Chương 71 đến chương 80
CHƯƠNG 71: PHÁT HIỆN.
Sát khí mà Hắc Bào phát ra khiến cho các đối thủ còn lại đều phải sợ hãi, thật lâu không có ai dám lên ứng chiến nữa cho nên trọng tài đành quyết định kết thúc phần thi đấu này.
Bởi vì không có đối thủ ứng chiến nên số trận thắng của Hắn Bào được tính theo số đối thủ còn lại.
Khi công bố top 10, không hề ngạc nhiên Hắc Bào đã đứng hạng nhất. Dù chỉ đánh một trận duy nhất nhưng ánh hào quang của hắn lại che lấp tất cả.
Lần này ngoài Hắc Bào, Âm Sát Môn có thêm bốn người nữa nằm trong top 10, chiếm hết phân nữa. Không chỉ vậy hai hạng đầu đều thuộc về Âm Sát Môn, do Nhục Đài chết nên Đường Mặc giữ được hạng hai, với bốn trận thắng Phạm Thiên Kiều xếp hạng 6 chung cuộc.
Vốn Tựu Linh Cunh muốn mượn cơ hội này hạ thấp uy danh của Âm Sát Môn, nhưng không ngờ lại thành ra trải đường cho đối thủ. Giờ có muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Trong khi toàn thể Âm Sát Môn đều hân hoan vui mừng thì Tụ Âm Viện Chủ lại lóe lên ánh mắt không vui, tiếc hận. Ánh mắt ấy vụt qua rất nhanh nhưng Chúc Nhan đã kịp thấy.
Tối đó khi mọi người nghỉ ngơi thì trong một căn phòng mật của Linh Tựu Cung, có một đám người đang rất không vui nhìn nhau.
"Từ Cung chủ, không phải ông nói kế hoạch này không có sơ sót hay sao, nhưng tại sao bây giờ kết quả lại thành ra như vậy" một ông lão bạch mi chất vấn Cung chủ của Linh Tựu Cung.
"Là ta sơ sót không ngờ Âm Sát Môn lại có người trợ giúp" Từ Cung chủ chấp tay xin lổi.
"Là ai?"
"Đường Mặc, Phạm Thiên Kiều, hai người này vốn đi theo Lạc Kỳ đến Thương Khung Thần Tông, không ngờ sáng nay đã trở lại và thực lực lại tăng mạnh như vậy"
"Đúng vậy, tên Hắc Bào đó cũng quá mạnh ngoài dự đoán của chúng ta. Việc này không thể trách Từ Cung chủ được" một mỹ phụ mở lời.
"Hôm nay ta cho mời các vị đến đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Theo nội gián của ta báo lại thì tên Lạc Kỳ đã gửi về hai tên Chí Tôn Cảnh để trợ giúp Âm Sát Môn" nói đến đây ông ta ngưng trọng hẳn lên.
"Trong đó có một kẻ là Long, một tên khác thực lực cũng cực mạnh"
Nếu có người của Âm Sát Môn ở đây thì sẽ rất kinh ngạc, không ngờ trong nội bộ của họ lại có nội gian.
"Các vị có kế sách gì để đối phó không?" Từ Cung chủ hỏi.
Một hồi lâu không ai lên tiếng, Từ Cung chủ mới nói tiếp:
"Nếu không ai có kế sách gì thì làm theo kế của bản Cung, lần này dù chúng có thắng đi nữa thì cũng sẽ chết không chổ chôn"
Hai ngày nghĩ ngơi, Chí Tôn cảnh thi đấu cũng diễn ra. Trên khán đài lúc này vẫn là bầu không khí náo nhiệt đó, nhưng điều khác biệt là đến lượt mấy đê tử Đạo Tôn cảnh đến xem nháo nhiệt.
Quy tắc cũng như mấy hôm trước, nếu ai thủ lôi đài lâu nhất thì chiến thắng.
"Linh Tựu Cung chủ, các ngươi là chủ nhà mà không lên đài khiêu chiến à" nhìn lôi đài trống không, Âm Sát Môn Chủ bắt đầu khiêu khích.
Bên kia hừ một tiếng, một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng dáng vẻ ung dung lên lôi đài.
"Đại trưởng lão, lên đó dạy cho hắn một bài học, thể hiên uy thế của Âm Sát Môn ta" đột nhiên Tụ Âm Viện chủ trở nên hào hứng, kêu ông lão bên cạnh. Ông ta chính là Tụ Âm Viện Đại trưởng lão, tu vi Chí Tôn đỉnh phong, ở Tụ Âm Viện chỉ xếp sau viện chủ.
Đại trưởng lão lên lôi đài liền hiển hóa thần uy, áp đảo ông lão của Linh Tựu Cung không thở nổi. Khi ai cũng nghĩ Đại trưởng lão sắp thắng thì đột nhiên từ trên không trung ông bị trúng một chưởng, thân thể nặng nề nện xuống lôi đài chết không hiểu lý do.
Đến khi Âm Sát Môn phục hồi tinh thần thì xác của Đại trưởng lão đã bị đánh nổ. Mọi người câm hận Linh Tựu Cung làm việc tàn nhẫn, người đã chết còn không tha. Nhưng một bên chỉ có Chúc Nhan ánh mắt khẻ lây động, thâm thúy nghĩ gì đó.
Kế tiếp Đại trưởng lão của Cuồng Sát Viện đã lên lôi đài, thành công trả thù được cho đồng môn.
Không như Đạo Đan Cảnh thi đấu có thể lấy sức một người chèn ép, thắng nhiều trận liên tiếp. Lên đến Chí Tôn Cảnh cấp bậc này đa số đều có là bài bảo mệnh, đánh đấm một hồi bây giờ đứng trên lôi đài là một kiếm tu của Bạch Đà Sơn.
"Trang sư đệ, kẻ này chỉ có tu vi hậu kỳ lại dũng mãnh như vậy, nhìn ra không hề thua kém đệ a" lại là Tụ Âm Viện chủ, ông ta nói như vô ý nhưng lại thành công khiêu khích họ Trang. Mà họ Trang ở đây chính là Viện chủ của Minh Hàn Viện.
Đường đường là một viện chủ lại bị nhận xét thua kém kẻ khác, Minh Hàn Viện chủ liền muốn lên lôi đài thể hiện.
Nhưng ông chưa kịp lên thì Chúc Nhan đã nhàn nhạt lên tiếng.
"Kiếm tu thì nên đấu với kiếm tu mới đặt sắc, Khổng Viện chủ hình như cũng là kiếm tu thì phải"
"Đúng vậy, cũng lâu rồi kiếm của ta chưa xuất vỏ" Bà nhẹ nhàng đáp lời đi lên lôi đài.
Liếc qua thấy vẻ mặt tiếc hận của Tụ Âm Viện chủ, Chúc Nhan khóe mắt khẻ cười.
"Thật là lợi cho hắn, nếu là ta trong ba chiêu sẽ đong chết hắn" Minh Hàn Viện chủ lầm bầm.
Nghe vậy, Chúc Nhan chỉ thầm mắng hắn ngu ngốc, một chân bước vào Tử Môn Quan rồi mà không hay.
CHƯƠNG 72: ĐIÊN MỸ NHÂN.
Ngày xưa Khổng Viện chủ cũng rất nổi danh, tuy không sánh được với sư muội của mình là Mục Thanh Uyên, nhưng bà cũng là một thiên kiêu chi nữ của Âm Sát Môn, nếu không bà cũng không ngồi lên được vị trí Viện chủ rồi.
Nhìn Khổng viện chủ lên lôi đài, tên kiếm tu của Bạch Đà Sơn cũng lễ độ chào hỏi, không hề mất phong độ:
"Quan Kiếm Minh, xin hữu lể với Khổng tiền bối" xét về tuổi tác thì hắn gọi Khổng viện chủ một tiếng tiền bối cũng phải.
Lấy bối cảnh của Bạch Đà Sơn mà bồi dưỡng ra một kiếm tu như Quan Kiếm Minh thì thiên phú của hắn phải chiếm một phần rất lớn.
"Lần trước thấy ngươi, ta còn khen với sư phụ của ngươi là ngươi có thiên tư hơn người. Hôm nay gặp mặt, ngươi đã có thực lực quyết chiến với ta, đúng là con mắt nhìn người của ta rất tốt" Khổng Viện nói rất nhẹ nhàng như hồi tưởng về quá khứ.
"Ngày đó cũng nhờ tiền bối khích lệ, vãn bối mới có được như ngày hôm nay" Quan Kiếm Minh khiêm tốn.
