chap 9
*Sáng hôm sau:
Lại một đêm cả hai ngủ riêng, Bảo Khánh thức dậy trước Phương Tuấn nên vào vscn. Hắn thay đồng phục rồi soạn sách vở. Phương Tuấn nghe tiếng động sột soạt nên cũng thức dậy theo. Hôm nay là ngày đầu tiên Phương Tuấn dậy đi học sớm trong suốt hai năm qua. Phương Tuấn mặt đồng phục với phong cách như hàng ngày, soạn qua loa vài cuốn vở bỏ vào cặp rồi bước đi.
Chờ anh với!- Bảo Khánh nói.
Nói rồi hắn lon ton đi theo phía sau Phương Tuấn.
Quà cưới của cả hai hôm nay mình tiết lộ luôn nha.
Của Masew là cặp máy tính bảng tình nhân có cài đặt phần mềm do chính anh thiết kế. Của Lê Hùng là cặp đồng hồ dành cho vợ chồng có đính đá ruby rất đẹp. Bạch My thì tặng một chiếc môtô vừa mới được ra mắt trên thị trường. Bảo Khánh và Phương Tuấn lại cãi nhau chuyện đi xe.
Anh và tôi đi xe riêng đi!
Sao thế? Lên xe anh chở em đi mà!- Bảo Khánh nói.
Tôi ko muốn mọi người trong trường biết mối quan hệ của hai chúng ta!!-Phương Tuấn nói lạnh lùng, ngắn gọn rồi lên chiếc môtô của mình chạy đi.
Bảo Khánh buồn bã nhìn theo, người ta biết thì đã sao chứ? Hắn nghĩ vậy rồi lấy xe hơi của mình để đến trường.
*Tại nhà của Liam:
Liam nhà ta đang sửa soạn thì bà quản gia lại chạy lên báo:
Cậu chủ! Dưới lầu có một chàng trai đang đợi cậu.
Tôi biết rồi!
Cậu lấy cặp nhí nhảnh chạy xuống lầu, Masew đang dựa vào chiếc Audi R8 của anh.
Làm cái giống gì mà lâu thế ko biết? Đúng là điệu chảy nước.- Masew lầm bầm.
Ê osin! Nói chuyện một mình à?- Liam lù lù xuất hiện phía sau.
Sao mà ko chết trong nhà luôn đi? Ra chi sớm thế?- Masew gân cổ lên cằn nhằn.
Chời chời! Coi cái mỏ kìa! Đi chửi lộn mướn chắc có tương lai lắm nè!- Liam trêu rồi bật cười.
Masew mở cửa xe cho cậu rồi cả hai tới trường.
Phương Tuấn xách cặp tản bộ chậm rãi làm mọi người muốn lòi mắt ếch ra luôn.
Bữa may mà tận thế hay sao mà Phương Tuấn đi học sớm thế ko biết. Do "ít có quậy phá quá" nên giáo viên rất sợ Phương Tuấn và Liam. Mỗi buổi cả hai trốn học thì giáo viên rất lấy làm vui mừng. Ngày nào mà cả hai có mặt trong trường thì giáo viên chỉ có nước cầu nguyện.
Bảo Khánh và Masew thì đang đợi ở phòng hiệu trưởng chờ giáo viên chủ nhiệm dắt về lớp. Liam, Hùng, My thì đang đi phía sau lưng Phương Tuấn. Cả đám tranh giành mấy bị snack trông như dân tị nạn chết đói mấy chục năm ấy.
Mấy hôm nay trong trường thế nào?- Phương Tuấn hỏi.
Dạ... Cũng tàm tạm nhưng nghe mấy nhóc lớp 10 nói tên Minh Quân hay kiếm chuyện tụi nó.- Bạch My vừa ăn vừa đáp.
"Lại là thằng trẻ trâu đó à?".- Phương Tuấn nghĩ thầm.
Phương Tuấn đang đi thì một nhóc lớp 10 chạy đến trước mặt, mồ hôi nhễ nhại nói muốn ko ra tiếng.
