Chương 151 đến chương 160
CHƯƠNG 151: HOÀNG.
Dù ai có nói gì đi nữa, nãy giờ Dương Tiễn Lâm vẫn không hề bước ra. Hắn đứng đó quan sát vẻ mặt của Lạc Kỳ trong lòng thầm than thở. Đến bây giờ vẻ mặt của cậu vẫn tĩnh lặng như không hề có ý kiến, nhưng hắn biết lúc này là lúc cậu đang tức giận thật sự.
"Lạc Kỳ là Hoàng của Mặc Liên tộc thì cứ để đệ ấy tự giải quyết, ta không xen vào" Dương Tiễn Lâm lên tiếng khiến xung quanh đều bất ngờ, nhất là Âm Gian Lão Mẫu. Bà tức tốc truyền âm cho hắn liền:
"Tiểu tử, sư phụ khó lắm mới dành được cơ hội lấy lòng Lạc Kỳ cho ngươi, sao ngươi lại từ chối chứ"
"Ngài không hiểu tính Lạc Kỳ, đệ ấy rất tự lập sẽ không để đệ tử đánh thay. Mà nếu đệ tử cưỡng ép làm vậy càng khiến đệ ấy ác cảm với mình hơn" xem ra Dương Tiễn Lâm vẫn rất hiểu Lạc Kỳ.
Dương Tiễn Lâm từ chối, cứ như vậy trận đấu của Lạc Kỳ và Định Thái Hành vẫn diễn ra như củ.
Trên lôi đài rộng lớn, Định Thái Hành cầm trong tay một thanh vạn cân nha bổng thật đáng sợ. Trái ngược với hắn Lạc Kỳ vẫn phiêu diêu với tà áo tím và thanh nhuyễn kiếm, hai hình tượng thật đối lập.
Trận đấu vừa bắt đầu Lạc Kỳ và Định Thái Hành đã áp sát, đôi công nhau. Kiếm của Lạc Kỳ vừa chạm vào nha bổng của hắn, cậu liền cảm nhận được trọng lực của cơ thể mình trở nên thật nặng nề.
Không phải nha bổng quá nặng mà là Định Thế Cổ Tộc chuyên môn tu luyện Trọng Lực Đạo. Định Thái Hành rất nhẹ nhõm cầm thanh nha bổng bởi vì trọng lực quanh hắn bây giờ rất nhẹ, còn Lạc Kỳ thì cực kỳ nặng.
Một bổng đánh văng Lạc Kỳ ra Định Thái Hành cực kỳ vui vẻ cười lớn. Tiếp đó hắn hét lên một tiếng dồn dập tấn công về phía Lạc Kỳ như vũ bão.
"Mặc Liên Lĩnh Vực" Lạc Kỳ tung tay ra, ngàn vạn đó Mặc Liên bắt đầu sinh sôi nảy nở.
"Trọng Lực Lĩnh Vực"
"Ầm...."
Định Thái Hành cũng không đơn giản, hắn dùng Trọng Lực Lĩnh Vực ép cho tất cả Mặc Liên đều nổ tung biến thành một bãi nước. Lợi dụng cơ hội này Định Thái Hành càng lấn tới, hắn đang rất phấn khích vì liên tục ép lui Lạc Kỳ.
Bởi vì quá phấn khích nên hắn không biết chính mình đang dẫn đạp lên bãi nước cho Mặc Liên biến thành.
Đang liên lục bại lui, đột nhiên Lạc Kỳ dừng lại nhếc môi nhìn Định Thái Hành. Hắn không rỏ vì sao Lạc Kỳ cười nhưng bên dưới lại thấy rỏ ràng, hắn đang đứng giữa bãi Mặc Thủy.
Lạc Kỳ không tránh nữa mà đứng đó, bàn tay của cậu bóp lại, trong phút chóc bãi nước liền hóa thành một đóa Mặc Liên cực lớn khóa chặc lấy hắn.
Càng vùng vẫy càng chặc, hắn cảm thấy hoảng loạn khi Lạc Kỳ chầm chậm đi lại.
Không biết làm gì khác ngoài việc tăng thêm trọng lực cho Lạc Kỳ, nhưng hắn lại càng hoảng sợ khi thấy đó chỉ là một cái phân thân. Trọng lực ép nổ phân thân nhưng bây giờ xung quanh lại xuất hiện thêm 36 Lạc Kỳ.
"Ngươi không biết trọng lực càng nhẹ thì nước càng bèn chắc sao?" âm thanh như ma quỷ của Lạc Kỳ truyền đến.
Trong lúc này Định Thái Hành không thể nghĩ gì thêm nữa. Biết trọng lực đã không thể giữ chân Lạc Kỳ, hắn chỉ biết phải nhanh chóng phá hủy đóa Mặc Thủy đáng ghét đang vây khốn hắn đây.
Trọng lực lần nữa thây đổi, nhưng lần này lấy Định Thái Hành làm trung tâm, trọng lực trở nên thật nặng đến mức ép nổ đóa Mặc Liên.
Nhưng chưa kịp vui mừng vì thoát khốn, 36 tôn Lạc Kỳ đã xuyên kiếm qua người hắn. Bởi vì quá nặng nên hắn không thể né được, chỉ còn biết trân trối đứng nhìn Lạc Kỳ từ từ thu lại thành một.
Máu nhiễm đỏ khắp người, Định Thái Hành không ngờ có ngày mình bị người khác xuyên thủng như vậy.
"Lạc Kỳ, ngươi thật độc ác, chết đi" đứng bên dưới Định Khải nhìn Định Thái Hành như vậy liền điên cuồng muốn trả thù.
Nhưng lúc này ngàn mũi thủy tiễn đã xuất hiện, bắm cho Định Khải lủng mấy chục lổ, ép phải lui về sau.
"Định Khải, ngươi khi người quá đáng, nên nhớ đây là Mặc Liên Hoàng Tộc, không phải chổ cho ngươi ra oai" Mặc Hàm đáp lên lôi đài, tu vi Chúa Tể Trung Kỳ ép tới.
Chưa bao giờ người của Mặc Liên Tộc thấy bà đáng sợ như vậy, nhưng như vậy mới là phong phạm của một vị Chúa Tể cần có.
Lúc này bà hút Định Thái Hành lên quăng xuống chổ Định Khải:
"Hắn còn chưa chết, ngươi mau mang hắn cút khỏi đây, nếu không đừng trách bổn tọa không nể mặt"
Liên tiếp bị nhục nhã nhưng Định Khải chỉ có thể chấp nhận, hắn đã từng nhìn vào tình trạng của Mặc Liên Tộc mà quên mất Mặc Hàm là một vị Chúa Tể Trung Kỳ. Cho dù có diệt đi Mặc Liên Tộc nhưng nếu bà vẫn còn thì Định Thiên Quốc sẽ không có ngày được yên.
Nhờ Định Thế Cổ Tộc ư, người khác không biết nhưng hắn biết nó đã xuống dốc, dẫn chứng là việc đệ tử có thứ hạng cao nhất trên Vạn Thế Bảng chỉ là 17.
Một trận chiến qua đi để lại cho mọi người rất nhiều suy nghĩ.
Họ nhìn thấy không chỉ đạo pháp, kiếm pháp, pháp tắc của Lạc Kỳ cao siêu. Mà cậu còn có một thứ khinh khủng hơn, đó là trí tuệ. Liệu có mấy ai vừa tính kế, vừa chiến đấu được như cậu? Ngay từ đầu cậu đã biết phải làm như thế nào, từng bước từng bước dẫn Định Thái Hành vào cái bẫy mình đã giăng sẳn.
Đêm đó, ba vị Chúa Tể Cảnh còn lại của Mặc Liên Tộc đều tuyên thệ quy phục. Lạc Kỳ chính thức được công nhận là Hoàng, chỉ cần cậu đột phá Chúa Tể sẽ tiếp nhận vị trí tộc trưởng.
Gió đêm thổi mang theo một hơi lạnh mang mát, trong vô thức Lạc Kỳ ôm chặc cánh tay mình. Bên cạnh Dương Tiễn Lâm đã cởi áo khoát của mình phủ lên cho cậu. Lạc Kỳ đứng đó không đẩy ra, nhưng Dương Tiễn Lâm cũng không dám làm gì hơn.
"Sư phụ ngươi, ta thấy bà ta có vấn đề" Lạc Kỳ nhìn sóng biển mà hỏi.
Một hồi lâu Dương Tiễn Lâm mới trả lời:
"Đúng vậy, từ lúc ta thi đấu trở về được phong thành Thiếu Sơn Chủ của Táng Linh Sơn thì sư phụ đối với ta rất quan tâm, quan tâm đến cái nhỏ nhặt nhất"
"Có lẻ ta quá đa nghi" Lạc Kỳ thất lý do này rất thuyết phục nhưng cậu vẫn có chút gì đó không tin tưởng.
Hai người nói chuyện một đem, qua hôm sau Dương Tiễn Lâm và Âm Gian Lão Mẫu rời đi. Không bao lâu Lạc Kỳ cũng lặng lẻ biến mất khỏi Mặc Liên Tộc.
CHƯƠNG 152: GẶP LẠI HỒNG THIÊN ĐẾ TÔN.
Ở một nơi nào đó, hôm nay Lạc Kỳ ngồi một mình trong tửu lâu nhìm về phía xa xâm. Đã mấy trăm năm rồi Lạc Kỳ vẫn đơm độc hành tẩu qua khắp các nơi.
Đại lục rộng lớn, khắp nơi đều là chuyện lạ, lần này Lạc Kỳ không chỉ muốn đến nơi mình cần đến mà còn là để rèn luyện đạo tâm của mình.
Uống xong một ly rượu, Lạc Kỳ vốn định đứng lên đi tiếp bổng nhiên từ bàn kế bên truyền đến tiếng nói chuyện:
"Ngươi nghe gì chưa, năm ngày sau Hồng Thiên Hồn Quân sẽ quyết đấu với Ti Kiếp Hồn Quân để trọn ra Tông Chủ của Hồn Lăng Các a"
Vốn Lạc Kỳ không để tâm nhưng khi nghe đến "Hồng Thiên" hai chử này, đột nhiên tim cậu lại nhảy lên một cái.