"Tất cả đều là sự cố gắng của ngươi, ta chẳng làm gì cả. Được rồi, đứng trên lôi đài là địch nhân, không nói chuyện quá khứ nữa" Khổng Viện chủ nói xong liền xuất kiếm ra.
Thanh kiếm xanh biếc tên "Triều Dương" này đã theo bà rất nhiều năm, không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử.
"Chiến nào lão bằng hữu" Khổng viện chủ vuốt thanh kiếm nói nhỏ.
Bên kia kiếm của Quan Kiếm Minh cũng đã chỉa ra thủ thế.
"Trọng Điệp Kiếm Pháp" Khổng Viện chủ không hề lưu thủ, vừa vào trận đã xuất ra kiếm pháp cao minh nhất của mình.
Từng đợt kiếm pháp như sóng biển điệp điệp không dứt đánh tới, Quan Kiếm Minh cũng không dám khinh thường.
"Lưu Tinh Kiếm Pháp, phá" Quan Kiếm Minh xuất kiếm nhanh như chớp, thật xứng với hai chữ "Lưu Tinh".
Lợi dụng tốc độ như sao xẹt, Quan Kiếm Minh không chỉ có thể phòng ngự mà còn phản công rất sắt bén.
Nhưng mà Khổng Viện chủ càng đánh càng hân khiến cho Quan Kiếm Minh không có một hơi thở dốc.
Trọng Điệp Kiếm Pháp, không chỉ có điệp điệp sóng triều mà còn mang theo trọng thủy. Mõi một lần xuất chiêu trọng điệp lại nhân lên, tuy Khổng viện chủ không có ưu thế về tốc độ nhưng kiếm pháp dồn dập của bà khiến cho Quan Kiếm Minh dần rơi vào hạ phong.
Bây giờ Quan Kiếm Minh mới nhớ đến ngoại hiệu mà đương thời lén lút đặt cho Khổng Viện chủ "Điên mỹ nhân". Dù bình thường bà có nhẹ nhàng, hòa ái như thế nào đi nữa thì khi xuất thủ lại biến thành một con người khác. Thế kiếm dồn dập và không sợ chết của bà đã khiến cho bao kẻ tu vi cao hơn đều thấy sợ hãi.
Như bốn viện chủ khác của Âm Sát Môn tu vi đều cao hơn bà nhưng chưa bao giờ dám công khai đối địch bà, một phần vì họ sợ cái "điên" của bà, bất chấp tất cả.
Một phút sơ sẫy đã khiến cho Quan Kiếm Minh phải trả giá bằng một vết thương lớn ngay lồng ngực.
Ngã xuống mặt đất, Quan Kiếm Minh đã nhắm mắt lại chờ cái chết.
"Xuống lôi đài đi" chợt tiếng của Khổng Viện chủ vang lên. Không ai ngờ bà lại tha cho Quan Kiếm Minh, phải biết hắn là người có khả năng đột phá Vạn Thế Cảnh của Bạch Đà Sơn, mà lại còn đối nghịch với Âm Sát Môn nữa.
Đánh một trận khiến cho Khổng Viện chủ thoải mái hơn rất nhiều. Từ ngày nắm trọng trách đứng đầu Nhược Thủy Viện, bà luôn phải tính toán thiệt hại trong mõi lần làm việc, không thể tùy ý như trước nữa.
Một trận này cũng nhắc cho mọi người nhớ lại "Điên mỹ nhân" vẫn còn sống, vẫn lợi hại như xưa.
Riêng Quan Kiếm Minh cho bà một ấn tượng không xấu, dù là đối địch nhưng chưa hề vô lễ. Với lại bà và sư phụ đã mất của hắn cũng từng quen biết, khi ấy Bạch Đà Sơn chưa dám ngang nhiên phản bội Âm Sát Môn như bây giờ, cho nên bà đã tha cho hắn.
Cách làm người của Khổng Viện chủ đã khiến cho nhiều người có mặt ở đây đều cảm khái, ở đại lục này giết một người rất dể, nhưng tha cho một người lại cực kỳ khó.
Lúc này ánh mắt của Linh Tựu Cung chủ khẻ liếc nhìn Bạch Đà Sơn chủ một cái. Nếu Quan Kiếm Minh chết thì chắc chắn Bạch Đà Sơn sẽ trả thù, nhưng bây giờ hắn lại được Khổng Viện chủ tha chết, phần nhân tình này Bạch Đà Sơn phải nhớ a.
Đánh vài trận nữa, cho đến khi hao hết nguyên lực Khổng viện chủ mới thua. Tuy bà thua nhưng nét mặt không hề buồn mà còn hiện lên vẻ tươi cười.
"Sư tỷ, giải tỏa hết rồi chứ?" Mục Thanh Uyên cười hỏi.
"Ừ" Khổng Viện chủ trả lời ngắn gọn.
"Đã khổ cực sư tỷ" Mục Thanh Uyên và Khổng viện chủ nhìn nhau cười, họ phảng phất như trở lại thời xa xưa, khi bọn họ không phải lo nghĩ quá nhiều.
CHƯƠNG 73: BẢN LĨNH MỤC THANH UYÊN.
Chúc Nhan buồn ngủ ngồi xem thi đấu, vừa nghe Tụ Âm Viên chủ muốn khích bác Minh Hàn Viện chủ đi lên chịu chết, thì hắn lại xen miệng vào.
"Ngồi xem thật buồn chán, chẳng lẻ Âm Sát Môn không có ai đủ bản lĩnh chèn ép tất cả a"
Nghe Chúc Nhan nói, đám đệ tử bắt đầu ồn ào lên, tuy nói là thi đấu nhưng đừng quên đây là ép buộc a. Chí Tôn thi đấu một trận không hề ngắn, có những trận phải đấu mười mấy ngày mới xong, bọn họ ở đây chịu khổ chủ rồi.
"Mục sư thúc, người lên đó đánh bẹp hết bọn họ đi, ở đây thật đáng ghét" Phạm Thiên Kiều nói xong các đệ tử lại phụ họa theo. Mục Thanh Uyên nếu từ chối nữa sẽ bị mang tiếng sợ hãi, vì vậy bà cũng lên lôi đài.
So với Lưu Ly Kiếm Pháp của Mục Tiên Y thì khi Mục Thanh Uyên sử dụng lại như ánh trăng đem so với đơm đớm vậy. Chín luồng hào quang của Lưu Ly Kiếm Pháp đều được bà nhuần nhuyễn vận dụng để chém giết, không như Mục Tiên Y chỉ biết đánh ra mà thôi.
Nhìn thấy Mục Thanh Uyên lấy thế ép người thẳng đến không có ai dám ứng chiến, thì lúc này Linh Tựu Cung chủ mới nhìn xuống hai người mặc tăng y, mở miệng nói:
"Bồ Vương, Thai Trần hai vị Thánh Tăng thấy người đó như thế nào?" ông ta nói chuyện với giọng điệu rất ý tứ, chỉ tay về phía Mục Thanh Uyên.
Cấp bậc tu luyện của Phật môn cũng giống với các hệ phái khác, nhưng bọn họ vẫn có danh xưng riêng cho mình. Như Đạo Tôn thì được gọi là Đồng Tử, Chí Tôn là Thánh Tăng, Vạn Thế là La Hán, lên tới Đồng Nguyên thì sẽ gọi là Bồ Tát, còn về Chúa Tể là Phật Tổ. Riêng Vĩnh Hằng cảnh không có ai đạt được nên không có danh xưng.
Hai người Bồ Vương, Thai Trần trầm ngâm một chút thì Bồ Vương mới nhàn nhạt nói:
"Rất không tệ, có tư cách đánh với chúng ta một trận"
"Ta nghe nói cô ta từng chết đi nhưng bây giờ lại vẫn còn sống đứng đây, không biết giấu bí mật kinh khủng nào đây"
Nghe vậy hai Thánh tăng mắt đều lóe lên tham lam, bọn họ nghĩ đến thứ giúp cho người ta chết đi sống lại ấy đầy ham muốn. Nhưng hai người không biết rằng đây đều là do Linh Tựu Cung chủ dùng kế khích tướng. Ngày xưa Mục Thanh Uyên chỉ là tạm thời ly xác nào có phải chết thật như hắn nói.
Vừa nói xong Bồ Vương đã nhanh hơn Thai Trần một bước mà lên lôi đài:
"A di đà phật, tiểu tăng xin nữ thí chủ chỉ điểm một hai" mấy người của Phật Môn đều thường làm ra vẻ khiêm nhường như vậy.
