chap 10


GTNV: Trần Nguyễn Thiên An - Trần Nguyễn Bảo Ngọc: 21 tuổi, là một cặp song sinh rất xinh đẹp. Ba mẹ của cả 2 qua đời trong 1 vụ tai nạn máy bay. Để lại số gia sản vô cùng lớn, chị là đại tỷ lớn nhất khu vực đảm nhận luôn phần phát triển công ty của gia đình. Em là 1 cô giáo mới ra trường, ban ngày là cô giáo ban đêm là ma nữ trong quán Bar. Sỡ hữu ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ chịu chơi luôn nhé! Là chủ của mấy shop thời trang trong nước. Coi Phương Tuấn như em và rất thích kiếm chuyện cho Phương Tuấn chửi.

*****************************

Mọi người đang thắc mắc vì sau cô lại nghĩ thế về Phương Tuấn??

Cô là em gái của 1 chị đại khét tiếng trong giới xã hội đen, Phương Tuấn là người đã cứu được cô và được chị gái cô ra sức chiếu cố. Mối quan hệ thân thiết giữa ba người được bắt đầu từ 1 đêm mưa của 2 năm về trước.

Flashback

Phương Tuấn phóng xe moto trên con đường vắng. Tuy điều đó đối với thằng nhóc lớp 10 là vi phạm luật, nhưng đố cha thằng cảnh sát giao thông nào dám đụng vào con trai duy nhất của tập đoàn CATT lớn nhất Hàn Quốc. Trời đỗ mưa và chiếc xe của Phương Tuấn vẫn lướt nhanh trên đường.
Phương Tuấn nhận ra cảnh tượng hỗn loạn trước mắt qua ánh đèn xe. Một đám du côn đang dùng bạo lực với 1 cô gái. Phương Tuấn tăng tốc đâm xe vào đám đó làm vài tên ngã ra đất bị thương. Phương Tuấn đá chống rồi tháo mũ bảo hiểm, miệng Phương Tuấn nhai kẹo nhóp nhép và đưa đôi mắt bất cần đời nhìn lũ côn đồ trước mặt, cô gái đó lặp tức chạy ra sau lưng Phương Tuấn, cái miệng cô ta như cái loa phát thanh:

Ngon!! Nhào dzô!! Nhào dzô kiếm ăn!!!

Mới lúc nãy còn tỏ ra hoảng sợ, bây giờ thì lên giọng phát ớn chưa. Phương Tuấn bước lên và đánh nhau với cái đám đó túi bụi.

Kết quả là 5 tên đó nằm lăn lê bò lết dưới đất. Trong khi Phương Tuấn không hề xước cái móng tay. Cô gái đó tiến đến bên Phương Tuấn cười rạng rỡ:

Yeah!! Thắng rồi!! Thắng rồi!!!!

Stop cái mồm của thím lại dùm tôi!- Phương Tuấn nói rồi leo lên xe định chạy đi thì cô gái đó giữ Phương Tuấn lại.

Nhóc định bỏ tôi lại à??

Thế thím muốn gì đây??- Phương Tuấn đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái đó.

Người ta mới 19 tuổi thôi mà thím cái gì!?? Chở tôi về đi!

Tại sao??

Tại nhóc đã giúp thì phải giúp cho trót!!- cô ta đưa đôi mắt cún con nhìn Phương Tuấn.

Phương Tuấn nhếch môi đôi tra chìa khóa vào ổ:
Tự về đi tôi không thích cho người khác đi nhờ!!

Uầy!! Nhóc tàn nhẫn thế!

Phương Tuấn tưởng cô ta là gái hư nên tỏ ra không thiện cảm, ai ngờ cô ta bảo:

Chị phải về ngủ sớm để mai còn đến trường nữa!! Nhóc đưa chị về nha....nha....

Phương Tuấn ngạc nhiên:

Chị học trường nào??

Đại học ICM cách đây vài con đường...đây...thẻ sinh viên của chị nè...

