Chương 61 đến chương 70
CHƯƠNG 61: ĐẠI THU THỦY NHÂN.
Nhìn Lạc Kỳ chầm chậm đi lại phía mình, mấy tên đạo sĩ của Trường Thiên Đạo Quán đều hận bản thân lo chuyện bao đồng. Tại sao bọn chúng có thể ngờ con Thủy Long đi theo Lạc Kỳ lại mạnh như vậy chứ.
Đúng lúc này bên phía mấy chục cô nàng của Hoa Nhụy Môn đều co giật, từ từ bị Mặc Thủy bao phủ, rồi chính thức bị biến thành Thủy Nhân.
Trong suốt quá trình ấy hai Hoa Tiên và đám đạo sĩ đều sợ hãi ra mặt, bọn chúng không muốn bị biến thành Thủy Nhân đâu a.
"Lạc công tử, chúng ta biết sai rồi, xin ngài hạ thủ lưu tình, chúng ta sẽ bù đấp lỗi lầm a" tên đạo sĩ dẫn đầu cố nở nụ cười lấy lòng.
Lạc Kỳ cũng nhoẻn miệng cười lại, nhưng nụ cười này lại làm bọn chúng thấy sợ hãi:
"Đã muộn rồi"
Bàn tay của Lạc Kỳ đánh ra, hơn mười tên đạo sĩ đều bị nhấn chìm trong biển Mặc Liên. Cùng lúc này hai Hoa Tiên cũng cảm thấy cơ thể mình không ổn, kinh mạch bị tắc nghẻn, máu huyết không lưu thông. Dần dần hai người cảm nhận được máu của mình dường như bị pha loãng và rồi cả hai đều mất đi ý thức bản nguyên, biến thành hai Thủy Nhân.
Không lâu sau đó Lạc Kỳ lại có thêm một đám Thủy Nhân từ đám đạo sĩ này.
Trong đám người của Âm Sát Cung đứng gần đó, Tô Mac Nhi hai mắt thống khổ nhắm lại, có lẻ đời này hắn không thể đánh bại người này được. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ngày thường của Lạc Kỳ đã khiến hắn quên đi bộ mặt lãnh khốc, quyết tuyệt của cậu. Bây giờ nhìn lại, hắn đã sợ.
Thu tất cả Thủy Nhân vào, cầm đi đóa Hàn Nguyệt Hoa, Lạc Kỳ ra hiệu cho mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đi không bao lâu Lạc Kỳ bắt gặp một bãi chiến trường, nhìn có vẻ là giữa Trường Thiên Đạo Quán và Quỷ Môn Quan.
Đột nhiên Tinh Sứ Lệnh của Lạc Kỳ có tín hiệu, vật này còn có tác dụng liên lạc giữa các Tinh Sứ, chẳng qua Lạc Kỳ rất ít khi quan tâm tới nó.
Cầm Tinh Sứ Lệnh lên, bên kia là tiếng nói hỗn loạn của một nhóm người, rất nhanh giọng nói của Hắc Ma vang lên.
"Chúng ta đều đang bị vây ở bìa tây các ngươi mau đến giúp đở" nghĩ một chút hắn tiếp tục nói "ở đây có năm đóa Hàn Nguyệt Hoa"
Năm đóa Hàn Nguyệt Hoa cùng một chổ đúng là không tệ, nhưng đều Lạc Kỳ quan tâm là ở đó có bao nhiêu người.
Hắc Ma bên cạnh luôn có Hàm Lộc, vậy mà còn bị vây khốn, không biết kẻ địch có bao nhiêu nữa đây.
Nhưng Lạc Kỳ vẫn quyết định đến đó, trên đường cậu đã dận kỷ Đường Mặc bố ra một phòng ngự trận kiên cố, để bảo vệ mọi người. Trong những năm qua Đường Mặc tu luyện trận pháp rất có tiến bộ, không uổng công Lạc Kỳ bồi dưỡng hắn.
Gần đến nơi, Lạc Kỳ ra hiệu cho Khổng Hồng Anh cảm nhận xem có bao nhiêu người. Thật không ngờ cả ba Trường Thiên Đạo Quán, Hoa Nhụy Tông và Yểm Mộng Cốc đều đang vây khốn Thương Khung Thần Tông. Tuy không phải tất cả nhân số nhưng cũng có 11 đội ngũ, bên đây ngoài Hàm Lộc và Hắc Ma còn có Linh Băng và bốn đội nữa. Nếu không phải nhờ trận bàn bảo vệ thì bọn họ đã xong rồi.
Đột nhiên Lạc Kỳ quay nhìn phía sau một cái, lúc này hai Tinh Sứ cũng nhẹ nhàng đáp xuống. Người đến là Độc La Tinh Sứ và Phục Trùng Tinh Sứ, hai người này một dùng độc, một điều khiển độc trùng, nhìn ra hắn hợp.
"Còn hai người kia đâu?" Lạc Kỳ hỏi nhỏ. Nhận lại chỉ là một cái lắc đầu.
Bây giờ chỉ thiếu Phù Hoa Tinh Sứ và Bát Bảo Tinh Sứ, nhưng tình thế không cho phép chờ đợi nữa, Lạc Kỳ và hai Tinh Sứ khác gật đầu chuẩn bị tấn công.
CHƯƠNG 62: LAM VÂN BĂNG HẠT.
Nhìn Đường Mặc một cái, trong tay hắn và Lạc Kỳ đều ngưng tụ ra một trận pháp, đều khác biệt một cái phòng ngự, còn một là công kích.
Hai đội kia nhìn Lạc Kỳ đều ngạc nhiên, không ngờ cậu còn là một trận sư a.
"Chuẩn bị" Lạc Kỳ nói khẻ. Những người khác đều gật đầu.
Theo Bách Hải Triều Sinh trận đánh ra, Lạc Kỳ dẫn đầu bay ra.
"Giết" tiếng hét giết chóc vang lên, trận pháp chụp xuống thành công giữ chân một đám lớn địch nhân.
Ngoài ra, đội của Độc La đều dùng độc, từng làn khói độc đủ màu sắc tỏa ra cực kỳ khó chịu. Dưới chân thì là một đám độc vật chi chít, nhìn cảnh tượng này có vài cô nương đều buồn nôn.
Lạc Kỳ nhìn qua, thấy trước mặt Phục Trùng là một bảo tháp nhỏ, hắn thổi cây sáo ngọc điều kiển độc trùng từ bên trong tháp ra.
Thấy có người đến cứu, đám Hắc Ma cũng bỏ phòng thủ mà giai nhập cuộc chiến. Nhưng dường như Linh Băng không ổn lắm, hắn vẫn nằm trong trận pháp mở mắt nhìn mọi người chiến đấu.
Nếu không phải hắn tham lam, nếu không phải hắn tự cho mình đúng thì sao lâm vào tình cảnh này. Mọi người vì hắn mà chém giết, còn hắn chỉ biết nằm đây, thật sự quá mất mặt.
Thả tất cả Thủy Nhân ra, chúng theo lệnh của Lạc Kỳ mà điên cuồng chém giết. Mắt thấy Thủy Nhân giết không chết, đánh không xong càng khiến tam tông nổi lên lo lắng.
Người ta nói độc là thứ khó phòng, ở đây không chỉ có độc thông thường mà còn có độc trùng đáng sợ.
Càng chém giết đội quân Thủy Nhân càng gia tăng số lượng. Thấy không ổn, đám Mộng Sư của Yểm Mộng Cốc bắt đầu hợp lại với nhau tung ra một đạo thuật. Nó là một cái bong bóng bảy màu, dần dần bong bóng càng lớn, sau đó túa ra những bong bóng li ti nhỏ.
