Chương 131 đến chương 140

CHƯƠNG 131: NGUYÊN HỘI KIẾP.
Có lẻ đám người của Thần Tông không biết vị trước mặt bọn họ đây là một tôn Chúa Tể, nên tất cả đều khá thoải mái ngồi đó, hoặc là bọn họ không biết cái tên Mặc Liên Hoàng Tộc là có ý gì. Cho đến khi bà lão ngồi trái mở miệng yêu cầu được nói chuyện riêng với Lạc Kỳ, thì lúc này bọn họ mới rời đi.
"Nam tính, tộc chúng ta lâu rồi không xuất hiện nam tính, nhưng tu vị lại có điểm hơi thấp" bà lão bên phải đánh giá Lạc Kỳ.
"Đại đạo còn dài" Lạc Kỳ chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu.
Lúc này bà lão ngồi giữa mới nhướng mắt có hứng thú nhìn Lạc Kỳ:
"Rất bình tĩnh, nhưng ngươi có biết chúng ta là ai không?"
"Dù vãn bối chưa từng đến Mặc Liên Tộc nhưng cũng suy đoán được đôi phần. Hai vị ngồi đây lấy tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ chắc là Thái Thượng Trưởng Lão, còn ngài ắt hẳn là một vị Lão Tổ của Mặc Liên Tộc"
Khá bất ngờ vì Lạc Kỳ đoán được tu vi của mình, bà lão ngồi giữa hỏi tiếp:
"Dù là đồng tộc nhưng đứng trước chúng ta mà ngươi dám suy đoán bậy bạ, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao"
"Nếu muốn giết ta, các vị sẽ không bỏ công sức đến nơi này, huống chi nếu ta sẽ chết như vậy cũng sẽ không đứng trước mặt các vị ngay lúc này" nhìn thẳng vào mắt bà ta trả lời, Lạc Kỳ không hề sợ hãi.
"Ngươi rất ngông cuồng, thường những người ngông cuồng sẽ không sống lâu"
"Không, ta không ngông cuồng mà ta biết mình đang ở đâu và có những gì. Không phải ba vị đến tìm ta cũng vì ta nắm trong tay thứ đó sao?" cắt ngang lời bà ta, Lạc Kỳ tiếu dung hỏi lại.
Không phải Lạc Kỳ tự đại, nhưng cậu biết họ sẽ không dám giết mình. Nếu đổi lại là Kim Cốt chắc chắn cậu không dám trả lời như vậy, nhưng ba người này cần cậu, Mặc Liên Tộc muốn có cậu.
"Ngươi biết chúng ta sẽ đến, haha không hổ là tộc ta sinh ra Hoàng giả, thiên hữu Mặc Liên Tộc a" nói rồi ba người đứng dậy, cúi chào Lạc Kỳ một cái.
Lạc Kỳ bây giờ vẫn chưa phải là Hoàng của bọn họ, tính ra chỉ là dự bị nên đại lễ sẽ không xảy ra.
"Vậy bây giờ ngươi theo chúng ta về Mặc Liên Tộc chứ"
"Ta muốn biết rỏ tình hình của Mặc Liên Tộc" không vội quyết định, Lạc Kỳ sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm.
"Mặc Liên tộc đã xuống dốc..." bà lão như trở về xa xưa, giọng nói có chút nghẹn ngào, tiếc nuối.
Kể từ sau trận chiến chung cực đó, Hoàng của Mặc Liên tộc ngã xuống, từ đây tộc bắt đầu xuống dốc. Dù vẫn còn một vài vị Chú Tể Cảnh nhưng lại không đồng lòng lắm.
Bây giờ trong Mặc Liên tộc người có tu vi mạnh nhất là Mặc Hàm lão tổ, cũng nhờ bà tọa trấn mà Mặc Liên Tộc không bị rớt xuống Vương Tộc. Nhưng bà ta đã quá già rồi, không biết bao giờ sẽ ngã xuống, có lẻ vào lúc Nguyên Hội Kiếp lần này thì bà cũng ra đi.
Giờ trong tộc do bốn vị Lão Tổ trong đó có bà cầm quyền, ba người kia đều đã có ba thiên tài Vương Huyết dưới chướng, nếu không có gì xảy ra thì trong ba người đó sẽ có một lên ngôi Tộc Trưởng.
Vậy là vẫn phải tranh đấu!
"Ngươi yên tâm, ngươi có Hoàng Huyết thì chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi kịp bọn họ thôi" tưởng Lạc Kỳ e ngại ba tên Vương Huyết kia, bà lão khích lệ.
Còn một vấn đề nữa là Nguyên Hội Kiếp, không ngờ lên Chúa Tể rồi cũng không yên ổn như Lạc Kỳ tưởng tượng.
Chúa Tể là cảnh giơi đỉnh tiêm của đại lục, vì ngăn chặn có quá nhiều Chúa Tể xuất hiện nên Thiên Đạo sẽ ngàn vạn năm gián xuống Nguyên Hội Kiếp một lần. Nếu qua không chỉ nguyên lực tăng lên mà còn có thể sống tiếp 1000 vạn năm.
"Ta chưa muốn đi Mặc Liên Tộc, ta còn có việc phải làm" tu vi của Lạc Kỳ quá yếu, thế lực chưa đủ để cạnh tranh Tộc Trưởng, về đó nói không chừng còn bị ám sát.
"Ngươi đây là sợ hãi" một bà lão khác lên tiếng trách.
"Ta không sợ, nhưng ta không muốn làm việc mà ta không nắm chắc"
Không khuyên được Lạc Kỳ, ba người đành phải ở lại cùng cậu, vì Mặc Hàm Lão Tổ đã phân phó xuống là phải bảo vệ cậu an toàn. Ba người này, trong đó bà lão tu vi Chúa Tể tên là Mặc Sương, hai người kia là Mặc Lam và Mặc Yên.
Theo Lạc Kỳ đi về Âm Sát Cung, vừa vào cửa ba người đã cảm nhận được khí tức của ba vị Đồng Nguyên Hậu Kỳ. Liếc nhìn nhau một cái, ba người đối với Lạc Kỳ đánh giá đều có phần thây đổi.
Đơn giản giới thiệu một chút, Lạc Kỳ để cho Xích Hỏa trở về Thăng Long Môn, còn mình thì đi gặp Độc Cô Ngạn bây giờ đã bị bắt trói lại đó.
"Lạc Kỳ tha cho ta đi, ta sai rồi, ta sẽ kêu mẹ ta bồi thường cho ngươi a" Độc Cô Ngạn lúc này đầu tóc bù xù, quỳ dưới đất vang xin.
Ngày đó trước khi Lạc Kỳ và Long Hoành đi Huyệt Mộ Tông đã đem hắn bắt lại. Cảm giác chờ tử vong kéo đến khiến cho Độc Cô Ngạn rơi vào tột cùng của sự sợ hãi.
Đạp hắn ngã ra, một chân Lạc Kỳ đạp lên ngực hắn, cười tà mị.
"Mẹ ngươi là Chân Long? Nếu không phải thì bồi thường được gì chứ"
"Huống chi bà ta có thể bảo vệ ngươi sau âm mưu giết Chân Long Thái Tử của ngươi sao" nói rồi Lạc Kỳ bóp miệng Độc Cô Ngạn ra đổ Phệ Huyết Tán vào, hơn nữa trong linh hồn của hắn cậu cũng để lại ấn ký tránh trường hợp hắn bỏ chạy.


CHƯƠNG 132: LONG ĐIỆN ĐIỆN CHỦ.
Trong lúc Lạc Kỳ chưa biết kế tiếp phải đi như thế nào, thì từ Dạ Mộ Vực truyền ra tin tức Kim Cốt đã thống nhất vực này, hơn nữa hắn cũng chiếm luôn ba vực lân cận, ngày càng có xu hướng mở rộng hơn.
Nhân thời cơ lòng người hoảng loạn này, Lạc Kỳ lấy danh nghĩa của Thương Khung Thần Tông cùng với Thăng Long Môn của Xích Hỏa tạo thành một liên minh.
Tâm lý của mõi người đều như nhau, không ai chịu đứng yên chờ chết. Với một Kim Cốt thế như vũ bão chỉ muốn xung quanh phục, thì liên minh cho Lạc Kỳ lập ra chính là nơi bọn họ có thể nương tựa vào.
Kim Cốt càng chiếm được nhiều vực thì bên đây liên minh của Lạc Kỳ càng có nhiều thành viên.
Mặc Sương từng có ý muốn đi giết Kim Cốt nhưng Lạc Kỳ không cho, lúc đầu bà không hiểu Lạc Kỳ nhưng bây giờ bà đã hiểu. Là Lạc Kỳ muốn nhân cơ hội Kim Cốt gây loạn để tạo lập thế lực cho riêng mình.
Tuy nói bề mặt liên minh có phần yếu thế hơn Kim Cốt vì Lạc Kỳ không để Mặc Sương xuất hiện, nhưng ít ra lãnh địa của bọn họ vẫn chưa bị chiếm.
Không phải Kim Cốt không muốn san bằng liên minh của Lạc Kỳ, hắn cũng đã đến nhưng bị Mặc Sương chặn lại. Tuy bà và hắn không đánh nhau nhưng đó cũng quá đủ để Kim Cốt không dám lổ mãng.