Phương Tuấn nhìn vào thẻ rồi nhìn cô, xem ra cô ko nói dối. Phương Tuấn cũng ko thích làm khó người khác nên bảo:

Lên xe đi!!!

Cô mừng quýnh leo lên để Phương Tuấn đưa về. Theo như cái địa chỉ cô đọc thì Phương Tuấn lại ngừng trước 1 cái quán Bar??

Ủa! Sao la về nhà mà?? Chẳng lẽ Phương Tuấn bị cô gạt, cô xuống xe móc điện thoại gọi cho ai đó, Phương Tuấn nghe loáng thoáng được nội dung cuộc gọi:

Chị à! Em đang ở trước quán Bar của chị này, mang chìa khóa nhà ra cho em đi!!

..........................................................

Em bị người ta đuổi đánh suýt chết đấy!!

..........................................................

Em ko biết mấy thằng đó! Nhưng có 1 người tốt bụng cứu em!!

..........................................................

Chị ra đây ngay đi để em còn về nhà nữa!!

..........................................................

Vâng!!!

Cô cúp mấy rồi quay sang nhìn Phương Tuấn:

Nhóc đợi xíu nha!!!

1 đứa con gái tầm 19 tuổi bước ra khỏi quán Bar.

Chú ý: cô gái là em gái
Chị ta là chị gái

Nhìn mặt chị ta y hệt cô gái này, họ là 1 cặp song sinh.

Chị ta có mái tóc màu nâu hạt dẻ, cùng với gương mặt lạnh lùng và đang khoát lên mình bộ đồ rất ư là cá tính, trong rất mạnh mẽ.


( Ảnh chỉ mang chất minh họa lượm đc bên chỗ chị gu gồ😀)

Chị ta tiến tới xoa đầu cô gái rồi lên giọng trách móc:

Đêm hôm khuya khắc, em lại la cà vào khu vực của tụi nó làm gì? Nếu chúng biết thân phận của em thì có thể em sẽ mất mạng đấy.

Cô gái đó xụ mặt xuống, ko bao lâu lại gân cổ lên cãi lại:

Cũng tại em sinh ra đã em của chị! Làm em của đại ca thì có gì là sướng đâu chớ? Lúc nào cũng nguy hiểm cận kề. May mà lúc nãy có người cứu em, ko là em cũng đi gặp ba mẹ từ lâu rồi.

Chỉ ta chỉ tay về phía Phương Tuấn rồi hỏi:

Ai thế???

Ân nhân của em đấy! Nhờ nhóc ấy mà em thoát chết.

Cô dắt tay chị gái tiến về phía Phương Tuấn, cô giới thiệu:

Đây là chị gái của chị.

Phương Tuấn phun bã kẹo ra ngoài đưa đôi mắt lạnh lùng có một tí khó chịu nhìn cô.

Tôi ko cần biết! Tóm lại là bây giờ chị an toàn rồi đúng ko? Tôi về!!!!!

Phương Tuấn mang mũ bảo hiểm vào rồi phóng như bay rời đi. Cô gái đó có gọi nhưng Phương Tuấn ko dừng lại. Chị ta nhìn Phương Tuấn một cách khó hiểu, trẻ con mà lại mang cái bộ dạng đó à???

Chị nhất định phải tìm ra nhóc đó giúp em! Em muốn được kết bạn với nhóc đó!- Cô gái phụng phịu.

Chị cũng bó tay với cái tính ngang bướng của em gái mình.

Chị đồng ý và cuối cùng cũng tra ra lai lịch của Phương Tuấn, chị và Phương Tuấn sao vài lầm chửi lộn và đánh nhau thì cuối cùng cũng trở thành bạn của nhau. Chị cho Phương Tuấn biết thân phận của mình, Phương Tuấn chỉ cười nhẹ và nói mình đã biết lâu rồi. Ba người thường xuyên gặp nhau và cùng nhau ăn uống, chơi bời, có khi bị phục kích, chị cùng Phương Tuấn liều mạng bảo vệ nhau. Đã giao du với xã hội đen thì đây là điều sớm muộn, Phương Tuấn được chị dạy bảo đủ điều. Kết quả là Phương Tuấn trở thành ma quái như ngày hôm nay.