Lúc này Bồ Vương đã tung ra nguyên lực của bản thân, thình lình đạt tới nữa bước Vạn Thế.
"Nữa bước Vạn Thế, ta cũng có" đối lập với nguồn nguyên lực vào màu nhạt của Bồ Vương thì nguyên lực của Mục Thanh Uyên có màu xanh thẳm. Đây cũng là một loại tranh đấu, thường thì chỉ có những người có tu vi cao mới dùng.
Hai nguồn nguyên lực va chạm nhau, dần co đi xuống hết nữa ngày thì mới tan ra. Bồ Vương hơi kinh ngạc một chút nhưng ánh mắt ham muốn bây giờ đã không giấu diếm nữa. Nữ nhân như Mục Thanh Uyên nếu nắm về song tu thì hắn sẽ sớm ngày đột phá Vạn Thế a.
"Long Tượng Bàn Nhược Chưởng" Bồ Vương đánh ra một chưởng, nguyên lực hiển hóa thành hai đầu long và tượng dũng mãnh áp tới.
Nhưng Mục Thanh Uyên không hề nao núng mà xuất ra một kiếm, chín đạo thải quang như cầu vòng đánh xuyên long, tượng. Chợt cầu vòng tách ra, kiếm của Mục Thanh Uyên đã rơi xuống cổ Bồ Vương.
"Ầm... Ầm..." Bồ Vương liên tiếp đánh ra mấy chưởng nữa, dùng long và tượng hình ngăn cản Mục Thanh Uyên.
Nhìn Bồ Vương xuất chưởng, Long Hoành càng nhíu chặc mày, hắn nhận ra khí tức của Long tộc.
"Chưởng thứ tám" Bồ Vương hét lớn đánh ra một chưởng, lần này không phải là nguyên lực hóa hình nữa mà Long hồn và Tượng Hồn chân chính.
Cả hai chạm vào Mục Thanh Uyên, bất ngờ chín đạo thải quang xoắn lại bao phủ bà bên trong. Khi Long Hồn và Tượng Hồn va vào, thải quang lại sắt bén chém ra cắt đứt Tượng Hồn.
"Hắn là dung hợp Long, Tượng song hồn vào cánh tay?" Chúc Nhan liếc hỏi Long Hoành.
Nghe vậy mấy người của Âm Sát Môn đều đổ mồ hôi, việc này nếu để Long tộc biết thì sẽ gặp gắc rối rất lớn. Nhưng mà bọn họ cũng công nhận Bồ Vương lá gan quá lớn.
"Đánh tiếp sao?" Mục Thanh Uyên sau khi chém nát Tượng Hồn nhàn nhạt hỏi.
"Tốt là ta thua" mất đi Tượng Hồn, Bồ Vương biết tỉ lệ thắng của mình càng thấp, cũng may Tượng Hồn dể kiếm hơn Long Hồn. Nếu hôm nay Long Hồn bị đánh nát thì hắn khóc không ra nước mắt luôn à.
Bên dưới Thai Trần mừng trong lòng, hắn vốn tức giận Bồ Vương giành trước cơ hội nhưng không ngờ lại dọn đường giúp hắn. Bây giờ Mục Thanh Uyên nguyên lực không còn nhiều, là hắn cơ hội a.
Quyết ra tay nhanh gọn, Thai Trần liền lên lôi đài, không nói một lời liền định động thủ.
"Mục trưởng lão, trận này để ta"
CHƯƠNG 74: LONG HOÀNH PHÁT UY.
Nghe âm thanh băng lãnh vang lên, Mục Thanh Uyên và mọi người không hẹn đều nhìn về một hướng.
Thấy người nói là Long Hoành, Mục Thanh Uyên khẻ gật đầu bay về khán đài. Lần này cũng xem như là bán cho Long Hoành một bộ mặt, có lẻ sau này cần phải dùng đến đi.
Long Hoành lên lôi đài, bỏ lớp áo choàng ra, hai Long Giác không tiếp tục che giấu mà lộ ra ngoài. Lúc này Long Uy cũng tản ra, cho dù đám người Linh Tựu Cung chủ biết trước nhưng vẫn động dung nhìn kỷ.
"Long tộc, Chân Long?" Thai Trần tim đập thình thịch.
Nếu hắn giết được đầu Long này, thì Bồ Vương sao dám lên mặt với hắn nữa chứ. Tham vọng là vậy nhưng rất nhanh Thai Trần đã bình tĩnh, dẹp bỏ ý nghĩ này. Giết một đầu Long giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vậy, sẽ mang đến tai họa khó lường a, dù Hoan Hỉ Thiền Tông cũng sẽ không chịu nổi lửa giận của Long tộc.
"Tiểu tăng xin hữu lễ với Long thái tử" bình thường nam tính Chân Long sẽ được mọi người nể mặt mà hô một tiếng Thái Tử, còn nữ tính sẽ là Công Chúa.
Ở đây Chân Long chỉ được tính là Long thuần huyết, không phải do xà hay giao phản tổ huyết mạch biến thành. Muốn nhận biết Chân Long rất dể, đó là dưa vào Long Uy. Long Uy của Chân Long là một lực lượng thuần túy nhất của đại lục mà không có một thứ gì sánh bằng. Dù là Vĩnh Hằng đại lục to lớn nhưng Chân Long lại không có bao nhiêu đầu.
"Thái Tử chắc là đến đây để lịch luyện" Thai Trần tươi cười dò hỏi, hắn chỉ có thể nghĩ ra lý do này cho sự có mặt của Long Hoành ở đây.
"Đúng vậy" Long Hoành vẫn lạnh lùng.
"Tiểu tăng rất vui lòng khi giúp đở Thái Tử"
Nói rồi Thai Trần cũng giống như Bồ Vương liền xuất ra Long Tượng Bàn Nhược Chưởng.
Long Hoành hét lớn một tiếng, Long Giáp và Long Trảo hiện ra, giờ hắn như một Long Nhân vậy. Chưởng thứ nhất của Thai Trần dể dàng bị Long Hoành xé nát.
Dù cùng là nữa bước Vạn Thế nhưng chưởng pháp của Thai Trần lại yếu hơn Bồ Vương rất nhiều.
Vài chưởng qua đi, Long Hoành nay đã hóa trở lại thành một Thủy Long lớn.
"Thủy Long Hoành Thiên" đây là bí pháp mà Lạc Long Quân truyền cho Lạc Kỳ khi còn ở Tiên giới. Không ngờ bí pháp này là một loại thần tông riêng biệt của Thủy Long Tộc, dựa vào tu vi của bản thân mà bí pháp này lúc nào cũng dùng được, không bị hạn chế.
Thấy vô thượng Long khí phát ra, Thai Trần hít sâu một hơi liền dùng tới La Hán Kim Thân. Vốn Long Hoành tu vi chỉ Chí Tôn hậu kỳ nhưng giờ đã lên tới đỉnh phong, huống chi Long tộc thiện chiến, phòng ngự thân thể cũng rất mạnh, Thai Trần giơg đây không dám qua loa nữa.
Long Trảo chụp xuống khiến cho Thai Trần chân bị lún xuống một tắc, Long Vĩ quét qua hắn liền bị đánh bật ra vài chục met. Đừng nhìn vào số liệu ít ỏi đó, phải biết La Hán Kim Thân của Thai Trần đã tu luyện viên mãn, ở đẳng cấp Chí Tôn này rất khó có ai tổn thương được hắn. Nếu không phải trời sinh Long Tộc chiếm ưu thế thì Long Hoành sao có thể làm được như vậy.
"Thái Tử thật khiến tiểu tăng bái phục, chưởng thứ tám này mong người cẩn thận" Thai Trần còn nhắc nhở Long Hoành.
Hai đầu Long, Tượng song hồn xuất hiện hai bên tay của Thai Trần, nhìn vào uy lực rất mạnh mẻ nhưng Long Hoành thoáng trầm xuống một chút. Long Hồn đó, không chỉ là một đầu Giao Hồn không đáng để hắn quan tâm.
Đây chỉ là bản tính trời sinh, Long tộc vốn rất bao che khuyết điêm, có thù tất báo nhưng chỉ hạn chế trong bổn tộc. Cho dù Giao tộc có mang huyết thống Long tộc mạnh đến đây, một khi không phản tổ thành Long thì vẫn chỉ là nô bộc của Long tộc.
Nhìn hai đầu Long, Tượng Hồn đến Long Hoành mở miệng lớn gầm lên một tiếng vang vọng đất trời.
