Chương 71+72
CHƯƠNG 71:NGÔ THẾ HIÊN CẦU THÂN.
Sau khi Đại phu nhân rời khỏi đó thì đến phòng Lâm Châu Huyền, Lâm Châu Huyền bị phạt cấm túc, giờ phút này đang tức giận nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trừng trừng đỉnh giường.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ ê của Lâm Châu Huyền, Đại phu nhân không khỏi đau lòng lo lắng, nói: “ Châu Huyền à, con vực dậy tinh thần cho mẹ, mới như vậy liền nhận thua sao?”
“Mẹ…” Lâm Châu Huyền bổ nhào vào lòng Đại phu nhân, nức nở, “Cha lại có thể vì con tiện nhân đó mà đánh con! Phụ thân chưa từng đánh con cái nào, có phải phụ thân đã vứt bỏ con rồi hay không?”
“Hôm qua là do lão gia nóng quá, sao ông ấy có thể bỏ con chứ, con đừng quên, sau lưng mẹ còn có cả Tiêu gia, còn Lâm Duẫn Nhi nó có cái gì, một đứa mồ côi, xinh đẹp tài đức so với gia thế thì tính là gì?”
“Nhưng nó còn được Hoàng thượng phong làm Huyền Quân…” Lâm Châu Huyền căm giận nói, “Sau này gặp nó, chẳng lẽ con phải hành lễ với nó?”
“Huyền Quân là cái thá gì, mẹ con chính là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân! Con là đích nữ, hành lễ với nó, nó nhận nổi sao? Hiện giờ con ngoan ngoãn ở trong phòng luyện chữ vẽ tranh, qua mấy ngày nữa, mẹ sẽ cầu xin lão gia ngừng trách phạt con, lão gia vẫn rất thương con. Con cứ bình tĩnh ở chỗ này, yên tâm chớ loạn!”
“Nữ nhi đã biết.”
Trong thư phòng, Lâm Cát Chiêm đang đọc sách, Lưu quản gia mới nhậm chức bỗng nhiên bước vào, nói có việc bẩm báo.
“Chuyện gì?” Lâm Cát Chiêm không ngẩng đầu, hỏi.
“Lão gia, Lục vương gia đến cầu thân Tam tiểu thư.” Lưu quản gia khó xử nói, “Nô tài không biết có nên để Lục vương gia vào hay không?”
“Chuyện này…” Lâm Cát Chiêm nhất thời cũng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Thất vương gia và Lục vương gia, cả hai ông đều không đắc tội nổi, trừ phi là muốn cáo lão hồi hương, nhưng vi phạm lời dặn của Thất vương gia thì cũng chỉ có cáo lão hồi hương thôi. Chuyện đến nước này, chỉ có thể giải quyết khẩn cấp, Lâm Cát Chiêm nói: “Mau mời Lục vương gia đến đại sảnh!”
“Dạ, lão gia.”
Lâm Cát Chiêm chạy nhanh đến đại sảnh, Lưu quản gia đã nhanh chóng dẫn Ngô Thế Hiên đến, mấy người đi theo sau, mỗi người đều khiêng một cái rương.
“Thần tham kiến điện hạ, không biết điện hạ đến tệ xá, có gì căn dặn?” Lâm Cát Chiêm dập đầu, cung kính hỏi han, trong lòng cũng bất ổn.
“Thừa tướng không cần đa lễ.” Ngô Thế Hiên thấp giọng nói.
“Lưu quản gia, mang dâng trà.”
“Không cần!” Ngô Thế Hiên xua tay, “ Lâm thừa tướng, hôm nay bản vương đến là cầu thân với Tam tiểu thư, đây là sính lễ.”
Gia nô của Lục vương phủ lần lượt mở từng rương trong tay ra, bày sính lễ ra trước mặt Lâm Cát Chiêm: năm nhánh sâm tuyết[1] ngàn năm, hai viên dạ minh châu, một rương trang sức bằng vàng và ngọc, năm tờ khế đất, một phủ đệ, trên tờ giấy cuối cùng có viết: một phần năm gia sản của Lục vương phủ!
