử Hiên anh nói xem?" Lâm Cố đạp Tùng Tử Hiên đang xem TV một cước.

"Bằng không chúng ta đi nước ngoài đi, kết thành hôn rồi nhân tiện tuần trăng mật?" Tùng Tử Hiên đề nghị.

"Tốt! Ta muốn đi nước Pháp! Ta muốn đi rừng mưa nhiệt đới xem khỉ!" Lâm Kì hưng phấn nhảy dựng lên!

"Bình tĩnh. . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh vuốt đầu.

 "Vậy định như thế, chúng ta trước đi nước Pháp kết hôn. Ta bàn giao liên hệ công ty chốc lát đã ." Tùng Tử Hiên niết mặt Lâm Cố.

"Tuần trăng mật thật sự phải đi rừng mưa nhiệt đới xem khỉ a!" Lâm Cố phát điên:"Ta không muốn a!"

"Yên tâm, là bờ biển đảo nhỏ mà thôi." Tùng Tử Hiên mỉm cười.

"Nếu có rừng cây thì tốt rồi. . . . . ." Lâm Văn đọc sách.

"Lão bà muốn cái gì ta chuẩn bị cho ngươi cái đó ~" Lục Vũ Trạch một ngụm hôn ở trên mặt Lâm Văn.

"Gì! Cậu buông ra!" Lâm Văn đỏ mặt.

"Lão bà sợ cái gì, trong phòng này đều là người đồng đạo. Thật sự ngượng ngùng. . . . . . Các ngươi chuyển đi." Lục Vũ Trạch ý bảo.

Nghiêm Mặc Thanh ôm lấy Lâm Kì quay về phòng.

Lâm Cố bị Tùng Tử Hiên che mắt.

"Anh đừng che mắt tôi a! Tôi muốn xem!" Lâm Cố không theo.

"Ngoan nào!" Tùng Tử Hiên an ủi.

Cách ngày kết hôn còn năm ngày.

Trên máy bay tư nhân của Tùng Tử Hiên. . . . . .

"Hô. . . . . ."

"Hô. . . . . ."

"Hô. . . . . ."

"Hô. . . . . ."

"Ngô!" Lâm Kì khó chịu trừng mắt Nghiêm Mặc Thanh.

"Tôi buông cậu ra , cậu không được phép loạn rống gọi bậy nga!" Lâm Kì gật đầu.

"Anh làm gì che miệng của tôi miệng a!" Lâm Kì buồn bực quyệt miệng.

"Cậu rất ồn, người khác đều đang ngủ nha!"

"Nga. . . . . . Tôi là thật sự rất nhàm chán mà!" Lâm Kì nhìn nhìn chung quanh cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Nghiêm Mặc Thanh.

"Cậu muốn làm gì. . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh nắm chặt quần áo chính mình.

"Mặc Thanh ~~~ tôi cũng không thể được chủ động hôn anh?" Lâm Kì ngây thơ cười.

"Ách. . . . . . Cậu thử xem đi." Nghiêm Mặc Thanh nghiêng thân mình.

"Ân!" Lâm Kì thẳng tắp đánh lên.

"Tê. . . . . . Cậu như thế nào không nghiêng một chút, cái mũi của tôi cái, yêu. . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh ngậm miệng ngấn lệ.

"Anh anh anh. . . . . . Tôi cũng không biết mà! Vậy anh. . . . . . Vì sao thuần thục như vậy?" Lâm Kì nheo mắt lại.

"Ách. . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh nhất thời không biết trả lời như thế nào liền nghiêng người hôn lên.

"Ô ô ô!" Miệng hơn một đầu lưỡi thật sự khó chịu.

"Ngoan. . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh dịch chuyển môi để hắn hô hấp một chút:"Thả lỏng."

"Như thế nào, như thế nào thả lỏng a!" Lâm Kì trên mặt che kín đỏ ửng.

Nghiêm Mặc Thanh một đường hôn lên, khẽ cắn cổ Lâm Kì.