Nếu nó phát nổ trúng ai thì kẻ đó sẽ chìm vào giấc ngủ. Trong một cuộc chiến sinh tử như thế này, ngủ đồng nghĩa với cái chết.
Một cái bong bóng bay đên trước mặt Lạc Kỳ, cậu khẻ hừ một tiếng bóp nát nó rồi một kiếm giết hai tên đứng gần đó. Chỉ có như vậy mà muốn ru ngủ cậu, thật ngây thơ.
Đột nhiên lúc này, cả ngọn núi đều rung chuyển, hoa tuyết bay ngập trời, đất đá nứt ra.
Cuộc chiến dừng lại, mọi người đều trơ mắt nhìn một con Lam Vân Băng Hạt trồi lên. Con bò cạp này lớn như một ngọn núi vậy, hơn nữa tu vi còn là Vạn Thế Cảnh a.
Có lẻ trận chiến vừa rồi đã đánh thức nó, nhìn nó chậm chạp đi tới, mõi hơi thở đều khiến không gian đóng băng.
Bây giờ không ai còn nghĩ địch nhân ở cạnh mình, tất cả đều cùng lui lại phía sau. Riêng Lạc Kỳ thì nhìn Băng Hạt một cách đầy thèm muốn, nó đang bị trọng thương a. Nếu cậu biến nó thành Thủy Hạt thì sao? Dù biết chuyện này rất mạo hiểm, nhưng Lạc Kỳ vẫn muốn thử một lần.
Bỏ qua mọi ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lạc Kỳ đã xuất hiện ngay cái chân bị thuơng của Băng Hạt mà chém tới.
"Bang...bang..." liên tiếp mười mấy kiếm chém tới, Băng Hạt phẩn nộ dùng chiếc đuôi của nó đâm về phía Lạc Kỳ.
Phía trên Long Hoành đã biến thành một con Thủy Long đánh về phía mặt của Băng Hạt.
Băng Hạt há miệng phun ra một cơn mưa hoa tuyết, mặc dù Thủy Long né kịp nhưng Long Vĩ vẫn bị đóng băng.
"Nể mặt Long tộc, ta tha cho ngươi lần này, mau cút đi" Băng Hạt mở miệng nói tiếng người.
Phía dưới Lạc Kỳ dà bị Hạt Vĩ đánh văng ra xa, cậu lau máu ở khóe miệng đi nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười.
"Mặc Liên kí sinh, kích hoạt" từ vết thương ở chân của Băng Hạt, một vườn Mặc Liên bắt đầu nở rộ trên thân thể của Băng Hạt.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hiểu Lạc Kỳ muốn làm gì, và bọn họ đều kinh ngạc về môn bí pháp này của Lạc Kỳ. Nếu nó có thể khống chế, biến Vạn Thế Cảnh thành Thủy Nhân thì sau này còn ai dám đối đầu với Lạc Kỳ nữa chứ.
CHƯƠNG 63: CHÚC NHAN XUẤT HIỆN.
Trong khi tất cả đều chờ đợi khoảnh khắc Băng Hạt biến thành Thủy Hạt thì nó lại nhìn những đóa Mặc Liên một cách thú vị.
"Ngươi tưởng đám đồ chơi trẻ con này có thể tổn thương ta" Băng Hạt nhìn Lạc Kỳ như một thằng hề.
Chợt khống khí xung quanh Băng Hạt trùng xuống một cách đột ngột. Chỉ thấy những đóa Mặc Liên dần bị đông cứng.
Một tiếng gú vang trời của Băng Hạt kèm theo đó là sự vở tan của tất cả Mặc Liên.
"Phụt" bên đây Lạc Kỳ hộc máu quỵ xuống, cậu biết mình đã bị phản phệ.
Mặc Liên Ký Sinh tuy tốt nhưng cũng không thể kí sinh vào những người hoặc yêu tu có tu vi cao hơn Lạc Kỳ quá nhiều. Cậu biết điều đó nhưng cậu vẫn muốn đánh cược một lần và cậu đã thất bại.
Trong từng đóa Mặc Liên đều chứa đựng một tia thần hồn của Lạc Kỳ, nó vở tan khiến cho Nguyên Hồn của cậu bị trọng thương rất nặng.
"Vốn ta đợi thương thế bình phục mới đại khai sát giới. Nhưng hôm nay các ngươi đã đánh thức ta thì ta hành đồng sớm hơn vậy" Băng Hạt nói xong cười một cách rùng rợn. Nó không chỉ giết những người đang ở Linh Tuyết Sơn này mà cả Linh Tuyết Môn ở dưới núi nó cũng sẽ không tha.
Phạm Thiên Kiều lúc này đã đở Lạc Kỳ lên, phía trước cậu là tất cả người của Âm Sát Cung đang đứng phòng ngự. Dù biết đối với Băng Hạt thì họ như con kiến không hơn kém, nhưng trước khi chết họ vẫn muốn một lần ra sức bảo vệ Lạc Kỳ.
Trước một Vạn Thế Cảnh không ai có thể đào thoát, mọi người biết điều đó. Tất cả chỉ lẳng lặng phòng thủ, hy vọng vận may sẽ đến.
Dưới núi Linh Tuyết Môn chủ đang gấp gút liên lạc cho ngũ tông thông báo tình hình nguy cấp. Một bên ông cho tất cả đợi tử rời đi, như vậy dù trong tình huống xấu nhất cũng lưu lại được đạo thống không bị suy diệt.
Năm tông đã nhận được tin tức nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cơ hội bọn họ đến kịp chỉ mong manh như manh chỉ treo chuông.
"Các ngươi sợ hãi đi, tuyệt vọng nữa đi. Ta thích nhất là nhìn những khuôn mặt như các ngươi bây giờ, nó khiến cho tim ta đập loạn nhịp, haha" Băng Hạt biến thái cười nói.
Chợt Hạt Vĩ nó đánh tới một phương, Long Hoành vốn muốn cứu Lạc Kỳ đã bị nó đánh văng ra thật xa, không rỏ sống chết.
"Muốn tha cho ngươi một mạng mà không biết giữ, hừ chết cũng đáng"
Hạt Vĩ đánh xuống một lần nữa, khi nó nhấc đuôi lên thì chỉ còn một vùng huyết nhục lẫn loạn.
"Haha, thật tuyệt vời, lâu lắm rồi ta với vui như vậy"
Cười xong hắn quay lại chổ khác, há miệng phun ra một tầng sương lạnh, những người chổ đó đều bị biến thành tượng băng. Không dừng lại ở đó, nó tiến đến đè nát từng tượng băng, trong miệng tràn ra những tiếng cười thích thú.
Nhân số giảm dần theo thời gian, cuối cùng Băng Hạt cũng quay qua nhìn Lạc Kỳ.
"Ngươi khi nãy đã làm ra đau, vì vậy cái chết của ngươi sẽ đáng sợ hơn chúng rất nhiều"
Đở Lạc Kỳ lui về sau, đoàn người của Âm Sát Cung đã quyết định cùng chết. Chợt một băng tiễn từ miệng Băng Hạt bắn ra, giết chết hai Hoa Tiên vừa định chạy trốn.
"Chạy được sao? Haha"
Quay lại nhìn Lạc Kỳ, Hạt Vĩ vừa định bắt lấy cậu thì đột nhiên có biến cố xảy ra, không phải nói là ngôi sao may mắn chiếu rọi.
Từ trong áo của Lạc Kỳ một cái trứng xanh biếc bay ra ngoài, vốn tuyết bay ngập trời thì nay đã biến thành mưa bão.
