Chương 141 đến chương 150

CHƯƠNG 141: HÀNH TRÌNH BA MƯƠI NĂM KHÔNG NGỪNG NGHĨ.
Nhóm này muốn làm ngư ông đắc lợi, ngay từ đầu Lạc Kỳ đã nhận ra, nhưng cậu cố ý làm như không phát hiện.
Ngoài Lạc Kỳ bình tĩnh ra, tất cả đều nhao nhao đứng thu lại gần nhau phòng thủ. Có lẻ là đi theo Lạc Kỳ quá lâu nên khi nhìn vẻ mặt của cậu, Long Hoành khóe miệng hơi nhếc lên một cái.
"Haha, Viêm lão đại thật tinh tường a, đây là nhóm thứ năm rồi" một tên bên nhóm kia a dua, vuốt đuôi. Nghe vậy, cả đám đều cười lớn phụ họa.
"Là Thạch Viêm Tộc, Lạc Kỳ chúng ta phải làm sao?" nhìn tên họ Viêm, Long Nguyên rùng mình một cái, hỏi Lạc Kỳ.
Thạch Viêm Tộc là một chủng tộc có phòng ngự rất cao, hơn nữa thân thể của tên này đã sinh ra những viêm văn chứng tỏ phòng ngự đã sánh ngang Đồng Nguyên Cảnh.
Thiên phú của Long Nguyên vốn không phải quá tốt, huống chi lại bị thuộc tính áp chế khiến hắn sinh ra phần sợ hãi.
Nhìn đám Thạch Viêm Tộc như vồ mồi đi chầm chậm lại gần, bàn tay phủ dưới lớp áo của Lạc Kỳ đã bắt đầu tụ nguyên lực lại.
Đợi đến khi đám đó bước qua lớp xác chết thì chợt bàn tay của Lạc Kỳ bóp lại, đám xác chết bất ngờ hóa thành một đám Thủy Nhân đứng lên.
"Chúng ta đã bị lừa, rút" tên lão đại của chúng cũng không cậy mạnh tiến tới mà ra lệnh rút lui. Nhưng đường lui của chúng đều bị Thủy Nhân ngăn cản.
Mõi lần mấy tên Thạch Viêm Tộc muốn đánh nổ Thủy Nhân đều không thành công, cú đấm của chúng xuyên qua Thủy Nhân tạo thành một lổ hỏng lớn. Nhưng rất nhanh lổ hỏng đó đã lành lại, cứ như vậy bọn chúng vẫn không thể đi được.
Nhận ra Lạc Kỳ chính là người điều kiển những Thủy Nhân này, mười mấy tên Thạch Viêm Tộc liền bay đến định giết cậu.
Không hoảng loạn, cũng không nhờ kẻ khác ra tay, Lạc Kỳ phất nhẹ một cái một bức tường nước liền xuất hiện.
Mười mấy tên Thạch Viêm Tộc muốn xuyên qua bức tường nước này, nhưng khi chạm vào nó bọn chúng đều gào gú đau đớn.
Cánh tay muốn đấm xuyên tường nước của bọn chúng hỏa viêm đều bị dập tắt. Đối với Thạch Viêm Tộc mà nói hỏa viêm tắt thì sinh mạng cũng tiêu.
Bị dòng nước tràn vào cơ thể, từ cánh tay bắt đầu nó dập tắt hết hỏa viêm trên đường nó chảy qua.
Nhìn đồng đội của mình từng người, từng người ngã xuống, tên lão tổ hú lên một tiếng hóa thành một Thạch Nhân thật lớn. Hắn liên tiếp đấm về phía Lạc Kỳ, miệng thì gào thét phẩn nộ.
Lợi dụng một lần hắn đấm xuống, Lạc Kỳ đã đạp lên cánh tay hắn mà chạy lên.
"G...ú...." hắn hét lên một tiếng, từ cánh tay hắn từng cột hỏa viêm bắn thẳng lên. Hắn tin chỉ cần một cột bắn trúng thôi thì Lạc Kỳ sẽ bị nung cho tan xác.
Suy tính là vậy nhưng hiện thực lại khác, không có một cột hỏa viêm nào bắn trúng Lạc Kỳ cả.
"Xoẹt..." Lạc Kỳ vung một kiếm đâm ra trúng ngay lồng ngực của hắn, nhưng mũi kiếm không thể xuyên thủng lớp đá dầy đó mà chỉ để lại một lổ hỏng nho nhỏ.
Đâm xong một kiếm, Lạc Kỳ bắt đầu lăng không bay về bỏ lại tên Thạch Nhân khổng lồ đứng đó.
Trong lúc ai cũng nghĩ một kiếm vừa rồi của Lạc Kỳ đã thất bại thì cơ thể tên Thạch Nhân đột nhiên chớp, tắt. Hai màu đỏ, xanh dương cứ thây phiên nhau lóe lên.
"Bùm..." không bao lâu, màu đỏ lần cuối cùng lóe lên yếu ớt thì hắn cũng nổ tung. Đá văng tung tóe, một tên thiên của Thạch Viêm tộc cứ như vậy mà bị đánh nổ.
"Đây là tình huống như thế nào?" Lôi Phù không hiểu nhìn Long Nguyên hỏi. Ở đây chỉ có Long Nguyên là kiến thức sâu rộng nhất.
"Một kiếm vừa rồi của Lạc Kỳ đã đánh nổ Viêm Hạch của hắn"
Thạch Viêm Tộc khác với các chủng tộc khác ở chổ chúng không có Đạo Đan, bởi vì con đường của chúng tu luyện là Man Lực, nguyên lực chỉ phụ trợ mà thôi. Khi cơ thể chúng đạt đến độ phòng ngự cứng cáp của Đồng Nguyên Cảnh thì chúng sẽ sinh ra Viêm Hạch.
Viêm Hạch này cung cấp toàn bộ sự sống cho chúng, dù thân thể bị đánh nát mà Viêm Hạch vẫn còn, thì sau một thời gian chúng cũng sẽ tái tạo lại cơ thể mới.
Một kiếm đó của Lạc Kỳ tuy nhìn bề ngoài không có bao nhiêu uy lực, nhưng cậu đã đưa một dòng Mặc Thủy vào thẳng Viêm Hạch của hắn, để dập tắt nó. Vì vậy mới sinh ra hiện tượng viêm - thủy đấu nhau trong cơ thể hắn lúc nãy.
Con đường phía trước sẽ càng lúc càng khó khăn, nên Lạc Kỳ cũng không vội đi tiếp. Cậu để mọi người trị liệu bình phục thương thế mới tiếp tục xuất phát.
Nơi này không biết lớn đến mức nào, đã qua hơn ba mươi năm mà nhóm của Lạc Kỳ vẫn chưa tìm thấy thứ gọi là Thần Điện. Một trăm người lúc đầu nay chỉ còn hơn năm mươi, dù Lạc Kỳ muốn bảo vệ họ nhưng có những lúc đến bản thân cậu còn không giữ nổi mình nữa là.
Càng đi về phía trước, nhóm của Lạc Kỳ không chỉ phải chiến đấu với các nhóm khác mà còn gặp những đầu Hư Không Thú nguy hiểm.
Mặc dù Hư Không Thú không sống theo bày đàn nhưng một đám hai, ba con đi cùng nhau thì thường xuyên xảy ra. Hơn nữa tu vi của nó thấp nhất cũng là Đồng Nguyên Sơ Kỳ.
Bây giờ giữa các nhóm cũng đã có sự liên kết lại với nhau để đối phó Hư Không Thú. Như nhóm Lạc Kỳ cũng đã cùng hai nhóm khác tạo thành một đội.
"Lạc Kỳ, ngươi còn giữ được bao lâu" lúc này đây cả đám đang phải đối mặt với năm con Hư Không Thú khát máu, một mình Lạc Kỳ phải chiến đấu với hai con.
Người vừa hỏi Lạc Kỳ là một cô gái tên Thư Hiểu Hiểu đến từ Thư gia ở Cổ Loa Thiên. Thư gia chủ tu Tinh Thần Lực, xuất khẩu thành thơ, lấy thơ làm vũ khí. Cô nàng này đối với Pháp Tắc lĩnh ngộ rất cao thâm, đến Lạc Kỳ cũng phải bái phục.
Thư Hiểu Hiểu đang chịu trách nhiệm cầm châm đầu Hư Không Thú Trung Kỳ, nhìn Lạc Kỳ có vẻ quá sức nên quan tâm hỏi.

CHƯƠNG 142: CỰC HẠN.
Vốn dĩ thực lực của Lạc Kỳ đấu với hai con Hư Không Thú khá dể dàng, dù không chiến thắng thì cũng nhẹ nhõm giữ chân được. Nhưng cậu còn phải phân tâm đi bảo vệ những người trong nhóm mình, nên nhìn qua khá chật vật.
Bên phía mạn phải, một nhóm khác cũng đang quần công hai con Hư Không Thú khác. Nhóm này tuy thực lực không có ai sánh ngang Lạc Kỳ hay Thư Hiểu Hiểu nhưng họ lại khá đồng đều nhau, ai cũng có thể góp một phần sức để chiến đấu.
Không phải mấy người nhóm Lạc Kỳ không muốn ra chiến đấu mà bọn họ đều bị trọng thuơng từ cuộc chiến trước.
Cắn răng một cái, bên cạnh Lạc Kỳ đã xuất hiện hai con Thủy Tinh Linh tu vi Đồng Nguyên Cảnh. Có chúng gia nhập, thế cục của Lạc Kỳ nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Thủy Tinh Kiếm Pháp" để hai Thủy Tinh Linh cầm chân một con, Lạc Kỳ nhanh chóng đấu tay đôi với con còn lại. Môn kiếm pháp này được Lạc Kỳ sáng tạo ra từ chính những cảm ngộ của mình. Mỗi một chiêu thức đều phù hợp với cậu đến mức hoàn mỹ, nhưng nó chỉ mới có ba chiêu.