Đứng lên đi qua phía bàn đó, Lạc Kỳ hữu lể hỏi:
"Xin hỏi, vị Hồng Thiên mà các vị vừa nói có phải là một ông lão râu tóc bạc trắng, luôn mặc y phục trắng không"
"Không phải a, Hồng Thiên Hồn Quân đúng là luôn mặc đồ trắng nhưng không phải ông lão a" một người nhanh miệng nói ra.
Mang theo nghi ngờ Lạc Kỳ tìm đến Hồn Lăng Các cách đó không xa. Bây giờ ở nơi này người đến xem trận đấu đã rất đông đúc. Chờ đợi ở đây hai ngày cuối cùng trên đỉnh Hồn Lăng cũng xuất hiện hai người.
Đúng là có một người đàn ông mặc áo trắng nhưng nhìn qua chỉ cở ba mươi tuổi, đây là Hồng Thiên Hồn Quân. Còn một người thì có vẻ lớn hơn nhìn qua khá âm tàn, chính là Ti Kiếp Hồn Quân.
Cả hai đều tu luyện Hồn Thuật nhưng lại theo hai trường phái hoàn toàn khác nhau. Ti Kiếp thì dùng linh hồn để tạo ra một thế giới âm ti vạn quỷ gào thét, còn Hồng Thiên thì lại đem Hồn Thuật nhập vào kiếm pháp.
Trong Âm Ti Lĩnh Vực của Ti Kiếp chứa vạn vạn oan hồn nhưng chỉ với một kiếm Hồng Thiên đã vạch ra một đường giúp vạn hồn trốn thoát.
Thấy oan hồn mà mình khổ sở tìm kiếm bao nhiêu năm nay bị Hồng Thiên giúp trốn thoát, Ti Kiếp càng điên cuồng mà triển khai Hồn Thuật.
Hắn nuốt lấy tất cả oan hồn vào bụng, khuôn mặt hắn càng trở nên quỷ dị.
Nhưng bên phía đối diện Hồng Thiên chỉ phiêu phiêu mĩm cười, một kiếm đâm ra trên bầu trời liền xuất hiện một thanh cư kiếm giáng xuống đóng Ti Kiếp xuống sâu mấy vạn trượng, oan hồn từ đó nhanh chóng thoát ra ngoài.
Cùng một cảnh giới nhưng Hồng Thiên lại mạnh hơn Ti Kiếp quá nhiều. Cùng là kiếm tu nên Lạc Kỳ nhận ra thanh cư kiếm từ trên trời giáng xuống đó đáng sợ đến cở nào. Nó không phải đạo thuật đơn thuần mà nó chính là Pháp Tắc hóa thành.
Cảnh giới này Lạc Kỳ vẫn chưa chạm tới nhưng cậu biết là do Mặc Hàm lão tổ nói.
Bị đánh lúng xuống như vậy nhưng Ti Kiếp vẫn chưa chết, kéo lấy hơi tàn hắn bò lên nhìn Hồng Thiên hét lớn:
"Hồng Thiên, cho dù ngươi thắng nhưng Hồn Lăng Các quy định Các chủ phải có người kế nhiệm xuất sắc để ổn định cục diện, mà ngươi lại không. Haha, ngươi thắng thì đã sao, ngươi cũng không thể làm Các Chủ a"
Nhìn Ti Kiếp như một con thú điên, Hồng Thiên nghiên đầu nhìn hắn:
"Ai nói ta không có đệ tử"
Lúc này ông lại nhìn thẳng xuống Lạc Kỳ:
"Thủy...không Kỳ nhi, lên đây với sư phụ"
Kỳ nhi! Ông ta gọi Lạc Kỳ, ông ta thật sự là Hồng Thiên Đế Tôn, là sư phụ của Lạc Kỳ a.
"Sư phụ, đệ tử tìm ngươi rất lâu rồi a" mang theo mừng rở trong lòng, Lạc Kỳ lướt qua tất cả mọi người mà bay lên đứng gần Hồng Thiên.
"Đồ nhi ngoan, không làm sư phụ mất mặt a" Hồng Thiên nhìn Lạc Kỳ khen ngợi.
Lúc này mấy tên đệ tử của Ti Kiếp cũng đã đi lên đứng gần hắn:
"Hồng Thiên, quyết đấu lần cuối cùng. Nếu đệ tử ngươi thắng đệ tử ta thì ta chấp nhận buông tha cho ngôi vị Các chủ này"
Nghe Ti Kiếp nói vậy Lạc Kỳ nhìn qua một lượt dàn đệ tử hắn, hai tên Đồng Nguyên Sơ Kỳ, bốn tên Vạn Thế Hậu Kỳ.
"Kỳ nhi, giải quyết bọn chúng" Hồng Thiên nhẹ lên tiếng.
Lạc Kỳ hiểu hai từ "giải quyết" này là có ý gì.
Đúng là sư phụ tiểu nhân thua không dám nhận thì ra đệ tử cũng chỉ có phong phạm như vậy.
Chắc bọn chúng nắm sơ hở của câu nói "đánh bại đệ tử ta" mà không có nói phải lên từng tên, nên cả sáu đều vây công Lạc Kỳ.
Nhìn vẻ mặt gian kế đã thành của Ti Kiếp mà Lạc Kỳ thấy mắc cười.
Sáu tên vây công cùng đánh tới, chỉ thấy Lạc Kỳ tuốt nhẹ thanh kiếm một cái như u quỷ lướt về một chổ khác rồi thu kiếm vào.
Mọi người bên dưới còn không biết chuyện gì, nhưng chỉ có Ti Kiếp hai mắt không dám tin nhìn trừng trừng còn Hồng Thiên thì khuôn miệng cười toe toét.
"Tiểu Kỳ, rất không tệ, thực lực còn hơn những gì sư phụ đoán"
Hồng Thiên vừa nói xong cũng là lúc sáu người, à không là sáu cái xác ngã xuống.
"Á...ngươi phải chết" thấy đệ tử của mình tất cả đều chết chỉ với một kiếm, Ti Kiếp bất ngờ tấn công về phía Lạc Kỳ.
Nhưng khi còn cách Lạc Kỳ một bước chân thì hắn đã bị một thanh kiếm chỉa ngay cổ.
"Sư phụ, đừng giết hắn" Lạc Kỳ quay đầu lên tiếng.
"Đúng ngươi không thể giết ta. Đúng, đệ tử ngươi không tu Hồn Thuật, không thể tính là đệ tử Hồn Lăng Các, trận đấu này không tính" Ti Kiếp điên loạn nói sản.
Bước đến trước mặt Ti Kiếp, Lạc Kỳ nhếc môi cười.
"Ai nói ta không tu luyện Hồn Thuật. Giữ ngươi lại chỉ vì ta tiếc một tên tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ mà thôi" vừa nói xong một trảo Lạc Kỳ chụp vào đầu hắn.
Chẳng bao lâu chỉ thấy toàn thân hắn bị nước bao phủ, hóa thành Thủy Nhân. Các đệ tử của hắn cũng nối gót biến thành Thủy Nhân.
Chính Hồng Thiên còn có chút ngoài ý muốn với môn Mặc Liên Ký Sinh này thì tất cả mọi người đều sợ hãi a.
"Đây là Hồn Thuật gì đáng sợ như vậy chứ, hắn là tà ma a" có kẻ không nhịn được nói ra.
CHƯƠNG 153: VONG MỊ CỐC ĐOẠT ĐAN.
Một đường nghênh ngang đi vào, không có một ai của Hồn Lăng Các dám ngăn cản hai sư đồ của Lạc Kỳ.
Trong phòng riêng Hồng Thiên hòa ái nhìn Lạc Kỳ:
"Có phải con đang muốn hỏi vì sao hình hài của ta ra thế này không?"
Gãi gãi đầu mình, Lạc Kỳ cười thây cho lời chấp nhận.
Từ Tiên Giới đến Vĩnh Hằng Đại Lục ai cũng phải trải qua một lần phạt thân tẩy tủy, vì vậy Hồng Thiên mới từ một ông lão trẻ lại. Huống hồ ông tu luyện rất nhanh, giữ mãi nét thanh xuân cũng là chuyện bình thường.
"Sư phụ, Hồn Lăng Các này thế lực nhỏ hẹp, sao người phải cam tâm ở lại đây?" Lạc Kỳ không hiểu, với thực lực của Hồng Thiên thì muốn đi đến đâu mà không được chứ, với lại theo tính cách của ông thì rất ít khi ở lại một chổ.
"Đúng là Hồn Lăng Các nhỏ bé nhưng sư phụ cần vị trí Các Chủ này để vào được Hồn Tộc"
Nghe ông nói, Lạc Kỳ nhíu mày lại một cái, đây chính là những thứ cậu đang cần. Vì vậy cậu mới hỏi Hồng Thiên cho rỏ ràng.
Thì ra Hồn Tộc sống ở một nơi gọi là Vu Hồn Bình Nguyên, nhưng đó ở đâu lại không ai rỏ.
Ở đó không chỉ có Hồn Tộc mà còn có các đệ tử ngoại môn, cũng chính là những người có thiên phú tu luyện Hồn Thuật xuất sắc được Hồn Tộc mang về bồi dưỡng.
Mà một trong những con đường đến Vu Hồn Bình Nguyên là phải nắm giữ vị trí đứng đầu của một tông môn phụ thuộc Hồn Tộc, như Hồn Lăng Các đây. Còn con đường thứ hai thì phải được một vị lão tổ của Hồn Tộc đề cử hoặc đích thân mang về, nhưng rất nhiều năm rồi các lão tổ của Hồn Tộc lại không xuất hiện.
Ngàn năm nữa chính là lúc người của Hồn Tộc đến, mà lão Các Chủ của Hồn Lăng Các lại vừa mới chết, nên Hồng Thiên và Ti Kiếp mới tranh giành như vậy.
Như vậy, muốn vào nội bộ Hồn Tộc tìm trước hết phải trở thành Các Chủ Hồn Lăng Các. Có lẻ Lạc Kỳ muốn đến đó tìm Hồn Thạch chỉ còn cách này thôi.