Lâm Cát Chiêm tim đập chân run, sính lễ hậu hĩnh như thế, ở nước Lăng Nguyệt này hẳn là đứng đầu tiên.
“Thừa tướng gia, bản vương ngưỡng mộ Tam tiểu thư đã lâu, hy vọng Thừa tướng gia có thể tác thành.”
Thấy Lục vương gia nói chuyện nhún nhường, trong lòng Lâm Cát Chiêm càng thêm rối rắm, “Điện hạ cũng biết, Nhi nhi cá tính quật cường, có nhiều ý kiến, người làm cha như thần cũng không cách nào chi phối. Điện hạ đợi chút, thần đi gọi Nhi nhi đến, hỏi ý của Nhi nhi đã. Lưu quản gia, mau gọi Nhi nhi đến đây.”
Lưu quản gia mau chóng chạy đến Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê ngăn Lưu quản gia ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, hỏi: “Lưu quản gia tìm Tam tiểu thư có chuyện gì? Mộc Tê sẽ giúp Lưu quản gia chuyển lời.”
“Mộc Tê cô nương, Lục vương gia đến quý phủ cầu thân, lão gia không biết ứng phó thế nào, cho nên sai lão nô đến mời Tam tiểu thư qua đó, hỏi ý kiến của Tam tiểu thư một chút.”
Mộc Tê gật đầu, nói: “Lưu quản gia xin chờ ở đây, Mộc Tê đi gọi Tam tiểu thư.”
Một lát sau, Mộc Tê dẫn Lâm Duẫn Nhi ra cửa, thấy Lâm Duẫn Nhi, Lưu quản gia liền nói: “Tam tiểu thư, lão gia mời tiểu thư qua đó một chút để gặp Lục vương gia.”
“Lục vương gia?” Lâm Duẫn Nhi lạnh lùng nói, “Hôm qua không phải ta đã từ chối tứ hôn của Hoàng thượng, phụ thân hẳn phải hiểu suy nghĩ của ta chứ. Lưu quản gia, việc này để phụ thân tự làm chủ đi, Nhi nhi sẽ nghe theo phụ thân.”
“Chuyện này…” Lưu quản gia muốn nói lại thôi.
“Lưu quản gia cứ truyền đạt lại lời của ta y như vậy cho phụ thân biết đi, phận làm con, chuyện hôn sự đương nhiên là để phụ thân làm chủ.”
Lưu quản gia nghe Lâm Duẫn Nhi nói xong, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải đi khỏi.
Đi vào đại sảnh, Lưu quản gia lặng lẽ nói lại lời của Lâm Duẫn Nhi cho Lâm Cát Chiêm nghe, Lâm Cát Chiêm hơi nhíu mày, biểu hiện trên mặt cũng vô cùng mất tự nhiên.
Lâm Cát Chiêm ngượng ngùng nói: “Điện hạ, hôm nay sức khỏe của Nhi nhi không được tốt, đang nằm nghỉ trên giường, sợ là không đến được. Đợi nó khỏe lại rồi, lão thần nhất định sẽ kêu nó đích thân tiến cung thỉnh an Lục vương gia.”
“Như Nguyệt, con đứng lại đó cho mẹ!” Bỗng nhiên, bên ngoài đại sảnh truyền đến tiếng nói của Tứ di nương.
“Con muốn kể với phụ thân!” Như Nguyệt vừa nói vừa đi vào, thưa, “Phụ thân, nữ nhi vừa mới nghe nha hoàn đưa cơm đến Trục Nguyệt Hiên nói, ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên nghe được tiếng nói của nam nhân.”
“Đứa con này…” Tứ di nương đuổi theo vào, nhìn thấy Ngô Thế Hiên, lập tức quỳ xuống hành lễ, “Thần phụ tham kiếm Lục điện hạ, xin thỉnh an Lục điện hạ.”
