Chương 10: Nghi ngờ hào môn 9
Chạng vạng, hai cậu chủ nhà họ Tần đã trở về, vừa lúc gần đến thời gian ăn tối.
Ngồi trên chủ toạ vẫn là bà Tần cùng hai cậu con trai mà ghế cho người chơi lại mất đi hai cái.
Tần Các khẽ nhíu mày, cả ngày anh không phải ngốc ở trong phòng thì chính là ở phòng khách, cũng không có chú ý đến tung tích của toàn bộ người chơi, có điều anh cũng đã sớm quen tình huống này rồi, chỉ là anh nghĩ đến phần thưởng phụ của mình lại ít đi mổ chút, liền không vui.
Lúc này mới chỉ nhá nhem tối của ngày hôm sau mà đã bị loại mất bốn người. Điền Điềm vào tối hôm qua, một nam sinh trung học cùng một ông chú nghỉ ngơi trong phòng vào trưa nay, bây giờ là ai?
Cho dù là trò chơi chạy trốn, nhưng dù sao cũng là phó bản người mới, rất ít khi nào mới hai ngày đầu đã loại bỏ người, số lượng lại nhiều như vậy.
Tần Các cảm thấy, anh cần phải nhắc nhớ những người chơi khác một câu, kẻo không chỉ không có được tiền trò chơi từ hướng dẫn mà một chút tiền thưởng chia cho anh khi người chơi mới thông qua cũng chẳng có.
"Hai người không có mặt là ai?" Tần Các hỏi: "Ai từng hành động với bọn họ?"
Tất cả người chơi đều im lặng, cho một người đàn ông cao to như gấu mở miệng nói: "Tôi với Tiêu Tiêu ở cùng nhau, cô ấy thấy hoa hồng ngoài vườn nở rất đẹp, nói muốn đi xem, bảo tôi đi cùng cô ấy."
Tiêu Tiêu? Tần Các nhìn quanh một vòng, quả nhiên người phụ nữ đã nói chuyện với anh, làm cái nghề bí ẩn đặc biệt kia không có.
Mọi người nhìn về phía người đàn ông, Hùng Thạch rất cao lớn, nhưng thật ra lá gan lại rất nhỏ, từ lúc đi vào trò chơi phó bản này, anh ta chưa bao giờ mạo hiểm, chỉ có hôm nay được Tiêu Tiêu thỉnh cầu ở cửa, nể mặt của người phụ nữ xinh đẹp này, Hùng Thạch đánh bạo đi.
Bên ngoài khu nhà biệt thự này được bao quanh bởi một hoa viên, phơi bày dưới mặt trời, nhưng lại có người làm vườn ở đó, nghĩ sẽ không có vấn đề gì nên Hùng Thạch đi cùng với cô.
Tần Các: "Sau đó thì sao?"
Hùng Thạch gãi đầu: "Cô ấy muốn lén ngắt mấy đóa hoa, sợ chủ nhân nơi này không cho phép, bảo tôi trông kỹ người làm vườn, cô ấy lén ngắt. Lúc ấy cô ấy ở lại vườn sau, tôi đến vườn trước trông chừng người làm vườn thôi, sau đó quay về. Tôi nghĩ cô ấy đã trở lại."
Hùng Thạch nghĩ vậy rất bình thường, dù sao chỉ làm lén ngắt hoa mà thôi, hái được đương nhiên sẽ chạy, ở lại làm gì chứ.
Kết quả khi quay về, Hùng Thạch không nhìn thấy Tiêu Tiêu, đi tìm một vòng cũng không nhìn thấy cô ta, Hùng Thạch liền cảm thấy không đúng. Trong thế giới gốc, bởi vì bộ dạng cao to của mình mà Hùng Thạch luôn bị nhóm phụ nữ sai bảo, anh ta biết cô gái này không có ý gì với anh, chỉ là thấy anh "dùng tốt" mà thôi. Nhưng dù vậy, mấy cô gái cũng không hề keo kiệt nở nụ cười cảm ơn, cái loại dùng xong liền không tìm thấy người này... Nói thật cũng không cần thiết mấy.
Chỉ là Hùng Thạch nhát gan, rất nhiều nơi anh ta không dám đi bậy, chỉ đi quanh đại sảnh và lầu ba, không thấy người sẽ trở lại, cho đến bây giờ anh ta vẫn ở chỗ đông đúc ở tiền sảnh.
Sau khi Tần Các nghe Hùng Thạch kể lại chuyện tình chỉ bất lực thở dài, không nói gì thơ. Người phụ nữ tri thức thấy vậy bất an hỏi: "Không phải đã nói chỉ cần nghe lời NPC là có thể sống sót sao? Ngắt hoa thôi mà, không phải là điều kiện tử vong chứ."