Mấy tháng sau Hồng Thiên chính thức nhậm chức Các Chủ Hồn Thiên Các. Với danh phận là Thiếu Các Chủ, Lạc Kỳ cũng rất được quan tâm.
Ngồi xem sơ lượt về nơi này, Lạc Kỳ định ra tương lai cho mình. Dù gì cậu cũng phải ở đây một thời gian dài, không như Hồng Thiên chỉ mượn Hồn Lăng Các làm một bước đệm, còn Lạc Kỳ nếu được cậu sẽ biến nó thành vật trong túi mình, mượn nó khếch trương thế lực.
Nhưng nói thì dể làm mới khó, nơi này không phải Hoàng Hải Thiên có thể so sánh được.
Xuyên Hoa Thiên lấy tam tộc, lục môn dẫn đầu, bên dưới còn có mấy trăm tông môn lớn nhỏ khác nhau. Tam đại gia tộc là Nguyệt Tộc, Hải Đường Tộc và Đào Thọ Tộc, còn lục môn là Kỳ Nhiễu Môn, Vân Thù Môn, Vong Mị Cốc, Đề Thiên Các, La Thanh Tông và Độc Mộc Lâm. Tất cả các thế lực này đều có Chúa Tể Cảnh tọa trấn, mà không chỉ là một vị. Như Hồn Lăng Các, ở đây chỉ tính là nhị lưu tông môn, không đáng nhắc tới.
Nhưng thứ giúp Hồn Lăng Các tồn tại ở đây không chỉ bởi vì có Hồn Tộc đứng phía sau, mà nó còn ở tông môn duy nhất tu luyện về Hồn Thuật.
Bóp trán mệt mõi khép quyển sách lại, Lạc Kỳ đứng lên đi tìm Hồng Thiên. Suy nghĩ nhiều cũng vậy, bây giờ ông ta đang là Các Chủ cũng chưa đến lượt cậu quan tâm, thôi thì giữ sức đi tu luyện tốt hơn.
Hồng Thiên lĩnh ngộ Pháp Tắc rất cao thâm, dù ông nghiên hẳn về Kiếm Đạo và Hồn Đạo nhưng cũng dạy cho Lạc Kỳ rất nhiều thứ. Sẳn có Đế Thủy Tinh, con đường tu luyện của Lạc Kỳ phải nói là có tiến bộ thần tốc.
Tu luyện không biết năm tháng, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau thì Lạc Kỳ mới mở mắt ra, đi xem.
Lúc này trên bầu trời là Hồng Thiên và ba vị Thái Thượng Trưởng Lão tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ đang đối chiến với hai tên Chúa Tể Sơ Kỳ.
Hồng Thiên bởi vì chiến lực mạnh mẻ nên có thể đôi công với một tên Chúa Tể, còn ba vị Thái Thượng thì lại đang bị một tên đè đánh. Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài đỉnh tiêm và phổ thông.
"Hồng Thiên Các Chủ, ngươi phải suy nghĩ cho kỷ, Vương Hồn Đan không phải là thứ các ngươi có thể nhúng chàm" một nữ nhân yêu mị đang đối chiến với Hồng Thiên nói ra.
"Hừ, Vong Mị Cốc các ngươi thật vô sỉ, đường đường là lục đại tông môn lại đi giành đan dược với một nhị lưu tông môn" Hồng Thiên một kiếm đánh văng ả ta ra, mở miệng khinh thường.
Ở Xuyên Hoa Thiên này thì có ba nhà đang tu luyện tinh thần lực, nhưng Hải Đường Tộc và Kỳ Nhiễu Môn thì thực lực cao siêu, khinh thường phải chiếm đoạt đan dược của người khác. Riêng Vong Mị Cốc nhiều năm nay đã xuống dốc, trong tông chỉ còn hai tên Chúa Tể Cảnh, nếu không đản sinh thêm một vị nữa thì sẽ bị đá ra khỏi lục đại tông môn.
Nên khi nghe tin Hồng Thiên đoạt được một viên Vương Hồn Đan thì bọn chúng liền muốn chiếm lấy.
Vương Hồn Đan chỉ có Hồn Tộc luyện chế được, bên ngoài lưu hành rất ít.
Bên này Lạc Kỳ đứng nhìn tình thế có vẻ không khả quan, liền truyền âm cho một người.
"Kim Cốt, muốn ra ngoài không?"
"Đừng mơ ta sẽ giúp ngươi, ta muốn thấy tất cả những người xung quanh ngươi phải chết hết, haha" tiếng Kim Cốt vọng vào tai Lạc Kỳ một cách vui vẻ và biến thái.
"Hồn Lăng Các đối với ta chẳng là gì, nhưng mà sư phụ ta tu luyện Hồn Thuật sẽ rất có hứng thú với ngươi a" Lạc Kỳ không quan tâm trả lời.
"Ngươi đành lòng đưa một Chúa Tể Cảnh ra ngoài sao?"
"Nếu đã không sử dụng được thì giữ bên mình cũng không có ích lợi" giọng Lạc Kỳ trầm xuống đầy sát khí.
Kim Cốt bây giờ đã im bật, Hồn Thuật rất đáng sợ, với tình trạng hiện giờ của hắn e là phải chịu thiệt nếu lọt vào tay Hồng Thiên a.
CHƯƠNG 154: DIỆT VONG MỊ CỐC.
Cảm nhận được biến hóa trong suy nghĩ của Kim Cốt, Lạc Kỳ trong lòng cười thầm một cái, nói:
"Ta chẳng qua muốn để ngươi làm việc cho ta, sau này sẽ trực tiếp quản lý một thế lực nào đó. Nhưng ngươi lại không muốn, như vậy cũng đừng trách ta"
Vừa dụ dổ, vừa cương quyết Lạc Kỳ đánh vào tính hâm mê quyền thế của hắn.
"Ngươi đừng tưởng nói vậy ta sẽ tin được ngươi, thành lập thế lực ngươi nói nghe rất dể dàng, hừ" Kim Cốt hừ lạnh.
"Ta có Mặc Liên Hoàng Tộc, Long Tộc, Lạc Thương Liên Minh, sau này còn sẽ là Hồn Tộc. Ngươi nghĩ sẽ rất khó sao?" Lạc Kỳ cười như không hỏi lại.
Lần nữa im lặng, Kim Cốt đang tính toán nặng nhẹ. Lâu sau hắn nói lên tiếng:
"Ngươi thả ta ra trước rồi nói chuyện tiếp"
"Không có thành ý" Lạc Kỳ tỏ ra nóng giận thu hắn vào.
Mặc Thủy Hóa Nguyên Hồ là ngày đó Mặc Hàm đưa cho Lạc Kỳ để cậu bảo vệ mình. Kim Cốt bên trong đã chịu nhìu đau khổ nên cũng bớt háo thắng và ngạo mạng rất nhiều.
"Khoan, khoan, để ta suy nghĩ thêm" nghe Lạc Kỳ tức giận, Kim Cốt có chút sợ hãi. Hắn sợ ở trong Mặc Thủy Khóa Nguyên Hồ a, ngâm trong đây xương cốt hắn muốn mục luôn rồi.
"Giao ra Thần Hồn, ta sẽ thả ngươi ra" Lạc Kỳ không có cho hắn lựa chọn nào nữa.
Trên bầu trời đại chiến vẫn tiếp diễn, càng đánh càng hân, Hồng Thiên đã chiếm thế thượng phong. Nữ tử Chúa Tể Cảnh càng lúc càng sợ hãi, Hồng Thiên mới Đồng Nguyên Hậu Kỳ mà đã đáng sợ như vậy, lên Chúa Tể còn đáng sợ cở nào. Nghĩ đến đây ả ta càng nổi sát khí, giết người trừ hậu hoạn.
Bên phía khác ba vị Thái Thượng của Hồn Lăng Các lại đang bị một thanh niên đè đánh. Cùng chủ tu tinh thần lực, cả ba đều bị áp chế.
Bổng nhiên một luồng nguyên lực mạnh mẻ trào tới, tên thanh niên chỉ thấy một tên nam nhân điên cuồng đánh tới phía mình.
Hắn còn đang bất ngờ thì Kim Cốt đã tung ra sát chiêu. Uất hận bao năm nay, hắn quyết định lấy tên này để xả hết.
"Hũ Thực Mị Ảnh" tên thanh niên tung ra đạo pháp mạnh nhất để cản Kim Cốt, nhưng hắn đã sai lầm.
Kim Cốt không hề có định nghĩa về cái đẹp, hắn chỉ biết giết chóc và ham mê quyền lực. Cái "mị" của tên kia càng làm hắn điên hơn.
"Hắc Ám Ma Đao, chết cho ta" Kim Cốt xả năm đao về phía hắn, cũng thành công bức hắn lui về sau.
"Ở đâu ra tên điên này chứ" tên thanh niên câm ghét nhìn Kim Cốt.
May mắn cho ba vị Thái Thượng thương tích đầy mình nhưng một mạng vẫn còn giữ được.
Lúc này chợt thấy Hồng Thiên hai tay chấp lại, một thanh Pháp Tắc Cự Kiếm nhanh chóng xuất hiện giáng xuống.
Lần thứ hai nhìn thấy nó, nó đã đáng sợ hơn lần trước rất nhiều.
Cô gái muốn hóa thành một làn khói né đi nhưng một bên Hồng Thiên đã nắm được đường lui của ả, một kiếm khóa chặc cô ta không thể né.
"Á..." một tiếng đau đớn hét lên, chỉ thấy cô ta bị Pháp Tắc Cự Kiếm đâm xuyên qua. Không như Ti Kiếp bị đánh lúng xuống đất, cô ta vẫn đứng đó nhưng trong một giây thân thể đã nổ tung.
"Không, Mị Mi" nhìn cô ta chết, tên thanh niên hét lớn một tiếng kêu.
"Đánh với ta mà dám phân tâm. Ma Đao Vô Lượng, trảm" nắm cơ hội này Kim Cốt chém đứt đôi cơ thể hắn. Như vậy hai tên Chúa Tể Cảnh đã chết khiến biết bao người thổn thức.