Một năm sau, chị sang Mỹ để phát triển sự nghiệp bên ấy của gia đình. Chị gửi cô lại cho Phương Tuấn chăm sóc, chị thích Phương Tuấn nhưng Phương Tuấn ko hề biết. Chị sợ mình ngộ nên tìm cách sang Mỹ để ổn định lại tình cảm của bản thân. Chị muốn thời gian sẽ giúp chị trả lời, khi đó chị sẽ chính thức thổ lộ với Phương Tuấn nhưng chị ko hề biết chị đã đánh mất cơ hội đó. Giờ thì Phương Tuấn sẽ thuộc về người khác.

End flashback

..................................................................................................

Phương Tuấn và Bảo Khánh về nhà thì nhà cửa vắng hoe, sao một hồi tìm kiếm thì phát hiện một mảnh giấy do ba mẹ chồng để lại:

"Ba mẹ phải về Nhật gấp! Hai đứa nhớ lo cho nhau đàng hoàng nhé! Mẹ đã gửi một số tiền lớn vào tài khoảng chung của hai đứa rồi! Có việc gì thì cứ dùng, chúc hai con vui vẻ và mau sinh cháu cho mẹ nhé"

Phương Tuấn và Bảo Khánh nhìn nhau rồi nhún vai cuối cùng cũng được giải thoát. Phương Tuấn lập tức chia ranh tới với Bảo Khánh mỗi người một phòng, hắn cũng lấy làm tiếc nhưng cũng phải cắn răng cắn cỏ dọn sang phòng kế bên, sống riêng kiểu này "sinh cháu" bằng niềm tin chắc. Sao mà tính cánh Phương Tuấn khó hiểu đến thế chứ!? Đúng là ko hiểu nổi mà.
...................................... ........................

* Biệt thự Hắt Long thành phố New York.

Để xem! Còn 15' nữa là nó sẽ đến giờ!!

Cô gái nhỏ đứng nép bên cửa sỗ thì thào rồi nhìn xuống dưới khuôn viên ngôi nhà. Hàng trăm tên áo đen đang lãng vãng và có vẻ đang canh chừng rất nghiêm túc.

"Cốc... Cốc... Cốc"

Cô gái nhỏ giật bắn mình,  lập tức bay lẻn giường kéo chăn chùm kín từ đầu tới đít để che đi bộ quần áo đen vừa thay trên người, thuận chân nên đá cái balo vào gầm giường.

"cạch"

Có người thăm nuôi nè!- Giọng một người đàn ông trung niên vang lên.

Cô gái nhỏ từ từ kéo chăn xuống để lộ cặp mắt to tròn chớp chớp, ông tiến đến bên giường cô:

Có chừa thói quậy phá chưa hả?

Đôi mắt liếm lỉnh hiếp lại như đang cười. Nhưng thật ra thì mồ hôi rịnh ra ướt cả trán, giọng nói thỏ thẻ phát ra:

Ba biết rồi hả?

Cái gì mà ba ko biết! Con đặt bom hẹn giờ dưới ghế ngồi của hiệu trưởng chứ gì. Báo hại ông ta phải nằm sấp hơn tuần nay!- Người đàn ông lịch lãm, phong độ đưa tay sờ cằm tỏ ý ko hài lòng với mấy trò nghịch phá của tiểu bảo bối.

Ông ta bảo con phá hoại 2 cái nhà 🚾 với 5 cái phòng học. Nhưng trong khi đó ở trường chỉ có 1 cái nhà 🚾 thôi à! Vậy chẳng khác nào ông ta đổ oan cho con!!!- Cô gái nhỏ chu môi lên vẻ mặt phụng phịu.

