Chương 17+18

CHƯƠNG 17:ĐƯA NGƯƠI XUỐNG ĐỊA NGỤC.
Mùng một tháng năm, Lâm Duẫn Nhi dậy từ sáng sớm, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, không có trang điểm nhiều, chỉ trang điểm qua loa, cũng khiến cho Nguyệt Lan và Mộc Tê khen ngợi không ngớt.

“Ừ, hôm nay coi như có phần đoan trang.” Nhìn bộ dáng kích động của Nguyệt Lan cùng Mộc Tê, Thương Y không cho là đúng. Trời biết trong lòng hắn cũng thấy rất đẹp.
Lâm Duẫn Nhi căn dặn việc với Thương Y xong, liền vịn vào tay Mộc Tê đi ra ngoài.

Ngoài cửa phủ, Lâm Châu Huyền đang đứng chờ, chiếc kiệu màu hồng phấn dừng ngay trước cửa.

“Tam muội, cuối cùng muội cũng tới rồi.” Lâm Châu Huyền kéo tay Lâm Duẫn Nhi, cười nói, “Đi thôi, đừng để Lục vương gia phải chờ.”
“So với muội tỷ còn vội vã hơn nhỉ, không phải tỷ thích Lục vương gia chứ?” Lâm Duẫn Nhi ngây ngô nói.

“Đừng nói lung tung.” Trong mắt Lâm Châu Huyền có chút bối rối, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của Lâm Duẫn Nhi, so với nàng chẳng là gì cả, cũng không để trong lòng.
Lâm Duẫn Nhi như già Lưu bước vào Đại Quan Viên, không ngừng vén rèm lên, vui vẻ nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài đường. Một cỗ kiệu khác cũng đi sát bên cạnh kiệu phủ thừa tướng, vị tiểu thư kia vén rèm mỉm cười với Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi choáng váng, đó là Chu Tuyết Tranh. Kiếp trước, vì Ngô Thế Hiên, Chu Tuyết Tranh đã gây cho nàng không ít phiền toái. Vẻ đẹp của Chu Tuyết Tranh trong thành ai cũng biết đến, chỉ tiếc năm năm trước, bị đưa tới chùa Thiên Thai cầu phúc cho Thái hậu. Chu Tuyết Tranh là trưởng nữ của Chu thái phó, em trai của Chu thái phi, chuyện Thái hậu cầu phúc, vốn là nhắm vào nhà họ Chu, bởi vậy lúc Chu Tuyết Tranh mới có mười một tuổi đã phải đi. Hiện tại hoàng đế hạ lệnh cho các thiếu nữ tới chùa cầu phúc đều được trở về nhà lập gia đình, Chu Tuyết Tranh mới có cơ hội trở về.
Chu Tuyết Tranh hướng về phía Lâm Duẫn Nhi gật đầu, dặn dò nô tỳ bên ngoài kiệu: “Đi hỏi thăm một chút xem vị tiểu thư kia là người phủ nào.” Chu Tuyết Tranh vân vê chiếc khăn, âm thầm suy nghĩ, năm năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều, nàng ta thế nhưng không nhớ nỗi đã từng gặp qua vị tiểu thư kia. Không biết Thiên ca ca, có thay đổi hay không? Nhớ tới khuôn mặt Ngô Thế Huân, Chu Tuyết Tranh không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên kiệu quẹo vào một ngõ tắt nhỏ cũ nát, Lâm Duẫn Nhi bám lấy tay Lâm Châu Huyền, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, thế này là thế nào? Có phải đi nhầm đường không, không có một bóng người, Nhi nhi sợ.”
Lâm Châu Huyền cười lạnh: “Nhi nhi đừng sợ, con đường này ngắn hơn. Ta sợ vương gia phải chờ lâu, nên đã lệnh cho bọn họ đi đường tắt.”

“Vậy à, đường này là đường gì? Từ trước tới giờ Nhi nhi chưa từng đi qua.” Lâm Duẫn Nhi dịch người về phía Lâm Châu Huyền.
“Đường này là đường…” Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Châu Huyền càng thêm sâu đậm, “ Đường âm phủ!”

“A!” Lâm Duẫn Nhi sợ hãi hét lên, “Cái tên thật đáng sợ, tỷ tỷ, chúng ta đừng đi đường này nữa.”

“Kêu la cái gì?” Lâm Châu Huyền tức giận nhìn Lâm Duẫn Nhi, “Không đi tiếp, làm sao có thể đưa ngươi xuống địa ngục? Còn không ra tay!”
Bỗng nhiên, mười mấy người mặc áo đen từ ngõ nhỏ xông ra, trong nháy mắt bắt Lâm Duẫn Nhi cùng Mộc Tê.

“Tìm nơi hoang vắng, xử lý. Làm việc nhanh lên, không được để lại dấu vết.” Lâm Châu Huyền hướng về phía thủ lĩnh đám sát thủ nói.

“Tiểu thư yên tâm!”
Lâm Châu Huyền chỉnh sửa quần áo, nói với Thanh La: “Đợi lát nữa trở về nói với cha mẹ ta, Tam muội bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi, giữa Tam muội và người đàn ông đó hình như có quan hệ với nhau, gần đây cũng có một nhóm hải tặc, Tam muội chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ta vì sợ Lục vương gia tức giận, đành phải tới Tiên Cư Lâu trước.”

