Chương 121 đến chương 130
CHƯƠNG 121: LONG UY CỦA CHÂN LONG.
Lạc Kỳ biết Thủy Long sẽ không thể phá huỷ Tổ Trận được, nhưng cậu cũng không thể mãi ở bên trong. Hơn nữa cứ bị một Đồng Nguyên Hậu Kỳ nhìn vào cũng không hề dể chịu.
"Giết ta, ngươi không sợ Long Điện sẽ đến tìm ngươi sao?"
"Nói vậy là sao?" khi hắn còn chưa hiểu thì đã thấy Lạc Kỳ hóa thành một con Thủy Long. Bởi vì tu vi nên Thủy Long Lạc Kỳ nhỏ hơn nó rất nhiều.
"Giết ta không chỉ Long Điện mà Mặc Liên Tộc cũng sẽ không tha cho ngươi"
"Hừ, bớt lời hù dọa. Mặc Liên Tộc cách đây tỷ tỷ dặm, há có thể biết ngươi chết. Còn về Long Điện cũng sẽ không bởi vì một tên Vạn Thế Cảnh như ngươi mà trị tội ta" mọi chuyện hắn nói đều rất có lý, nhưng lại không biết bên cạnh Lạc Kỳ còn có một Chân Long Long Hoành.
Không nói nhiều, Lạc Kỳ chỉ quăng một mãnh vẫy rồng ra, tên Thủy Long kia chụp được mặt liền đổi sắc.
Từ khí tức trên mãnh vẫy hắn có thể đoán được đây là một Thủy Chân Long, hơn nữa tu vi không cao. Tuy nói cùng là Long nhưng trước mặt Chân Long thì hắn cũng không có bao nhiêu phân lượng. Dù bây giờ hắn là Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nhưng rất có thể mãi mãi chỉ là như vậy. Suy nghĩ một hồi hắn mới mở miệng:
"Long Thịnh ta là giúp Long Tộc mở rộng ảnh hưởng, dù có Thái Tử ở đây cũng không thể nói gì. Nhưng ta có thể nể mặt ngài tha cho ngươi và Thủy Liên Tộc, chỉ cần ngươi thả hai Thủy Tinh Linh ra"
Trong lòng đã biết hắn tính gì, nên Lạc Kỳ không hề chấp nhận.
"Thủy Tinh Linh sống thì không có, chỉ có "Thủy Tinh Linh" chết mà thôi"
Thả hai con Thủy Tinh Linh ra, Lạc Kỳ thẳng mặt đối diện với Long Thịnh.
"Ngươi..." hắn tức giận đến không nói nên lời. Một tay hắn bồi dưỡng Thủy Tinh Linh, nhưng bây giờ lại tiện nghi kẻ khác, hỏi sao hắn không tức giận cho được. Nhưng mà lúc này Lạc Kỳ lại nói thêm:
"Mấy chục năm sau ta sẽ rời đi, đến lúc đó nếu muốn ngươi có thể đi theo" cười một cái, Lạc Kỳ bỏ đi vào. Long Thịnh suy nghĩ một chút cũng rời đi.
Bỏ vào phòng, Lạc Kỳ ngồi trước đóa Thủy Liên nhỏ ngày đó mà bắt đầu tu luyện một bí pháp.
Thời gian trôi qua, đóa Thủy Liên càng nhiễm khí huyết của Lạc Kỳ. Vào một ngày nào đó của mấy mươi năm sau Lạc Kỳ đình chỉ tu luyện.
Chỉ thấy đóa Thủy Liên rung động một chút, chớp mắt liền hóa thành một đứa bé có khuôn mặt như Lạc Kỳ lúc nhỏ.
"Cuối cùng cũng hoàn thành a" Lạc Kỳ mĩm cười một cái.
Triệu tập tất cả người của Thủy Liên Tộc lại, Lạc Kỳ và đứa bé cùng ngồi cạnh nhau.