"Gri....." một tiếng hót vang lên, trứng nở ra một con quái điểu với bộ lông xanh thẩm như nước đại dương. Thấy nó Lạc Kỳ thở phào một hơi.
"Chúc Thủy Điểu, tốt tốt, lâu rồi ta chưa ăn thịt chim, haha" Băng Hạt thấy Chúc Thủy Điểu - Chúc Nhan càng trở nên hưng phấn.
"Hừ, một con hạ cấp Băng Hạt cũng dám đánh chủ ý lên bản thiếu gia. Ta giết chết ngươi" nói rồi cơ thể của Chúc Nhan dần biến lớn, nguyên lực cũng khôi phục ở nữa bước Vạn Thế. Tuy còn kém hơn Băng Hạt nhưng Chúc Nhan không hề tỏ ra lo sợ.
Chúc Nhan quạt mạnh hai cánh, hai luồng nước như thủy lôi mạnh mẻ siết chặc lấy Băng Hạt.
Gầm lớn một tiếng, lam vân trên cơ thể Băng Lam phát sáng, Hạt Vĩ của nó dường như càng trở nên mạnh mẻ. Hạt Vĩ đánh thẳng tới Chúc Nhan nhưng đã bị một xoáy nước cản lại.
Lúc này đuôi của Chúc Nhan khẻ động, từ hư không ngàn vạn thủy đao chém tới chân của Băng Hạt.
"Á..." Băng Hạt ngã xuống, tất cả chân của nó đều bị đứt đoạn.
CHƯƠNG 64: VÔ SỈ.
Nhìn cảnh tượng Băng Hạt ầm ầm đổ xuống, máu nhượm đỏ cả một vùng khiến cho mọi người đều kinh hãi.
So về tu vi thì Chúc Nhan vẫn thua Băng Hạt một chút, nhưng nay Băng Hạt thân còn mang thương tích, cứ như vậy cả hai coi như ngang tài ngang sức.
Ngoài ra vốn Chúc Nhan xuất thân từ đại tộc, thân mang huyết mạch thượng cổ cao quý hơn hẳn Lam Vân Băng Hạt tộc tầm thường. Hơn nữa Điểu tộc loại là thiên địch của Hạt tộc, ở đây Băng Hạt chỉ cạy mạnh mà quên đi điều này mới thảm hại như vậy.
"Ngươi thua tâm phục, khẩu phục chưa" Chúc Nhan trên đỉnh đầu Băng Hạt, hai cánh vổ nhẹ hỏi.
"Ta chưa thua" Băng Hạt trả lời, mắt lóe lên tinh quang.
Lúc này miệng nó mở to muốn hút cả Chúc Nhan vào trong bụng. Vạn vật xung quanh dể dàng bị nó hút nhưng sao có thể đánh đồng với Chúc Nhan chứ.
"Không biết hối cải, chết" Chúc Nhan nói xong liền bắt đầu bay cao lên trời.
"Gri...." một tiếng hót vang trời, từ trên không Chúc Nhan lao xuống như một thủy tiễn xuyên thẳng vào miệng của Băng Hạt.
Đột nhiên hai mắt Băng Hạt mở lớn, sau đó thân thể của nó thủng một lổ lớn. Nhìn lại chỉ thấy không biết từ khi nào Chúc Nhan đã xuất hiện phía trên, miệng còn ngậm một viên Đạo Đan.
Không nhanh không chậm đem Đạo Đan nuốt xuống, Chúc Nhan còn thỏa mãn gật gật đầu.
Nhìn Băng Hạt chết đi Lạc Kỳ có phần tiếc nuối vì không thể biến nó thành Thủy Hạt được nữa. Nhưng cả thân thể của nó đều là bảo vật nên Lạc Kỳ phất nhẹ tay thu vào.
Những người còn lại tuy không cam lòng nhưng không ai dám hé nữa câu, ai kêu Chúc Nhan trên kia là của Lạc Kỳ chứ, bọn họ không dám nhún chàm a.
Vốn chỉ là một cuộc rèn luyện nhỏ nhưng không ngờ lại chết nhiều người như vậy. Thương Khung Thần Tông bên này Linh Băng đã bỏ mạng, Phù Hoa và Bát Bảo không biết ở nơi nào. Nhưng nhìn chung còn đở hơn bốn tông khác, cũng coi như có lời rồi.
Kêu Chúc Nhan cứu chửa cho Long Hoành, Lạc Kỳ mới ngồi xuống chửa thuơng cho mình. Lần này nếu không có Chúc Nhan, cậu đã bỏ mạng rồi, đúng là chỉ có thực lực càng mạnh mới có thể an toàn được.
Không lâu sau đó người cứu viên của ngũ tông đã đến, mõi tông đều đến hai, ba Vạn Thế. Nhìn thảm trạng ở nơi đây đều nhíu mày khó chịu.
Lúc này Chúc Nhan và Long Hoành đã hóa thành nhân hình. Long Hoành vẫn tướng mạo như vậy không thèm giấu đi Long Giác, còn Chúc Nhan là một hoa hoa công tử, phong lưu tuấn nhã.
Không biết bốn tông kia nói cái gì với nhau mà họ đều nhìn Lạc Kỳ một cách đáng sợ.
"Người đệ tử này của các ngươi đúng là tâm kế sâu a" một tên Vạn Thế của Trường Thiên Đạo Quán nhìn Lạc Kỳ hừ lạnh nói.
"Định đạo hữu nói chuyện phải có lý lẻ, dám quy chụp đệ tử bản tông đừng trách ta không khách khí" bên đây một trưởng lão họ Phùng không hề yếu thế.
"Hừ, nếu không tại sao ngay từ đầu không cho con Chúc Thủy Điểu diệt trừ Hạt yêu. Lợi dụng Hạt yêu tổn hại các tông khác rồi mới xuất thủ" lời này nói ra được rất nhiều người tán đồng.
Lạc Kỳ nghe lời ông ta nói trong lòng dâng lên một cở phẩn hận không thôi. Trong lời nói đầy tính khinh miệt yêu tu, tự cho mình bề trên, Lạc Kỳ cực kỳ ghét những kẻ này.
"Thì đã sao, ngươi đúng là không biết phân trắng đen. Chúng ta cứu giúp, không được cảm ơn còn nói lời nghi kị. Xem ra thanh tiếng quân tử của Trường Thiên cũng chỉ có vậy" Phùng trưởng lão nhếc môi cười châm biếm.
Vốn Hoa Nhụy Môn muốn nói gì nữa nhưng chợt thấy Phù Hoa ôm vết thương chạy lại, mấy người của Thương Khung Thần Tông đều quây quanh cô ta nên cũng im lặng.
Không biết Phù Hoa nói gì đó cho hai vị trưởng lão mà hai người nghe xong đều nổi giận trên mặt.
"Bôn tông có chút chuyện riêng, không rảnh ở lại trò chuyện cùng các vị, xin cáo từ" Phùng trưởng lão mặt lạnh nói.
Lúc này các đệ tử của Thần Tông đều rời đi, hai trưởng lão đều cởi Xích Vũ Tước, nhìn Lạc Kỳ cởi Chúc Thủy Điểu âm thầm đánh giá vài lần.
Ở lại bốn tông đều không cam lòng, nhưng Quỷ Môn Quan ngày thường không hợp với tam tông kia nên cũng rời đi.
"Để bọn chúng rời đi như vậy, thật tiện nghi cho chúng" một trưởng lão của Hoa Nhụy Môn thầm tiếc, tuy không nói ra nhưng ý của bà là xác của Băng Hạt nằm trong tay Lạc Kỳ.
