Chương 18:
Vừa bước vào đồn cảnh sát, Lăng Vân nhìn ngó xung quanh. Nơi này có khá nhiều người, thế nhưng chú ý nhất có lẽ là cô gái ngồi trong hàng ghế cuối kia.
Cô gái ấy đeo đôi giày thể thao màu đỏ, hai chân thon dài gác lên bàn, rung đùi liên tục. Mồm thì ngậm kẹo mút, quần bò rách gối to để lộ làn da sáng bóng, vai xách balo lệch, tóc uốn xoăn nhuộm vàng túm gọn lên cao. Người dó không ai khác, đó chính là Lăng Ninh Hạ.
Thấy Lăng Vân, cô gái vui vẻ vẫy tay đứng dậy:
" Chị hai."
"..."
" Chị hai, chị đến rồi. Em nhớ chị quá. Mới hơn một tháng không gặp mà trông chị ngày càng xuân sắc xinh đẹp như tiên nữ, dịu dàng như thánh thần, vẻ đẹp của chị tâm hồn của chị còn hơn cả ..." Lăng Hạ khoác tay chị gái mình nịnh nọt.
Để
Biết ngay mà! Lăng Vân quá quen với kiểu nói chuyện mỗi khi gặp chuyện của em gái rồi. Cô nhẹ véo tai Lăng Hạ:
"Thôi thôi cô nương. Lại tâng bốc chị rồi. Còn không thấy mọi người đang nhìn sao?! "
Lăng Hạ nhăn mặt vờ kêu đau, kiêu ngạo nâng cằm:
" Em nói đúng mà. Chị gái em là ai chứ. Lăng Ninh Vân đó. Chị gái xinh đẹp nhất của em, chị phải tự tin lên chứ. Chị đẹp chị có quyền! "
"... khụ khụ, Còn không mau vào chuyện chính"
" Em vẫn chưa nói xong mà. Á á, chị đừng véo mà chị hai. Sẽ mất thẩm mĩ tai của em gái xinh đẹp mất. Ui da, rồi rồi em kể em kể..."
Mọi người xung quanh thì liên tục lén nhìn hai chị em nhà này, chậc lưỡi thầm than: chị em đều xinh đẹp vậy, người chị thì già dặn trầm ổn, người em lại trẻ trung năng động đáng yêu như tinh linh. Nhà nào sinh ra được hai người con như vậy, quả là có phúc mà.
Lăng Vân nếu biết mọi người nghĩ thế, chắc cô sốc đến nỗi thắp nhan châm đèn luôn. Em gái cô mà đáng yêu? Là tiểu quỷ mới đúng...
***
Trương Đình vừa cất xe, hút xong điếu thuốc liền sải chân đi vào. Liếc nhìn một lượt, cậu thấy ngay Lăng Vân đang quay lưng về phía mình. Hình như chị đang nói chuyện với em gái?
" Vậy lần này không phải do em gây chuyện?"
" ... Đúng vậy, chính là cái tên hám sắc ấy, vì hắn chỉ đường sai nên em mới đi vào ngõ cụt rồi gặp bọn lưu manh đó. Em thật oan uổng quá mà. Chị xem..."
Giọng nói này của em gái chị Lăng nghe rất quen, chỉ là Trương Đình nhất thời không nhớ ra. Cậu không để ý lắm, vui vẻ tiến lại gần, vỗ vai hai người:
" Chị Lăng, em gái."
Lăng Vân quay lại đầu tiên, sau đó em gái cô cũng quay đầu lại.
" Là cô? / Là chú?"
" Sao cô lại ở đây?/ Sao chú lại ở đây?"
Lăng Vân nhìn hai đứa trẻ cùng đồng thanh, ngạc nhiên hỏi:
" Hai đứa quen nhau sao?"
" Quen/ Không quen."
" Aaaa, ông chú già. Sao cứ nhại theo tôi vậy chứ???"
" Này nhóc con, tôi không có nhại lại nhé."
" Thế sao tôi cứ nói câu nào chú lại nói theo câu đó vậy?"
" Này có gì lạ sao. Chúng ta chính là tâm linh tương thông rồi."
" Phi phi.. Chú ảo tưởng ít thôi nhé. Tôi còn chưa tính sổ với chú đâu đấy." Lăng Hạ mặt ửng ửng, trạng thái sắp tức giận.
" Tôi có gì cần tính sổ sao nhóc con. Hả hả?!!" Trương Đình thì vẫn thoải mái nhún chân thích thú.
" Chú chú..."
" Stop stop!! Lăng Hạ, Trương Đình, đây là có chuyện gì ?" Lăng Vân âm thầm rơi mồ hôi, vội chen vào. Nếu hai người mà nói thêm nữa, chắc đứa em cô sẽ không ngại ở đây nhiều người mà gây chiến với cậu ta đâu @@" .
Quả thực là như vậy, Lăng Hạ đang có ý định kéo balo ra đập, nghe chị mình nói thì tức giận vứt cặp lên bàn khoanh tay ngồi. Miệng lẩm bẩm:
" Hừ hừ.. khốn khiếp."
Sau một hồi "làm quen", hai người kia cuối cùng cũng biết tên, hoàm cảnh nhau. Chí choé cả giờ như hai con chim nhỏ vậy. Lăng Vân cũng bất lực mà than thầm: thế giới lớn , người gặp nhau không dễ, vậy mà hai nhóc này cũng chỉ vì nhầm đường mà thành oan gia.