Đột nhiên trên trời Thiên Kiếp đã kéo đến, trong Thiên Kiếp Hồng Thiên đang dũng mãnh độ nó.
Thiên Kiếp này không chỉ bình thường lôi kiếp mà nó còn ẩn chứa Đại Đạo Pháp Tắc. Độ lôi khiếp đã khó, thêm Pháp Tắc lại càng khó đối phó.
Nhưng đối với Hồng Thiên thì quá dể dàng, dù sao ông lĩnh ngộ pháp tắc cũng hơn người bình thường rất nhiều.
Chín ngày trôi qua, Thiên Kiếp tán đi, Hồng Thiên vẫn lành lặn đứng đó dù quần áo có chổ đã bị rách ra.
"Chúc mừng Hồng Thiên Hồn Vương đột phá thành công" không biết ai bắt đầu, tiếng chúc mừng đã nhanh chóng truyền ra khắp nơi.
Tiệc chúc mừng là ở ba tháng sau, còn bây giờ Lạc Kỳ, Kim Cốt đang ngồi trước mặt Hồng Thiên.
Ông bắn một thanh tiểu kiếm vào linh hồn của Kim Cốt, nó mạnh mẻ đến mức hắn không thể kháng cự.
"Đây là Thánh Kiếm Trảm Hồn, nó sẽ chém tan Linh Hồn của hắn, nếu hắn có ý đồ phản bội con" Hồng Thiên lành lạnh nói, như một lời đe dọa cho Kim Cốt nghe.
Không lâu sau Lạc Kỳ lại bế quan tu luyện Thánh Kiếm Trảm Hồn Quyết, còn Hồng Thiên dẫn theo Kim Cốt đi đoạt Vong Mị Cốc. Tuy nói chén canh này không thể ăn trọn, nhưng Hồn Lăng Các chiếm được rất nhiều lợi.
Qua sự kiện này Vong Mị Cốc bị xóa xổ, nhưng Hồn Lăng muốn chen chân vào lục đại tông phái vẫn thiếu một chút. Tiếc là ba vị Thái Thượng đều không có tiềm lực đột phá Chúa Tể Cảnh.
Thời gian này Lạc Kỳ tuy ít xuất hiện nhưng lại để Kim Cốt làm không ít việc. Đầu tiên là đi lập một tổ chức tình báo, sau đó một tổ chức sát thủ. Về mặt sáng, thì cậu nhờ Hồng Thiên giúp chiêu thu nhiều tông môn phụ thuộc.
Hồng Thiên biết không bao lâu nữa mình phải đi nên trong khoảng thời gian này rất tích cực giúp Lạc Kỳ.
Rồi thời hạn Hồn Tộc đến cũng tới, Hồng Thiên một thân bạch bào rời khỏi Hồn Lăng Các giao nó lại cho Lạc Kỳ.
Lúc này các tông môn phụ thuộc đều có ý đồ trở mặt, thì Lạc Kỳ lại quyết tuyệt tự thân xuất binh diệt một cái tông môn, lấy đó làm gương. Không ai nghĩ Kim Cốt lại nghe lời Lạc Kỳ như vậy, nên thấy vậy mọi người đều không dám làm phản nữa.
CHƯƠNG 155:KIM Ô RƠI VÀO LƯỚI TÌNH.
Tình hình đã ổn định lại, mọi công việc của Hồn Lăng Các Lạc Kỳ đều giao cho mấy vị Trưởng Lão xử lý, còn cậu thì tiếp tục bế quan.
Nắm Vương Hồn Đan trong tay, Lạc Kỳ kiểm tra nó một hồi mới đem nó nuốt xuống. Viên đan dược này là Hồng Thiên trước khi đi đã cho cậu, thì ra ông ta có đến hai viên chứ không phải chỉ một viên như lời đồn.
Dù là vật của Hồn Thiên cho nhưng Lạc Kỳ vẫn phải kiểm tra cẩn thận, từ lâu cậu đã quên đi cảm giác tin tưởng một người trọn vẹn là như thế nào rồi.
Vương Hồn Đan đúng là vật không tầm thường, trải qua phục dụng đã giúp cho tinh thần lực của cậu tăng trưởng thêm rất nhiều. Nếu cậu theo đường Hồn Tu thì chắc bây giờ đã đột phá đến Đồng Nguyên Hậu Kỳ.
Bên ngoài lúc này Kim Cốt đang tiến hành một cuộc ám sát quy mô lớn.
Xảo Lang Tổ Chức là tổ chức mà Lạc Kỳ kêu Kim Cốt thành lập, gồm hai bộ phận: tình báo và sát thủ đoàn.
Dường như Kim Cốt rất thích việc ám sát, trong tay hắn đã có rất nhiều gia tộc và tông môn sụp đổ. Chỉ cần có tiền thì Xảo Lang Sát Thủ sẽ giúp ngươi tội nguyện. Tuy chưa ám sát các đại tông, đại tộc nhưng Xảo Lang Sát Thủ đã khiến bọn họ chú ý.
Nhiều năm trước La Thanh Môn đã diệt đi một gia tộc họ Lại, nhưng lại để thiếu tộc trưởng của Lại gia trốn thoát. Tên này đã gia nhập Xảo Lang Sát Thủ, hắn còn kéo thêm nhiều người là địch thủ của các đại tông, đại môn.
Sau nhiều lần ám sát nhỏ lẻ giết đi hai tên Chúa Tể Cảnh của La Thanh Môn, bây giờ Kim Cốt muốn chơi một vụ thật lớn, diệt luôn La Thanh Môn.
Lạc Kỳ cũng biết việc này nhưng cậu không ngăn cản, thông qua ám sát thực lực của rất nhiều tông môn bị suy giảm, đó là điều cậu mong muốn.
Một đêm của vài tháng sau, Kim Cốt như ma quỷ không tiếng động đi vào phòng Lạc Kỳ.
"Đây là tất cả tài nguyên của La Thanh Môn" Kim Cốt đưa một chiếc nhẫn cho Lạc Kỳ, như vậy La Thanh Môn đã bị diệt.
Lựa chọn vài thứ cần thiết, tốt nhất lấy đi, số còn lại Lạc Kỳ đều đưa lại cho Kim Cốt.
"Còn có việc gì sao?" thấy Kim Cốt mãi không rời đi, Lạc Kỳ mới hỏi.
Chằng chừ một chút, Kim Cốt mới nói ra.
"Ta muốn viên Quang Minh Thần Thạch và Kim Ô Lộc Đỉnh"
"Tại sao?" Lạc Kỳ không nhìn hắn, chỉ mang hai thứ đó nắm trong tay.
"Ta...ta, ta muốn luyện hóa chúng để nâng cao tu vi" Kim Cốt vừa nói xong thì đầu của hắn đã đau đớn như bị xé toạt ra.
"Kim Cốt à, ngươi tự tin vào trí thông minh của mình hay là coi ta là kẻ ngu ngốc. Hai thứ mang Quang Pháp Tắc này ngươi dùng không sợ nổ chết sao?" Lạc Kỳ nhếc miệng cười, như vào mắt Kim Cốt lại như một án tử cho hắn.
Biết là tâm cơ của mình đã bị phát hiện, nên hắn đành cầu xin nói thật.
"Trong Xảo Lang Sát Thủ có một người cần nó, để đột phá Chúa Tể Cảnh"
"Từ bao giờ ngươi biết quan tâm đến người khác rồi?" Lạc Kỳ xì mũi khinh thường.
"Là hắn đã cứu ta một mạng nên ta muốn hoàn trả, chỉ có vậy"
Nghe Kim Cốt nói, những ngón tay của Lạc Kỳ bắt đầu lây động. Cậu nhìn hắn một chút mới miễn cưỡng đưa hai thứ đó ra.
"Nếu hắn phản bội, ngươi sẽ phải trả giá" Lạc Kỳ đe dọa một tiếng.
Nhìn Kim Cốt rời đi Lạc Kỳ mới nhíu mày lại. Liệu Kim Cốt sẽ còn giữ được tính sát phạt, máu tanh như xưa nữa không?
Trong khi đó, ở một nơi khác có một thanh niên xinh đẹp đang lo lắng đi tới, đi lui. Thấy Kim Cốt đi vào hắn liền nhanh chân chạy tới ôm cánh tay hắn:
"Kim ca ca, hắn không làm gì huynh chứ" vừa nói hắn liền lau đi những giọt mồ hôi trên trán Kim Cốt.
"Kim ca, hắn đã làm gì huynh. Ta không cần đột phá Chúa Tể nữa, chỉ cần ở bên huynh thôi"
"Ta không sao, Quang nhi đừng lo lắng, ta lấy được Quang Minh Thần Thạch và Kim Ô Lộc Đỉnh rồi đây"
Nếu có ai ở đây sẽ không tin một Kim Cốt điên loạn thường ngày lại có lúc nhu tình như vậy.
"Nhưng mà Quang nhi à, ta biết tính Lạc Kỳ, hắn sẽ không cho ai không thứ gì. Ta đoán, hắn sẽ dùng Khống Hồn Thuật khống chế đệ đó" Kim Cốt nhìn hai thứ lo lắng nói.
Lúc này Quang nhi vuốt mặt Kim Cốt, ánh mắt hạnh phúc:
"Không sao, hắn muốn làm gì cũng được miễn ta ở bên huynh là ta đã mãn nguyện rồi" nói rồi cả hai đều trao nhau một nụ hôn nồng ấm.
Quang nhi, hắn không phải Nhân Tộc mà là Yêu Tộc, bản thể Quang Hỏa Thánh Hoa. Quang Hỏa Thánh Hoa cực hạn là Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nếu muốn đột phá Chúa Tể thì huyết mạch phải phản tổ trở thành Quang Hỏa Thần Hoa.
Lúc trước vì biết La Thanh Môn có Quang Minh Thần Thạch và Kim Ô Lộc Đỉnh nên Kim Cốt mới tiên chóng liền mạng diệt nó như vậy.
Huống chi Quang nhi hắn lại là một luyện đan sư, Kim Ô Lộc Đỉnh là đan đỉnh hắn ao ước từ trước đến nay.
