mỗi cuộn băng đều có hai mặt
Sau trận mưa hôm ấy, tất nhiên là sáng hôm sau, Jihoon bị sốt một trận nhớ đời.
Mẹ Lee nhìn con số 39 độ trong nhiệt kế mà lo lắng không thôi. Dù con trai bà có hơi thấp bé hơn những người khác, nhưng thằng bé chưa từng bị ốm vặt trước đây, không ngờ lần này lại sốt đến mơ màng cả người như thế.
Hôm nay cả hai vợ chồng bà đều phải đi làm, lúc sáng khi Soonyoung sang chờ Jihoon cùng đi học, nghe tin cậu bị sốt thì hắn vô cùng lo lắng, không biết lý do gì mà Jihoon lại ốm nặng đến thế. Nhưng ba tiết học ở trường hôm nay đều rất quan trọng, Soonyoung không thể xin nghỉ được. Hắn quyết định sẽ vẫn đến trường, nhưng hôm nay sẽ xin nghỉ làm ở công ty một hôm, về nhà sớm để chăm Jihoon.
Jihoon nằm trên phòng đắp kín chăn, trên trán vẫn là miếng dán hạ sốt, cả người nóng hầm hập như đang ở trong phòng xông hơi. Đầu cậu quay mòng mòng, rõ ràng trên trần nhà chỉ có một bóng đèn, vậy mà Jihoon lại nhìn ra có đến tận năm, sáu cái. Cậu cố gắng ngồi dậy để ăn bát cháo mà lúc sáng mẹ đã chuẩn bị, ăn được nửa bát lại cảm thấy miệng đắng kinh khủng, thế là cậu chỉ đành bỏ nửa bát còn lại, sau đó uống thuốc rồi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhắm mặt lại, hình ảnh từ đêm tối hôm qua thế mà lại không kiểm soát được, lũ lượt ào về khiến đầu Jihoon như muốn nổ tung, nước mắt cũng vì thế mà tuôn dần từ trong hốc mắt.
Một trong những điều cấm kỵ nhất trong tình yêu đối với Jihoon chính là bản thân bị đối phương phản bội, niềm tin của cậu dành cho hắn cũng vì thế mà tan vỡ dần.
Cơn sốt khiến Jihoon rơi vào giấc ngủ không lâu sau đó, mặc cho những suy nghĩ kia cứ thế bủa vây cậu. Jihoon ngủ đến mức chẳng hề nhận ra điện thoại của mình đã hiện lên hàng đống tin nhắn cũng như cuộc gọi nhỡ của ai kia. Nhưng lúc này đây, cậu cũng chẳng còn tâm trí để nghe nữa.
Cả buổi sáng, Soonyoung cứ như ngồi trên đống lửa, giảng viên gọi hắn đứng dậy để trả lời câu hỏi nhưng Soonyoung còn chẳng biết ông ấy từ nãy đến giờ đang giảng về cái gì, cuối cùng bị giảng viên nhắc nhở hắn chỉ có thể xin lỗi. Nếu không phải vì ba tiết buổi sáng hôm nay đều quan trọng thì Soonyoung đã nghỉ ở nhà để chăm Jihoon rồi, cái người đó mỗi khi bệnh đều chỉ ngủ cả ngày, tất nhiên thuốc cũng chẳng thèm uống.
Từ tối hôm qua, Soonyoung đã không thấy Jihoon đang trực tuyến, nghĩ rằng cậu đang học nên cũng chẳng làm phiền. Trên đường về nhà hắn còn bị mắc mưa một trận, may sao Soonyoung luôn mang theo dù mỗi khi ra đường nên thành ra quần áo chỉ bị dính ướt một chút. Sau khi đã tắm táp xong xuôi, Soonyoung vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ Jihoon, sợ rằng cậu lại ra đường mà quên không mang dù, có lẽ còn đang mắc kẹt ở thư viện. Hắn nhắn tin rồi lại gọi rất nhiều cuộc, nhưng kỳ lạ là đầu dây bên kia đều báo bận, mà mưa ở bên ngoài ngày càng lớn, dường như không có dấu hiệu sẽ tạnh sớm. Soonyoung lo lắng, cuối cùng đành nhắn tin hỏi mẹ Lee không biết Jihoon đã về nhà hay chưa.
Không ngờ mẹ Lee lại nói, Jihoon đã về nhà từ một tiếng trước rồi, bây giờ thằng bé đang ngủ.
Jihoon chưa bao giờ về nhà trước một mình mà không nhắn tin cho hắn, vì hôm nào hai đứa cũng về cùng nhau, nếu hôm đó có xảy ra chuyện đột xuất gì thì cả hai đều sẽ thông báo cho đối phương biết. Cậu ấy cũng không phải tuýp người không hay nghe điện thoại, nhất là khi cuộc gọi đó đến từ bố mẹ hay Soonyoung, vậy mà hôm nay Jihoon không những không nghe điện thoại của hắn, cậu còn về nhà trước mà chẳng nói với Soonyoung một câu.
