ngủ cùng trúc mã


Để mà nói thì Seho đúng là một tên dai còn hơn đỉa đói, từ khi có số điện thoại của Jihoon, không ngày nào là anh ta không gọi cho cậu. Tài khoản mạng xã hội của Jihoon vốn dĩ không quá nổi tiếng, sau khi được Seho nhấn theo dõi, mấy sinh viên trong trường bắt đầu tò mò không biết Lee Jihoon là ai mà lại được một trong những 'nam thần' ở trường đại học bọn họ để tâm đến. Thế là thông báo từ điện thoại của Jihoon ngày càng nhiều, đến nỗi cậu còn muốn vứt cả điện thoại của mình.

Dạo gần đây Jihoon cùng bộ đôi Mingyu và Wonwoo có một bài tập nhóm với chủ đề cực kỳ khó, không biết ông giáo sư đó nghĩ gì trong đầu mà lại yêu cầu cả lớp phải hoàn thành tất cả trong vòng một tuần. Thế là ba người bọn họ gần như ở thư viện 24/7, máy tính luôn hoạt động hết công suất, chưa kể cổ và lưng còn đau đến độ không thể nằm ngửa khi ngủ.

Jihoon gầy hẳn đi, tạng người cậu vốn không dễ tăng cân nếu không có sự hỗ trợ từ việc tập thể hình. Nhưng cũng một thời gian rồi Jihoon chưa quay trở lại phòng tập, với đống bài tập chất đầy còn hơn núi kia, cậu trông không thua kém gì mấy con zombie.

Bố mẹ Lee lẫn bố mẹ Kwon sót lắm, không nghĩ rằng lại trông thấy bé cưng của bọn họ kiệt sức như thế kia vì bài tập ở trường. Hai ông bố và hai bà mẹ thường xuyên hỏi han và nhắc nhở Jihoon phải biết giữ sức khỏe, mỗi lần như thế cậu đều ôm bọn họ cứng ngắc thay cho một lời cảm ơn.

Mà người lo lắng nhất cho Jihoon nhiều nhất chắc chắn là Kwon Soonyoung rồi.

Anh nhìn Jihoon dù mắt đã xuất hiện quầng thâm đậm đến thế nào, hằng ngày cậu vẫn chăm chỉ đến trường, vào thư viện rồi cùng mọi người làm bài tập. Đến tối trở về, Jihoon mới thật sự biểu lộ bộ dạng mệt mỏi đến độ tựa vào vai anh mà ngủ quên trên xe bus. Soonyoung sót lắm, nhưng cũng không biết phải nên làm thế nào, chuyên ngành của hai người là khác nhau, anh có muốn giúp cũng không thể.

Vậy nên Soonyoung dùng toàn bộ tâm tư của mình để chăm sóc cho Jihoon, thay cho những nỗi lo trong lòng.

Soonyoung sẽ dậy sớm hơn một chút, vì cửa sổ phòng hai người ở đối diện nhau nên anh có thể biết khi nào Jihoon đã thức dậy. Soonyoung sẽ cùng đi học với Jihoon, dù hôm đó anh chẳng có tiết đi chăng nữa. Trên tay sẽ luôn là hai phần bánh bao nhân đậu đỏ nóng hổi cùng hai hộp sữa, trong lúc chờ xe bus đến, cả hai sẽ tranh thủ ăn nó. Từ bé cho đến lớn, Jihoon chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề không có chỗ ngồi trên xe bus, vì Soonyoung sẽ luôn nhường cho cậu.

Đến trường, hai người tạm biệt nhau rồi đi đến hai tòa nhà khác nhau. Nhưng khi đến giờ ăn trưa, cả hai nhất định sẽ hẹn nhau ở nhà ăn vì mẹ Lee không cho Jihoon bỏ bữa, liền nhờ Soonyoung trông coi cậu cẩn thận. Soonyoung làm rất tốt vai trò của mình, buổi trưa nếu không ăn trong trường thì anh sẽ tranh thủ đặt đồ ăn bên ngoài mang tới rồi cả hai cùng nhau ăn. Jihoon no bụng rồi anh mới yên tâm, không những thế còn thường xuyên nhắn tin báo cáo nhiệm vụ cho mẹ Lee, 'Bé cưng ăn hết cơm rồi, mẹ yên tâm!'. Mẹ Lee đọc tin nhắn xong liền thả đến mười trái tim, xem chừng rất hài lòng với đứa con trai thứ hai này.

Nhắc đến mới nhớ, dạo gần đây trong những buổi ăn cơm trưa của hai người, hoàn toàn không thấy mặt tên Seho kia. Soonyoung tất nhiên là rất vui rồi, không phải ai cũng được phép nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm ngon miệng của Jihoon ngoài anh và bốn vị phụ huynh đâu.

