Ức gà và mèo con




Cảnh báo có cảnh hơi người nhớn!





Cuộc sống của hai người sau khi tốt nghiệp đại học cũng trở nên bận rộn hơn, mỗi ngày họ đều rời khỏi nhà vào lúc tờ mờ sáng, và chỉ trở về nhà khi màn đêm đã buông xuống khắp nơi thủ đô hoa lệ. Soonyoung làm việc ở một ngân hàng lớn, trở thành một nhân viên văn phòng kiểu mẫu, trong khi đó Jihoon lại là một giáo viên trẻ tuổi ở trường cấp hai. Tính chất công việc của hai người rất khác nhau, có đôi khi Soonyoung còn phải tăng ca đến tận nửa đêm, hay Jihoon thì phải vùi đầu vào mấy xấp bài kiểm tra ở trường mỗi khi có kỳ thi cử. Tuy vậy nhưng tình yêu của họ qua bao năm tháng thì vẫn cứ mãi vẹn nguyên, không gì có thể lay chuyển được.

Năm thứ tư sau khi ra trường, Soonyoung từ một nhân viên thấp cổ bé họng không có nhiều tiếng nói, sau từng ấy năm cố gắng, bây giờ anh đã được thăng chức trở thành trưởng phòng tài chính ngầu đến không tả nỗi. Điều đầu tiên anh làm sau khi thăng chức đó là dành tặng cho gia đình mình và gia đình bố mẹ Lee một chuyến du lịch đến nước Pháp vô cùng lãng mạn. Điều thứ hai mà Kwon Soonyoung làm không phải là mua nhà mới hay mua một chiếc xe khác xịn hơn, mà là hiện thực hóa ước mơ học thạc sĩ bấy lâu nay của bé cưng nhà mình.

Mục tiêu của Jihoon đó là trở thành một giảng viên đại học, tuy nhiên bất kỳ ai muốn trở thành giảng viên đều phải có bằng cấp từ thạc sĩ trở lên. Thời gian đầu khi hai người vừa ra trường, phần lớn thời gian đều dùng để đi làm và kiếm tiền, ngoài trừ tiền nhà ra còn có rất nhiều khoản cần phải chi, vì vậy Jihoon đành tạm gác lại ước muốn học thạc sĩ của mình.

Cho đến một buổi chiều đẹp trời, khi Jihoon vẫn còn đang bận rộn với nồi canh của mình trong bếp, hoàn toàn không để ý đến người kia đã trở về nhà từ khi nào. Thì Kwon Soonyoung từ phía sau đột nhiên bế bổng cậu lên khiến Jihoon giật thót, tên hổ ngốc này còn ôm cậu xoay mấy vòng mới chịu dừng, lúc anh thả cậu xuống, Jihoon vẫn còn cảm thấy chóng mặt.

"Bé cưng à, anh cuối cùng cũng đã thực hiện được ước mơ bấy lâu nay của em rồi. Em có thể học thạc sĩ rồi, Lee Jihoon!"

Và Jihoon đã bắt đầu con đường học thạc sĩ của mình như thế, về vấn đề tiền học thì tất nhiên là do một tay Kwon Soonyoung và bố Lee lo liệu. Ban đầu Jihoon còn cảm thấy áy náy, đường đường là con trai lớn rồi mà cũng không thể tự lo được cho bản thân mình, lại còn phải để bố và bạn trai hỗ trợ tài chính cho. Sau khi nghe được điều này, bố Lee và cả Soonyoung đã mắng cậu là đồ ngốc, miễn là điều đó làm bé cưng vui, những chuyện khác đều không quan trọng.

Mỗi sáng Soonyoung sẽ chở cậu đi làm, trường cấp hai nơi Jihoon công tác chỉ cách chỗ làm của anh tầm năm phút đi xe, đến giờ ăn trưa thì hai người sẽ luôn ăn cơm cùng nhau. Buổi chiều Jihoon sẽ luôn đứng ở cổng trường để chờ bạn trai đến đón, hệt như hồi hai người vẫn còn là sinh viên, sau khi hai người trở về nhà và ăn tối cùng nhau thì Jihoon cũng bắt đầu chuyện học hành của mình.

Jihoon đã đăng ký chương trình đào tạo thạc sĩ theo kiểu đào tạo từ xa, vậy thì cậu không cần phải đến trường vẫn sẽ có thể tham gia các lớp học đầy đủ và đúng giờ. Jihoon thường phải học đến tối muộn, có đôi khi Soonyoung nằm ở ngoài phòng khách xem hết hai bộ phim rồi mà bé cưng vẫn chưa học xong. Có hôm khác, anh vô tình đi ngang phòng của cậu thì phát hiện Jihoon vậy mà lại ngủ quên mất, mà giọng của vị giáo sư kia thì vẫn cứ đều đều trên màn hình. Soonyoung nhìn hai gò má vốn trắng mịn kia nay đã hóp lại ít nhiều thì thương vô cùng, nhưng đây là lựa chọn của cậu, anh chỉ có thể ở một bên ủng hộ và chăm sóc cho bé cưng cẩn thận.