Chém rớt một cái đầu của Hư Không Thú, Lạc Kỳ vốn định thừa thắng xông lên thì đột nhiên con Hư Không Thú tu vi Đồng Nguyên Trung Kỳ không biết vì sao lại nổi điên, bỏ qua Thư Hiểu Hiểu mà đánh tới đám Long Hoành đang đứng phía sau.
"Bang..." cấp tốc lấy kiếm chống đở một trảo của nó bảo vệ đám người, khiến Lạc Kỳ bị văng ra hơn mười dặm.
"Lạc Kỳ không sao chứ?" Long Hoành không quản nguy hiểm nhào tới đở lấy Lạc Kỳ. Nếu không phải phân tâm bảo vệ bọn hắn thì Lạc Kỳ đã không sơ sẩy như vậy.
"Không có gì, ta ổn" trấn an hắn một câu, nhưng vừa nói xong cậu liền ho ra một ngụm máu.
Khoảng thời gian này đối với Lạc Kỳ thật ra đã quá sức, những nhóm khác đều san sẻ cho nhau nhưng đối với nhóm của cậu thì chỉ có cậu cố gắng đương đầu ra phía trước. Không phải họ không muốn giúp mà là họ quá yếu, bản mạng của mình còn khó bảo vệ lấy gì giúp Lạc Kỳ.
Vọng Xuân Nghi thấy Lạc Kỳ không còn trụ được liền muốn liều mạng xông ra, nhưng đã vị Vưu Chính Khanh bắt lấy ống tay áo kéo lại. Đúng chỉ là ống tay áo, vì cô bây giờ chỉ còn một tay.
"Đừng xúc động, bây giờ chúng ta không giúp được Lạc Kỳ nhưng chi cần sống sót thì sẽ có cơ hội báo đáp. Hãy tin ở Lạc Kỳ" Vưu Chính Khanh kiên định nói ra.
Nói xong hắn liền dẫn mọi người rời xa vòng chiến thêm một chút.
Ở đây Lạc Kỳ nhanh chóng sử dụng Phật Liên Tịnh Thế điều trị thương thế, nhân lúc Thư Hiểu Hiểu vì cậu cố giữ chân con Hư Không Thú đó.
Đột nhiên, từ phía xa một mũi tên bắn thẳng về phía Lạc Kỳ. Dù phát hiện ra nhưng vì bị thương nên Lạc Kỳ không né kịp, để nó gâm vào vai của mình. Cùng lúc này một giọng nam ngạo mạng truyền tới:
"Na Lan, ngươi từ chối ta để kết đội với đám vô dụng này, thật làm ta thất vọng a" theo bước chân lọc cọc đi tới, một đoàn người ngựa, người hưu tay cầm cung tên đến.
Gọi là Na Lan nữ tử chính là một cô gái trong đội của Lạc Kỳ, cô ta cũng là Nhân Ma. Nhưng đối với đám Nhân Mã, Nhân Lộc mới tới này cô không hề có hảo cảm.
"Biến" Na Lan thốt lên một câu không hề nể mặt.
"Được, được, vậy ta sẽ bắn chết từng tên một" nói xong nhắm tới Lạc Kỳ hắn lại bắn tiếp.
Liên tiếp ba mũi tên nhanh như thiểm điện bắn tới, Lạc Kỳ cố lắm cũng né được hai mũi, còn một mũi vẫn đang hướng tới yết hầu cậu mà bay.
"Xoẹt" cứ tưởng yết hầu của Lạc Kỳ đã bị xuyên thủng thì đột nhiên không khí xung quanh lạnh lại, một thanh kiếm xuất hiện chém gẫy mũi tên.
Một thân ảnh mặc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, đứng trước chặn cho Lạc Kỳ, đứng sau nên cậu không thấy được ánh mắt lạnh lẻo của người đó nhìn tên Nhân Mã.
"Ngươi phải chết" chỉ thốt ra ba chử ngắn gọn và một thân ảnh quỷ mị lướt qua.
Khi định hình lại thì cái đầu của tên đó đã nằm trong tay áo choàng đen, còn mấy tên khác đều bị hóa thành một tản băng.
"Minh Âm Pháp Tắc thật đáng sợ" Thư Hiểu Hiểu nuốt một ngụm nước bọt thầm nói. Cũng may hắn không phải hướng về phía cô, nếu không cô không biết sẽ lấy gì chống lại nữa.
Lúc này từ xa một đoàn gần ba trăm người xuất hiện, trong đó bốn tên đứng đầu liếc nhìn nhau một cái nhíu mày:
"Tên Cô Quỷ này điên gì vậy chứ?" một tên tự hỏi.
"Ta chưa bao giờ thấy hắn xúc động như vậy, nhưng phải nói bây giờ hắn thật đáng sợ" cô gái kế bên không lạnh, không nóng nói. Còn lại hai người một nam, một nữ đều vì câu nói đó mà lâm vào trầm tư.
Bốn người bọn họ và tên hắc bào kia đều là thế hệ lãnh tựu của Táng Linh Sơn, và cũng như là của cả Táng Linh Thiên. Nhưng so với bọn họ thì hắc bào chỉ là người mới, bình thường hắn lầm lủi như cô hồn dã quỷ, không nói chuyện với ai, chỉ cô độc hành tẩu, nên mới có tên là Cô Quỷ.
Vào lúc Vạn Thế Bảng xuất hiện Cô Quỷ chỉ đứng hạng mười, đối với bốn người bọn họ đều không có tính uy hiếp. Nhưng qua ngàn năm tiềm tu thực lực của hắn lại tăng mạnh đến đáng sợ, đến nổi đã trở thành một trong năm người chỉ huy.
Mấy mươi năm chiến đấu cùng nhau dù biết Cô Quỷ đáng sợ, nhưng chưa bao giờ lại nguy hiểm như lúc này.
Lúc nãy cả nhóm không biết vì sao Cô Quỷ đột nhiên lại rời đi một mình, nhưng khi thấy hắn bảo vệ một người thì bọn họ đã hiểu. Xem ra hắn cũng không phải là vô cảm như bình thường mà chẳng qua là không có ai lọt vào mắt hắn thôi.
Tên hắc bào đi lại ôm Lạc Kỳ vào lòng, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cậu:
"Tiểu...Kỳ, ta đã có thể bảo vệ đệ"
Nghe câu này cả người của Lạc Kỳ đều chấn động, mở to hai mắt, cơ thể đông cứng lại.

CHƯƠNG 143: MƯỜI NĂM CUỐI.
Tâm trí của Lạc Kỳ lúc này rối bời cả lên, cậu không thể nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chỉ theo quán tính đẩy người đó ra. Nhưng mà càng đẩy thì kẻ đó càng siết chặc cậu hơn nữa:
"Tiểu Kỳ, xin hãy cho ta một cơ hội. Dù chỉ là được ở bên cạnh đệ"
"Haha, cho ngươi cơ hội? Dương Tiễn Lâm, ngươi nghĩ Lạc Kỳ ta là thứ gì, không thích vứt đi, đến khi muốn lại lượm lại?" đẩy hắn ra cho thêm một cái tát, Lạc Kỳ điên cuồng cười lớn.
Theo sự điên loạn của Lạc Kỳ, nguyên lực từ trong cơ thể cậu toát ra, hai mắt của cậu đã sắp chuyển qua màu đỏ. Đây là dấu hiệu cho thấy Tâm Ma của Lạc Kỳ đang trổi dậy, muốn chiếm lấy tâm trí của cậu.
"Tiểu Kỳ, hãy nghĩ tới Đình nhi và Vỹ nhi, hai đứa con trai vẫn đang chờ đoàn tụ với đệ a" Dương Tiễn Lâm thấy Lạc Kỳ như vậy bèn hét lớn đánh động tâm lý của cậu.
Đình nhi, Vỹ nhi. Đình nhi, Vỹ nhi... Đúng vậy, Đình nhi, Vỹ nhi vẫn còn ở Tiên giới chờ đợi a.
Nhớ đến hai đứa con trai, nguyên lực của Lạc Kỳ bắt đầu thu lại, tâm trí cũng dần ổn định.
Lúc này, với sự gia nhập của đám người Táng Linh Thiên thì mấy con Hư Không Thú đã bị tiêu diệt hết. Bây giờ họ nhìn Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đều đang thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Thái Tử, người đó là ai vậy?" Long Nguyên tò mò hỏi Long Hoành.
"Kẻ đó...là phu quân của Lạc Kỳ" nghe câu này không chỉ nhóm của Lạc Kỳ mà cả những người xung quanh cũng đều ngạc nhiên.
"Tên Cô Quỷ đó vậy mà đã có đạo lữ? Nhìn cũng không tệ a" một tên nam nhân nhếc miệng nói ra.
Thấy Lạc Kỳ đã bình tĩnh lại, Dương Tiễn Lâm mới đi tới vài bước:
"Tiểu Kỳ, ta biết đệ hận ta, nhưng đệ hãy vì Đình nhi và Vỹ nhi cho ta xin một cơ hội"
"Dương Tiễn Lâm ơi Dương Tiễn Lâm, nếu ngươi thương Đình nhi, Vỹ nhi như vậy thì ngươi đã không làm như vậy"
"Là ta đáng chết, nhưng không phải đệ muốn vì Đình nhi và Vỹ nhi tạo ra một thế lực thật lớn sao, bây giờ ta đã có năng lực giúp đệ làm điều đó. Xin đệ hãy cho ta góp một phần sức vì con chúng ta"
Dương Tiễn Lâm rất biết cách đánh vào tâm lý của Lạc Kỳ, hắn biết cậu yêu thương hai đứa con của mình đến thế nào nên lấy nó ra để cứu rỗi cho mình.