Bó tay ko? Thế mà gọi là đổ oan cơ đấy.

Thế mục tiêu tiếp theo của con là gì? Mấy lần trước con lấy sân tập tennis của ba để thử bom báo hại ba phải chuyển qua bơi lội đấy! Sao con lại có niềm đam mê với bom và lựu đạn vậy hả?!- Ông lắc đầu ngán ngẩm.

Cô gái nhỏ ko nói gì chỉ trưng cái bộ mặt đưa đám bị che hết phân nữa nhìn ra cửa sổ.

" ẦM...ầmmmmm"

Tiếng nổ vang lên làm ông giật bắn mình. Đôi mắt lém lỉnh của cô gái nhỏ sáng lên. Ông lập tức đến bên cửa sổ nhìn xuống, cơn chấn động làm cho đám vệ sĩ nháo nhào. Nhận thấy tình hình có vẻ ko ổn, ông liền bật bộ đàm:

Có chuyện gì??

Thưa ngài Kayden, sau vườn phát hiện có 1 quả bom hẹn giờ với công suất lớn! Nghi ngờ có kẻ khủng bố!!

Ở đó đợi ta.

Ông tức tốc chạy xuống lầu. Cô gái nhỏ tốc chăn đứng dậy lôi cái balo dưới gầm giường ra mang lên vai, nhìn qua nhìn lại ko có ai liền phóng cái vù xuống bếp, người mẹ xinh đẹp đang mãi mê nấu nướng thì nhận được 1 nụ hôn bên má.

Phụng!! Con làm gì vậy?? Sao lại mang balo??- Phoebe giật mình quay lại.

Con yêu mẹ! Yêu nhiều lắm!!- Cô nở nụ cười tươi nhìn mẹ rồi chạy đi mặc cho mẹ cô gọi í ới:

Phụng!! Phụng!! Con định đi đâu?? Áaa!!- Bỗng Phoebe vấp chân, đi sắp sữa hôn đất mẹ thì có 1 bàn tay mạnh mẽ giữ Phoebe lại.

" Bặt"

2 người nhìn nhau Phoebe đứng thẳng dậy thì đã bắt gặp ánh mắt sốt ruột của Kayden:

Phoebe! Có chuyện gì vậy??

Phụng...nó..nó chốn rồi!

Cái Gì??

Ông Kayden bàng hoàng, ông lập tức móc mấy bộ đàm ra:

Tất cả chú ý!! Cô chủ vừa chạy ra hướng cửa phía Đông, ko được để nó chạy thoát!!

Thưa ngài!! Cô chủ vừa tặng cho chúng tôi mỗi đứa 1 quả bom bi. Cánh cổng cũng đã bị phá sập rồi ạ!!

Ngươi nói sao?? Cô chủ chạy về hướng nào??- Ông ko giữ được bình tĩnh.

Cô chủ mất dạng sau làn khói ạ! Xin lỗi ngài!!- Ông hậm hực tắt mấy bộ đàm rồi lấy điện thoại di động để gọi:

Arian em giúp anh huy động lực lượng bắt con bé Phụng về đây. Dù có xới tung cái thành phố New York này cũng phải bắt nó về đây giúp anh!!.

Lại nữa à!??- Giọng của Arian ngán ngẩm.

Ok!! Em sẽ huy động lực lượng giúp anh.

Tút... Tút... Tút

Biết bao giờ Phụng nó mới nên người hả anh??- Phoebe bật khóc nức nở ngã vào lòng Kayden.

Thôi!! Đừng khóc nữa! Anh sẽ sớm tìm được con bé!!- Ông ôm bà vào lòng dỗ dành.

.........................................................................

Buổi sáng tại biệt thự Hắc Long ở Hàn.