Qua một đêm lăn lộn mà không hề mệt mõi, qua ngày hôm sau Quang nhi liền đi hấp thu Thần Thạch và luyện hóa Lộc Đỉnh.
Đột phá Chúa Tể không phải chuyện ngày một, ngày hai, trong thời gian đó Kim Cốt luôn túc trực bên Quang nhi sợ hắn có chuyện ngoài ý muốn.
Lạc Kỳ cũng không rãnh rổi, pháp tắc của cậu đã tăng lên rất nhiều, gần chạm đến cảnh giới Pháp Tắc Hóa Hình. Nhưng mà Lạc Kỳ lại đang phân vân không biết sẽ lựa chọn như thế nào, Kiếm Hình sắc bén, Liên Hình công thủ đều tốt.
Để tiện tu luyện, Lạc Kỳ đi đến một nơi gọi là Thâm Thẩm Hồ. Nó là một cái hồ lớn, không thấy đáy và có một màu xanh biếc.
Ở đây tu luyện mấy trăm năm, cuối cùng Lạc Kỳ cũng chạm tới cảnh giới đó, nhưng ngay lúc cậu hóa hình pháp tắc thì một sự kiện đã xảy ra.
CHƯƠNG 156: PHÁP TẮC HÓA HÌNH.
Ngay lúc định câu thông pháp tắc thì đột nhiên trong linh hồn của Lạc Kỳ truyền đến sự ba động mạnh mẻ.
"Cái này, chẳng lẻ hóa thân gặp chuyện không may sao?" lo lắng nhưng không thể làm gì hơn, Lạc Kỳ chỉ có thể hy vọng.
Trong khi đó ở Lan Hải Vực, trước cửa Thủy Liên Tộc đang xảy ra một cuộc đại chiến. Lâu lắm rồi không ai dám xâm phạm Thủy Liên Tộc như vậy, nhưng mà không nay một đầu Nguyên Thủy Tinh Linh lại cưởng ép xông vào.
Nguyên Thủy Tinh Linh là đẳng cấp cao hơn Thủy Tinh Linh, không như Thủy Tinh Linh sinh ra theo tộc quần mà nó chỉ sinh ra ở nơi Nguyên khí và Thủy pháp tắc hoàn mỹ dung hòa và chỉ sinh ra một con duy nhất. Bởi vì điều này mà từ khi sinh ra nó đã có thể vận dụng pháp tắc mạnh mẻ, vượt xa người thường.
Lần này nó đến đây là để trả thù, nó muốn trả thù cho Thủy Tinh Linh và thực hiện mưu đồ bá chủ.
Người ta thường nói Tinh Linh đơn thuần nhất là Thủy Tinh Linh, nhưng mà bây giờ xem ra đó chỉ là ngụy trang mà thôi.
Đứng bên phía đối diện, hóa thân Lạc Kỳ lạnh nhạt biến mặt biển thành Mặc Liên ngăn Nguyên Thủy Tinh Linh xâm nhập vào biển.
Nhưng mà Tinh Linh cũng khônh đơn giản, nó vận dụng pháp tắc khiến mặt biển lây động.
"Bang...." Mặc Liên vở ra, sóng biển như một đầu cuồng xà đánh tới.
"Thủy Liên Xiêm Y" hóa thân Lạc Kỳ lướt tới, thân thể cậu ngay tức khắc được phủ lên một bộ xiêm y lộng lẩy. Nhìn đơn giản nhưng nó là một khiện Đạo Bào phòng ngự cực mạnh.
Hai tay tách ra một thanh kiếm liền xuất hiện trong tay.
"Vạn Liên Trảm"
"Rầm..." sóng biển bị tách đôi ra, hóa thân Lạc Kỳ bóp tay lại, sóng biển nhanh chóng hóa thành Mặc Liên đánh tới Nguyên Thủy Tinh Linh.
Nhìn vạn đóa Mặc Liên đánh tới nhưng Tinh Linh không hề nao núng, trong tay nó xuất hiện một thanh cung thật đẹp.
Không cần mũi tên, nhưng khi bắn ra thì vạn mũi thủy tiễn đã theo pháp tắc xuất hiện. Thì ra nó cũng đã đến cảnh giới Pháp Tắc Hóa Hình, cung tên đó chính là minh chứng.
Cắn răng một cái huy động toàn bộ lực lượng ngăn cản, nhưng đạo pháp bình thường sao sánh bằng pháp tắc.
Nhìn hóa thân Lạc Kỳ chật vật phòng ngự, Tinh Linh nở một nụ cười chết chóc ngưng tụ ra một mũi tên thật lớn.
Người của Thủy Liên Tộc đều lo lắng nhưng thiên địa đã bị Thủy pháp tắc khóa lại, bọn họ đều không đ cứu giúp được.
Biết mình có thể chết tại đây, hóa thân Lạc Kỳ cắn răng, miễn cưỡng câu thông Thủy Pháp Tắc trên cao.
Vốn chưa đến cảnh giới Pháp Tắc Hóa Hình nhưng bây giờ hóa thân Lạc Kỳ chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Ở xa xôi kia, Lạc Kỳ nhận ra tia hy vọng sinh tồn của hóa thân nên đã cưỡng ép dùng Đế Thủy Tinh giúp nó.
"Haha, miễn cưỡng hóa hình Pháp Tắc, ngươi đúng là không biết chử chết như thế nào" Nguyên Thủy Tinh Linh cười lớn, mũi tên khóa ngay hóa thân Lạc Kỳ chuẩn bị bắn.
Bổng nhiên hắn cảm nhận được một nguồn nguyên lực đánh tới, quay lại đã thấy một con Cá Kiếm không biết làm cách nào vào được, đang đâm tới hắn.
"Hừ" tay nhỏ xuất ra, Nguyên Thủy đánh cho Cá Kiếm văng ra xa, sống chết không rỏ.
Nhưng bao nhiêu đó là đủ để nghịch chuyển tình thế. Hai mắt của hóa thân Lạc Kỳ sáng lên, mặt biển ầm ấm sóng đánh, một đóa Thủy Liên xinh đẹp bất ngờ thôn phệ lấy Nguyên Thủy Tinh Linh.
Thủy Liên thôn phệ lấy Tinh Linh xong, hóa thân Lạc Kỳ liền ngã xuống, ẩn ẩn hiện hiện muốn trở lại nguyên hình. Nhưng tầm mắt nó lại đang nhìn con Cá Kiếm đang thôi thóp ngoài xa.
Đóa Thủy Liên lây động mãnh liệt, muốn vở ra. Đột nhiên từ trên cao một nguồn lực lượng mạnh mẻ gián xuống áp chế Nguyên Thủy Tinh Linh bên trong, khiến nó gào thét đau đớn.
Tiếng gào thép bổng nhiên im bật, bên đây hóa thân Lạc Kỳ nguyên lực cũng từ từ tăng lên.
"Ầm...." nó đã đột phá Đồng Nguyên Trung Kỳ.
Ngước nhìn bầu trời xa xâm, hóa thân Lạc Kỳ trong lòng phức tạp.
"Thì ra là như vậy" cùng một lúc cả Lạc Kỳ và hóa thân Lạc Kỳ đều mở miệng nói.
Hóa thân Lạc Kỳ nói câu này là vì đã nắm giữ hoàn chỉnh Pháp Tắc Hóa Hình. Còn Lạc Kỳ đã biết mình phải chọn Hình gì cho Pháp Tắc.
Pháp Tắc thôi động, mãnh liệt ngưng tụ, một hư ảnh nhuyễn kiếm từ từ hiện ra. Không như Hồng Thiên một cự kiếm tuyệt sát vạn người, thanh nhuyễn kiếm này nhìn rất mõng manh.
"Phụ Thể Kiếm Hồn, chính là ngươi" Lạc Kỳ xuất kiếm ra, dung nhập Kiếm Hồn Pháp Tắc vào, trong phút chóc thanh kiếm phản phất như biến thành một thanh thần binh, có thể hủy thiên liệt địa.
Mĩm cười thu kiếm vào, Lạc Kỳ liền biến mất, trở về Hồn Lăng Các, cậu không thể lạc hậu hơn hóa thân được.
Lúc cậu về tới Hồn Lăng Các thì ở phía khác, Quang nhi cũng đã đột phá bình cảnh, độ kiếp trở thành một tên Chúa Tể Cảnh chân chính.
"Kim ca, dẫn đệ đi gặp Lạc Kỳ" Quang nhi nhìn Kim Cốt mĩm cười.
Hắn đã có quyết định, quyết định này theo hắn là đúng và thây đổi được cuộc đời mình với Kim Cốt.
CHƯƠNG 157: ĐẾN VU HỒN BÌNH NGUYÊN.
Quang nhi không nghĩ đến mình đã là một vị Chúa Tể cao cao mà khi ngồi trước Lạc Kỳ lại có cảm giác sợ hãi như vậy.
"Quang Hỏa Thần Hoa, luyện đan sư. Hôm nay ngươi đến gặp ta có việc gì?" xoay xoay ly trà, Lạc Kỳ không nhìn hắn.
Kim Cốt biết không thể giấu được Lạc Kỳ bất cứ chuyện gì, nhưng khi nghe cậu nói câu này hắn lại chịu một áp lực cưc lớn. Quang nhi là luyện đan sư, vốn dỉ hắn phải đi báo cho Lạc Kỳ biết mới phải, nhưng hắn không làm vậy. Bởi vì hắn sợ, hắn sợ Quang nhi bị tổn thương, sợ sẽ bị Lạc Kỳ khống chế mà làm việc cho cậu.
Hôm nay nhìn Lạc Kỳ, hắn cảm nhận được Lạc Kỳ nguy hiểm hơn nữa, như một thanh sát kiếm tùy thời đều xuất vỏ.
Cảm nhận bàn tay Kim Cốt run lên, Quang nhi siết chặc nó ý kêu hắn an tâm.
"Lạc Các Chủ, ta đến đây để hiệu chung" Quang nhi trấn định nhìn Lạc Kỳ nói ra.
"Hiệu chung? Ngươi hiệu chung với ai? Bây giờ không phải rất tốt sao?" Lạc Kỳ hỏi liền mấy câu.