"Tiểu Kỳ, coi như vì con, để chúng được một gia đình trọn vẹn, đệ hãy bỏ qua lổi lầm cho ta nha, được không"
Suy nghĩ nửa ngày, Lạc Kỳ hít sâu một hơi, chầm chầm nhìn Dương Tiễn Lâm nói:
"Dương Tiễn Lâm, ngươi nghe cho rỏ, ta vì các con bề mặt sẽ coi như không có chuyện gì với ngươi. Nhưng ngươi nhớ cho kỷ, đời này Lạc Kỳ ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi"
Dù Lạc Kỳ nói chuyện rất nặng nhưng Dương Tiễn Lâm không hề quan tâm, hắn chỉ cần biết đã có thể bên cạnh cậu là đã đủ.
Trở lại với mọi người, Lạc Kỳ không nói một lời, những người khác cũng không ai dám hỏi.
Vốn đám người của Táng Linh Thiên không muốn đi chung với đội của Lạc Kỳ, nhưng vì nể mặt Dương Tiễn Lâm nên bọn họ mới cùng đi.
Đoàn người càng đông thì an toàn càng cao, nhưng đối với mấy người của Hoàng Hải Thiên lại không phải là quá tốt. Thường xuyên nhận ánh mắt, lời nói khinh bỉ từ Táng Linh Thiên mà không thể đáp trả, khiến cả đoạn đường đều không hề thoải mái.
Thời gian trôi qua, Hư Không Thú càng lúc càng nhiều và tu vi lại càng cao, Lạc Kỳ không thể tiếp tục bảo vệ cho bọn họ được nữa. Quy luật là vậy, kẻ yếu kém phải bị loại trừ.
Hoàng Hải Thiên khi đi vừa tròn trăm, chưa đi hết con đường mà nay chỉ còn 14. Không biết đi cuối con đường này sẽ còn được bao nhiêu người sống sót đây.
Vài ngày trước, đoàn người đã đi qua lãnh địa của bọn Hư Không Thú. Lúc này đối thủ của mọi người chính là Thần Điện Thủ Vệ. Chúng là những bức tượng bằng đá thật lớn, không giống như Thạch Tộc có sinh mệnh, dường như trong đầu của chúng chỉ có một nhiệm vụ là phải ngăn cản những ai muốn vào Thần Điện vậy.
Những Thần Điện này đáng sợ ở chổ không hề biết đau đớn, chỉ có khi nào chúng bị đánh nổ hoặc địch thủ chết hết thì chúng mới ngừng lại.
Trên đường đi là một thảm máu trải dài, Lạc Kỳ thấy nào là Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc...những chủng tộc đứng trên đỉnh Đại Lục đều có thành viên bỏ mạng.
Đi đến được đây chỉ có những người hùng mạnh và may mắn nhất. Như Táng Linh Thiên cũng được xem là mạnh mẻ nhưng bao đời nay cũng chỉ có vài người đi đến được đây.
"Thần Điện ở trước mặt, chỉ cần xuyên qua những Thủ Vệ này sẽ đến nơi" một người nói ra, làm cả đám khao khát nhìn về phía trước.
"Rầm...rầm..." đột nhiên bảy tiếng sấm nổ vang lên, trên bầu trời xuất hiện mười vạch sáng.
"Không xong rồi, đã có người đến được Thần Điện, chúng ta chi còn có mười năm thời gian mà thôi"
Mười năm cuối này phải nói là một cuộc chiến đẳm máu nhất mà Lạc Kỳ từng thấy. Ai cũng muốn xông lên phía trước cho kịp thời gian, một đường đi tới có rất nhiều Thiên đã sạch bóng người.
Giữa năm thứ mười, cuối cùng đoàn người của Lạc Kỳ đã đến được cửa điện. Quay đầu nhìn lại, phía sau cậu bây giờ chỉ có 18 người. Hoàng Hải Thiên ngoài Lạc Kỳ ra chỉ còn ba người là Lôi Phù, Long Nguyên và Long Hoành, những người còn lại đã mãi mãi ngã xuống nơi này.

CHƯƠNG 144: ĐIỂM ĐẾN
Từ bên ngoài Thần Điện là một quần thể kiển trúc cực kỳ nguy nga, tráng lệ. Tường được xây bằng Hoàng Hoa Kim Thạch trạm khắc đủ mọi hình kỳ lạ, trên đó là khảm những viên Thất Thải Minh Châu đang phát ra ánh sáng trói lóa.
Từ ngoài nhìn vào, sau cửa vào là một con đường dài hun hút, nhưng khi đám người của Lạc Kỳ vừa bước vô đã có một lực lượng nào đó lôi mọi người kéo đi.
Định thần lại lần nữa đã thấy mình đang ở một đài cao chót vót, xung quanh là đủ loại tộc đàn.
"Ô không ngờ lại có một nữ Nhân Mã đến được đây" một tên mặt dài, da sần sùi đến từ Thụ Tộc nhìn Na Lan bất ngờ. Nhân Mã tộc cũng không phải đại tộc gì, nhưng bọn họ và Thụ tộc lại có mối quan hệ hảo hữu khá tốt đẹp.
"Haha, Long Tộc lại có thêm hai người đến, nào đi đến bên đây" sau tên Thụ Tộc là một nam tử Long tộc, mặc áo giáp hoàng kim đi đến.
Nhìn thấy người này Long Nguyên vội thất thố quỳ một chân xuống:
"Tham kiến Long Ngạo Thái Tử" hắn đi ra từ Long Đảo nên biết Long Ngạo này là kẻ đáng sợ và cao quý đến nhường nào. Xuất thân là cháu trai của Kim Long Tộc Trưởng, hắn là một Chân Long mạnh nhất nhì ở Long Đảo trong lớp hậu bối a.
"Ừ" đáp lại Long Nguyên một tiếng "ừ" ngắn gọn, hắn hứng thú nhìn Long Hoành.
"Lại là một Thủy Chân Long, thú vị a"
Long Hoành nhìn thẳng vào Long Ngạo, hai ánh mắt chạm nhau, trong một phút giao phong ngắn ngủi Long Hoành đã thua cuộc và bị ép lui ngược về sau.
Cũng may Lạc Kỳ chụp lấy vai Long Hoành, dùng Tinh Thần Lực của mình cắt ngang cuộc giao chiến này.
Long Ngạo không ngờ có kẻ dám xen vào cuộc chiến của mình, cũng bất ngờ hơn là kẻ này lại chiến thắng mình. Vốn tính háo thắng hắn muốn chiến với Lạc Kỳ một lần nữa, nhưng lúc này một giọng nữ nhân đã truyền tới:
"Lạc Kỳ, thật sự là ngươi sao?"
Từ xa vội chạy lại, thì ra đó là Mục Thanh Uyên.
"Mục trưởng lão tốt, không ngờ lại gặp người ở đây" đối với những trưởng bối ở Âm Sát Môn, ít hay nhiều cậu vẫn có sự tôn trọng dành cho họ.
"Haha, Lạc Kỳ a, ta có mơ cũng không dám tin ngươi lại đứng ở đây a. Nếu con bé Mục Tiên Y biết chắc sẽ vui lắm"
Nghe vậy, Lạc Kỳ cũng cười. Theo ánh nhìn của Làc Kỳ về hướng bà mới đi tới, thì bên đó là một nhóm khoảng bốn chục người gồm có: Nhân Tộc, Khổng Tước Tộc, Tuyết Tộc và một số điểu tộc khác.
"Họ là đồng đội của ta đó" kéo tay Lạc Kỳ đi đến một bên, Mục Thanh Uyên kể cho cậu nghe một số chuyện.
Thật ra tổ tiên Mục gia của bà xuất thân từ Cửu Quang Thiên - Cầm Kiếm Sơn Trang, trong đó Mục gia là trực hệ của một trong hai Thủy Tổ Cầm Kiếm Sơn Trang, vì vậy mới giữ được một bản thiếu của Lưu Ly Kiếm Pháp.
Năm đó sau khi đột phá đến Vạn Thế Cảnh bà đã trở về gia tộc để mở ra bí mật lớn nhất được lưu truyền từ bao đời nay. Mang theo bí mật đó, vượt qua bao nhiêu đau khổ bà cũng tìm về được Cầm Kiếm Sơn Trang, ở đây bà đã tố cáo những người ngày xưa hãm hại tổ tiên mình.
Ngày hôm đó là ngày huyết vũ ngập trời ở Cầm Kiếm Sơn Trang, bà còn nhớ bốn tên Đồng Nguyên Hậu Kỳ bị Thủy Tổ đánh chết, hai tên Chúa Tể Cấp bị khóa Đạo Đan một vạn năm. Đối với người tu hành, một vạn năm không thể tu luyện chỉ sống như phàm nhân thì còn gì đau khổ hơn.
Sau đó bà được đích thân Thủy Tổ ra lệnh tiếp hết toàn bộ Mục gia vào tu luyện tại Cầm Kiếm Sơn Trạng. Ở đây tu luyện, tu vi của bà tăng lên rất nhanh nhưng chỉ tiếc cho Mục Tiên Y bởi vì thời gian tu luyện quá ngắn, không thể vào đây được.
Hỏi Mục Thanh Uyên về Mặc Liên Tộc, theo chỉ dẫn của bà, cậu phát hiện ra họ. Không phải có ba tên Vương Huyết sao? Vậy mà ở đây Lạc Kỳ chỉ thấy có hai người.
Chỉ nhìn một cái cho biết, thời gian còn lại cậu dùng để quan sát bầu trời đầy tinh tú này. Ngay từ đầu cậu đã biết chúng không chỉ đơn giản dủng để chiếu sáng.
Đúng vậy, thời gian mười năm vừa kết thúc, trên đài cao đã bắt đầu tách ra thành từng mãnh nhỏ. Trên bầu trời, tinh tú càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, kèm theo đó Lạc Kỳ cũng cảm nhận được trong ánh sáng đó là những sợi nguyên lực và pháp tắc thật tinh khiết.
Những người đến từ đại tộc, tổ tiên đã đến được đây nên biết bước tiếp theo phải làm gì. Cũng may Lạc Kỳ đã được Mục Thanh Uyên báo trước nên cậu không bị bở ngỡ.