Lâm Cát Chiêm trừng mắt nhìn Như Nguyệt và Tứ di nương, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Như Nguyệt, không được nói bừa! Lâm Tuyết, còn không mau dẫn nó ra ngoài!”
Tứ di nương đứng dậy, giữ chặt Như Nguyệt, “Nguyệt nhi, đi thôi con, chuyện không chắc chắn thì không nên nói lung tung.”
“Mẹ, nữ nhi thực sự nghe nói vậy mà!” Hai mẹ con kẻ xướng người họa.
“Như Nguyệt!” Lâm Cát Chiêm lớn tiếng trách mắng, “Còn không đi!”
Ngô Thế Hiên chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Nếu Tam tiểu thư có bệnh trong người, bản vương nên đến thăm mới đúng, Thừa tướng, mau dẫn đường.”
“Việc này…” Lâm Cát Chiêm oán hận trừng mắt liếc Như Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, “Vương gia thân thể ngàn vàng, Nhi nhi bệnh nặng, nếu lây cho Vương gia, thần thực sự không gánh vác nổi.”
“Không sao!” Ngô Thế Hiên đứng lên, nói: “Nếu Nhi nhi không khỏe, bản vương cũng sẽ nóng ruột cả ngày, không lòng dạ nào giúp phụ hoàng xử lý quốc sự, ông càng gánh vác không nổi! Đi thôi!”
Ngô Thế Hiên đi ra ngoài trước, Lâm Cát Chiêm chột dạ bám theo sau Ngô Thế Hiên, chỉ đường cho Ngô Thế Hiên.
Như Nguyệt cười vui chọc chọc cánh tay của Tứ di nương, Tứ di nương cũng hài lòng mỉm cười, gõ trán Như Nguyệt, yêu chiều nói: “Thông minh lắm, đi, đi xem Tam tiểu thư có kết cục thế nào!”
Người giữ cửa của Trục Nguyệt Hiên vẫn là Mộc Tê. Nhìn thấy mấy người sắc mặt âm trầm đang đi tới, Mộc Tê lập tức ngăn họ ở trước cửa rồi hành lễ, cơ thể bít kín chỗ ra vào: “Nô tỳ tham kiến Lục vương gia, lão gia, Tứ di nương, Tứ tiểu thư.”
“Không cần, mau tránh ra!” Lâm Cát Chiêm không kiên nhẫn quát.
Mộc Tê quỳ dưới đất, cúi đầu nói: “Xin lão gia đợi chút, tiểu thư đã dặn, không có sự đồng ý của tiểu thư, bất cứ ai cũng không được tiến vào.”
[1] Sâm tuyết: còn gọi là nhân sâm tuyết, hay nhân sâm ngọc, được trồng ở độ cao 4800m trên cao nguyên tuyết phủ, hệ thảo mộc thiên nhiên lâu năm, có tác dụng tư âm tráng dương, công hiệu kháng suy kéo dài tuổi thọ. Đặc biệt hiệu quả đối với những người tay chân tê liệt, phong thấp dạng khớp. Cách dùng: Chiên, hấp, luộc, xào, nấu canh, ngâm rượu. (Nguồn: dịch từ Baidu)
----------------------------
CHƯƠNG 72:HUYNH VĨNH VIỄN KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC ĐẾN NGÀY ĐÓ.
“Mộc Tê, ngươi đúng là nhà hoàn không có mắt, mau tránh ra!” Tứ di nương nói, “Ngày thường, viện của Tam tiểu thư đều mở rộng cửa, hôm nay sao lại cố thủ canh phòng nghiêm ngặt. Mộc Tê à, ngươi cứ không để cho điện hạ cùng chúng ta vào, người khác sẽ nghĩ trong viện của Tam tiểu thư có cổ quái, nếu hạ nhân đồn bậy bạ bên trong chứa chấp nam nhân, chẳng phải là phá hủy thanh danh của Tam tiểu thư sao.”