"Đây là Hóa Thân của ta, nó sẽ ở lại đây khống chế Tổ Trận, còn ta có việc nên phải rời đi"
Nhìn nét mặt hoảng sợ của mọi người, Lạc Kỳ nói tiếp:
"Yên tâm đi, Hóa Thân này cũng như ta, đều có thực lực tương đương. Hơn nữa, bắt đầu từ mai ta sẽ chọn một số người có thiên phú về Trận Đạo mà dậy dổ"
Cậu quyết định như vậy là nghĩ cho Thủy Liên Tộc, nếu một ngày cậu và Hóa Thân đều rời đi thì cũng có người điều khiển được Tổ Trận, không đến mức như mấy trăm năm trước.
Bàn giao mọi chuyện đã xong, mấy ngày sau Lạc Kỳ đi ra đã thấy Long Thịnh chờ sẳn.
"Ngươi đã có quyết định?" Lạc Kỳ hỏi.
Không nghĩ ngợi, Long Thịnh đã nói nhanh:
"Đúng vậy, ta sẽ theo ngươi gặp Thái Tử"
Ngày đó biết Chân Long này thực lực không cao mà đã rời đi Long Tộc, Long Thịnh đoán hắn có vấn đề. Hơn nữa câu nói của Lạc Kỳ làm hắn biết, Chân Long này đang muốn lập một thế lực riêng cho mình.
Chân Long, nếu không phải thiên tiên thiếu hụt hay vì một số vấn đề nào đó thì sẽ đột phá đến Chúa Tể Cảnh. Còn hắn cực hạn chỉ là Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nếu muốn đi thêm một bước thì phải có một kỳ ngộ lớn nào đó, bây giờ Chân Long đó chính là kỳ ngộ của hắn.
Dặn dò các thuộc hạ dưới chướng mình phải hảo hữu với Thủy Liên Tộc, Long Thịnh liền theo Lạc Kỳ bay đi.
Lạc Kỳ cũng không hóa rồng mà chính là cởi trên lưng Long Thịnh. Với tu vi của hắn thì tốc độ còn nhanh hơn chiếc phi thuyền của cậu.
Thời gian mấy năm ở chung, Long Thịnh cũng hiểu Lạc Kỳ vài phần, nên hai người rất thường xuyên tâm sự với nhau.
Đừng nhìn Long bên ngoài uy phong như vậy nhưng thật ra ở Long Đảo chỉ có Chân Long là chủ, còn Long bình thường cũng chỉ là nô tài. Hơn nữa ở Long Đảo cũng không phải rất bình yên, các gia tộc thường xuyên đấu đá với nhau.
Nhiều năm trước Long Thịnh đầu nhập vào một đầu Thủy Chân Long, được người này bồi dưỡng mới có ngày hôm nay. Nhưng không mây đầu Thủy Chân Long này trong một lần quyết chiến đã tử nạn, hắn cũng rời đi Long Đảo.
Đừng nhìn bên ngoài Long Tộc nghiêm cấm tộc đàn đấu đá nhau, nhưng thật ra bên trong kinh khủng đến mức không thể tưởng tượng.
"Nhiều năm nay Thủy Long tộc đã xuống dốc, cương vực ngày càng bị thu hẹp lại, địa vị cũng giảm sút rất nhiều" Thở dài một hơi, Long Thịnh nói như than thở.
"Ngoài lão Tộc Trưởng ra chỉ còn hai vị Thái Tử và một vị Công Chúa. Vị Công Chúa này thực lực mạnh nhất nhưng không biết vì cớ gì mà luôn không nhìn đến gia tộc.
Hai vị Thái Tử thì lại không nhờ vào được, những đứa con hai người sinh ra đều không phải Chân Long a"
Việc này Lạc Kỳ có chút hiểu, không phải cứ cha mẹ là Chân Long thì sinh con ra sẽ là Chân Long. Chân Long phải có Long Uy được truyền từ thời Thủy Tổ lại, điều này dẫn đến việc tại sao Chân Long ngày một ít đi.
Long Uy? Lạc Kỳ cứ tưởng Long Uy của Chân Long chỉ mang tính biểu chưng nhưng xem ra nó còn có uy năng khác.
CHƯƠNG 122: TRỞ VỀ KỊP LÚC.
Gần đến Tứ Yêu Vực, Lạc Kỳ đã cho Long Thịnh biến hóa lại thành người và ẩn giấu tu vi.