Anh... Anh Phương Tuấn! Anh... Anh Minh Quân đang kiếm chuyện với Mỹ Ân lớp em! Anh giúp tụi em đi!
Phương Tuấn ko nói gì quăng cặp cho Liam rồi bước theo cậu nhóc đó. Cả đám cũng nhiều chuyện chạy theo Phương Tuấn để coi phim mở màng buổi.
.........................................................
Phía sau trường là cảnh tượng Minh Quân (ai ko nhớ Minh Quân thì quay lại chap 1 nha) và mấy tên đồng bọn đang vây lấy một cô bé xinh xắn. Cô đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh mong có ai đó giúp mình. Hai mắt cô long lanh và có đọng vài giọt lệ trông rất tội nghiệp.
Minh Quân tiến sát lại gần cô gằn giọng:
Hôm bữa anh mời cưng đi chơi mà cưng lại ko chịu, bây giờ lại để anh thấy cưng đi cùng với thằng con trai khác là sao?
Cô bé này học rất giỏi và nổi tiếng là xinh xắn, hiền dịu của khối 10. Xui xẻo cho cô là tên Minh Quân đã thích cô, cái tên côn đồ này hành sử thì mọi người cũng biết rồi đấy! Cô bé dù hoảng sợ nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn:
Tôi với anh có là gì đâu chứ? Tôi đi với ai là chuyện của tôi!
Minh Quân nắm chặt cổ tay cô bé rồi áp sát cô vào tường:
Anh đã nghía cưng từ trước rồi thì bất cứ thằng nào cũng ko co quyền giành với anh! Hiểu chưa?
Nước mắt coi chảy dài nhưng cố đáp trả:
Ko bao giờ có chuyện đó đâu! Tôi là người chứ ko phải đồ chơi của anh. Tôi căm ghét anh vì thế đừng xuất hiện trước mặt tôi!!!
"Bốp"
Cô ôm má đau đớn, hai dòng lệ trong suốt rơi xuống. Minh Quân nắm cổ áo cô xách lên, mắt hắn ánh lên tia giận dữ:
Cô dám ăn nói với tôi vậy à? Đã thế tôi cũng ko nhiều lời với cô nữa. Dù có ra sao hôm nay cô cũng phải là của tôi.
Minh Quân vừa cúi xuống định hôn cô bé thì đã bị ai đó nắm cổ áo lôi ngược ra phía sau. Minh Quân quay lại chưa kịp định hình thì đã bị ăn một cú đấm đầy uy lực.
"Bốp"
Minh Quân ngã ra đất với khóe miệng bầm tím. Mỹ Ân ngồi phịch xuống đất sợ hãi, mấy cô bạn trong lớp chạy lại đỡ cô. Họ chỉnh sửa lại quần áo rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cô.
Về phần Minh Quân và đồng bọn thì bị Phương Tuấn dạy dỗ cho một trận tơi bời hoa lá:))
Phương Tuấn xách cổ áo Minh Quân lên nện thêm vài cú vào mặt hắn, Phương Tuấn đạp vào bụng hắn một phát làm hắn ngã nhào ra đất. Bảo vệ chạy tới thổi còi:
Hoét... Hoét!!! Em kia ! Sao lại đánh người?
Phương Tuấn quay đôi mắt hừng hực lửa nhìn ông bảo vệ làm ông ta sợ chết khiếp, là thằng nhóc Ma Vương đã đày đọa ông dắt xe 3 năm liền đây mà. Vẻ mặt khẩn trương của ông ta biến mất thay vào đó là nụ cười tạo thiện cảm:
Hì hì... Con cứ tiếp tục đi chú ko làm phiền nữa!- Vừa nói vừa quay lưng bỏ đi te te.
Phương Tuấn quay cặp mắt khác máu đó nhìn Minh Quân làm cậu ta muốn tè ra quần. Minh Quân run cầm cặp lên tiếng vang xin Phương Tuấn:
Anh Tuấn! Xin anh tha cho em, em sẽ ko tái phạm nữa đâu. Em thề mà!