Cùng lúc hai bên giằng co thì Long Đình cũng đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, ba Phó Điện Chủ đều mất tích bí ẩn a. Chính vì vậy đám rồng ở đó đành gửi tin về cho Long tộc.
Trong Long Điện có một tòa truyền tống nối với Long Tộc nên không bao lâu Điện Chủ của bọn họ đã trở lại.
Lấy Thần Thức của một Chúa Tể Cảnh quét qua, không mất quá nhiều thời gian ông đã tìm được tên Vân Long bị giam cầm.
"Điện Chủ người đã về, mau đi cứu Thái Tử a" vừa được cứu ra Vân Long đã nói ra việc của Long Hoành. Không phải hắn muốn cứu gì Long Hoành, nhưng hắn là sợ bị vạ lây nên phải đi trước một bước.
"Thái Tử? Đây là có chuyện gì mau nói rỏ cho ta nghe" Điện Chủ nhíu mày quát lớn.
Vân Long hơi sợ hãi kể lại việc Độc Cô Ngạn đến tìm bọn họ, rồi việc mấy tên đó lập mưu ám hại Long Hoành, tức nhiên riêng hắn sẽ là người liều chết ngăn cản nên bị bọn chúng hợp sức bắt lại.
"Thái Tử...là của tộc nào?" Điện Chủ có mấy phần dò xét, thật sự mà nói nếu thuộc về phe đối thủ thì ông cũng quyết không để hắn sống sót.
"Là Thủy Chân Long. Thuộc hạ ngày đó đã muốn báo tin cho Điện Chủ nhưng không được a" Vân Long cũng không quên kể lể.
"Thủy Chân Long, haha, trời không quên Thủy Long chúng ta a" sau một trận cười to, ông ta cũng nhớ đến Long Hoành đang gặp nguy hiểm. Vì vậy theo sự chỉ dẫn của Vân Long, ông đã ba chân, bốn cẳng dùng hết tốc lực đi đến Thương Khung Thần Tông.
Trên đường đi tuy Điện Chủ biết chuyện của Kim Cốt nhưng ông cũng không rãnh quan tâm. Đến khi biết người mình cần tìm lại ở cùng phe đối địch với Kim Cốt thì ông mới có chút ngoài ý muốn.
Thương Khung Thần Tông vẫn an tĩnh như vậy, nhưng hôm nay một áp lực từ trên trời phủ xuống, khiến cả tông hoảng loạn hết lên.
"Có...có đại địch tập kích sao?"
"Không lẻ Kim Cốt đến"
Tiếng bàn tán khắp nơi nổ ra, nhưng không phải Kim Cốt mà là một con rồng thật lớn đáp xuống.
Ngồi trong phòng, Lạc Kỳ cũng cảm nhận được khí tức Long Tộc, khi chạy đến thấy một đầu Thủy Long thì cậu mới an tâm.
"Thái Tử Thủy Long Nhất Tộc đang ở đâu" Điện Chủ không hề nể mặt mà quát lớn hỏi Tông Chủ.
"Ở..."
"Ở đây" cướp ngang lời ấp úng của Tông Chủ, Lạc Kỳ cất tiếng nói.
"Tiền bối, Long Hoành đang đợi ngài bên này" Lạc Kỳ mĩm cười, đưa tay mời.
Cảm nhận được khí tức Thủy Long Tôc trên người Lạc Kỳ, lúc này Điện Chủ mới hóa lại thành hình người để đi với cậu.
Trong Âm Sát Cung bây giờ đã tản đi hết, giữa đại điện chỉ có Long Hoành và Long Thịnh.
Thấy Điện Chủ đi vào Long Thịnh và Long Hoành liền đứng dậy.
"Thuộc hạ ra mắt Thái Tử"
"Xin chào tiền bối"
Nhận ra Long Hoành chính là người mình cần tìm và hắn vẫn an toàn, Điện Chủ mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ông mới nhìn qua Long Thịnh:
"Ngươi từng là thuộc hạ của Tam đệ?"
"Dạ phải, nhưng bây giờ thuộc hạ đi theo Long Hoành Thái Tử ạ" Long Thịnh đây là trước mặt Điện Chủ tuyên bố hiệu trung với Long Hoành.
"Ngươi làm rất tốt, cố gắng bảo vệ Thái Tử cho tốt, rồi bổn tọa sẽ ban thưởng hậu hỉnh" Điện Chủ gật đầu, đi lại ghế ngồi xuống.
"Tiểu tử, ta nghe hai tên ác Long kia muốn ám hại ngươi, vậy chúng đâu rồi" nhắc đến hai tên Hỏa Long, ánh mắt của Điện Chủ như tóe ra lửa vậy.
"Bọn chúng đã chết" Long Hoành không vui nói.
"Long Thịnh là ngươi giết chúng, haha tốt, ta sẽ trọng thưởng" ông thấy ở đây Long Thịnh tu vi cao nhất nên nghĩ hắn giết hai tên kia.
Nhìn tính tình của Điện Chủ như vậy, Lạc Kỳ đã hiểu vì sao ngày đó Long Thịnh nói hai đứa con trai của Thủy Long Tộc Trưởng không dùng được rồi.

CHƯƠNG 133: DÙNG CẢ ĐỜI ĐỂ TRẢ LẠI ĐI.
Long Thịnh thấy mình bị điểm đích danh, mặt nổi lên một tầng đo đỏ ngại ngùng.
"Không phải thuộc hạ a" hắn cười khổ nói.
"À đúng vậy, một mình ngươi không thể giết được hai tên đó, là ai đã giúp ngươi" Điện Chủ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
"Không phải thuộc hạ, thuộc hạ không có tham dự trong việc này. Là Long Hoành Thái Tử và Lạc Kỳ Cung Chủ đây đã bầy mưu giết bọn chúng"
Kinh ngạc nhìn Long Hoành và Lạc Kỳ, ông ta vẫn không tin lắm:
"Thật sự là hai ngươi đã làm?"
"Đúng vậy, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng lại bị Kim Cốt chiếm đoạt hết" Long Hoành cố tạo ra vẻ tiếc nuối.
"Ngươi nói rỏ ra xem" Điện Chủ đã nhíu mày lại.
Long Hoành không nhanh,không chậm kể lại sự việc lúc đó. Càng nghe ông ta càng nổi bão, vừa hết câu chuyện mặt của ông đã tức đến đỏ lừ.
"Giỏi lắm, một tên Chúa Tể lại âm mưu chiếm tiện nghi tiểu bối, tên Kim Cốt này thật quá đáng. Ta không dạy cho hắn một bài học, ta không mang họ Long"
Nói rồi Điện Chủ đùng đùng bay đi, ở đây Lạc Kỳ cũng truyền âm cho Mặc Sương đi theo.
Lúc này, trong tay Kim Cố là một ly rượu, hắn đang tự ăn mừng cho những thành quả mà mình đạt được, mới đây hắn lại thành công chiếm một vực nữa.
Bổng nhiên một áp lực phủ xuống, Kim Cốt quăng bỏ ly rượu bay ra nghênh đón.
"Long Ý Kình, ngươi nổi điên cái gì chứ" dù Điện Chủ là Chúa Tể Cảnh lâu năm nhưng bản tính Kim Cốt, không cho hắn tỏ ra yếu thế.
"Bộ xương nhà ngươi giỏi lắm, vừa đột phá Chúa Tể cảnh liền dám leo lên đầu Long gia gia ngươi ngồi"
"Ngươi nói điên khùng gì đó"
"Hừ, ngươi giết người của Long tộc, ỷ thế lừa gạt tiểu bối của tộc ta còn chiếm tiện nghi của bọn chúng. Ta hỏi ngươi, ai cho ngươi lá gan đó" Điện Chủ bây giờ đã hầm hầm như muốn bộc phát rồi.
"Chuyện Kim Cốt ta thích thì làm, ngươi có ý kiến?"
"Ý kiến con mẹ ngươi" chửi đổng lên một câu Điện Chủ liền xông vào đánh Kim Cốt.
Lúc này Kim Cốt cũng không chịu yếu thế, cứ như vậy cả hai đều không ai nhường ai.
Điện Chủ khi chiến đấu không hề nhân nhượng, một cái quẫy đuôi thì một mãnh thành thị sụp đổ, một cái Long Trảo biến một gốc thành bình địa. Nhưng mà không ngờ Kim Cốt đến việc phá hoại cũng không chịu thua kém, Điện Chủ phá hoại bao nhiêu thì hắn cũng phá hoại bấy nhiêu.
Đúng là hai tên điên gặp nhau a!
Kéo qua mười mấy thành trì rồi mà cả hai vẫn còn hừng hực lửa chiến.
"Long Ý Kình, ngươi không làm gì được ta đâu, haha" Kim Cốt ngạo nghể cười lớn, tuy hắn mới đột phá thôi nhưng nhờ có Sinh Tử Hoàng Nguyên Ma Công mà hắn vẫn đánh ngang Điện Chủ, đều này làm hắn rất tự hào.
"Làm con mẹ ngươi" bị Kim Cốt khi dể Điện Chủ càng điên cuồng tấn công. Thấy vậy Kim Cốt vẫn như củ lao đầu vào chiến tiếp.
Nhưng hắn không ngờ tới, đột nhiên một đóa Mặc Liên bắt ngờ xuất hiện dưới chân kéo hắn quỵ xuống. Nhân cơ hội này Điện Chủ đã ban cho Kim Cốt một trảo làm gẫy mấy cây xương.