"Long ngâm, trời sinh uy hiếp được vạn loài"
Đầu Giao Hồn tuy chết nhưng vẫn còn thiên tính, nghe tiếng Long ngâm sợ hãi liền tan biến trở về tay của Thai Trần. Còn đầu Tượng Hồn cũng không chịu được tiếng gầm mà sụp đổ.
"Phụt..." bị phản phệ Thai Trần hộc máu ngã trên đất. Thấy Long Hoành không có ý giết tới nên đã lui xuống lôi đài.
Hắn vốn chỉ muốn bán cho Long Hoành một mặt, nhưng không ngờ hắn lại mạnh như vậy.
Ngày xưa Bồ Vương cũng chỉ may mắn giết được một đầu Hắc Trùng vừa mới phản tổ thành Long, đang trong thời kỳ suy yếu mà thôi. Dựa theo nồng độ Long huyết, Hắc Trùng chỉ xếp hạng chót, may mắn tiến hóa thành Long cũng không mạnh bao nhiêu.
Nhưng hôm nay chân chính đối đầu với Chân Long, khiến cho Thai Trần chịu đã kích rất lớn a.
Bên dưới Bồ Vương cũng đang tính toán, trong tay hắn Long Hồn đó bây giờ là chứng cứ tử mạng a.
CHƯƠNG 75: HOÀNG TƯỚC PHÍA SAU.
Không biết có phải do chổ dựa của Long Hoành quá lớn hay do hắn đánh bại Thai Trần, mà từ đó về sau không có ai dám tiến lên khiêu chiến hắn nữa.
Cứ như vậy Chúc Nhan còn chưa ra tay thì thi đấu đã hạ mạn.
Không biết ăn trúng cái gì mà Linh Tựu Cung lại mở một buổi tiệc lớn chúc mừng, với lý do đại hội đã thành công tốt đẹp.
Trong buổi tiệc này Long Hoành là người được chú mục nhất, liên tiếp các tông phái đều đến chào hỏi hắn, bọn họ còn cố ý để mỹ nữ của tông mình đi liếc mắt, đưa tình với hắn. Với thân phận Thái Tử Long Tộc của mình, có thể nói uy danh của Long Hoành không hề kém mấy vị Vạn Thế Cảnh mà còn có phần hơn.
Sau buổi tiệc, khi trở về Tụ Âm Viện chủ đột nhiên cao hứng lại mở tiếp một buổi ăn mừng chiến thắng riêng.
Uống chung rượu mà Chúc Nhan cứ nhếc nhếc khóe môi muốn cười hoài.
Sáng hôm sau, đoàn người trở về Âm Sát Môn, khi đi ngang một khu bình nguyên thì bổng nhiên các đệ tử bắt đầu mất hết sức lực. Tiếp theo đó là các trưởng lão và Môn chủ đều như vậy.
"Haha, Âm Sát Môn các người bị sao thế này" đột nhiên tiếng cười vang lên, một đám người xuất hiện. Trong đó đều là người của bốn tông Linh Tựu Liên Minh, mà bảy người tu vi cao nhất đều Vạn Thế Cảnh, dẫn đầu không ai khác chính là Linh Tựu Cung chủ.
"Các ngươi muốn làm gì?" Âm Sát Môn chủ vô lực hỏi.
"Haha, giết các ngươi chứ làm gì? Cảm giác trúng Bế Nguyên Tán như thế nào?"
"Từ Trọng Khiêm, sao ngươi hạ độc được chúng ta?" Môn chủ uất hận nhìn Linh Tựu Cung chủ, tức đến mức gọi thẳng tên hắn.
"Dù gì các ngươi cũng sắp chết, coi như ta rộng lượng giải đáp thắc mắc vậy. Bùi Thanh Sơn, đóng kịch đến đây được rồi"
Nghe Từ Cung chủ nói xong, vốn đang ngồi dưới đất Tụ Âm Viện chủ là thong thả đứng lên như không có bị gì cả.
"Bùi Thanh Sơn, tên phản tặc này sao ngươi dám phản bội Âm Sát Môn" Minh Hàn Viện chủ gào thét chửi, hắn và Bùi Thanh Sơn cũng xem là có giao tình tốt, không ngờ người này lại làm ra loại chuyện như vậy.
"Hừ, ngay từ đầu ta đã là người của Linh Tựu Cung, chỉ do các ngươi ngu ngốc không biết mà thôi" Bùi Thanh Sơn hừ lạnh.
"Bế Nguyên Tán là do ngươi bỏ" Môn chủ hỏi.
"Đúng" Bùi Thanh Sơn tự mãn trả lời.
"Nha đầu Du Ly là do ngươi giết"
"Đúng"
Du Ly là đại sư tỷ Âm Sát Môn trước khi Lạc Kỳ vào môn, cô nàng này vì truy đuổi một tên ma đạo mà bị giết chết, còn làm lạc mất Âm Sát Lệnh.
"Tại sao, nó là đệ tử của ngươi mà"
"Bởi vì nó có khả năng tranh giành Tinh Sứ, ta không thể để nó sống được" Bùi Thanh Sơn nhớ đến gì đó càng tức giận.
"Tên Lạc Kỳ đó tính là may mắn, ta phái người mấy lần giết hắn mà vẫn thất bại, còn khiến cho hắn thành công trở thành Tinh Sứ, đây là thất bại duy nhất của ta"
Nếu có Lạc Kỳ ở đây cậu sẽ nhớ lại mấy chuyện ở Táng Linh Tháp, bị sát thủ tập kích khi đến Khổng gia, còn có nhiều lần bị đệ tử Tụ Âm Viện nhắm vào.
Đột nhiên Môn chủ cười lớn:
"Nếu như vậy thì ngươi đi chết đi" theo ông, tất cả người của Âm Sát Môn đều đứng lên, như chưa từng trúng độc.
"Sao có thể" không chỉ Bùi Thanh Sơn mà những tên kia cũng không dám tin.
"Haha nếu Lạc Kỳ không để Chúc Nhan đạo hữu để ý ngươi thì chúng ta vẫn bị ngươi lừa gạt, có chết vẫn không biết lý do rồi"
Lạc Kỳ vẫn không quên ngày đó Bùi Thanh Sơn sai đệ tử mình dùng Bạo Phong Châu giết tất cả đệ tử của các viện khác, nên cậu để cho Chúc Nhan tỉ mỉ quan sát hắn, không ngờ lần này lại câu một con cá lớn như vậy.
"Biết thì đã sao, các ngươi đều phải chết" Từ Cung chủ phất tay, dẫn đầu giết tới.
Đột nhiên xung quanh vang lên từng tiếng động lớn, chưởng lực của Từ Cung chủ bị một đầu Bạch Giao cảng lại.
Tiếp đó từ bốn phía Giao Tộc, Xà Tộc, Trùng Tộc... Các tộc có mang huyết thống Long Tộc đều ùa tới.
"Thề chết bảo vê Thái Tử" đầu Bạch Giao vừa mới tiếp Từ Cung chủ một chưởng hùng hồn nói, theo đó liên tiếp các yêu khác đều hô theo. Thì ra bọn chúng là đến bảo vệ Long Hoành.
Vốn dĩ Bạch Giao là thống lĩnh yêu tộc của vùng này, ngày đó nghe tiếng Long Ngâm hắn đã đánh liều tập hợp các cả yêu tộc có mang Long huyết lại, nhằm ra mắt vị Thái Tử này. Hắn không hy vọng được lọt vào mắt Thái Tử, chỉ mong người thấy yêu tộc mang Long huyết ở đây yếu kém cở nào, bị nhân loại khinh nhục cở nào từ đó mà chiếu cố một hai.
Không ngờ, vừa đến thì thấy Thái Tử bị mưu sát, hắn liền không nghĩ nhiều mà xông ra hộ giá, dù thực lực của hắn chỉ là Vạn Thế sơ kỳ.
"Giao Tiễn, ngươi muốn kéo theo đám yêu vật này chết cùng" Từ Cung chủ khinh miệt.
Bị gọi là yêu vật Giao Tiễn phẩn nộ xông lên nhưng Từ Cung chủ lần này đã có chuẩn bị, một cây Tích Huyết Trùy đã đánh ra trúng ngực của Giao Tiễn.
Cười lớn định giết Giao Tiễn, thì bỗng lúc này trên bầu trời tám đạo nguyên lực kinh khủng áp xuống, Từ Cung bị chín đóa băng châm bắn văng vào gốc cây.
