Tiêu Vẫn dịch

Bên vườn hạnh dung ...

 Diệc Nhi ngồi thẫn thờ . Khuôn mặt đẹp kiểu ngây dại chốc chốc lại hướng ra xa...

 Từ khi Diệc Nhi trở về , ai hỏi gì cô cũng không hé miệng nửa lời . Ánh mắt như đã bị câu hồn đọat phách . 

 - Nàng đang nhớ y ? 

 Từ xa , Phúc Thiên Vương chầm chậm tiến lại gần . Trên tay y là một bình rượu thơm hảo hạng , Diệc Nhi cứ vô hồn im lặng , tâm trí cô đã bay về quá khứ rồi chăng ?

Cũng tại vườn hoa hạnh dung này hai năm trước ...

 Gió xuân thấp thoáng ghé qua thổi bay những cánh hoa . Khắp vườn ngọt ngào hương thơm . Vừa thanh khiết , vừa dịu êm ... 

Diệc Nhi dựa đầu vào bờ ngực ấm áp của Kỷ Cung . Nở nụ cười dịu dàng như hoa hạnh .Đầu cô khẽ cựa nhẹ :

- Bao giờ chúng ta sẽ sinh oa oa? 

 - Ngày này năm sau ! - Kỷ Cung như cười như không nắm chặt bàn tay cô . 

 - Thật vậy sao? - Diệc Nhi chăm chú ngước đôi mắt đẹp lên nhìn chàng . Chỉ mong mãi mãi lưu giữ lại từng đường nét thanh tú , vô ưu ấy . Chàng bình thản nhìn lại . Rồi trong một động tác dứt khóat, chàng đã ngậm chặt cánh hoa màu hồng nhạt, cúi xuống gần môi cô . Diệc Nhi vươn người lên dùng miệng đón lấy cánh hoa mỏng manh . Họ cứ nuốt dần cho tới khi môi chạm môi . Tim Diệc Nhi run bắn. 

Từ lúc đó , trong tâm trí cô đã mãi mãi khắc sâu một suy nghĩ : Ta sẽ yêu mình chàng ... Cho dù thời gian ngừng trôi ... Cho dù nước sông ngừng chảy ... Cho dù ta ngừng thở ... Dù trái tim ngừng đập ...Ta vẫn sẽ mãi mãi yêu chàng ...

 Nhưng giờ chàng đang ở đâu ??? Có phải chàng đang quanh quẩn ở đâu đó , lẩn khuất quanh đây không? 

 Ngay khi Vương gia vừa ngồi cạnh cô , Diệc Nhi đã đứng dậy . Chạy khắp vườn , chaỵ tới bên từng gốc cây hạnh như tìm kiếm ai đó... Từ một nơi rất xa... 

 Khẽ gạt đi những giọt nước mắt thương cảm , Phúc Minh đuổi theo cô . 

 - Diệc Nhi ! Nàng bình tĩnh lại đi 

 - Kỷ Cung ! Kỷ Cung ! Chàng ở đâu? 

 - Kỷ Cung đã chết rồi ! Y đã tan biến rồi ... - Dùng mọi nỗ lực gào thét , cuối cùng , Diệc Nhi cũng tỉnh lại đôi chút.

 - Đã chết ... Chết rồi sao? - Cô cứ lẩm bẩm một mình . - Nếu chàng đã vĩnh viễn tan biến ,vậy thì ta cũng không cần phải nhìn những cảnh vật tươi đẹp này nữa. - Nói rồi , Diệc Nhi dùng ngón trỏ và ngón giữa chọc thủng hai mắt . Động tác ấy diễn ra quá nhanh khiến Phúc Minh không kịp trở tay. Từng dòng  máu chảy xuống ... 

 Phúc MInh vội vã xé y phục cuốn lên mắt cô . Tấm vải cũng nhuộm một màu đỏ máu ... Màu sắc bi thương nhất ... khiến người ta không khỏi đau lòng ...

Đằng Mộc tới thăm Diệc Nhi , Không ngờ lại thấy Phúc Minh đang ở bên đút cháo cho cô . Trên mắt Diệc Nhi giờ là tấm vải màu trắng lạnh . 

 - Diệc Nhi ! Mắt muội sao vậy? Tại sao lại trở nên như vậy? - Đoạn , nàng quay sang trách móc phu quân - Chàng làm gì mà để cho Diệc Nhi tự làm đau bản thân thế hả? Lỡ như mãi mãi không ... Thôi , ta không nói nữa !- Đằng Mộc cố gượng cười rồi giành bát cháo trên tat Phúc Minh - Để ta bón cho muội nhé ! 

 Diệc Nhi đờ đẫn không nói . Đôi mắt giờ không còn nhìn thấy ... Sẽ tưởng tượng ra dáng hình Kỷ Cung ... Sẽ cảm thấy chàng vẫn còn bên mình . Cho dù hiện giờ , việc đi lại hay tự chăm sóc bản thân là rất khó khăn . Nhưng nếu không còn chàng , Diệc Nhi cũng chẳng thiết làm bất cứ việc gì nữa. Nếu có ai đó bảo cô tuyệt thực một tháng , có khi cô còn khen hay rồi ban cho thật nhiều vàng .