"Không phải, ngày xưa ta làm việc trong Xảo Lang Sát Thủ Đoàn, ta chỉ biết Kim Cốt. Nhưng hôm nay ta đích thân đến để hiệu chung với người, ta chỉ nghe lệnh người"
Nghe Quang nhi nói, Lạc Kỳ rất hứng thú mà nhìn hắn. Hắn nói rất rỏ ràng, rành mạch, cũng nói vào trọng tâm.
"Tại sao trước đó không đến mà bây giờ lại đến?" Lạc Kỳ hỏi tiếp.
"Vì ta muốn được công khai ở bên Kim ca" Quang nhi nói nhanh không suy nghĩ.
Liếc nhìn Kim Cốt một cái, Lạc Kỳ uống xong ly trà mới đứng dậy.
"Tốt, ta thành toàn cho các ngươi. Nhưng trước hết ngươi phải hoàn thành một việc đã"
Ở Thủy Liên Tộc, lúc này hóa thân Lạc Kỳ đang ngồi bên một thanh niên tóc đỏ, thân thể chỉ toàn vẩy cá.
Cậu là đang sử dụng Phật Liên Tịnh Thế cứu chửa cho tên này.
"Ngư Kiếm Chung Dương, sao ngươi lại làm vậy?" hóa thân Lạc Kỳ hỏi.
Ngày đó, khi nguy hiểm cận kề không ai giúp cậu dù là đám người Thủy Liên Tộc, nhưng một người ngoài lại xả thân vì cậu. Tấm chân tình này khiến cậu cảm động không thôi.
"Ta yêu...đệ, yêu đệ ngay từ giây phút đầu ta gặp đệ" Ngư Kiếm Chung Dương yếu ớt nói.
Hắn thổ lộ bằng cả trái tim nhưng không hề biết từng chử như đang đâm vào tim cậu.
Hóa thân Lạc Kỳ nhấm mắt lại, khuôn mặt đắng chát. Đúng, cậu chỉ là kẻ thây thế, người hắn yêu chính là Lạc Kỳ kia.
"Đệ sao vậy, ta nói gì sai sao" Ngư Kiếm Chung Dương thấy vậy liền lo lắng hỏi.
Gạt tay hắn qua, hóa thân Lạc Kỳ đứng dậy:
"Ngươi nghĩ ngơi đi, ta ra ngoài"
Nhìn thân ảnh khuất sau cánh cửa, kẻ nằm trong phòng vẫn không hiểu vì sao.
Không lâu sau, nơi Xuyên Hoa Thiên lại xuất hiện một Vạn Đan Lâu chuyên cung cấp đan dược. Đan dược ở đây rẻ hơn những nơi khác rất nhiều mà lại có nhiều chủng loại.
Ngày đó Lạc Kỳ chỉ giao cho Quang nhi nhiệm vụ là thành lập một Đan Hội. Nhưng không ngờ nhanh như vậy hắn đã làm được.
Một Chúa Tể Cảnh Đan Sư đúng là lực hiệu triệu thật lớn. Nhưng đó còn chưa đủ, thứ Lạc Kỳ muốn là nó phải chi phối cả Thiên này.
Ở Hồn Lăng Các đã nhiều năm, Lạc Kỳ tính toán rời đi một thời gian thì lúc này Hồn Tộc lại có người đến.
Kẻ này nói là mang ý chỉ của Hồng Thiên Lão Tổ tiếp dẫn cậu đi đến Vu Hồn Bình Nguyên. Như vậy, cuối cùng thứ cậu chờ đợi cũng đã đến, Hồng Thiên đã chiếm được một vị trí trong Hồn Tộc.
Gấp gáp trao lại ngôi vị Các Chủ cho một vị Thái Thượng Trưởng Lão, phân phó Kim Cốt một số việc nữa thì Lạc Kỳ đã cùng tên Hồn Tộc rời đi.
Trên đường đi tên đó cứ thỉnh thoảng lại quan sát Lạc Kỳ, như muốn tìm ra điều đặc biệt ở cậu.
Hồng Thiên Lão Tổ chỉ là một ngoại nhân, nhưng lấy chiến lực siêu quần chiếm một ghế Lão Tổ, thì đệ tử của ông chắc cũng không kém.
Nếu hắn không lên tiếng thì Lạc Kỳ cũng im lặng. Xuyên qua rất nhiều Truyền Tống ngầm, Lạc Kỳ cũng đã đến Vu Hồn Bình Nguyên.
"Nơi này, thật...quái đãng" từ giây phút đặt chân đến đây Lạc Kỳ đã không thích nơi này, nó mang đến cho cậu một cảm giác xa lạ và nguy hiểm.
"Đừng đi loạn hãy theo ta" tên dẫn đường nhắc nhở.
Đi qua một con đường chỉ có cỏ úa, thật lâu sau Lạc Kỳ mới thấy được một thành bảo.
"Đây là Thập Lục Thành, cũng là nơi ở của Hồng Thiên Lão Tổ. Ngươi đã đến nơi, ta xin cáo từ"
Bỏ lại một mình Lạc Kỳ, hắn biến mất. Ở đây Lạc Kỳ nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh mà từ từ đi vào.
Trong thành người qua kẻ lại tấp nập, thấy Lạc Kỳ liền xâm xôi đứng xem lại. Bổng nhiên có mấy kẻ đứng sau lưng cậu lên tiếng:
"Người mới hả, biết quy định nơi này chưa, mau giao ra 5000 viên Nguyên Thạch"
Vừa đến đã bị ma củ ăn hiếp ma mới, nhưng đúng là cậu không biết quy định ở đây thật, không biết nó có cấm động thủ trong thành không.
"Mấy vị đại ca, trong thành cấm động thủ a" Lạc Kỳ lui về sau né tránh.
"Haha, các ngươi xem hắn có phải bị điên không. Ở Vu Hồn Bình Nguyên này mà cấm động thủ"
Tên thủ lĩnh cười lớn, đám đàn em của hắn phía sau cũng cười theo.
"Vậy là động thủ được?" Lạc Kỳ hỏi lại.
"Im miệng, đưa 5000 viên Nguyên Thạch đây, không ngươi làm bổn đại gia tốn nước bọt phải tăng thêm 1000 viên"
Hắn nói xong liền chụp tới, nhưng chỉ một cái chóp mắt hắn đã ôm cánh tay đứt đoạn gào thét.
"Sao, còn muốn lấy Nguyên Thạch nữa không?" đi chầm chậm lại, mõi bước Lạc Kỳ đi đều khiến đám người đó sợ hãi lui về sau.
"Không, không lấy nữa, không lấy nữa" tên thủ lĩnh dù sợ hãi và đau đớn nhưng cũng cố nở một nụ cười lấy lòng.
"Ngươi không lấy, nhưng mà ta lấy" Lạc Kỳ tà mị cười.
CHƯƠNG 158: SƠ NHẬP.
Cầm mấy chiếc nhẫn trử vật trong tay, Lạc Kỳ vui vẻ dạo bước tiếp. Đúng là không gì mau giàu bằng ăn cướp, à không phải là "mượn không bao giờ trả lại", cứ như vậy cậu đã có thêm một mớ của cải.
Trong lúc vui vẻ này cậu không hề biết có người ngồi trên lầu cao đã đặt ly rượi xuống và biến mất.
Không quá khó để tìm đến Phủ Thành Chủ, cũng là nơi ở của Hồng Thiên. Có lẻ ông đã biết cậu đến nên đã đích thân dẫn cậu vào.
Đi theo Hồng Thiên mà Lạc Kỳ luôn cảm nhận được những ánh mắt ghen tỵ, phẩn nộ, ao ước đang nhìn mình không rời
Tuy không phải là Thiếu Thành Chủ nhưng chỉ với thân phận đệ tử của Hồng Thiên Lão Tổ thôi, Lạc Kỳ đã là nhân vật chạm bỏng tay ở đây.
"Giữa đường giết ra một tên Lạc Kỳ thật đáng chết" trong khi Lạc Kỳ đang tham quan nơi này thì ở một nơi khác có một đám năm người nam lẫn nữ đang ngồi với nhau.
"Lang Nha ngươi cẩn thận cái miệng của mình đi, câu nào nên nói, câu nào không nên ngươi phải hiểu chứ" một cô gái cột tóc nhõng liếc tên mới chửi xong.
"Nhưng Lang Nha nói đúng, nếu tên Lạc Kỳ này biến mất thì chúng ta sẽ có cơ hội trở thành đệ tử của Hồng Thiên Lão Tổ a" một nam nhân ngồi nhàn nhã chợt lên tiếng.
"Biến mất, đúng vậy là biến mất..." Lang Nha hai mắt đỏ lừ lừ chép miệng nói như tự nhủ với lòng mình vậy.
Tham quan một vòng Lạc Kỳ cũng sơ bộ hiểu rỏ nơi này.
Vu Hồn Bình Nguyên giống như là một quốc gia vậy, có một tòa Chủ Thành cũng là nơi ở của Hồn Tộc Tộc Trưởng và 16 tòa thành nhỏ hơn do 16 vị Lão Tổ tọa chấn. Ngoài ra xung quanh là các Trấn và Thôn.
Trong Hồn Tộc ngoài Tộc Trưởng ra thì có hết thẩy sáu vị Chúa Tể Hậu Kỳ, nhưng bốn người không màng chính sự quanh năm bế quan tu luyện.
Tiếp xuống Chúa Tể Hậu Kỳ có 18 vị, trong đó hết 13 vị là chủ một thành trì, chỉ có Hồng Thiên là ngoại lệ lấy thực lực Sơ Kỳ chiếm ngôi vị Thành Chủ này. Hơn nữa ông cũng là vị Thành Chủ duy nhất đến từ ngoại tộc, nên rất nhiều ngoại tộc đều muốn hiệu trung cho ông.
Các Trấn đều phải có Chúa Tể Cảnh tọa trấn, cuối cùng là Thôn thì phải có Đồng Nguyên Cảnh.