Càng đi về mạt giới Long Thịnh càng bất ngờ, hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến Thái Tử lại ở nơi khỉ ho, cò gấy này.
Xuyên qua Tứ Yêu Vực trở về Trụy Tinh Vực, Lạc Kỳ chỉ bí mật truyền tin cho Long Hoành đến gặp mặt, để hỏi những chuyện phát sinh khi cậu không có ở đây.
Một bên Long Thịnh thấy Long Hoành một hai nghe lời Lạc Kỳ như vậy càng bất ngờ hơn, nhưng hắn cũng không tiện chen vào.
"Long Thịnh, từ đây ngươi hãy ẩn tàng tu vi, theo bảo vệ Long Hoành" cuối cùng Lạc Kỳ cũng để ý đến kẻ ngồi kế.
Đợi Lạc Kỳ đi rồi Long Thịnh mới hơi ái ngại hỏi Long Hoành:
"Thái Tử à, sao ngài lại nghe lệnh Lạc Kỳ như vậy, ngài đường đường là Chân Long Thái Tử a"
Nhìn Long Thịnh cười cười Long Hoành mới nói:
"Lạc Kỳ cho ta sinh mạng mới, những gì hôm nay ta có cũng là hắn cho ta"
Long Hoành thuật lại đúng với cuộc đời mình trải qua nhưng Long Thịnh lại tưởng là: Thời khắc Long Hoành khó khăn nhất là Lạc Kỳ đã ra tay cứu giúp, che chở hắn.
Riêng Lạc Kỳ sau khi về phòng bắt đầu sắp xếp lại những sự việc Long Hoành đã kể.
Thương Khung Thần Tông chấp nhận giết Thiết Côn chứng tỏ đã coi cậu là người của mình, cậu có thể công khai phát triển thế lực của mình ở đây.
Độc Cô Ngạn đến Long Điện cũng không có bao nhiêu kết quả. Sự việc này khiến Lạc Kỳ suy nghĩ rất nhiều.
Ngày đó cậu để Độc Cô Ngạn đến Long Điện thông báo việc Long Hoành là một Chân Long và đang bị nguy hiểm. Nhưng sau bao nhiêu năm chẳng những không có một ai đến tiếp viện, lại còn thiếu chút nữa cái mạng của Độc Cô Ngạn cũng mất.
Long Điện đáng lẻ là do một đầu Chân Long cai quản, nhưng hiện nay lại để ba đầu Long bình thường trông coi.
Ba đầu Long bình thường lại dám cải lệnh Chân Long. Long - Chân Long - Độc Cô Ngạn, nghĩ đến đây Lạc Kỳ đứng dậy, đi nhanh tìm Long Hoành.
Thấy vẻ mặt của Lạc Kỳ, Long Hoành và Long Thịnh biết đã có chuyện không ổn.
"Long Hoành, đừng kháng cự để ta kiểm tra" nói một lời, Lạc Kỳ đưa Thần Thức của mình vào cơ thể Long Hoành. Sau một hồi lâu cậu mới nhíu mày rút ra.
"Long Huyết đang có xu hướng cạn kiệt, Long Hoành ngươi không phát hiện sao?"
"Không có, ta cảm thấy thân thể mình rất khỏe mạnh"
Long Hoành trả lời xong Long Thịnh mới chậm chạp lên tiếng:
"Khi vừa đên ta đã thấy Lon Uy của Thái Tử có phần yếu kém, nhưng nghĩ ngài tu vi kém lại chịu thương tổn mới vậy"
"Long Điện, Độc Cô Ngạn giỏi lắm, dám âm mưu giết chết Chân Long" nghe Lạc Kỳ cắn răng rít lên, Long Thịnh thất thố đứng bật dậy.
Cũng may Long Hoành chịu ám toán thời gian cũng ngắn, nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Sẳn đó Lạc Kỳ cũng tương kế tựu kế xem tiếp theo bọn chúng muốn làm gì.
Theo Long Thịnh thì thứ mà Long Hoành trúng phải là Phệ Huyết Tán, nó được chế luyện bằng cách xoay nhuyễn Phệ Huyết Trùng rồi trộn với một số loại độc dược khác.