Vốn theo bình thường khi vận chuyển Ma Công thì thương thế của hắn sẽ khôi phục rất nhanh, nhưng lúc này đóa Mặc Liên dưới chân đang cản trở hắn.
"Giấu đầu lồi đuôi, há có phải tác phong của anh hùng?" Kim Cốt hét lớn.
Bây giờ truyền lại là tiếng Mặc Sương cười khúc khích:
"Lão thân không phải anh hùng a, ai kêu ngươi đắc tội với người không nên đắc tội" nói rồi bà càng vận chuyển nhanh đóa Mặc Liên.
Kim Cốt thề rằng hắn cực kỳ hận Liên Hoa, dù ngày xưa hắn ghét nhất Mặt Trời và ánh sáng nhưng bây giờ khí tức tinh khiết của đóa Mặc Liên này làm hắn cực kỳ khó chịu. Nó như muốn thanh tẩy toàn bộ cơ thể hắn vậy, Ma Công cũng bị nó khắc chế hoàn toàn.
Một bên Mặc Sương khống chế, một bên Điện Chủ cười ha hả đánh tới. Chẳng bao lâu cơ thể Kim Cốt chẳng còn mấy cây xương lành lặng.
"Haha, chết đi" Điện Chủ vốn định kết liễu Kim Cốt, thì lúc này một cái hồ nhỏ đã thu Kim Cốt vào trong.
"Hắn còn có tác dụng, giết đi quá phí" Mặc Sương vuốt cái hồ thu vào.
Bị mất hứng nhưng Điện Chủ chỉ trừng Mặc Sương một chút cũng không có hành động gì. Ai kêu người ta tu vi không kém ông, lại thấy hết giai đoạn mất mặt đó chứ.
Lạc Kỳ ngồi trên ghế, gõ gõ ngón tay vào thanh ghế như đếm gì đó. Bổng nhiên cậu ngừng lại, nhoẻn miệng cười đứng dậy, Long Hoành và Long Thịnh cũng đứng lên theo.
"Không phụ xứ mệnh, ta đã mang Kim Cốt về" vừa vào cửa Mặc Sương liền đưa cái hồ có chứa Kim Cốt ra cho Lạc Kỳ xem.
"Thả ta ra chúng ta đại chiến tiếp" tiếng Kim Cốt gào thét tràn ra càng khiến Lạc Kỳ vui vẻ.
"Ngươi lấy của ta hai con Hỏa Long vậy dùng cả đời trả lại đi" Lạc Kỳ lời nói truyền vào tai Kim Cốt, như sĩ nhục làm hắn càng điên loạn. Nhưng ở trong hồ nước này, toàn thân hắn đều bị phong bế, đến nguyên lực cũng bị khóa lại.
"Rơi vào Mặc Thủy Khóa Nguyên Hồ ngươi đừng mong rời đi, bớt gào thét mà dử sức đi" nói rồi Lạc Kỳ để Mặc Sương thu hồ vào.
Vật Chí Bảo của Mặc Liên Tộc đâu phải thứ tầm thường, nhìn xem Điện Chủ còn phải kiên kỵ mấy phần.

CHƯƠNG 134: LẠC THƯƠNG LIÊN MINH.
Kim Cốt vừa bị bắt, Lạc Kỳ liền ra lệnh Mặc Sương dẫn người của Âm Sát Cung và liên minh đi thu phục tất cả các nơi hắn đã chiếm giữ.
Lúc này tất cả người của liên minh mới biết mình bị gạt thảm như thế nào và cũng đã hiểu luôn kế hoạch của Lạc Kỳ. Nhưng mà biết thì đã sao chứ, bây giờ liên minh càng mạnh mẻ thì bọn họ càng được an toàn.
Không bao lâu, các vực bị Kim Cốt chiếm đóng đều quy phục vào liên minh. Không chỉ vậy, các vừng khác mà dẫn đầu là Thủy Lan Vực đều chủ động nhập vào liên minh. Lúc này hơn trăm vực đã có 86 Vực nhập vào liên minh.
Long Điện Điện Chủ vẫn chưa đi, hắn ở lại nhìn Lạc Kỳ kinh doanh như thế nào. Dù là người nóng nãy nhưng qua nhiều sự việc như vậy, hắn thật sự cảm nhận được dả tâm cũng như bội phục trí tuê của cậu. Nhìn xem toàn bộ Long Tộc ở Long Đảo đều tự nhận là hơn người, nhưng có mấy ai đánh ra được một gốc trời riêng như Lạc Kỳ chứ.
Hơn nữa Lạc Kỳ vẫn có dòng máu Thủy Long a, càng nghĩ hắn càng tự hào về tộc mình.
Nghĩ tới, nghĩ lui Điện Chủ đã ra một quyết định quan trọng. Tuy Bàn Long Vực chắc chắn không thể gia nhập liên minh, nhưng ông đích thân lên tiếng sẽ đứng sau ủng hộ liên minh.
Có hai vị Chúa Tể một ngoài sáng, một trong tối bảo hộ liên minh lo gì không phát triển chứ.
Sau khi liên minh chỉnh đốn lại ổn định, Lạc Kỳ đã quyết định tiến hành buổi lễ chính thức thành lập liên minh.
Trong buổi lễ này, Lạc Kỳ đứng cao cao phía trên, Mặc Sương theo sau cậu trấn áp cục diện.
Tuy biết Minh Chủ chỉ là một hậu bối Vạn Thế Cảnh, nhưng nhìn trực diện như vậy mấy tên Đồng Nguyên vẫn có chút không tiếp nhận.
"Liên Minh thành lập không thể không có tên được, vì vậy ta quyết định gọi là Lạc Thương Liên Minh"
Không chỉ là tên gọi là các quy chế cũng được Lạc Kỳ lập ra.
Như là thành lập Liên Minh Thương Hội, Liên Minh nhiệm vụ đài, Liên Minh Chủ Chiến Quân Đoàn...
Không chỉ các Tông Môn và Gia Tộc, các cá nhân sau khi góp đủ tích lũy đều sẽ được lên cấp và hưởng nhiều đãi ngộ hơn.
Riêng bộ máy cao tầng, Lạc Kỳ sẽ thành lập Trưởng Lão Đoàn chỉ bao gồm các vị có tu vi Đồng Nguyên Cảnh trở lên. Nhưng Trưởng Lão cũng phân chia cấp bậc, Đồng Nguyên Sơ Kỳ là Cấp Thấp Trưởng Lão cứ như vậy tính lên.
Việc phân chia này cũng rất quan trọng, một khi Liên Minh có vấn đề lớn cần thảo luận thì các Trưởng Lão sẽ quyết định bằng việc bỏ phiếu. Phiếu của một Cấp Thấp Trưởng Lão được tính là một điểm, trung cấp là hai điểm và cao cấp là ba điểm. Tức nhiên riêng Chúa Tể Cảnh Mặc Sương bao phủ tất cả rồi nên không tính vào.
Còn đối với bên dưới, Liên Minh sẽ lập ra các điểm giao dịch trạm để các thành viên dể dàng trao đổi hơn.
Kinh doanh mấy trăm năm, Lạc Thương Liên Minh ngày càng lớn mạnh, vực nội đã lên đến 101.
Nơi Lạc Kỳ đang tọa lạc này gồm có 105 Vực, gọi chung là Hoàng Hải Thiên. Giữa các Thiên thường được ngăn cách bằng bằng Vách Trời, không thể vượt qua. Như Hoàng Hải Thiên chỉ có ba điểm nối liền với ba Thiên khác, nhưng ba điểm này đã bị ba đại gia tộc lớn là Vưu gia, Đạp Thiên Hổ Tộc và Lôi Thần Ma Tượng tộc nắm giữ, muốn qua phải giao nộp một khoảng rất lớn.
Nguyên nhân ba đại tộc này có thể giữ được lâu như vậy, bởi vì gia tộc họ có Chú Tể Cảnh trấn áp.
Dù các vực khác đều đã gia nhập Lạc Thiên Liên Minh, nhưng ba gia tộc này vẫn không dù Lạc Kỳ đã nhiều lần gữi thư mời.
Nếu muốn Hoàng Hải Thiên phát triển thì vấn đề này phải được nhanh chóng giải quyết. Tuy nói ba tộc này cũng có công trong việc bảo vệ Hoàng Hải Thiên, nhưng mà bọn họ làm việc quá cực đoan khiến cho cả Thiên đều trở thành một cái lồng giam lớn.
Chỉ cần thời cơ đến thì Lạc Kỳ sẽ giải quyết triệt để việc này.
Trong mấy trăm năm nay, có ba sự kiện mà Lạc Kỳ lưu ý đến. Một là Hạ Niệm Kỳ gửi thư về, hắn không nói quá cụ thể chỉ nhắc mình sống tốt tốt, kêu cậu và Hạ Thời Quang đừng lo lắng cho hắn. Một lá thư có cũng như không, nhưng Lạc Kỳ tự an ủi mình là dù gì hắn vẫn sống tốt.
Việc thứ hai là Chúc Nhan đột phá Đồng Nguyên Cảnh, dẫn theo Chúc Thủy Điểu kết minh với Liên Minh.
Việc thứ ba là Thiên Không Minh Hạo đang bế quan, Lạc Kỳ chính là đang mong chờ vào điều này.