Hồng Thiên đã sắp xếp cho Lạc Kỳ một nơi có nồng độ Nguyên Khí rất đậm, hơn nữa còn có cho cậu một bức Mẫu Tổ Thạch để cậu dể dàng câu thông với Pháp Tắc khi tu luyện.
Chưa hết hôm qua ông còn để cho cậu lựa chọn một nhóm người hầu hạ hằng ngày, tu vi cao nhất còn có Đồng Nguyên Sơ Kỳ lão quản gia. Vốn ông còn muốn để hai tên Đồng Nguyên Hậu Kỳ túc trực bảo vệ cậu, nhưng cậu đã từ chối.
Cuộc sống của Lạc Kỳ bây giờ như tiểu Hoàng Tử vậy, ăn uống ngủ nghĩ không cần lo, nhưng...nó không hợp với cậu.
Có thể Hồng Thiên là có ý tốt, tuy nhiên Lạc Kỳ đã quen với việc sống tự túc, không thích lúc nào cũng có những cặp mắt luôn dõi theo mình.
Sau khi sắp xếp sơ bộ chổ của mình, Lạc Kỳ đã bị Hồng Thiên gọi đến:
"Kỳ nhi, đây là những thiếu niên anh tài nhất của Thập Lục Thành này, con làm quen một chút đi" Hồng Thiên chỉ năm người bên dưới.
Hồng Thiên là có ý gì đây? Đánh chết Lạc Kỳ cũng không tin đây chỉ là cuộc gặp gở thông thường, chẳng lẻ...ông muốn cậu chơi trò chơi chính trị, lôi kéo thế lực.
Nghĩ đến đây Lạc Kỳ mĩm cười ấm áp nhìn Hồng Thiên, cậu biết ông là vì tham vọng của cậu mà sắp xếp như vậy.
Năm người bên dưới có ba nam, hai nữ theo thứ tự là: Lang Nha, Vũ Đồng, Bình Nhất Đạo, Hồn Ân Tư và Lục Phụng.
Năm người này tu vi đều ngang Lạc Kỳ, thấp nhất là cô nàng Hồn Ân Tử cũng ẩn ẩn đột phá đến Đồng Nguyên Trung Kỳ.
Hồng Thiên rời đi để Lạc Kỳ và bọn họ tự do nói chuyện. Cậu thì vẫn như vậy không nóng không lạnh, không gần không xa mà đối đãi. Qua một buổi trò chuyện như điều tra nhau, Lạc Kỳ phần nào đã nắm được tính cách từng người.
Trở về liền gọi lão quản gia Tang Long vào phòng hỏi chuyện, Lạc Kỳ không giấu diếm mà hỏi lai lịch của năm người kia.
Vốn cậu có thể sử dụng một chút thủ đoạn vào Tang Long khi hỏi nhưng Lạc Kỳ không làm như vậy, dù sao đây cũng là người Hồng Thiên chọn cho cậu, ít ra cậu vẫn phải cho ông một chút mặt mũi.
Theo lời Tang Long thì cả năm đều có lai lịch khá lớn ở quanh vùng này.
Lang Nha tu vi cao nhất, thế lực cũng cao nhất. Gia gia của hắn chính là Lang Vương, cựu Thành Chủ của Thập Lục Thành này. Lang Vương trong đám Chúa Tể Trung Kỳ cũng thuộc hàng mạnh mẻ, rất tiếc là gặp Hồng Thiên quá biến thái.
Lang vốn là tộc đàn lấy tốc độ và sức mạnh chiếm đa số, nhưng gia tộc của Lang Vương lại là Kinh Chập Hồn Lang. Đây là tộc đàn được mệnh danh là "quỷ hoàng hôn", chuyên bắt hồn người khác vào chập tối.
Với địa vị như vậy hèn chi Lang Nha rất tự cao, luôn đối nghịch với Lạc Kỳ.
Người thứ hai là Vũ Đồng - Tà Nhãn Tộc, có cha là một vị Chúa Tể Sơ Kỳ, hiện đang làm việc cho Hồng Thiên.
Người thứ ba Bình Nhất Đạo là một tia Bình Phàm Pháp Tắc lưu lạc mở ra linh trí, không có thế lực nhưng thực lực lại thâm sâu khó lường.
Thứ tư là Hồn Ân Tư, cô nàng này chính tông là người của Hồn Tộc. Phải biết ở Vu Hồn Bình Nguyên này Hồn Tộc địa vị là bá chủ, các ngoại tộc đều chỉ như khách ở trọ. Hèn chi cô ta luôn đổng đảnh làm giá trước mặt Lạc Kỳ.
Cuối cùng là Lục Phụng, cha cô ta chỉ là một tên Đồng Nguyên Sơ Kỳ hiện đang ở một Thôn nho nhỏ phía Tây. Nhưng vì có thiên phú hơn người nên mới được Hồng Thiên ưu ái.
Năm người năm hoàn cảnh khác nhau nhưng có một điểm chung, là đều muốn trở thành đệ tử Hồng Thiên, đây cũng là thứ Lạc Kỳ lưu tâm nhất.
Một sư đệ, sư muội cậu không sợ nhưng một con dao gâm thì rất khó đề phòng.
CHƯƠNG 159: LẠC KỲ RƠI XUỐNG NƯỚC.
VU Hồn Bình Nguyên này rất rộng lớn, dù là Hồn Tộc mạnh mẻ như vậy nhưng cũng chỉ chiếm được một phần. Xung quanh còn rất nhiều Cấm Địa mà không ai dám khám phá.
Các Cấm Địa được Hồn Tộc phân ra thành năm cấp, nhưng những nơi được xếp vào cấp cuối cùng nó đều cấm người vào, kể cả Chúa Tể Hậu Kỳ đi vào cũng bỏ mạng.
Gần Thập Lục Thành nhất có một nơi nhất cấp Cấm Địa gọi là Tử La Hồ. Đây chỉ là phổ thông nhất Cấm Địa, nhưng cho dù Đồng Nguyên Hậu Kỳ đi vào sơ sẩy cũng phải chết. Nơi này có một loại quái vật gọi là Trường Phát Thủy Quỷ, chúng có một mái tóc thật dài, giết con mồi bằng cách cấm những sợi tóc ngày vào cơ thể biến họ thành một vũng nước.
Hôm nay Lạc Kỳ và năm người bọn họ cùng xuất phát đến Tử La Hồ, xung quanh đây có vài thôn, trấn nhỏ nhưng cũng may Trường Phát Thủy Quái không lên bờ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Đến Tử La Hồ, Lạc Kỳ thấy có rất nhiều người khác, cặp bên bờ là những chiếc thuyền thật lớn.
"Khách quan, mướn thuyền đi, thuyền của chổ ta là cao cấp nhất a" lúc này một thanh niên nhe hàm răng cười tươi chào hàng.
Không ai điên mà đâm đầu xuống hồ để săn Trường Phát Thủy Quái, vì vậy mọi người đều dùng cách câu nó lên rồi đánh chết.
Thuê một chiếc thuyền rộng rãi, đám Lạc Kỳ mới chèo ra một khoảng xa bắt đầu buông cần câu. Mồi mang theo là những con Yêu Thú lớn, nhưng tốt nhất phải là loại da mõng một chút.
Vận khí của Lạc Kỳ không tệ, vừa mới buông cần thì đã có Thủy Quái cắn câu.
"Phụp...xoẹt..." nhanh chóng hất Thủy Quái lên cao, một kiếm cắt qua Lạc Kỳ đã đánh cho nó tan ra.
Từ giữa đóng nước bầy nhầy đó là một viên châu màu xanh nho nhỏ.
"Ngươi may mắn thật a, con đầu tiên đã có Thủy Quái Yêu Đan rồi" Lục Phụng chu môi nói.
Cất viên Yêu Đan vào trong, Lạc Kỳ vui vẻ tiếp tục câu. Thủy Quái Yêu Đan giá trị rất lớn, nó là tài luyện để luyện chế một loại Thủy Đan Dược cho Đồng Nguyên Cảnh phục dụng a.
Hình như Lạc Kỳ rất có duyên với câu Thủy Quái, không bao lâu trong túi của cậu đã có hơn mười viên Yêu Đan. Đây là một khoảng khổng lồ đối với một tên Đồng Nguyên bình thường a.
"Ta thật ganh tỵ a, đáng ghét, sao ngươi may mắn vậy chứ" lần này đến lượt Hồn Ân Tư ganh tỵ, nãy giờ cô nàng không câu được một con Thủy Quái nào.
Lúc này một đầu của chiếc thuyền đột nhiên bị thứ gì đó kéo xuống, xung quanh âm thanh gào gú vang lên.
"Là Trường Phát Thủy Quái Vương, sao chúng ta xui như vậy chứ" Vũ Đồng hơi hoảng sợ la lớn.
Thủy Quái Vương đều có tu vi nữa bước Chúa Tể, nếu rơi vào tay chúng thì đừng mong sống sót.
Trong lúc lộn xộn đột nhiên có kẻ đánh lén Lạc Kỳ, khi linh hồn của cậu bị trùng kích thì không biết ai đã đẩy cậu xuống nước.
"Có kẻ rơi xuống rồi" những chiếc thuyền xung quanh thấy cảnh này nhưng đa phần đều hả hê, vui vẻ không một chút có ý cứu giúp.
Lúc này dưới làn nước lạnh lẻo, Lạc Kỳ cảm nhận được những sợi tóc mềm mại nhưng quỷ dị đang bấu vào da thịt mình. Nó muốn chui vào tận cùng huyết mạch, muốn hút hết máu huyết của cậu để cậu mãi mãi ở đây.
Nữa ngày thời gian không thấy Lạc Kỳ trở lại, tin rằng cậu đã chết năm người kia mới trở về.
Mõi người một suy nghĩ nhưng có lẻ bọn chúng đều đang rất vui mừng.
Việc Lạc Kỳ chết nhanh chóng truyền đến tai Hồng Thiên, để tránh ông nổi bão cả năm tên đều đích thân đến lĩnh tội.
"Kể, kể rỏ đầu đuôi sự việc cho ta" Hồng Thiên ngồi trên cao hai mắt âm u hét lên.
Năm tên bên dưới và đám người đứng hai bên đều lo sợ. Cắn răng một cái Bình Nhất Đạo mới xung phong kể lại.
