Chương 161 đến chương 170

CHƯƠNG 161: HỒN TỘC ÁC ĐỘC.
Sau khi thành công khống chế con Thủy Quái Vương này, Lạc Kỳ mới để nó dẫn đường đến đầm Tạo Hóa Thần Thủy.
Tạo Hóa Thần Thủy là một trong ba loại thủy quý giá nhất của Đại Lục. Nếu Mặc Thủy có tính công phạt lớn nhất, có thể hòa tan mọi thứ thì Tạo Hóa Thần Thủy có tác dụng khai sáng, thúc đẩy tăng trưởng về mọi mặt và ban đến một "tạo hóa". Ngoài ra còn có một loại là Sinh Mệnh Thiên Thủy, theo lời đồn thì nó có thể phục sinh một kẻ đã chết đi.
Như Mặc Liên Tộc, bởi vì trong cơ thể ẩn chứa một phần Mặc Thủy nên mới mạnh mẻ vậy, nhưng cũng chính vì điều này mà dẫn đến sự suy sụp của thời đại trước.
Vào đầm Tạo Hóa Thần Thủy tu luyện không chỉ có Lạc Kỳ được lợi mà cả Thủy Quái Vương cũng đột phá đến Chúa Tể Cảnh, bây giờ linh trí của nó đã bằng một đứa trẻ. Nhưng thứ nhận được "tạo hóa" nhiều nhất lại chính là Mặc Thủy Khóa Nguyên Hồ. Kể từ sau cuộc chiến năm đó, Khí Linh của nó đã bị đánh tan vẫn chưa tụ lại được. Tuy nhiên kể từ khi vào đây, nó đã có dấu hiêu từ từ ngưng tụ lại, hơn hết là nó lại đang thuế biến tăng lên phẩm chất.
Không may mắn như Mặc Thủy Hồ, Trường Thiên Kiếm không nhận được bất kỳ "tạo hóa" nào hết, khiến nó bực bội không thôi.
Ở đây tu luyện không biết năm tháng, đến khi Khí Linh của Mặc Thủy Hồ hoàn toàn khôi phục thì Lạc Kỳ mới rời đi. Nhưng trước khi rời đi cậu đã thu tất cả Tạo Hóa Thần Thủy vào hồ. Bây giờ có lẻ không còn gọi là Mặc Thủy Khóa Nguyên Hồ được nữa, bởi vì sau khi thuế biến lại dung hòa với Tạo Hóa Thần Thủy, nó đã không đơn thuần chỉ có Mặc Thủy nữa.
Vốn Lạc Kỳ muốn đặt một cái tên mới nhưng suy nghĩ lại vẫn quyết định để tên củ.
Thu Thủy Quái Vương - tiểu Phát vào hồ, Lạc Kỳ đi ra ngoài. Lúc này đột nhiên xuất hiện một lực hút kinh khủng muốn hút cậu đi.
Núp bên một tản đá, Lạc Kỳ thấy tất cả các Thủy Quái có tu vi nữa bước Chúa Tể đều bị hút đi sạch sẻ. Mang theo tò mò, đêm đó cậu đã lẻn qua một cánh cửa đá thật lớn, bên trong là một hang động tối om chỉ có những ánh cốt hỏa loe lối chiếu sáng.
Nhìn những tên Đồng Nguyên Cảnh Hồn Tộc dưới sự chỉ hy của một tên Chúa Tể cảnh đang giam những con Thủy Quái vào lồng, Lạc Kỳ cảm thấy thật hiếu kỳ.
Đêm đó, giết chết một tên Hồn Tộc chuyên dùng pháp bảo đánh Thủy Quái rồi giả thành hắn vào trong, không ngờ cậu lại phát hiện một sự việc thật kinh khủng.
Không phải không có Thủy Quái đột phá Chúa Tể Cảnh mà vì chúng chưa kịp đột phá đã bị bắt đến đây.
Hồn Tộc dùng chúng để cho các đệ tử ưu tú tu luyện Hồn Thuật. Chứng kiến cảnh từng con, từng con Thủy Quái bị đánh nát linh trí, rồi ép phục dụng đan dược phục hồi. Chúng đau đớn, gào gú làm trái tim Lạc Kỳ như nghẹn lại.
Có thể do cậu tu luyện Thủy Đạo nên đối với các loài có liên quan đến nước đều có nhiều hơn một chút tình cảm.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng bị hành hạ như vậy, có những con Thủy Quái mãi mãi không phục hồi được. Chúng chết đi trong sự u uất, như một đứa trẻ mới ra đời đã phải chịu cảnh tàn độc vậy.
Đây là một việc hết sức độc ác, dù biết thế giới này người ăn người, giẫm đạp lên nhau nhưng cậu cũng không thể nhìn nổi cảnh này. Thà một lần giết luôn, chứ làm như vậy Lạc Kỳ không làm, trừ khi kẻ đó cậu hận đến cực điểm như Độc Cô Ngạn và Mộc Trung.
Tuy đau lòng nhưng bây giờ Lạc Kỳ không thể làm gì được, cậu quá yếu chỉ có thể nuốt hận vào trong.
Trong lúc suy nghĩ mênh mang, có một kẻ đã đến vổ vai cậu:
"Nè, Hồn Tuệ, ngươi nghĩ gì đó"
Ngước nhìn kẻ này qua lớp áo mặt nạ, Lạc Kỳ nhớ hắn tên là Hồn Vinh Huy, là người duy nhất "cậu" qua lại khi ở đây.
"Không có gì?" vốn bình thường Hồn Tuệ rất cổ quái nên khi giả hắn cậu cũng không bị ai phát hiện gì bất thường.
"Ta biết ngươi không cam tâm, nhưng mà ai kêu chúng ta thiên phú không bẳng người ta chứ, chỉ có thể ở nơi không thấy ánh mặt trời này" Hồn Vinh Huy thở dài.
Lục lại trí nhớ mình có được từ Hồn Tuệ "bản chính" Lạc Kỳ hiểu những gì hắn nói.
Bản thân Hồn Vinh Huy còn đở, hắn sinh ra trong một gia đình bình dân, dù là Hồn Tộc nhưng cũng chỉ thuộc tầng thấp nhất. Bên ngoài lăn lộn không được nên thà vào đây làm việc, ít ra cũng được vài phần tài nguyên.
Nhưng Hồn Tuệ vốn sinh ra trong đại tộc, theo bình thường dù thiên phú hắn không được cũng không quá ảnh hưởng nhiều. Thứ mà hắn xui xẻo là cha không thuơng, mẹ không yêu, từ nhỏ đã bị xem là niềm ô nhục của cả nhà.
Bởi vì sinh ra với khuôn mặt xấu xí mà Hồn Tuệ luôn bị xa lánh, hắt hũi. Có những khi bị bạn bè đồng trang lứa đánh đập hắn cũng phải giấu đi, nếu không còn bị cha mẹ hắn đánh thêm vì tội yếu kém. Vì vậy hắn ngày càng trầm mặc, tính cách cũng trở nên quái dị.
Vốn có một tên trong gia tộc đắc tội với một vị nào đó mà bị phán xung công, nhưng cha của hắn vì muốn lấy lòng gia chủ mà đã ép hắn thây thế. Hận thêm hận, không biết phát tiết như thế nào, nên hắn mới dùng việc đánh đập Thủy Quái làm vui.
Bị Lạc Kỳ giết tuy nói hắn xui xẻo nhưng cũng là may mắn vì được giải thoát.
Giờ nghĩ ngơi, cả đám nhân công đều tập trung lại một chổ, riêng Lạc Kỳ thì không, cậu đi quan sát tất cả các lồng giam chọn ra những con Thủy Quái tu vi cao nhất, có linh trí mạnh nhất.
Ngày hôm sau, đến lượt Lạc Kỳ làm nhiệm vụ cho Thủy Quái ăn thì cậu đã lén dùng Tịch Hồn Thủ với những con Thủy Quái đã chọn trước.
Thời gian sau từng con, từng con Thủy Quái ngã xuống, bình thường Thủy Quái sau khi chết thì phải dọn dẹp sạch sẽ, Yêu Đan thì nộp lại cho Chúa Tể Cảnh Trưởng Lão. Công việc không có lợi này không ai thèm làm, nên đều bị Lạc Kỳ nhận làm.
Hơn mười năm, số lượng Thủy Quái chết đi tăng đột biến khiến cho Hồn Tộc phải mở một cuộc điều tra, nhưng cuối cùng không phát hiện gì, chỉ đành tạm đóng chổ này để tích góp đủ số Thủy Quái mới.

CHƯƠNG 162: VỀ NHÀ PHONG BA.
Bởi vì công việc ở đây không còn cần phải nhiều người nữa, nên một số người phải bị đuổi việc.
Ngày ra khỏi đây Hồn Vinh Huy cứ tiếc nuối mãi, dù công việc cực khổ một chút nhưng ít ra nó không nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ ra ngoài hắn không biết phải đi về đâu đây.
"Hồn Tuệ, bây giờ ngươi đi đâu?" chợt hắn nhìn qua Lạc Kỳ hỏi.
Thời gian này hắn nhìn Hồn Tuệ ngày càng cổ quái, thiếu đi một chút biến thái, nhưng mang lại thêm một cảm giác lạnh lẻo và nguy hiểm.
Không trả lời Hồn Vinh Huy, Lạc Kỳ chỉ nhìn về phía sau. Cậu có rất nhiều lựa chọn, chở về Thập Lục Thành, đi đến một nơi khác, cũng có thể trở về "nhà".
Nhưng bây giờ cậu không muốn trở về Thập Lục Thành, khó khăn lắm với lẻn vào trung tâm Hồn Tộc sao có thể dể dàng ra đi như vậy.
Nghĩ nghĩ một chút Lạc Kỳ quyết định trở về "nhà". Ngày đó tìm trong ký ức của Hồn Tuệ, cậu cảm nhận được một thứ mà đến khi chết hắn cũng muốn thực hiện, không phải đạp đổ cái gia tộc đã khinh thường mình mà là nhìn nhận, hắn muốn được nhìn nhận. Vì vậy Lạc Kỳ muốn thây hắn trở về thực hiện ước vọng đó, cũng là để xóa đi tâm ma đang hiện hữu trong lòng cậu.
"Nhà" của Hồn Tuệ ở vào Ma Vân Lĩnh, khá gần với Đệ Tam Thành.
Ở Hồn Tộc này người ta phân biệt các gia tộc bằng cách nhìn vào nơi ở của họ, như "nhà" của Hồn Tuệ được gọi là Ma Vân Lĩnh - Hồn gia.
Việc Hồn Vinh Huy đi theo Lạc Kỳ, cậu cũng không ngăn cản, dù sao thời gian tới cậu cũng cần chân chạy vặt.