CHƯƠNG 135: HOÀNG HẢI THIÊN VẠN THẾ BẢNG.
Trong lúc chờ đợi Thiên Không Minh Hạo thì Lạc Kỳ cũng bế quan, con đường đi đến Vạn Thế Trung Kỳ của cậu phải nói là khá thuận lợi. Nhưng đúng là càng về sau càng khó khăn, cả ngàn năm rồi mà Lạc Kỳ vẫn chưa đột phá đến Hậu Kỳ được.
Ngay lúc định xuất quan, đột nhiên Lạc Kỳ cảm thấy khí tức của mình bị Thiên Đạo nắm giữ. Không lâu sau đó, từ trên trời quang mang sáng rọi, hiện ra một tấm bảng thật lớn.
"Hoàng Hải Thiên Vạn Thế Bảng xuất thế rồi, một thời đại thiên kiêu nữa đã bắt đầu" cả Hoàng Hải Thiên đều thấy tấm bảng đó, người người, nhà nhà đều nghị luận.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Lạc Kỳ, Mặc Sương nhẹ nhàng lên tiếng:
"Sau một thời gian bất kỳ Thiên Đạo sẽ chọn lúc đại lục thịnh vượng nhất để lặp nên Vạn Thế Bảng. Bảng này đầu tiên ở mõi Thiên đều sẽ có một cái, bên trong là một vạn tên Vạn Thế Mạnh nhất"
"Nó không chỉ đơn thuần là một bảng xếp hạng, đến thời gian nhất định Thiên Đạo sẽ chốt lại một trăm người đứng đầu của mỗi Thiên để cùng tranh tài với các Thiên khác"
Như vậy cảm giác khi nãy của Lạc Kỳ là Thiên Đạo đang thăm dò thực lực của cậu sao.
"Nhưng mà ở Hoang Hải Thiên, nơi hoang vu này, ta chưa từng nghe nó có thiên tài nào nổi danh trên Đại Lục Vạn Thế Bảng" Mặc Sương trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp.
Trên trời Vạn Thế Bảng vẫn đang tạo lập, bên trên đã có chi chít chử viết.
"Lần này cạnh tranh ba hạng đầu chắc cũng chỉ là giữa Long Điện và tam đại gia tộc a"
"Ta chỉ hy vọng tiểu bối nhà ta được vào bảng dù đứng hàng một vạn cũng được, haha" một vị tổ tông của gia tộc nào đó cười nói.
Đừng nhìn Trụy Tinh Vực không có mấy Vạn Thế, cũng bởi vì nơi đây gần như lót đấy trong các Vực. Có những vực số lượng Vạn Thế hơn Trụy Tinh Vực không chỉ mười lần, mà nhiều khi là cả trăm lần. Đây là súc tích mà không phải một Trụy Tinh Vực mới nổi có thể so sánh.
Bắt đầu Vạn Thế Bảng từng cái tên hiện lên, từ thấp đến cao, đầu tiên là theo một ngàn tên, rồi một trăm tên. Đến một trăm hạng đầu thì chỉ hiện ra từng tên một.
Theo quan sát nãy giờ của Lạc Kỳ, thì Trụy Tinh Vực chỉ mới có hai người vào bảng, một là thiên tài lâu năm của Quỷ Môn Quan hạng 9436, còn lại là một đệ tử của Yểm Mộng Cốc hạng 9113.
Từng cái tên hiện ra, đến hạng 46 thì một cái tên quen thuộc xuất hiện.
Trụy Tinh Vực, Thương Khung Thần Tông, Thủy Long Tộc - Long Hoành.
Tên Long Hoành vừa xuất hiện làm bùng nổ cả Trụy Tinh Vực, đây là việc vô tiền khoáng hậu chưa từng có a.
Không chỉ ở Trụy Tinh Vực mà các vực khác đều ghi nhớ cái tên này.
Rồi top mười cũng đã đến, những cái tên trên đó đều xuất thân từ các đại vực.
Ở Vưu Hành Vực, trong Vưu gia một đám người già trẻ, bé lớn đều đang đứng xem. Trong đó một thanh niên vẻ mặt khiêu ngạo đang đứng đầu một đám thanh niên. Người này là Vưu Chính Khanh, thiên tài ưu tú nhất của Vưu gia.
Vạn Thế Bảng đã đến cái tên thứ sáu và hắn được mong chờ sẽ vào top ba a. Nhưng mà khi cái tên Vưu Chính Khanh hiện ra ở hạng năm, thì cả Vưu gia đều không dám tin tưởng.
Hạng năm, bao nhiêu năm gia đây là thứ hạng thấp nhất của bọn họ đạt được.
Cùng hoàng cảnh với Vưu gia, ở Đạp Thiên Sơn - Đạp Thiên Hổ Tộc cũng đang sôi trào mãnh liệt. Thiên Hổ Xuy Luân, thiếu tộc trưởng của Thiên Hổ Tộc vậy mà bị ép văng khỏi tóp ba.
Đến đây, Vạn Thế Bảng phát quang mang càng chói lọi.
Hạng ba hiện ra với một tấm bảng màu thanh đồng khảm hoa văn ngọc thạch cực kỳ trói sáng.
Trụy Tinh Vực, Thương Khung Thần Tông, Âm Sát Nguyệt Sứ - Lạc Kỳ.
Đây mới thật sự là bùng nổ, không ai dám nghĩ đến kể cả bản thân Lạc Kỳ rằng cậu sẽ vào được top ba.
Nếu người nằm trên top ba đến từ các đại thế lực còn đở, đây là Trụy Tinh Vực, nơi khỉ ho cò gấy nào đây?
Không ai ngờ tới, còn Vưu Chính Khanh thì siết chặc nắm đấm, hắn hận, hận một kẻ đến từ "nông thôn" như Lạc Kỳ lại vượt qua hắn.
Còn Thiên Hổ Xuy Luân thì hai mắt chói rọi nhìn cái tên Lạc Kỳ, chiến ý hừng hựt bốc lên.
Trên bầu trời lúc này thanh đồng bảng xoay vòng.
"Rầm..." cả Trụy Tinh Vực đều rung rinh khi tấm bảng ấy giáng xuống, mà địa điểm không phải nơi xa lạ chính là trong Âm Sát Cung của Lạc Kỳ.
"Hoàng, chúc mừng người. Thanh đồng Vạn Thế Bảng chứa vô tận đại đạo, tìm hiểu nó sẽ khiến cho thực lực của người tăng cao thêm một bước" Mặc Sương bây giờ mặt nở như hoa chúc mừng Lạc Kỳ. Theo đó tất cả người khác cũng chúc mừng theo.
Sau Lạc Kỳ, hạng hai thuộc về Long Điện một kẻ tên Long Chấn.
Nếu Lạc Kỳ ở Long Điện sẽ thấy Điện Chủ đang vui vẻ đến thế nào.
"Haha, Lạc Kỳ a, đệ tử của ta vẫn xuất sắc hơn ngươi a"
Thật ra Long Chấn không phải người ở Hoàng Hải Thiên, mà hắn đến từ Băng Long tộc của Long Đảo. Hắn đến đây là để trợ trận cho Long Điện không bị mất mặt, vì lâu rồi Long Điện không đi ra một thiên kiêu ưu tú nào. Không ngờ hắn vừa đến thì Vạn Thế Bảng liền hạ xuống, tính ra hắn rất may mắn vì nếu ở lại Long Đảo thì chắc gì hắn được vào top 100, đừng nói chi là hạng hai.
Còn lại đứng nhất trong lần này thuộc về Lôi Thần Ma Tượng - Lôi Phù.
Đây chỉ là bảng xếp hạng sơ bộ, nếu ngươi bị đánh bại thì thứ hạng đều sẽ thây đổi.

CHƯƠNG 136: BẠI VƯU CHÍNH KHANH
Mấy hôm nay cửa Âm Sát Cung bị người chen vào muốn vở cả ra, nếu cho phép chắc bọn họ phá luôn cửa cung rồi.
Thanh đồng Vạn Thế Bảng là một kiện ẩn chứa đại đạo rất cao thâm, nếu Vạn Thể Cảnh có thể tham ngộ thì tiền đồ trong tương lai sẽ cực kỳ mở rộng. Vì vậy cả Thần Tông và Âm Sát Môn đều đến xin tham ngộ, đây cũng là lợi ích mà những người khác không có.
Lạc Kỳ cũng không hẹp hòi, tất cả đều ngồi phía sau cậu tham ngộ, tức nhiên người của Âm Sát Cung và Nhược Thủy Viện được ưu tiên hơn.
Ngồi trước Thanh Đồng Bảng, linh hồn của Lạc Kỳ như bị hút vào một thới giới xa lạ, nơi này là một khoảng không bao la. Ở đây Lạc Kỳ có thể cảm nhận được bản thân mình đến rất gần đại đạo.
Cố gắng đi xa hơn, Lạc Kỳ nhìn thấy những sợi pháp tắc trôi lơ lững. Ngũ hành pháp tắc có, băng, lôi, quang, ám cũng có.
Tìm hiểu những sợi thủy pháp tắc trôi qua, không biết mấy năm rồi Lạc Kỳ vẫn không muốn rời ra nơi này. Nó quá ảo diệu khiến cậu không thể từ bỏ.
