Anh là "Phong Lưu"

Quỳnh nhìn anh với ánh mắt nhẹ nhàng, không khỏi có chút cảm thông. Cô không thể để anh cứ mãi gọi mình là "người đó" hay "người đàn ông", nên quyết định hỏi một câu khiến không khí trở nên thoải mái hơn.

"Anh không có tên sao?" Quỳnh cất lời, một nụ cười nhẹ nở trên môi.

Anh lắc đầu, vẻ mặt bối rối. "Tôi không nhớ được."

Quỳnh suy nghĩ một lúc rồi quyết định, giọng nói vui vẻ. "Anh lưu lạc như này, vậy tôi gọi anh là Lưu nhé. Mà anh trông cũng ưa nhìn, phong trần, vậy tôi gọi anh là Phong Lưu nha."

Anh nhìn cô, ngạc nhiên đôi chút trước cái tên bất ngờ mà cô đặt cho mình, nhưng cũng không phản đối. Có lẽ đây là một cách tốt để làm quen với thế giới mà anh chẳng biết gì.

"Phong Lưu..." Anh thử lặp lại, cảm giác tên gọi này sao lại dễ dàng nhận vào lòng đến vậy.

"Đúng rồi, từ giờ anh là Phong Lưu," Quỳnh mỉm cười đáp lại, rồi quay người rời khỏi phòng, để anh có chút thời gian làm quen với cái tên mới, cũng như làm quen với nơi anh sẽ ở trong thời gian tới.

Cái tên ấy như một sự khởi đầu mới cho anh, dù chẳng ai biết quá khứ của anh là gì. Nhưng đối với Quỳnh, mọi thứ đều bắt đầu từ đây, với một con người mới, một cuộc sống mới.

Phong Lưu hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn xuống, như thể cảm thấy có chút không thoải mái khi ở nhờ trong nhà người khác.

"À, tôi ở không vậy ngại lắm... Hay để tôi giúp cô việc gì đó đi." Anh mở lời, giọng hơi lạ, nhưng vẫn có chút nghiêm túc.

Quỳnh nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng cô thoải mái và dễ chịu.

"Tôi không phiền đâu," cô đáp. "Tôi đi làm cả ngày tới chiều, không ấy anh làm xíu việc nhà cũng được. Sức khỏe anh còn yếu, có gì cứ nhờ 2 cô cậu giúp việc nha."

Phong Lưu gật đầu, có vẻ như anh đã yên tâm hơn một chút. Dù không muốn làm phiền, nhưng anh biết rằng, sự giúp đỡ từ Quỳnh là điều anh không thể từ chối. Cô cũng đã dành nhiều thời gian chăm sóc anh, và bây giờ, anh cảm thấy mình như một gánh nặng.

"Vậy tôi sẽ cố gắng làm ít việc nhà giúp cô," anh nói, cố gắng tỏ ra tự lập hơn, dù thực tế vẫn còn rất nhiều điều anh chưa quen.

Quỳnh cười dịu dàng. "Không cần lo đâu, cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Cô rời đi, để lại Phong Lưu trong căn phòng mới, cảm giác nhẹ nhõm lẫn một chút không chắc chắn. Trong khi Quỳnh đi làm, anh sẽ phải tự mình làm quen với cuộc sống mới này, một lần nữa bắt đầu lại từ con số không.

———————

Tối đến, khi Quỳnh trở về sau một ngày dài làm việc, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy Phong Lưu đang đứng trong bếp, đôi tay anh lúng túng nhưng đầy quyết tâm.

"Anh làm gì vậy?" Quỳnh hỏi, giọng có chút ngạc nhiên, không khỏi tò mò.

Phong Lưu quay lại, ánh mắt sáng lên như tìm thấy điều gì đó quen thuộc. "Tôi... tôi nhớ được một món ăn. Tôi muốn thử làm cho cô."

Quỳnh nhìn anh một lúc, vẻ mặt có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút cảm động. Cô biết anh vẫn chưa nhớ hết mọi thứ, nhưng những ký ức mơ hồ này là một dấu hiệu tốt, là bước đầu của sự phục hồi.

"Anh muốn làm món đó cho tôi á?" Cô mỉm cười nhẹ, "Tôi không ngờ anh lại nhớ được món ăn đó."

Phong Lưu gật đầu, nở một nụ cười nhỏ nhưng đầy tự tin. "Dù không nhớ được nhiều, nhưng món này tôi chắc chắn là nhớ. Để tôi làm cho cô nhé."

Quỳnh không ngăn cản anh, bởi cô hiểu, việc anh muốn làm gì đó cho cô cũng là một cách để anh tìm lại cảm giác bình yên trong cuộc sống mới này. Cô đứng bên cạnh, nhẹ nhàng quan sát anh chuẩn bị nguyên liệu, giúp anh khi cần thiết.

Một lúc sau, hương thơm từ món cá rán lan tỏa trong không khí, làm không gian thêm ấm cúng. Quỳnh nhìn Phong Lưu, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp lạ kỳ. Có lẽ cuộc sống này không phải chỉ có sự cô đơn và những khoảnh khắc đau buồn, mà còn có những điều nhỏ bé như thế này, giúp người ta tìm lại niềm tin vào cuộc sống.

"Anh làm ngon lắm," Quỳnh khen, nhìn đĩa cá rán thơm ngon mà Phong Lưu đã chuẩn bị.

Phong Lưu cười, ánh mắt có vẻ hài lòng với thành quả của mình. "Cảm ơn cô. Hy vọng tôi sẽ nhớ thêm nhiều thứ nữa."

——————

Khi Phong Lưu nếm thử miếng cá đầu tiên, một cảm giác lạ chạy dọc theo cơ thể anh, như thể có thứ gì đó vừa bùng lên trong đầu anh. Anh dừng lại, mắt nhìn vô hồn vào đĩa cá, rồi một ký ức mơ hồ chợt ùa đến.

Một người đàn ông, lạnh lùng và tàn nhẫn, đứng trước một đám người. Ánh mắt của người đàn ông ấy sắc bén, như muốn xuyên thủng mọi thứ trước mắt. Anh ta nhìn vào đĩa cá trên bàn, rồi lạnh lùng ra lệnh:

"Đập bỏ hết cho ta, ta ghét cá."

Ký ức ấy vút qua đầu anh như một cơn gió mạnh, khiến anh cảm thấy choáng váng, đau nhói trong đầu. Phong Lưu bấu chặt tay vào bàn, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Đầu anh như muốn nổ tung, từng nhịp đập trong tim như đập vào màng não, đau đớn và vô cùng mơ hồ.

"Anh ổn không?" Quỳnh nhìn anh, thấy sắc mặt anh tái nhợt, lo lắng vội bước lại gần.

Phong Lưu không thể trả lời, chỉ cảm thấy sự đau đớn đó như một cơn sóng cuốn anh ra xa. Anh nắm lấy đầu, cố gắng gạt đi những hình ảnh, những cảm giác đột ngột đến từ quá khứ, nhưng không thể.

Cảm giác hoa mắt, chóng mặt ập đến, và trước khi anh kịp định hình mọi thứ, cơ thể anh đã gục xuống, không thể giữ nổi tỉnh táo.

"Phong Lưu!" Quỳnh hoảng hốt, vội vàng chạy lại, nhưng đã quá muộn. Anh ngã xuống, ngất đi trong sự lo lắng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top