Kẻ trúng độc này trong máu huyết sẽ từ từ sinh ra ngàn vạn con Phệ Huyết Trùng, bọn nó sẽ hút hết máu huyết người đó cho đến chết.
"Ta thấy nếu muốn Long Hoành chết thì rất đơn giản, sao bọn chúng phải dùng cách này" Lạc Kỳ không hiểu rỏ.
"Cướp Long Uy" Long Thịnh nói một câu mà không ai ngờ đến.
Trước khi Chân Long chết đi, Long Uy sẽ có một lần bộc phát, đây là cơ hội cướp lấy nó nhập vào thể nội. Dù chỉ có không đến một phần vạn cơ hội thành công, nhưng trong lịch sử vẫn có kẻ thành công.
Nếu trực tiếp giết Long Hoành thì Long Uy sẽ rất khó trấn áp, nhưng nếu bị mài mòn đến chết thì sẽ dể dàng hơn rất nhiều.
Tuy Phệ Huyết Tán có phần đáng sợ nhưng phá giải cũng rất dể dàng, chỉ cần tìm được Tiệt Trùng Thảo, đem nó phơi khô rồi đốt lên ngửi, như vậy Phệ Huyết Trùng sẽ tự chết trong máu.
Tin tức Lạc Kỳ trở về được cậu cố ý tung ra nhanh chóng lan truyền khắp Thần Tông. Khi cậu về tới Âm Sát Cung, ai cũng mừng rở không thôi kể cả Độc Cô Ngạn cũng vậy, không hề nhìn ra hắn khác lạ.
Sau khi mở một buổi tiệc nhỏ, Lạc Kỳ đã kêu Độc Cô Ngạn vào gặp mình. Điều này không khiến hắn nghi ngờ, dù sao cậu cũng từng kêu hắn đến Long Đình làm việc.
CHƯƠNG 123: QUYẾT CHIẾN VẬN MỆNH.
Khi Độc Cô Ngạn đi vào, thì trên bàn nhỏ Lạc Kỳ đã để sẳn một bình rượu và hai ly đã được rót đầy rượu.
"Ngồi đi, ngươi đến Long Điện như thế nào rồi" Lạc Kỳ để hắn ngồi đối diện mình.
"Điện Chủ nói sẽ có sắp xếp sau nên để ta ra về"
Điện Chủ? Chẳng phải ông ta đã về Long Đảo rồi sao? Người hắn gặp là Điện Chủ hay ba tên kia. Độc Cô Ngạn đã đánh mất cơ hội cuối cùng thì đừng trách cậu vô tình.
Hai mắt chớp mở, bất ngờ Lạc Kỳ đánh Tịch Hồn Thủ vào cơ thể Độc Cô Ngạn, rút linh hồn của hắn ra.
"Lạc Kỳ, ngươi muốn làm gì?" linh hồn của Độc Cô Ngạn gào gú, điên cuồng hét lớn.
"Là ngươi phản bội chúng ta thì đừng hỏi những câu ngu ngốc như vậy"
Nghe đến đây Độc Cô Ngạn đã hiểu chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ Lạc Kỳ lại phát hiện sớm như vậy. Nhanh chóng đảo suy nghĩ một vòng, Độc Cô Ngạn bắt đầu xuống giọng cầu xin:
"Tha cho ta, ta là bị ép a"
"Bị ép? Chứ không phải ngươi nhận được một cái hứa hẹn tốt hơn sao?" Lạc Kỳ lạnh lùng cười.
"Nếu ta đoán không lầm, trong ba tên ở Long Điện thì có đến hai tên Hỏa Long Tộc phải không"
Tuy là hỏi nhưng cậu không đợi Độc Cô Ngạn trả lời liền xu hồn của hắn, đúng như Lạc Kỳ dự đoán trong ba tên đó có tới hai tên Hỏa Long Tộc. Tên còn lại thuộc Vân Long Tộc, một tộc yếu kém của Long Đảo nên hắn không dám đắc tội với hai tên Hỏa Long.
Nhưng để đề phòng hắn lộ ra kế hoạt nên hai tên Hỏa Long cũng đã giam hắn lại rồi.