Xuất ra linh hồn của mình, Lạc Kỳ hướng về phía những ngôi sao mà bay đi. Mõi một ngôi sao biểu trưng cho một Đại Đạo riêng, chỉ là Thủy Đạo thôi mà đã có mấy chục ngôi sao lớn nhỏ khác nhau rồi.
Nhưng mà Lạc Kỳ cảm nhận những Thủy Tinh này rất yếu ớt, cậu không thể cảm nhận nó ở hướng nào cả.
"Tổ Tiên trên cao, xin hãy giúp ta tìm một con đường sáng dẫn lối đến nơi phù hợp nhất với ta" biết bản thân mình không đủ sức tìm nó vì vậy Lạc Kỳ đã dùng linh hồn nguyện, câu thông với tổ tiên.
Như nghe được những lời của cậu, một đóa Mặc Liên nhỏ phủ lấy cậu đưa cậu vượt qua hàng trăm tinh tú khác, hướng nơi thật xa bay đi.
Đến nơi, Lạc Kỳ thấy vì tinh tú này như đang bị giam cầm, nó cố vùng vẫy phát ra ánh sáng cầu cứu nhưng không thể xuyên qua lớp lồng giam.
"Vận Mệnh Chi Đạo, tại sao nó lại giam cầm ngôi sao này? Là ai đã làm việc này?" Lạc Kỳ không hiểu, cậu cũng không biết làm sao để cứu được nó.
Đột nhiên trong đầu cậu vang lên một âm thanh cổ xưa, như đi qua hàng tỷ năm tuế nguyệt vậy.
"Dùng linh hồn cảm nhận, câu thông lấy Thủy Pháp Tắc, dùng nó phá tan Vận Mệnh Lồng Giam này"

CHƯƠNG 145: ĐẾ VƯƠNG.
Tuy nói thì rất dể dàng nhưng làm mới khó. Chưa tính đến việc Lạc Kỳ chỉ mới chạm đến Pháp Tắc Võng không lĩnh ngộ được bao nhiêu, chỉ nói đến lấy trạng thái linh hồn mà điều động pháp tắc sẽ cực kỳ tổn hại. Huống chi tầng Vận Mệnh Lồng Giam này to như vậy, cậu có thể phá hủy nó được sao.
Nhưng mà đến lúc này rồi Lạc Kỳ đã không còn chọn lựa nữa, không phá hủy nó thì cậu sẽ không thể vào trong được, con đường sau này của cậu càng thêm khó khăn.
Nhắm mắt, cảm nhận từng sợi Thủy Pháp Tắc xung quanh, Lạc Kỳ bắt nó vào tay, dùng lực đánh vào lồng giam.
"Bang..." chỉ vang lên một âm thanh nhỏ bé, những sợi Thủy Pháp Tắc đó đều bị Vận Mệnh Pháp Tắc thôn phệ hết.
Nhíu mày nhìn cảnh tượng này, Lạc Kỳ không ngờ nó lại khó đến vậy. Bây giờ ở đây chỉ có cậu và một khoảng không bao la, vì vậy dù có khó khăn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Nhớ đến con mình, nhớ đến những đau khổ mình phải chịu để đi đến bước này, Lạc Kỳ siết chặc nắm tay không cam tâm và cậu bắt đầu lấy thân mình làm mồi dẫn pháp tắc. Từ chân đến đầu, lúc này cơ thể Lạc Kỳ đã bị một tầng ánh sáng xanh nhạt bao phủ. Linh hồn của cậu bị từng sợi Thủy Pháp Tắc chen vào, không phải nó xâm chiếm cậu mà là cậu muốn hòa cùng với nó.
Đến khi khoảng trống cuối cùng cũng bị lấp đầy, Lạc Kỳ mạnh mẻ lướt tới như một thanh kiếm.
"Bang..." va mạnh vào lồng giam, Lạc Kỳ chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị tan ra, phiêu lãng đi.
Nhưng lúc này một tia sáng nhỏ nhoi nhưng rực rở đầy hân hoan đã chiếu qua cậu, linh hồn của cậu đang muốn tan ra nay đã từ từ ngưng tụ lại.
Linh hồn hoàn toàn hợp lại, không một chút đau đớn, Lạc Kỳ chỉ cảm thấy linh hồn của mình như lại được thăng hoa và gần hơn với đại đạo.
Trước mắt cậu vẫn là chiếc lồng giam đó, nhưng lúc này nó đã bị thủng một lổ nhỏ. Ánh sáng xuyên qua lổ hỏng đó ngày càng khuyết trương, nó từ từ phá vở từng chút, từng chút một cái lồng giam này.
Lúc này ở Vận Mệnh Thần Điện, trong một căn phòng cao nhất, to nhất, nguy nga nhất, có năm mươi hai tên lão giả đang ngồi xung quanh một thứ. Tất cả họ đều có tu vi Chúa Tể Cảnh, một con số thật là đáng sợ.
Giữa căn phòng ngoại trừ một quyển sách cổ xưa được đặt ngay chính diện, thì phía dưới là những vật khác nhau. Có tản đá, khối băng, cái cây, ngọn lửa...và ít nhiều chúng đều bị phủ lên đó một lớp màn kỳ dị. Trong đó có một cái cốc nước được đặt trong một gốc hẹp, đã bị hoàn toàn phủ kín, nhưng lúc này lớp màn đó đã thủng một lổ nho nhỏ mà không ai phát hiện.
52 lão giả đó đều đang dồn lực đánh vào quyển sách, đến lúc Thần Điện rung rinh lên thì bọn họ mới hết hồn. Đó cũng là lúc Lạc Kỳ chứng kiến cảnh lồng giam bị ánh sáng phá hủy gần hết.
"Không, Thủy Đạo đã bị phủ kín ngàn vạn năm nay, là kẻ nào, kẻ nào mở ra nó" một tên vừa hoảng sợ, phẩn nộ, không cam tâm hét lên.
Ngay khi chúng phát hiện ra thì chiếc cốc và lớp màn bao phủ đã vở ra, dòng nước bên trong tràn ra nhấn chìm toàn bộ Thần Điện. Không thể ngăn cản, nó như một cơn thịnh nộ của Thủy Thần gián xuống đây.
Vận Mệnh Thần Điện bị sụp đổ, các đệ tử chết không đếm xuể, khắp nơi đều là cảnh hoang tàn đổ nát.
Nhưng nó vẫn chưa phải đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất còn ở phía trước, khi tất cả màn che các linh vật đều bị suy yếu. Trong khoảnh khắc đó, tất cả các cường giả đỉnh tiêm của đại lục Vĩnh Hằng đều cảm nhận pháp tắc đang kêu gọi mình giải cứu chúng.
Không bao lâu liên hệ với việc Vận Mệnh Thần Điện bị Thủy phá hủy, các cường giả đã biết đáp án và đang hướng về phía này.
Nhưng lúc này Lạc Kỳ không hề biết bản thân mình đã vô tình phá vở một bí mật khinh khủng của đại lục và đã gián tiếp thúc đẩy một cuộc chiến thảm khốc.
Bây giờ cậu đã vào được ngôi sao này, khi cậu đạm chân lên nó cậu như trở về với nơi mình đã sinh ra.
Nó không phải là một hành tinh có sự sống mà nó đại diện cho pháp tắc.
"Đế Thủy Tinh, ta không biết vì sao ngài bị Vận Mệnh giam cầm. Nhưng nếu ngài lựa chọn ta thì ta xin lấy Đạo Tâm mình ra thề, ta sẽ báo thù, rửa hận cho ngài, sẽ mang Thủy Đạo trở thành Đại Đạo cao quý nhất Đại Lục"
Theo lời khấn nguyện của Lạc Kỳ, Đế Thủy Tinh lực bắt đầu truyền vào cơ thể cậu. Nó gội rửa tất cả những tạp chất trong cơ thể, linh hồn và Nguyên Lực cho Lạc Kỳ.
Dòng máu của cậu sôi sục lên, Mặc Liên Hoàng Huyết của cậu đang thuế biến một cách dử dội, nhưng nó không thể. Hoàng Huyết như gặp một đại khảm lớn mà nó không thể vượt qua.
Khi Đế Thủy Tinh muốn ngừng lại để tránh cho cậu bị nổ tung, thì lúc này một khí tức Đế Vương từ cơ thể cậu tràn ra. Khí tức này không phải là lúc cậu ở Tiên Giới mới có sao?
Ngày đó tuy Lạc Kỳ trên danh nghĩa là Bắc Thiên Đình Đế Hậu, nhưng ai không biết cậu chính là Đế Vương của cả Tiên Giới, vì chỉ có cậu mới có loại khí tức Đế Vương này.
Không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện lại lần nữa và giúp cho Mặc Liên Hoàng Huyết của Lạc Kỳ vượt qua đại khảm này.
"Ầm..." lúc này ở trên đài cao của Thần Điện, cơ thể của Lạc Kỳ đang cực kỳ chấn động. Ngoài ra ở ngoài đại lục phong vân cũng đang giằng giũ, cửu thải quang mang, Long Phượng triều bái, hoa cỏ nhảy múa...tất cả như đang chúc mừng Lạc Kỳ.
"Một tôn Đế Vương nữa xuất hiện, không biết là tộc nào có may mắn này đây"
Dám xưng Đế chỉ có tộc trưởng của các Đế tộc. Mà muốn trở thành Đế tộc thì phải có Chúa Tể Hậu Kỳ cường giả, như Long, Phượng...các tộc này đều là Đế tộc.

CHƯƠNG 146: XÊP HẠNG CHIẾN
Chấn động qua đi, từ đây Đế Thủy Tinh cũng là bản mạng chi tinh của Lạc Kỳ. Thông qua nó, Lạc Kỳ sẽ nhận được một lực lượng quán chú vô tận, đây là điểm tốt mà những người không có bản mạng chi tinh không có được.