Một ngày cuối tuần quá ư là bình thường, Phương Tuấn đang nằm sải lai trên ghế sôfa để xem TV. Bên tròn bếp là Bảo Khánh đang phải nấu cơm cho "vợ iu"của mình ăn. Thiếu gia mà cũng phải xuống bếp nữa trong khi cái kẻ mang tên "vợ"  thì lại ngồi xem TV.

Cơm xong rồi! Em vào ăn đi!- Bảo Khánh ở trong bếp nói vọng ra.

Phương Tuấn tắt TV rồi bước vào bếp. Nó nhìn sơ qua đống thức ăn  trên bàn, màu cũng đẹp đó chứ. Trứng chiên thì màu đen, gà chiên thì màu nâu, canh thì lại có bảy màu. Phương Tuấn ngồi xuống bàn rồi gắp thức ăn vào chén và ăn một cách khá bình thường, Bảo Khánh chống cằm nhìn Phương Tuấn như chờ đợi nhận xét, Phương Tuấn ngước lên nhìn hắn rồi bảo:

Ngon lắm!!!

Bảo Khánh mừng rờ cầm đũa rồi bắt đầu bữa ăn.

"Phụt"

Miếng trứng văng ra ngoài khi vừa yên vị trong miệng hắn 3,14 giây. Bảo Khánh cầm vội cốc nước uống lia lịa, miếng trứng chứa 5 kg muối hay sao ấy. Ngậm có tí xíu mà muốn lên huyết áp luôn đây này. Công nhận Phương Tuấn chịu đựng giỏi ghê. Vậy mà vẫn ngồi ăn cho được. Hắn lấy thìa nếm thử món canh, Bảo Khánh cam đoan rằng tất cả đường trong nhà đều đổ dồn vào tô canh này hết rồi. Bảo Khánh có tí xíu cảm động khi Phương Tuấn ko hề chê bai một câu.

Em ko thấy mấy món này quá kinh khủng hay sao?

Phương Tuấn vẫn ngồi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, miệng vẫn nói đều đều:

Đối với tôi thì nó ngon! Thế thôi!!!

Bảo Khánh bất giác mỉm cười, tự dưng thấy Phương Tuấn dễ thương phết, hắn cũng cầm đũa và bắt đầu bữa ăn mang nhãn hiệu "Bảo Khánh" cùng Phương Tuấn.

Sau bữa ăn Phương Tuấn bỏ lên phòng và để cho 1 mình hắn dọn dẹp chén dĩa. Bảo Khánh vui lạ lùng khi Phương Tuấn ko chê cơm mình nấu, trong lòng có chút cảm động. Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì ko thể để Phương Tuấn mấy món kinh khủng này mãi được, 1 lần là quá đủ. Hắn quyết định thuê người làm.

20' sau Phương Tuấn bước xuống lầu với 1 bộ quần áo khác và tay thì cầm mũ bảo hiểm. Bảo Khánh thấy lạ nên hỏi:

Em đi đâu vậy??

Đi mua ít đồ thôi! Sẽ về ngay!!

Phương Tuấn nói rồi bước đi, Bảo Khánh thấy vậy nên cũng chẳng hỏi nữa.

Sau thành tích 3 chiếc đĩa, 2 cái chén, 1 cái tô bị vỡ thì cuối cùng Bảo Khánh cũng dọn dẹp xong.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo in ỏi thì ra là số của umma:

Con nghe đây mẹ!

Con bình tĩnh và nghe những gì mẹ nói đây. Bác của con vừa thông báo là chị họ của con vừa "vượt ngục" vào đêm qua. Hiện giờ ko rõ tung tích và rất có thể sẽ qua bên đấy tìm con. Con nhớ trông coi cửa nẻo cẫn thận, lên kế hoạch phòng ngự đi nhá!!!

Bảo Khánh nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trở nên khó coi nói đúng hơn là đang sợ hãi đó.

Mẹ đang đùa con à??

Không hề!! Lực lượng của Hắc Long Bang mà không thể moi ra nó thì chỉ còn con đường duy nhất là nó trốn về bên đó mà thôi!! Chúc con may mắn nghe con trai!!!