Một đường hướng về Ma Vân Lĩnh, cả hai có ghé qua nhà của Hồn Vinh Huy ở một thôn nhỏ. Ngày xưa nhà hắn cũng bình thường như bao gia đình khác, nhưng từ khi hắn được một vị Đồng Nguyên mang đi thì cả nhà hắn đã thay đổi đáng kể.
Ở thôn nhỏ này, chỉ có Trưởng Thôn là Đồng Nguyên Sơ Kỳ, nên việc Hồn Vinh Huy nhận thức một vị Đồng Nguyên còn mạnh hơn Trưởng Thôn, bất giác khiến cho uy vọng của gia đình hắn tăng lên đáng kể.
Bây giờ lấy tu vi Đồng Nguyên trở về, càng khiến cho gia đình hắn nổi bật, đến Trưởng Thôn cũng phải thăm hỏi.
Khi Trưởng Thôn vừa vào nhà, trước tiên chào hỏi Hồn Vinh Huy một tiếng cũng rất bình thường, nhưng khi ông ta nhìn thấy Lạc Kỳ lại tái mặt.
"Hồn Diêu ra mắt tiền bối a"
"ừ"
Nói một tiếng rồi Lạc Kỳ cũng đi vào trong, cậu không thích những cuộc gặp gở vô bổ này.
Ở đây vài ngày, Hồn Vinh Huy chỉ dẫn gia đình một chút về mặt tu luyện rồi theo Lạc Kỳ rời đi.
Ma Vân Lĩnh, núi nói liền núi, đỉnh chồng lên đỉnh, cao cao oai hùng. Đây là nơi Lạc Kỳ phải sống trong thời gian tiếp theo.
Hôm nay không biết là ngày gì mà cả Ma Vân Lĩnh đều được trang hoàng lộng lẫy, khung cảnh một mãnh nhộn nhịp.
Hít một hơi bình ổn lại, Lạc Kỳ dẫn Hồn Vinh Huy đi vào. Nhưng chỉ ngay tại cửa cậu đã bị chặn lại, lấy tấm lệnh bài của gia tộc đưa cho hai tên gác cửa Lạc Kỳ chứng minh thân phận của mình.
"Thì ra là tên vô dụng Hồn Tuệ, muốn đi vào thì bò qua chân ta mà vào nè, haha" một tên gác cửa cười lớn sỉ nhục.
Đối với những kẻ này Lạc Kỳ chỉ có một cách giải quyết, là giết. Vung tay nhanh gọn đánh tan xác tên đó, Lạc Kỳ nghênh ngang đi vào trong.
Theo trí nhớ tìm đến ngôi nhà tranh nhỏ của mình bên một khu rừng, khi Lạc Kỳ đến thì chỉ thấy ngôi nhà đã bị đổ sập.
Rất nhanh, một tóp người đã lăng không chạy lại:
"Hồn Tuệ, ngươi giết người bổn gia, khôn hồn thì theo chúng ta đi Hình Đường" một tên quát lớn.
Nhìn tên đang nói một cái, Lạc Kỳ nhớ mài mại hắn ngày xưa cũng từng đánh "mình" và cũng là đàn em của tên cậu phải chịu thây.
"Ta là thiếu gia dòng chính, giết một tên gác cổng cũng phải báo cho Hình Đường sao?" Lạc Kỳ nhếc môi hỏi.
"Thiếu gia dòng chính, haha, Hồn Tuệ tiểu súc sinh, ngươi quá xem trọng bản thân mình rồi..." tên đó chưa kịp nói hết, thì một kiếm đã phong hầu hắn, hắn chết mà còn không hiểu lý do.
"Giết người, Hồn Tuệ giết Hồn Dược rồi...." đám còn lại như rắn mất đầu la om sòm, chạy tán loạn.
Một kiếm giết Hồn Dược, tuy không phải rất kinh diễm nhưng ở gia tộc không phải ai cũng làm được a.
Không bao lâu hai tên đàn ông dẫn một đám người nữa đã chạy lại, trong đó một người hai mắt đổ lửa chỉ vào Lạc Kỳ:
"Súc sinh, ngươi dám loạn giết người"
Nghe câu nói từ người đàn ông này, Lạc Kỳ cười lớn một tiếng rồi nhìn thẳng ông ta:
"Hắn chửi ta là súc sinh, ngươi cũng chửi ta là súc sinh, vậy ngươi là người sinh ra ta thì ngươi là gì? Là đại súc sinh à"
Đúng hắn chính là người cha không đáng mặt của Hồn Tuệ - Hồn Uy Vũ. Ở đây không ai ngờ "Hồn Tuệ" dám nói như vậy, Hồn Uy Vũ nghe xong tức giận đến mặt đỏ lừ lừ:
"Tiểu tạp chủng, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ"
Nhưng lúc này người đàn ông đứng cạnh đã nắm tay hắn lại:
"Tam ca bớt giận, hôm nay là tiệc chúc mừng cha đột phá Chúa Tể Trung Kỳ, không nên giết hắn a" hắn là ngũ thúc của Hồn Tuệ - Hồn Uy Liệt.
"Tốt không giết, mau bắt hắn lại" thở phì phò ra lệnh, Hồn Uy Vũ không hề nghĩ một chút đến tình cảm cha con.
Một bên thấy cảnh này, Hồn Vinh Huy chỉ biết thở dài, hắn từng nghe Hồn Tuệ kể về hoàn cảnh của mình, nhưng không còn khi chứng kiến còn tệ hơn vậy. Hắn thật bái phục cậu có thể sống đến giờ này trong một gia tộc như vậy.
"Bắt ta? Dựa vào đâu. Tuy hai ngươi là Trưởng Lão nhưng gia quy còn đó các ngươi dám làm trái sao?"
"Ngươi, đồ tạp chủng, đi ra ngoài một chuyến đã dám lấy gia quy tới áp ta"
Đúng vậy, tuy không được coi trọng nhưng thân phận dòng chính của Hồn Tuệ còn đó, đừng nói giết một Hồn Dược mà giết mười tên Hồn Dược cũng không bị làm sao. Chẳng qua ông ta chán ghét nên muốn bắt tội cậu, không ngờ lại bị cậu phản kháng lại.
Từ nhỏ đến lớn có bao giờ Hồn Tuệ có lá gan lớn thế này.
"Mở miệng hết súc sinh tới tạp chủng, Hồn Uy Vũ, ngươi là đang chửi ngươi hay chửi Đoạn Tề Mi, người đàn bà kia"
"Ngươi, phản rồi, đến mẫu thân ngươi mà ngươi cũng dám lôi vào" nếu không phải Hồn Uy Liệt ngăn cản nãy giờ thì hắn đã giết Lạc Kỳ rồi.

CHƯƠNG 163: NGẤT XĨU.
Nhắc đến Đoạn Tề Mi, người này cũng cùng một dạng với Hồn Uy Vũ. Từ nhỏ bà ta cũng cực kỳ ghét Hồn Tuệ, đối với nô tài còn tốt hơn con ruột mình.
"Ta nói sai gì sao? Nếu không còn gì nữa thì mời cút đi, ta còn phải xây nhà" Lạc Kỳ dồn ép Hồn Uy Vũ đến giới hạn, bỏ ngoài tay tất cả lời khuyên, hôm nay hắn phải giết chết Lạc Kỳ mới hả được cơn giận này.
Pháp Quyết gia truyền của gia tộc là Ma Vân Thập Tam Biến, tu luyện đến cực hạn sẽ tách linh hồn thành 13 phần và biến hóa ra 13 dạng khác nhau. Nhưng cùng tu luyện một pháp quyết nhưng cũng phân chia mạnh yếu, nếu biến hóa thành một con thỏ thì chắc chắn sẽ yếu hơn con mèo rồi.
Hồn Uy Vũ vừa ra tay một mãnh không gian liền bị hắc hóa, từ bên trong một con rết thật lớn đã phóng tới Lạc Kỳ.
Không hề sợ hãi, giữa mi tâm Lạc Kỳ hóa thành một thanh tiểu kiếm chém tới.
"Bùm..." ngay lập tức con rết bị chém dứt đoạn, chính Hồn Uy Vũ cũng phải chịu thương tổn lớn.
"Súc sinh, ngươi dám phản kháng" lui về sau mấy bước, Hồn Uy Vũ vẫn không hiểu rỏ tình cảnh của mình.
Đối phó với linh hồn thì có gì tốt hơn bí pháp "Thánh Kiếm Trảm Hồn" chứ, huống chi tinh thần lực của Lạc Kỳ lại không kém Hồn Uy Vũ.
Ở đây ai cũng không dám tin "Hồn Tuệ" lại đánh bại Hồn Uy Vũ, một tên Đồng Nguyên Hậu Kỳ, kể cả vị gia chủ đang ngồi từ xa quan sát kia.
"Mang Hồn Tuệ đến đây gặp ta" đột nhiên một âm thanh truyền vào tai mọi người.
Nghe thấy câu này Lạc Kỳ khẻ cười bí ẩn.
Trong đại điện, các quan khách, các dòng chính và một số thành viên cao tầng đều ngồi đầy đủ.
Thấy Hồn Uy Vũ, Hồn Uy Liệt mang theo Hồn Tuệ và một người xa lạ vào, đám người trong gia tộc đều bất ngờ.
"Tên Hồn Tuệ ấy vậy mà còn dám trở về, thú vị" ngồi gần gia chủ nhất là một thanh niên tuấn lãng đang nhấp ly rượu nói ra, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự lạnh lẻo.
Liếc nhìn hắn một cái, Lạc Kỳ mắt đối mắt không hề e sợ.
Hồn Từ Ngọc, biểu ca của Hồn Tuệ, thiên tài của gia tộc, và cũng là tên khiến Hồn Tuệ phải thay hắn đi vào Thủy Quái Động.
Đối diện với ánh mắt của Lạc Kỳ, Hồn Từ Ngọc không biết vì sao lại có chút sợ hãi mà không thể rút ra được, hắn bị ám ảnh bởi ánh mắt ấy.
"Hồn Tuệ, ngươi trở về sao không đến tham gia tiệc của gia gia, để ta phải kêu cha ngươi đến đoán a" lúc này gia chủ Hồn Cảnh mở miệng.
Gia gia? Từ lúc sinh ra đến khi chết đi Hồn Tuệ có bao giờ gặp được hắn đâu. Nhưng đối với Lạc Kỳ thì đây lại là một việc cực tốt. Nếu ông ta muốn diễn một vở máu mũ tình thâm thì Lạc Kỳ cũng chìu lòng.
"Gia gia thông cảm, con bận một số việc nên đã đến chậm a" Lạc Kỳ tươi cười đáp lại.
"Được rồi, lại chổ mẫu thân ngươi ngồi xuống đi" Hồn Cảnh ra lệnh.