Thời gian một năm vừa đến, tất cả những người không được bản mạng chi tinh đều bị cưỡng ép rời khỏi đây. Nhưng trước khi rời đi, bọn họ đều được một lần nhận quán chú từ đó đột phá Đồng Nguyên Cảnh.
Bây giờ ở đây chỉ còn 1000 người sót lại, trong tương lai nếu không vẫn lạc thì Chúa Tể Cảnh họ đều có cơ hội bước vào.
Lúc này ở Hoàng Hải Thiên, một lổ thông đạo mở ra buông xuống hai người là Lôi Phù và Long Nguyên.
Bên dưới lúc này không quản tu vi cao hay thấp, già hay trẻ, kẻ thù hay hảo hữu, tất cả đều thổn thức không thôi. Khi đi một trăm người, đều là thiên kiêu xuất sắc nhất của cả Thiên nhưng bây giờ chỉ vẻn vẹn hai người trở về.
Trong đó vui vẻ nhất là Lôi Thần Tượng Tộc, Lôi Phù trở về được thì xem như bọn họ đã có người kế nghiệp.
"Long Nguyên, ngươi đi được tới đâu?" Long Điện Điện Chủ tâm trạng không mấy là tốt hỏi. Tuy nói trên danh nghĩa Long Nguyên là đệ tử ông nhưng dù gì hắn cũng là người của Băng Long Tộc, ông cần là cần Long Hoành va Lạc Kỳ trở về kìa.
"Thưa sư phụ, đệ tử đi đến điểm cuối cùng nhưng...lại thất bại, không được Bản Mệnh Tinh tiếp nhận" Long Nguyên hơi đau buồn nói ra.
Không có bản mệnh tinh rất khó đột phá đến Chúa Tể Cảnh nhưng mà đó cũng là một thành tích đáng kích lệ.
"Tốt, không sao đâu, chỉ cần cố gắng ngươi cũng sẽ đột phá Chúa Tể Cảnh. Hơi...như Lạc Kỳ và Long Hoành, bọn họ đều không trở về được" Điện Chủ than thở.
Nghe lời này, những người xung quanh đều có tính toán riêng. Nay Lạc Kỳ đã chết, Lạc Thương Liên Minh phải chăng sẽ không còn tồn tại?
Ở một gốc nhỏ, đoàn người của Thương Khung Thần Tông, Âm Sát Môn đều có khuôn mặt đắng chát. Mặc Sương chịu trùng kích lớn đứng không vững, nhìn trời:
"Trời muốn tuyệt đường sống của Mặc Liên Tộc a"
Không trở về được?
"Sư phụ người nói gì vậy. Lạc Kỳ và Long Hoành Thái Tử vẫn còn ở bên trong tu luyện mà"
Tin này còn bùng nổ hơn cả việc Lạc Kỳ "chết đi". Là người nhanh nhất trong đám, Mặc Sương thất thố kéo tay Long Nguyên:
"Ngươi...ngươi nói lại lần nữa"
Có chút không hiểu nhưng biết Mặc Sương là một vị Chúa Tể Cảnh nên hắn đành nể mặt lập lại:
"Vãn bối nói Lạc Kỳ và Long Hoành Thái Tử đang ở bên trong tu luyện a"
"Haha, ta biết Lạc Kỳ sẽ không dể chết như vậy mà. Haha, ông trời còn thương xót Mặc Liên tộc a" tiếng cười của Mặc Sương vang vọng, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi bịch hai tai lại.
Trở lại với Lạc Kỳ, ở trên Đế Thủy Tinh tu luyện, Lạc Kỳ bước một bước rất dài trên con đường tìm hiểu pháp tắc.
Khác với khi tìm hiểu Pháp Tắc Võng phải tự mình vận động, còn ở đây Đế Thủy Tinh giúp cho Lạc Kỳ tăng thêm cảm ngộ rất nhiều.
Một ngàn năm thoáng qua đi, linh hồn của Lạc Kỳ trở về với thân thể. Cậu mở mắt ra cảm nhận thay đổi của cơ thể mình.
Thuần khiết và mạnh mẻ, đó là những gì mà Lạc Kỳ nói.
Theo Lạc Kỳ đứng lên, 999 người khác cũng đang loay hoay ngồi dậy.
"Lạc Kỳ, Bản Mệnh Tinh của ngươi là..."
"Trở về rồi nói tiếp" cắt ngang lời của Long Hoành, Lạc Kỳ đảo mắt nhìn lướt qua 998 người còn lại. Nhìn vẻ mặt của hai tên Mặc Liên tộc có vẻ không tốt lắm.
Đột nhiên lúc này, một ngàn người đều bị một lực lượng phủ xuống. Nó khiến cho mọi người đều trở nên vô diện mục, không thể nói và mất đi khí tức.
Chưa dừng lại ở đó, khi định thần lại thì mọi người đã xuất hiện ở một lôi đài lớn. Đây là cửa ải cuối cùng, xếp hạng chiến.
Xung quanh không biết ai là bạn, ai là địch, mọi người chỉ có thể thẳng tay mà chiến đấu.
Ngàn người như một điên cuồng chém giết lẫn nhau.
Mở ra Phật Liên Tịnh Thế và tất cả Thủy Nhân, tay Lạc Kỳ cầm kiếm quyết tuyệt mà chém giết.
Trận đấu này hổn loạn đến cực điểm, từng đạo, từng đạo pháp thuật được tung ra. Chẳng bao lâu kẻ mạnh và yếu đều được phân biệt rỏ ràng, kẻ mạnh dùng hết thủ đoạn để trụ lại trên lôi đài, kẻ yếu đã bị đánh văng ra ngoài. Bây giờ trên lôi đài chỉ còn hơn ba mươi người.
Lúc này, lấy Thủy Nhân đứng xung quanh mình để ra hiệu cho Long Hoành tụ hợp nếu hắn còn. Nhưng rất tiếc Long Hoành đã không còn ở đây.
Lúc này đứng ở một gốc khác, có hai tên đang nhíu mày nhìn Thủy Nhân.
"Kẻ đó cũng là Hồn Tộc của chúng ta sao?" hai tên cùng nghĩ.
Trận chiến gián đoạn không quá lâu đã bắt đầu lại.
Ở gốc kia, hai tên Thủy Hỏa bất phân đang quần lấy nhau.
Gốc này, vài người lại dùng lực lượng mạnh nhất hủy diệt nhau.
Đáng chú ý hơn hết là hai tên Hồn Tộc, vậy mà họ lại khống chế được ba người khác làm lá chấn cho mình.
Trên không, có vài kẻ đang so kè tốc độ, dưới đây Lạc Kỳ một kiếm đâm xuyên tâm người nào đó.
Khi còn lại mười mấy người, Lạc Kỳ đoán chắc là bát đại cổ tộc và Long, Tương, Côn Bằng,...mấy đại tộc thôi.

CHƯƠNG 147: THIÊN TÀI LỚP LỚP.
Khi Lạc Kỳ đang đánh giá các đối thủ thì một bóng người đã xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, một trảo úp xuống. Lực lượng của trảo này rất kinh khủng nhưng Lạc Kỳ đã kịp né ra.
Vững gót chân, đạp một cái bắn người về phía cái bóng đó, kiếm của Lạc Kỳ được quán chú Thủy Pháp Tắc mạnh mẻ chém tới.
"Bang..." kiếm chém vào tên đó như chém vào tường đồng, vách sắt. Nhưng dù có là vách sắt hay vách đá gì thì cũng bị Lạc Kỳ từ từ chém rớt.
Một kiếm không được thì hai kiếm, trăm kiếm, ngàn kiếm. Kiếm của Lạc Kỳ như sóng ập tới, càng lúc càng nhanh và mạnh.
Đánh một hồi khóe miệng của Lạc Kỳ hiện lên một đạo ý cười nhạt.
"Là tên Long Ngạo đó sao" tuy chỉ là cái bóng nhưng thông qua chiêu thức Lạc Kỳ vẫn có thể đoán được là ai.
Nếu đem Long Ngạo biến thành Thủy Long thì sao nhĩ?
Mang ý nghĩ này Lạc Kỳ càng điên cuồng đánh tới. Mặc Liên nở rộ vây khốn tất cả đường lui của Long Ngạo, cứ như vậy cậu thoải mái mà tiến công.
Cơ thể của Long Ngạo phòng thủ rất kiên cố, nhưng chỉ cần một đạo vết thương nhỏ nhoi thì cũng đủ để Lạc Kỳ nắm bắt được cục diện.
Khi Lạc Kỳ định sử dụng Mặc Liên ký sinh thì đột nhiên từ ngoài xa một luồng tinh thần lực bắn tới. Nó nhanh chóng chui vào đầu Long Ngạo tranh giành quyền kiểm soát với Lạc Kỳ.
"Hồn Tộc"
Cảm giác hưng phấn trong lòng Lạc Kỳ trổi dậy, cậu cũng muốn biết mình với người của Hồn Tộc ai mạnh hơn.
Cứ như vậy trong đầu Long Ngạo là hai luồng tinh thần lực đang đấu đá lẫn nhau bất phân thắng bại.
Người ta thường nói trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, trong trường hợp này cũng như vậy. Khi Lạc Kỳ và kẻ đó đang đánh nhau thì một ngọn lửa đã bừng bừng thiêu đốt Long Ngạo, tiễn hắn văng ra ngoài.
Tên "ngư ông" chưa kịp vui mừng thì lơ lửng trên không trung một vì sao đã giáng xuống đầu hắn, cho hắn đi theo làm bạn với Long Ngạo.
"Đây là Dạ Tinh Vong Ma Mãng" Lạc Kỳ nói thầm. Chủng tộc này cũng là một cổ tộc, lấy ngự tinh nổi danh thiên hạ. Chúng có một làn da ẩn hiện sao trời lấp lánh, có người nói mỏi ngôi sao trên đó ứng với một vì sao trên bầu trời.