Đúng lúc này, Vương Kiệt- cũng bạn cùng cấp hai của Lăng Hạ bước vội tới, tay cầm sấp tài liệu đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống ghế dành cho cảnh sát đối diện ba người.
Thấy cậu ta, Lăng Hạ mắt mở to, tâm trạng bực bội với Trương Đình cũng giảm đi đôi chút. Cô thoải mái trêu:
" Tiểu Kiệt, bao giờ mình mới được thả ra vậy? Lâu chết đi được, mình ngồi đây ê ẩm sắp mốc hết người rồi này."
Cô vừa nói vừa xoa xoa tay như biểu thị mình sắp mốc thật. Lăng Hạ dù sao cũng không lo lắng lắm. Chỉ là đánh nhẹ vài cái, cùng lắm bọn đó nằm viện vài ngày là cùng.
Trương Kiệt gật đầu với Lăng Vân một cái coi như chào hỏi, sau đó quay sang Lăng Hạ thở dài:
" Lăng Hạ. Lần này mình không giúp được cậu rồi."
" Là sao?" Lăng Hạ bật thốt. Sau vài giây lại trêu đùa:
" Hahaa, tiểu tử, cậu đùa mình hả? Không phải mọi lần đêù được sao?! Đúng là không vui chút nào mà."
" Mình không nói đùa. Lần này cậu chọc phải tổ ong bò vẽ lớn rồi." Vương Kiệt nhíu mày bất lực.
" Ý gì?" Lăng Hạ khó hiểu, dò hỏi. Còn Lăng Vân bên cạnh thì trầm tư không nói gì.
" Một trong số người cậu đánh là em trai của Lê Kim. Anh ta là một người rất cưng chiều em trai, cái gì cũng dành hết cho em trai. Dù em trai anh ta có sứt mẻ một chút thì anh ta cũng nhất định bắt kẻ đó phải trả giá gấp mười."
"...???"
" Mình đã cố giúp đỡ cậu rồi. Ngay cả cha mình cũng phải nhún nhường anh ta vài phần. Thế nhưng anh ta không coi ai ra gì, tuyên bố bằng bất cứ giá nào nhất định phải khiến cậu vào tù trả món nợ này."
Lăng Hạ khó hiểu:
" Nhưng mình chỉ đánh bọn chúng rất nhẹ, đâu nặng đến nỗi phải vào tù vài tháng chứ? Mẹ kiếp, là bọn chúng sai trước mà. Dám dở trò đồi bại với mình, mình đánh cũng chỉ coi như tự vệ chứ ."
" Cậu không hiểu rồi. Lê Kim đó là con người rất xảo quyệt. Sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
Vương Kiệt lại thở dài. Lăng Hạ vừa là người anh thầm thương, cũng vừa là người bạn tri kỉ của mình. Hai lần trước cô đánh lộn, cũng may người bị đánh không nặng lắm, nên anh dễ dàng đút lót giúp cô lách luật. Lần này đánh rất nhẹ, phần tổn thương chưa tới 10%, nhưng anh lại chẳng giúp được gì cho cô. Anh nặng nề nói:
" Mình sẽ nghĩ xem còn cách nào không."
"..."
Bầu không khí chìm vào ảm đạm, mỗi người một suy nghĩ riêng. Lăng Hạ thì nhíu chặt hai mày môi mím mím. Vương Kiệt qua một lúc lại nhìn Lăng Hạ tâm trạng nặng nề. Trương Đình lại cúi xuống nhìn chân mình như có điều suy nghĩ.
Qua thời gian ngắn, Lăng Vân bỗng lên tiếng cắt đứt bầu không khí trầm lặng:
" Chỉ khi tên Lê Kim đó rút giấy tố cáo thì Lăng Hạ mới được thả?"
" Đúng vậy chị."
" Được. Lăng Hạ, chịu khổ em vài ngày rồi. Chờ chị." Lăng Vân khuôn mặt trấn tĩnh, như hạ quyết tâm điều gì đó.
Lăng Hạ chăm chú nhìn, sau ôm tay chị gái mình, mỉm cười rạng rỡ :
" Chị hai, chị thật tốt. Xem kìa, chị mặt tâm sự trông thật xấu. Chị là người xinh đẹp, không nên làm mặt xấu. Em không sao đâu mà. Hừm, trong tù thì trong tù. Dù sao cũng chẳng có gì to tát, nhiều nhất coi như du ngoạn thăm thú hoàn cảnh tù vài tháng chứ mấy. Chị hai đừng vì em mà mệt nhọc nhiều nhé. Biết đâu trong này em lại thành thủ lĩnh, là chị cả cũng nên ấy chứ."
" Con bé ngốc này. Sợ chị lo lắng mà cứ gây chuyện là thế nào..." Lăng Vân chỉ tay lên trán em gái mình, trong lòng như có dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy qua. Em gái cô luôn vậy, vui tươi hóm hỉnh có, nhưng không bao giờ mong muốn mọi người xung quanh vì mình mà phải buồn khổ nhiều.
" Vương Kiệt, nhờ cậu chăm sóc giùm chị đứa em này vài hôm. "
" Được chị. Em mà không chăm sóc,ra ngoài chắc cô ấy sẽ đạp em nằm viện vài tháng mất.*
"..."
" Về thôi Trương Đình."
" Dạ." Trương Đình từ lúc Vương Kiệt ra không nói gì cho tới bây giờ.
Đồng thời, cậu cũng có cái nhìn khác về cô nàng ngổ ngáo Lăng Hạ.
Cậu phải nhờ anh cả giúp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top