"Âm Sát tám vị Thái Thượng" đám người liên minh với Linh Tựu Cung thấy vậy đều muốn chạy, nhưng không một ai chạy thoát. Bọn họ tuy có bảy người nhưng ngoài Từ Cung chủ ra thì chỉ có một người nữa Vạn Thế Trung Kỳ, còn Âm Sát Môn lại có đên hai vị hậu kỳ.
Theo sau tám vị Thái Thượng là mười phi thuyền lớn chở các trưởng lão, đê tử của Âm Sát Môn.
Đạp Bùi Thanh Sơn xuống mặt đất, đại Thái Thượng Trưởng Lão bắt đầu rút hồn hắn ra.
"Bùi Thanh Sơn phản bội tông môn, linh hồn của hắn sẽ vĩnh viễn bị giam tại Luyện Hồn Cốc"
CHƯƠNG 76: YÊU TÔNG THÀNH LẬP.
Nghe ba chử Luyện Hồn Cốc, Bùi Thanh Sơn bắt đầu kêu gào thãm thiết, cầu xin được chết. Ở Âm Sát Môn có ai mà không biết Luyện Hồn Cốc chứ, đó là nơi âm hoat thiêu đốt linh hồn từng chút, từng chút một. Linh hồn ở đó sẽ không chết được, nhưng sẽ mãi mãi bị giày vò, sống không bằng chết.
Giải quyết xong Bùi Thanh Sơn, đoàn người của Âm Sát Môn lại tiến đến Linh Tựu Cung. Lần này Âm Sát Môn sẽ cho khắp nơi ở Âm Sát Địa này biết, ai mới là chủ nhân chân chính, những kẻ có ý đồ tạo phản sẽ có kết cục như thế nào.
Đoàn quân của Âm Sát Môn dũng mãnh kéo vào Linh Tựu Cung, không bao lâu Hộ Sơn Đại Trận của Linh Tựu Cung đã bị phá hủy.
Chiến tranh là tàn khốc, huống chi Âm Sát Môn chưa bao giờ nhân từ với kẻ địch. Vì vậy một cuộc chém giết không khoan nhượng đã diễn ra. Bất kể người hay vật, kể cả một cọng cỏ của Linh Tựu Cung đều bị san bằng.
Sau đó đến lượt Ngọc Phong Môn và Lộng Nguyệt Môn, hai tông môn cấu kết với Linh Tựu Cung đều không thoát nạn.
Không bao lâu sau, ba đại Vạn Thế Cấp tông môn đều bị diệt môn khiến cho cả Âm Sát Địa bàn hoàn không thôi.
Các tông môn trung thành hoặc trung lập thì cảm thấy may mắn, còn lại đều nôm nốp lo sợ đích thân lên Âm Sát Môn nhận tội, xin khoan dung.
Lúc này Long Hoành, Chúc Nhan và cao tầng Âm Sát Môn, còn có Giao Tiễn đều đang tụ tập một chổ.
"Đây là thư của Lạc Kỳ, các vị đọc đi" Chúc Nhan đưa một thư tín cho Âm Sát Môn chủ
Môn chủ đọc qua một lượt, rồi đưa cho các vị Thái Thượng khác.
"Ý của Lạc Kỳ là muốn lập một Yêu Tông ta hiểu, nhưng chỉ sợ yêu tộc..." Môn chủ trầm ngâm.
"Các người không cần lo phần yêu tộc, có Long Hoành Thái Tử ở đây cơ mà" Chúc Nhan tiếu dung, còn nhấn mạnh hai từ Thái Tử trêu chọc Long Hoành.
"Thuộc hạ nguyện dẫn theo yêu tộc Âm Sát Địa hết lòng vì Thái Tử" Giao Tiễn quỳ một chân xuống, thề nguyện với Long Hoành.
Mấy vị của Âm Sát Môn đều nhìn Long Hoành bể nghể ngồi đó không biết nghĩ gì.
Theo lời của Lạc Kỳ, bây giờ Thần Tông Tông chủ vẫn chưa cho Tinh Sứ quá nhiều quyền hành, có những việc cậu không thể thực hiện được. Riêng Âm Sát Môn là tông môn phụ thuộc của Thần Tông, có những việc không tiện ra mặt. Vì vậy thành lập Yêu Tông nhằm giúp cậu thực hiện những chuyện đó.
Huống chi Long Hoành là Thái Tử Long tộc, Chúc Nhan lại lại có chổ dựa là Chúc Thủy Điểu hùng mạnh. Hai người này đều nguyện ý làm việc cho Lạc Kỳ, có thể thấy Lạc Kỳ là người không đơn giản và có tham vọng.
Tuy Âm Sát Môn không dám mơ được như Thương Khung Thần Tông nhưng giấc mơ trở nên hùng mạnh hơn thì lúc nào cũng có.
Việc thành lập Yêu Tông được thông qua nhanh chóng, tiến hành cũng rất tốc độ.
Giao Tiễn làm việc không tệ, chỉ qua mấy tháng đã có hàng vạn yêu tộc đồng ý gia nhập Yêu Tông.
Lấy Thanh Bằng Sơn, cứ địa củ của Linh Tưu Cung làm bản tông, Yêu Tông chính thức lộ diện trước mắt mọi người.
Vốn mọi người nghĩ Âm Sát Môn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, vì Yêu tông thành lập sẽ khiến cho Âm Sát Môn mất đi rất nhiều thứ, từ vị thế, sức ảnh hưởng cho đến tài nguyên,... Nhưng không, Âm Sát Môn vẫn không động tĩnh nên các tông môn và mọi người đều phải chấp nhận có một Yêu Tông đầu tiên ở Âm Sát Địa.
Theo như ý kiến của Chúc Nhan, muốn phát triển Yêu Tông thì trước hết phải tập hợp được yêu tộc lại với nhau. Bây giờ yêu tộc thường trốn trong rừng sâu, thiếu tài nguyên phát triển nên hắn yêu cầu lập ra các thành trấn của yêu tộc, cho yêu tộc sinh sống, làm ăn và trao đổi như nhân tộc.
Lấy bốn thành thị dưới chân Yêu Tông làm Yêu Thành, dần dần các tộc đàn bắt đầu cũng quen với việc sinh sống trong thành trấn. Không phải họ không muốn sống trong thành nhưng do ngày xưa nhân tộc chèn ép, họ đành phải sống lẻ lôi trong các thâm sâu, rừng rậm.
Giờ đây Yêu Tông thành lập, đứng lên lãnh đạo yêu tộc ở Âm Sát Địa, nên dần dà địa vị của Yêu Tộc ở đây cũng tăng lên đáng kể.
Thành thị của yêu tộc vẫn cho phép nhân tộc sinh sống, làm ăn, trao đổi. Yêu Tông cũng ra những mệnh lệnh rất thiết thực, như cấm đánh nhau trong thành, yêu tộc không được phép tẩy chây nhân tộc và ngược lại,...
Sau khi Yêu Tông ổn định, Long Hoành giao lại Yêu Tông cho Giao Tiễn để cùng Chúc Nhan trở về Âm Sát Cung. Bây giờ Yêu Tông có ba vị Vạn Thế Sơ kỳ, phân biệt là Giao Tiễn, Tử Kim Thử - Thế Thử và ba đầu quái điểu Mạnh Thực, cùng với vạn yêu tộc đệ tử nên cũng xem như hùng mạnh.
Cùng khi đó ở Thần Tông, Tông chủ cũng đang xem tình báo về Lạc Kỳ.
"Long tộc, Chúc Thủy Điểu, Yêu Tông, Lạc Kỳ kẻ này..."
CHƯƠNG 77: ÂM SÁT CUNG TUYỄN NGƯỜI.
Khi bốn người Chúc Nhan vừa về tới Âm Sát Cung thì đã nghe được tin tức Tông chủ cho phép các Tinh Sứ, được phép tuyễn thêm 100 người nữa từ Thần Tông nhập vào dưới chướng của mình.
"Các ngươi chắc đã nghe được tin tức rồi chứ, vậy nói cho ta nghe nên tuyễn những người như thế nào" lúc này Lạc Kỳ ngồi trên đảo mắt nhìn mười người Đan Đan bên dưới, còn Chúc Nhan và Long Hoành thì đứng hai bên cậu.
Nếu tin tức này tôt cho Lạc Kỳ thì lại cực kỳ xấu cho bọn, vốn thực lực bọn họ không cao chỉ nhờ vào quan hệ đồng môn với Lạc Kỳ. Bây giờ thêm 100 người nhập vào cung nữa thì địa vị của họ sẽ rất khó giữ a.