"Ân. . . . . . Ách. . . . . ." Lâm Kì chịu không nổi.

"Ách, các ngươi đang làm gì?" Lâm Văn nhu dụi mắt.

"Cái gì đều không có!" Lâm Kì một phen đẩy Nghiêm Mặc Thanh ra, Nghiêm Mặc Thanh"Đông" một tiếng té trên mặt đất.

"Đầu yêu của ta. . . . . ."

Cách ngày kết hôn còn có một ngày.

"Lục Vũ Trạch. . . . . . Tôi, tôi hảo khẩn trương!" Lâm Văn đứng ngồi không yên.

"Cái này gọi là chứng sợ hãi trước khi kết hôn. . . . . . Yên tâm, có tôi ở đây." Lục Vũ Trạch một phen kéo Lâm Văn qua, thuận tiện ở mông hắn niết một phen.

Lâm lão Nhị bên kia. . . . . .

"Vù vù. . . . . ." Lâm Cố tới khách sạn thì bắt đầu ngủ nhiều.

"Ai, hắn khi nào thì có thể giống lão Đại lo lắng một chút a." Tùng tử Hiên cảm thán.

Lâm lão Tam bên kia. . . . . .

"Vù vù. . . . . ."

"Vù vù. . . . . ."

Ân, do dự mấy ngày hôm trước ngoạn quá độc ác. . . . . .

Trong ngày kết hôn.

"Nhóm công, các ngươi nguyện ý thú nhóm thụ không? Vô luận bần cùng phú quý, các ngươi đô hội không rời không bỏ, vĩnh viễn ở bên người bọn họ." Chủ trì hôn lễ chính là một hủ Muội Chỉ!

"Chúng ta nguyện ý."

"Nhóm thụ, các ngươi là nguyện ý gả cho nhóm công?"

"Chúng ta nguyện ý!"

"OK, trao nhẫn." Muội Chỉ nhìn bọn họ trao nhẫn xong nói:"OK, khế ước đạt thành. Úi chà. Hôn ước đạt thành! Vào động phòng!"

Thật sự là nghi thức kết hôn vừa đơn giản lại vừa thô bạo a. . . . . .

Hành trình tuần trăng mật! GO!

"Này là cái gì?" Nhóm công hỏi.

"Ba ba chúng ta nói, cùng nam nhân kết hôn sau đó phải ăn luôn." Lâm Văn bọn họ cầm một viên thuốc.

"Thật là, chúng ta trước đến viên phòng đi!" Lục Vũ Trạch ngồi chỗ cuối bàn ôm lấy Lâm Văn.

Sắc lang chính là sắc lang, lưu manh chính là lưu manh.

"Chúng ta đây làm sao bây giờ?" Lâm Kì hỏi Nghiêm Mặc Thanh.

"Viên phòng."

Lâm Kì bị lôi đi.

"Chúng ta cũng. . . . . ." Lâm Cố nói đến một nửa.

"Viên phòng!"

Một đêm chiến đấu kịch liệt qua đi. . . . . .

"A! ——"

"A! ——"

"A! ——"

Ba tiếng thét chói tai.

"Làm sao vậy. . . . . ." Lục Vũ Trạch nhu mắt, nhìn đến Lâm Văn chỉ vào thứ nho nhỏ bên người.

"Nhỏ, nhỏ, đứa nhỏ a!"

Trong lúc đó một tiểu nam hài thanh tú bộ dạng cùng Lâm Văn rất giống.

". . . . . . Lão bà cùng ai?" Lục Vũ Trạch thực bình tĩnh.

"Tôi như thế nào biết a!" Lâm Văn muốn đâm đầu chết đi.

"Bánh." Đứa nhỏ túm Lục Vũ Trạch nói.

"Kháo, sao lại thế này!"

"Thuốc của ba! Sẽ không nên là sản phẩm mới!" Lâm Văn cuống quít gọi điện thoại.