"Thả ta ra, nếu không hai vị Long gia sẽ khiến ngươi chết không chổ chôn"
Nghe giọng yếu ớt của Độc Cô Ngạn hâm dọe, Lạc Kỳ rất muốn bóp một cái cho hắn hồn bay, phách lạc nhưng cậu vì đại cuộc nên sẽ không làm vậy.
"Bụp"
Xu hồn xong, Lạc Kỳ liền cắt đứt mãnh ký ức vừa rồi của Độc Cô Ngạn, đợi hắn tỉnh lại như không có chuyện gì.
"Không ngờ tửu lượng ngươi kém vậy, chỉ uống một ly Nhất Tiếu Hồng Trần đã sây đến vậy" nhìn vẻ mặt còn đang ngơ ngác của hắn, Lạc Kỳ liền nhếc môi khinh bỉ.
Độc Cô Ngạn có chút nghi ngờ cầm ly rượu lên ngửi, chợt trong đầu hắn có xíu ấn tượng về việc mình đã uống rượu nên cười cười bỏ ly rượu xuống.
"Nếu Long Điện không tiện ra mặt thì thôi, ngươi trở về đi"
Nhìn Độc Cô Ngạn rời đi, Lạc Kỳ đăm chiêu nhìn vào một khoảng xa xăm. Cậu có thể dùng Tịch Hồn Thủ khống chế hắn, nhưng cậu lo lắng hai tên Hỏa Long sẽ nghi ngờ nên không làm vậy. Lạc Kỳ không tự cao về thực lực của mình, cũng không đánh giá thấp chúng.
Chuyện của Độc Cô Ngạn còn chưa giải quyết xong thì hôm sau đến lượt Thông Thiên đến cửa khiêu chiến cậu.
Vốn tưởng hắn vì cái chết của Thiết Côn nên mới đến nhưng không phải vây, hắn đến là vì đánh bại cậu, cũng cố đạo tâm cho mình.
Lạc Kỳ, Thông Thiên hai Nguyệt Sứ công khai quyết đấu một trận khiến cho cả Thần Tông đều sôi trào. Ai cũng biết mấy năm nay Âm Sát Cung không có Lạc Kỳ đã chịu rất nhiều đau khổ, Lạc Kỳ chắn sẽ đòi lại. Còn Thông Thiên bao nhiêu năm đều là một người quát tháo phong vân, sao có thể chịu cảnh bị đem ra so sánh với kẻ khác. Vì vậy cuộc chiến này sớm hay muộn đều sẽ diển ra.
"Thông Thiên đã là nữa bước Đồng Nguyên, Âm Sát nhận lời lúc này cũng quá không thông minh rồi" một đệ tử quan tâm bình luận.
Người khác lại trầm ngâm tỏ vẻ hiểu biết:
"Đối với tuyết đỉnh cường giả tu vi chỉ là một cấp bậc không hơn kém, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải lạ a"
Sau một tháng không yên ổn, cuối cùng cả hai cũng quyết chiến công khai tại một đỉnh núi gần Thần Tông.
Bên trên gió thổi tung vạt áo, hai người lẳng lặng đứng nhìn nhau, còn bên dưới đám đệ tử đã nghị luận ầm ỷ. Không chỉ vậy rất nhiều người từ nơi khác cũng đã đến xem, trong đó không thiếu đệ tử của Quỷ Môn Quan và Yểm Mộng Cốc.
"Đây là quyết chiến đỉnh cao a" một người trông chờ nhìn lên trên.
Một tiếng sấm nổ lên, cả hai không hẹn mà cùng xuất thủ.
Bên đây kiếm đã được Lạc Kỳ nắm trong tay, không phải là Trường Thiên Kiếm mà chỉ là thanh kiếm Hồn cậu vẫn hay dùng. Một chiêu nhanh gọn, Lạc Kỳ đâm kiếm về phía Thông Thiên, bên dưới chân chín đóa Mặc Liên đã trải đường cho cậu.
"Bang..." Thông Thiên phất tay một cái, một lực lượng kỳ bí đã đánh bật mũi kiếm của Lạc Kỳ ra. Giờ đây trong tay hắn là một tấm Vận Mệnh Luân Bàn đang xoay chuyển.