Trong lúc đó bên ngoài Thương Khung Thần Tông đã có rất nhiều người đến, bọn họ đều là những thiên kiêu có tên trên Vạn Thế Bảng.
Từ xa xa, một chiếc chiến hạm đang duy chuyển về phía Thần Tông. Bên trong có một đám Vạn Thế Cảnh và mấy tên Đồng Nguyên Cảnh.
"Thiếu gia nếu muốn lão sẽ đi giết hắn a, sao phải tự mình đi đến đây" một tên Đồng Nguyên nói.
Lúc này kẻ được gọi là thiếu gia mới quay lại nhìn hắn, liếc xéo qua trầm ngâm mở miệng:
"Đích thân ta sẽ đánh bại hắn, để rửa mối nhục này"
Chiến hạm vừa đáp xuống chân Thần Tông, những người xung quanh liền lộ ra ánh mắt mong chờ:
"Vưu Chính Khanh đã tới, sắp có một trận chiến đặc sắc để xem rồi"
Đúng vậy bọn họ đến chỉ đợi giây phút này, xem đỉnh tiêm thiên kiêu chiến đấu sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.
Đang chìm trong thế giới của Thanh Đồng Bang, đột nhiên Lạc Kỳ nghe tiếng người khiêu chiến mình.
Thu lại tâm thần, Lạc Kỳ lướt ra bên ngoài.
"Kẻ đến báo tên" Lạc Kỳ lớn giọng nói.
"Vưu Chính Khanh, người sẽ đánh bại ngươi hôm nay"
Nghe vậy Lạc Kỳ cười khẩy một cái, xuất kiếm chỉ thẳng vào hắn.
"Chiến"
Vũ khí của Vưu Chính Khanh là một trường thương đầu rồng lớn, thấy Lạc Kỳ xuất thủ hắn cũng nhào tới.
"Chỉ mới Vạn Thế Trung Kỳ?" Vưu Chính Khanh hơi bất ngờ, nhưng với một thiên kiêu như hắn rất nhanh lấy lại tinh thần.
Một thương, một kiếm không ai nhường ai mà quấn lấy nhau.
"Thiên Long Tầm Phong Thương Pháp" từ trường thương của Vưu Chính Khanh, một cong rồng vổ cánh hung lệ xuất hiện đánh tới Lạc Kỳ.
Con rồng này không phải Long Hồn mà chỉ là nguyên lực hóa hình.
Xoay một vòng bay lên không trung, Lạc Kỳ đánh ra bốn đóa Mặc Liên ngăn cản. Cùng lúc đó trường thương đã xuyên tới, đâm ngay cổ Lạc Kỳ.
"Bang..." lấy kiếm chặn lại mũi thương, Lạc Kỳ lui về sau vài bước.
Được thế lấn tới, thương trong tay Vưu Chính Khanh nhanh như gió đánh tới Lạc Kỳ. Mõi mũi thương đều đánh vào chổ yếu hại, còn Lạc Kỳ chỉ chống đở.
Tuy ở vào thế phòng ngự nhưng nhìn Lạc Kỳ rất nhẹ nhõm, đánh mãi mà không đụng được tới một gốc áo của Lạc Kỳ càng khiến hắn nổi cuồng.
"Thương Hành Thiên Hạ" hét lớn một tiếng, cây thương trong tay Vưu Chính Khanh liền phát ra một tầng phong cực.
Mũi thương nay chỉ còn là phong ảnh, nó nhanh đến mức rất nhiều người không nhìn thấy.
Vưu Chính Khanh rất tự tin với chiêu này sẽ đánh bại Lạc Kỳ. Chỉ thấy Lạc Kỳ nhấp mắt đứng yên một chổ, nhưng không có một mũi thương nào tiếp cận được cậu.
Xung quanh chỉ Lạc Kỳ đứng đó như pho tượng, chỉ có Vưu Chính Khanh và một số người tu vi cao nhìn ra Lạc Kỳ đang làm gì.
"Lấy tĩnh khắc động, đây là tinh hoa của Thủy Đạo mà không phải ai cũng làm được a"
Bị kiếm của Lạc Kỳ tầng tầng ngăn cản, Vưu Chính Khanh đành lui về sau.
"Ngươi chỉ biết phòng ngự thôi sao?" hắn hét lên.
Lúc này Lạc Kỳ đã mở mắt ra, thương hại nhìn về phía hắn, nói nhẹ:
"Như ngươi mong muốn"
Sau câu nói đó là một màn nghịch chuyển thế cục, Lạc Kỳ đánh còn Vưu Chính Khanh chống đở.
Lạc Kỳ tấn công dồn dập, mỗi một đường kiếm đều lách qua phòng ngự của hắn mà đánh.
Một kiếm, hai kiếm, ... Kiếm thứ mười.
"Phụp" giữa lồng ngực cuả Vưu Chính Khanh, kiếm của Lạc Kỳ đã cấm sâu ba tắc.
"Ngươi thua" Lạc Kỳ nói rồi rút kiếm ra, bỏ Vưu Chính Khanh đứng như trời trồng.
"Tĩnh như nước hồ thu, động như sóng thần dồn dập" có người cảm khái nói ra, bình luận về Lạc Kỳ.
Lúc này, mấy tên của Vưu gia đột nhiên vây công Lạc Kỳ, thù hận mà nhìn cậu.
"Lui ra, các ngươi không đủ mất mặt sao" bây giờ Vưu Chính Khanh mới động, rút trường thương từ mặt đất lên, đi về phía Lạc Kỳ.
"Ta sẽ trở lại" Vưu Chính Khanh thua tâm phục, khẩu phục không còn gì để nói. Lạc Kỳ chỉ mới Vạn Thế Trung Kỳ, thua hắn một tiểu cấp độ nhưng lại mạnh hơn hắn quá nhiều. Giờ hắn mới biết cậu lấy hắn ra làm đá mài dao cho mình.
"Ta chờ ngươi" đáp lại rồi Lạc Kỳ bay vào Thần Tông.
Vưu Chính Khanh bị đánh bại, không còn ai nghi ngờ về thực lực của Lạc Kỳ nữa.

CHƯƠNG 137: LẠC KỲ LẠI MẠNH THÊM.
Trở vào Âm Sát Cung, Lạc Kỳ không tiếp tục tham ngộ Thanh Đồng Bảng mà cậu lại đi vào phòng bế quan.
Sau mấy năm lĩnh ngộ Thủy Pháp Tắc, Lạc Kỳ đã bắt đầu chỉnh tu lại công pháp và vũ kỹ của mình.
Mười mấy năm tiếp theo, Âm Sát Mặc Liên Công của Lạc Kỳ đã hoàn toàn bị loại bỏ phần Âm Sát, thây vào đó chỉ là Thủy Thuộc Tính đơn thuần.
"Nên gọi là Chân Thủy Mặc Liên Công rồi".
Mất đi phần Âm Sát, nhưng uy lực của nó không hề giảm mà lại đại tăng mạnh mẻ. Bởi vì bây giờ đã hoàn toàn phù hợp với Lạc Kỳ nên khi vận chuyển rất hoàn mỹ.
Thêm mười mấy năm nữa, tất cả Vũ Kỷ của Lạc Kỳ đều được chuyển qua thuần Thủy Đạo, riêng Âm Sát Trảo vì ít dùng nên Lạc Kỳ vẫn để vậy.
Trong lúc Lạc Kỳ vẫn bế quan tu luyện thì Thiên Hổ Xuy Luân đã đến, nhưng nghe cậu đang bế quan thì hắn rất phong độ chờ đợi mấy chục năm.
Khoảng thời gian này, trên Vạn Thế Bảng có rất nhiều sự thây đổi, nhất là ở top dưới, ai cũng muốn chiếm một vị trí tốt.
Long Hoành cũng vậy, sau khi đột phá đến Vạn Thế Hậu Kỳ thì hắn đã liên tiếp đi khiêu chiến các đối thủ phía trên. Qua mấy mươi năm, hạng của hắn đã nâng lên đến 29.
Đã hai trăm năm kể từ ngày Lạc Kỳ bế quan, hôm nay cậu cũng xuất hiện lại ở ngoài Thần Tông.
Tin tức Lạc Kỳ xuất quan đã nhanh chóng truyền đến tai Thiên Hổ Xuy Luân, không chỉ hắn mà cả Vưu Chính Khanh cũng đến.
"Ta đến để khiêu chiến ngươi" cả hai đều nói chung một câu, rồi tự nhíu mày nhìn nhau.
"Vưu Chính Khanh, ngươi đã thất bại không có tử cách khiêu chiến tiếp" Thiên Hổ Xuy Luân trầm giọng khinh thường.
"Hừ, đó là chuyện của 200 năm trước" Vưu Chính Khanh không cam lòng đáp trả.
Chưa khiêu chiến đã có một màn khẩu chiến, khiến Lạc Kỳ thật đau đầu:
"Hai ngươi đến một lượt đi" một câu nói nhẹ nhàng của Lạc Kỳ lại khiến cả hai khựng lại, xung quanh ồn ào như ong vở tổ.
Lạc Kỳ muốn cùng một lúc chiến với Vưu Chính Khanh và Thiên Hổ Xuy Luân.
Nghe vậy, Thiên Hổ Xuy Luân còn đở, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tiếp nhận. Còn Vưu Chính Khanh đã không giữ được bình tĩnh, hai tay siết thành đấm... Lạc Kỳ, đây là khinh thường bọn hắn?