Vẫn mang nụ cười như vậy đi lại gần một nữ nhân ngồi xuống, không ai cảm nhận được sự lạnh lẻo của Lạc Kỳ ngoài Đoạn Tề Mi, lạnh lẻo là vậy nhưng bà ta lại đổ mồ hôi, đến nhìn cũng không dám liếc một cái.
Đóng kịch cho đến khi quan khách đi hết thì bầu không khí trong đại điện ngay lập tức âm trầm xuống.
"Hồn Tuệ, thực lực của ngươi chỉ mới Đồng Nguyên Trung Kỳ?" Hồn Cảnh mở miệng.
Ngoài Hồn Uy Phong là đại bá và Hồn Tú Nhiên là nhị cô của Hồn Tuệ tu vi Chúa Tể Sơ Kỳ ẩn ẩn cảm giác ra thì ai cũng bất ngờ. Phải biết khi đi Hồn Tuệ tu vi chỉ Vạn Thế Sơ Kỳ a, ngay lập tức hai chử "kỳ ngộ" đều xuất hiện trong đầu bọn họ.
"A, vậy mà gia gia cũng nhận ra, con thật sự chỉ muốn tạo bất ngờ thôi a" Lạc Kỳ tạo ra nụ cười ngượng ngùng.
Đúng theo Nguyên Lực thì cậu chỉ tu vi Đồng Nguyên Trung Kỳ, nhưng xét về Tinh Thần Lực thì cậu đã là nữa bước Chúa Tể. Chẳng qua cậu không chủ tu linh hồn nên không muốn lấy linh hồn để đột phá Chúa Tể Cảnh.
Cười một cái, linh hồn uy áp tỏa ra, nữa bước Chúa Tể khiến cho cả đám người đều gần như sụp đổ.
Phất tay ngăn cản Lạc Kỳ, Hồn Cảnh biết cậu là đang tạo uy cho mình.
"Xem ra những năm nay ngươi đạt được kỳ ngộ không nhỏ a" Hồn Cảnh tà tà cười.
"Chẳng qua may mắn hái được một đóa Tỷ Hồn Hoa chưa thành thục thôi"
Nghe ba chử "Tỷ Hồn Hoa" đến Hồn Cảnh đều đứng dậy, nhưng ông đã bình tĩnh ngồi xuống.
Tỷ Hồn Hoa là thứ không thể cầu, nếu phục dụng một đóa đã thành phục sẽ lập tức giúp cho linh hồn kẻ đó đột phá Chúa Tể Cảnh. Chúa Tể Sơ Kỳ phục dụng sẽ trở thành Trung Kỳ ngay lập tức, Trung Kỳ thì sẽ áp sát đến Trung Kỳ đỉnh phong.
Để tránh nghi ngờ, ngay từ đầu Lạc Kỳ đã tạo ra một câu truyện rất huyền bí và hợp lý.
"Hồn Tuệ không phải ta trách ngươi, nhưng nếu ngươi chờ Tỷ Hồn Hoa thành thục đem hái về cho gia gia ngươi thì càng có ít a" Hồn Uy Phong trách lưỡi, lời nói chỉa thẳng vào Lạc Kỳ và có ý lấy lòng Hồn Cảnh.
Nhưng mà hắn lại gặp ngay Lạc Kỳ một lời thẳng thắn:
"Đại bá nói rất hay, trước một đóa Tỷ Hồn Hoa lại còn nghĩ đến người khác a" lời Lạc Kỳ nói ra liền làm cho nhị cô Hồn Tú Nhiên bật cười ra tiếng:
"Tiểu Tuệ nói rất đúng, thấy tấm lòng hiếu thảo của đại ca, muội đây cảm động rơi nước mắt a" lời nói không chút giấu sự trào phúng thốt ra.
Nghe vậy Hồn Cảnh liền trầm mặt xuống, nhưng kế tiếp lại nghe Lạc Kỳ nói:
"Huống chi nếu ta không phục dụng Tỷ Hồn Hoa tăng cao thực lực thì còn sống đến giờ sao"
Liếc qua Hồn Từ Ngọc, Lạc Kỳ mĩm cười thân thiết:
"Đại ca, có kỳ ngộ này ta phải cảm ơn huynh a" nghe xong câu của Lạc Kỳ hắn liền hộc ra một ngụm máu.
"A, tâm cảnh của đại ca ngươi vẫn còn rất yếu a, bởi vậy đến giờ chỉ là một tên Đồng Nguyên Trung Kỳ" nghe câu kế, Hồn Từ Ngọc tức giận đếnbngất luôn.

CHƯƠNG 164: THI TUYỄN TÙY TÙNG.
Tin tức Hồn Tuệ trở về, trở nên quyết đoán và độc ác chẳng mấy chóc đã lan truyền khắp Ma Vân Lĩnh. Những người chưa từng đắc tội cậu thì vổ ngực may mắn, còn lại đều nôm nớp lo sợ bị trả thù.
Đêm đó, Hồn Vinh Huy vừa ra khỏi phòng thì nhị cô Hồn Tú Nhiên đã tươi cười bước vào. Không cần nói Lạc Kỳ cũng biết bà ta muốn gì.
"Tiểu Tuệ à, ngươi có ý định gì chưa, ta thấy đại bá sẽ không để yên cho ngươi đâu"
"Vậy theo nhị cô, ta phải làm gì tiếp đây" theo quán tính Lạc Kỳ xoay lọn tóc của mình, nhưng giữa chừng đã rút tay lại.
"Haha, ta biết ngươi là người thông minh, thôi được không vòng vo nữa, chúng ta hợp tác, ngươi thấy thế nào" Hồn Tú Nhiên nghiêm chỉnh lên hẳn.
Ở Ma Vân Lĩnh này ngoài Hồn Cảnh tu vi Chúa Tể Trung Kỳ thì chỉ có Hồn Uy Phong và Hồn Tú Nhiên là Chúa Tể Sơ Kỳ, nhưng hai người này lại không hợp nhau.
Vốn địa vị của Hồn Uy Phong cao hơn, nhưng nhiều năm trước Hồn Tú Nhiên mang hai đứa con của mình trở về, đem theo tin tức giúp cho Ma Vân Lĩnh tránh một kiếp tử nạn, từ đó địa vị cả hai đã ngang bằng nhau.
Bao nhiêu năm gây dựng thế lực, Hồn Tú Nhiên vẫn kém Hồn Uy Phong một chút nên hôm nay mới đến câu kéo Lạc Kỳ. Trong năm người con của Hồn Cảnh thì Hồn Uy Phong, Hồn Uy Vũ, Hồn Uy Liệt là một phe. Còn lại Hồn Tú Nhiên và tứ cô Hồn Tú Nhã lại là một phe.
"Đại bá ngươi âm mưu ngôi vị gia chủ này từ lâu, còn ta, ta chỉ mong đủ sức để sống an ổn là được" Hồn Tú Nhiên nhìn ra ngoài như đang hướng về hai đứa con của mình.
"Nhị cô không muốn ngôi vị gia chủ này à? Nếu ngươi muốn ta vẫn có thể giúp cô giành nó mà" Lạc Kỳ nhếc miệng nói.
"Gia chủ? Ta không ngu như hắn đi mơ tưởng viễn vong. Phụ thân tu vi lại tăng, với tính của ông ta dể gì buông vị trí gia chủ ra chứ"
"Từ ngày dượng của ngươi mất, hy vọng của ta chỉ là mong muốn hai ca ca ngươi có chút tiền đồ. Hơi..., nhưng đại bá ngươi lại quá tham lam, là hắn ép ta phải đối nghịch với hắn"
Nghe Hồn Tú Nhiên nói đột nhiên trong lòng của Lạc Kỳ nổi lên một suy nghĩ giúp bà ta giành lấy ngôi vị gia chủ này. Không phải vì cậu cảm thông với bà ta, mà chỉ là một cách để có thể bước vào hàng ngũ cao tầng của Hồn Tộc. Đối với người thông minh sẽ rất dể hợp tác.
"Nhị cô có nghĩ đến chưa, kẻ thù còn đó lúc nào cũng có thể cho ta một dao trí mạng. Có thể hắn không làm gì được cô cô, nhưng còn hai vị ca ca thì sao?" Lạc Kỳ nói thẳng vào sự lo ngại lớn nhất của bà ta.
"Sao ta không biết chứ, nhưng gia gia ngươi sẽ không cho phép chúng ta sống chết với nhau, mất một tên Chúa Tể thì thực lực của Ma Vân Lĩnh sẽ đại giảm a"
"Bây giờ nhị cô chỉ việc điều tra từng hành động của hắn, còn lại cứ để ta lo"
Hồn Tú Nhiên trở về càng nghĩ càng thấy sợ, đúng là bà có ý giết Hồn Uy Phong nhưng cũng không dám mạnh miệng như vậy. Bây giờ Hồn Tuệ lại có vẻ chắc thắng như vậy, chẳng lẻ còn có hậu thủ? Hợp tác với cậu, không biết đúng hay sai nữa đây?
Tuy nghĩ vậy, nhưng bà đã không còn sự lưa chọn, không đánh cuộc thì sao biết có thành công hay không.
Hồn Cảnh cũng rất muốn bồi dưỡng Lạc Kỳ thành một Chúa Tể Cảnh tiếp theo của gia tộc, nên qua hôm sau đã gọi cậu đến phòng đích thân truyền cho Ma Vân Thập Tam Biến.
Nhưng Lạc Kỳ đối với môn này lại không hề quan tâm, cũng chẳng có ý luyện nó. Tuệ đoan của nó quá nhiều, có luyện cũng chẳng có ích lợi gì.
Thời gian tiếp theo, Hồn Uy Vũ nhiều lần đến tìm Lạc Kỳ nhưng đều bị cậu đánh đuổi ra ngoài. Đối với việc này hắn chỉ lén lút đi bôi nhọ danh dự của cậu, chứ không dám làm gì hơn.
Hôm nay Hồn Tú Nhiên mang lại cho cậu một tin tức, nói là con trai Thành Chủ muốn tuyễn tùy tùng, bên phía Hồn Uy Vũ cũng đã chuẩn bị cho con trai hắn là Hồn Từ Ngọc đi ứng tuyễn.
Lúc mới nghe Lạc Kỳ cũng không thấy gì đặc biệt nhưng suy nghĩ lại cậu đã quyết định đi ứng tuyễn.
Ma Vân Lĩnh tuy lớn nhưng so với Đệ Tam Thành Chủ thì chỉ như một con kiến so với con voi. Vì vậy cả gia tộc đều hy vọng vào việc này để dính lên Thành Chủ.
Sáng sớm Hồn Cảnh đã đến tìm Lạc Kỳ, hy vọng cậu cố hết sức giành lấy vị trí tùy tùng này. Còn nói gì mà hưng suy của cả gia tộc đều trông cậy vào cậu.
Nghe những lời này tuy bề mặt Lạc Kỳ vẫn vậy nhưng trong lòng đã cười muốn xĩu. Lấy một gia tộc đặt vào một chức "tùy tùng", hỏi sao mãi không phát triển được.
