Tình yêu của Đằng Mộc công chúa

Ánh mắt Đằng Mộc bỗng chốc ngây dại như có màn sương mờ ảo đang che phủ

- Đằng tỉ tỉ! Đây là Phúc Thiên Vương. - Diệc Nhi chìa tay về phía Phúc Minh đang mỉm cười.

- Phúc... Phúc Thiên vương vạn phúc kim an

- Tỉ tỉ! Sao đột nhiên lại trở nên ấp úng như vậy?

- Ta... ta... không có!

- Hây da! Xem ra Đằng Mộc công chúa không dũng mãnh , kiêu ngạo như lời đồn đại!  - Phúc Minh lắc lắc đầu

Hai má Đằng Mộc bỗng ửng đỏ một cách kì lạ, đoạn nàng giật lấy chiếc khăn thêu hoa trên tay Diệc Nhi, đưa cho Phúc Minh :

- Chàng cầm lấy!

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Phúc Minh cũng cầm khăn

- A! Chàng đồng ý ta rồi ! - Cơ mặt Đằng Mộc bỗng chốc dãn ra , vẻ vui mừng khó che giấu nơi đáy mắt long lanh.

- Đồng ý cái gì cơ? - Y nheo nheo mắt.

- Đồng ý kết đôi cùng bản công chúa! - Đằng Mộc cười rạng rỡ rồi kéo tay y

- Đi đâu thế?

- Trại ngựa của Vương nguyên soái. Cả kinh thành này đều biết ở đó có ngựa tốt nhất. Huynh không biết à?

Phúc Thiên Vương thầm nghĩ : " Ta có ngốc đâu !"

- Nhưng mà để làm gì?

- Chúng ta kết hôn! Tập tục của quê hương ta chính là kết hôn trên lưng ngựa

" Phải rồi! Người Hung Nô vốn là dân du mục , sống trên lưng ngựa suốt ngày. Để tránh những trận bão cát hay kẻ địch, họ thường kết hôn trên lưng ngựa! Xem ra ta gặp rắc rối lớn rồi! Nếu tên Hoàng Thụ mà biết được , hắn sẽ cười phá lên vì hôn sự này . "

- Chàng đang nghĩ gì thế?

"Biết nói thế nào cho cô ta hiểu bây giờ? "

- Ta ... ta...

- Xem ra chàng cũng đang xúc động giống ta ! - Đằng Mộc cầm tay Phúc Minh đặt lên ngực trái của mình.

- A! Cô làm gì vậy? - Như bị một luồng điện chạy qua, Phúc Thiên Vương theo bản năng rụt tay lại

- Thì tim ta cũng đang đập cùng nhịp với chàng!

- Cái gì?- Y mắt tròn mắt dẹt nhìn vị công chúa Hung Nô " dâm tà"

- Không còn sớm nữa, chúng ta mau kết hôn thôi! 

Bỗng Phúc Minh thấy mí mắt nặng trĩu, đầu ong ong như bị ai điểm vào huyệt đạo

***

Quán trọ Tư Lãng tại Trường An huyện

Lầu hai ...

Phúc Thiên Vương nhấc đôi mắt mệt mỏi lên. Thấy bên cạnh là Đằng Mộc công chúa , y thoáng giật mình . Trên cơ thể nàng lúc này một mảnh lụa che thân cũng không có. Làn da nâu khỏe mạnh cùng bầu ngực căng tròn lồ lộ khiến y ngỡ ngàng. Nơi đầu giường y đang nằm treo chữ Hỉ đỏ rực. 

- Chàng tỉnh rồi à?

- Ngươi...! - Cảm thấy tức giận khi nghĩ đến cảnh bị nàng cưỡng bức, y mắng nàng :- Ngươi xấu xí như vậy lại nói thứ tiếng Hung Nô khó nghe , cơ thể bẩn thỉu , đen thui , lấy tư cách gì mà đòi lấy ta chứ? Cút ra cho ta!

Thấy Đằng Mộc còn chần chừ , Phúc Minh hét lên:

- Nói cho ngươi biết :Người ta yêu là Vương Diệc Nhi ! Ngươi nghe rõ chưa! Loại tiện nhân như ngươi cút ngày nào ta vui ngày đó

- Chàng không nhớ gì sao?- Đằng Mộc tuy lòng đau đớn nhưng vẫn kiên trì

- Nhớ cái đầu ngươi ! Khen cho danh phận công chúa của ngươi! Không ngờ lại bì ổi vô sỉ như vậy!