***

Hồ Dương Lãng ... 

Mùa thu nước trong veo ...

Nam nhân đứng bên hồ đang thổi sáo . 

Trên người y đã không còn vướng bụi trần ...  Kể từ khi y uống thứ nước đặc quánh , loang loáng máu ấy , y đã không còn biết yêu , ghét , hận , thù ,... Không còn cảm xúc .

- Hài nhi đáng chết ! Ngươi đi đâu giờ mới trở về ? - Trên tòa sen già , một chân nhân phất phất cây đàn hương , nheo mắt lại . 

Nam tử im lặng không nói.

- Ngươi im lặng nghĩa là sao? Có phải thời gian vừa qua ngươi đã trái với lời gia huấn của Phật tổ ?

- Con yêu nàng ! - Y lạnh lùng mỉm cười .

- Yêu ? Ngươi xứng đáng nói ra từ đó hay sao? Để ta nói cho ngươi biết : Sư muội ngươi đã chịu tội thay ngươi . GIờ nó đang bị giam ở Ngọc Giáo lâu . Ngươi khiến nó phải chịu khổ sở trong khi chấp nhận hôi phi yên diệt vì nữ nhân Diệc Nhi tầm thường kia ... Ngươi quả là... Quả là giỏi lắm ! - Chân nhân bi phẫn gào thét . Tiếng sấm vang rền trời.

- Tiểu Mạn ! Tiểu Mạn bị giam ở Ngọc Giáo lâu ư? 

Ngọc Giáo lâu vốn là nơi đáng sợ nhất TIên cư . Là nơi nhốt những hồn ma đói khát . Người rơi xuống đó nhẹ bị chúng hành hạ , không cho siêu sinh , sống mà như chết ... Nặng thì bị móc hết tim , gan, phổi ,... làm điểm tâm . Chịu mọi đau đớn , cực hình ...

- Phải !

- Con muốn đến thăm Tiểu Mạn .

Một luồng gió từ đâu thốc mạnh vào cơ thể trong suốt của nam tử ấy. Cuốn y tới một nơi tăm tối như địa ngục . Một vài lân tinh chiếu cho y thấy : bên trong kết giới màu lam nhạt , Tiểu Mạn đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, thân thể đã mục ruỗng một vài chỗ . Duy chỉ có đôi mắt vẫn sáng và tinh anh . Y đóan kết giới này chính là do  vị chân nhân - sư phụ y tạo ra để bảo vệ Tiểu Mạn . 

- Sư huynh ! Cuối cùng huynh đã trở về.. Muội không sao ! Không sao ! ^^~

Tiểu Mạn mừng rỡ cất tiếng . Không biết có phải do kết giới kia ngăn trở mà giọng nàng đã đổi thay  rất nhiều , giọng nói như đến từ cõi âm  vừa trầm , vừa đứt quãng. Mới nghe đã khiến người ta nổi da gà. 

- Tại sao muội lại ngốc nghếch như vậy chứ? - Nam tử đau xót chạm tay vào khuôn mặt nàng qua kết giới .

- Muội vốn là kẻ ngốc mà , hi hi . Huynh phải hứa với muội : sẽ sống thật tốt nhé ! 

Đúng vậy, tình yêu không thể ép buộc . Có ép cũng sẽ không hạnh phúc . Vì vậy , Tiểu Mạn đã quyết định thay Kỷ Cung nhận mọi tội lỗi . Nhìn thấy Kỷ Cung cười , chắc chắn nàng cũng sẽ vui vẻ!~ ing 

Nam tử không nỡ nhìn nữa. Chàng quay đi rất nhanh rồi biến mất khỏi nơi tối tăm ấy.

- Con sẽ uống Tiêu Vẫn dịch ! - Chàng gào lên thảm thiết

Từ xa , tiếng nói của Tiểu Mạn vọng lại :

- Đừng ! Xin huynh đừng hủy hoại tình cảm của bản thân ...

- Không ! Là ta có lỗi với nàng ... Ta đáng phải chịu trừng phạt! - Nam tử chầm chậm lắc đầu

- Rất tốt ! - Chân nhân vỗ tay tán thưởng - Quên được tình ái , ngươi sẽ có thêm sự quyết đoán mà một tiên nhân cần có . Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi Tiêu Vẫn dịch . Chỉ cần một chút thôi ...

- ĐỪNG ! - Tiếng hét của Tiểu Mạn lại vang lên .

Nam tử đón lấy bát dịch thủy đỏ hồng , đặc quánh như huyết uống cạn một hơi .

" Xin lỗi nàng , Diệc Nhi ! KIếp này ta và nàng có duyên nhưng không có phận ..."

Uống xong bát dịch thủy , nam tử ngã xuống . Mọi buồn đau đều được rửa sạch !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top