Trước ngày thi tuyễn, đích thân Hồn Cảnh đã dẫn một nhóm con em của gia tộc, trong đó có cả Lạc Kỳ đi vào thành. Bây giờ trước cửa Phủ Thành Chủ người đứng đã đông như kiến.
"Ô, Hồn Cảnh huynh cũng đến à" Thấy Hồn Cảnh vài tên quen biết đã đến chào hỏi. Đa phần bọn họ tu vi đều thấp hơn ông.
"Đến thử vận may a" Hồn Cảnh ra vẻ cười cười.
Đến giờ, cánh cửa to lớn mở ra, từng tóp ứng viên nối đuôi nhau vào trong. Ngồi phía trên là một người đàn ông khá oai phong, bệ vệ, đôi mắt diều hâu của hắn đảo qua một lượt mọi người rồi đứng lên.
Không biết có phải "hoàn quang chói lóa" hay không, mà kẻ đầu tiên bị điểm danh chính là Lạc Kỳ:
"Ngươi, vì sao mang mặt nạ, cởi ra ta xem"
"Từ nhỏ mặt ta đã xấu xí, cởi ra chỉ sợ người khác sợ hãi" Lạc Kỳ bình tĩnh bước ra trả lời.
"Hừ, tu đạo mà coi trọng bề ngoài, ngươi bị loại" hắn nhanh gọn cho Lạc Kỳ một vé rớt.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói yêu mị đã truyền đến:
"Gia, gia chọn hắn đi. Hắn tự biết mình xấu xí mà không dùng thuật biến đổi khuôn mặt là đạo tâm rất kiên định đấy chứ" theo sau giọng nói là một thiếu niên ẻo lả đi lại ôm lấy cổ hắn hôn một cái.
Bàn tay hư hỏng của tên thiếu Thành Chủ liền bóp mông thiếu niên vài cái rồi kéo hắn ngồi xuống đùi mình.
"Tốt, tốt, ta nghe Huân nhi hết"
"Ngươi được chọn, mau cảm ơn Huân thiếu gia rồi lui ra" quay qua Lạc Kỳ thì liền biến thành con người khác, kèm theo ánh mắt chán ghét hắn đuổi Lạc Kỳ đi vào.
Chính hắn nói không coi trọng bề ngoài, nhưng từ hành động không thống nhất ấy, Lạc Kỳ dám cam đoan kẻ này không bao giờ làm được đại sự.

CHƯƠNG 165: CẨU HUYẾT TRẠCH ĐẤU.
Cái tên Huân thiếu gia đó cũng không phải tốt lành gì, chẳng qua hắn sợ những kẻ xinh đẹp vào giành mất vị trí của mình mà thôi. Từ việc hắn luôn thổi gió bên tai loại hết những người xinh đẹp thì biết.
Trở thành tùy tùng của Thiếu Thành Chủ cũng chẳng làm gì, nhưng Lạc Kỳ chẳng có việc gì để làm cả. Vốn tên kia không ưa cậu, nên mõi ngày cậu chỉ ngồi ngốc trong phòng mà tu luyện.
Hôm nay, lâu lắm mới có hứng ra ngoài thì đã gặp tên Đỗ Huân, cũng là tên Huân thiếu gia ngày đó.
"Ngươi, có thấy Thiếu Thành Chủ ở đâu không" Đỗ Huân hắt hàm hỏi.
Ở Đệ Tam Thành này có Thiếu Thành Chủ làm chổ dựa nên bình thường chẳng có ai lọt vào mắt hắn. Dù tu vi không cao, nhưng ai kêu hắn được Thiếu Thành Chủ sủng nhất làm chi, ở đây ai dám đối nghịch hắn.
Nhắc đến tên Thiếu Thành Chủ này Lạc Kỳ thật sự không biết nói gì hơn. Vốn hắn tên là Hồn Thiên Bảo, có cái tên này cũng do cha hắn tuổi đã cao mới sinh ra, nên nghĩ hắn là bảo bối của trời đã cho mình.
Từ nhỏ được cha mẹ phủng trong lòng bàn tay, Hồn Thiên Bảo dần trở thành một tên hoa hoa công tử chính hiệu. Nhưng cũng may thiên phú tu luyện của hắn không đến nổi, đã là nữa bước Chúa Tể nên cha của hắn cũng an tâm cho hắn quậy phá.
Còn nói đến cái hậu cung của hắn thì thôi rồi, đông như kiến. Chỉ cần hứa vừa mắt là bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải bắt người đó về.
Những năm này Thành Chủ phải bế quan, mọi việc đều do Hồn Thiên Bảo định đoạt, vốn hắn đang sủng tên Đỗ Huân nên hắn mới tự coi mình là chủ tử như vậy.
Nhưng ngày tháng đó chẳng thể kéo dài bao lâu nữa, mấy hôm nay không biết Hồn Thiên Bảo nhìn trúng ai mà biệt dạng không thèm đến chổ Đỗ Huân nữa.
Khi Lạc Kỳ định trả lời "không biết" thì từ xa đã có một nữ nhân nghoe ngoẩy đi lại, lên giọng cười cợt:
"Sao, bị thất sủng rồi à?"
"Dù có thất sủng nhưng ta cũng có khoảng thời gian được sủng, còn hơn ai kia chẳng có bao giờ" Đỗ Huân cũng không vừa, lời đáp lại vừa trào phún, vừa đâm thẳng vào lòng cô ta khiến cô ta tức đến đỏ cả mặt:
"Phản rồi, người đâu bắt hắn lại cho ta, tùy thiếp mà dám lên mặt trước Đại Phu Nhân"
Không muốn xem một nam, một nữ trạch đấu giành phu quân, Lạc Kỳ lặng lẻ rời khỏi nơi này.
Tuy dàng hậu cung của Đỗ Thiên Bảo nhiều nhưng cũng có rất nhiều người cam tâm sống bình lặng qua ngày. Họ là số người bị hắn bắt ép không thể phản kháng, vì gia tộc vì bản thân chỉ có thể chìu ý hắn.
Hai ngày sau, Lạc Kỳ đột nhiên bị gọi tới một căn phòng lớn.
Vừa tới cửa là mùi hương phấn nồng nặc khiến cho cậu phải hừ hừ mũi khó chịu. Bên trong, Đỗ Thiên Bảo ngực trần ngồi trên giường, bên trên là bốn cô nàng chỉ mặc yếm đang xoa bóp cho hắn. Một bên Đỗ Huân đứng đó ánh mắt lóe ra lửa nhìn bôn cô nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, một bên là nữ nhân hôm nọ đang nhàn nhã uống trà.
Thấy Lạc Kỳ đi lại, Đỗ Thiển Bảo bực bội chỉ tay:
"Nói, nói sự việc hôm bửa ngươi chứng kiến ra"
Sự việc hôm bửa? Là vụ hai người ở đây lời qua tiếng lại đó à.
"Ngươi, nói cho chính xác vào, là ả ta dùng lời sỉ nhục, cố tình gây chuyện đánh ta" Lạc Kỳ chưa biết phải nói gì thì Đỗ Huân đã lên tiếng.
"Nếu ngươi nói sai nữa lời sự thật coi ta có lột da ngươi ra không" đe dọa? Lạc Kỳ ghét nhất là đe dọa.
"Hôm đó, Huân thiếu gia mắng phu nhân đây không được sủng, thua cả hắn nên phu nhân đây mới tức giận sai người vả hắn vài bạt tay"
"Tốt tốt, phu quân người nghe chưa. Là người quá sủng tỳ thiếp để chúng leo lên đầu ta ngồi, rồi bây giờ còn dám đổi trắng thây đen đến cáo trạng. Nếu không có vị này tính tình ngay thẳng thì không phải ta đã bị vu oan rồi sao" bây giờ đến lượt nữ nhân phản công.
Từng chử đều dồn ép Đỗ Huân, lấy thân phận địa vị ra để tố cáo sự bất công của Đỗ Thiên Bảo.
Sự việc giải quyết rất nhanh, Đỗ Huân bị cấm túc, Đại Phu Nhân có một màn lặt ngược thế cờ kinh điển.
"Đa tạ" trước khi rời đi, cô ta đã cảm ơn Lạc Kỳ, tính cách này thật khác Đỗ Huân. Người như vậy mới đáng sợ, co được, dãn được, biết nắm lấy thời cơ và quan sát sắc mặt mọi người.
Mấy tháng sau, Hồn Thiên Bảo ra lệnh ba ngày sau vào Diệt Hi Sâm Lâm tìm kiếm Tinh Thần Quả.
Nhân sự việc này, Lạc Kỳ đã nãy ra một ý kế hoạch. Cậu liên hệ với Hồn Vinh Huy thông qua tia thần hồn trong đầu hắn, để hắn đi tìm Hồn Tú Nhiên.
Chẳng bao lâu, ở nơi khác trên tay Hồn Uy Phong đã cầm một mật thư.
"Hai ngày sau, xuất phát Diệt Hi Sâm Lâm"
Bên dưới Hồn Uy Vũ và Hồn Uy Liệt tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe lời.
Ba ngày rất nhanh qua đi, Hồn Thiên Bảo dẫn đầu đoàn người xuất phát ra khỏi thành. Không ngờ Đỗ Huân mưu kế cũng không vừa, vậy mà đã lấy lại được sủng hạnh của hắn, cũng đi theo đoàn người tới Diệt Hi Sâm Lâm.
Còn về phía Hồn Tú Nhiên, khi đi được nữa đường thì bà ta đã ra lệnh rẽ hướng đi về một phía khác.

CHƯƠNG 166: LẠC KỲ DÙNG MỸ NHÂN KẾ.
Trong Diệt Hi Sâm Lâm, rất nhanh đoàn người đã tìm đến Phù Yêu Ngọc Thạch. Loại Ngọc Thạch này rất kỳ diệu, nếu dùng máu của một loài nào đó để uẩn dưỡng thì sau này sẽ phá thạch thành loài đó. Không chỉ vậy, Phù Yêu còn có thực lực rất mạnh, sinh ra đã là một tên Đồng Nguyên Cảnh, nếu máu huyết của tộc uẩn dưỡng mạnh mẻ thì tương lai thực lực của nó càng cao.
Nhưng điều đáng nói là khi đoàn người đến thì viên Phù Yêu Ngọc Thạch đang nằm trong tay Hồn Uy Phong, hai tên Hồn Uy Vũ và Hồn Uy Liệt đang đứng bên vui vẻ cười lớn.
"Ngươi, khốn nạn dám lấy đồ của bản công tử" Hồn Thiên Bảo tức giận quát lên, nhanh chóng lấy ra một pháp bảo hình võng đánh tới.
