Chương 3. Rời đi bốn năm

"Chính là anh ta, anh ta đã giết con mình..."

Nếu như Khúc Thần Du không gọi cô đến, nếu như anh không lừa gạt cô, nếu như anh nói cho cô biết sớm mọi chuyện thì con cô đâu thể nào rời xa cô?

Anh là nguyên nhân gián tiếp hại chết đứa con cô, Dung Diệp nhất định sẽ không tha cho anh, bằng mọi giá sẽ không tha thứ cho anh!

Lúc con cô rời đi thì Khúc Thần Du đang vui vẻ bên người phụ nữ khác, anh đâu hề quan tâm mẹ con cô sống chết như thế nào.

Là do cô quá ngu ngốc, vì yêu sâu đậm nên không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này. Cũng do cô quá bất cẩn nên đã làm hại con mình, cô có lỗi với con...

Khúc Thần Du, anh phản bội tôi, khiến con tôi phải chết, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!

"Diệp Diệp, cậu nói cái gì?" Tử Dự Thuần nhanh chóng hỏi lại, Khúc Thần Du hại Dung Diệp thành như thế này sao?

Nàng không tin, Khúc Thần Du trong mắt nàng không phải loại người như thế!

Có phải là có hiểu lầm gì không, nàng thật sự không hiểu sự tình của chuyện này.

Đúng lúc này cửa phòng bật mở, ba mẹ Dung Diệp vội vã chạy vào. Mẹ Dung thấy con gái yếu ớt nằm trên giường bệnh thì bật khóc : "Con, sao con lại bị như thế này?"

"Con gái, con có thai sao? Làm sao lại mất?" Ba Dung cũng lo lắng không thôi, nỗi lo lắng cứ hiện trên mặt làm hằn thêm những vết nhăn của những người lớn tuổi. Nhìn ông như già đi rất nhiều.

Dung Diệp khóc càng lớn, cô đã mệt nên không làm gì nữa, chỉ nằm yên trên chiếc giường màu trắng, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả gối.

"Khúc Thần Du đã phản bội con..." Đúng vậy, sự thật vẫn mãi là sự thật. Cô phải đối đầu với nó, dù có đau khổ vẫn sẽ cố vượt qua.

Nhưng tạm thời, Dung Diệp không thể kiềm chế được bản thân, tim cô đau quá, đau còn hơn cả những vết thương trên người.

Cả đời này Dung Diệp sẽ không tha thứ cho Khúc Thần Du. Cũng có lẽ cả đời này cô sẽ không động lòng với ai được nữa.

...

Một tuần trôi qua, ngày nào Dung Diệp cũng thất thần nên không đi làm được, càng không thể vào phòng phẫu thuật cầm dao mổ.

Hôm nay Dung Diệp đến tìm viện trưởng, cô muốn xin nghỉ.

"Dung Diệp, cô thật sự muốn nghỉ, rời khỏi Ái Y?" Sau khi nghe cô nói, viện trưởng Cao bất ngờ hỏi lại.

Nếu như cô nghỉ đi thì quá đáng tiếc, dù sao cô cũng rất có tài, những năm nay ở bệnh viện Ái Y thành tích của Dung Diệp vô cùng tốt.

"Vâng." Không thiếu cũng không thừa, Dung Diệp khẳng định chuyện mình muốn làm với viện trưởng Cao bằng một cái gật đầu.

Viện trưởng Cao cũng không ép buộc mà hỏi nhiều, ông đành chấp nhận cho cô nghỉ việc.

Sau khi Dung Diệp về nhà, mẹ Dung liền lo lắng nắm chặt lấy tay cô, ân cần hỏi : "Con quyết định rồi sao?"

Dung Diệp không thay đổi chủ ý : "Con đã xin nghỉ."

"Mẹ biết con vì cú sốc này mới ra nước ngoài, nhưng con không thể trốn tránh mãi như thế." Dù sao bà vẫn là mẹ ruột của Dung Diệp nên rất quan tâm con gái mình, ngày ngày thấy cô không vui bà cũng rất đau lòng. Bà không muốn cô cứ mãi đau buồn như thế, sẽ rất lãng phí tuổi thanh xuân.

Dung Diệp nở một nụ cười nhẹ nhàng : "Mẹ, con sang nước ngoài là muốn học hỏi kinh nghiệm, không liên quan gì đến việc mẹ nói cả."

Lúc trước cô đã có ý định sang nước ngoài du học, nhưng khi yêu Khúc Thần Du, Dung Diệp không nỡ đi. Bây giờ hai người hai đường, cô cũng không nên cố chấp, vì thế có thể thực hành tâm nguyện trước kia rồi.

Dung Diệp năm nay đã 25 tuổi, cô cũng không còn nhỏ nữa, có thể tự lập. Có thể lúc mới đầu khi sang nước ngoài sẽ khó khăn nhưng không sao, vẫn còn có Dung thị, ba cô đã nói sẽ giúp cô. Cô muốn học bao lâu ba cũng ủng hộ cô, tuy Dung thị không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, về vấn đề tiền bạc Dung thị có thể chu cấp ổn thỏa.

Mẹ Dung lắc đầu, bà cũng biết tính cách con mình, đã nói được thì sẽ làm được, một khi cô đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được.

Như nhớ ra việc gì đó, Dung Diệp nắm tay mẹ Dung quan tâm hỏi : "Mẹ, cổ phiếu của Dung thị tăng lại chưa? Mọi chuyện ở Dung thị tốt không mẹ?"

Không hiểu sao mấy hôm trước giá cổ phiếu tụt xuống một cách nghiêm trọng. Vì Dung Diệp không rành về việc kinh doanh và cô vừa trải qua một cú sốc rất lớn nên không để ý đến. Bây giờ nhớ lại, cô muốn biết tình hình của Dung thị, dù sao đó cũng là việc nhà, nên quan tâm và để ý một chút.

"Con yên tâm, mọi việc bây giờ đã ổn rồi."

Ngày Dung Diệp ra sân bay, ba mẹ Dung và Tử Dự Thuần đều đến tiễn biệt. Từ giã mọi người xong, Dung Diệp quay đầu bước vào trong.

"Bác sĩ Diệp, lúc cậu quay trở lại đây nhất định phải mang hào quang về đấy!" Tử Dự Thuần vội lau giọt nước mắt còn đọng lại, sau đó nhìn về phía Dung Diệp thét lớn.

Dung Diệp quay đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng : "Biết rồi, cậu cũng thế đấy. Sau này mình trở về, mình muốn tài năng của cậu được nhiều người biết đến, luật sư Tử."

Vừa nói xong câu nói thì giọng nói phát thanh viên bỗng vang vọng, đã không còn nhiều thời gian nữa. Dung Diệp quay đầu nhanh chóng bước đi.

Cùng lúc này, một giọt nước mắt long lanh trong suốt bỗng chảy ra...

Tạm biệt đất nước, hẹn ngày gặp lại.

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top