“Vâng, Đại tiểu thư.” Thanh La hiểu ý cười.
              ---------------------------------
CHƯƠNG 18:HÓA RA LÀ NGƯỜI CỦA THANH NGỌC MÔN.
Tiên Cư Lâu, Ngô Thế Hiên chọn một căn phòng có cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài rất đẹp, trong tay ngắm nghía trâm ngọc hồ điệp, thầm nghĩ đàn bà không gì hơn cái này, không phải ai cũng muốn quyền lực và tiền bạc sao. Ngô Thế Hiên là một trong ba hoàng tử có thế lực lớn nhất, người muốn làm người phụ nữ của hắn nhiều không kể hết, Lâm Duẫn Nhi, hắn chỉ muốn làm nhục nàng thôi, khiến cho nàng hy vọng, rồi lại làm cho nàng tuyệt vọng, là trò hắn thích nhất.
“Vương gia, tiểu thư phủ thừa tướng tới rồi.” Hộ vệ Giang Nam bên cạnh Ngô Thế Hiên thông báo.

“Mau mời Tam tiểu thư vào.” Trên mặt Ngô Thế Hiên hiện ra nụ cười quỷ dị.

“Thần nữ tham kiến Vương gia.” Lâm Châu Huyền đi tới, tao nhã hành lễ.
Ngô Thế Hiên kinh ngạc nhìn Lâm Châu Huyền,Lâm Châu Huyền hơi cúi đầu, trước khi ra ngoài nàng đã trang điểm rất kỹ càng, mục đích chính là khiến cho Ngô Thế Hiên chú ý, giờ phút này nhìn thấy biểu hiện của Ngô Thế Hiên, trong lòng nàng rất vui.

Lâm Châu Huyền đang mải mê suy nghĩ, chỉ nghe thấy Ngô Thế Hiên nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì bản vương mời Tam tiểu thư, không phải Đại tiểu thư, Xin Đại tiểu thư về cho, trở về nói với Tam tiểu thư, bản vương ở đây chờ nàng, không gặp không về.”
Trong lòng Lâm Châu Huyền thất vọng, giờ này chỉ sợ Tam tiểu thư đã xuống địa ngục, nàng không tin với thân phận Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, lại không có chút hấp dẫn nào đối với Ngô Thế Hiên: “Bẩm Vương gia, lúc đầu là Tam muội đi cùng thần nữ, nhưng trên đường, đột ngột có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, có chút quan hệ với Tam muội, người kia cùng Tam muội không chút do dự đã đi rồi. Thần nữ sợ Vương gia chờ lâu, cho nên đến đây trước. Vương gia yên tâm, sau khi Tam muội cùng người đàn ông kia nói chuyện rõ ràng, chắc chắn sẽ đến.”
Ngô Thế Hiên chớp mắt nhìn Lâm Châu Huyền, nói với Giang Nam: “Ngươi tới phủ thừa tướng hỏi xem, cho dù thế nào, nhất định hôm nay bản vương cũng phải nhìn thấy Tam tiểu thư!”

“Tuân lệnh!’
“Vương gia…” Sắc mặt Lâm Châu Huyền trong nháy mắt trở nên trắng bệch, may mà chuyện này chỉ có nàng và Thanh La biết, ngay cả Đại phu nhân nàng cũng không nói, những người nàng mời là của Thanh Ngọc Môn, đã đồng ý sẽ không tiết lộ thông tin của người thuê, “Vương gia quan tâm tới Tam muội như vậy, Thần nữ thay mặt Tam muội cảm ơn sự quan tâm của Vương gia.”
“Đại tiểu thư khách khí rồi!”

Trên chiếc cọc trong ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành, đối diện mười mấy sát thủ, là ba người Lâm Duẫn Nhi, Mộc Tê và Thương Y.

“Hóa ra là người của Thanh Ngọc Môn.” Lâm Duẫn Nhi mỉm cười nhìn Thương Y, “Khó trách lại lợi hại như vậy!”
“Hừ! Sợ rồi sao?” Trong đôi mắt thủ lĩnh đám sát thủ tràn đầy hung ác, hùng hổ nói với Thương Y, “Tên tiểu mao tặc này ở đâu ra, nam không ra nam nữ không ra nữ, đứng ngây ra đó làm gì, đừng làm chậm trễ việc của ta, xong việc đại gia sẽ tặng hai ả cho ngươi!”
Thương Y nheo mắt, một cơn gió thổi qua, chỉ nghe Thương Y hổn hển nói: “Mẹ ngươi mới nam không ra nam nữ không ra nữ! Thanh Ngọc Môn rất giỏi! Xem cha ngươi đánh vỡ sọ ngươi ra! Cha ngươi là môn chủ Thanh Ngọc Môn đây, ngươi không biết sao?”

“Này, chỉ sợ bọn họ không nghe thấy…” Lâm Duẫn Nhi nói.
Thương Y quá bạo lực, nhìn bề ngoài ôn hòa, ai có thể tưởng tượng được mười mấy cái đầu rơi xuống đất, là do hắn làm chứ. Kiếp trước Lâm Duẫn Nhi trải qua rất nhiều kinh nghiệm đẫm máu, với những trường hợp như vậy, trừ bỏ việc sợ hãi trước thực lực của Thương Y, cũng không có cảm xúc gì. Lâm Duẫn Nhi nhìn Mộc Tê, vẻ mặt Mộc Tê hoảng sợ nhìn Thương Y, nhưng trên mặt không có vẻ sợ hãi, nếu là Nguyệt Lan, chắc chắn đã sớm bị dọa ngất đi rồi. Lâm Duẫn Nhi càng thêm hứng thú với Mộc Tê.
“Tiếp theo ngươi còn muốn làm gì?” Thương Y vỗ vỗ bụi bặm bám trên quần áo hỏi.

“Viết cho cha ta một bức thư!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top