Nhận ra Hồn Thiên Bảo nhưng Hồn Thiên Phong lại không cam tâm vứt bỏ Phù Yêu Ngọc Thạch. Nếu uẩn dưỡng ra một con Phù Yêu mạnh mẻ thì dù có đắc tội với Đệ Tam Thành Chủ hắn cũng cam tâm.
Vì vậy, Hồn Uy Phong đã sử dụng Ma Vân Thập Tam Biến, hóa linh hồn thành một con Mãng Xà Mắt Đỏ lăng lệ phá tan tấm võng, lúc này Hồn Uy Phong cũng tận dụng thời cơ định chạy trốn mà không hề quan tâm đến hai người em của mình.
Nhưng hắn đã quá khinh thường Hồn Thiên Bảo, không đợi hắn ra tay tiếp đã có một ông lão xuất thủ thây. Từ ngón tay ông ta bắn ra, một luồng tinh thần lực hóa thành kiếm khí bắn trúng chân Hồn Uy Phong.
"Đại ca, cứu ta" nhìn thấy anh mình định tẩu thoát một mình, Hồn Uy Vũ liền sợ hãi mở miệng cầu cứu, nhưng hắn không hề biết vì câu này đã dẫn đến tử lộ cho mình.
Hồn Uy Phong quơ tay bắt lấy Hồn Uy Vũ và Hồn Uy Liệt quăng về phía Hồn Thiên Bảo. Bây giờ đang là lúc tức giận, vì vậy Hồn Thiên Bảo không thèm nhìn một cái đã đánh tan linh hồn của cả hai.
Đứng phía sau, Lạc Kỳ khóe môi khẻ nhích một cái.
Về phần Hồn Uy Phong, sau khi hy sinh hai đứa em của mình đã lập tức kiếm đường thoát. Nhưng lần thứ hai hắn lại bị ngăn cản, lần này là một linh hồn màu tím, không biết từ bao giờ hắn đã xuất hiện phía sau Hồn Uy Phong.
Khuôn miệng to lớn của linh hồn màu tím mở ra, một luồng khí tức lạ lùng xuất hiện xâm nhập vào não bộ Hồn Uy Phong, bức linh hồn của hắn thoát ra ngoài. Đáng sợ hơn là linh hồn màu tím đã thôn phệ lấy linh hồn của Hồn Uy Phong rồi lập tức biến mất.
"Tử Hồn Âm Linh Quyết" Lạc Kỳ nhìn linh hồn màu tím tâm khẻ động.
Kẻ muốn tu luyện môn pháp quyết này trước tiên phải từ bỏ thân xác của mình, chỉ lấy dạng linh hồn tu luyện bằng cách thôn phệ linh hồn người khác. Lúc đầu tu luyện sẽ rất khó khăn và có nguy cơ thất bại khá cao vì linh hồn còn rất yếu, nhưng nếu tu luyện càng lên cao thì càng đáng sợ. Lạc Kỳ nghe nói rất lâu rồi không ai dám tu luyện nó, không ngờ tên này lại tu luyện đến Chúa Tể Trung Kỳ. Hắn cũng là người mà Thành Chủ sắp xếp bảo vệ Hồn Thiên Bảo, không thể khinh thường được.
Trong lúc Lạc Kỳ nghĩ ngợi thì đột nhiên Đỗ Huân đã chỉa mũi dùi vào cậu:
"Bọn chúng không phải là cha và bá, thúc của Hồn Tuệ sao?" chỉ một câu nói đã khiến cậu thành nhân vật trung tâm của mọi người.
"Gia à, người xem, có phải hắn tiết lộ ra cho người nhà mình, nhằm chiếm riêng Phù Yêu Ngọc Thạch không?"
Hồn Thiên Bảo bây giờ đã mặt mày lạnh như băng đi tới trước mặt Lạc Kỳ. Không đợi hắn nói, cậu đã lên tiếng trước:
"Nếu là ta, tại sao lại lộ liễu như vậy"
Chỉ tay về phía Đỗ Huân, Lạc Kỳ giả bộ tức giận:
"Là ngươi, ngươi hận ta nên muốn vu oan cho ta đúng không?"
Giữa một mỹ nhân và một tên xấu xí luôn làm mình chán ghét, không thèm nghĩ Hồn Thiên Bảo cũng cho là Đỗ Huân đúng.
Tâm vừa động, mấy tên phía sau đã bắt Lạc Kỳ lại.
"Trước khi giết ngươi, ta cũng muốn xem khuôn mặt này xấu xí đến mức nào" Hồn Thiên Bảo tán vào mặt Lạc Kỳ một cái thật mạnh làm cho tấm mặt nạ bay ra, rớt xuống.
Bởi vì cú tán này quá mạnh khiến cho khóe môi Lạc Kỳ rỉ xuống một giọt máu nhìn rất thảm thương.
Ánh mắt cao thượng của Hồn Thiên Bảo khinh thường đảo xuống nhìn Lạc Kỳ một cái như chuẩn bị tâm lý xem một sinh vật gớm riết. Nhưng khi thấy mái tóc đen của Lạc Kỳ phủ che lấp một gốc mặt xinh đẹp, diễm lệ, cộng thêm khóe môi rỉ máu và hơi thở yếu ớt, Hồn Thiên Bảo thấy hạ thể của mình nóng lên bất ngờ.
Mỹ nhân như hoa, như ngọc trước mắt thật làm hắn có cảm giác vừa muốn hành hạ, vừa muốn bảo vệ a.
Đưa tay lau vết máu trên môi Lạc Kỳ rồi đưa vào miệng mút, Hồn Thiên Bảo kéo cậu vào lòng mình.
"Mỹ nhân, ta đã hiểu, ngươi mang mặt nạ là vì không muốn ai thấy khuôn mặt xinh đẹp này, chứ không phải ngươi xấu xí"
"Ngươi hại gia thật thảm a"
Úp mặt vào ngực Hồn Thiên Bảo, ánh mắt Lạc Kỳ ngập tràn kinh tởm.
Thật ra cậu không hề muốn dùng đến cách này, đúng là theo lộ trình cậu sẽ tiếp cận và khống chế hắn. Nhưng hôm nay xuất hiện tên linh hồn màu tím làm cậu phải thây đổi trong tích tắc.
Kẻ chỉ có linh hồn thì lực cảm ứng rất mạnh, cậu sợ thi triển Tịch Hồn Thủ sẽ bị hắn nhận ra. Huống chi hắn luôn trong tối bảo vệ Hồn Thiên Bảo.
Bình thường Lạc Kỳ khinh thường dùng thủ đoạn hạ lưu này, nên không thèm xuất ra mị lực. Nhưng hôm nay cậu đã xài nó và kích hoạt Mặc Liên Huyết Mạch để tăng thêm độ câu hồn.
Một bên Đỗ Huân đã tức muốn thổ huyết, hắn không ngờ Hồn Thiên Bảo lại sây mê nhan sắc Lạc Kỳ a.
Trên đường về, Hồn Thiên Bảo không rời Lạc Kỳ nữa bước, bao nhiêu việc của đám Hồn Uy Phong đã làm đều không còn liên quan đến cậu. Riêng Đỗ Huân lần này đã bị Hồn Thiên Bảo cấm túc vĩnh viễn mặc cho hắn gào khóc thảm thiết.
Vừa về tới phủ, Hồn Thiên Bảo đã không nhịn được ôm Lạc Kỳ vào phòng của mình.
"Thiếu Thành Chủ, ta sợ a" Lạc Kỳ cố gắng tạo nên sự yếu đuối, mong manh mà trong lòng cậu bây giờ còn tự thấy ghê tởm. "Đình nhi, Vỹ nhi nếu không phải cha các con phản bội mẹ, thì mẹ cũng không dùng đến cách hạ lưu này để tạo thế lực" Lạc Kỳ nuốt nước mắt vào lòng.
"Mỹ nhân đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng a" Hồn Thiên Bảo cười hạ lưu, liền vồ tới cậu.
"Đây là lần đầu của người ta, xung quanh đây như có ai đó theo dõi làm...làm người ta sợ a" Lạc Kỳ núp một bên, đão mắt nhìn quanh tỏ ra sợ thật.
Nhịn đã đến cực hạn, Hồn Thiên Bảo không hề nghĩ ngợi liền truyền âm cho linh hồn màu tím rời đi.
Tên kia lúc đầu khá do dự, nhưng nhìn Lạc Kỳ có vẻ yếu kém nên cũng không ở lại làm phực lòng Hồn Thiên Bảo.
Cảm nhận xung quanh không còn ai, Lạc Kỳ mĩm cười nhào lên người Hồn Thiên Bảo một cái, ngón tay chỉ lên trán hắn mắng:
"Đáng ghét a"

CHƯƠNG 167: NẮM GIỮ ĐỆ TAM THÀNH.
Theo một tiếng mắng "yêu" của Lạc Kỳ, Hồn Thiên Bảo cười lớn chờ đợi điều tuyệt vời đệ.
Từ ngón tay chỉ vào trán, Lạc Kỳ nhanh chóng bắn ra một cái trận pháp phong tỏa toàn bộ linh hồn của hắn.
Đứng lên đạp Hồn Thiên Bảo một cái, "đồ con heo" Lạc Kỳ chửi một câu rồi bắt đầu tìm kiếm trong ký ức của hắn.
Thì ra Thành Chủ không phải bế quan tu luyện mà là bế quan trị thương a. Theo ký ức của Hồn Thiên Bảo thì ông ta đi vào một cấm địa nào đó, khi trở ra mang theo thương thế cực nặng.
Thành Chủ đang bị thương như vậy thời cơ của Lạc Kỳ đã đến rồi.
Sau khi đã xu hồn xong, Lạc Kỳ kích hoạt trận pháp tạo ra một ảo cảnh trong đầu Hồn Thiên Bảo, còn mình thì bỏ đi tẩy rửa thân thể.
Lúc này ở Ma Vân Lĩnh không khí hết sức căng thẳn.
"Tú Nhiên, có phải con gài bẩy bọn nó không?" Hồn Cảnh mặt mày lạnh lẻo hỏi. Trong một lúc mất ba đứa con, trong đó một đứa Chúa Tể Cảnh khiến ông rất đau lòng a.
"Cha, sao người nghĩ vậy, con gái liên quan gì chứ" Hồn Tú Nhiên vẻ mặt bực bội đáp lại.
"Nếu không phải là chúng nghe được ở Diệt Hi Sâm Lâm có bảo vật từ con, sao chúng lại đến đó để rồi đắc tội với Thiếu Thành Chủ chứ" Hồn Cảnh vẫn lầm lỳ chỉ tội Hồn Tú Nhiên.