"Hái hoa bình thường hẳn là không sao." Tần Các nói: "Hẳn là khi cô ta hái hoa đã xảy ra chuyện gì đó. Đa số quy tắc của trò chơi đều được giấu phía dưới chân tướng, nhất là trong thể giới cần tìm ra lời giải này."
Dung Tranh: "Vẫn có thế giới không cần giải câu đố sao?"
Tần Các lập tức trả lời: "Có chứ, trước kia tôi từng trải qua một trò battle royale, cái phó bản đó hận không thể bày sự thật ra trước mặt bạn, căn bản không cần đoán gì cả. Nhưng đây chẳng phải chuyện đáng mừng gì, thế giới càng ít bí ẩn thì nguy hiểm càng cao, rất ít người có thể sống sót đến cuối cùng, khó khăn hơn thế giới giải đố rất nhiều. Trong phó bản đó có quỷ giết người, cứ vài giờ sẽ bị gã đó đuổi giết một lần, chạy trốn là một chuyện vô cùng khó khăn."
Sắc mặt của những người mới trở nên tái nhợt sau khi nghe những lời này, nhất là Hùng Thạch, môi run bần bật.
"Nhất định phải vào phó bản trò chơi sao?" Có người chơi mới hỏi.
Tần Các: "Về vấn đề này tôi đã giải thích rồi, muốn vào hay không do mình tự quyết định, không muốn đi có thể không đi. Về mặt tinh thần thì khá đau đớn. Nhưng lợi ích cao đồng nghĩa với rủi ro cao, cũng không phải là thật sự chết. Hệ thống sẽ không buộc bạn vào."
Chẳng qua, hệ thống sẽ không còn chú ý đến những người chơi như vậy nữa. Bình thường gặp vấn đề gì muốn kêu hệ thống, khả năng cao sẽ bị nó bỏ qua.
"Còn có một người mất tích, là ai?" Tần Các hỏi.
Dung Tranh nói: "Một người phụ nữ ở chung phòng với Tiêu Tiêu không ở đây, sau giờ cơm trưa chưa gặp qua."
Tần Các bỗng nhiên bừng tỉnh, khó trách không ai nói ra, hai người chơi mới ở cùng một phòng trong phó bản, tất cả mọi người đều là người xa lạ, chỉ quen thuộc người cùng phòng, lúc này mới có hai ngày, mười mấy người, vốn dĩ mọi người cũng chưa nhớ hết mặt của mọi người.
Trong số người chơi chỉ có bốn phái nữ, Điền Điềm đang học trung học, Tiêu Tiêu phong trần, người phụ nữ tri thức mặc trang phục công sở, cùng với một... Cô gái có cách ăn mặc và ngoại hình đều thiên hướng trung tính.
Vốn dĩ trong bốn phái nữ, cô gái hẳn rất dễ gây chú ý mới đúng. Đáng tiếc cô gái đó là người trầm tính, không thích nói chuyện, vẻ ngoài và tính cách đều theo hướng nam tính hoá, phía nam giới không ấn tượng bao nhiêu với cô ấy.
Tiêu Tiêu cùng phòng với cô ấy cũng không thấy đâu, điều này khiến sự biến mất của cô lạ càng ít được chú ý.
Nếu Dung Tranh không nhớ mặt và phòng được chia vào ngày đầu tiên trên xe buýt chỉ sợ sẽ không có ai viết người biến mất rốt cuộc là ai.
Ngay cả ai mất tích cũng không biết, Tần Các cũng không mong đợi sẽ biết gì nhiều hơn từ người chơi mới, chỉ thở dài.
Khó lắm mới cướp được suất hướng dẫn lần này, xem ra lấy không được bao nhiêu hoa hồng tiền trò chơi.
"Đợi đã, vậy không phải phái nữ chỉ còn mỗi tôi sao!" Người phụ nữ tri thức suýt hét lên chói tay.
Để tiện cho bốn người nữ ở cùng một chỗ, chia phòng sắp xếp cho các cô ở hai phòng trong cùng, bên cạnh phòng Dung Tranh.
Mà bây giờ, chỉ còn một mình chị ta.
"Chẳng lẽ trò chơi này muốn loại trừ người chơi còn phân chia giới tính sao?" Cuối cùng chị ta phát hiện thật ra mình bị vây trong tình cảnh rất nguy hiểm."
Dung Tranh nhìn về phía Tần Các. Tần Các xoa cằm nói: "Khó mà nói." Tình huống này không phải chưa từng xảy ra, trước kia gặp được một con boss, thiết lập là bị phụ nữ lừa gạt, cho nên cực kỳ hận phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp.
"Tôi muốn đổi phòng, tôi không muốn ở một mình." Người phụ nữ tri thức nói, nhất là khi Tiêu Tiêu và phòng của họ không còn ai ở."
