Chương 2. Sảy thai

Rời xa anh? Anh thật sự đã chán ghét cô rồi sao, đến nỗi không muốn nhìn thấy cô nữa ư?

Đau lòng quá. Cảm giác phản bội này, thật sự rất khó chịu.

"Đồ lừa gạt, tôi hận anh!" Dung Diệp thét lớn, bàn tay run lên bần bật, cô cũng không thể khống chế cảm giác của mình nữa, khóc thật lớn.

Sâu trong đôi mắt đỏ ngầu của cô là sự hận thù vô hạn, bàn tay cô siết thật chặt lại, móng tay cắm vào da thịt, đâm chặt đến nỗi rỉ máu.

Đôi chân nặng trĩu, càng nhìn vào anh và người phụ nữ bên cạnh thì cô càng hận, do cô quá ngu ngốc, yêu đến nỗi không thể khống chế được, để rồi khi xảy ra chuyện thì như điên dại.

Dung Diệp chạy thật nhanh ra ngoài, cô dùng hết tốc độ chạy khỏi nơi này, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tim cô như chết lặng.

Bao nhiêu kỉ niệm vui chợt ùa về, anh cùng cô tay trong tay, cùng cô vui vẻ cười đùa, hạnh phúc bên nhau.

Tất cả chỉ còn lại là kí ức, kí ức rất đẹp, đẹp đến nỗi cô không dám nghĩ đến nó.

Hóa ra, tình yêu của cô ở trong mắt anh chỉ là một trò chơi, chơi chán thì tiện tay vứt bỏ, vậy mà cô còn suy nghĩ đến những kí ức đẹp kia làm gì nữa, tất cả chỉ là giả tạo!

Càng nghĩ càng buồn, Dung Diệp chạy thật nhanh, như muốn trốn thoát khỏi nơi này, cô sẽ không trở lại đây nữa, sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng đã thấm mệt nhưng Dung Diệp vẫn chạy tiếp. Chạy mãi chạy mãi mang theo tâm tình bất ổn, đầu óc rối loạn, đến khi tiếng xe ma sát với mặt đường tạo ra một âm thanh chói tai rất lớn thì lúc đó cô mới bừng tỉnh.

Dung Diệp nằm trên mặt đường, màu máu đỏ tươi nhanh chóng vấy bẩn chiếc váy trắng tinh của cô, Dung Diệp nhìn xuống hai chân, máu ra càng nhiều.

Không, con của cô...

Bụng đau quá, Dung Diệp hấp hối, lấy tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, hơi thở dồn dập.

Mấy hôm nay cô cứ liên tục nôn mửa, sợ có chuyện gì nên đến bệnh viện khám, liền biết được tin mình mang thai hai tháng. Dung Diệp vui lắm, cô chưa gọi điện nói cho Khúc Thần Du biết thì anh đã gọi đến, muốn cô đến gặp anh.

Dung Diệp vui mừng gật đồng. Thôi thì gặp anh rồi cô sẽ nói cho anh biết, sẽ cho anh một bất ngờ, khiến anh hạnh phúc.

Vốn dĩ định nói tin vui này với Khúc Thần Du nhưng cô không thể nói được khi bắt gặp cảnh tượng lúc nãy, vì thế cô cũng quên mất mình định nói với anh điều gì.

Bất ngờ mà cô chưa nói cho Khúc Thần Du biết thì anh đã cho cô thấy một bất ngờ khác, e là cả đời cô cũng không quên được.

Bụng càng ngày càng đau nhức, bàn tay đầy máu của Dung Diệp càng run dữ dội hơn, cô đang rất sợ hãi.

Liệu con của cô, có bình an?

Đừng rời xa mẹ, con ơi con...

Mẹ sai rồi, mẹ không nên chạy như vậy...

Tha thứ cho mẹ, ở lại bên mẹ đi mà...

Dung Diệp ngất xỉu, bàn tay buông lỏng đập xuống đất mạnh một cái.

...

"Thần Du..." Người con gái từ từ ngồi dậy, ánh mắt đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta không biết nên nói như thế nào mới phải.

"Không cần phải nói gì hết." Khúc Thần Du đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Anh nhanh chóng lấy áo mặc vào, sau đó một mạch đi ra ngoài.

Cô gái trên giường khẽ lắc đầu hối tiếc...

...

"Diệp Diệp, cậu tỉnh rồi?"

Dung Diệp mơ màng mở mắt ra, cô nghe thấy ai đó đang khóc, cảm nhận được ai đó đang lay lay cánh tay của mình. Khi nhìn rõ mới biết là Tử Dự Thuần.

Mùi thuốc sát trùng phất lên nồng nặc, nhìn xung quanh mới biết cô đang ở bệnh viện.

Dung Diệp cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, sức lực cũng không có bao nhiêu, cô cố muốn ngồi dậy nhưng không thể.

"Dự Dự, con, con mình sao rồi?" Dung Diệp không quan tâm đến gì cả, dù cho cô có chết đi cũng không sao, nhưng còn con của cô, cô cần biết nó sẽ như thế nào.

Nhớ đến cảnh tượng trước khi ngất đi, Dung Diệp thật sự lo lắng. Con của cô, còn trong bụng cô không?

Thấy Tử Dự Thuần im lặng không trả lời, Dung Diệp nắm chặt bàn tay nàng kích động hỏi lớn : "Dự Dự, con mình còn không? Nó đâu rồi?"

"Mất rồi." Tử Dự Thuần đau lòng lắc đầu. Lúc đầu nàng không hề biết Dung Diệp mang thai, đến khi bác sĩ báo tin nàng mới biết được việc này.

Tại sao lại có tai nạn này, đứa con của Dung Diệp đã mất, Tử Dự Thuần thật sự rất lo lắng cho cô.

Dung Diệp không tin vào tai mình, cô cho là mình đã nhìn nhầm, Dung Diệp thét lên : "Cậu nói dối, sao có thế chứ!"

Con của cô, chỉ vừa mới đến thôi nhưng tại sao lại đi sớm như vậy!

Ông trời quá bất công, cô còn chưa cảm nhận được nó rõ ràng cơ mà, sao lại ép cô vào hoàn cảnh này?

Con của cô đâu mất rồi... Trả lại con cho cô...

"Diệp Diệp, cậu bình tĩnh lại đi. Con đi rồi, nó không trở lại nữa đâu." Tử Dự Thuần khóc nấc lên, ôm chặt lấy Dung Diệp đang vùng vẫy tay chân, nàng muốn cô bình tĩnh lại, muốn cô không đau lòng như thế nữa.

"Thuần, tại sao lại như vậy..." Dung Diệp khóc lớn hơn, càng khóc càng đau. Nỗi đau mất con này sao cô có thể chấp nhận mà vượt qua được đây!

"Diệp, lúc nãy mình đã gọi cho ba mẹ cậu, lát hai bác sẽ đến ngay. Mình cũng đã gọi cho Khúc Thần Du nhưng không liên lạc được."

Tử Dự Thuần không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nàng không thể khiến cô đả kích mà hỏi về sự việc. Nàng chỉ muốn nhắc đến những người thân nhất của cô để cô vơi bớt nỗi buồn. Nhưng vừa nghe xong tên Khúc Thần Du, Dung Diệp đã có phản ứng mãnh liệt.

Cô đạp chân thật mạnh lên giường, hai chân vung loạn xạ tứ tung, Dung Diệp gào lớn : "Chính là anh ta, anh ta đã giết con mình..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top