"Lúc đầu con muốn đến Ảo Hồn Sơn tìm Ảo Hồn Thạch, cha cũng biết muốn đến đó phải đi ngang Diệt Hi Sâm Lâm. Tiểu Tuệ vì sợ con đắc tội với Thiếu Thành Chủ nên kêu con đi đường vòng"
"Là bọn đại ca tham lam, nghe loáng thoáng nên mới đi giành mồi trước miệng cọp, liên quan gì con chứ"
Trầm ngâm một lúc, Hồn Cảnh hỏi một lần nữa:
"Thật sự không phải là con làm chứ"
"Thật mà, nếu không tin cha cứ đi hỏi Tiểu Tuệ là rỏ" Hồn Tú Nhiên trả lời nhanh.
Đi hỏi Hồn Tuệ? Cậu bây giờ đang ở Phủ Thành Chủ, ông có điên mới đến đó nếu gặp Thiếu Thành Chủ giận chó đánh mèo, chẳng phải ông sẽ rất thiệt sao.
Sáng hôm sau, Hồn Thiên Bảo tỉnh dậy cả người uể oải nhưng rất hưng phấn. Quơ tay qua không có Lạc Kỳ ở bên, hắn liền ngồi lên tìm kiếm.
Nhíu mày, thây vội quần áo, Hồn Thiên Bảo bỏ ra ngoài, một đường đi thẳng đến chổ Lạc Kỳ sống. Vừa tới cửa hắn đã thấy cậu đang ngồi nhắm mắt tu luyện.
"Mỹ nhân, sáng sớm đã tu luyện rồi, nào đến đây với gia" Hồn Thiên Bảo đi vào kéo cậu đứng lên.
"Thiếu Thành Chủ đừng phá, ta thiên phú không tốt nếu không chăm chỉ thì không biết đến bao giờ mới có thể đột phá Chúa Tể Cảnh a" Lạc Kỳ lui ra, vẻ mặt buồn buồn nói.
"Haha, Mỹ nhân yên tâm, chỉ cần hầu hạ gia cho tốt, ngươi muốn gì gia cũng cho ngươi a. Ngươi muốn đột phá Chúa Tể phải không, gia sẽ bồi dưỡng ngươi a"
Từ hôm đó, Lạc Kỳ bắt đầu chuyển hẳn vào phòng Hồn Thiên Bảo. Ngày ngày hắn đều mơ màng trong mộng mị, còn Lạc Kỳ thì chiếm toàn bộ tài nguyên của hắn. Tên Hồn Thiên Bảo này đúng là heo, có nhiều tài nguyên như vậy mà bây giờ chỉ nữa bước Chúa Tể, rơi vào tay Lạc Kỳ chỉ mấy ngàn năm nguyên lực của cậu đã đột phá đến nữa bước Chúa Tể bằng hắn.
Không chi cậu mà Ma Vân Lĩnh cũng được rất nhiều lợi, bởi vì dựa theo Lạc Kỳ mà nó phát triển rất nhanh chóng.
Theo lời của cậu, Hồn Cảnh đã nhanh chóng nắm giữ những gia tộc ở ngoài thành, chỉnh hợp chúng lại thành một khối.
Tài nguyên của Hồn Thiên Bảo đã bị Lạc Kỳ xài hết, cả viên Phù Yêu Ngọc Thạch bây giờ cũng nằm trong tay cậu, nhưng vì chưa có máu huyết thích hợp uẩn dưỡng nên cậu đã chưa sử dụng tới nó.
Trong lúc đang bối rối thì Chủ Thành truyền đến nhiệm vụ thu thập Sa Vân Châu. Những nhiệm vụ loại này rất nguy hiểm nhưng khi đổi tài nguyên cũng rất lớn.
Với tình trạng bây giờ của Hồn Thiên Bảo, chắc chắn hắn đã không đủ sức thống lĩnh nữa rồi. Vì vậy thây thế hắn, Lạc Kỳ hiển nhiên dẫn đội lần này, nhưng theo cậu còn có ba tên Chúa Tể Trung Kỳ nữa.
Sa Vân Châu chỉ có thể tìm thấy ở Sa Mộ Lâm bằng cách giết chết những Sa Quái. Lúc này tại đây đã có rất nhiều người đến thử vận may, từng tóp, từng đoàn nhiều không đếm hết.
Cũng may là Sa Mộ Lâm đủ lớn để không có cảnh người chen lấn người, đội của Lạc Kỳ chọn một nơi ít người mới bắt đầu đi sâu vào trong.
Bên trong những bức tượng bằng cát vô cùng xinh đẹp có mặt khắp nơi, nào là cây, nào là hoa, nào là kiến trúc, tất cả đều kỳ bí.
Đột nhiên một cành cây bẳng cát khẻ động, nó đưa nhanh tới đám Lạc Kỳ, như muốn bắt lấy một ai đó. Cũng may là có cảnh giác nên rất nhanh, nhánh cây bằng các liền bị đánh nổ.
Đây chỉ là một đòn chào hỏi, sau đó từ khắp nơi các Sa Quái nhiều hình thù khác nhau đã xuất hiện. Điều khó khăn là nếu chúng không động thì không ai biết chúng là Sa Quái hay chỉ là một cảnh vật bình thường.
Đến lúc này không ai rãnh mà quan tâm ai nữa, chính Lạc Kỳ vì bảo vệ mình cũng phải xuất ra Thủy Đạo mà không phải chỉ dùng Hồn Đạo nữa.
Tuy ngạc nhiên về Lạc Kỳ nhưng thấy Sa Quái sợ nước, nên mọi người đều tập trung lấy Lạc Kỳ làm trung tâm mà triển khai chiến đấu.
Thật lâu sau khi giết hết đám Sa Quái này đám người mới phục hồi sức mà thu lấy Sa Vân Châu.
"Hồn Tuệ, không người Thủy Đạo của ngươi lại mạnh vậy" một tên Chúa Tể Trung Kỳ mở miệng nói. Lúc đầu hắn rất khinh thường cậu, cho rằng cậu chỉ là dựa vào Hồn Thiên Bảo nhưng hôm nay thấy thực lực của cậu hắn liền thây đổi ý nghĩ.
"Ta xem ngươi đã không kém Chúa Tể Sơ Kỳ rồi" một tên khác nói.
Không kém Chúa Tể Sơ Kỳ, vậy sao?

CHƯƠNG 168: SA MỘC CHI TÂM.
Chém giết thời gian dài như vậy, cuối cùng Lạc Kỳ cũng thấy người quen. Hồn Ân Tư, nhưng nhìn cô ta không ổn lắm, phía sau là một đám Sa Quái đang điên cuồng đuổi theo.
Suy nghĩ xoay vòng một cái, Lạc Kỳ vung kiếm đánh tan mấy con Sa Quái cứu Hồn Ân Tư. Thấy có người, cô ta không nghĩ nhiều mà chạy về phía này.
"Đa tạ ơn cứu mạng của các vị" Hồn Ân Tư vừa thở dốc, vừa rối rít cảm ơn.
Dù không hiểu vì sao Lạc Kỳ cứu cô nàng này nhưng những người khác cũng không hỏi.
Tu vi của cô chỉ là Đồng Nguyên Trung Kỳ, lẻ ra lần này là theo đội ngũ mà đến. Nhưng trong cuộc chiến trước đó, không biết vì sao cô lại bị lạc, chỉ còn một mình. Nếu không phải có người cứu thì chắc cô phải chết ở đây thôi.
Đêm đó, Lạc Kỳ hẹn Hồn Ân Tư ra găp riêng mình, khi cậu tháo mặt nạ xuống làm cô ta rất bất ngờ và xen một chút lo sợ.
Vì sao cậu còn sống mà cô ta lại sợ như vậy? Lạc Kỳ bắt ngay điểm này mà nghi ngờ.
"Hồn Ân Tư, những năm này sống vẫn ổn chứ" Lạc Kỳ chỉ hỏi một câu thông thường cũng làm cho cô ta suy nghĩ rất nhiều.
"Ta..vẫn ổn" Hồn Ân Tư cố gượng cười cười nói.
"Ổn, vậy sao. Ngày đó là ta rơi xuống nước, bây giờ là cô bị bỏ rơi. Cô thật sự ổn sao" Lạc Kỳ là muốn nhắc đến sự việc ngày đó cậu bị hại.
"Ta...ngày đó, ta...không phải không muốn cứu ngươi, nhưng ta..."
"Nhưng ngươi muốn ta chết, muốn loại đi một đối thủ đúng không? Hôm nay chính ta đã cứu ngươi, ta cũng có thể đích thân giết chết ngươi tại đây" nhìn Lạc Kỳ khiến cho Hồn Ân Tư hoảng sợ thật sự, vừa mới thoát chết, bây giờ lại phải chết, cô không muốn vậy a.
"Không phải ta, là Lang Nha hại ngươi, không phải ta a"
"Đúng rồi, đung rồi còn có Bình Nhất Đạo và Lục Phụng kia nữa" Hồn Ân Tư lui về sau vấp thứ gì đó té ngã trên đất.
Lang Nha muốn giết cậu, từ lâu cậu đã biết nhưng Bình Nhất Đạo và Lục Phụng lại dính dán gì trong chuyện này nữa?
Thấy Lạc Kỳ không tiếp tục đi tới, Hồn Ân Tư vội vàng đứng dậy kể rỏ ràng:
Vốn lúc đầu cô ta chỉ biết Lang Nha muốn giết Lạc Kỳ tại Tử La Hồ, là do hắn nói muốn Lạc Kỳ ngày hôm đó vĩnh viễn biến mất.
Nhưng bây giờ nghĩ lại hình như Lục Phụng có nói ra lấy Mê Hương Câu Hồn Thủy để dẫn dụ Thủy Quái Vương.
Rồi hôm đó khi bị Hồng Thiên tra hỏi, Bình Nhất Đạo là người lên tiếng đầu tiên, hắn kể ra một câu chuyện rất bình thường nhưng mõi chử đều nói rỏ là hắn không liên. Việc hắn khai báo đầu cũng để Hồng Thiên loại bỏ hắn trong viện tình nghi.
Hơn nữa, ai cũng biết Lạc Kỳ là đệ tử duy nhất của Hồng Thiên, nên khi Vũ Đồng chỉ tội Lang Nha thì hắn cũng chính đang kể tội thấy chết không cứu của mình.
Trong sáu người, nếu Lạc Kỳ và Lang Nha chết, Vũ Đồng đã bị loại, hôm nay Hồn Ân Tư lại chết thì chỉ còn lại Bình Nhất Đạo và Lục Phụng.
Chiêu mượn đao giết người, ném đá giấu tay này đúng là rất tuyệt, Hồn Ân Tư cũng biết xài mưu kế đấy chứ chẳng qua là kém hơn hai người kia một bậc mà thôi.
Bởi vì còn có việc dùng đến nên Lạc Kỳ không giết Hồn Ân Tư mà dẫn theo đến một ốc đảo.
Đến nơi đã thấy phía trước có một đám người đang chiến đấu với một cái cây thật lớn.