"Chúng ta không có lý gì đồi bọn chúng giao ra Băng Hạt. Nếu cưỡng ép chỉ mang tiếng xấu ỷ đông hiếp yếu" trưởng lão của Yểm Mộng Cốc lắc đầu. Bà không thích cách làm của tên họ Định, cũng như sự tham lam của Hoa Nhụy Môn nhưng ai biểu bà chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi phải nghe lệnh bề trên không thể xé rách mặt với họ được.
Cứ như vậy tam tông đều rời đi trong không vui.
Xích Vũ Tước cũng không phải tộc đàn hùng mạnh gì, so ra chỉ ngang Hoa Thủy Xà kém rất xa Chúc Thủy Điểu.
Lạc Kỳ có thể để một con Chúc Thủy Điểu nữa bước Vạn Thế phục tùng như vậy, xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ. Hai người còn suy nghĩ khi về sẽ lôi kéo vài phần, nếu không ít ra cũng kết thiện duyên.
Đường trở về trậm lặng trong suy nghĩ riêng của mõi người, còn Lạc Kỳ thì vẫn tiếp tục trị thương.
CHƯƠNG 65: LẤY THẾ ÉP NGƯỜI.
Trở lại Âm Sát Cung cũng đã mấy tháng, đột nhiên một tin tức như sóng triều tràn tới. Ngày đó ở Linh Tuyết Sơn, Bát Bảo Tinh Sứ ám toán, mưu đồ hãm hại Phù Hoa Tinh Sứ. Cũng may Phù Hoa có phòng bị nên đã giết chết tên Bát Bảo, nhưng trong cuộc chiến đó cũng bị thương khá nặng.
Nay Thần Tông quyết định diệt trừ toàn bộ những người có liên quan đến Bát Bảo từ tông môn, gia tộc cho đến các tùy tùng của hắn.
Gia tộc của Bát Bảo bị diệt, Bát Bảo tông bị trừng phạt nghiêm trọng, những người có liên quan cũng bị một phen thanh lọc.
Nghe tin tức này Lạc Kỳ chỉ nhàn nhạt vẻ mặt, cho hề lên tiếng.
Nói ra chuyện này lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ, chẳng qua Thần Tông muốn làm lớn chuyện mà thôi. Đây cũng có thể coi là giết gà dọa khỉ, để các Tinh Sứ khác muốn tạo phản lấy đó làm gương.
Kể từ khi hoàn thành xong nhiệm vụ ở Linh Tuyết Sơn, Thần Tông đã cho phép người của các Tinh Sứ Cung được phép đi lại tự do trong tông. Ngoài ra cũng có thể làm nhiệm vụ đổi cống hiến như đệ tử của bản tông.
Nhìn ra ngoài một cái Lạc Kỳ mới đứng lên dẫn theo Đan Đan ra ngoài. Hôm nay là ngày các trưởng lão của Thần Tông giảng đạo, Lạc Kỳ cũng muốn đi nghe biết đâu có thu hoạch bất ngờ.
Bến ngoài chín người khác đã chờ sẳn, lấy Lạc Kỳ dẫn đầu đoàn người đi về quảng trường lớn.
Thật ra Thần Tông cũng rất ưu đải Tinh Sứ, mõi cung đều xếp một hàng ghế riêng để ngồi nghe giảng, không cần chen chút một chổ như những đệ tử khác.
Khi đoàn người của Lạc Kỳ đến thì nơi này đã rất đông, thấy mấy người của cậu đi đến ghế ngồi xuống, có vài kẻ trong mắt câm ghét tóe ra lửa.
Chào hỏi mấy Tinh Sứ đã đến trước vài câu, đột nhiên Độc La ngồi cạnh nói nhỏ kêu cậu cẩn thận đám người phía dưới.
Cô vừa dứt lời thì đã có mấy tên đi đến trước mặt các Tinh Sứ, dùng ánh mắt ngạo mạn quét qua đám người rồi dừng ngay Khổng Hồng Anh phía sau Lạc Kỳ.
"Haha, Âm Sát Tinh Sứ nghe đại danh đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt a" tên đó cười lên nhưng vẫn không giấu được ánh mắt tham lam.
"Tiểu mỹ xà phía sau ngươi trông cũng rất được, không biết ngươi có thể nể mặt mà tặng cho ta không" không để Lạc Kỳ trả lời, tên đó làm động tác đập nhẹ vào đầu rồi nói tiếp:
"Ta thật đãng trí quên giới thiệu cho ngươi biết. Bản công tử họ Viên tên Sang, là đệ tử nội môn, gia gia và cha, mẹ ta đều là trưởng lão của Thần Tông" lúc này hắn đã lộ ra ánh mắt uy hiếp nhìn tròng trọc Lạc Kỳ.
Lúc này phía dưới bắt đầu đã hình thành từng tóp nhỏ hứng thú nhìn xem Lạc Kỳ và Viên Sang mâu thuẩn.
"Viên Sang có thú vui hành hạ các nữ xà tộc, trong tông nếu nữ xà nào không có bối cảnh đều bị hắn đùa bỡn đến chết"
Khổng Hồng Anh nghe vậy hai tay bắt đầu run lên, ở đây cô chỉ có Lạc Kỳ làm chổ dựa nhưng Viên gia bên kia có đến ba trưởng lão, cô sợ...sợ Lạc Kỳ bỏ mặc mình.
Thấy Lạc Kỳ vẫn im lặng, Viên Sang nghĩ cậu đã sợ nên cười lớn, đưa tay chụp tới Khổng Hồng Anh.
Nhưng cánh tay của hắn vừa mới đưa tới đã bị Lạc Kỳ chụp lại. Viên Sang không vui, nhíu mày giận dử hét lên:
"Lạc Kỳ, buông tay ra, nếu không đừng tưởng ngươi là Tinh Sứ mà ta không dám giết ngươi"
Lúc này Lạc Kỳ cười nhếc môi đứng lên, bất ngờ vận dụng Âm Sát Ma Trảo chụp tới cổ Viên Sang:
"Dám đe dọa bản Tinh Sứ, cho dù cả gia đình ngươi có ở đây cũng không cứu được ngươi"
Lạc Kỳ càng dùng sức, khuôn mặt của Viên Sang càng chuyển sang màu xanh trắng. Xung quanh đứng xem cho dù muốn cứu cũng không dám ra tay.
"Âm Sát Tinh Sứ, xin thủ hạ lưu tình" chợt một giọng nói của nữ nhân vang lên, sau đó một thiếu phụ áo vàng xuất người, không cần nghĩ Lạc Kỳ cũng biết bà ta là mẹ của Viên Sang.
Lạc Kỳ phất tay quăng Viên Sang qua một bên, nhìn bà ta lạnh giọng nói:
"Viên trưởng lão cũng biết quyền hạng của Tinh Sứ trong Thần Tông chỉ nghe lệnh Tông chủ. Viên Sang hâm dọa bản Tinh Sứ khác nào vả mặt Tông chủ"
"Âm Sát Tinh Sứ bớt giận, đứa bé này ta sẽ mang về dạy dổ cẩn thận lại" bà ta tươi cười lộ vẻ yếu thế lắng nghe.
Sau khi để mẹ con Viên Sang đi, Khổng Hồng Anh vẫn còn sợ hãi cảm ơn Lạc Kỳ. Riêng những kẻ khác đều bắt đầu nghi kị, không dám tiến lên kiếm gây nữa. Vốn các Tinh Sứ khác cũng không dám đắc tội với trưởng lão nhưng Lạc Kỳ lại không sợ, bởi vì...
CHƯƠNG 66: THIÊN ĐỊA ĐẠI HỘI.