Cuối tuần nào hai người cũng dành thời gian cho nhau, có hôm thì đi cắm trại, hôm thì lại về nhà bố mẹ chơi, còn hôm nay vì Seoul có một trận mưa lớn, hai người ban đầu vốn định sẽ đi siêu thị mua ít đồ cuối cùng cũng không đi đâu được, đành ở nhà dọn dẹp một chút.

Gần đây Soonyoung rất chăm tập thể hình, không biết ở chỗ làm có ai đã nói gì đó con hổ ngốc này hay không mà tháng trước Kwon Soonyoung mang về một giàn tạ đa năng đặt trong phòng làm việc, mỗi ngày sau khi giải quyết xong mớ giấy tờ thì Jihoon lại thấy người yêu mình nhiệt tình tập luyện.

Thật ra dáng dấp của Soonyoung không tệ, lưng ngắn chân lại dài, do đó so với chiều cao thực tế là 1m78 thì anh trông cao hơn hẳn. Lúc trước khi còn học đại học, hai người rất thường xuyên đi tập gym cùng nhau. Soonyoung thích tập thân trên còn Jihoon thì lại thích tập thân dưới. Nhưng lúc đó ý chí tập luyện của anh không bằng Jihoon, vậy nên sau một thời gian bé cưng đã đô con hơn trông thấy. Điều này ít nhiều đã ảnh hưởng đến lòng tự trọng cua Kwon Soonyoung.

Nên bây giờ anh quyết tâm sẽ phục thù.

Hai vị hàng xóm Choi Seungcheol và Kim Mingyu chính là khách quen của phòng gym, một tuần bảy ngày thì họ đã ở đó năm ngày. Thế là Soonyoung càng có thêm động lực để tập, với ước mơ một ngày nào đó sẽ theo kịp những người anh em của mình.

Đi kèm với việc luyện tập thì tất nhiên chuyện ăn uống cũng bị hạn chế. Không thể tự do ăn những món mình thích, ức gà từ lâu cũng nằm trong khẩu phần ăn mỗi ngày của cậu Kwon. Anh ăn nhiều tới nỗi trong giấc mơ Soonyoung còn mơ thấy bản thân bị một con gà đè lên người, giật mình tỉnh dậy thì phát hiện hoá ra không có con gà nào hết, chỉ là cẳng tay trắng nõn của bé cưng đang gác ngang bụng anh thôi.

Thực đơn cho buổi tối hôm nay của Jihoon là cơm cà ri và thịt heo chiên xù, trong khi của Soonyoung lại là ức gà áp chảo và một ít rau củ xào. Ban đầu anh ăn không quen, còn tính từ bỏ thì bắt gặp ông em Kim Mingyu ngồi ăn ức gà như nhai snack. Hỏi ra mới biết cu cậu dù cũng ngán đến tận cổ nhưng vì để ra oai với Wonwoo thì vẫn phải cố mà nuốt. Nghĩ đến bản thân mình cũng muốn ra oai với Jihoon, Soonyoung cũng đành cố. Nhìn bé cưng ngồi ở đối diện ăn uống ngon miệng thế kia, lại nhìn vào đĩa cơm của mình chỉ toàn là ức gà, thôi thì hy sinh một chút, sau này gặt hái quả ngọt cũng không muộn.

Jihoon làm sao mà không đoán ra được tâm tư của con hổ ngốc Kwon Soonyoung. Cậu biết thừa tên này vì muốn ra oai với mình nên mới chăm chỉ tập luyện rồi ăn uống cực khổ như thế. Đêm nào nằm trên giường Jihoon cũng nghe anh than thở về cái tay đau nhức của mình, sau lại đó lại vòi cậu xoa bóp cho. Soonyoung than thở nhiều tới nỗi, bây giờ chỉ cần anh vỗ vỗ vào tay mình mấy cái, Jihoon sẽ mắng anh là đồ không biết tự lượng sức mình nhưng rồi sau đó vẫn nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Jihoon ăn xong phần của mình rồi mà người đối diện vẫn còn sót lại mấy miếng ức gà trong đĩa, xem chừng có vẻ là ngán lắm rồi. Cậu dẹp bát đĩa của mình vào bồn rồi lại đi đến ngồi xuống bên cạnh Soonyoung, con hổ ngốc ngay lập tức buông đũa xuống rồi vươn tay ôm eo bé cưng, đầu cũng tựa vào hõm cổ cậu.