Sa Mộc Quái, nó cũng là Sa Quái nhưng đẳng cấp cao hơn nhiều, như cái cây trước mắt thình lình tu vi lại lên đến Chúa Tể Trung Kỳ.
Một nhánh cây nó xuyên qua, một tên Chúa Tể Sơ Kỳ nhanh chóng bị hóa thành một nhúm cát vụn.
"Tuệ thiếu gia, ngươi chắc chắn muốn giết nó chứ" một tên Chúa Tể Trung Kỳ hỏi. Tuy ở đây có ba tên Chúa Tể Trung Kỳ nhưng bọn họ không chắc sẽ giết được con Sa Mộc Quái này.
"Một viên Sa Mộc Chi Tâm đổi được hai viên Hồn Thạch, ta muốn lấy nó làm quà cho Thiếu Thành Chủ" Lạc Kỳ nhìn xa xăm nói.
Xung quanh nghe vậy đều nghĩ Lạc Kỳ thành tâm hướng về Hồn Thiên Bảo nên cũng quyết tâm giúp cậu giết Sa Mộc Quái.
Từ ba tên Chúa Tể Trung Kỳ mở màn, cả ba đều tấn công thẳng vào Sa Mộc Quái.
Sa Mộc Quái cũng không đơn giản, nó dùng đạo thuật tạo thành một trận bão cát thật lớn, lẫn trong bão cát là những nhánh cây to lớn của nó đánh tới.
Ở ngoài xa, Lạc Kỳ niệm pháp tạo ra một biển lớn Mặc Thủy dưới chân Sa Mộc Quái.
Có vẻ rất kiên kỵ Mặc Thủy nên nó bỏ qua cho ba tên Chúa Tể Trung Kỳ mà tập trung dùng bão cát lấp lên Mặc Thủy.
Không bỏ qua cơ hội này, ba Chúa Tể Trung Kỳ đều ra tay chém rớt những nhánh cây của Sa Mộc Quái.
Đau đớn gào gú, Sa Mộc Quái đã nổi giận thật sự. Theo tiếng gú đó mặt cát bắt đầu lúng xuống, những rể cây nhô ra, Sa Mộc Quái dùng rể cây của mình để duy chuyển và tấn công.
Ở ngoài xa, Lạc Kỳ bổng nhiên bóp bàn tay lại, từ bên dưới Sa Mộc Quái một đóa Liên Hoa lóng lánh như thủy tinh đâm ra xuyên thấu vào cơ thể nó.
Sa Mộc Quái lắc lư muốn thoát khỏi Liên Hoa, nhưng ba bên của nó lâm thời đều bị tấn công nên nó chỉ có thể phân tâm mà đối kháng.
Được một lúc, Lạc Kỳ nở nụ cười còn Sa Mộc Quái đang chiến đấu thì bỗng nhiên hóa trở thành cát.
Ba tên Chúa Tể Trung Kỳ còn không biết gì xảy ra thì Lạc Kỳ đã ra lệnh trở về.
"Tuệ thiếu gia, việc này..."
"Sa Mộc Chi Tâm đã tới tay không cần thiết phải ở lại nữa" Lạc Kỳ cười bí hiểm.
Không ai biết Lạc Kỳ lấy Sa Mộc Chi Tâm bằng cách nào, vì vậy tất cả đều thấy Lạc Kỳ có chút đáng sợ.
Đối với người ngoài là vậy nhưng thủ pháp của Lạc Kỳ rất đơn giản, dựa vào đóa Liên Hoa đâm vào thân Sa Mộc Quái cậu đã dùng vài phân thân vào trong thân nó mà trực tiếp lấy đi Sa Mộc Chi Tâm.

CHƯƠNG 169: ĐÂU LÀ CON NGƯỜI THẬT CỦA HỒN THIÊN BẢO.
Tuy những năm nay Hồn Thiên Bảo luôn chiềm đắm trong ảo mộng, nhưng có những lúc chỉ có thân phận của hắn mới giúp được Lạc Kỳ, như lúc này đây.
Mang theo tâm trạng không vui Hồn Thiên Bảo dẫn theo đoàn người đi vào Chủ Thành. Đã lâu lắm rồi hắn không đến đây nữa, có lẻ là từ ngày đó.
Nhớ đến chuyện đó, đột nhiên Hồn Thiên Bảo quay qua nhìn Lạc Kỳ đang đi bên cạnh mình. Mấy ngàn năm nay từng phút, giây hai người đều ở chung ân ân, ái ái nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác cậu ở rất xa. Có những lúc cứ ngỡ chỉ cần với tay là bắt được, nhưng chớp mắt cậu lại biến mất.
"Tuệ nhi, sao ngươi cứ chấp nhất với Hồn Thạch như vậy? Ngươi có gì giấu gia sao?" đứng trước Giao Dịch Điện, chợt Hồn Thiên Bảo hỏi Lạc Kỳ.
Nhìn hắn một chút, Lạc Kỳ mím môi nói:
"Đúng, ta có một món pháp bảo phải cần Hồn Thạch mới sửa chửa được"
"Ngươi lại nói dối, nếu chỉ là một món pháp bảo ngươi sẽ không cần tới bốn viên Hồn Thạch như vậy" Hồn Thiên Bảo nói một câu làm Lạc Kỳ giật cả người.
Sao đột nhiên hắn thông minh như vậy? Lạc Kỳ cảm giác hắn rất lạ so với ngày thường. Đối diện với ánh mắt Hồn Thiên Bảo, bất chợt cậu không biết phải trả lời như thế nào.
"Thôi, không cần trả lời, mỗi người đều có bí mât gia không ép ngươi"
Dẫn Lạc Kỳ và mấy người của Đệ Tam Thành vào trong, Hồn Thiên Bảo đi đến quầy giao dịch đưa ra một chiếc nhẫn trử vật:
"Đổi cho ta bốn viên Hồn Thạch"
Nhìn vào chiếc nhẫn một hồi, tên tiếp dẫn mới ái ngại lên tiếng:
"Thiên Bảo thiếu gia, cái này...không đủ đổi bốn viên Hồn Thạch a"
Quăng một tấm lệnh bài lên bàn, Hồn Thiên Bảo lạnh lùng nói tiếp:
"Cứ ghi là cha ta đổi"
"Da dạ"
Nghe lấy tên Đệ Tam Thành Chủ đổi tên tiếp dẫn mới vâng dạ làm theo.
Đây cũng là thứ mà Lạc Kỳ cần ở Hồn Thiên Bảo, một tấm lệnh bài của cha hắn để có thể đổi được bốn viên Hồn Thạch.
Nhưng lúc này mấy tên thanh niên đột nhiên đi tới, một tên phe phẩy cái quạt trong tay nhìn Hồn Thiên Bảo:
"Ô, đây không phải là đại danh đỉnh đỉnh Hồn Thiên Bảo thiếu gia sao, chịu ra khỏi ổ chó của mình rồi à"
Nghe những lời này dù là Lạc Kỳ cũng phải tức giận, nói chi là thuộc hạ của Hồn Thiên Bảo. Trong không khí căng thẳng này, tên tiếp dẫn sứ lại đi ra, đưa cho Hồn Thiên Bảo một cái nhẫn:
"Thiên Bảo thiếu gia, bốn viên Hồn Thạch của ngài đây"
Khi Hồn Thiên Bảo vừa đưa tay ra định lấy thì đột nhiên tên cầm quạt đã nhanh hơn cướp lấy.
"Haha, bốn viên Hồn Thạch. Hồn Thiên Bảo, ta lấy nó ngươi không có ý kiến chứ"
Không đợi Hồn Thiên Bảo lên tiếng thì Lạc Kỳ đã âm lãnh nói trước:
"Trả lại đây" đồ của cậu mà chúng cũng dám lấy? Đừng tưởng ở Chủ Thành mà cậu không dám giết chúng.
"Hồn Thiên Bảo, ngươi đã làm trái lời thề với Âm thiếu gia đi vào Chủ Thành, ta không tố cáo ngươi đã là có tình nghĩa rồi. Bây giờ ta mang bốn viên Hồn Thạch này về cho Âm thiếu gia, ngươi muốn lấy lại sao" tên cầm quạt bỏ qua Lạc Kỳ mà nhìn Hồn Thiên Bảo khiêu khích.
Vốn bàn tay đang siết lại của Hồn Thiên Bảo bổng chóc giản ra.
"Ngươi lấy đi đi"
"Không được" Lạc Kỳ nhanh chóng phản đối, cậu không hiểu vì sao Hồn Thiên Bảo lại dể dàng cho qua như vậy.
"Ta nói để hắn đi" Hồn Thiên Bảo trừng mắt nhìn Lạc Kỳ ra lệnh.
Nhưng Lạc Kỳ là ai chứ, cậu há dể dàng nghe lời hắn như vậy sao.
"Đó là đồ của ta, ngươi không có quyền quyết định" Lạc Kỳ vừa nói xong, bổng một bên má của cậu đau, nóng, rát lên. Chiếc mặt nạ lạnh lùng rơi xuống đất tạo ra những tiếng "leng, keng" thâm thúy.
Lúc này Lạc Kỳ không dám tin Hồn Thiên Bảo lại đánh mình, bao nhiêu năm qua cậu nói gì hắn cũng nghe vậy mà hôm nay hắn lại ra tay đánh cậu.
"Hồn Thiên Bảo" chưa bao giờ cậu nhục nhã như vậy, sát khí của Lạc Kỳ dâng lên, cậu khích hoạt trận pháp trong linh hồn của hắn.
Nhưng...
"Phốc..." một ngụm máu từ miệng của Lạc Kỳ phun ra, một lần nữa cậu không ngờ... Cậu bị phản phệ.
"Ngươi đã biết từ lâu" không tiếp tục giả vờ nữa, Lạc Kỳ đứng lên đối mặt với Hồn Thiên Bảo.
Trận pháp trong linh hồn của Hồn Thiên Bảo đã bị hắn phá hủy, bởi vì có thần hồn của mình bên trong mà Lạc Kỳ đã bị trọng thương.
"Ta đã nói ngay từ đầu, ngươi phải ra lời ta, một chút thủ đoạn đó của ngươi qua mặt được ta sao?" Hồn Thiên Bảo như trở thành một con người hoàn toàn khác, đứng trước hắn Lạc Kỳ chịu một áp lực cực lớn.
Nhếc miệng cười nhìn đám người mang bốn viên Hồn Thạch đi xa, Lạc Kỳ quay lại nhìn hắn:
"Nếu đã biết thì ta không cần đóng kịch nữa, hẹn gặp lại ở một ngày không xa"
Nhìn Lạc Kỳ biến mất, Hồn Thiên Bảo liếc qua hướng mấy tên kia một cái rồi bắt đầu đăm chiêu. Hắn hiểu tính Lạc Kỳ, cậu sẽ không dể dàng bỏ qua như vậy, nhưng đây là Chủ Thành hắn cũng không tin cậu có thể làm ra chuyện gì lớn.