Có nhiều chuyện không thể nhịn được, dù có nhịn thì chưa chắc người ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Hôm nay là Viên gia, ai biết ngày mai có phải là Lý gia, Trần gia... Bọn chúng dám công khai chèn ép các Tinh Sứ bởi vì ba nguyên do, thứ nhất tất cả đều là tân Tinh Sứ, thực lực không cao. Thứ hai bọn chúng ỷ vào gia thế ở bản tông, khiến cho các Tinh Sứ lo sợ bị trả thù. Thứ ba, các Tinh Sư còn trong giai đoạn bị hạn chế quyền hành, nên ngày thường làm việc rất thấp điệu.
Nhưng bọn chúng lại quên mất một điệu, Tinh Sứ là do đích thân Thần Tông tông chủ lập nên, được ông ta bảo hộ. Ông ta làm vậy không chỉ tìm kiếm người tài cho Thần Tông, mà còn giữ được lòng trung thành của các tông phụ thuộc.
Dù ngày thường Tông chủ nhắm một mắt không quan tâm đến các Tinh Sứ, nhưng chắc chắn ông sẽ không để ai muốn làm gì làm, gây tổn hại cho Tinh Sứ. Các tông phụ thuộc bán mạng cho Thần Tông, dâng ra thiên tài ưu tú của tông mình, nếu bọn họ biết đệ tử của mình ở Thần Tông bị người mặc sức ức hiếp, giết chóc thì còn ai giữ trung tâm với Thần Tông nữa.
Cho dù có nhiều Tinh Sứ thực lực còn không bằng đệ tử Thần Tông, nhưng họ vẫn được ưu đãi đặt biệt, đó là một phần thưởng mà Thần Tông dành cho các tông phụ thuộc.
Không bao lâu, có ba vị Vạn Thế trưởng lão đến giảng đạo. Dù có cái hiểu, cái không nhưng nhìn chung Lạc Kỳ vẫn có thu hoạch lớn, vừa kết thúc giảng đạo cậu liền trở về bế quan.
Trong khi đó ở Âm Sát Môn, các cuộc ám sát dần ít đi, tuy không hết hẳn nhưng không còn nguy hiểm như lúc đầu. Mặc dù vậy Âm Sát Môn vẫn rất cẩn thận phòng thủ.
Bây giờ ở tông môn Hắc Bào Nhân đã thật sự trở thành một kẻ chạm đến phỏng tay. Hắn không chỉ leo lên Âm Sát Bảng, mà còn đánh bại Linh Cô Phượng, Đồ Lãng...các lão nhân, và thu thành người dưới chướng của mình.
Nếu so với Lạc Kỳ thì Hắc Bào Nhân không tính là thua kém, hắn làm việc liều lĩnh, quyết đoán nhưng lại có một mục tiêu rất rỏ ràng.
Tuy không thông minh và cẩn thận như Lạc Kỳ nhưng trong tình trạng Âm Sát Môn đang thiếu một đệ tử lĩnh tụ thì Hắc Bào Nhân đã nổi lên như một tượng đài khiến các đệ tử và trưởng bối an tâm.
Nhưng mà gần đây Âm Sát Môn lại phải đối mặt với một vấn đề mới nữa. Vốn khu vực Âm Sát Địa này Âm Sát Môn là hùng mạnh nhất, nhưng trải qua mười vạn năm suy sụp đã khiến cho địa vị tông môn đi xuống thảm hại, các thế lực khác cũng đã có âm mưu lặt đổ Âm Sát Môn từ rất lâu rồi.
Hơn một năm trước, Linh Tựu Cung đã liên hợp với ba tông khác ý đồ chèn ép Âm Sát Môn. Không chỉ vậy chúng còn lập nên Thiên Địa Đại Hội, nhằm mục đích công khai bộc lộ sức mạnh.
Nếu Âm Sát Môn không tham gia thì sẽ mang tiếng sợ chết, còn nếu tham gia thì lại không có nhiều nhân tuyển có thể đảm đương nỗi sứ mệnh này.
Đại hội mang tên Thiên Địa, cũng phân ra hai cuộc thi đấu. Thiên dành cho các cao thủ Chí Tôn Cấp, Địa dành cho Đạo Tôn Cấp.
Sau khi Lạc Kỳ đoạt Tinh Sứ, các đệ tử xếp hạng cao trên Âm Sát Bảng đều nhao nhao đột phá Chí Tôn, bây giờ lấy Hắc Bào Nhân và đám Linh Cô Phượng lại không đủ khả năng khống chế cục diện.
Riêng Chí Tôn thi đấu thì Âm Sát Môn đở một chút, dù sao ngũ viện chủ đều là Chí Tôn hậu kỳ trở lên, chưa tính một số trưởng lão tiềm tu. Nhưng mà theo tin tức điều tra được, Linh Tựu Cung đột nhiên xuất hiện mấy tên Chí Tôn đỉnh phong rất lợi hại, nếu không sai thì thực lực của họ không kém Mục Thanh Uyên.
Ở Thương Khung Thần Tông, Lạc Kỳ đã nhận được thư của Âm Sát Môn chủ. Đối với lần đại hội này Lạc Kỳ chỉ coi nó là trò trẻ con nháo sự, dù chúng thắng Âm Sát Môn thì sao, cũng chỉ là chút hư danh mà hư danh thì lấy lại mấy hồi.
Lấy Chí Tôn Sơ kỳ của cậu có về cũng không giúp được gì, nhưng Âm Sát Cung của cậu lại không thiếu nhân tuyễn thích hợp, vì vậy lần này cậu cho bốn người trở về giúp đở Âm Sát Môn.
CHƯƠNG 67: ĐẾN LINH TỰU CUNG.
Ở của Âm Sát Môn, đã có một đoàn người đứng đó chờ đợi sẳn. Theo thư tín của Lạc Kỳ thì hôm nay cậu sẽ cho người trở về giúp một tay.
Đợi không bao lâu, trên bầu trời một phi thuyền đáp xuống, bên trong chỉ vẻn vẹn đi ra bốn người. Thấy người ra ít như vậy Môn chủ và các trưởng lão không hẹn mà nhíu mày một cái.
"Tiểu Kiều, chỉ có bọn ngươi bốn người thôi sao" không đợi Phạm Thiên Kiều chào hỏi, Khổng Viện chủ đã lên tiếng trước.
Nghe giọng sư phụ, Phạm Thiên Kiều liền giở tính nhõng nhẻo ôm lấy tay bà:
"Sư phụ, con nhớ người lắm"
"Nha đầu này, nhõng nhẻo ở đây còn ra thể thống gì nữa chứ" tuy bà mắng vậy nhưng lại yêu chìu vuốt đầu cô.
Chợt lúc này nghe giọng Đường Mặc ra mắt Môn chủ, các Viện chủ, các Trưởng lão thì Phạm Thiên Kiều mới nhớ mình chưa chào hỏi ai cả. Thẹn thùn như đứa trẻ làm sai, cô ta vội vàng ra mắt các vị cao tầng.
"Lạc Kỳ chỉ cho bốn người các ngươi trở về thôi sao" Môn chủ hỏi lại lời của Khổng Viện chủ lần nữa.
"Dạ, bốn người là đủ rồi" Phạm Thiên Kiều vội trả lời.
"Lạc Kỳ chắc chắn như vậy?" Môn chủ hỏi tiếp, ánh mắt thì đảo qua hai người phía sau. Lúc này ông mới thấy hai nam nhân, một người tuấn nhã, một kẻ lại có Long Giác trên đầu, tỏa ra Long Uy nhàn nhạt.
"Long Tộc" chợt ông lên tiếng làm những người khác đều giật mình.