Lạc Kỳ vốn định chiến với tên Hồn Tộc một lần nữa thì một đối thủ nữa của cậu lại xuất hiện. Kẻ này cũng cầm kiếm và tu luyện quang hệ, khi Lạc Kỳ đánh với hắn thì trên cơ thể lại bị một ấn ký xa lạ đánh dấu vào.
Mõi lần bị ấn ký đánh trúng thì Lạc Kỳ cảm nhận được kẻ đó càng mạnh mẻ, lục lại trong đầu về những thứ đã biết cuối cùng Lạc Kỳ cũng nhớ đến một nơi.
Thẩm Phán Thần Điện - Chiến Thiên Sứ Tộc, trong tộc Thiên Sứ phân ra rất nhiều phân tộc, nhưng nói đến chiến lực mạnh nhất phải kể đến Chiến Thiên Sứ. Nếu chúng tu luyện thành công Thẩm Phán Đại Đạo thì càng khinh khủng hơn nữa.
Hừ lạnh một tiếng, Lạc Kỳ hóa cơ thể thành một Thủy Nhân thật sự, đao thương bất nhập. Với cơ thể này cậu sẽ tự bài trừ ấn ký thẩm phán và có thể tự do giao chiến.
Thẩm Phán Chi Đạo là một trong những đại đạo cương mãnh nhất, hoàn toàn trái ngược với Thủy Đạo. Lấy nhu khắc cương, Lạc Kỳ cứ vờn lấy hắn từng chút, từng chút một bào mòn hắn.
Nhưng lần này cậu đã thông minh hơn, đã tạo nên một tầng Mặc Liên lớn để tránh kẻ khác tiếp tục làm "ngư ông".
Sau một hồi mèo vờn chuột, một kiếm nhanh dứt khoát Lạc Kỳ đã đâm xuyên qua hai cánh của hắn, truyền Mặc Thủy vào cơ thể hắn.
Dường như biết Lạc Kỳ muốn làm gì, hắn cũng dứt khoát không kém mà tự bạo. Tự bạo thi con có thể được truyền tống ra ngoài nếu bị ký sinh thì mãi mãi không siêu thoát a.
Bị đối thủ tự bạo, ở khoảng cách gần như vậy Lạc Kỳ cũng bị thương nghiêm trọng, cậu chính thức trở thành miếng mồi ngon cho những kẻ xung quanh.
Lạc Kỳ nằm đó mà trên đầu mà một đám đối thủ giành nhau, đột nhiên cậu lại thấy buồn cười. Cậu không giống tên Chiến Thiên Sứ kia tự bạo, cậu nằm đó mà dưới mình là một cái Phật Liên Tịnh Thế nhỏ đang cực hạn vận chuyển.
Trên cậu mấy tên đang hổn chiến đột nhiên đều trở nên chậm chạp.
"Trường Sinh Cổ Tộc, thời gian chi đạo"
"Bùm..." Lạc Kỳ vừa nghĩ xong thì bùm một tiếng, mấy tên đó đều ngã xuống và biến mất.
Lạc Kỳ biết chúng đã bị thời gian chi đạo tăng tốc, rút khi thọ nguyên dẫn đến khô kiệt mà chết. Đáng sợ, Trường Sinh Tộc thật đáng sợ.
Ngay lúc Thời Gian Lĩnh Vực buông xuống Lạc Kỳ thì cậu đã bắn người, một kiếm nhanh tuyệt sát đâm xuyên qua yết hầu kẻ đó.
Hắn không thể tin Lạc Kỳ còn có thể phản kháng và giết hắn. Nhưng một kiếm này cũng là lực lượng cuối cùng của Lạc Kỳ, cậu suy yếu ngã xuống thật sự.
Tên Hồn Tộc thấy vậy vui vẻ định khống chế cậu thì nhanh hơn một bước một thanh ba đầu chiến kích đã bay đến, xuyên thấu thân thể Lạc Kỳ.
Đau đớn, thống khổ Lạc Kỳ chịu đựng đến khi người đó đi lại rút thanh kích ra thì Lạc Kỳ mới từ từ tan ra.
Phục hồi lại là ở một căn phòng lớn, dù không còn đau nhưng cảm giác bị đánh xuyên vẫn còn ám ảnh, Lạc Kỳ theo quán tính xoa xoa bụng mình.
Thấy Lạc Kỳ, Long Hoành liền nhanh chóng chạy đến đở cậu.
"Lạc Kỳ, ngươi không sao chứ?" hắn quan tâm hỏi.
"Ta không sao" Lạc Kỳ phất tay, rồi nhìn Long Hoành:
"Nãy giờ có chuyện gì xảy ra không?"
"Có, tên Long Ngạo và một tên của Hồn Tộc vừa mới đánh nhau. Cuối cùng...hắn thua"

CHƯƠNG 148: XẾP HẠNG.
Bát đại Cổ tộc đúng là không thể khinh thường được, dù có là Đế tộc cũng vậy.
Ngồi trên ghế gõ gõ đếm thời gian, Lạc Kỳ vốn không định kết giao với ai, nhưng có vài người đã chủ động đến nói chuyện với cậu.
Những người này có mấy ai thật tâm kết giao bằng hữu, chẳng qua muốn lôi kéo tạo thêm thế lực cho mình mà thôi. Nhưng như vậy cũng hợp ý Lạc Kỳ, quen biết rộng sau này Liên Minh muốn mở rộng sẽ dể hơn.
Không bao lâu, một bóng người xuất hiện nữa, đó là Dương Tiễn Lâm.
Lạc Kỳ cũng không ngờ tới hắn lại trụ lâu hơn cậu, nhưng thực lực của hắn tốt thì sau này Đình nhi và Vỹ nhi sẽ càng có lợi.
Đi đến bên Lạc Kỳ ngồi xuống, Dương Tiễn Lâm muốn nói chuyện với cậu nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cậu lại không biết nói gì.
Cứ như vậy, khi năm tên nữa bị văng ra thì một bảng xếp hạng hoàn chỉnh cũng xuất hiện. Không chỉ ở đây mà tại mỗi Thiên ở Đại Lục nó cũng xuất hiện.
Một ngàn tên từ từ xuất hiện, dù xếp những hạng cuối cũng toàn là Đại Thiên, đại tộc. Không biết có phải bị ảnh hưởng do trận đại hồng thủy hay không mà mấy tên của Vận Mệnh Thần Điện đều không có ai vào top 100, điều này thật sự là quá mất mặt.
Kéo lên hạng 95, Long Hoành bể nghể chiếm một chổ. Nhìn cái tên Hoàng Hải Thiên, cả đại lục đều cảm thấy bất ngờ, rất nhiều người vẫn đang lục lại ký ức xem nơi này là ở đâu.
Riêng Long Đảo, nhất là Thủy Long Tộc đang cấp tốc phái người đi đến Hoàng Hải Thiên.
Tiếp tục, hạng 22 là Long Ngạo, tuy hắn trụ đến khi chỉ còn mười mấy người, nhưng bảng xếp hạng này còn dựa vào số lượng đối thủ mà ngươi đánh bại nữa.
Xếp trên Long Ngạo là Phượng Cô Hồng, tiểu công chúa của Phượng Hoàng Tộc. Trên Phượng Cô Hồng một hạng là Côn Khiết Tâm, cũng là tiểu công chúa của Côn Bẳng tộc.
Hai cô nàng này vốn không hợp nhau, nay Côn Khiết Tâm đang ha hả cười lớn trêu chọc Phượng Cô Hồng. Đừng nhing chỉ là một hạng nhưng hạng 20 cũng trong top 20, còn 21 lại là một top khác như 30, 50,...
Không biết vì sao nghe Côn Kiết Tâm cười, cả Long Ngạo đều thấy muối mặt, hắn vậy mà thua hai cô nàng này.
Tiếp lên hạng 16, Lân Thông đến từ Kỳ Lân tộc.
Hạng 12, Thiên Không Lưu Nhật.
Hạng 10, A Lý Ba, cũng chính là tên Chiến Thiên Sứ của Thẩm Phán Thần Điện. Tên này bỏ qua rất nhiều Cổ tộc chen vào top 10, thực lực cũng đáng gòm à.
Đến hạng 8, cuối cùng Lạc Kỳ cũng thấy tên mình với một dòng trích dẫn khá đầy đủ.
Lạc Kỳ, Âm Sát Nguyệt Sứ của Thương Khung Thần Tông, Minh Chủ Lạc Thương Tông đến từ Hoàng Hải Thiên.
Một Hoàng Hải Thiên cằn cổi lại có người leo lên hạng 8 Vạn Thế Đại Lục Bảng, trong phút chóc có rất nhiều người muốn đến nơi này để xem xét.
Trên Lạc Kỳ chính là Dương Tiễn Lâm, hắn cười không khép miệng lại được. Không phải vì hắn vui vì xếp trên Lạc Kỳ, mà hắn vui gì đã có thể chứng minh cho cậu thấy hắn đã có thể bảo vệ cậu được.
"Dương Tiễn Lâm sẽ là Thiếu Sơn Chủ của Táng Linh Sơn" ngay sau đó tại Táng Linh Sơn một mệnh lệnh đã được tung ra, mệnh lệnh này không được bàn bạt trước nhưng không có ai phản đối.
Lên một hạng là Trường Sinh Khải Liệt, tên này đã bị Lạc Kỳ giết chết, nhưng vì hắn giết nhiều đối thủ hơn Lạc Kỳ nên xếp hạng còn trên cậu.
Hạng 5, Hồn Âm
Hạng 4, Chiến Vinh đến từ Chiến Thiên Ma Tộc, một trong bát đại Cổ tộc.
Hạng 3, Hi Nhã Tình, Hi Nhạn tộc. Cô nàng này không phải đến từ Cổ tộc lại leo lên hạng 3 có thể thấy chiến lực kinh khủng như thế nào.
Hạng 2, Khấp Minh Cổ Tộc, Khấp Linh Huyết.