Không lẽ mình lại ngốc nghếch làm chuyện gì khiến cục cưng giận rồi sao?
Soonyoung suy nghĩ mãi cũng chẳng biết bản thân đã làm gì sai, trằn trọc một hồi mới có thể rơi vào giấc ngủ. Đến sáng theo thói quen sang căn nhà đối diện để cùng Jihoon đi học thì hắn mới biết cậu đang bị sốt cao.
Vừa kết thúc tiết học cuối cùng, Soonyoung ngay lập tức khoác ba lô lên rồi mau chóng chạy về nhà. Trên đường về còn không quên ghé vào quán ăn quen thuộc để mua một phần cháo thịt bằm, sau đó hắn đến nhà thuốc, mua thuốc hạ sốt và các loại thuốc có liên quan, còn đặc biệt dặn dò người bán ở đó đừng lấy loại thuốc có thành phần này, vì lúc trước khi uống Jihoon đã bị dị ứng.
Soonyoung mua đủ đồ rồi thì liền trở về nhà, nhưng không phải nhà của mình mà là căn nhà quen thuộc ở phía đối diện. Hắn thuần thục lấy chìa khóa dự phòng mà bố mẹ Lee đặt bên trong hòm thư trước cửa, mở cửa rồi bước vào nhà. Bên trong không bật đèn, căn nhà im ắng cho thấy dấu hiệu người kia vẫn còn đang ngủ trên phòng. Soonyoung hâm nóng lại cháo, cẩn thận đọc giấy hướng dẫn mà người bán thuốc đã ghi cho mình, sau đó lấy đúng loại thuốc rồi cho vào khay, không quên rót thêm một cốc nước đầy rồi mang lên phòng cho cậu.
Soonyoung nhẹ nhàng mở cửa, bên trong không có chút ánh sáng nào do Jihoon vẫn chưa kéo rèm. Cậu nằm trên giường, đắp chăn kín mít, dù nhiều lần Soonyoung dặn là khi bị ốm thì không được trùm chăn kín như vậy. Hắn nhìn bộ quần áo sũng nước trong giỏ quần áo bẩn ở sau cánh cửa liền lờ mờ đoán được lý do cậu bị ốm. Soonyoung thở dài, đặt khay đựng cháo cùng thuốc xuống chiếc tủ kê đầu giường, sau đó gọi Jihoon dậy.
"Bé cưng, dậy ăn cháo rồi uống thuốc nào."
Jihoon bị sốt nên ngủ đến mơ màng, liền bị ai đó lây dậy, cậu khó khăn mở mắt, nghe giọng nói quen thuộc liền nhận ra đó là ai.
Từ bé đến lớn, mỗi khi Jihoon bị ốm chỉ có mỗi mẹ Lee chăm được cậu, vì Jihoon bị ốm sẽ cực kỳ nhõng nhẽo và hay mè nheo. Sau này mẹ Lee bận rộn công việc nên có khi không có thời gian chăm sóc cậu được, công việc đó sẽ được giao cho Soonyoung. Hắn thích thú nhìn dáng vẻ làm nũng hiếm có của Jihoon khi cậu ốm, giọng mũi đặc sệt lại, phát âm còn hơi dính chữ vô cùng đáng yêu. Qua mấy lần kinh nghiệm chăm mèo ốm, Soonyoung nghĩ hương pháp hữu hiệu đó nhất chính là dỗ ngọt cho đến khi Jihoon chịu ăn mấy muỗng cháo rồi uống thuốc.
Jihoon mệt mỏi ngồi dậy dưới sự trợ giúp của Soonyoung, không ngờ người mình không muốn gặp nhất vào lúc này thì bây giờ lại đang ở đây và chăm mình ốm. Jihoon nhìn hắn vụng về bưng bát cháo hẵng còn nóng, cẩn thận múc một muỗng nhỏ rồi thổi cho thật nguội, sau đó hướng về phía cậu. Jihoon lắc đầu, muốn tự mình ăn nhưng người kia lại không chịu mà khăng khăng muốn bón cho cậu, hết cách Jihoon đành phải chậm chạp há miệng ăn từng muỗng cháo do Soonyoung bón.
"Sao hôm qua cậu lại không nghe điện thoại của tớ thế? Làm tớ lo muốn chết" Soonyoung hỏi, trong khi miệng vẫn đang thổi từng muỗng cháo cho Jihoon.
Cậu chẳng biết phải giải thích như thế nào, chẳng nhẽ lại nói toẹt ra với Soonyoung rằng đêm qua tớ thấy cậu ôm người khác? Jihoon chợt nhận ra, có lẽ bọn họ không thật sự hợp nhau như bọn họ vẫn thường nghĩ. Cậu luôn là đứa hay nghĩ nhiều, còn hắn ngược lại là người rất vô tư. Jihoon như một cơn mưa rào đáng ghét vào mùa hạ, còn Soonyoung chính là mặt trời ấm áp vào mùa đông.