Phương Tuấn chỉ nhếch môi nhẹ một cái rồi bảo:
Đừng bắt tao phải làm những chuyện ác, để mọi người gán cho tao cái mác ko có lương tâm. Tao cho mày 3 giây để biến khỏi cái trường này.
Minh Quân lồm cồm bò dậy bỏ chạy. Hắn ta sẽ tự động chuyển trường khác để bảo toàn tính mạng, Phương Tuấn bước đến đỡ lấy Mỹ Ân, cô bé vẫn cứ khóc ko ngừng. Chắc là sợ lắm!
Nín đi! Kể từ hôm nay sẽ ko gặp tên Minh Quân nữa đâu.
Cảm ơn anh ạ!!
Phương Tuấn bỏ đi một cách vô tình khi cô bé vẫn cứ trong theo.
Mọi người nhìn nhau xì xầm gì đó rồi cũng tản ra, những bé học giỏi, hiền lành trong trường đều được Phương Tuấn để mắt đến. Đứa nào bị ăn hiếp thì Phương Tuấn sẽ ra tay ngay.
Minh Quân là một tên du côn điển hình trong trường, nay hắn đi thì đúng là tin vui của toàn thể học sinh (Lúc này thì Bảo Khánh đang ở phòng hiệu trưởng để nhận lớp nên ko biết mọi chuyện ở đây nha).
________________________
Tại lớp của Phương Tuấn....
Học sinh bàn tán về vụ việc vừa rồi, Phương Tuấn lại giúp trường trở nên bình yên. Phương Tuấn ngồi vào bàn, Liam cũng lon ton phía sau.
Phương Tuấn và Liam ngồi hai bàn ở cuối lớp. Phương Tuấn thích ngồi một mình, Liam lại thích ngồi cạnh Phương Tuấn nên Phương Tuấn ngồi phía trước Liam ngồi phía sau.
Gương mặt Phương Tuấn còn kinh khủng quá nên Liam không dám động vào. Lỡ Phương Tuấn lên cơn đấm cho cậu một phát chắc rụng nguyên hàm răng. Thế là cậu lặng lẽ lôi sách vở ra học bài.
"Reng...Reng...Reng..."
Chuông báo giờ vào học, cô giáo bước vào lớp với bộ mặt tươi như hoa, chuyện gì thì mọi người cũng biết rồi đấy!
Các em à!! Hôm bay chúng ta có hai bạn mới chuyển tới! Họ là du học sinh bên Nhật đấy!! Chào đón bạn mới nào.
WOAAAAAA.....
Cả lớp đồng thanh hét lên khi Bảo Khánh và Masew bước vào lớp. Cả hai nở nụ cười tỏa nắng đốn tim mấy bạn nữ, kiểu này chắc rớt đại học mất. Bảo Khánh giới thiệu:
Chào mọi người! Mình là Nguyễn Bảo Khánh!!-Nụ cười được phô ra làm Bảo Khánh đẹp nạ đẹp nùng. Nữ sinh há hốc mồm chảy cả nước dãi.
Còn mình là Lê Tuấn Anh gọi mình là Masew cũng được, hân hạnh được làm quen!
Masew nở nụ cười ngất ngây con gà tây luôn.
Cô giáo cười hiền:
Hai em cứ chọn chỗ ngồi đi! Mỗi bàn là một nam một nữ nhé!... À mà thôi lớp còn hai chỗ của hai bạn nam nên khỏi chọn!
Cả hai tiến về chỗ Phương Tuấn và Liam. Bảo Khánh cười tươi nhìn Phương Tuấn, đáp lại chỉ là thái độ thở dài rồi úp mặt xuống bàn làm lơ. Bảo Khánh có chút thất vọng nhưng ko sao, hắn cũng biết tính ý Phương Tuấn như thế nào mà. Liam nhích vào trong nhường chỗ cho Masew. Cả hai là thân phận"chủ tớ" nên cũng ko có gì để bàn cãi. Buổi học diễn ra như mọi ngày.