Tần Các: "Cô muốn ở chung với ai chứ? Mỗi phòng chỉ có hai cái giường đơn." Hơn nữa còn lại đều là đàn ông, cho dù là học sinh trung học, cũng là thời kì hoả khí hừng hực, nơi này mọi người đều không quen biết nhau, ai biết nhân phẩm tốt xấu gì, tuỳ tiện ở chung với một người đàn ông xa lại, không sợ bị cái đó đó à?
Sau khi Tần Các vừa dứt lời, nữ nhân viên văn phòng cũng đã nghĩ đến điểm này, cô ta nhìn quanh những người chơi còn sót lại, trừ nam sinh cấp ba đã mất đi bạn cùng phòng, chỉ có người rút được phiếu trắng là một thân một mình.
"Cô muốn ở cùng ai thì thương lượng với người đó." Tần Các nói: "Có điều, nếu xảy ra chuyện gì, tôi không đảm bảo được."
"Tôi không bằng lòng." Người đầu tiên mở miệng từ chối là nam học sinh cấp ba, cậu ta liếc qua nữ nhân viên văn phòng: "Tôi không hứng thú với bà thím."
Người phụ nữ nhân viên văn phòng cũng chính là Bạch Vân tức giận trợn trừng mắt: "Thằng oắt con, cậu nói ai là thím hả! Tôi mới hai bảy tuổi, còn chưa kết hôn đâu." Chỉ vì công việc bận bịu khiến làm da cô ta vô cùng tồi tệ, lúc xuyên qua lại không mang đồ trang điểm. Chứ cô phải là bà thím!
"Ồ, tôi mười bảy tuổi."
Còn có hai người nữa đang nhịn cười.
Tần Các: "Ừm nè, cậu..."
"Tôi tên Cao Trình." Nam sinh cấp ba mở miệng nói, quay đầu hỏi Dung Tranh: "Tôi cũng cảm thấy một người rất nguy hiểm, có thể ở cùng phòng với anh không?"
"Tôi quyết định rồi!" Bạch Vân đi đến trước mặt Dung Tranh: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ít nhất cậu rất đẹp trai. Tôi muốn ở chung với cậu."
Cao Trình quay đầu nhướn mày nhìn về phía Bạch Vân: "Thím à, thím đói khát quá à."
Bạch Vân bị nói là đói khát tức giận đến mức lồng ngực phập phồng liên tục.
Tần Các vỗ vai Dung Tranh: "Không tồi, đàn ông và phụ nữ, cậu chọn bên nào?"
Dung Tranh: Thật không dám giấu, tôi muốn chọn cái người mặc đồ hý kịch bị trói trên lầu bốn.
Cuối cùng, Dung Tranh từ chối cả Cao Trình và Bạch Vãn, anh không chọn ai cả.
Cao Trình cùng Bạch Vãn cũng không nói gì, Bạch Vãn đổi thành muốn ở chung với Tần Các. Người đàn ông ở cùng Tần Các đã nhường chỗ, anh ta vốn rất vui vẻ khi được ở cùng phòng với Tần Các, không chỉ hỏi thăm được về trò chơi, còn nói bóng nói gió để tìm hiểu về những nội dung của phó bản. Tần Các rất kín miệng, từ chối sự đối xử đặc biệt của anh ta, người đàn ông cảm thấy ở chung với Tần Các cũng chẳng có ý nghĩa gì, bây giờ Bạch Vãn đến cầu, đương nhiên bằng lòng chừa mặt mũi cho người đẹp. Mà người đàn ông nhường chỗ lại ở cùng phòng với Cao Trình.
Phòng ở được quyết định nhanh chóng như vậy, tiếp theo chính là thời gian dùng bữa tối.
Tất cả mọi người ngồi xuống, nhưng không biết vì sao, món ăn chậm chạp chưa được mang lên.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, trước không nói đến người mất tích, Tần Các cùng nhóm người chơi thương lượng một hồi, ngồi vào bàn ăn đã gần hai mươi phút, vẫn chưa có người hầu nào mang đồ ăn đến.
Trong khoảng thời gian này, hai vị thiếu gia nhà họ Tần vội vàng rời khỏi bàn, nhưng khi rời đi cũng không nói gì.
Dung Tranh quay đầu nhìn về phía bà Tần, quả nhiên mặt bà ta tối sầm.
Bà Tần đang muốn đứng dậy vào phòng bếp kiểm tra, nhưng thấy quản gia Lý bước đến với khuôn mặt không được tốt, xin lỗi nói: "Xin lỗi phu nhân, còn có các vị khách, bây giờ phòng bếp đang có chút vấn đề, tạm thời không có cách nào để nấu cơm. Lúc sau tôi sẽ mang bánh mì điểm tâm đến phòng các vị, thật sự xin lỗi."