"Anh thấy mình như sắp biến thành miếng ức gà đó luôn rồi..."

"Có ai bắt anh phải ăn đâu. Cứ ăn uống thoải mái thôi, đâu cần phải ép bản thân như thế chứ."

Soonyoung ra vẻ tủi thân lắm, cứ dụi tóc vào cổ bé cưng, bàn tay cũng không ngoan ngoãn gì mấy khi cứ liên tục muốn mò vào trong áo của cậu, nhưng mấy lần đều bị Jihoon gạt ra.

"Anh đã cược với Mingyu rồi, tuần này anh phải giảm được 2% mỡ cơ, nếu không anh sẽ phải khao thằng nhóc đó một chầu thịt nướng."

Mấy hôm trước Jihoon cũng có nghe hai người họ nhắc tới vụ cá cược vụ này. Tất nhiên với một người hiếu thắng như Soonyoung thì anh sẽ không dễ dàng chấp nhận thua cuộc rồi, vậy thì chỉ còn cách là phải cố gắng thôi.

Jihoon cũng bó tay, nhìn người trong lòng mình trong ngừng dụi qua dụi lại, cậu đánh nhẹ vào bả vai anh một cái.

"Anh cũng rảnh quá ha, không có gì làm lại đi cá cược với nó."

"Biết sao được chứ, em bận học mà, anh cũng không nỡ làm phiền em."

Jihoon lại mềm lòng rồi. Phải nói là từ khi cậu học thạc sĩ, Soonyoung cũng không bám cậu 24/7 như trước nữa. Anh luôn hỗ trợ cho cậu mọi thứ, kể cả việc bản thân sẽ phải chịu thiệt thòi vì có những đêm Soonyoung phải ngủ một mình. Tuy không than phiền gì mấy nhưng Jihoon biết người nọ vì quá trình học thạc sĩ của mình mà đã chịu không ít tủi thân.

"Nhìn anh thế này em cũng không nỡ tiếp tục luôn đó. Một tuần qua anh ăn ức gà đủ rồi, hôm nay xem như cheat day cũng được mà." Bé cưng vừa nói vừa hôn hôn vào má người yêu mấy cái.

"Nghe cũng hợp lý đấy," Soonyoung xoa cằm suy nghĩ, "Hay là tối nay anh ăn tráng miệng nhỉ?"

Bây giờ cũng đã bảy giờ, tên này lại muốn ăn tráng miệng. Bên ngoài trời mưa to như thế, trong nhà hai người cũng không còn nhiều đồ ăn. Ăn tráng miệng là ăn gì chứ, Jihoon cũng cảm thấy khó hiểu.

"Tráng miệng? Anh muốn ăn gì?"

Chỉ thấy Kwon Soonyoung nhìn cậu bằng một vẻ mặt lưu manh, bàn tay cũng ôm eo cậu chặt hơn, kéo bé cưng ngồi sát vào người mình. Sau đó Soonyoung không nói gì, dùng ngón tay chỉ vào ngực cậu, xem như câu trả lời.

À, hóa ra là vậy.

Cái tên lưu manh này!

Jihoon giờ mới hiểu ra, cậu cốc vào trán Soonyoung một cái, dứt khoát đứng dậy không thèm để ý đến con hổ thúi này nữa. Sau lưng cậu vang lên tiếng cười khúc khích, lúc Jihoon đã đi ra đến phòng khách liền tò mò không biết người kia làm gì, quay lưng lại thì thấy Soonyoung vẫn đang xử lý mấy miếng ức gà của mình.

Thành thật mà nói thì cũng đã khá lâu rồi hai người không cùng nhau làm chuyện thân mật. Mấy năm nay sống cùng nhau, Jihoon cũng đã quên mất cơn đau của lần đầu tiên vụng về năm ấy, cậu dần biết cách phối hợp với Soonyoung, cũng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Bình thường trong một tuần bọn họ sẽ làm hai ba lần gì đó, dù sao hai người cũng là đàn ông trai tráng khỏe mạnh, lại còn đang ở trong độ tuổi tràn trề tinh lực nhất, đối với phương diện này tất nhiên cũng có nhu cầu cao hơn. Nhưng dạo gần đây do cậu bận rộn với việc học của mình, Soonyoung cũng không đòi hỏi gì quá đáng. Tất nhiên là mấy lần anh trốn vào nhà tắm dội nước lạnh để giải quyết, Jihoon cũng biết.