“Lâm Tuyết, bà nói xằng bậy gì đó!” Lâm Cát Chiêm liếc Tứ di nương một cái.
Mộc Tê đứng lên, nhìn Tứ di nương, ánh mắt không hề sợ hãi, nói: “Chẳng lẽ Tứ di nương không biết, Tam tiểu thư đã được Hoàng thượng phong làm Bình Dương Huyền Quân, nơi ở của Huyền Quân, là nơi bất cứ kẻ tạp nham nào cũng có thể vào sao?”
“Hừ!” Như Nguyệt hừ một tiếng, nói với Mộc Tê, “Chẳng là chỉ là nô tỳ mà thôi, cũng dám ra oai ở trước mặt Vương gia và chủ tử, còn nói mấy lời thô tục đó, đúng là không biết tốt xấu.”
“À.” Mộc Tê cười cười, “Mộc Tê là nô tỳ, cũng là nô tỳ của Huyền Quân, Tứ tiểu thư, sau này nhìn thấy Tam tiểu thư nhất định phải nhớ hành lễ nhé, nếu không, chính là dĩ hạ phạm thượng, phạm vào tội bất kính.”
“Ngươi…” Như Nguyệt muốn cãi lại, nhưng bị Tứ di nương ngăn cản.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Lâm Cát Chiêm há miệng thở dốc nói, “Mộc Tê, nhanh báo với Tam tiểu thư, Lục điện hạ biết Nhi nhi bị bệnh liền đặc biệt đến thăm.” Lâm Cát Chiêm vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với Mộc Tê, hy vọng Mộc Tê có thể hiểu, nói với Lâm Duẫn Nhi phối hợp với ông một chút.
Mộc Tê chớp mắt vài cái, nói, “Lão gia xin chờ chút, nô tỳ đi báo lại.”
Nhìn thấy ánh mắt của Mộc Tê, lòng Lâm Cát Chiêm mới thả lỏng, bằng không nếu Ngô Thế Hiên biết mình lừa y, nhất định không chịu nổi.
Trong chốc lát, Mộc Tê liền đỡ Lâm Duẫn Nhi đi ra, chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi thần sắc tươi tỉnh, vẻ mặt hồng nhuận, bước chân vững vàng, có vẻ nào là bị bệnh chứ.
Lâm Cát Chiêm tiến lên, giành nói trước: “Nhi nhi, điện hạ nghe nói con bị bệnh, liền đặc biệt đến thăm con.”
“Hả.” Lâm Duẫn Nhi nghi ngờ nhìn Lâm Cát Chiêm, khó hiểu nói, “Phụ thân, Nhi nhi có bệnh gì đâu, rất khỏe mà, phụ thân nghe ai nói Nhi nhi bị bệnh vậy?”
Sắc mặt Lâm Cát Chiêm nhất thời trở nên không được tự nhiên, ngượng ngùng nói: “Là Lưu quản gia báo lại.”
“Lưu quản gia này cũng thật là!” Lâm Duẫn Nhi ra vẻ tức giận nói, “Nhi nhi nói với ông ấy, hôn sự của Nhi nhi đều để phụ thân tự làm chủ, vậy mà ông ấy lại nói con bị bệnh! Dám cả gan lừa gạt điện hạ và phụ thân, đúng là ăn gan hầm mật báo mà, phụ thân, cha nhất định phải phạt ông ấy.”
“Phạt, phạt, lập tức phạt hắn.” Lâm Cát Chiêm vừa nói, vừa nhìn Ngô Thế Hiên, thấy sắc mặt Ngô Thế Hiên xám xịt vô cùng, không khỏi âm thần than khổ, “Nhi nhi, trò chuyện với điện hạ đi.”