Hạng nhất, lại là một người Lạc Kỳ đã biết trước đó là Dạ Tinh Vong Ma Mãn - Dạ Tinh Tuệ Dương.
Đến đây có người vui mừng, có kẻ không cam tâm nhưng tất cả đều đã kết thúc, ai náy đều được đưa trở về.
Lúc này tại Thương Khung Thần Tông nhộn nhịp như trẩy hội, không chỉ cả Hoàng Hải Thiên mà mấy Thiên xung quanh đều cho người đến chúc mừng Lạc Kỳ và Long Hoành.
Hai người tiền đồ vô lượng, nói không chừng vài chục vạn năm sau sẽ là Chúa Tể một phương. Mọi người đều cho là vậy nên muốn đến giao hảo trước.
Nhân cơ hội này, Lạc Kỳ cũng đã hợp tác với các Thiên xung quanh để mở rộng Lạc Thương Liên Minh.
Tiệc rượu bảy ngày, bảy đêm kết thúc Thương Khung Thần Tông cũng chưa thể yên tĩnh, vì Thủy Long Tộc đến đón người. Vốn họ muốn dẫn cả Lạc Kỳ và Long Hoành đi về Long Đảo nhưng cậu đã từ chối.
Chỉ có Long Hoành quyết định sau khi đột phá Đồng Nguyên Cảnh sẽ theo họ đi Long Đảo. Đây là quyết định không chỉ của riêng Long Hoành mà còn của cả Lạc Kỳ. Long Hoành muốn lập một thế lực tại Long Đảo để sau này có thể giúp đở Lạc Kỳ.
Khoảng thời gian này cả đại lục liên tục có người đột phá Đồng Nguyên Cảnh và Lạc Kỳ cũng vậy.
Trong khi đó tại Vận Mệnh Thần Điện một trận ác chiến đã phá hủy gần như Vận Mệnh Thiên. Dù có 52 Chúa Tể Cảnh nhưng dưới sự càn quét của rất nhiều đại thế lực, Vận Mệnh Thần Điện chỉ còn 12 vị.
Thật sự mà nói 12 vị này mới chân chính là Chúa Tể Cảnh còn 40 người kia chỉ vì đánh căp Vận Mệnh của mọi người mà đắp nên, nhiều lắm chỉ được xem là Ngụy Chúa Tể.
Qua trận chiến này tuy Vận Mệnh Thần Điện không hoàn toàn sụp đổ nhưng thanh danh cũng gần như hoen ố hết. Che Đại Đạo khác, nhằm mưu đồ xưng bá, đánh cắp Vận Mệnh phục vụ cho riêng mình đây là những việc khó mà tha thứ được. Vì vậy tuy Vận Mệnh Thần Điện còn nhưng Vận Mệnh Chi Đạo đã hoàn toàn xuống dốc.

CHƯƠNG 149: TẠO UY VỌNG.
Sau khi Long Hoành rời đi, một thời gian sau Lạc Kỳ cũng theo ba người Mặc Sương rời đi. Nhưng mà trước khi đi cậu đã nhờ Chúc Nhan quản lý Lạc Thương Liên Minh, ngoài ra còn lưu ý hai đứa con trai mình. Tính toán thời gian thì cũng đã gần tới lúc bọn nó đột phá giới hạn ở Tiên Giới.
Mặc Liên Tộc nằm ở Vô Ngân Thiên cách Hoàng Hải Thiên mấy trăm Thiên, bốn người đi khôbg ngừng nghĩ mấy chục năm mà vẫn chưa tới. Đoạn đường này Lạc Kỳ được mở mang rất nhiều, cậu gặp rất nhiều chủng tộc xa lạ, mua được rất nhiều thứ lạ kỳ, nhưng tiếc là bốn thứ dùng để khôi phục cho Trường Thiên Kiếm lại không có.
Thời gian sau nữa bốn người cũng đến được Vô Ngân Thiên, tuy Mặc Liên Tộc đã suy yếu nhưng vẫn là thế lực lớn ở nơi này dù không phải là tộc nắm quyền chủ đạo nữa.
Khi phi thuyền của Mặc Sương đáp xuống cửa thì bên trong một bà lão chống gậy và một số người khác đã đi ra theo.
"Mặc Hàm lão tổ, không phụ sứ mệnh ta đã mang Hoàng trở về" nghe Mặc Sương nói, khuôn mặt nhăn nheo của Mặc Hàm hiện lên một nét vui vẻ, còn mấy người xung quanh thì mõi người đều có riêng suy nghĩ.
"Hàm Lão Tổ, chuyện Hoàng xuất hiện là một đại sự, kẻ này..." đột nhiên phía sau có một mỹ phụ đi lên nhìn Lạc Kỳ nói, nhưng bà ta chưa nói xong đã bị Hàm Lão Tổ cắt ngang.
"Ta đã có dự liệu, ngày mai mở Tộc Hội" nói rồi bà đi ra dẫn Lạc Kỳ vào trong trong sự sôi mối của rất nhiều người.
Đêm đó, ngồi trước Mặc Hàm, Mặc Sương đã kể lại tất cả những việc mà Lạc Kỳ đã làm cho bà nghe. Từ một chút hài lòng, Mặc Hàm trở nên kinh ngạc, đến khi biết Lạc Kỳ chính là người đứng thứ 8 trên Vạn Thế Đại Lục Bảng thì Mặc Hàm hai tay đã khẻ rung.
"Mặc Sương, ngươi nói thật chứ?" bà ta còn chưa dám tin tưởng nên hỏi lại.
"Đúng vậy, Hoàng là người xuất sắc nhất mà tộc ta có được" Mặc Sương cười nhẹ nhàng đáp.
Trong khi đó ở một nơi khác có ba mỹ phụ đang ngồi cùng nhau.
"Nếu hắn thật sự có Hoàng Huyết thì sao? Chẳng lẻ chúng ta phí hết công sức bao năm nay?" một người không vui âm u mở lời.
"Hoàng thì đã sao, hắn vẫn còn nhỏ, vẫn cần chúng ta nâng đở còn có thể chạy ra bàn tay chúng ta được sao" một người cao ngạo nói.
Nãy giờ chỉ có một người không lên tiếng, bởi vì người được bà nâng đở đã chết nên bà ở đây chỉ góp vui mà thôi.
"Mặc Thanh, sao ngươi không nói gì?"
Nghe gọi tên mình, mỹ phụ nãy giờ không lên tiếng mới đặt ly trà xuống, không nhìn họ chầm chậm mở miệng:
"Hàm lão tổ vẫn chưa chết, các ngươi quá khi dể bà ta rồi. Ngày trước Hoàng không xuất hiện nên bà ta để chúng ta muốn làm gì làm, nhưng bây giờ đã khác. Hoàng xuất hiện rồi, các ngươi nghĩ bà ta sẽ để ba chúng ta ảnh hưởng đến Hoàng sao?"
"Một kẻ sắp chết cũng còn quản nhiều như vậy hừ" mỹ phụ cao ngạo nghiến răng.
"Sắp nhưng vẫn chưa chết, nhưng mà ngày mai là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nếu kẻ đó thua thì dù mang Hoàng Huyết cũng vậy thôi" Mặc Thanh.
Không phải bọn họ không nghĩ đến việc ám sát Lạc Kỳ nhưng Mặc Hàm còn đó, bọn họ đều không dám thách thứ bà. Huống chi ám sát Hoàng, đó là một trọng tội mà không ai muốn gánh.
Một buổi sáng ngập tràn ánh nắng trong lành đã đến, hôm nay tất cả thành viên của Mặc Liên Tộc đều đến đông đủ. Bên trên Mặc Hàm đang dùi bước Lạc Kỳ đi lên đài cao, trên đó đặt một viên Thủy Tinh Cầu lớn.
"Hôm nay là ngày trọng đại của tộc ta, Hoàng đã ra đời và chúng ta sắp bước qua một trang sử mới" Mặc Hàm hùng hồn tuyên bố, bên dưới tất cả đều hướng mắt nhìn về phía này.
"Để chứng minh lời ta nói là đúng, trước tất cả các ngươi và tổ tiên trên cao, Hoàng sẽ kiểm tra Hoàng Huyết của mình. Mời"
Theo lời của Mặc Hàm, Lạc Kỳ đi đến bên quả cầu thủy tinh, đặt tay lên đó.
Lúc này quả cầu thủy tinh trắng đột nhiên chuyển màu, một màu vàng óng ánh sáng chói lóa đã xuất hiện. Nó sáng đến mức ai cũng phải che mắt lại, chỉ riêng Mặc Hàm vẫn cố mở to mắt vui vẻ cười lớn:
"Haha, Hoàng Huyết Cực Hạn, ông trời không phụ Mặc Liên Tộc a"
Huyết Mạch cũng chia mạnh yếu dù là cùng cấp bậc, Hoàng Huyết Cực Hạn không phải không có khả năng đột phá Chúa Tể Hậu Kỳ, nếu có cơ duyên hoặc pháp tắc lĩnh ngộ đến một mức độ tinh thâm nào đó.
Bây giờ Lạc Kỳ đã là Đế Huyết nhưng vì chưa muốn bại lộ quá sớm nên cậu đã nhờ Đế Thủy Tinh lấp đi nó, chỉ biến thành Hoàng Huyết Cực Hạn như bây giờ.
Bên dưới lúc này đã ngập tràn tiếng vổ tay hoan hô, một tương lai hưng thịnh đang ở trước mắt sao không vui cho được.
Nhưng mà vẫn còn vài kẻ không cam tâm, trong đó một cô gái bước ra:
"Lão Tổ, đệ tử xin phép khiêu chiến Hoàng" lời này vừa nói ra làm xung quanh đều thấy bất ngờ.
"Mặc Hi vốn có nhiều cơ hội nhất kế thừa tộc trưởng vị trí nhưng bây giờ lại vô cớ rơi vào tay Hoàng, cô ta không thể chịu được cũng đúng" có kẻ nói ra.