"Thế nào, không muốn thì tránh ra" Lạc Kỳ cao ngạo hỏi.
"Tốt" sau tiếng "tốt" là Vưu Chính Khanh xuất ra Thiên Long Thương, còn Thiên Hổ Xuy Luân hóa lại thành một con Đạp Thiên Hổ cực lớn.
Không như lần trước phòng thủ, lần này Lạc Kỳ đã chủ động công kích. Kiếm của cậu đánh đến đâu thì Thủy Lưu kéo đến đó.
Trong mỗi đường kiếm của Lạc Kỳ đều chứa đựng Thủy Pháp Tắc thuần túy. Công - thủ luân chuyển, tĩnh - động biến đổi thuần thục khiến cho hai đối thủ đều choáng ngợp.
Thương pháp của Vưu Chính Khanh tuy nhanh nhưng lại không chuẩn, đánh một hồi hắn lại lộ ra khá nhiều yếu điểm, vì vậy việc hưởng trọn mấy kiếm của Lạc Kỳ và bị loại khỏi trận đấu là điều hiển nhiên.
Còn Thiên Hổ Xuy Luân mạnh hơn một chút, nhờ phòng ngự cao của yêu tộc, hắn vẫn có thể đối chiến với Lạc Kỳ.
"Chủng Tộc Thần Thông: Tường Vân" theo một cái gầm lớn của hắn, mặt đất liền bị mây mù bao phủ, bầu trời của bị mây che lấp.
Đứng chính giữa nó, Lạc Kỳ như bị nhốt trong một lồng giam bằng mây lớn vậy.
"Thì ra là Vân Pháp Tắc" Lạc Kỳ thầm nghĩ.
Thấy Lạc Kỳ liếc nhìn lồng giam, Thiên Hổ Xuy Luân mạnh mẻ đánh tới. Đạp lên thảm mây, bây giờ hắn mới thật sự là "Đạp Thiên Hổ".
Điều động mây che lấp thân mình, hắn lợi dụng mây không phát ra tiếng động mà đánh một trảo về phía Lạc Kỳ.
"Bang..." Lạc Kỳ chém ra một kiếm nhưng chỉ đánh nổ một tầng mây hóa hình.
"Hừ" lạnh lùng vuốt thân kiếm, Lạc Kỳ đâm thẳng một kiếm xuyên tầng mây, nhưng Thiên Hổ Xuy Luân cũng phản ứng nhanh lấy đôi trảo cản lại.
"Sao ngươi xác định được vị trí của ta" lui về sau, hắn hỏi.
"Vân chỉ là một sự biến đổi khác của Thủy, ngươi xây dựng một chiến thuật lầm rồi" vừa giải thích cho Xuy Luân xong, Lạc Kỳ đã chém một kiếm đánh tan Thần Thông của hắn.
"Rầm..." một tiếng nổ vang lên, không phải tầng mây phát nổ mà trên bầu trời sấm nổ.
"Thông Thiên, đây là Kiếm Pháp Thông Thiên a" có người hít sâu một cái cảm thán.
Không dừng lại ở đó, chỉ lấy đơn thuần kiếm đạo mà Lạc Kỳ đã đánh cho Thiên Hổ Xuy Luân be bét máu. Nhìn thì đáng sợ như vậy nhưng thật ra Lạc Kỳ đã đủ nhân từ, không có đánh vào những nơi yếu hại.
Lấy một địch hai mà bây giờ Lạc Kỳ vẫn ngạo nghể đứng đây, còn hai kẻ kia đều phơi thân nằm đó.
Sau khi Lạc Kỳ trở vào Âm Sát Cung thì cả Vưu Chính Khanh và Thiên Hổ Xuy Luân đều rời đi. Tuy nhục nhã nhưng phải công nhận Lạc Kỳ mạnh mẻ hơn họ rất nhiều.
Trong lúc nhất thời nhiều người đều tự hỏi Lạc Kỳ và hai tên đứng đầu bảng ai mạnh hơn ai, bao lâu nữa cậu sẽ đi khiêu chiến họ?

CHƯƠNG 138: CÁ CƯỢC.
Sau khi chiến thắng hai người Vưu Chính Khanh và Thiên Hổ Xuy Nhân, Lạc Kỳ lại trở về tham ngộ Thanh Đồng Bảng.
Cũng nhờ Thanh Đồng Bảng mà đã có rất nhiều người đột phá, đáng nói hơn là Thương Khung Thần Tông đi ra ba vị Tân Đồng Nguyên và Âm Sát Môn cũng ra một vị.
Ba trăm năm trôi qua, từ trong Âm Sát Cung một bóng chim lớn hướng ra biển mà chạy.
Lạc Kỳ thấy vậy càng cố tăng tốc tham ngộ pháp tắc.
Từ những sợi pháp tắc trôi nổi, bây giờ Lạc Kỳ đã hướng xa hơn, nhìn thấy được đến Pháp Tắc Võng. Nhưng mà ở đây các loại pháp tắc đan xen nhau, Lạc Kỳ phải mất mấy mươi năm để tách ra được một sợi Thủy Pháp Tắc nho nhỏ. Tuy nhỏ nhưng nó hoàn chỉnh, không phải bị đứt đoạn như những sợi trôi nổi kia.
Hai trăm qua, đến một ngày trên người của Lạc Kỳ bùng lên một luồng sức mạnh như đại hà. Ở đây ai cũng lui thật xa để không bị ảnh hưởng, chỉ có ba người Mặc Sương là vui mừng đứng nhìn.
"Chạm tới Pháp Tắc Võng, thật sự đã chạm tới rồi" Mặc Sương hai mắt lấp lánh nói nhỏ.
Từ Đồng Nguyên Cảnh hướng lên, nguyên lực chỉ là một phần nhỏ mà pháp tắc mới thật sự quan trọng.
Nếu những người chỉ tu luyện nguyên lực mà không lĩnh ngộ pháp tắc thì cũng chỉ thuộc về mạt lưu Đồng Nguyên, không đáng nhắc tới.
Đa phần Đồng Nguyên Cảnh cũng chỉ tu luyện nguyên lực, nhất là ở những nơi hoang vu. Vì vậy cho dù có nhiều Đồng Nguyên thì những nơi đó cũng không được xem là mạnh mẻ.
Ở Mặc Liên Tộc, những người chạm đến Pháp Tắc Võng chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là lấy tu vi Vạn Thế như Lạc Kỳ.
Khi Lạc Kỳ chạm đến Pháp Tắc Võng thì ở Thủy Liên Tộc, hóa thân của cậu cũng như vậy.
Tuy nói hóa thân đã có ý chí độc lập nhưng giữa hai bên vẫn còn liên kết. Lạc Kỳ và nó đều hổ trợ cho nhau.
Mở mắt ra đứng dậy, Lạc Kỳ ra lệnh cho ba người Mặc Sương và Chúc Nhan cùng cậu đi đến một nơi.
Trên phi thuyền của Mặc Liên Hoàng Tộc, đám người của Lạc Kỳ đang hướng đến Lôi Thần Sơn, nơi ở của Lôi Thần Ma Tượng.
Khi phi thuyền đáp xuống, từ xa Lạc Kỳ đã thấy Lôi Phù đứng đợi sẳn.
"Lạc Kỳ, ta đã đợi ngươi suốt mấy trăm năm rồi"
Vốn Lạc Kỳ và tên Băng Long đứng gần với hắn nhất. Từ những ngày đầu hắn đã chờ tên Băng Long đến khiêu chiến mình, nhưng tên kia vẫn im hơi lặng tiếng. Ở chiều ngược lại, Lạc Kỳ một người, một kiếm đánh bại Vưu Chính Khanh và Thiên Hổ Xuy Luân đã lưu truyền khắp nơi.
Từ đây hắn biết sẽ có ngày cậu đến khiêu chiến hắn và năm trăm năm qua hắn cũng chờ được đến ngày này.
"Lạc Kỳ, nếu ngươi đã đến vì thì chiến đi" Lôi Phù hừng hựt chiến ý bốc lên.
Đứng đối diện với hắn, Lạc Kỳ vẫn yên tĩnh như một dòng nước mát.
"Chiến sẽ chiến nhưng ta muốn đặt một vụ cá cược"
"Cá cược? Tốt, ngươi muốn cá gì?" Lôi Phù nhìn Lạc Kỳ, quyết đoán đồng ý.
Thấy vậy, Lạc Kỳ nhướng mày, nói:
"Lấy thông đạo ra cược, ngươi dám không?"
Nghe vậy, Lôi Phù đanh mặt lại. Thông đạo là việc lớn của gia tộc, không phải thứ hắn có thể tự quyết định được. Huống chi, bao nhiêu năm nay nhờ chiếm lấy thông đạo này Lôi Thần Ma Tượng tộc của hắn mới phát triển hơn bất kỳ nơi nào trong Hoàng Hải Thiên, sao có thể dể dàng mang ra cá cược.
Chợt lúc này từ phía trong Lôi Thần Sơn, có hơn mười tên Đồng Nguyên Hậu Kỳ, đi đầu là một người to lớn.
"Mặc Liên Hoàng Tộc đến vốn dĩ chúng ta sẽ nghênh đoán thật nồng hậu, nhưng các ngươi vừa đến đã đòi thông đạo, thứ chúng ta không thể chào đón được" tên đi đầu hùng hồn nói ra, không hề nể mặt.