Quay lại thấy Long Hoành nghiêm nghị và Chúc Nhan đang khẻ cười, mấy người mới thấy câu của Phạm Thiên Kiều "bốn người là đủ rồi" có lý.
Ở Âm Sát Địa này không có Long Tộc thuần chủng, nếu có chỉ là Giao Tộc và mấy tộc không thuần Long huyết. Nghe nói Long Tộc ngự ở Thiên Long Đảo xa xôi và mấy vùng xung quanh, không ngờ bọn họ lại thấy được ở nơi này a.
Long Tộc thực lực cực mạnh, đã thoát khỏi phạm trù yêu tộc lập nên một đế chế riêng. Nếu có thể đứng cạnh một Long mà vẫn thản nhiên tươi cười thì kẻ này cũng không hề thua kém. Đây là tất cả nhận định dành cho Chúc Nhan.
Không còn vẻ nhăm mặt, nhíu mày nữa, đám người Âm Sát Môn đã có thể tươi cười đi đến Linh Tựu Cung.
Lần này Âm Sát Môn xuất ra mười Đạo Tôn, trong đó lấy Hắc Bào Nhân tu vi kém nhất mới Đạo Tôn Trung Kỳ, nhưng chiến lực của hắn lại nằm trong top ba. Còn Chí Tôn Cảnh cũng xuất ra mười vị, trong đó Mục Thanh Uyên chiến lực cao nhất. Bây giờ Lạc Kỳ cho bốn người nữa về, tuy không nhiều nhưng lại khiến cho mọi người an tâm hơn hẳn.
Linh Tựu Cung nằm trên dãy Thanh Bằng Sơn hùng vĩ, xa xưa đây là nơi cư ngụ của Thanh Bằng tộc. Theo như kể lại thì năm đó mấy vị Thủy tổ của Linh Tựu Cung đã đến đây diệt sát Thanh Bằng tộc, chiếm lấy nơi này mở ra Linh Tựu Cung.
Khi đến của Cung còn có thể thấy hai bộ xương thật lớn của Thanh Bằng đang muốn tung bay. Từ thời khai lập Linh Tựu cung đem nó bày ở đây như một chiến tích vĩ đại. Cũng may nơi này yêu tộc kém cỏi nếu không chưa chắc Linh Tựu Cung còn tồn tại cho đến bây giờ.
Khi đoàn người của Âm Sát Môn đáp xuống, Linh Tựu Cung đã phái ra Phó Cung chủ đích thân tiếp dẫn. Tuy hai bên đối nghịch nhau nhưng lể tiết không thể bỏ.
Đánh giá mấy người của Âm Sát Môn, tuy không hợp nhau nhưng Phó Cung Chủ cũng phải thầm khen Âm Sát Môn nội tình sâu. Bọn họ lựa lúc Âm Sát Môn thiếu nhân tài nhất, phải trải qua một đoạn thời gian dài bị ám sát chưa khôi phục nguyên khí mà ra tay. Nếu quang minh chính đại, chưa chắc bốn tông liên hợp lại đã thắng được Âm Sát Môn.
Nghĩ đến đây mắt của Phó cung chủ lấp lánh mơ về viễn cảnh Linh Tựu Cung thây thế Âm Sát Môn. Kế hoạch này vạch ra rất hoàn mỹ, ông không tin Âm Sát Môn có thể thây đổi được.
Nhìn vẻ mặt của Phó Cung Chủ, một bên Chúc Nhan lây cánh tay của Long Hoành bây giờ đã giấu đi Long Giác, Long Uy mà cười mĩa mai. Tham vọng càng nhiều thì khi té ngã sẽ càng đau, hắn đang muốn chờ xem vẻ mặt của đám người này khi kế hoạch bị thất bại thãm hại.
CHƯƠNG 68: PHẠM THIÊN KIỀU THỊ UY.
Đoàn người của Âm Sát Môn được sắp xếp ở một nơi có tên rất trang nhã là Túy Phong Lâu, nhưng hoàn cảnh nơi này thì không hề trang nhã một tí nào.
Nơi này quanh năm khô nóng, cây cối cằn cổi, không có hồ nước cũng chẳng có giả sơn. Mấy người Âm Sát Môn đều rất phẩn nộ, biết Linh Tựu Cung là cho họ một cái hạ mã uy.
"Chút này có là gì chứ, cứ cho chúng tự mãn vài ngày đi" Môn chủ miệng khẻ cười, nhưng sát cơ trong đó không hề giấu diếm.
Ba ngày sau, Linh Tựu Cung Phó Cung chủ mang theo vẻ mặt tươi cười mời Âm Sát Môn đến lôi đài tham gia thi đấu.
Lôi đài đã được Linh Tựu Cung bố trí rất cẩn thận. Bao quanh lôi đài là một cái cấp ba phòng ngự trận. Nếu chỉ có Đạo Tôn Cảnh thi đấu thì bọn họ cũng không bỏ ra đại giá như vậy, nhưng ở đây còn có Chí Tôn Cảnh mà tất cả đều có thực lực cực mạnh. Một khi Chí Tôn đỉnh phong giao đấu, phá hủy một tòa thành trì cũng là bình thường.
Lần này tham gia thi đấu không chỉ có năm đại Vạn Thế cấp tông môn, mà còn có thập đại Chí Tôn cấp tông môn. Riêng mấy tông môn loại nhỏ thì không có đủ thực lực để xen vào.
Tuy cùng thi đấu nhưng cách biệt phẩm cấp vẫn có, đầu tiên Đạo Tôn thi đấu được bắt đầu từ mười Chí Tôn tông môn, cuối cùng chọn ra mười tên xuất sắc nhất mới cùng với năm Vạn Thế tông thi đấu.
Trên khán đài xem 10 tông thi đấu trong đó cũng có một số người chiến lực không tệ, nếu ở Âm Sát Môn cũng có thể leo lên Âm Sát Bảng.
"Hàn Mai Cốc, Hồi Phong Môn, Kim Tiền Bảo ba tông này các ngươi có ra tay thì nhẹ nhàng một chút" vừa quan chiến Môn chủ vừa dặn dò. Ai cũng biết ba tông này luôn trung thành với Âm Sát Môn, ngày đó xảy ra việc ám sát, họ cũng không ngại nguy hiểm mà trợ giúp một hai.
Nói xong ngừng lại một chút, Môn chủ lạnh nhạt nói tiếp:
"Còn lại nếu giết được cứ giết"
Tuy Âm Sát Môn không phải chính phái gì nhưng rất ít ra tay với các tông môn nhỏ hơn, xem ra là bọn họ đã hợp tác với Linh Tựu Cung khiến Môn chủ phải lộ sát khí rồi.
Nữa ngày sau, mười người xuất sắc cũng được chọn ra. Trong đó thực lực tiếp cận Vạn Thế cấp Bạch Đà Sơn có ba người, Hàn Mai Cốc có hai người, Hồi Phong Môn có một người, thực lực yếu hơn Kim Tiền Bảo không có đệ tử vào góp mặt.
Tiếp theo là chung đấu của Đạo Tôn cảnh, quy tắc rất đơn giản là "thủ lôi đài". Ai thủ lâu nhất là kẻ chiến thắng.
Trong khi đệ tử các phái đang nhao nhao định lên lôi đài thì chợt âm thanh của Cung chủ Linh Tựu Cung vang lên:
"Âm Sát Môn luôn là quần long chi thủ, mời đệ tử quý môn lên trước a"
Hắn đây là định tiêu hao chiến, hắn không tin bao nhiêu tông môn không đè chết 12 người của Âm Sát Môn.
Phạm Thiên Kiều luôn nóng nãy, nhịn nhục bấy lâu đối với cô đã quá đủ rồi. Vì vậy không đợi cho phép đã nhảy lên lôi đài.