Mới biết được viên thuốc này là nhanh chóng đẻ con trai, không đau, nhẹ nhàng, không bị thương, thần tốc. . . . . . Vị chocolate.

Lâm Kì bên kia. . . . . .

"Đứa nhỏ? !" Nghiêm Mặc Thanh khó có thể tin.

"Làm sao vậy?" Lâm Kì mơ mơ màng màng đứng dậy.

Nhìn đến đứa nhỏ xong:"Của anh?"

"Cái gì a!"

"Cái kia. . . . . . Tiểu tam, ta có thể đi vào?" Thanh âm lão nhị vang lên.

"A! Có thể."

Lâm Cố cùng Lâm Văn giải thích vì sao sẽ có thằng nhãi con. . . . . .

"Cho nên nói, thằng nhãi con này là của chúng ta? !" Lâm Kì không tin.

"Đúng vậy. . . . . ." Tùng Tử Hiên ôm đứa nhỏ tiến vào.

"Lâm Văn, đứa nhỏ này phải ăn cái gì a?" Lục Vũ Trạch cũng ôm đứa nhỏ đi vào.

"Mụ mụ! Lớn lên con muốn kết hôn với mụ !" Ba thằng nhãi con lớn giọng nói.

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ." Ba bánh hắc tuyến.

Các vị nhóm mụ mụ vô cùng thân thiết ôm qua thằng nhãi con khí phách nói:"Rất tốt, các ngươi nếu dám đối với chúng ta không tốt, chúng ta gả cho đứa con!"

"Được . . . . ."

Nhóm bánh, các ngươi rất nguy hiểm!

Phiên ngoại

Đảo mắt, nhóm thằng nhãi con năm đó đã trưởng thành, nay mười tuổi.

Năm đó Lâm gia kia tầm 23 tuổi sinh đã đứa nhỏ.

Tính một chút, bọn họ hiện tại. . . . . . Cũng đã bốn mấy. Bất quá phong vận vẫn tồn!

"Ba mẹ ta đã trở về." Lục Văn buông túi sách, đi vào phòng ngủ Lâm Văn.

"Con đã trở lại." Lâm Văn cúi đầu xem báo.

"Ba không ở nhà?" Lục Văn một phen kéo tờ báo, nhìn chằm chằm Lâm Văn.

"Ân, đi mua đồ ăn." Lâm Văn mỉm cười ngẩng đầu.

"Ma! Mụ như vậy con thực dễ dàng nhịn không được!" Lục Văn áp đảo Lâm Văn.

". . . . . ." Lâm Văn cười tủm tỉm ấn trên đồng hồ một cái nút, một cái nắm tay* bắn lại đây.

"Đau đau đau!" Lục Văn xoa đầu, ủy khuất quyệt miệng.

"Ngoan, hảo hảo nghe lời." Lâm Văn thăng cấp thành phúc hắc!

___________

Gia đình Lâm cố.

"Ma ma đến hôn nhẹ ~" Tùng Tử Cố bĩu môi chạy tới.

"Cút!"Lâm Cố một cước đá văng.

"Tùng Tử Cố chớ chọc mẹ ngươi sinh khí." Tùng Tử Hiên thuần thục xuất ra một hòm thuốc, cho Tùng Tử Cố uống thuốc.

Xem ra cuộc sống như vậy sẽ kéo dài . . . . . .

_____________

Lâm Kì bên kia. . . . . .

"Lâm Kì ma ma! Chúng ta đi công viên trò chơi ~" Nghiêm Kì miệng ăn kem.

"Tốt! Mụ muốn đạp xe leo núi!" Lâm Kì miệng cũng có kem.

"Ai. . . . . ." Nghiêm Mặc Thanh thực bất đắc dĩ.

Rốt cục nên cùng một chỗ thì đã cùng một chỗ, nên viên mãn cũng đã viên mãn .

Tiếp theo, sẽ càng hạnh phúc đi!

————HAPPY END————

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: