Chương 71: Mây mù
Thẳng đến gần tối Bryan mới xuất hiện trước mặt Harry, ba người một xà, hai hai ngồi đối diện trong thư phòng của Slytherin, vẻ mặt không giống nhau.
Harry cùng Bryan đồng thời đỏ mặt, trốn tránh tầm mắt đối phương.
Voldemort cùng Basilisk trao đổi một ánh mắt, vẻ mặt Voldemort ám muội, khóe miệng Basilisk gợi lên nụ cười đắc ý không che dấu dược, lập tức bị Bryan đỏ mặt xem như cuộn dây mà ném ra xa.
Nagini đang nằm bên kia ăn bánh xem tiểu thuyết, liếc thấy một cuộn dây bị ném đến trước mắt nó, học tập giọng điệu của nhà Malfoy mà diễn: "A, vì sao đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không thương ta sao? Chẳng lẽ ngươi thực không thương ta sao chứ? Ô..."
Basilisk giật giật khóe mắt, trực tiếp lờ đi hậu bối cuồng tiểu thuyết này, trở lại bên cạnh Ella yêu thương.
"Basilisk, ngươi còn cần bao lâu mới có thể hóa hình?" Voldemort bị Harry trừng đành buông tha việc trêu chọc phượng hoàng, nhìn về phía lục xà nào đó đang cố leo lên đùi Bryan.
Basilisk sửng sốt, miệng đang cắn áo chùng của Bryan khẽ mở, nhất thời sắp rơi xuống, Bryan theo bản năng túm cái đuôi lục xà, nhấc nó đặt lên đùi mình.
Harry thấy được trên mặt lục xà hiện lên nụ cười cực kỳ đáng khinh, trong lòng thầm khen tính tình Bryan thật tốt, nếu là cậu, phỏng chừng sẽ trực tiếp ném nó vào lò sưởi.
Đương nhiên Basilisk không bận tâm ánh mắt khinh bỉ của Harry, hắn hưng phấn cọ cọ trên đùi Bryan, ngẩng đầu đáp: "Có kinh nghiệm của Ella cùng ma dược của chủ nhân, tối đa nửa năm là được."
"Nửa năm sao?" Mười ngón tay Voldemort giao nhau đặt trên đùi, cúi đầu trầm ngâm.
Một lát sau Voldemort ngẩng đầu lên, mỉm cười, đôi mắt đỏ thẫm hiện lên ánh sáng của kẻ độc tôn: "Cách chiến tranh Muggle còn 9 tháng, nắm chắc thời gian cố gắng biến hình đi, đến lúc đó ta cần của sự giúp đỡ của ngươi."
9 tháng, Harry bị lời của Voldemort làm chấn động, cuộc sống an bình khiến cậu quên đã từng đọc về cuộc chiến tranh thảm khốc này trên sách Muggle, mà Voldemort thuận theo tâm nguyện của cậu, việc kết giao với quý tộc cậu không tham dự nhiều lắm, nhưng mà mấy tháng nữa chiến tranh bắt đầu, dù Voldemort có đồng ý hay không, cậu chắc chắn sẽ tham dự, ngay từ lần đầu tiên quyết định, cậu chỉ đứng bên cạnh Voldemort.
May mắn người kế thừa Gryffindor cùng Slytherin là bọn họ, rốt cuộc không cần lo lắng về tiền tài, nếu cần thiết, thân phận người kế thừa càng tăng thêm sức nặng cho bọn họ, nhưng mà, bây giờ chưa phải lúc.
Chiến tranh không xa như Harry suy nghĩ, sự thật, sau khi bắt đầu học kì hai không lâu, cả Hogwarts dần dần lâm vào rối ren, tuy chiến tranh chưa nổ ra tại Châu Âu, nhưng đã khai hỏa ở những nơi khác, ngày 14 tháng 3 năm 1939, Đức tấn công Tiệp Khắc, Italy xâm chiếm Albania, mây đen phủ khắp bầu trời nước Anh.