- Thiếp...!

- Câm miệng! Và cút!

Đằng Mộc mặc y phục rồi xách tay nải bước khỏi quán trọ.

Phúc Minh nhìn theo nàng với ánh mắt căm hận . Hận không thể giết chết ả!

.***

Bốn tháng sau...

Công chúa Đằng Mộc biệt tăm biệt tích. Hoàng Thụ cố tìm mọi cách để che giấu với Đại thiền vu Hung Nô.Phúc Thiên Vương cũng bốc hơi theo

Diệc Nhi và Kỷ Cung xuất cung đi tìm họ.

Trường An huyện

Khắp nơi dân chúng đói khổ . Người chết nằm la liệt bên đường.

- Tiểu thư! Công tử ! Hãy cứu cha tôi! - Thấy Diệc Nhi và Kỷ Cung , một cô gái trẻ bò tới cầu khẩn. Ánh mắt chất chứa đầy oán hận và đau thương.

Kỷ Cung liền đưa cho cô gái ít bạc .

- Chỗ này chắc đủ cho ngươi và cha ngươi sống trong hai tháng! - Diệc Nhi vỗ vai an nàng

- Đa tạ!Đa tạ!

Quán trọ Tư Lãng hôm nay tấp nập khách khứa.

- Tiểu Nhị! Cho chúng ta hai vò rượu!

- Có ngay! Có ngay!

Tiểu Nhị vất vả chạy ngược chạy xuôi mang rượu và thức ăn tới cho các quan khách.

Khi hắn bưng bánh bao tới bàn "Ngũ thứ", Kỷ Cung liền  túm lấy hắn hỏi chuyện :

- Tại sao vùng này người dân chết đói nhiều như vậy?

- Dạ bẩm! Quan huyện vùng này nổi tiếng ăn chơi sa đọa. Tiền bạc hắn đều dùng để chi cho các kĩ viện thanh lâu gần đây cả

- Bán cho chúng ta mấy bao gạo!- Kỷ Cung đưa hai nén bạc cho tiểu nhị. Hai mắt hắn sáng lên :

- Quan khách đợi một chút!

Lát sau , bảy bao gạo lớn được chuyển đến.

- Cho bọn ta mượn bảy cái nồi lớn nữa!

- Bây giờ muội ở đây nấu cháo, huynh đi kêu các nạn dân tới đây!

- Được!

Giờ Mão,

Cháo hành thơm phức lan khắp vùng Trường An.

Các nạn dân tuy ruột cồn cào nhưng không hề chen lấn , xô đẩy nhau mà trật tự đứng thành hàng. Vì vậy việc múc cháo trở nên rất thuận tiện. Thỉnh thoảng, Diệc Nhi dùng khăn lau những giọt sương sa đọng trên trán Kỷ Cung. Y nhìn cô , mỉm cười dịu dàng.

Một nạn dân cao tuổi cười lớn :

- Ha ha!  Công tử và tiểu thư đây nam thanh nữ tú thật là xứng đôi! Các vị thấy thế nào?

- Đúng vậy! Rất xứng đôi!

- Rất đẹp!

Hai má Kỷ Cung ửng hồng như ráng chiều

***

Đại Ngô Viện - Kĩ viện nổi tiếng nhất huyện Trường An

Hoa khôi nơi đây là Nhược Tước cô nương. Nghe nói cô nương này đẹp như tiên giáng thế. Nhưng chưa lần nào tiếp khách. Khí tiết thanh sạch ,  tuệ sáng giá trong như ngọc.

Một nam nhân bước vào quán. Trên người khoác gấm lam thêu hoa dành dành và rồng bằng chỉ vàng.

- Ta là Phúc Thiên Vương! Chẳng lẽ cô ta không tiếp ta?

- Vương gia! Nhược Tước cô nương quả thật không thể...! Hàm ma ma vội cười khéo - Ở kĩ lầu chúng tôi còn có Tô cô nương, Mẫu Đơn cô nương,...

Từ trên lầu bỗng vọng xuống tiếng nói cao vút , trong trẻo :

- Ma ma! Cứ giao Vương gia cho con

- Nhược Nhi! Có được không?