“Nói gì?” Lâm Duẫn Nhi mở to mắt, vô tội nhìn Lâm Cát Chiêm, “Nhi nhi đâu có quen thân với điện hạ, đâu có gì để nói. Vả lại không phải điện hạ đã nhìn thấy Nhi nhi rồi sao, thấy cũng thấy rồi, nên quay về.”
“Nam nhân trong viện là ai?” Ngô Thế Hiên bất ngờ hỏi, “Hôm nay bản vương liền trói hắn lại, nhốt hắn vào thiên lao, cả đời không được đi ra!”
“Là đệ!” Ngô Thế Huân chậm rãi từ trong viện bước ra, trên mặt lộ vẻ cười nhàn nhạt, “Lục ca nếu có bản lĩnh thì hôm nay trói đệ lại, giam vào thiên lao đi.”
Như Nguyệt si mê ngây ngốc nhìn Ngô Thế Huân, trái tim đập mạnh không ngừng như con thỏ nhỏ, Thất điện hạ, cuối cùng cũng được gặp người rồi, Như Nguyệt rất nhớ người, người hãy liếc nhìn Như Nguyệt một cái đi.
“Thất đệ?”
“Thất điện hạ? Lão thần tham kiến Thất điện hạ.”
“Thần phụ tham kiến Thất điện hạ.”
“Thần… thần nữ tham kiến Thất điện hạ.”
Không chỉ có Ngô Thế Hiên, cả Lâm Cát Chiêm, Tứ di nương, và Như Nguyệt đều giật mình, ngẩn người thất thần một hồi mới nhớ hành lễ.
Ngô Thế Huân nheo mắt, nhìn Tứ di nương và Như Nguyệt, nói: “Có phải Tứ di nương và Tứ tiểu thư quên gì đó không, chỉ hành lễ với bản vương, không để Bình Dương Huyền Quân vào mắt à?”
Tứ di nương liếc nhìn Như Nguyệt, nhanh chóng kéo kéo tay áo của Như Nguyệt, Như Nguyệt và Tứ di nương cùng hành lễ với Lâm Duẫn Nhi một cách không tình nguyện: “Tham kiến Bình Dương Huyền Quân, Bình Dương Huyền Quân cát tường.”
“Miễn lễ.” Lâm Duẫn Nhi đáp.
“Sau này mỗi khi nhìn thấy Huyền Quân, đều phải hành lễ, rõ chưa?” Ngô Thế Huân lạnh lùng nói.
“Dạ, đã rõ.” Tứ di nương cùng Như Nguyệt trong lòng phẫn hận không thôi, không thấy được trò cười của Tam tiểu thư, còn phải hành lễ với nó, trộm gà không được còn mất luôn cả nắm thóc.
“Thất đệ, đệ theo ta đến đây, ta có lời muốn nói với đệ.” Ngô Thế Hiên bình tĩnh nói.
“Đúng lúc đó, đệ cũng có lời muốn nói với Lục ca.” Ngô Thế Huân gật gật đầu với Lâm Duẫn Nhi, sau đó đi theo Ngô Thế Hiên vào trong sân.
“Này… việc này… ai da…” Lâm Cát Chiêm xoa huyệt thái dương, đành phải trút giận lên người Tứ di nương và Như Nguyệt, “Thành sự không được, bại sự có thừa, còn không cút đi cho ta!”
Lâm Cát Chiêm ra vẻ đau khổ, bước chân hỗn loạn rời đi, hôm nay ông đồng thời đắc tội với hai vị bồ tát, ngày tháng sau này phải thế nào đây.
Lâm Duẫn Nhi nhìn hai người còn đang đứng trước mặt mình, nói: “Tứ di nương và Tứ muội sao còn chưa đi? Còn định bái thêm lần nữa à? Con nhận không nổi đâu ạ. Hay muốn ở lại dùng bữa?”
“Ngươi…” Như Nguyệt thở hổn hển nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, “Đừng đắc ý quá sớm!”
“Mộc Tê, đóng cửa!” Lâm Duẫn Nhi xoay người, căn dặn.