"Không có cách nào nấu cơm? Mấy người khiến phòng bếp nổ à?" Có người chơi hỏi.
Quản gia Lý không trả lời trực diện.
Nhớ ra hai người chơi mất tích, Dung Tranh hỏi: "Ở đây chúng tôi có ba người mất tích, xin hỏi ông có nhìn thấy bọn họ không?"
"Mất tích?" Quản gia Lý dường như vô cùng kinh ngạc: "Không phải bọn họ tự bỏ đi sao?"
Dung Tranh: "Không phải."
Quản gia Lý: "Xin lỗi quý khách. Tôi cũng không biết, bởi vì thấy chìa khoá phòng mà tôi đưa cho họ bị trả về, tôi cho rằng họ đã rời đi, cho nên bỏ đi vị trí của bọn họ."
Dung Tranh: "Ông không biết. Vậy trong bếp... Xảy ra chuyện gì rồi?"
Quản gia Lý khẽ nhíu mày: "Tôi khuyên ngài không biết sẽ tốt hơn."
Dung Tranh mỉm cười: "Bọn tôi có một người bị treo cổ, ba người mất tích, đến đây chỉ mới hai ngày. Trong phòng bếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông cho là đám chúng tôi không nên biết sao?"
"Này... Cậu ăn nói cẩn thận một chút." Người chơi nhỏ ngồi bên này không nhịn được khẽ nhắc. Bây giờ còn chưa biết điều kiện tử vong là gì, trực tiếp đối chọi với NPC có chỗ nào tốt sao?
Quả nhiên sắc mặt của quản gia Lý không vui. Trái lại bà Tần lại đứng lên: "Bọn họ muốn xem thì đi đi, tôi mệt rồi, lên nghỉ ngơi."
Bà Tần đi rồi, chỉ còn quản gia Lý ở lại bàn ăn, nhìn về phía mọi người: "Ai muốn xem phòng bếp có thể đi theo tôi. Có điều tôi vẫn là nhắc các vị, đó không phải là chuyện gì đáng để đi xem."
Dung Tranh: "Có đáng hay không phải đi xem, phải thấy qua mới biết được." Nói xong đứng dậy đi theo.
Những người chơi khác do dự một hồi, cuối cùng có lẽ suy xét đến việc phó bản yêu cầu phải tìm ra lời giải, cảm thấy nhìn một chút cũng chẳng có gì nguy hiểm tất cả đều đi theo.
Rất nhanh, những người chơi này liền thấy hối hận.
Thành thật mà nói, nó thật sự vô cùng đẫm máu và buồn nôn.
Phòng bếp rất lớn, mặc dù chỉ có một đầu bếp nữ làm việc trong này, nhưng cũng đủ cho mười mấy người vào làm, tuy nhiên bây giờ lại chẳng ai muốn vào.
Bên trong không chỉ bừa bộn, thứ khiến nơi đây dơ bẩn hơn chính là xác chết của người giúp việc.
Nó bị chặt thành từng mảnh, máu chảy khắp sàn nhà, bắn tung toé lên tường. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, mọi thứ đều giống như thật.
Nữ đầu bếp đã ngất xỉu ở cửa, cậu hai Tần đang chăm sóc cô ta. Cậu ba Tần dường như bị dọa sợ, đứng sững sờ ngoài cửa nhìn chằm chằm vào mái tóc của nữ giúp việc được đặt trên thớt.
Đại đa số người chơi chỉ liếc mắt một cái liền xoay người sang chỗ khác, có một người vẫn đang nôn tại chỗ.
Mặt quản gia Lý không đổi sắc nói: "Tôi đã nói từ đầu rồi, đây không phải là chuyện gì đáng xem."
Không ai có tâm trạng chú ý đến quản gia Lý nói cái gì. Bạch Vãn túm lấy cánh tay Tần Các đè nén nỗi sợ cùng cơn buồn nôn hỏi: "Không phải dùng con rối thay thế sao?" Sao lại chân thật đến vậy?
Tần Các: "Người chơi không chết thật, xác chết không có, đương nhiên phải dùng con rối thay thế. NPC lại không cần."
Trong thế giới song song không ít người từ chối vào phó bản, cũng là vì trong phó bản phải chịu đựng quá nhiều áp lực tinh thần.
Người mới đến lần đầu tiên không chịu nổi cảnh tượng này, như anh ta đã trải qua nhiều phó bản như vậy mới thành quen.
Có điều... Tần Các nhìn về Dung Tranh đang vô cùng thích thú quan sát thi thể.
Luôn có một vài ngoại lệ.
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Tranh: Nói thật thì thứ này tôi đã thấy nhiều rồi.
Bạch Nhạc Thuỷ: Hy vọng hôm nay không quên đưa cơm cho tôi
Có hơi đói rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top