- Được mà!

- Vậy mời vương gia!

Phúc Minh đường bệ bước lên lầu. Ánh mắt đa tình , đẹp mê hồn lướt qua các kĩ nữ thanh lâu khiến họ thóang ngây dại.

Căn phòng trên lầu của Nhược Tước cô nương trải đầy hoa dại .

Cánh cửa khép lại khẽ khàng, chiếc then tự động lăn vào lỗ như chưa từng được mở ra.

Nhược Tước ngồi lặng yên. Phúc Minh cũng ngồi lặng.

- Cô...Là cô ư?

Người con gái đối diện tuy xinh đẹp như hoa nhưng những đường nét sắc bén quen thuộc ngày nào vẫn không đổi khác.

- Là thiếp!

Nhược Tước bắt đầu gẩy đàn. Tiếng đàn não nề , ai oán, vang vọng khắp lâu. Khiến cho các quan khách bên dưới đang trò chuyện rôm rả cũng phải lặng người lắng nghe:

Trách chàng sao không hiểu lòng thiếp

Trách chàng sao quá vội vàng

Bỏ lại mối nhân duyên trời se

Thiếp vẫn chờ đợi chàng

Thiếp vẫn mãi yêu thương

Mãi ôm một bóng hình nơi xa

...

Bỗng nhiên lầu dưới vang lên những tiếng hét, tiếng kêu la thất thanh, tiếng rạch da, tiếng đâm chém chát chúa,...

" Phập "

Một sát thủ đứng ngoài cửa phòng. Then cài cứng cáp bị y chặt đứt chỉ độc nhất nhát kiếm.

- Công chúa! Thiền vu sai thuộc hạ đón Người về Hung Nô

- Chẳng lẽ cha ta sắp khai chiến với Triều đình?

- Ta không rõ! - Sát thủ trả lời.

- Chàng mau đi đi! Duyên phận chúng ta coi như chấm dứt

- Hắn không được đi đâu cả! Công chúa! Hắn đã nghe được mọi chuyện. Phải giết! - Sát thủ cất tiếngThanh âm dứt khoát và lạnh lùng hơn cả sắt đá.

- Ngươi dám... Đây là phò mã , là phu quân ta!

- Công chúa quên rồi sao? Hắn đã vứt bỏ Người ...

- Thôi đi!

-Cô ta cưỡng hiếp ta! - Phúc Minh phẫn nộ

- Tên điên này! Chẳng lẽ ngươi không biết hôm ấy , huynh trưởng của ta định lấy mạng ngươi. Công chúa đã thay ngươi nhận nhát kiếm đó à? Trên đầu Người còn lưu lại vết sẹo đó...

- Ta nói thôi cơ mà! - Đằng Mộc trừng mắt

- Vậy...

- Xin công chúa cho ta nói hết! Ta đánh ngất ngươi rồi nhét Viên Mê hồn dược vào miệng ngươi ...Vì nó, ngươi đã lâm hạnh công chúa ...Ta chỉ là muốn huynh trưởng ta quên Người ... KHông ngờ...

Phúc Minh dần hiểu ra. Y cười khổ .

- Tại sao nàng không nói cho ta biết?

- Vì... ta không muốn chàng khổ tâm! Thà chàng cứ hiểu lầm ...

- Nàng thật ngốc!- Phúc Minh ôm Đằng Mộc vào lòng. Tim khẽ trào dâng thứ cảm xúc ấm áp lạ lùng.

" Một giờ một khắc là phu thê

Trăm năm vạn kiếp tận duyên phận"

- Công chúa! Người...

- Ngươi không nghe thấy sao?

" Một giờ một khắc là phu thê . Trăm năm vạn kiếp tận duyên phận ".  Nhĩ Cổn ! Ta không thể về Hung Nô cùng ngươi được!

- Vậy xin công chúa bảo trọng! - Nhĩ Cổn chắp tay đầy cung kính

- Bảo trọng!

Nhĩ Cổn lao vút qua cửa sổ trước khi quan binh kéo đến. Bóng y nhanh như chim cắt.

Cánh cửa phòng dần khép.

Mùi máu tanh bẩn không thể xâm nhập vào bên trong.

Khung cảnh viên mãn tựa như mộng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top