"Tinh Sứ, ta thấy không nên tuyễn những người tu vi quá cao" Tô Mã Nhi là người xung phong nói ý kiến đầu tiên.
"Vì sao?" Lạc Kỳ tiếu dung hỏi.
"Vì như vậy Tinh Sứ ngài sẽ rất khó quản lý họ" Tô Mã Nhi không suy nghĩ liền nói.
"Còn ai có ý kiến nào nữa không?" không trả lời Tô Mã Nhi, Lạc Kỳ tiếp tục hỏi.
"Ta thấy đây là thời điểm cần nâng cao chiến lực cho Âm Sát Cung, nhưng Tô Mã Nhi nói cũng đúng, những tên ở đây đều tự cho bản thân hơn người. Dù bọn chúng có gia nhập vào Âm Sát Cung cũng chưa chắc đã thật tâm" lần này là Đan Đan, ý kiến của cô khá hợp lý.
Từ khi nhận được thủ dụ của Tông chủ thì Lạc Kỳ đã hiểu ông ta muốn gì. Mõi Tinh Sứ chỉ được mang theo mười tùy tùng từ bản tông, nhưng lần này ông ta lại muốn mang 100 người của Thần Tông bỏ vào mõi cung của Tinh Sứ, chắc chắn là vừa muốn tăng vị thế của các Tinh Sứ cũng muốn chèn ép một phần.
Thứ hai ông ta là muốn xem thủ đoạn dùng người, cặp tuệ nhãn nhìn người của các Tinh Sứ.
"Ta hiểu rồi, các ngươi về trước đi. À Đường Mặc ở lại với ta"
Vài ngày sau, chín Tinh Sứ kia bắt đầu tuyễn người, nhưng chỉ có Âm Sát Cung vẫn im hơi, lặng tiếng. Cho đến khi Phù Hoa, vị Tinh Sứ cuối cùng nhận đủ 100 người xong thì Âm Sát Môn mới treo thông báo tuyễn chọn.
Hành động này của Lạc Kỳ càng khiến cho nhiều người phải suy nghĩ và theo dỏi. Trải qua các Tinh Sứ khác tuyễn chọn bằng nhiều cách, thì những kẻ còn lại đa phần đều "phế vật", tại sao Lạc Kỳ lại chậm chạp như vậy?
Ngày Âm Sát Cung tuyễn người, Lạc Kỳ không xuất hiện mà để cho Long Hoành chủ trì.
Long Uy của Long Hoành đã chấn kinh một lượng lớn những kẻ có tu vi yếu ở đây.
"Những ai ngã xuống xin mời rời đi"
Nghe Long Hoành nói, những người ngã trên mặt đất đều rời đi, đến Long Uy mà bọn họ còn không chịu nổi thì ở lại chỉ mang nhục.
"Lời đồn Âm Sát Cung có một đầu Long đúng là thật a".
Nhìn đám người còn lại xôn xao bàn tán, Long Hoành gật gật đầu, vậy là chuyện Lạc Kỳ giao đã hoàn thành được bước đầu.
"Lần này Âm Sát Cung lập ra ba ải, 100 người có tích phân cao nhất sẽ trở thành thành viên của Âm Sát Cung".
Ba ải? Đây quả thật là phức tạp a. Các Cung khác cũng chỉ thông qua chém giết, lấy thực lực vi tôn. Nhưng Âm Sát Cung lại lập ra ba ải, đây là muốn tuyễn nhận đệ tử cho môn phái sao?
Chuyện Âm Sát Cung lập tam quan nhanh chóng lan ra, không biết từ lúc nào trong đám đông lại xuất hiện vài nhân ảnh mới.
"Được rồi, im lặng, tiếp theo là phần thưởng. Ba hạng đầu sẽ nhận được hộ giáp, được chế tác từ xác của Vân Lam Băng Hạt tu vi Vạn Thế Cảnh"
Lần này mới thật sự oanh động lớn, phải biết hộ giáp Vạn Thế cảnh chỉ có các đệ tử thân truyền hoặc những đệ tử có gia thế tốt mới có được. Xem ra lần này Âm Sát Môn muốn chơi lớn rồi.
Tin tức này vừa lan ra, bắt đầu xuất hiện thêm nhiều nhân vật mới nữa.
"Đó là Viêm Long Thủ - Độc Cô Ngạn a. Không phải hắn đang bế quan sao?"
"Tình Xuyên tiên tử cũng đến, hình như chín lần trước cô ta đều không xuất hiện, vốn tưởng cô ta không hứng thú với Tinh Sứ Cung chứ"
Những kẻ mới đến đều là những nhân vật nổi danh của Thần Tông, nhưng đa phần tính cách rất kiêu ngạo hoặc không giống ai.
"Tốt, nếu mọi người đã đến thì xin mời vào trong. Thử thách đầu tiên là Trọng Lực Tháp"
Trọng lực tháp là nơi rèn luyện sức chịu đựng của Âm Sát Cung, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.
Kẻ gọi là Độc Cô Ngạn, vốn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng khi vào Trọng Lực Tháp lại hiện lên một tia kinh sắc.
"Lại có huyễn trận"
Huyễn trận được Lạc Kỳ và Đường Mặc ghép vào Tháp nhần khảo hạch tâm tính của các ứng viên luôn thể.
Chưa được một canh giờ, các ứng viên đều bị truyền tống ra ngoài. Bây giờ chỉ còn hơn một trăm người.
"Thật là khó a" có người cảm thán.
"Nhưng nếu được tu luyện ở đây thì tinh thần lực của ta sẽ được tăng lên nhanh chóng"
Một khắc sau lại có người thất bại.
"Độc Cô Ngạn, Tình Xuyên, Hắc Bạch Quỷ Kiếm đều có cơ hội thắng" bên ngoài mọi người bàn luận. Nhưng bên trong phòng Lạc Kỳ lại để ý vài người khác.
"Nam Cung Lạc, chủ tu Lôi đạo pháp tắc, chiến tích một người diệt cả một đoàn hắc đạo"
"Hạo Thiên Thượng Quan, nữ nhân của gia tộc Hạo Thiên chủ tu luyện thể thuật. Cô nàng này rất đặc biệt, nữ nhân mà lại có tên nam nhân, còn có người gọi cô ta là Nữ Chiến Thần"
"Thanh Thù, bản thể Thanh Hoa Độc Tru, từng độc chết một tên Vạn Thế Cảnh"
Những kẻ này đều là Lạc Kỳ nhắm tới đầu tiên, vốn tính cách của họ sẽ không chịu như những kẻ thường chủ động đầu phục người khác. Nếu không từng bước gây chú ý thì Âm Sat Cung rất khó có được họ.
CHƯƠNG 78: TÔNG CHỦ ĐÁNH GIÁ.
Thời gian càng trôi qua, số người đào thải càng tăng, đến Nam Cung Lạc hay Thanh Trù đều bị đào thải, bây giờ bên trong chỉ còn lại bốn người.
"Chúng ta lại không bằng bọn họ, thật mất mặt a" Hắc Bạch Quỷ Kiếm một trong Hắc Kiếm nói.
"Còn hao ải nữa ngươi lo cái gì?" Bạch Kiếm khinh thường.
"Sao, ngươi lại muốn đánh nhau à?"
Hắc Bạch Quỷ Kiếm bắt đầu nháo lên, đến khi Long Hoành quát thì mới ngưng lại.
Bây giờ bên trong tháp ngoài Độc Cô Ngạn, Tình Xuyên và Hạo Thiên Thượng Quan thì còn một nam nhân nữa. Người này mặc thanh sam nhẹ nhàng nhìn như một thư sinh yếu đuối, nhưng mắt lại toát ra một sự kiên định hiếm thấy.
"Kẻ này là ai?" có người không nhịn được hỏi.
"Là Lã Vô Cực, kẻ này từng bị hủy hết kinh mạch nhưng không ngờ lại có ngày trờ mình a" có người nhận ra hắn, thổn thức kể.
Lã Vô Cực xuất thân là tán tu, gia nhập Thần Tông từ rất sớm nhưng nhiều năm trước vì giết chết con trai một vị trưởng lão mà bị phá hủy hết kinh mạch, tu vi. Nếu không phải sư phụ hắn đột phá Vạn Thế đúng lúc thì mệnh hắn đã không còn. Không ngờ sau nhìu năm hắn lại có thể trở mình như vậy, nhìn còn khủng bố hơn trước.
Qua tiếp một nén nhan Tình Xuyên bỏ cuộc, tiếp theo là Độc Cô Ngạn.