Mộc Tê đóng rầm cửa lại, hai người Tứ di nương và Như Nguyệt bị bụi bay đầy mặt, ôm cả bụng tức giận, ỉu xìu bỏ đi.
Ngô Thế Huân đi theo Ngô Thế Hiên đến một nơi vắng vẻ trong sân, sắc mặt cả hai đều cực kỳ u ám.
Ngô Thế Hiên lạnh lùng nói: “Thất đệ, từ nhỏ đã được phụ hoàng thương yêu, có thứ gì tốt đều cho đệ, lần này, là bản vương nhìn trúng nàng ấy trước, ta nhất định phải có được nàng ấy, đời này nàng ấy bắt buộc phải là của ta. Nữ nhân trong thiên hạ có rất nhiều, thất đệ còn tranh giành với ta làm gì?”
Hai người ngầm hiểu, đương nhiên biết ‘nàng ấy’ trong miệng Ngô Thế Hiên ám chỉ là ai.
Ngô Thế Huân không khỏi cười cười, nói: “Lục ca, tất cả mọi thứ đệ đều có thể cho huynh, ngoại trừ nàng ấy. Chuyện tình cảm không có phân thứ tự trước sau, điều Lục ca quan tâm chính là huynh có thích nàng hay không, có thể có được nàng hay không; còn điều đệ quan tâm chính là, nàng ấy có thích đệ hay không, có thể chấp nhận đệ hay không. Nam tử hán đại trượng phu, đệ hoàn toàn chấp nhận cạnh tranh công bằng, Nhi nhi thích ai chọn ai, đó là tự do của nàng ấy.”
“Hừ!” Ngô Thế Hiên lạnh lùng nói, “Đừng giả nhân giả nghĩa ở đây, bản vương không thích cạnh tranh công bằng gì hết, cũng không quan tâm nàng có thích ta hay không, chỉ cần có thể có được nàng, chính là bản vương chiến thắng. Ngươi nói tất cả mọi thứ ngươi có đều có thể cho ta, bao gồm cả hoàng vị?”
“Ha ha!” Ngô Thế Huân khinh thường bật cười, nói, “Thứ đó xưa giờ luôn không phải là của đệ, đệ làm sao tặng cho Lục ca?”
“Phụ hoàng thương đệ, ai mà không biết điều đó!”
“Không phải thứ của đệ, đệ không cần, còn đã là thứ của đệ, ai cũng đừng mong cướp đi.” Ngô Thế Huân kiên định nói.
“Hừ! Nói cho ngươi biết, bản vương không tiếc trả giá hết thảy để nàng ấy trở thành nữ nhân của ta!” Ngô Thế Hiên mắt đỏ ngầu, trong mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Đệ thề sống chết bảo vệ chu toàn cho nàng ấy, đến chết không đổi, cho đến khi kết thúc mạng sống, nếu Lục ca không tin, thì cứ thử xem!” Ngô Thế Huân nhàn nhã nói, ánh mắt lại mạnh mẽ kiên định, như là một tử sĩ trung thần.
“ Ngô Thế Huân, ngươi có gan! Bản vương chờ, chờ đến một ngày, ngươi sẽ trơ mắt nhìn bản vương có được nàng, tra tấn nàng, còn ngươi lại bất lực! Ha ha ha ha ha!” Bỗng nhiên, Ngô Thế Hiên ngửa mặt lên trời cười to.
“Lục ca yên tâm, huynh vĩnh viễn cũng không đợi được ngày đó đâu!”
“Hừ! Chờ xem!” Ngô Thế Hiên lạnh lùng liếc Ngô Thế Huân một cái, đi ra khỏi phủ Thừa tướng.
Nhi nhi à, sao nàng lại xuất sắc đến vậy, xem ra sau này ta phải tốn rất nhiều thời gian để đối phó với tình địch đây. Nghĩ nghĩ, khóe miệng Ngô Thế Huân hiện lên ý cười ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top