"Đây chỉ là một vụ cá cược, chẳng lẻ các người không có lòng tin vào Lôi Phù. Như vậy đơn giản thôi, chỉ cần tuyên bố Lôi Phù thua kém ta không dám nhận lời thì ta sẽ rời đi"
Nghe câu này của Lạc Kỳ, đám Lôi Tượng đều tức đến xanh mặt. Có nhiều kẻ đã bùng lên uy áp ép về phía Lạc Kỳ. Nhưng Mặc Sương sao có thể cho phép điều này diễn ra, bà xuất ra uy áp Chú Tể áp lại bọn chúng không thở nổi. Đến khi tên cao to kia cũng lấy tu vi Chúa Tể đối kháng thì chúng mới thở được, mau lui về sau.
"Nếu các ngươi không nhận lời thì cứ theo lời của Hoàng mà làm, chúng ta sẽ đi ngay" Mặc Sương khinh thường nhìn cả đám.
"Các ngươi ép người quá đáng" tên Chúa Tể của Lôi Tượng nghiến răng nói, hai tay đã nắm thành đấm ý muốn chiến rồi.
Thấy vậy Mặc Sương cũng thủ thế, tuy bà không chắc sẽ đánh bại hắn nhưng cũng đủ để hắn chịu khổ.
Đôi bên khí thế căng thẳng, bổng nhiên từ phương xa một tiếng rít dài kéo đến. Chỉ cần nghe tiếng này, mặt Chúc Nhan đã dãn ra không còn lo lắng nữa.
Thấy bóng Thiên Không Minh Hạo từ phương xa, lão tổ của Lôi Tượng nhíu mày thật sâu.
"Thiên Không Hoàng Điểu, một trong bát đại cổ tộc sao lại đến đây?"
Đợi Thiên Không Minh Hạo đáp xuống, hóa thành hình người thì Chúc Nhan đã nhanh lại ôm tay hắn, chỉ:
"Bọn chúng nãy giờ ăn hiếp ta a"
Vuốt tay Chúc Nhan, đưa lên hôn một cái, hắn liền liếc nhìn Lạc Kỳ đang đứng bình tĩnh như không có chuyện gì lớn xảy ra:
"Việc hôm nay ta nhớ" hắn truyền âm.
"Không như vậy ngươi sẽ đến giúp ta sao? Dù gì Chúc Nhan cũng là người của Âm Sát Cung, ngươi đừng hẹp hòi như vậy chứ"
Thật sự Lạc Kỳ mang theo Chúc Nhan cũng chỉ muốn Thiên Không Minh Hạo tìm đến. Tuy như vậy có hơi tiểu nhân một chút, nhưng nếu không làm vậy hắn sẽ không bao giờ chịu đến đây.
Bị ép xuất đầu mà vợ mình lại chung phe với Lạc Kỳ, bây giờ dù không muốn nhưng Thiên Không Minh Hạo bắt buộc phải giúp cậu, nếu không khi về hắn sẽ bị Chúc Nhan hành còn thãm hơn a.

CHƯƠNG 139: ÁP ĐẢO TUYỆT ĐỐI.
Vốn lão tổ Lôi Tượng đã muốn phát tác nhưng lại e ngại Thiên Không Minh Hạo.
Dù ở nơi hoang vu như Hoàng Hải Thiên nhưng dù gì hắn cũng là một vị Chúa Tể Cảnh, tin tức cũng khá linh thông. Hắn không e ngại Mặc Liên Tộc bởi vì nó đã xuống dốc và không còn đoàn kết nữa. Nhưng đối với Thiên Không Hoàng Điểu lại khác, hắn không dám đối nghịch với cổ tộc a.
"Không biết ngài đạ giá quang lâm, thất lể, thất lể a" hắn thu lại chiến ý, tươi cười chào đón.
Nhưng lúc này Thiên Không Minh Hạo đang buồn bực vì bị Lạc Kỳ tính kế sao có thể cho hắn sắc mặt tốt.
"Ngươi cũng biết Lạc Kỳ là Minh Chủ của Lạc Thương Liên Minh, phu nhân của ta lại là thành viên của liên minh" ngừng lại nhìn một cái thị uy, Thiên Không Minh Hạo mới gằn từng chử nói tiếp.
"Bây giờ, ngươi quyết định thế nào"
Đây là uy hiếp thẳng mặt, nhưng bên Lôi Tượng lại không dám đối nghịch a. Bị nhìn chầm chầm như vậy, lão tổ Lôi Tượng toát cả mồi hôi. Nhưng mà một tia suy nghĩ lại lóe lên trong đầu hắn, lúc này hắn đã bình tĩnh lại nói:
"Ta chấp nhận, chỉ cần Lạc Kỳ đánh bại Lôi Phù thì chúng ta chấp nhận giao ra thông đạo và gia nhập vào Lạc Thương Liên Minh"
Gia nhập liên minh? Trong lúc Lôi Thần Ma Tượng tộc nhân không hiểu vì sao lão tổ nhà mình lại tự thêm điều kiện như vậy, thì Lạc Kỳ đã ngộ ra điều gì đó.
Thế là cuộc chiến giữa Lạc Kỳ là Lôi Phù đã diễn ra.
Không giống hai trận trước chỉ dùng kiếm, lần này vừa vào trận đấu Lạc Kỳ đã tạo ra một hồ nước thật sự với những đóa Mặc Liên xinh đẹp.
Hồ nước này là thành quả của những năm qua cậu lĩnh ngộ Thủy Pháp Tắc mà ra. Ngày trước Mặc Liên mà Lạc Kỳ tạo ra mọc được ở tất cả các nơi, nhưng mà nơi nó sinh trưởng tốt vẫn là trong nước, mà tốt nhất chính là Mặc Thủy. Vì vậy hồ nước này hình thành sẽ phụ trợ cho Mặc Liên rất nhiều.
Lôi Phù cũng không nhiều lời, hóa thành bản thể một con voi thật lớn, nhanh chống điều động Lôi Pháp Tắc tới. Bây giờ bao phủ thân thể to lớn của hắn là những tia sét đáng sợ.
Hai chân trước của Lôi Phù dẫm xuống một cái, lôi điện từ trên trời liền đánh xuống. Vốn thủy kỵ lôi, nếu để lôi đánh trúng thì phải chịu thương tích rất nặng. Nhưng đó là trong những trường hợp bình thường, còn đây Lạc Kỳ đã tạo nên một vòng bảo vệ bằng nước ngăn cản hết lôi điện. Tầng thủy này nhìn mõng manh nhưng lại cực kỳ kiên cố, lôi điện gián xuống đều bị nó hấp thu hết.
Không chỉ vậy, Mặc Liên trong hồ cũng hấp thu lấy lôi điện, theo một cái phất tay của Lạc Kỳ, nó liền bay thẳng đến Lôi Phù.
Ỷ vào da dầy, phòng ngự tốt Lôi Phù gầm lên xông tới nhưng hắn không ngờ hồ nước đã biến đổi thành một dãi nước như lụa quấn lấy hắn. Dù có làm thế nào cũng không thoát ra được, vì vậy hắn đã lĩnh trọn một dàng "boom" Mặc Liên.
Rống dài một tiếng đau đớn, Lôi Phù lại dẫm mạnh hai chân xuống, huy động Lôi Pháp Tắc bao phủ lấy thân thể từ đó tách ra khỏi dãi nước.
Nhưng hắn vừa thoát ra, thì từ trên không một cột nước đã đánh xuống. Cột nước này nặng đến mức hắn phải quỵ hết bốn chân xuống.
Khi cột nước đã tan, Lôi Phù lắc lắc đầu choáng váng đứng lên. Nhưng cảm giác lạnh lẻo đã truyền từ yết hầu của hắn đến.
"Nãy giờ dù có một trăm cái mạng ngươi cũng không đủ cho ta giết" đẩy thanh kiếm nâng đầu Lôi Phù lên, Lạc Kỳ nhếc môi nói.
Đúng vậy, nếu Lạc Kỳ muốn thì hắn đã bị Mặc Thủy Ký Sinh mà biến thành một con Thủy Tượng rồi.
"Thua, ta lại thua dể dàng như vậy" Lôi Phù thất thần ngồi đó nhìn vào khoảng không.
"Lôi Phù đứng lên, chỉ một trận thua mà ngươi đã như vật thì sao này làm sao đi đến đỉnh phong" giọng ồn ồn của lão tổ Lôi Tượng đã thức tỉnh hắn, kéo Lôi Phù từ trong đau thương trở về.
"Ngươi thua không oan, Lôi Phù sau này ngươi hãy theo Lạc Minh Chủ tu luyện đi" lão tổ nói tiếp một câu không ai ngờ đến.
Mặc dù có nhiều nghi vấn nhưng trong tộc không ai dám lên tiếng phản đối hắn.
Nhìn cả đám trên mặt đều hiện nghi vấn, ông ta thầm thở dài một hơi. Lôi Thần Ma Tộc chưa có người kế nghiệp a.
Bọn họ không nhìn ra nhưng ngay từ khi trận đấu bắt đầu ông đã biết Lôi Phù sẽ thua. Lạc Kỳ đã chạm tới Pháp Tắc Võng, một yếu tố cần phải có nếu muốn đột phá Chúa Tể Cảnh.