Học sinh xuất thân Muggle không cần nói, rất nhiều thân thích của họ bị vây trong khu chiến loạn, kể cả Gryffindor cũng bị ảnh hưởng bởi sự u ám trên người họ, không khí đại sảnh không náo nhiệt như học kì đầu.
Đại bộ phận quý tộc nhận được tin tức, sự thật, không ít quý tộc có làm ăn ở Muggle, tuy xem thường Muggle, nhưng bọn hắn không qua được sự hấp dẫn của tiền tài. Chiến tranh sắp bắt đầu, vì không đoán được chiến sự lớn nhỏ ra sao, nên đại bộ phận quý tộc còn ở trong thời kì chời đợi, mà gia tộc Malfoy cùng Seyfried, được Voldemort nhiệt tâm nhắc nhở, đã rút việc làm ăn khỏi thế giới Muggle, trong lòng Voldemort biết bọn họ sẽ không dựa theo mình khuyên bảo mà rút toàn bộ, nhưng nó cũng hợp ý hắn, nói ngon ngọt không bằng làm việc thực tế.
Sắp đến tháng 6, nghỉ hè cũng gần tới, mà sau kì nghỉ, đại chiến khiến thế giới khiếp sợ sẽ chính thức bùng nổ.
Hiện tại cả Hogwarts khiến Harry lo lắng chính là Dumbledore, từ học kì hai bắt đầu, vẻ mặt ông luôn luôn không tốt, có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng Harry từng là đối thủ lớn nhất của Voldemort cũng từng là học trò cưng của ông, cậu liếc mắt có thể nhìn ra, tâm trạng Dumbledore thực không bình tĩnh, càng ngày càng nghiêm trọng.
Harry có chút lo lắng, cậu biết Dumbledore thực chán ghét chiến tranh vô nghĩa, nhưng cậu chưa bao giờ thấy Dumbledore như vậy, liên túc phạm sai lầm trên lớp, lúc làm mẫu thì đem diêm trước mặt Voldemort biến thành gián.
Nếu không phải Voldemort biết được nguyên nhân, chắc chắn sẽ xem việc này là hành động khiêu khích, tức giận cho ông một cái Avada.
"Thực lo lắng sao?" Voldemort ngồi trên sofa, lật tư liệu trong tay, tùy ý hỏi.
"Có chút." Harry dựa vào Voldemort, thuận tay cầm một tập tư liệu, Basilisk đã hóa hình thành công vào tháng 5, sau đó theo mệnh lệnh của Voldemort xâm nhập thế giới Muggle, thỉnh thoảng truyền về tin tức chiến tranh.
Voldemort quay đầu nhìn vẻ mặt chuyên chú lại có chút u buồn của Harry, đột nhiên nhớ tới quan hệ của Dumbledore cùng Grindelwald, hình như hắn chưa nói cho Harry, lúc đầu là định tại thời khắc mấu chốt dọa cậu một phen, sau đó công việc khá rắc rối nên bỏ quên.
Nghĩ vậy, Voldemort liên tục xem văn kiện vài ngày cảm thấy mình khá mệt mỏi, cần tìm chút thú vị an ủi tinh thần, vì thế hắn buông văn kiện trong tay, kéo Harry vào lòng.
"Voldy?" Harry chớp chớp mắt, buông văn kiện, cũng ôm lấy cổ Voldemort.
Voldemort cắn cắn môi Harry, đầy mê hoặc nói: "Ngươi có muốn biết vì sao sắc mặt lão ong mật khó coi như vậy không? Ngươi cũng nhìn ra không chỉ vì chiến tranh nhỉ."
Quả nhiên như Voldemort dự đoán, Harry tràn ngập hứng thú, bắt đầu liên thanh hỏi: "Vậy vì sao?"
Voldemort nhíu mày, bỗng nhiên buông tay ra: "Gần đây đều xem tư liệu, mệt chết đi."
Harry bĩu môi, ngầm hiểu, xoa bóp vai cho Voldemort.
"Có chút đói."