Tút...tút...tút...

Mẹ... Mẹ....

Umma cúp mấy khi Bảo Khánh chưa kịp nói gì. Hắn tưởng tượng ra cái viễn cảnh căn nhà này bị" người chị họ iu quý" của mình làm banh chành thì lại rùng mình.

Nghĩ thế Bảo Khánh đi đống tất cả cửa trong nhà. Chị mìn mà làm như thú dữ "xổng chuồng" ko bằng.

............................................................................

Một cô gái xinh đẹp thêm phần cá tính đang kéo vali đi ngoài đường, ẩn sau chiếc kính mắc hàng hiệu là gương mặt baby đang nhăn nhó vì mệt. Cô cứ thế mà lết thết 1 đoạn đường dài. Cô có cảm giác là bị ai đó bám theo, thậm chí là còn rất gần. Cô nhìn xung quanh, đoạn đường vắng vẻ ko hề có 1 ngôi nhà nào. Cô bất giác rùng mình rồi lướt đi thật nhanh. Tiếng bước chân vang lên sau lưng cô ngày càng rõ, cuối cùng cô dùng lại. Sau lưng cô là 4 gã đàn ông đang cười cợt với cô.

Ôi chúa ơi!! Quỷ xuất hiện vào ban ngày. Nói ko phải khen chứ mấy tên này xấu mà xúc phạm người nhìn luôn ấy. Lại còn nỡ nụ cười khả ố nữa chứ!! Cô lắc đầu xua đi mấy cái ý nghĩa kinh hoàng.

Mấy...mấy..người là ai??? Sao..sao...đi theo tui??

Tên có hàm râu lưa thưa cười cười:

Lúc nãy chẳng phải em liếc mắc đưa tình với bọn anh so?? Bây giờ thì bọn anh tới rồi đây!!

Cô bật cười ha hả lên giống như là ko kìm chế nỗi ấy. Cô ngồi xuống mặt đường mà cười ra nước mắt luôn, *Cô mặc quần jean nha*
4 tên nghệch mặc ra.

Cô chỉ vào từng tên rồi bảo:

Hahaha... Cuồng dâm sinh hoang tưởng hả cha nội, nghĩ sao mà nói câu đó zậy ba hahaha...

4 tên bị "quê" nên quát:

Nhóc ranh kia mày cười cái gì vậy hả?? Tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!!!

Cô thấy tình hình có vẻ ko ổn nên đưa tay cầm chắc cái vali thủ thế...bỏ chạy.

Cô tự đếm rồi quay lưng chạy thục mạng. 4 tên lập tức đuổi theo cô. Cô chạy bán sống bán chết, 4 tên kia la hét phía sau cô.

Con nhỏ kia!! Khôn hồn thì đứng lại cho tao!!

Hộc...hộc...

Cô vừa chạy vừa thở mệt lả người nên chạy chậm lại. 2 bên rượt nhau cả 1 đoạn đường dài cuối cùng cô lạng qua lạng lại rồi ngồi thụp xuống đất. 4 tên kia cũng sải lai lăn lóc trên mặt đường.

Hộc...hộc..nhỏ con..mà chạy nhanh vậy..con kia...??- Tên đó thở hổn hển.

Đỡ... Hơn mấy người... Rượt theo có lợi ích gì ko...mà rượt hoài zậy.???

2 bên ngoài tán gẫu hồi lâu 10' sau thì đứng lên.

Hết giờ giải lao!!

Hai bên lại rượt nhau chạy nữa. Đám này ăn ở ko làm chuyện tào lao. Cả con đường yên ắng bị tiếng chửi bới hò hét làm náo động cả lên. Bốn tên đó sắp bắt được cô thì phía sau vang lên tiếng môtô gầm rú.

"Brừm.... Rừm.."