Tiết toán của bà cô giáo "bốn mắt"
Nói sơ qua tí nha! Bà cô này hơi có tuổi nhưng rất nghiêm khắc. Phương pháp dạy thì lỗi thời đã vậy còn hay bắt bẻ học sinh nữa.
Phương Tuấn là mục tiêu duy nhất của bà ta, hễ mỗi lần có tiết toán thì cô giáo lại được nhân viên cấp cứu khiêng ra khỏi lớp! Nguyên nhân vì sao à? Mọi người đọc tiếp đi rồi biết.
Cô giáo đang ghi ghi chép chép dài ngoằn ngoèo trên bảng. Nhìn cứ như là bùa Thiên Linh Cái của Thái Lan ấy, nhìn mà muốn hoa mắt, chóng mặt, rụng răng. Cô quay xuống đưa đôi mắt sát thủ quét qua cả lớp. Bỗng thấy một điều rất kì lạ là ai cũng ngồi thẳng chỉ có một kẻ đang nằm dài ngủ ngon lành, cô hét:
PHƯƠNG TUẤN !!!
Phương Tuấn khẽ cử động vài cái, mất khoảng 30 giây sao mới ngẩng đầu lên nổi. Phương Tuấn đưa hai tay ôm mặt, dụi mắt rồi đứng lên:
Quấy rầy giấc ngủ của người khác là sở thích của cô à?- Phương Tuấn cất giọng lạnh băng. Anh gan quá xá con cá.
Bảo Khánh và Masew ngạc nhiên nhìn Phương Tuấn, cũng đúng thôi vì đây là buổi học đầu tiên của họ mà. Trong lớp ai cũng biết Phương Tuấn quậy cỡ nào nên trong lòng đang mong chờ được trống tiết Toán.
Bà cô "hừ" mạnh một cái, đúng là ko ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Học sinh mà dám ngủ trong giờ học đã vậy còn lên giọng với thầy cô nữa. Cô giáo già lấy cây thước gõ gõ lên bàn:
Em dám ngủ trong giờ của tôi???
Phương Tuấn nhếch môi nhẹ một cái rồi chống hai tay lên bàn:
Cô phải lấy làm may mắn khi em quyết định ngủ để ko gây hại đến người khác chứ!!
Em...em...- Bà cô tức vì ko thể nào thắng nỗi những lời đanh thép của Phương Tuấn.
Em thì sao?
Ko sao cả! Ngồi xuống!!!- Bà hét lên rồi quay lên bảng tiếp tục bài giảng.
Phương Tuấn phủi phủi vạt áo rồi ngồi xuống, mất cả hứng ngủ, vãi cả đống chữ trên kia. Bỗng một tờ giấy bay đến bàn của Phương Tuấn, Phương Tuấn nhìn xung quanh rồi giở ra đọc, là của dàn ban cán sự lớp, có nội dung như sau:
"Phương Tuấn đại ca! Tụi này muốn được trống tiết toán hay là tới luôn nhé!"
Khóe miệng Phương Tuấn cong lên một cái rồi vứt mảnh giấy vào học bàn. Liam thấy nụ cười nguy hiểm của Phương Tuấn thì
rùng mình. Masew thấy thế nên hỏi:
Sao thế? Có chuyện gì à??
Tụi mình sắp được ngồi chơi 2 tiết toán rồi!- Liam phán.
Bà cô vừa viết vừa thao thao bất tuyệt mớ định lí gì đó. Cuối cùng bà hỏi:
Em nào có gì không hiểu thì cứ việc hỏi tôi!
Phương Tuấn giơ tay lên làm bà cô nhíu mày. Cả lớp nhìn nhau cười gian trá. Sư anh đã hành động. Bà cô thoạt đầu cũng hơi hoảng nhưng cũng mời Phương Tuấn đứng lên .
Phương Tuấn! Em có việc gì muốn hỏi à??
Vâng! Em có một thắc mắc muốn hỏi cô!!