Gia tinh HarryRiddle lập tức gọi đồng loại Mouth của mình, đưa điểm tâm mĩ vị và cà phê cho đại nhân Voldemort.
"Có chút buồn ngủ."
Lần này Harry không hóa thân thành gối ôm như Voldemort dự đoán, mà là vươn hai tay gắt gao bóp cổ Voldemort, nhe răng trợn mắt: "Ngươi nói hay không nói?"
Voldemort bật cười, vươn tay vỗ về con mèo nhỏ xù lông, cảm giác mệt mỏi tan đi, "Nói."
"Vậy còn không nói mau?" Harry bĩu môi, cảm thấy kỳ quái, vì sao cậu và Voldemort cùng tuổi, hình thức ở chung lại như ông cháu.
Voldemort vẫy tay, ý bảo Harry tới gần chút.
Harry quen thuộc ngồi trên đùi Voldemort, mở to mắt chờ câu trả lời.
Voldemort híp mắt, kéo lỗ tai nhỏ của Harry tới: "Kỳ thật, lão ong mật cùng vị đại chúa tể kia có quan hệ."
"Đại chúa tể?" Harry ngẩn người, sau đó liền phản ứng, "Gellert Grindelwald ? Bọn họ có quan hệ gì?"
"Quan hệ gì ư?" Voldemort nhếch môi, cười mập mờ, "Chính là quan hệ như chúng ta."
"Không thể nào." Harry kinh ngạc, thiếu chút từ trên đùi Voldemort rơi xuống.
Hai tay Voldemort ôm chặt eo Harry, phòng ngừa cậu ngã đau: "Nếu không ngươi nghĩ vì sao lão ong mật đột nhiên rời đi vào Lễ Giáng Sinh, còn càng ngày càng nôn nóng?"
Harry che miệng, nửa ngày mới phát ra một tiếng than sợ: "Trời ạ."
Voldemort thưởng thức vẻ mặt giật mình của Harry, có chút vui vẻ nghĩ, cứu thế chủ và chúa tể hắc ám, hai người này thực có duyên phận thần kỳ?
Nhưng dù thế nào, Harry của hắn khác lão ong mật kia, hắn cũng không giống kết cục của Grindelwald là nửa đời sau bị giam cầm, giữa hắn và Harry chỉ có một kết cục, chính là vĩnh viễn cùng nhau, dù sinh hay tử.
"Harry."
"Ừm?"
"Nếu ngươi là lão ong mật, sẽ cùng ta quyết đấu sao?" Voldemort vuốt ve mái tóc đen của Harry, đặt tại chóp mũi, trên đó có hương vị nhàn nhạt do tắm rửa.
Harry sững sờ, lập tức hai tay trụ mặt Voldemort: "Nói cái gì đó? Ta là Harry, ngươi là Voldy, không có nếu."
"Cũng đúng." Voldemort nhíu mày, thiếu niên này luôn có thể dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết nghi hoặc của hắn, luôn chặt chẽ chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn, thực làm hắn......
"Voldy, không được sờ loạn."
Trong tiếng thét của Harry, hai tay Voldemort linh hoạt luồn vào áo cậu, da thịt mềm mại như tơ, làm hắn yêu thích không buông tay.
"Có quan hệ gì." Voldemort ngẩng đầu hôn Harry, "Dù sao đã sờ soạng rất nhiều lần."
"Này......"
Lời kháng nghị của Harry bị môi Voldemort đổ về, vì tuổi hoặc ở chung đã lâu, tình cảm của bọn họ như đôi vợ chồng già, tiếp xúc thân mật nhất dừng lại ở đêm Giáng Sinh, hành vi loại này cũng chỉ ngẫu nhiên, nhưng Voldemort cảm thấy hiện tại hắn càng muốn gần gũi với cậu, để lại trên người cậu dấu vết của mình.
"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn."
Voldemort nhìn ánh mắt kinh ngạc của Harry, đột nhiên mỉm cười, có lẽ bây giờ hắn nên chọn một chiếc nhẫn thích hợp, khóa chặt cậu bé hắn yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top