"Vận Mệnh Luân Hãm" khí tức của Thông Thiên nhờ vào Luân Bàn bổng chóc bay vào thiên đào, rút động trong đó một tia pháp tắc đang ngủ sây.
Mọi người chỉ thấy mây khẻ bay, gió khẻ thổi nhưng Lạc Kỳ nhìn lên đã thấy phong vân đang mãnh liệt biến đổi.
"Thiên La Môn mở, Mặc Thủy giăng thiên không, Mặc Thiên cướp thiên đạo" không chậm trể, Lạc Kỳ liền mở ra Thiên La Môn, từ bên trong Mặc Thủy đã tuông ra tạo thành võng, ở từng mắt võng là một đóa Mặc Liên nở rộ.
"Ta đoán không sai, ngươi nhìn được tới Vận Mệnh Chi Môn" cuối cùng Thông Thiên cũng đã có câu trả lời chính xác cho việc này.
"Vận Mệnh Hàng Lâm, Chúng Sinh Mê Liệm" Luân Bàn lại xoay, lúc này bầu trời đã thật sự chuyển thành màu đen, đám người đứng xem kể cả Tông Chủ đều thấy bản thân mình là một phần của Vận Mệnh và bị Thông Thiên chưởng khống.
Ở Thiên La Môn bên trên đang kịch liệt rung rẫy, từng đóa Mặc Liên đã nổ tung, thủy võng lâm thời đều bị đứt đoạn.
Dậm chân một cái, Lạc Kỳ liền tạo ra một khu vườn Mặc Liên. Như biết Lạc Kỳ muốn làm gì, Thông Thiên càng tức tốc thúc đẩy nhanh Luân Bàn.
"Mặc Liên Nộ" giây phút thủy võng đứt đoạn, Lạc Kỳ đã nương theo đó mà mở ra phần còn lại của Thần Thông.
Thiên địa rung rẫy, xung quanh đều phải lui về sau ngàn dặm mới không bị ảnh hưởng.
Mặc Liên nổ tung đối với Thông Thiên không đáng sợ, cái đáng sợ là Lạc Kỳ đã dẫn theo Vận Mệnh hàng lâm xuống.
CHƯƠNG 124: VẠN LIÊN TRIỀU BÁI.
Cả ngọn núi đều sụp đổ, nhưng Thông Thiên vẫn không sao, lúc này hắn đang lơ lửng trên không trung và được một vầng sáng bảo vệ.
"Lạc Kỳ khá lắm, ngươi lại để ta dùng tới Đạo Thể. Để ta xem ngươi sẽ làm gì tiếp theo" nói rồi theo Thông Thiên phất tay, một viên Đạo Đan bay ra.
Lạc Kỳ cảm ứng được khi viên Đạo Đan này bay ra một sợi Vận Mệnh đó đã hoàn toàn thức tỉnh.
Không thể để Thông Thiên chiếm tiên cơ, Lạc Kỳ bung hết lực lượng chém tới, kiếm của cậu mang vô tạn Thủy Đạo và Âm Sát Đạo, chém vào vòng bảo vệ của Thông Thiên khiến nó gần như sắp sụp đổ.
Nhưng ở một kiếm cuối cùng này, đột nhiên Thông Thiên nhếc môi cười. Mặc cho vòng bảo vệ vở tan, hắn xích động Luân Bàn đẩy kiếm của Lạc Kỳ ra.
"Vận Mệnh Chi Khu mở" khá giống với Thiên La Môn, Vận Mệnh Chi Khu tụ tập Vận Mệnh Lực chờ khoảnh khắc hàng lâm xuống.
"Ngươi điên rồi, lấy trộm Vận Mệnh Trụy Tinh Vực mở ra Vận Mệnh Chi Khu. Thông Thiên ngươi điên rồi" Lạc Kỳ không ngờ Thông Thiên lại dám làm như vậy, cướp đi Vận Mệnh của tu sỉ khác nào gián tiếp bức tử con đường tu luyện của bọn họ chứ.
"Đây là thực lực của ta, ngươi không cần nói nhiều. Thời gian quan tâm người khác, ngươi để đó mà lo cho mình đi"
Nhìn Thông Thiên như vậy, Lạc Kỳ càng thấy hắn đã điên thật.