Được rồi! Em cứ hỏi đi, lĩnh vực toán học thì cô có thể lí giải giúp em!!
Vậy thì tốt quá! Cô cho em hỏi:
1 cô mặc váy + 2 cô mắc váy = mấy cô mặc váy ạ??
Bà cô cũng không ngẫm nghĩ gì liền trả lời một cách tự tin:
Em đang đùa với cô đấy à? Dĩ nhiên là Ba cô mặc váy rồi!!
Cả lớp dần hiểu ra nhưng chưa cười vội, Phương Tuấn tiếp tục:
Thế ạ? Vậy cô cho em hỏi Ba cô mặc váy từ khi nào vậy ạ??
Hahaha.....
Hôhôhô........
Hihihi........
Cả lớp cười ầm lên khiến bà cô chôn chân tại chỗ. Mặt bả đơ ra, hai mắt mở to. Học sinh thì đứa nào đứa nấy cười nghiêng cười ngả, bà cô nhìn Phương Tuấn bắt đầu ôm ngực thả dốc:
Em...em...
"Phịch''
Hai chân cô chổng lên trời thế là cô ngất tại chỗ. Cả lớp đập tay nhau hò hét thế là tiết toán được trống như mong đợi. Bảo Khánh lại được một phen bất ngờ vì phát hiện ra một "tài năng" mới của Phương Tuấn.
Phương Tuấn lại úp mặt xuống bàn ngủ tiếp, Bảo Khánh cứ ngồi chống cằm nhìn Phương Tuấn. Trong lòng chỉ mong Phương Tuấn chịu mở miệng nói với mình một tiếng.
*Giờ giải lao:
Phương Tuấn vẫn nằm đó ngủ, Masew bị Liam sai đi mua quá trời đồ luôn. Hùng và My tíu ta tíu tít bước vào lớp của Phương Tuấn.
Chào anh Khánh! Anh Tuấn nghĩ rồi hả?- Bạch My ngồi xuống bàn của Phương Tuấn.
Ờ thì tại hôm nay cậu ấy thức sớm nên buồn ngủ ấy mà!
Cả đám bắt đầu buôn chuyện, Masew mang một đống bánh kẹo và trái cây để lên bàn.
Oaaa! Nhiều quá đi mất!!- My sáng hai con mắt dang tay ôm đống bánh kẹo vào người.
Bà xã à! Đây là địa bàn của chúa tham ăn mà (nói Liam)!!- Lê Hùng lấy tay khều khều vai Bạch My nói.
Bạch My thấy gương mặt đầy sát khí của Liam thì nuốt nước bọt cái ực.
Cậu nhóc từ từ rút tay ra khỏi đống bánh kẹo.
Đồ ăn của Liam ta mà ngươi cũng dám giành à?- Liam hắng giọng.
Thôi trả nè! Ăn dọng gì ăn đi!- Bạch My bễu môi.
Con nhỏ này giang hồ gớm. Tính trẻ con của Bạch My làm Masew và Liam bậc cười xem ra tương lai của Lê Hùng rất "sáng lạng" Bảo Khánh vẫn ngồi kế bên Phương Tuấn ko nói gì, ko biết Phương Tuấn định ngủ bao lâu nữa. Bảo Khánh đưa tay nghịch tóc Phương Tuấn, Phương Tuấn cựa mình vài cái rồi ngóc đầu dậy dụi mắt.
Anh đừng phá tôi mà!- Phương Tuấn nhăn nhó.
Ngủ nhiêu đó đủ rồi, em ko thấy mọi người rất rôm rả hay sao?
Phương Tuấn đưa hai tay lên che mặt dụi mắt. Phương Tuấn chống cằm đưa bộ mặt say ke nhìn cả đám.
Đi qua lớp tui làm chi đây?
Bạch My tíu tít gác chân lên ghế kiểu "bà tám":
Anh biết sao hông? Em kể cho anh nghe chuyện này làm li bi đát mặn chát luôn nè.