Tình Xuyên thì không biểu hiện gì nhưng Độc Cô Ngạn thì cặp mắt hơi biến hóa. Vốn hắn nghĩ lần này cầm chắc hạng nhất, nhưng không ngờ tông môn lại ẩn tàn nhiều cao thủ như vậy.
Còn lại, Hạo Thiên Thượng Quan nhờ vào thân thể cứng rắn và tâm tính kiên cường chống trội đến bây giờ, đúng là không thẹn với danh Nữ Chiến Thần.
Riêng Lã Vô Cực thân thể yếu đuối nhưng tâm tính và linh hồn lại đặc biệt cao, đến Lạc Kỳ còn tự nhận nhìn lầm hắn.
Thời gian tiếp tục qua, thân thể Lã Vô Cực và Thượng Quan bắt đầu lung lây, nhìn ra họ đã đến cực hạn.
"Boong..." một người nữa bị văng ra.
Ôm cái tay mõi nhừ, nhưng Thượng Quan lại khẻ cười.
"Chỉ trong một thời gian ngắn mà thân thể và tinh thần của ta lại tăng mạnh như vậy, xem ra ta đã quyết định đúng a"
Mỗi Tinh Sứ Cung đều có kiến trúc và điều kiện như nhau, nhưng về sau kinh doanh như thế nào là chuyện riêng của mõi người. Lạc Kỳ thành công là ở việc tạo nên sự khác biệt.
Lã Vô Cực lúc này vẫn còn bên trong tháp, chỉ thấy thân thể hắn bị một vầng trắng bao phủ.
"Linh Hồn thăng hoa" Lạc Kỳ nhận ra tình huống này, nên không thúc giục hắn.
Một thời gian sau khi thăng hoa kết thúc, Lã Vô Cực bị cưỡng ép rời tháp.
"Đa tạ Tinh Sứ thành toàn" hắn chấp tay nói lớn. Tuy Lạc Kỳ không hiện thân nhưng hắn đủ thông minh để biết cậu vẫn đang quan sát mọi việc. Nếu cậu cố ý thì hắn sẽ không đột phá đến cảnh giới đó.
"Ải thứ nhất kết thúc, 1000 người đứng đầu lấy được tư cách tham gia ải sau, các ngươi chuẩn bị đi" Long Hoành thông báo.
Khoảng một canh giờ sau, 1000 người đi tiếp vào Mê Cung Thế Giới, ở đây không cần dùng tới chiến lực nhưng phải dùng đến bộ óc.
Lạc Kỳ là muốn thử thách trí tuệ của bọn họ.
Không ngoài dự đoán, Lã Vô Cực là người vượt ải đầu tiên, nhưng tiếp sau thứ hạng đã đổi. Tình Xuyên vượt qua Thượng Quan, chiếm lĩnh vị trí thứ hai. Ngoài ra còn có một người nữa thể hiện rất ưu tú, người này tên là Cổ Lỗ. Kẻ này thấp bé, khuôn mặt xấu xí nhưng có một thần thông rất lạ, đó là ngửi được hướng gió.
Một thần thông thật lạ lùng.
Ải thứ ba tên là Thứ Chiến Trận, lần này chỉ có 500 người tham gia. Nhưng Long Hoành đã thông báo trước, vào trong sinh tử do trời, ai không muốn tham dự đều có thể rời đi trước.
Tất nhiên không có một ai rời đi, bọn họ đi đên đây đều không phải kẻ tầm thường, sao có thể dể dàng từ bỏ như vậy.
Trong Thứ Chiến Trận không chỉ có thể tùy ý chém giết mà còn có Thủy Nhân. Nếu kẻ nào sắp chết ngay lập tức bị biến thành Thủy Nhân, bởi vì trong trận còn có đại lượng Mặc Liên đang chờ đơi sẳn.
Trong khi ải cuối đang diễn ra thì Tông Chủ đã nhận được tin báo.
"Kẻ này đúng là vẫn rất biết kiếm lời a" ông ta đánh giá cách làm của Lạc Kỳ. Không hiểu vì sao, lúc này ông lại có cảm giác Lạc Kỳ ngày càng khó đoán.
CHƯƠNG 79: KẾT THÚC.
Trở lại với Thứ Chiến Trận, bây giờ chiến lực cao thấp đều hiện rỏ ràng. Hạo Thiên Thượng Quan ở đây như cá gặp nước vậy, thanh trọng kiếm trong tay cô tựa như lông hồng nhưng khi đánh tới đối thủ thì nặng vạn cân. Trên đường sát phạt, có không ít kẻ đã chết dưới kiếm của cô, đến nổi ai thấy cô đều đi đường vòng.
Trái với Hạo Thiên Thượng Quan, Lã Vô Cực chiến đấu rất thông dong. Hắn không dùng kiếm như hắn vẫn là kiếm tu. Thanh kiếm lợi hại nhất của hắn chính là tinh thần lực của hắn, còn được gọi là Tinh Thần Kiếm.
Dùng hai ngón tay của mình làm đế, tinh thần lực làm thân, Lã Vô Cực là người duy nhất ở trong trận đánh tan Thủy Nhân mà không cho chúng phục sinh được.
Lúc này Chúc Nhan ngồi bên cạnh Lạc Kỳ cũng không giấu được khen Lã Vô Cực một tiếng.
Ngoài ra biểu hiện của Độc Cô Ngạn cũng thuộc về đỉnh tiêm. Thật là trùng hợp, ba người mạnh nhất đều dùng kiếm, nhưng kiếm của Độc Cô Ngạn lại khác biệt với hai người kia. Kiếm của hắn chỉ có một chữ "tĩnh", tâm tĩnh, kiếm cũng tĩnh như tâm. Lạc Kỳ xem kiếm của hắn lại có cảm giác như tất cả mọi chuyện đối với hắn đều không hề quan trọng, dù cho lúc này hắn đang bị hơn mười tên vây công.
Nếu ba người trên thuộc về đỉnh tiếm cấp bậc thì Tình Xuyên, Hắc Bạch Quỷ Kiếm, Nam Cung Lạc, Thanh Trù chỉ là nhất lưu.
Tình Xuyên tuy có một thân nguyên lực cao thâm, nhưng lại quá chú trọng vào sự diễm lệ, các chiêu thức của cô quá cầu toàn hoa mỹ, đôi khi lại không có bao nhiêu sát thương.
Hắc Bạch Quỷ Kiếm nếu hợp lại thì sẽ rất mạnh, nhưng hai kẻ này lại không hợp nhau. Còn độc công của Thanh Trù mặc dù tốt nhưng chiến lực tổng thể lại kém mấy phần.
Riêng Nam Cung Lạc từ đầu đến cuối vẫn không quá nổi bậc nhưng mọi mặt đều rất tốt.
Ngoài đó ra cũng có vài người khá tốt, sau này có thể đãm đương một phương nhưng đó vẫn cần khảo nghiệm thêm.
Trong khi chiến đấu vẫn tiếp diễn thì có vài vị Tinh Sứ cũng đã đến. Họ là muốn điều tra trước nội tình của Lạc Kỳ, việc này không phải lần đầu nhưng Lạc Kỳ chưa tình đi đến các Cung khác, dù có điều tra cũng không tự ra mặt như vây.
Lần này đến có Minh Ngọc, Hóa Cốt, Lãnh Tình ba vị Tinh Sứ. Điểm chung của cả ba là đều rất âm nhu, nếu Hóa Cốt khiến người ta cảm thấy quỷ dị thì Minh Ngọc là một nam nhân thanh nhã. Lãnh Tình, một nữ nhân luôn lạnh lùng, làm cho người khác luôn lầm tưởng cô ta không màn thế sự. Nhưng ở đời có ai không màn thế sự chứ? Chỉ nhìn việc cô ta đến đây là biết.
Người đến, Lạc Kỳ cũng không thể bỏ mặc, với lại cậu cũng không có ý định giấu diếm.
"Không ngờ Âm Sât huynh tu luyện thiên phú là thiên tài, trên tạo nghệ trận pháp lại xuất sắc như vậy. Ta cảm thấy thật lạc hậu a" mỗi câu nói của Minh Ngọc đều mang thần thái hòa nhã, khiến cho Lạc Kỳ thấy rất giả tạo.
Hai người kia cũng chỉ nói vài câu cho có lệ rồi tập trung xem trận chiến. Nhìn một chút ánh mắt của Lãnh Tình lại lóe lên vài tia dao động, còn Hóa Cốt vẫn thua kém vài bậc, bao nhiêu ganh tỵ, ham muốn đều lộ hết ra.