Trở lại với Lạc Kỳ, cậu không ngờ từ lâu Hồn Thiên Bảo đã phát hiện ra những mưu kế của cậu. Nếu chỉ với một kích mà hắn phá hủy được trận pháp của cậu thì thực lực của hắn không hề đơn giản như bề ngoài của hắn lộ ra.
Nhưng vì sao hắn cam tâm để Lạc Kỳ khống chế suốt bao nhiêu năm qua, còn mối quan hệ giữa hắn và tên Âm thiếu gia đó nữa là xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, đâu mới là con người thật của hắn.
"Phú Sát Lâm, Hồn Thạch đã bị kẻ khác cướp mất, các ngươi phụ trách lấy nó lại" ở một gốc khuất Lạc Kỳ không cảm xúc lên tiếng. Chỉ thấy một âm thanh đồng ý phát ra từ một khe hở không gian nhỏ.

CHƯƠNG 170: TỘI TỘC TÂN SINH.
Ở một hẽm nhỏ, có mấy tên đang nghênh ngang bước đi.
"Trần ca thật uy mãnh a, hù tên Hồn Thiên Bảo đó không dám nói một lời, chó má Đệ Tam Thiếu Thành Chủ gì chứ cũng phải quy phục trước Trần ca thôi" một tên theo sau vuốt mông ngựa tên cầm quạt.
"Đúng rồi Trần ca, chúng ta phải mang bốn viên Hồn Thạch về cho Hồn Âm thật à" tên khác hỏi.
Suy nghĩ một chút, tên Trần ca bực bội đá nát tản đá bên đường.
"Cũng tại cái tên mang mặt nạ khốn khiếp đó, nếu không phải hắn sao ta lại phải lấy danh Hồn Âm ra dọa Hồn Thiên Bảo chứ"
"Bây giờ giấu đi cũng không phải tốt, nếu Hồn Âm biết sẽ có chuyện lớn. Đúng rồi các ngươi đi điều tra cái tên mang mặt nạ đó cho ta, phá hủy việc tốt của ta, ta phải lột da hắn mới hả dạ..."
Khi tên Trần ca còn đang lèm bèm trong miệng thì một giọng nói đã vang lên bên tai hắn:
"Hay ta mang ngươi đi gặp hắn, ngươi chịu không"
"Ai, là ai?" nghe âm không thấy hình, càng làm cả đám hoảng sợ.
"Chà, vậy là các ngươi không chịu rồi, vậy thì xuống Địa Ngục đợi hắn đi"
Vừa dứt lời, một thanh trường thương đã xuyên thủng ngực tên Trần ca, mấy tên còn lại muốn chạy nhưng vì không gian đã bị phong tỏa nên tất cả đều không chạy thoát.
Bởi vì mệnh đăng vở vụng, không lâu sau tin tức đám người bị giết cũng truyền ra.
Khi nghe tin này người đầu tiên Hồn Thiên Bảo nghĩ đến chính là Lạc Kỳ, nhưng hắn không tin là cậu lại giết người dể dàng như vậy tại Chủ Thành này.
Trong lúc đó Lạc Kỳ đã truyền tin cho Hồn Ân Tư tự mình trở về Thập Lục Thành chờ cậu. Riêng Lạc Kỳ thì theo Phú Sát Lâm đi Tội Tộc một chuyến.
Tội Tộc, tại Tổ Địa lớn nhất.
Lúc này giữa Tổ Địa có ba đóa liên hoa khác nhau đang dần bị khô héo.
"Lạc Kỳ ngươi xem, bao nhiêu năm nay nó vẫn phát triển tốt đột nhiên lại trở nên như vậy a" Tộc Trưởng thở dài, lần trước Lạc Kỳ ra đi đã kêu ông tìm rất nhiều liên hoa khác nhau trồng trong tổ địa, nhưng chỉ có ba đóa sống được theo thứ tự là: Hư Không Thiên Liên, Mặc Liên và một đóa liên hoa bình thường nhất.
Nhìn đóa liên hoa bình thường này, Lạc Kỳ như nghĩ tới gì đó.
Cậu lấy ba viên Hồn Thạch ra để lên ba đóa liên hoa, bắt ngờ là cả ba đều hấp thu Hồn Thạch.
"Bọn chúng muốn đãng sinh linh hồn mà bị nơi này bài xích nên mới bị như vậy" Lạc Kỳ nhìn cảnh tượng này rồi nói.
Nhưng mọi chuyện sao dể dàng như vậy được, ngay khi thần thức của cả ba sắp sinh ra thì một nguồn lực lượng thì sâu trong Tổ Địa toát ra, muốn ép vở cả ba tia Thần Thức này.
Lạc Kỳ nhanh chóng tung ra một trận pháp bảo vệ, nhưng nguồn lực lượng thần bí này ngày càng gia tăng, khiến cho trận pháp lung lây sắp vở ra.
"Mọi người giữ vững trận, tranh thủ lời gian cho ta" Lạc Kỳ nói nhanh. Không chậm chể một giây nào, từ Hóa Nguyên Hồ cậu lấy ra một đại lượng Tạo Hóa Thần Thủy đổ vào ba đóa liên hoa. Sau đó Lạc Kỳ dùng Tịch Hồn Thủ khống chế ba tia Thần Thức hợp lại thành một.
Công việc này rất khó khăn, cũng may thời gian qua Lạc Kỳ ở Hồn Tộc tu luyện nên Tịch Hồn Thủ của cậu tiến bộ rất lớn mới khống chế được.
Bây giờ tất cả Chúa Tể Cảnh của Tội Tộc đều đã tới giúp Tộc Trưởng giữ trận, cũng may là bọn họ tu luyện Không Gian Chi Đạo nếu không đã không đến nhanh như vậy.
Chỉ biết có nhiều người đến nhưng Lạc Kỳ không rãnh phân tâm xem họ là ai.
"Lạc Kỳ ngươi ổn không" Cửu U nhìn Lạc Kỳ mồ hôi đầm đìa, thân thể lung lây nên quan tâm hỏi.
Lạc Kỳ không hề nghe thấy, cậu vận dụng tất cả những gì mình có để khống chế ba tia Thần Thức này. Nhưng khó quá, nguồn lực lượng trong Tổ Địa đã cực kỳ mạnh, nó len lỗi qua trận pháp ép ba tia Thần Thức tách ra.
Cắn răng vung Hóa Nguyên Hồ ra, bao nhiêu Tạo Hóa Thần Thủy cậu đều đổ xuống, chỉ huy vọng xảy ra một kỳ tích.
Nhưng mà qua tất cả Lạc Kỳ chỉ là một tên nữa bước Chúa Tể, đến một giới hạn cậu cũng bị ép gục ngã.
Thời khắc Lạc Kỳ ngã xuống, Hóa Nguyên Hồ rơi xuống bên cạnh cậu, trận pháp cũng nổ tung.
Tất cả mọi người đều không cam tâm, chẳng lẻ Thiên Đạo muốn bọn họ mãi mãi không dám ra ánh sáng gặp người sao.
Nguồn lực lượng thần bí đã thắng, nó nhanh chóng xâm nhập vào ba đóa liên hoa và ba tia Thần Thức muốn giết chúng. Đột nhiên lúc này một ánh sáng rực rở bổng nhiên xuất hiện, bao phủ bảo vệ lấy ba đóa liên hoa.
Cuồng phong như tiếng gào thét không cam lòng, nguồn lực lượng thần bí xuống xé tan màng bảo vệ.
Bên trong, ba đóa liên hoa lúc này tự nhiên xoay vòng quanh nhau, bọn chúng từ từ dung nhập vào nhau. Lấy đóa liên hoa bình thường làm bình chứa, Mặc Liên làm chất xúc tác, Hư Không Thiên Liên dung nhập vào tạo ra một đóa liên hoa thật xinh đẹp, thật lớn. Không chỉ vậy, từ trong đóa liên hoa mới này có một linh hồn đang lây động như chào đón mọi người.
"Thành công, chúng ta thành công rồi" Tộc Trưởng, đường đường một vị Chúa Tể Hậu Kỳ đỉnh phong lại rơi nước mắt.
Nước mắt? Ông có nước mắt? Ông từ từ đưa cánh tay mới chùi nước mât ra, thật sự không dám tin nhìn cánh tay mình. Cánh tay? Một cánh tay thật sự ra hình, ra dạng chứ không phải là bùn đất nữa.
"Chúng ta thành công rồi" Tiếng hoan hô vang vọng khắp nơi, tất cả Tội Tộc đều vui mừng cởi áo choàng ra phơi thân mình dưới ánh nắng.
Một thân thể có những đường vân xanh như nước, đôi mắt hóa thành màu tím như hư không bao la vô tận ngoài kia, trên ngực bọn họ còn có hình một đóa liên hoa xinh đẹp nữa.
Thành công, cuối cùng Lạc Kỳ cũng thành công, cậu ngồi đó nhìn mọi người vui sướng mà lòng ngập tràn hạnh phúc.
Đột nhiên từ bầu trời, hào quang chiếu xuống cơ thể Lạc Kỳ. Thiên Đạo Chúc Phúc, lần nữa cậu nhận được Thiên Đạo Chúc Phúc, đây là công mà cậu giúp Tội Tộc sao.
Nhấp mắt hưởng thụ những luồng sức mạnh vô biên tràn vào cơ thể mình, Lạc Kỳ có thể cảm nhận rỏ ràng cơ thể và linh hồn của mình thăng hoa đến mức nào.
"Ầm..." Linh Hồn của cậu phá tan bình chướng mà bước vào Chúa Tể Cảnh thật sự.
"Ầm..." lần nữa thiên địa biến sắc, Nguyên Lực của Lạc Kỳ cũng bước vào Chúa Tể Cảnh.
Hồn - Thể cùng đột phá Chúa Tể Cảnh, ở đại lục này là phượng mao, lân giác a.
Thiên Đạo Chúc Phúc vừa tản đi, ngay lập tức song Thiên Kiếp liền kéo đến. Độ một lần hai Thiên Kiếp, đến Tộc Trưởng còn phải sợ hãi.
Nhưng Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi mà lao vào Thiên Kiếp, vượt qua hoặc chết, mà cậu không muốn chết nên chỉ có thể cố hết sức vượt qua.
Song Thiên Kiếp vừa độ hồn, vừa độ thể, Lạc Kỳ phải chịu áp lực cực kỳ khủng bố. Lúc này ở một nơi xa xôi, Đế Thủy Tinh lắc lư đem Tinh Hồn của mình phụ trợ cho Lạc Kỳ độ kiếp. Là Bản Mệnh Tinh của Lạc Kỳ nên nó biết tất cả những gì cậu làm, vì vậy nó quyết phù trợ cậu đến cùng vì tương lai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top