Kể đi!!
Phương Tuấn nằm xuống bàn rồi nhìn Bạch My chờ đợi điều cô nhóc sắp kể, Liam ăn bánh nhóp nhép liền chen vào:
Chắc nó định phát biểu cảm nghĩ khi tắm hồ cá Chùi Hán ấy mà! Mấy con cá chùi phê quá nên ngủ quên trong bồn tắm suýt chết phải ko??
Bạch My trừng mắt la lên:
YA! Anh đừng nhắc đến mấy con cá nữa được ko hả?
Masew bụm miệng ko kịp nên cười ha hả lên:
Hahaaa...cái gì....hahaaa cái gì mà cá Chùi Hán???
Thì đó! 2 đứa tụi nó toàn chơi hàng độc ko à!- Liam chỉ vào Hùng và My.
Bạch My gầm gừ rồi bỏ qua, tập chung chuyên môn:
Hôm bữa em thấy phe của thằng Minh Quân lớp 11D ra vào bar 1X, ko biết tụi nó làm gì nữa, anh nghĩ có nên điều tra ko??
Thuốc lắc thì chặt tay, ma túy thì chặt chân!!- Phương Tuấn đáp ngắn gọn rồi úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Vâng!!- My đáp rồi quay sang nói chuyện với Lê Hùng.
Bảo Khánh nhìn Phương Tuấn ko chớp mắt. Thực sự là Phương Tuấn bá đạo ngang ngửa Bảo Khánh rồi còn gì? Masew nhìn Phương Tuấn mà nuốt nước bọt, đụng phải dân thứ dữ rồi.
_______________
Tiết học thứ 3 bắt đầu, trông Phương Tuấn tươi tỉnh hơn hẳn. Đơn giản vì đây là tiết Anh Văn mà, Phương Tuấn thì chỉ có hứng thú nhất với mỗi môn này thôi.
Còn 1 lí do nữa mọi người biết sao hông.
Là vì cô giáo dạy môn này cực kute nhé! Phương Tuấn lại hay thích chọc ghẹo cô, lần nào tới tiết này cả lớp cũng bất ngờ về năng lực ngoại ngữ thiên bẩm của Phương Tuấn.
Stand up!!!- Tiếng của bạn lớp trưởng vang lên.
Cả lớp đứng dậy chào, cô cười rất tươi:
Good morning class! Sit down please!!
Cô giảng bài rất lưu loát, phát âm lại rất chuẩn, cô vừa cười vừa nói:
Các em xem bài ở trang này cho cô, có từ nào không biết thì cứ hỏi nhé, một lát cô hỏi lại mà không biết là bị phạt đấy!!!
Cả lớp nháo nhào thảo luận nhóm, riêng Phương Tuấn vẫn ngồi đó bắt chéo chân và nhìn ra cửa sổ, thế là Phương Tuấn đã lọt vào tầm ngắm của cô.
PHƯƠNG TUẤN!!!!
Tiếng cô giáo gọi Phương Tuấn, nó đứng lên chớp chớp mắt nhìn cô:
Cô gọi em ạ???
Cô bảo là xem đoạn văn và tìm ra từ vựng ko biết để hỏi cô mà!!
Ko có từ nào cả thưa cô!!- Phương Tuấn đưa đôi mắt vô (số) tội nhìn cô.
Cô mỉm cười và nụ cười có chút tinh ranh:
Thế bây giờ cô hỏi em nhé! Em mà ko trả lời được thì chịu những hình phạt mà cô đưa ra cho em. Có chịu ko??
Phương Tuấn nhếch môi cười:
Có cả lớp làm chứng cô thua thì làm cho em 1 điều mà em muốn. Ok
Cả lớp vỗ tay hào hứng. Trận chiến giữa quái vương và cô giáo bắt đầu. Bảo Khánh nhìn chằm chằm Phương Tuấn như thể ko tin Phương Tuấn có thể thắng được cô, Masew thì cứ nghĩ Phương Tuấn định bày trò cho vui, nhưng chỉ có Liam mới biết Phương Tuấn thật đang muốn đấu với cô. Cô lật lật trang sách rồi bắt đầu trận đấu:
Phylosophi??