"Âm Sát Môn Phạm Thiên Kiều xin lĩnh giáo tuyệt học của các phái"
Nói xong trong tay cô đã xuất ra một bạch cốt tiên trắng xóa, thủy khí lưu động mãnh liệt. Tiên này là Lạc Kỳ tặng cô để dùng cho cuộc thi đấu này, cô sẽ dùng nó đánh chết đám người xấu xa kia.
"Đông Lôi Linh Tựu Cung ứng chiến" kẻ đến là một nam nhân lưng hùm vai gấu.
Cuộc chiến của hai người diễn ra ngay sau đó.
Đạo thuật của Đông Lôi là sa thuât, hắn dùng cát ngưng tụ thành các loại mãnh thú tấn công về phía Phạm Thiên Kiều. Trong khi đó chỉ với một bạch cốt tiên, Phạm Thiên Kiều đã đánh tan hết tất cả.
Khổng Viện chủ thấy vậy liền vui vẻ ra mặt, chỉ trong một thời gian ngắn mà người đệ tử này của bà đã tiến bộ vượt bật, thật là ngoài sức tưởng tượng a.
Nếu để bà biết Phạm Thiên Kiều là người có tiến bộ chậm nhất chắc bà không vui được vậy đâu.
Thấy từng con, từng con mãnh thú của mình bị đánh tan Đông Lôi càng loạn. Hắn vung tay ra một hồi bão cát xuất hiện quay quanh Phạm Thiên Kiều, biến cô thành một người cát.
Lúc này bên phía Linh Tựu Cung đã tươi cười ăn mừng, nhưng chợt một tầng cát bao quanh Phạm Thiên Kiều bị đánh bật ra. Bạch Cốt Tiên trong tay cô không biết từ khi nào đã xuyên ngag đầu Đông Lôi.
"Âm Sát Môn thật độc ác, khác nào tà ma ngoại đạo" không biết từ đâu phát ra câu này, làm cho bên phía Linh Tựu Cung càng theo đó mà hưởng ứng theo.
"Tiếp theo" như không nghe thấy gì, Phạm Thiên Kiều vuốt bạch cốt tiên hờ hững mở miệng.
Đối thủ kế tiếp của cô là một đệ tử của Bạch Đà Sơn với quỷ thuật khống chế cốt quỷ. Lần này Phạm Thiên Kiều đã gặp khó khăn hơn rất nhiều, bởi vì đối thủ có bí pháp khống chế xương cốt nên bạch cốt tiên của cô không thể sử dụng được.
"Mỹ nhân như vậy, chết cũng thật đáng tiếc" tên đó tuy nói đáng tiếc nhưng vẫn điều khiển hai cổ cốt quỷ giết tới, không nề nương tay.
CHƯƠNG 69: HOAN HỈ THIỀN TÔNG.
Hỏa diểm nơi hố mắt của Cốt Quỷ lập lòe, bước chân tưởng chừng vụng về nhưng thật ra rất nhanh nhạy, chẳng mấy chóc thanh đao trên tay Cốt Quỷ đã gân kề Phạm Thiên Kiều.
Chợt chỉ tay của Phạm Thiên Kiều bắn ra một làn nước, khóa chặc cả hai con Cốt Quỷ lại, ép chúng quỳ xuống mặt đất.
Làm xong cô nhìn qua đối thủ, khóe mắt lăng lệ muốn giết người.
"Ngươi cũng nên nếm thử Trọng Thủy Thiên Xích, để cho chủ tớ thêm khắn khích chứ nhĩ" nói rồi, một vòng thủy xích đã khóa chặc cổ, tay, chân, thân thể của hắn.
Từ từ đi lại gần, từ trên nhìn xuống đối thủ, chỉ tay từ từ cong lại, thủy xích cũng xiết chặc hơn.
"Róp..." không biết là xương của hắn hay hai con Cốt Quỷ gãy tạo nên âm thanh lớn này, chỉ thấy cả ba đều gãy nát nằm trên mặt đất.
Môn đạo thuật này Phạm Thiên Kiều có được ở Thương Khung Thần Tông. Uy lực tuy mạnh nhưng tiêu hao nguyên lực cũng rất lớn, chỉ thi triển hai lần mà đã khiến cô hoa mắt rồi.
Bên dưới đám người cũng nhận ra Phạm Thiên Kiều bất ổn, vì vậy một tên nữa đã lên lôi đài quyết ý giết được cô.
Nhưng hắn đã sai lầm, dù nguyên lực không còn nhiều nhưng cô vẫn còn lá bài tẩy.
Tung một tấm lệnh bài bằng linh ngọc ra, lúc này xuất hiện trước Phạm Thiên Kiều là hai con Thủy Nhân xanh biếc.
"Quái vật" xa lạ này vừa xuất hiện đã khiến cho khán đài oanh động, chẳng bao lâu sau hai con Thủy Nhân động thủ giết tên kia càng khiến họ kinh ngạc lớn. Thủy Nhân này như đao thương bất nhập, chém giết gì cũng không được.
Sau đó thêm một đối thủ bị Phạm Thiên Kiều giết, một mình cô độc chiến bốn người khiến cho uy danh Âm Sát Môn tăng lên đáng kể. Nhưng đến đối thủ thứ năm, tên này lại dùng một loại hỏa đạo tên "Vạn Thú Hỏa" nung chảy hết hai Thủy Nhân, khiến cho Phạm Thiên Kiều không thể không đầu hàng.
Vạn Thú Hỏa là một loại đạo thuật chuyên dung hợp các loại thú hỏa lại với nhau, uy lực rất đáng gờm. Hơn nữa tên này còn là cháu trai của Linh Tựu Cung Cung chủ nên thú hỏa của hắn cũng đã được trên ngàn loại, uy lực không kém.
Nhưng mà nếu có Lạc Kỳ ở đây cung cấp Mặc Thủy cho Thủy Nhân thì hắn không thể nào nung chảy được, đây cũng là điểm yếu của Thủy Nhân.
"Thiên Kiều làm tốt lắm" tên lâu nay luôn trầm tĩnh, ít nói như Đường Mặc lại là người cổ vũ cô ta đầu tiên.
"Ta chỉ lo không biết nói với tiểu sư đệ như thế nào thôi" cô trả lời nhưng mặt hơi phớt hồng.
"Hắn còn nhiều Thủy Nhân mà, tổn thất hai con có là gì chứ, yên tâm" nói rồi Đường Mặc lại cười.
Lần này Phạm Thiên Kiều không đáp chỉ xoay mặt qua chổ khác.
"Sao tim ta lại đập nhanh vậy chứ, thật đáng ghét"
Tiếp theo vài trận là thế giới của tên "thú hỏa" đó tung hoành, nhưng rất tiếc không bao lâu cũng bị đánh bại.
Cứ như vậy thời gian trôi qua, Đường Mặc cũng đã lên lôi đài. Không chỉ có Thủy Nhân bảo hộ mà thiên phú trận pháp của hắn cũng khiến các đối thủ e dè.
Thắng liên tiếp bảy trận, đến trận thứ tám hắn lại thất bại trước một tên ăn mặc tăng y, nhưng ánh mắt dâm tà.
"Hoan Hỉ Thiền Tông, chẳng lẻ Linh Tựu Cung đã quy phục bọn hắn" Âm Sát Môn chủ nhíu mày thật sâu.
Hoan Hỉ Thiền Tông là một nhánh của Phật Môn, nhưng lại lấy sắc dục làm chủ tu. Trong tông có đủ loại công pháp thải âm, bổ dương, song tu cùng tiến nên luôn bị coi là Tà Tu trong Phật Môn. Nhưng mà tông này cách đây rất xa, chưa bao giờ qua lại tại sao lúc này lại giúp đở Linh Tựu Cung.