Mặc Hàm không nói chuyện mà nhìn Lạc Kỳ một cái, cậu cũng không lên tiếng chỉ là một chỉ bắn ra một tia Thủy Kiếm Ảnh bắn tới Mặc Hi.
"Mặc Liên Hộ Thể"
"Bang..."
Mặc Hi dùng đến phòng ngự cao nhất của minhg nhưng chỉ với một chỉ, Lạc Kỳ đã phá vở phòng ngự đó, đánh Mặc Hi văng ra thật xa.
"Này... cũng quá kinh khủng đi, một chỉ đánh bại Mặc Hi cùng cấp bậc, Hoàng thật sự quá mạnh a"
"Đây là cùng giai vô địch a"
Cảnh tượng này in sâu trong tâm trí mọi người, khiến cho uy vọng của Lạc Kỳ càng thêm tăng lên nhanh chóng.
Nhìn Mặc Hi nằm đó, lẫn trong đám đông một cô gái lặng lẻ rút lui và biến mất.

CHƯƠNG 150: ỨNG CHIẾN THAY.
Thời gian này Lạc Kỳ đều bế quan trong Mặc Liên Tộc, cậu đang tu luyện một loại đạo pháp có tên là Mặc Liên Phân Thân Ảnh Pháp. Vốn đạo pháp này tu luyện cực hạn sẽ phân thân ra được 36 cổ, nhưng mà khi kết hợp với các đạo pháp trước đó của Lạc Kỳ, bây giờ cậu đã phân ra được 72 cổ. Đây còn không phải cực hạn, chỉ là tu vi của Lạc Kỳ không đáp ứng kịp mà thôi.
Tu luyện là một quá trình dài khô khan đến cực hạn. Không biết qua bao nhiêu năm tháng, Lạc Kỳ mới xuất quan đi ra ngoài.
Biết Lạc Kỳ xuất quan Mặc Hàm liền đến tìm cậu:
"Dựa theo Hoàng phân phó, ta điều tra được ở Kha Mã Học Viện vừa mới xuất hiện một đạo Tử Kim Chân Hỏa, nhưng mà bọn họ giữ gìn rất kỷ"
Trước khi bế quan Lạc Kỳ đã dặn dò Mặc Hàm nghe ngống những thứ dùng để chữa trị cho Trường Thiên Kiếm, nay đã biết được một thứ.
Tử Kim Chân Hỏa ở Kha Mã Học Viện.
Hư Không Lệ, sau này Lạc Kỳ sẽ nhờ Tội Tộc tìm giúp.
Hồn Thạch ở Hồn Tộc.
Chỉ còn Thâm Hải Huyết Thạch là vẫn chưa có tin tức thôi.
Đột nhiên lúc này Mặc Sương chạy vào báo là Mặc Tịnh muốn khiêu chiến Lạc Kỳ.
Xét thực lực Mặc Tịnh còn kém hơn Mặc Hi, cô ta dựa vào thứ gì mà tự tin như vậy chứ?
Ba người đi ra ngoài đã thấy Mặc Tịnh ngồi ở đó, bên cạnh còn có một thanh niên và một ông lão tu vi thâm hậu.
Nhíu mày một cái nhưng Mặc Sương vẫn thủ lể đi lại chào hỏi:
"Định Khải Thân Vương đại giá Mặc Liên Hoàng Tộc sao không báo trước để chúng ta tiếp đãi cho chu toàn a"
Một bên Mặc Sương truyền âm cho Lạc Kỳ nhắc nhở. Thì ra lão già này là Định Khải Thân Vương của Định Thiên Quốc, tu vi Chúa Tể Sơ Kỳ. Nhưng đó không phải thứ mà khiến Mặc Hàm đa lể như vậy, cái chính là phía sau Định Thiên Quốc là Định Thế Cổ Tộc. Nói rỏ hơn Định Thiên Quốc là một chi nhánh của Định Thế Cổ Tộc.
Còn tên nam nhân ngồi đó Lạc Kỳ nhận ra hắn, Định Thiên Quốc Thái Tử - Định Thái Hành, hắn cũng là Vạn Thế Đại Lục Bảng xếp vị trí thứ 9, tức là thua Lạc Kỳ đúng một bậc.
Lúc này hắn cũng nhận ra Lạc Kỳ, hừng hựt chiến ý đứng lên hai mắt đâm đâm nhìn cậu.
"Lạc Kỳ, không phải ngươi ở Hoàng Hải Thiên sao. Như vậy cũng tốt, ta khỏi mắc công đến đó tìm ngươi"
"Hành ca ca, ngươi biết hắn sao?" Mặc Tịnh nũng nịu kéo tay Định Thái Hành hỏi.
"Nha đầu ngốc, hắn là Lạc Kỳ xếp hạng 8 trên Vạn Thế Bảng đó" yêu thuơng nhìn Mặc Tịnh mắng yêu, ngừng lại một chút hắn nói tiếp:
"Nhưng rất nhanh vị trí của hắn sẽ là của ta"
Hắn rất không phục Lạc Kỳ sao lại hơn hắn, cho nên hắn quy cho vận may, cho rằng ngày đó Lạc Kỳ may mắn giết nhiều đối thủ yếu kém hơn hắn.
Nghe vậy cả ông lão Định Khải và Mặc Tịnh đều giật mình một cái, nhìn Lạc Kỳ đánh giá. Chính Mặc Tịnh cũng không ngờ Lạc Kỳ vậy mà có thực lực khinh khủng như vậy.
"Hành ca ca, hắn...là Hoàng của Mặc Liên Tộc a"
Rất nhanh Lạc Kỳ cũng hiểu mọi chuyện. Mặc Tịnh nhờ Định Thái Hành đến để đánh bại cậu, từ có nắm thế cân bằng mà tiếp tục tranh giành vị trí tộc trưởng tương lai. Còn Định Thái Hành cũng muốn gặp Lạc Kỳ quyết đấu, đúng là duyên nợ a.
Nếu như Mặc Liên Tộc ở thời kỳ đỉnh phong thì có thể thẳng thắng từ chối, nhưng bây giờ Mặc Liên còn không đủ để đối kháng với Định Thiên Quốc, huống chi là một Định Thế Cổ Tộc phía sau.
Đúng lúc này có người vào báo Âm Gian Lão Mẫu của Táng Linh Sơn đến thăm.
Cùng một lúc hai vị Chúa Tể đến, đến Mặc Hàm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà không chỉ Âm Gian Lão Mẫu mà bà ta còn dẫn theo Dương Tiễn Lâm đến.
"Mặc Hàm Lão Tổ khỏe, lần này ta mang theo đệ tử ta đến để gặp đạo lử của nó a"
Đạo lữ? Là ai? Trong khi mọi người đang thắc mắc thì Lạc Kỳ đã đi tới trước mặt Dương Tiễn Lâm.
"Đến đây làm gì?"
"Ta...ta đi đến Kha Mã Học Viện, trên đường đi biết đệ ở đây nên ghé thăm"
"Sao biết ta ở đây?"
Đến lúc này thì Dương Tiễn Lâm đã túng lúng không biết trả lời sao. Nhưng Âm Gian Lão Mẫu đã đúng thời điểm đứng ra giải vây cho hắn:
"Có chuyện gì Âm Gian Lão Mẫu ta muốn mà không biết được chứ"
Cười cười đi lại, Mặc Hàm mời hai người ngồi xuống:
"Hoàng và Định Quốc Thái Tử đây sắp có một cuộc tỷ thí, cũng mời Âm Gian Lão Mẫu ở lại quan chiến a"
"Tỷ thí? Hắn với đạo lữ của đồ đệ ta sao" Âm Gian Lão Mẫu chỉ ngón tay gầy gò về phía Định Thái Hành với dáng vẻ của bà không xem hắn ra gì.
"Thôi thì đứa đệ tử bất tài này của ta thây mặt đạo lữ của nó ứng chiến vậy. Tiễn Lâm ra đánh với hắn một trận để ta xem con tiến bộ đến đâu rồi" một mình bà ta quyết định tất cả khiến cho Định Khải tức giận đập bàn đứng lên.
"Lão yêu bà, ngươi là thứ gì chứ"
Nghe Định Khải chửi mình, hai mắt Âm Gian Lão Mẫu xẹt qua một tia lạnh giá. Ngón tay gầy gò chỉ ra, một đạo oán khí bắn tới.
"Phụp...rầm..." Định Khải tự tin đón lấy một chỉ này nhưng hắn đã sai lầm, hắn bị đạo oán khí đó đánh cho té ngã ra sau, hộc ra một ngụm máu.
"Chúa Tể Trung Kỳ" với đôi mắt của Mặc Hàm bà đã sớm nhận ra tu vi của Âm Gian Lão Mẫu, nhưng bà muốn nhân cơ hội này đè khí thế của hắn xuống nên bây giờ mới giả bộ nói ra.
"Âm Gian Lão Mẫu, ngươi muốn đối nghịch với Định Thiên Quốc, Định Thế Cổ Tộc?" Định Khải nhục nhã, phẩn hận uy hiếp.
"Khặc khặc, Định Thiên Quốc lão bà ta dám tự nhận không sợ một ai. Còn Định Thế Cổ Tộc? Một mình ngươi làm chủ sao?" Âm Gian Lão Mẫu kiêu cạo cực điểm nói ra, nghe lời này đến Mặc Hàm còn phải giật mình.
Xét đến thực lực, bây giờ Táng Linh Sơn chỉ ngang với Mặc Liên Hoàng Tộc thôi. Nhưng mà bà phải tự nhận thực lực của Âm Gian Lão Mẫu cao hơn bà, bà không thể một chiêu đánh bại Định Khải như vậy.
"Được rồi, Định Thái Hành thái tử nếu đã thây mặt Mặc Tịnh tỷ thí thì bây giờ Dương Tiễn Lâm sẽ thay Hoàng tiếp nhận cộc tỷ thí này" đến đây Mặc Hàm mới ra quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top