"Dạo này không thấy đàn anh kia nữa nhỉ, hai người còn nói chuyện với nhau không?" Soonyoung gạt hạt cơm còn sót lại bên khóe miệng cho Jihoon, người đối diện vô cùng hợp tác nâng mặt lên cho hắn lau.

"Anh ta ồn ào quá, tớ lấy lý do mấy hôm nay bận việc học nên cũng không gặp anh ta nhiều."

Jihoon nhâm nhi bình nước ép được Soonyoung kỳ công ép cho, sau đó còn liếm liếm khóe miệng một cái. Hôm nay do cậu có dư dả thời gian nên mới ngồi đây cùng Soonyoung nói chuyện phiếm. Bài tập nhóm cũng đã dần hoàn thành, chỉ còn mỗi phần cuối nữa là có thể an tâm đi ngủ một giấc thật ngon rồi.

"Tối nay cậu có dự định làm gì không?" Jihoon hỏi.

"Tớ á? Không, tối nay tớ sinh hoạt câu lạc bộ xong lúc 7 giờ," Soonyoung uống nốt phần nước ép còn lại giúp Jihoon, từ tốn trả lời cậu, "Sao thế? Cần tớ giúp gì à?"

"Hôm nay bố mẹ tớ phải sang nhà ông bà vì hôm qua ông vừa bị té, có lẽ đêm nay bọn họ sẽ không về nhà," Jihoon thở dài khi nhắc đến người ông của mình, dù đã già nhưng vẫn đam mê trồng cây nuôi cá, kết quả là bị trượt ngã trong sân vườn, "Nên là..."

"Nên là bé cưng muốn sang ngủ với tớ đúng không?" Soonyoung hớn hở hỏi.

Jihoon da mặt mỏng, nghe thế liền xấu hổ đến đỏ bừng hai lỗ tai. Cậu búng trán Soonyoung một cái, đứng dậy xách cặp rời khỏi nhà ăn, trước khi đi còn không quên lè lưỡi trêu hắn.

"Tớ đổi ý, không thèm sang nhà cậu nữa."

Vậy mà đúng tám giờ tối, Kwon Soonyoung lên đến tận phòng cậu, một tay xách cả máy tính cùng sách vở giúp Jihoon, tay còn lại nắm tay cậu kéo đi như đang dắt trẻ con. Soonyoung còn chu đáo tắt hết đèn đóm trong nhà, trông chừng Jihoon khóa cửa cẩn thận rồi mang cậu sang nhà mình.

"Bà Kwon, bé cưng của bà đến đây."

Mẹ Kwon đang gọt trái cây trong bếp, nghe tiếng mở cửa liền ngoái người nhìn ra, nhìn thấy đứa con trai của mình cùng với Jihoon đứng bên cạnh liền bỏ dở công việc đang làm, đi đến xoa mặt cậu.

"Chào mẹ ạ,"

"Hôm nay bé cưng sẽ ngủ ở nhà mẹ nhỉ? Hai đứa ăn gì chưa?"

"Bọn con ăn cả rồi. Cơ mà bố đâu rồi mẹ?" Từ lúc vào nhà đến giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bố mình khiến Soonyoung thắc mắc.

"Ông ấy đi uống với mấy đồng đội cũ rồi, chắc sẽ về sớm thôi," Mẹ Kwon nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra đống trái cây vẫn chưa gọt xong của mình, liền giục hai đứa nhỏ mau chóng lên phòng tắm rửa thay đồ.

Nếu như phòng của Jihoon trông như một vũ trụ thu nhỏ với các gam màu chủ đạo là xanh dương, tím và hồng, cùng với mấy món đồ trang trí mang đầy hơi thở vũ trụ. Thì phòng của Soonyoung không khác gì sở thú thu nhỏ. Từ tấm thảm lót chân hoạ tiết con hổ, cho đến đống hổ bông trên giường với đầy đủ kích cỡ từ bé đến lớn cũng đủ để hiểu Soonyoung thích hổ đến cỡ nào.

Soonyoung nhường cho Jihoon tắm trước, bản thân đi lấy quần áo giúp cậu. Việc hai người sang nhà nhau ngủ là chuyện thường xuyên xảy ra, nên quần áo của Jihoon xuất hiện trong tủ quần áo của Soonyoung là điều hết sức bình thường.

Nhưng Soonyoung lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện mà anh vẫn luôn mong muốn được nhìn thấy, đó chính là khi Jihoon mặc áo của anh.