Bây giờ kẻ dưới đài tự xưng là Nhục Đài Đồng Tử, chỉ với một thân huyễn thuật đã khiến bao đối thủ lâm vào mê trận. Có kẻ tự thoát y, có kẻ làm chuyện nhục dục trên lôi đài. Đường Mặc nhẹ nhất cũng bị phản phệ trọng thương nghiêm trọng.
Nhìn ai cũng sợ sệt không dám khiêu chiến, đột nhiên Hắc Bào Nhân lại không hề sợ hãi đi lên lôi đài.
CHƯƠNG 70: TRẢ GIÁ LỚN CHO SỰ SAI LẦM.
Gần đây danh khí của Hắc Bào Nhân rất lớn, ai cũng biết hắn là một sát thủ chân chính. Vì vậy khi thấy hắn lên lôi đài Nhục Đài Đồng Tử tuy miệng vẫn cười nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.
Gió thổi bay vạt áo, một kiếm của Hắc Bào nhanh như thiểm điện lướt tới Nhục Đài. Ánh kiếm lóe lên mang theo sự âm lảnh thấu xương khiến cho cả một mãnh không gian gần như đóng băng lại.
Cái lạnh này khác hẳn với cái lạnh của băng tuyết, nó khiến cho Nhục Đài cảm nhận được sự lạnh lẻo của cổi u minh vĩnh hằng.
Nhưng Nhục Đài phản ứng cực nhanh, khi kiếm đâm đến cổ của hắn thì hắn đã kịp đảo thân mình né đi. Một chuổi tràng hạt xá lợi liền tung ra, nó quắn quanh lưỡi kiếm của Hắc Bào, thành công hấc hắn lên không.
Một tay giữ tràng hạt, một tay Nhục Đài thủ ấn đánh mạnh lên Hắc Bào, nhưng lần này đến lượt Hắc Bào thoát được. Hắn lách nhẹ thanh kiếm, rút ra khỏi tràn hạt, mũi kiếm đâm thẳng xuống tay Nhục Đài.
"Ầm..." hai người va chạm nhau, kiếm cho nguyên lực bùng nổ vang trời.
Lúc này trên lôi đài xuất hiện hình ảnh Hắc Bào trên không, thẳng tấp thân mình đâm kiếm xuống. Nhục Đài dùng tay không đở kiếm nhưng tư thế vẫn rất hiên ngang.
Hắc Bào nhíu mày một cái, thanh kiếm trong tay hắn càng trở nên lạnh lẻo, có nguy cơ đong cứng luôn bàn tay của Nhục Đài. Nhưng ngay lúc này, Nhục Đài bổng nhiên trở thành một tượng đồng ngăn cản sự xâm nhập của âm khí.
"La Hán Kim Thân đúng là danh bất hư truyền" có người thầm khen.
Đây là một loại luyện thể công phám chính tông của Phật Môn, nó có thể rèn luyện cơ thể chở nên rắn chắc như một đồng nhân.
"Phích Lịch Chưởng" Nhục Đài hạ chân xuống thủ thế, một tay vung chưởng đánh bật được Hắc Bào ra. Nhưng hắn cũng hổn hển thở dốc không thôi.
Nhục Đài tuy có luyện man lực, luyện thể nhưng đó chỉ là để phòng ngự khi có địch thủ lại gần. Thứ mà hắn am hiểu nhất chính là huyễn thuật mộng cảnh.
Vung tràng hạt lên không trung, Nhục Đài chấp hai tay lại, miệng niệm một đoạn tâm kinh. Sau đó chuỗi tràn hạt bắt đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, nhanh chóng mở rộng phạm vi chiếu sáng.
"Hoan Hỉ Tâm Kinh - Nhục Dục Mộng Cảnh"
Mộng cảnh phủ lên Hắc Bào đem hắn nhấn chìm bên trong. Ở ngoài Âm Sát Môn đều chăm chú theo dõi, đến bây giờ chưa có ai phá giải được Mộng Cảnh, hy vọng Hắc Bào tạo nên được kỳ tích.
Bên trong mộng cảnh Hắc Bào nhíu mày nhìn hình ảnh những cô gái ăn mặc thoáng mát, từ từ đến gần ve vuốt cơ thể hắn.
Bên ngoài Nhục Đài như nhận ra điều gì, nhanh chóng niệm chú điều động pháp lực càng nhiều.
Lúc này các cô gái trong Mộng cảnh đã thoát y hết, nhưng chợt biến mất tất cả, thay vào đó là hình ảnh Mộc Trung khiêu gợi ngồi trên giường đỏ thắm.
"Tướng công, đến đây, mau đến đây" khuôn miệng nhỏ phát ra âm thanh như mê hồn dược, nhưng Hắc Bào ngày càng trở nên lạnh lùng, không hề có một tia nhục dục nào trong mắt.
Nhục Đài bây giờ mồ hôi đã đổ đầy mặt, hắn không ngờ tâm lý của tên Hắc Bào này lại phức tạp như vậy. Không bỏ cuộc, hắn càng đổ thêm pháp lực vào mộng cảnh, lần này hắn quyết giết chết Hắc Bào trong mộng.
Trong mộng, khi Hắc Bào vừa định quay lưng đi thì đột nhiên Mộc Trung biến thành Lạc Kỳ. Một Lạc Kỳ không hề mặc y phục, mái tóc đen tuyền xỏa dài phủ lấy một bên ngực, da trắng như tuyết mềm mại nổi bật dưới làn tóc đen.
Giờ đây hình ảnh Lạc Kỳ như một kẻ khát tình cầu hoang dâm, khó chịu mà uốn éo thân thể làm ra những động tác dâm dục, mời gọi Hắc Bào.
Hình ảnh này vừa đập vào mắt Hắc Bào, khiến mắt hắn liền đỏ lên như máu, khóe môi giật giật.
"Á..." Hắc Bào hét lớn một tiếng, Đạo Đan và Đạo Thể cùng xuất ra một lượt biến cả lôi đài trở thành một u minh thế giới thật sự. Sự lạnh lẻo của nó khiến cho chuỗi tràng hạt bị đóng băng, Nhục Đại phải vận chuyển tâm pháp phòng ngự âm hàn nhập thể mà bỏ luôn mộng cảnh.
"Sao ngươi dám khinh nhục Tiểu Kỳ của ta, ngươi phải chết" âm thanh lạnh lẻo đầy sát khí đó lọt vào tai của Nhục Đài khiến hắn sợ hãi thật sự. Nó như tiếng gọi của Tử Thần trước khi đoạt mạng, và hắn bây giờ là kẻ bị gọi trúng đó.
Lắc lư thân mình giữ làn âm khí lạnh lẻo, khuôn mặt dưới lớp áo choàng của Hắc Bào trở nên cực kỳ đáng sợ. Nó biến dạng nhìn như một ma quỷ, hoàn toàn khác lạ với hắn.
Tiếng kiếm rít lên một hồi, thân ảnh của Hắc Bào đã xuất hiện trước mặt Nhục Đài, mũi kiếm đã đâm thủng lớp La Hán Kim Thân của hắn.
"Khinh nhục Tiểu Kỳ, ngươi sẽ phải chết không toàn thây"
Hắc Bào vung kiếm lên thân thể Nhục Đài đều bị chém thành trăm ngàn mãnh nhỏ. Còn thanh kiếm của hắn bây giờ bị phủ một lớp gì đó tựa như âm khí, cũng giống như âm hồn đầy tà môn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top