Lạc Kỳ chạm đến nó, cộng thêm dòng máu Hoàng giả của Mặc Liên Tộc thì ông chắc chắn nếu cậu không chết non thì sẽ trở thành một tên Chúa Tể Cấp. Hơn nữa cậu bây giờ chỉ mới Vạn Thế, tiếp tục tu hành lên thì còn đáng sợ đến cở nào.
Huống chi Lạc Kỳ không chỉ có Mặc Liên Tộc hậu thuẩn mà còn có Long Điện và mới nhất là Thiên Không Hoàng Điểu. Ông nhìn vào tiềm lực này nên mới quyết định nhập vào Lạc Thương Liên Minh.
Bởi vì nắm giữ pháp tắc mạnh hơn Lôi Phù nên đạo thuật của Lạc Kỳ tung ra nhanh và mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lôi Phù vừa thua, Hoàng Kim Vạn Thế Bảng cho tay hắn cũng biến thành Bạch Ngân Bảng. Còn Thanh Đồng Bảng của Lạc Kỳ trong phút chóc lại hóa thành Hoàng Kim. Đáng thương nhất là Băng Long, không làm gì cũng bị vạ lây, từ Bạch Ngân Bảng lui xuống còn Thanh Đồng Bảng.
Tin tức vị trí đầu thây đổi đã nhanh chóng truyền ra, nó chưa kịp hết sốt thì tin tức Lôi Thần Ma Tượng trở thành thành viên của Lạc Thương Liên Minh đã ạp tới.
Các thế lực khác tuy bàn luận sôi nổi nhưng đa phần là vui vẻ, Liên Minh càng mạnh thì bọn họ càng hưởng nhiều lợi ích. Lúc này chỉ có Vưu gia và Đạp Thiên Hổ tộc lâm vào trầm tư, bọn họ đang suy nghĩ về hành động của Lôi Thần Ma Tượng tộc.
Không hẹn mà cùng hành động, trong một lúc cả hai vị lão tổ của hai bên đều lăng không đi đến Lôi Thần Sơn.

CHƯƠNG 140: CHUNG ĐẤU.
Không biết ba vị lão tổ của ba đại gia tộc đã nói gì với nhau, mà thời gian sau Vưu gia và Đạp Thiên Hổ tộc đã công bố sẽ gia nhập vào Lạc Thương Liên Minh.
Lúc này Lạc Kỳ thân là Minh Chủ nhưng lại không hề biết, vì cậu đang bận tìm hiểu Thủy Pháp Tắc.
Tuy Lạc Kỳ đã chạm vào Pháp Tắc Võng nhưng chỉ mới là sơ bộ, nên Lạc Kỳ quyết dùng tất cả thời gian còn lại để tìm hiểu thêm.
Hai trăm năm qua, Vạn Thế Bảng liên tục thay đổi, kể cả top mười, nhưng chỉ có top năm là vẫn giữ nguyên.
Khi sấm trên bầu trời nổ vang báo hiệu thời gian một ngàn năm đã kết thúc thì Lạc Kỳ mới mở mắt ra.
Danh sách một trăm người thứ hạng cao nhất hiện ra, sau đó một luồng khí tức thần thánh phủ xuống, mang 100 người biến mất.
Lần nữa định hình lại, Lạc Kỳ đã thấy mình đứng ở một nơi xa lạ, xung quanh là 99 người khác.
Chổ Lạc Kỳ đang đứng đã bị bao phủ bởi một tấm màng như bong bóng mỏng.
Nơi này không hề có mặt trời và mặt trăng, chỉ có những ánh sao ở xa chiếu gọi. Nhìn kỷ hơn nữa Lạc Kỳ sẽ thấy giữa chúng cũng có sự phân biệt lớn nhỏ.
Lúc này, đột nhiên trên tấm màng hiện ra một hàng chử: "Tìm đến Thần Điện"
Chỉ có bốn chử ngắn gọn nhưng đã mang đến cho tất cả một áp lực thật nặng nề. Thần Điện ở đâu không ai biết, bên ngoài kia có nguy hiểm gì đang chờ đợi cũng không ai biết.
"Âm Sát Nguyệt Sứ, chúng ta đều quyết định theo ngươi" đột nhiên có một người lên tiếng hướng về phía Lạc Kỳ. Ngay sau đó, tất cả đều nhao nhao nói theo.
Hít một hơi thật sau, Lạc Kỳ dẫn theo 99 người đi xuyên qua tấm màng. Sống, chết có số, đã đến đây rồi không ai muốn dừng lại cả. Phía trước là Địa Ngục cũng là Thiên Đường, nếu chiến thắng sẽ đạp một chân vào con đường cường giả, dù thất bại cũng không thẹn với bản thân.
Bên ngoài là một thế giới bao la vô định hướng, Lạc Kỳ dẫn cả nhóm đi về phía trước mà đến chính cậu cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Cứ như vậy đi mấy ngày nhóm Lạc Kỳ đã gặp một nhóm khác, bởi vì không tên họ nên không ai biết ai đến từ đâu.
"Các ngươi đến từ đâu" dẫn đầu của nhóm kia tươi cười hỏi, nhưng trong ánh mắt của hắn Lạc Kỳ nhận ra một tia giảo hoạt lóe lên.
Không nói một lời, kiếm của Lạc Kỳ đã xuất vỏ đâm về phía hắn. Không biết là vì hắn bắt ngờ hay tốc độ của Lạc Kỳ quá nhanh mà hắn đã không kịp né tránh.
Dù giữ lại được một mạng nhưng cũng trọng thương nghiêm trọng.
"Khoang đã, chúng ta có thể hợp tác a" sợ chết, hắn nhanh chóng nói.
Nhưng Lạc Kỳ không thèm nghe, đã đánh một Mặc Liên vào người hắn.
Nhóm của hắn đã choáng cả lên, nhận ra thủ lĩnh của mình bị giết lúc này mới kịp hoàn thủ.
Thế là trận chiến đầu tiên đã xảy ra, nhưng không quá lâu đã kết thúc với sự xuất hiện của một đám Thủy Nhân và xác chết mới.
"Lạc Kỳ, ngươi quá độc đoán. Nếu ngươi chịu hợp tác với bọn họ thì chúng ta đã không xảy ra thương vong" đứng hạng thứ sáu là một nữ nhân tên Vọng Xuân Nghi đứng ra trách mắng Lạc Kỳ. Bởi vì cô ta là nữ nhân có thực lực mạnh nhất nhóm, cũng rất xinh đẹp nên rất nhanh đã có kẻ hùa theo.
Lạnh lùng nhìn cô ta, Lạc Kỳ cười khẩy một cái:
"Ngươi nghĩ chúng ta là ai, Hoàng Hải Thiên hoang vu lấy cái gì hợp tác với chúng?"
Vốn chỉ im lặng, nay Băng Long - Long Nguyên đột nhiên lên tiếng:
"Lạc Kỳ làm rất đúng, bọn chúng chỉ muốn thăm dò chúng ta đến từ đâu. Nếu là từ đại Thiên thì sẽ cụp đuôi theo sau cầu bảo hộ, nếu đến từ tiểu Thiên thì sẽ không thèm để ý mà giết ngay"
Vọng Xuân Nghi muốn cải gì nữa nhưng Long Nguyên đã cướp lời cô ta:
"Đợi chết không bằng tiên hạ thủ vi cường để chiếm lợi thế. Hoàng Hải Thiên chỉ là một món mồi ngon cho các Thiên khác, đừng có hy vọng vào bất kỳ ai, chỉ có bản thân chúng ta mới giúp được chúng ta thôi"
Nghe Long Nguyên nói ai cũng rơi vào trầm tư kể cả Vọng Xuân Nghi. Đúng vậy, Hoàng Hải Thiên chưa bao giờ có biển hiên gì ưu tú, các tiền bối trước đây cũng có rất ít người sống sót trở về. Một Thiên yếu kém như vậy lấy gì để hợp tác với người ta, đến tư cách theo đuôi còn không có, sẽ chỉ là một món mồi ngon cho người khác.
"Lạc Kỳ, ta xin lỗi" nhận ra mình đã trách lầm Lạc Kỳ, Vọng Xuân Nghi cung kính chấp tay xin lổi.
Đối với người biết sai chịu sửa như vậy Lạc Kỳ khá thích nên cũng không chấp cô ta.
Nghĩ ngơi một thời gian, cả nhóm lại đi tiếp về phía trước. Không bao lâu lại bắt gặp một nhóm khác, từ khí tức Lạc Kỳ có thể đoán nhóm này mạnh hơn nhóm trước rất nhiều, và không may chúng cũng thấy nhóm Lạc Kỳ.
Giữa đôi bên vừa gặp mặt đã bừng bừng chiến ý, không hẹn mà xông vào nhau.
Ra tay không hề lưu thủ, Lạc Kỳ cực hạn điều động pháp tắc giết tới.
Hai trăm năm qua tuy vẫn ở mức chạm tới Pháp Tắc Võng nhưng đối với pháp tắc Lạc Kỳ đã lĩnh ngộ chuyên sâu hơn rất nhiều.
Lạc Kỳ giết đến cả người đầy máu như một sát y nhân vậy. Không bao lâu nhóm này cũng bị giết hết, nhưng lúc này một tiếng cười vang vọng truyền đến, một nhóm khác lại xuất hiện bao vây nhóm Lạc Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top