Chiếc xe chạy đến gần cái đám hỗn độn thì vòng qua 1 vòng rồi làm 1 cú phanh sát mặt đất! Đẹp mắt. Cả đám mắt chữ A mồm chữ O hết biết nói gì luôn. Phương Tuấn tháo mũ bảo hiểm ra rồi hất tóc 1 phát làm mấy tên côn đồ ngơ ngác nhìn ko chớp mắt.

Oa... Đẹp wá!!!

Thật là quyến rũ!!!

Phụng cũng thì thầm, đôi mắt đầy ngưỡng mộ.

Thật là có phong cách!!! Ta kết rồi nha!!

Phương Tuấn đá chống rồi bước xuống xe, nó nhìn 4 tên đang nắm tay nắm chân cô gái thì có hơi bất mãn.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái giống gì thế hả!?? Bỏ tay ra ngay đi!!!

4 tên thấy Phương Tuấn quát lớn như vậy thì đâm ra cáu giận. Nhìn mặt dễ thương vậy mà hung dữ quá chời.

Cậu em khôn hồn thì tránh ra. Không thì coi chừng quạ lây đấy! Ta đây ko nương tay với......
"Bốp"

Chiếc mũ bảo hiểm quăng vào mặt khi hắn chưa nói hết câu. 3 tên còn lại thấy vậy nên xông lên, Phương Tuấn cứ ung dung thế thôi.

"Bốp... Binh... Phịch.... Phịch"

4 tên lăn lê bò lết, mặt mày thăm tím, đầu tóc rũ rượi. Cô gái đó trố mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ thích thú.

Woaaa!!!^^

Phương Tuấn lạnh lùng quay đi thì cô gái đó chạy lại níu tay:

Anh ơi! Anh giỏi quá à! Ngưỡng mộ anh ghê.

Phương Tuấn chẳng nói gì bước đến nhặt nón bảo hiểm, còn cô thì không ngừng ríu rít.

Anh ơi! Hay là anh cho em đi theo anh luôn nha! Nhận em làm đàn em đi! Em muốn đc oai giống anh!!

Phương Tuấn nhìn cô gái rồi nhếch miệng thật nhẹ.

Trở về đi, mới bây lớn đi bụi đời ko tốt đâu!!

Nhận em làm đàn em đi rồi em về!!

Phương Tuấn lạnh lùng bảo:

Tôi ko phải côn đồ hay du côn mà nhận đàn em như cô nói, tôi đi trước đây!!

Phương Tuấn toan nhấn ga thì cô gái đó thình lình chặn đầu xe lại:

Ở đây em ko có người thân, anh ko giúp em là em đi lang thang ngoài đường suốt đêm đấy.!!

Tùy cô!! :(( au: tứng vô tâm quá đây!

Phương Tuấn quay đầu xe định chạy đi thì cô gái đó hét lớn:

THẾ GIÚP EM 1 VIỆC CUỐI CÙNG ĐC KO Ạ??

Phương Tuấn thấy bỏ đi thì hơi nhẫn tâm, thôi thì giúp đại vậy. Nó quay lại hỏi:

Muốn giúp chuyện gì??

Cô gái đó mừng quýnh chạy lại đưa cho nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà ai đó. Khi xem xong thì Phương Tuấn dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đó.






À nhon mấy tình êu của chui. Có ai nhớ tui ko. tui lặng chút chíu mà mấy bà khủng bố tui luôn á🙄😅😅

Chap này rất dài nên tui sẽ cắt ra 2 phần nha. Tui sẽ chuột lỗi = cách sẽ tặng cho mấy bà 1 đĩa xôi mèo ăn đỡ nha
Mấy bà thích
H nhẹ
H vừa
Hay H nặng nè

Còm mem cho tui biết nhoaa

À quên mấy bà biết sao Phương Tuấn ngạc nhiên khi thấy địa chỉ mà cô gái kia đưa ko nếu ko thì......

Đoán đi ko nói đâu lêu lêu😂😂😂😂

Nói dị chứ thương mấy bà lắm á. Tui phắn đây. Pai

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top