Thôi thì lâu lâu thưởng cho hổ một bữa ăn ngon, bản thân cũng không mất mát gì nhiều. Jihoon thầm nghĩ

Mấy tiếng sau đó, Lee Jihoon, người đã vô cùng hối hận vì quyết định của mình, hiện tại đang nằm sấp trên giường, đến thở cũng không ra hơi. Cái tên lưu manh bên cạnh thì xem chừng rất thỏa mãn với thành phẩm của mình, nhìn tấm lưng mướt mát mồ hôi, đầy những dấu xanh đỏ của bé cưng thì vô cùng hài lòng. Anh nằm xuống bên cạnh, vươn tay một cái là có thể ôm trọn Jihoon vào lòng. Da thịt trần trụi ma sát với nhau, kích thích đến từng lỗ chân lông.

"Anh cảm giác như tập luyện mấy ngày qua cũng không hiệu quả bằng chuyện này, chắc anh giảm được 5% mỡ luôn rồi đấy!" Soonyoung hào hứng nói.

Vớ vẩn, làm mấy chuyện này người mệt tất nhiên là cậu, tên kia xem chừng rất thích thú, cứ cách một phút lại táy máy tay chân, không xoa ngực cậu thì cũng nắn mông. Tiếc là Lee Jihoon một chút sức lực nhấc tay cũng không có, nên không thể làm gì cái tên lưu manh này được.

Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, Jihoon cũng phải hốt hoảng trước sức bền của Kwon Soonyoung. Hai người bắt đầu từ phòng khách, sau đó là bàn ăn trong phòng bếp, ghế sofa trong phòng làm việc và kết thúc ở chiếc giường quen thuộc. Thắt lưng Jihoon đau nhức kinh khủng, không chừng ngày mai cậu sẽ đi đứng không được bình thường mất.

Nằm thêm một lúc, Soonyoung phát hiện bé cưng đã thiu thiu muốn ngủ, nhưng vấn đề là hai người vẫn chưa tắm. Trên người cậu toàn là mồ hôi, bên dưới cũng nhớp nháp thứ chất lỏng nhạy cảm khó gọi tên, nếu cứ để vậy đi ngủ, ngày mai Jihoon sẽ bị ốm mất. Thế là Soonyoung vận dụng toàn bộ những gì bản thân tập luyện mấy ngày qua, một phát bế Jihoon lên vô cùng nhẹ nhàng. Anh bế bé cưng vào bồn tắm, xả một bồn nước ấm rồi bản thân cũng ngồi vào ngay sau đó. Soonyoung cẩn thận lấy hết những thứ còn sót lại bên dưới, đổi lại là mấy lời cằn nhằn như mèo con làm nũng của Jihoon.

"Đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, mà anh cứ thích cho vào bên trong cơ!"

Có một điều đặc biệt đó là mỗi khi hai người làm chuyện người lớn xong, Jihoon mệt rồi sẽ trở nên vô cùng cáu kỉnh, sơ hở một chút sẽ xù lông cằn nhằn Soonyoung mãi thôi. Những lúc như thế này Soonyoung sẽ cưng nựng bé cưng nhiều hơn một chút, mèo con hài lòng rồi sẽ không còn khó chịu nữa.

Hai người tắm táp qua một chút, Soonyoung lại bế bé cưng về giường, tất nhiên quần áo cũng là một tay anh mặc cho Jihoon. Bé cưng dù buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn không quên hé mắt nhìn con hổ mình nuôi một cái, xem cái vẻ mặt hí ha hí hửng của hắn kìa, thật đáng ghét mà.

"Xem ra anh ăn tráng miệng ngon quá ha, cười toác cả miệng luôn mà.."

Soonyoung bị nói trúng tim đen cũng không tức giận, chỉ cười cười rồi cúi xuống hôn lên mặt bé cưng mấy cái. So với tập thể dục đau nhức mình mẩy, lại bị thằng nhóc Mingyu kia trêu chọc, thì làm chút chuyện thân mật với bé cưng vẫn thích hơn nhiều.

Mingyu đang nâng tạ ở phòng khách, đột nhiên hắt xì một cái vang dội.

Hai người nằm tỉ tê nói chuyện một hồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Jihoon bị người ôm chặt cứng từ sau lưng, hơi thở ấm áp của Soonyoung cứ thế phả đều lên vành tai cậu. Câu nói cuối cùng mà Jihoon nghe được trước khi chìm vào giấc mộng đẹp, bất giác khiến cậu mỉm cười.

"Bé cưng cứ an tâm làm những việc em thích. Khi em quay đầu lại, anh sẽ luôn ở đó."




nếu các bạn thấy quen quen thì đúng ròi đó, cái này được lấy ý tưởng từ câu chuyện của lowg và dương fynn!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top