Người bị ốm thường sẽ hay có những suy nghĩ tiêu cực, Jihoon cũng không phải ngoại lệ.
"Kwon Soonyoung, đột nhiên tớ nghĩ..."
Thanh âm vốn trong trẻo chỉ sau một cơn sốt đã trở nên trầm đục khó chịu, xen lẫn trong đó là một chút nghẹn ngào không biết từ đâu mà có.
"Ừm? Tớ đang nghe đây bé cưng"
"Đột nhiên tớ nghĩ, chúng ta không thật sự hợp nhau đến thế"
Bàn tay đang chuẩn bị múc muỗng cháo tiếp theo của Soonyoung đột nhiên dừng lại, hắn sững sờ nhìn người trước mặt.
"Jihoon, cậu đang nói-"
"Kwon Soonyoung, tớ muốn dừng lại."
Lần đầu tiên trong đời, Soonyoung cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Hắn từ bé đến lớn chưa từng yêu đương cùng ai, Jihoon chính là mối tình đầu tiên và duy nhất. Bản thân chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì nên Soonyoung sợ mình sẽ làm tổn thương cậu, vì vậy hắn luôn cố gắng học cách trở thành một người bạn trai tốt. Soonyoung luôn chiều theo mọi yêu cầu của Jihoon, dù là khi cả hai còn là những đứa trẻ cho đến lúc trưởng thành, hắn cũng đều chiều chuộng cậu hết mức, không để cậu phải thiệt thòi.
Kwon Soonyoung còn có tính cách hơi nóng nảy, giống với bố Kwon, người đã ở trong quân đội trong hơn hai mươi năm, tật xấu này của hắn biểu hiện rõ nhất những lúc ở phòng tập nhảy. Soonyoung yêu cầu độ chính xác rất cao mỗi khi thực hiện động tác, và tất nhiên khi có những thành viên không thể theo kịp dù đã được hắn hướng dẫn nhiều lần, Soonyoung sẽ nổi nóng mà mắng bọn họ không tập trung. Hắn cũng biết cái tính nết xấu xí này của mình nên luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc, không muốn chỉ vì một phút bốc đồng của bản thân mà nói những điều không hay với Jihoon.
Vì một người mà Soonyoung như quay trở lại là một đứa trẻ, ngây ngô học cách yêu để người đó luôn được hạnh phúc.
Nhưng bây giờ Jihoon lại nói muốn dừng lại.
" y dà lần này bé cưng sốt cao thật nhỉ, lần đầu tớ thấy cậu biết nói giỡn luôn cơ đấy!"
"Soonyoung..."
"Nhưng mà hôm qua cậu lại không mang dù khi ra ngoài đúng không? Bảo sao hôm nay lại bị ốm! Tớ đã nhắc bao nhiêu lần rồi, cậu lại chẳng bao giờ nghe lời tớ cả."
"Soonyoung à, tớ..."
"Nào, bé cưng uống thuốc để mau hết bệnh th-"
"Kwon Soonyoung, cậu không nghe tớ nói gì sao!" Jihoon đột nhiên hét lớn, lại quên mất bản thân đang bị ốm, kết quả là ho một trận,
Soonyoung đặt lại bát cháo đã vơi một nửa lên bàn, hắn cắn chặt môi, chỉ có thể nhìn xuống sàn nhà, cảm xúc lúc này rối tung cả lên, điều hắn lo sợ nhất cuối cùng lại xảy ra theo một cách không ngờ tới.
"Sao đột nhiên cậu lại muốn dừng lại? Tớ làm gì sai sao?" Soonyoung không biết trong giọng nói của mình lúc này đã có bao nhiêu ủy khuất, như thể chỉ cần nghe Jihoon nói thêm một câu nào, hắn sẽ òa khóc một trận.
"Cậu chẳng làm gì sai hết, chỉ là tớ cảm thấy chúng ta không hợp nhau thôi." Jihoon thều thào nói.
"Kwon Soonyoung, chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian đi, tớ muốn suy nghĩ lại một số chuyện."
.
thật ra cả hai đều là những người lần đầu biết yêu, Jihoon nhạy cảm và luôn cảm thấy thiếu an toàn, Soonyoung thể hiện tình cảm chân thành của mình thông qua việc luôn chiều chuộng Jihoon và học cách thay đổi những thói quen xấu của bản thân.
nhưng mng phải hiểu là, chỉ việc thể hiện tình cảm thôi là chưa đủ, mà quan trọng nhất là phải xây dựng niềm tin cho đối phương. nhất là trong trường hợp này, Jihoon là người luôn cảm thấy bản thân không xứng với tình cảm của Soonyoung.
ây dà nói chung là bọ cạp tháng 11 nó nhạy cảm và overthinking ghê lắm mng ạ, minh chứng cụ thể từ tác giả 🤔
nói gì thì nói vẫn mê cách anh Kwon gọi bồ là bé cưng mặc dù ảnh đang rưng rưng muốn khóc 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top