Chỉ có Minh Ngọc vừa xem, vừa bình luận như thể hắn chỉ xem đấu đơn thuần nhưng có đôi lúc hai ngón tay của hắn lại bấu vào nhau.
"Boong..." canh giờ đã điểm, Thứ Chiến Trận mở ra thả đám người bên trong ra ngoài.
500 người lúc đầu giờ chỉ còn hơn 100, nếu Lạc Kỳ muốn thì vài kẻ ngoài top 100 đó đều đã mất mạng rồi.
Sau cùng 100 người cũng đã được chọn đủ, dẫn đầu không ai khác ngoài Lã Vô Cực, hạng hai là Hạo Thiên Thượng Quan. Dù xê xích một chút nhưng Độc Cô Ngạn vẫn leo lên Tình Xuyên để chiếm vị trí thứ ba.
Lần này Lạc Kỳ đứng ra mời ba người Minh Ngọc đến xem mình trao thưởng, bọn họ cũng không từ chối, dù biết Lạc Kỳ là đang khoe khoan.
Ba bộ hộ giáp tỏa r khí tức mạnh mẻ khiến cho đám người nhìn không thôi. Tiếc nhất là Tình Xuyên, chỉ một chút nữa thôi là thứ trên tay Độc Cô Ngạn đã là của cô rồi.
Vốn tưởng đã xong, ba người Minh Ngọc định ra về thì lúc này trên bầu trời Đạo Kiếp bắt đầu gián xuống.
"G-R-I-T..." Một tiếng hót vang lên, một con Thủy Điểu lao thẳng vào Đạo Kiếp.
"Vạn Thế Đạo Kiếp, xin chúc mừng Âm Sát Cung lại lớn mạnh thêm a" Minh Ngọc phản ứng đầu tiên, nói lời chúc mừng trong sự giả dối.
"Vốn tưởng Âm Sát Cung yếu nhất trong 12 Cung, không ngờ mới là mạnh nhất" có người nói.
"Xem ra chúng ta rất may mắn đấy chứ" lại có người vui vẻ cười.
Chỉ có vài người thông minh như Lã Vô Cực là biết Âm Sát đang thị uy, chèn ép tâm háo thắng của bọn họ.
Âm Sát Cung không phải không có cường giả, các ngươi là dựa vào Âm Sát Cung, không phải Âm Sát Cung dựa vào các ngươi.
Nghe vậy Lạc Kỳ nhẹ nhàng nhếc môi, mọi thứ cậu sắp xếp đều thành công hết rồi
CHƯƠNG 80: TỘI TỘC.
Mặc dù tổng thể 100 người của Âm Sát Cung không đồng đều như các Cung khác nhưng lại thắng ở chổ đỉnh tiêm cao thủ.
Như Lã Vô Cực, ngày đó ở Trọng Lực Tháp đã đạt đến nữa bước Vạn Thế. Còn những người khác đều là Chí Tôn Đỉnh Phong, Hậu Kỳ.
Đêm nay ở phòng của Long Hoành, có một người đang quỳ đó.
"Thái Tử, thuộc hạ nguyện trung thành với người"
Long Hoành nhíu mi nhìn hắn một chút, khẻ phất tay:
"Người ngươi cần trung thành là Lạc Kỳ, chứ không phải ta"
"Thuộc hạ không hiểu, dù Lạc Kỳ là Tinh Sứ, dù hắn thiên phú có tốt đến đâu thì cũng không sánh bằng ngài. Sao ngài lại nguyện ý đầu phục hắn" kẻ đó hỏi.
"Nếu không có Lạc Kỳ, ta đã biến mất khỏi thế gian này từ rất lâu rồi. Là hắn đã cho ta tất cả" Long Hoanh trả lời trong hồi tưởng về những ngày xa xưa.
Nhìn kẻ đang quỳ một cái, Long Hoành tiếp tục.
"Ngươi không biết Lạc Kỳ đáng sợ đến thế nào đâu. Ta tin, nếu cho hắn đủ thời gian thì mãnh thiên địa này sẽ có một tuyệt thế cường giả mang tên Lạc Kỳ"
"Thái Tử, ngài quyết định không về Long tộc sao?"
"Độc Cô Ngạn à, ngươi thân là Bán Long Nhân, cũng có thể trở về Long tộc, sao ngươi không đi?" lần này Long Hoành hỏi lại.
"Bởi vì, ta muốn đánh ra một thời đại cho riêng mình. Không dựa vào Long tộc, chỉ dựa vào bản thân ta" kẻ quỳ dưới cũng là Độc Cô Ngạn nói.
Nghe vậy Long Hoành chỉ cười, Độc Cô Ngạn dường như đã hiểu ý của hắn nên không tiếp tục nói gì thêm. Thì ra hai người có chung một mục tiêu, Độc Cô Ngạn nghĩ vậy. Nhưng hắn không hề biết Long Hoành cũng không xuất thân từ nơi này.
"Viêm Long Thủ của ngươi rất mạnh, lại là thứ mà mẹ ngươi truyền dạy, ngươi không nên lãng phí"
Nghe nhắc nhở Độc Cô Ngạn thoáng suy tư rồi cũng gật đầu.
Hắn không phải trời sinh kiếm tu, từ nhỏ chỉ là đơn thuần thích kiếm mà thôi. Ngày xưa mẹ hắn truyền dạy rất nhiều bí pháp Long tộc cho hắn, nhưng có một ngày bà phải trở về Long Tộc bỏ lại hắn tại Độc Cô gia. Ở gia tộc hắn hoàn toàn khác biệt, dù cho cha hắn có yêu thuơng hắn đến đâu thì cũng không thây đổi được sự ghẻ lạnh của thân nhân. Dần dần chỉ có thanh kiếm làm bạn với hắn, và không biết từ bao giờ hắn đã xem luyện kiếm là một phần không thể thiếu của mình.
Còn về phần ngoại hiệu Viêm Long Thủ của hắn là do ngày đó đối đầu với địch nhân, kiếm pháp của hắn không địch lại nên đành vận dụng sức mạnh huyết thống và đạo pháp của Long tộc. Chỉ một lần duy nhất đó đã khiến hắn mang danh Viêm Long Thủ đến bây giờ, dù hắn không hề thích.
Ngày hôm sau, khi Âm Sát Cung còn chưa sắp xếp ổn định thì đột nhiên trên bầu trời ba tiếng sấm vang vọng nổ ra.
Ngay sau đó, Thần Tông bắt đầu triệu tập tất cả đệ tử, Tinh Sứ cũng không ngoại lệ.
"Tội Tộc đã bắt đầu viễn chinh, lần này tất cả đệ tử và Tinh Sứ đều phải ra chiến trận"
Tội Tộc là gì Lạc Kỳ chưa từng nghe qua, nhưng Chúc Nhan thì biết một chút.
Tội Tộc là một tộc quần bị thiên đạo ruồng bỏ, bọn chúng tàn nhẫn hơn Tu La, khát máu hơn Huyết Tộc, âm độc hơn Ma Tộc và cuồng loạn hơn Quỷ Tộc.
Bọn chúng là hiện thân của hủy diệt và tuyệt vọng. Chúng lấy giết chóc, tàn sát làm niềm vui dù không hề có mục đích chính đáng. Chúng đi đến đâu thì nơi đó bị sang thành bình địa, chướng khí mù mịch chiếm trọn mọi nơi.
Không ai biết chúng ẩn nấu ở đâu, có người nói là trong hư không vô tận, cũng có kẻ nói là ở nơi sâu thẩm nhất của đại lục. Chỉ biết rằng mõi lần Tội Tộc xâm lấn sẽ chiu ra từ những vết rách không gian.
Nơi của Lạc Kỳ đang sống có tên là Trụy Tinh Vực, lấy ngũ đại tông cầm đầu. Đừng nhìn Thương Khung Thần Tông và bốn tông khác mạnh mẻ vậy, có Đồng Nguyên tọa chấn nhưng so với các Vực ngoài thì cũng chỉ được coi là bình thường.
Tội Tộc tuy ham giết chóc nhưng cũng khá thông minh, chúng thường chọn những nơi yếu kém ra tay trước. Lần viễn chinh trước, có rất nhiều tông môn bị xóa xổ, Âm Sát Địa và Hoang Hãi cũng trong lần đó mới trở nên yếu kém như vậy. Không biết lần này có bao nhiêu người phải chết nữa đây.
Tuy nhiên nếu sống sót qua tràn đại chiến này, thì chính là đã đạp một bước thật dài trong hành trình tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top