Vậy nên Soonyoung vẫn cứ như bình thường lấy một chiếc quần thun đen của Jihoon, còn không quên lấy cả quần lót, nhưng thay vì lấy chiếc áo thun quen thuộc của Jihoon thì anh lại đổi sang áo của mình. Dù sao chiếc áo đó của hai người cũng có cùng hoạ tiết, chỉ khác mỗi kích cỡ mà thôi

Kết quả là Jihoon lọt thỏm trong chiếc áo của người bạn trúc mã. Phần tay áo dài đến tận khuỷu tay cậu, chưa kể phần cổ cũng rộng khiến cả mảng da trắng trẻo kia lộ ra trong không khí. Nước xả mà Soonyoung dùng có mùi vô cùng dễ chịu, nên dù chiếc áo có hơi không đúng kích cỡ của bản thân, Jihoon cũng không có ý định cởi nó ra.

Soonyoung tắm xong cũng là gần 9h, vừa bước chân ra khỏi phòng tắm đã thấy Jihoon ngồi trên giường của mình, tựa lưng vào thành giường, trên đùi là chiếc máy tính đang được hoạt động hết công sức. Anh khẽ cười, không nói gì, dùng khăn bông qua loa lau tóc một cái rồi ngồi vào bàn học của mình.

Cả hai đều chìm vào không gian riêng của mình, tiếng gõ bàn phím là thứ duy nhất phát ra tiếng trong căn phòng. Soonyoung đột nhiên dừng lại một chút, nhìn sang đã thấy Jihoon vứt máy tính sang một bên, nằm lên gối của anh, đắp mền của anh và ngủ mất.

Soonyoung giảm tốc độ gõ phím của mình xuống một chút để không tạo ra quá nhiều tiếng động, vì hiếm hoi lắm cậu ấy mới chợp mắt được một chút.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Jihoon vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng.

Jihoon nhíu mày trở mình, không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy. Soonyoung vội vàng bắt máy, chỉ sợ sẽ làm người kia thức giấc. Vì Jihoon không lưu tên nên anh cũng chẳng biết đây là ai.

Soonyoung vừa nhấc máy, đầu dây bên kia vội vã lên tiếng.

"Jihoonie, em đang làm gì thế?" Giọng Seho lè nhè như đang say rượu, phía bên kia phát ra tiếng nhạc ầm ĩ khiến Soonyoung phải nhíu mày để điện thoại ra xa một tí. "Jihoonie? Sao em không trả lời?"

"Jihoon ngủ rồi."

"Soonyoung?" Người bên kia bất ngờ vì một giọng nói xa lạ truyền vào tai, "Sao em lại cầm điện thoại em ấy?"

Soonyoung nhìn người đang nằm ngủ trước mặt, má hồng môi cũng hồng, làn da dưới ánh đèn vàng mềm mại còn hơn em bé. Jihoon dường như đã ngủ rất say, cánh mũi phập phồng như mấy bé mèo con.

"Hôm nay cậu ấy ngủ lại nhà em, anh gọi có chuyện gì không? Nếu không thì em cúp máy đây, Jihoon không muốn ai phá giấc ngủ của cậu ấy đâu."

Nói rồi cũng không đợi đầu dây bên kia trả lời, Soonyoung liền cúp máy. Anh thở hắt ra một tiếng, trong lòng thập phần khó chịu khi anh ta cứ liên tục làm phiền bé cưng của cậu.

Soonyoung ngồi xuống đất, chống tay lên thành giường rồi ngắm nhìn người đang ngủ. Dáng vẻ khi ngủ của Jihoon rất yên bình, khuôn mặt với những đường nét mềm mại, nhưng lại không phải là dạng nữ tính. Jihoon vẫn có mặt rất nam tính, rất ngầu, nhất là khi cậu chuyên tâm vào bài tập và âm nhạc.

Soonyoung đột nhiên nghĩ lung tung rất nhiều thứ trong đầu. Không biết môi cậu ấy mềm như thế nào nhỉ? Nếu lỡ cắn mạnh quá, liệu nó có bị sưng không? Soonyoung bối rối trước đống câu hỏi bản thân tự đặt ra, tự vỗ mặt mình mấy cái cho tỉnh táo.

Anh vuốt nhẹ gò má mềm kia, hơi rụt tay lại khi người kia khẽ nhíu mày, rồi lại yên ngoan ngủ tiếp. Soonyoung bật cười, anh cũng không thể nhìn thấy bản thân hiện tại có bao nhiêu dịu dàng.

Khi Jihoon đang ở trong giấc mộng đẹp của mình, cậu chợt cảm thấy môi mình có chút ngứa ngáy, không rõ là cảm giác gì.

Thật kì lạ nhỉ?

xưng hô "bé cưng" dành cho Jihoon ổn không mọi người nhỉ? 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top