Sơ lược chỉ là việc Thủy Quái Vương tấn công, trong lúc cấp bách Lạc Kỳ bị rơi xuống nước và không trở lại.
Trong lúc bầu không khí im ắng, Lang Nha đá mắt cho gia gia mình đứng một bên, thì lúc này Lang Vương hiểu ý đi ra.
"Lão Tổ bớt đau thương, việc cấp bách là phải chọn người mới bồi dưỡng để cạnh tranh Hồn Tử, không thể vì Lạc Kỳ mà làm hỏng đại cuộc a" lời ông ta nói ra cứ như chỉ quan tâm đại cuộc vậy.
Đá mắt nhìn Lang Vương một cái, Hồng Thiên âm lãnh hỏi:
"Vậy theo Lang trưởng lão thì ai thích hợp nhất"
"Lão đây ánh mắt thiển cận không biết nhìn người như Lão Tổ nên xin đề bạt đứa cháu trai vô dụng này của ta"
Sáu người đi chỉ có một mình Lạc Kỳ chết, vậy mà ông ta lại nói Hồng Thiên "biết nhìn người", như vậy chẳng khác nào đang xỉa xói Hồng Thiên và nâng cao cháu trai mình.
Khi ánh mắt Hồng Thiên trầm xuống chưa lên tiếng thì Vũ Đồng đã mở miệng.
"Lang Nha, kẻ này độc ác nham hiểm không có tư cách tranh đoạt Hồn Tử"
"Vũ Đồng, ngươi dám?" nghe Vũ Đồng công khai chỉ trích mình Lang Nha liền muốn đứng lên đánh người.
Nhưng uy áp của Hồng Thiên đã nhanh chóng phủ xuống ép cho hắn ngã ra sau.
"Ngươi nói tiếp"
"Thưa Lão Tổ, là tận mắt ta thấy Lang Nha ám toán Lạc Kỳ hại cậu ấy ngã xuống nước"
"Tiểu tử, vu khống cháu ta, ngươi muốn chết" đột nhiên Lang Vương giết tới Vũ Đồng, nhưng nhanh hơn một bước đã có người chấn trước hắn.
"Lão già, ngươi là muốn giết người diệt khẩu" thì ra đây là cha của Vũ Đồng, Vũ Thiên Kỳ.
"Im lặng" sóng âm trùng kích đến đánh bạt hai bên ra, Hồng Thiên lúc này đã đứng lên nhìn Vũ Đồng:
"Ngươi có bằng chứng gì không?"
CHƯƠNG 160: TƯƠNG KẾ TỰU KẾ.
Bây giờ tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Vũ Đồng, riêng Lang Nha hai dòng mồ hôi đã chảy ước mặt.
Bỏ qua ánh mắt muốn giết người của Lang Vương, Vũ Đồng mở cờ trong bụng, rành gọt nói lớn:
"Ta chính mắt nhìn thấy, hơn nữa còn dùng lưu hình ảnh lại, ngươi đừng hòng chối cải"
Nói rồi từ mắt của Vũ Đồng bắn ra một đoạn hình ảnh từ lúc Lang Nha công kích linh hồn của Lạc Kỳ, cho đến lúc hắn đẩy cậu xuống nước.
Đây là một trong những Thiên Phú Thần Thông của Tà Nhãn Tộc "Khắc Ảnh Pháp", nó có thể lưu và phát lại hình ảnh mà mình thấy được ra ngoài.
Lúc này không chỉ Lang Nha mà cả Lang Vương đều vội vả quỳ sụp xuống xin tha tội. Đối diện với ánh mắt của Hồng Thiên tất cả đều cảm thấy giống như rơi vào hầm băng.
"Lão Tổ tha mạng, Lang Nha trẻ người non dạ, xin người giơ cao đánh khẻ" Lang Vương vì cháu mình không tiếc tổn hại thanh danh cũng phải vang xin cho được.
"Trẻ người non dạ, theo ta thì không phải vậy a" cha của Vũ Đồng đột nhiên lên tiếng, gián tiếp đẩy Lang Nha vào đường cùng.
"Lang Nha hạ sát ứng viên tranh đoạt Hồn Tử, phán chết" Hồng Thiên vừa tuyên án xong liền phất tay cho người kéo hắn ra. Nhưng Lang Vương sao có thể để cháu mình chết được, hắn nhanh chóng vổ chết hai tên lính canh định mang Lang Nha đi.
Bổng nhiên một kiếm ảnh lóe lên, chỉ thấy Hồng Thiên chấp tay quay lưng về phía Lang Vương.
"Kẻ kháng lệnh cũng phải chết" câu nói vừa dứt cũng là lúc hai ông cháu Lang Vương cùng nhau ngã xuống.
"Chết...chết rồi, linh hồn bị đánh nát rồi" một người có mặt ở đây nhịn không được nói nhỏ, nhưng ở nơi đang im ắng thế này thì tất cả đều nghe thấy.
Lúc này trong đầu của mọi người đều hiện lên ba chử "giấu thực lực". Là trước đó Hồng Thiên giấu đi thực lực của mình, hoặc là hắn muốn chừa mặt mũi cho Lang Vương. Nhưng hôm nay giới hạn của Hồng Thiên đã bị phá vở, hắn giết người cũng là điều dể hiểu.
Vũ Đồng đang vui vẻ trong bụng thì đột nhiên Hồng Thiên liếc qua nhìn hắn:
"Kẻ này thấy chết không cứu, tước đi đặt quyền bồi dưỡng trọng điểm, đi khoáng mỏ lao dịch ngàn năm"
"Lão Tổ, ta bị oan a" Vũ Đồng không hiểu vì sao mình là kẻ tố cáo mà bây giờ lại bị trị tộ như vậy. Hắn cầu cứu cha mình, nhưng đột nhiên thấy ông ta đứng đó hai mắt mở to, nuốt một ngụm nước bọt.
"Con dại cái mang, Vũ Thiên Kỳ nguyện lấy công chuộc tội, xin Lão Tổ tha thứ"
Nghe cha mình nói, Vũ Đồng càng khó hiểu.
"Cha, cha nói gì vậy, ta không làm sai, ta là người có công phải được ban thưởng chứ không phải chịu phạt a"
"Im miệng, thời gian ngươi dùng Khắc Ảnh Pháp sao không đi cứu Lạc công tử. Nghịch tử, còn không mau dập đầu nhận sai" đi lại vung tay cho Vũ Đồng một bạt tay, Vũ Thiên Kỳ chỉ thẳng vào mặt hắn hét lớn.
Vũ Đồng bị lôi đi nhưng trong miệng vẫn vang lên mấy chử: "Ta không cam tâm, ta bị oan a"
Chỉ trong một thời gian ngắn ngửi xảy ra nhiều chuyện như vậy. Một vị Chúa Tể Trung Kỳ cứ như vậy vẫn lạc, hai kẻ được bồi dưỡng trọng điểm thì một chết, một rơi đài. Nhưng điều động lại nhất vẫn là thực lực khủng bố của Hồng Thiên.
Mấy tháng sau Vũ Thiên Kỳ đều đi Tử La Hồ tìm kiếm tung tích của Lạc Kỳ nhưng vẫn biệt vô, âm tính. Không còn cách khác hắn đành chấp nhận Lạc Kỳ đã chết và chỉ hy vọng Hồng Thiên không giận chó đánh mèo lên mình.
Vũ Thiên Kỳ sao tìm được Lạc Kỳ, bởi vì lúc này cậu đang ở một nơi cực kỳ bí mật.
Nơi này xung quanh đều là nước, nhưng không phải là nước thông thường mà là Tạo Hóa Thần Thủy. Bây giờ Lạc Kỳ nhắm mắt tu luyện ở đây, kế bên là một con Thủy Quái đang bơi qua, bơi lại. Điều đáng nói là con Thủy Quái này tu vi chân chính lại là Chúa Tể, chứ không phải nữa bước Chúa Tể như đồng loại của nó.
"Tiểu Phát, đứng im một chổ đi" chợt Lạc Kỳ lên tiếng, con Thủy Quái ngu ngơ nhìn cậu một chút rồi cũng đứng lại.
Cảm thấy Nguyên Lực của mình đang tăng trưởng nhanh chóng, khóe miệng của Lạc Kỳ hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
Người ta nói đại nạn không chết ất có hồng phúc, nhưng Lạc Kỳ không có đại nạn vẫn có hồng phúc đấy thôi.
Ngay từ đầu cậu đã nghi ngờ việc Lang Nha đề nghi đến Tử La Hồ, vốn hắn luôn đối nghịch cậu sao lại đến tìm cậu. Cho nên thuận nước đẩy thuyền, cậu đã dùng một tia thần hồn của mình để dẫn dụ Thủy Quái. Cậu càng kiếm được nhiều thì Lang Nha càng sôi máu.
Không chờ đợi thêm Lang Nha đã đổ Mê Hương Câu Hồn Thủy xuống nước kéo Thủy Quái Vương đến, nhằm tạo ra hỗn loạn mà hãm hại Lạc Kỳ.
Ngay lúc Lạc Kỳ rơi xuống nước, cậu đã mở ra Mặc Thủy Hóa Nguyên Hồ đem mình bao lấy tránh đám Thủy Quái truy sát. Nhưng không ngờ cậu cũng nhốt luôn con Thủy Quái Vương vào.
Lúc đầu nó định giết cậu nhưng đã bị Mặc Thủy giam cầm lại. Mặc Thủy Hóa Nguyên Hồ đáng sợ không cần phải nhắc lại, bị khóa nguyên lực làm cho Thủy Quái Vương sợ hãi không thôi.
Điều này đã rơi vào mắt Lạc Kỳ khiến cậu nghi ngờ, không phải Thủy Quái không có linh trí sao? Sao lại biết sợ hãi?
Sau một thời gian quan sát Lạc Kỳ nhận ra con Thủy Quái này linh trí rất thấp, như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Dùng Tịch Hồn Thủ khống chế nó, Lạc Kỳ phát hiện trong đầu nó về nơi này, đúng là ông trời cũng muốn giúp cậu a.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top