Triết học!!
Biology??
Sinh học!!
...................??
...................!!
...................??
...................
Cả lớp há hốc nhìn Phương Tuấn đối đáp với cô. Cô thuận miệng hỏi luôn mấy từ ngoài bài học nhưng Phương Tuấn vẫn trả lời được.
Bảo Khánh nhìn Phương Tuấn bằng đôi mắt thán phục, Masew thì thôi khỏi nói cằm sắp đụng đất luôn rồi. Cô bắt đầu bí từ để hỏi, nãy giờ cô mệt đến nỗi chảy cả mồ hôi nhưng Phương Tuấn thì lại rất thản nhiên, cuối cùng cô bảo:
Vốn từ vựng của em sâu rộng quá, cô xin chịu thua.
Woaaa......- Cả lớp đồng thanh la lên
Ai cũng vỗ tay tán thưởng, Phương Tuấn chậm rãi nói tiếp:
Cô giữ lời hứa chứ??
Cô mỉm cười gật đầu, Phương Tuấn cũng cười rồi ngồi xuống tiếp tục học, Bảo Khánh nhìn Phương Tuấn rồi thì thầm:
Em giỏi quá!!!
Phương Tuấn chỉ nhếch mép 1 cái rồi nhìn lên bảng. Buổi học nhanh chóng trôi qua. Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
"Reng...Reng...Reng..."
Chờ mấy đứa trong lớp về hết thì Phương Tuấn ra hiệu cho Liam và Bảo Khánh về trước,, Phương Tuấn đi đến chỗ cô giáo đang thu dọn đồ đạc:
Đi với em đến một nơi! Được chứ??
Cô mỉm cười gật đầu:
Đợi cô thu dọn một tí!!
Cô cất dụng cụ dạy học rồi cùng Phương Tuấn ra về. Cô và Phương Tuấn ghé vào quán trà sữa gần trường, sau khi gọi nước, cô hỏi:
Muốn cô làm gì cho em đây??
Phương Tuấn khuấy ly nước rồi bảo:
Chị thôi đi! Bây giờ có còn trên lớp nữa đâu mà cô với trò!!
Cô giáo của chúng ta bật cười khúc khích:
Nhưng cô vẫn là cô mà!! Gọi cô đi!!
Phương Tuấn bĩu môi:
Không bao giờ và đừng mong chờ! Hơn người ta có 3 tuổi mà bày đặc!
Cô chịu thua Phương Tuấn luôn, cô hắng giọng:
Thế cưng muốn chị làm gì đây hửm???
Thời gian, địa điểm chị gái chị xuống máy bay!!- Phương Tuấn ngã người ra sau ghế.
2 tháng sau, sân bay!!- Cô uống ngụm trà sữa.
Tốt! Về thôi!- Phương Tuấn đặt tiền xuống bàn rồi bỏ đi.
Cô bó toàn thân với Phương Tuấn luôn. Cô nhìn theo Phương Tuấn rồi cười híp mí. Cô thích cái tích lành lạnh của Phương Tuấn. Thích cái ánh mắt tràn đầy sát khí của Phương Tuấn khi dẹp loạn các băng nhóm trong khu vực. Thích phong cách Phương Tuấn đua xe. Thích những điệu nhảy đầy mê hoặc của Phương Tuấn khi biểu diễn ở bar. Cô kết Phương Tuấn rất nhiều thứ cô coi Phương Tuấn như 1 đứa em ngỗ ngáo luôn khiến cô bất ngờ.
Hì hì tui lặn hơi lâu rồi đó hả. Có ai quên tui ko chời❤️❤️
À... Có ai đoán đc là vị cô giáo kia là ai ko và chị gái của cô giáo đó nữa, tại sao Phương Tuấn lại nhắc tới người chị đó.....
CMT cho tui biết nha.💚💚💚
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top