Trong lúc Thông Thiên còn đang tự hào về tác phẩm của mình thì xung quanh Lạc Kỳ nguyên khí đã cô động lại. Lấy cậu làm trung tâm hiển hóa thành một đóa Mặc Liên lớn, chín tầng Trận Pháp như một Bảo Tháp đã hiện ra.
"Lấy thân làm mắt trận, Lạc Kỳ ngươi đủ điên" không chỉ Thông Thiên mà tất cả những người có mặt ở đây đều khen lòng quyết đoán của Lạc Kỳ.
Lấy thân làm mắt trận, một khi trận tan thì người của tán. Nhưng phải nói rỏ, chỉ có những Trận Sư cao thâm mới có thể dung nhập thân mình vào trận.
Vận Mệnh Chi Khu hoàn toàn mở, từng tia Vận Mệnh Pháp Tắc điên cuồng giáng xuống Chín Tầng Trận Pháp.
Tầng thứ nhất đã nổ tung.
Tầng thứ hai bị phá hủy.
Tầng ba, bốn, năm cũng bị đánh tan nát.
Thấy cảnh này ai cũng nhìn ra Lạc Kỳ đang cực kỳ nguy hiểm, Tông Chủ định xuất thủ nhưng lại thu chân về.
Đây là quyết chiến của cả Lạc Kỳ và Thông Thiên, nếu ông ra tay thì tâm cảnh của cả hai đều bị rạn nức. Bây giờ ông chỉ còn biết trông vào bản thân Lạc Kỳ vượt qua số kiếp này.
Không lâu sau đó tầng sáu, tầng bảy, tầng tám cũng hoàn toàn vở vụng thì tất cả như đều thấy được kết quả rồi.
Khi nhìn thấy tầng cuối cùng bị oanh tạc sắp nổ, khóe miệng của Thông Thiên đã sắp nhếc lên, chuẩn bị cho một tràn cười chiến thắng.
Nhưng giây phút tầng cuối không trụ được thì từ hư không ngàn vạn đóa Liên Hoa đủ chủng tộc đã nở rộ ngăn cản Vận Mệnh Pháp Tắc cho Lạc Kỳ. Giữa vạn đóa Liên Hoa đó thì có một đóa Mặc Liên óng ánh tỏa ra một khí tức Hoàng giả trấn áp tất cả.
"Vạn Liên Triều Bái, điều này sao có thể" giây phút chiến thắng cũng là giây phút Thông Thiên rơi xuống vực thẩm.
Lúc này ở một nơi xa xôi nào đó, có một bà lão tóc bạc phấp phơ, bà ta ngồi đó như tượng không biết qua bao nhiêu năm tháng. Nhưng lúc này bà đã mở to mắt ra nhìn vào quả cầu thủy tinh đang phát sáng rực rở.
"Hoàng đã sinh ra, câu thông đến vạn kiếp Thủy Tổ, Mặc Liên Tộc cuối cùng cũng chờ được ngày này"
Vạn Liên Triều Bái qua đi, Vận Mệnh Chi Khu cũng biến mất, từ đóng đổ nát Lạc Kỳ lần nữa hóa lại thành người lạnh băng nhìn Thông Thiên.
"Ngươi đã thua"
"Thua, không ta không thua. Vận Mệnh là thứ cao quý nhất sao có thể thua như vậy"
"Không, ta không thua" Thông Thiên hét thật lớn.
Cứ ngỡ đến đây đã kết thúc, không ngờ tiếng hét của Thông Thiên lại được Vận Mệnh Chi Đạo chứng giám. Trên hư không còn sót lại Vận Mệnh Pháp Tắc đều đổ vào cơ thể hắn.
"Rầm..." Thiên Kiếp kéo đến, chứng tỏ Thông Thiên đã nhất cử đột phá đến Đồng Nguyên Cảnh.
Thật sự phải nói Thông Thiên là đối thủ nguy hiểm nhất mà Lạc Kỳ từng đấu. Dù trải qua một hồi đại chiến nhưng hắn vẫn rất nhẹ nhõm độ kiếp.
Dường như sợ Lạc Kỳ ra tay giết Thông Thiên trong lúc này nên Tông Chủ đã xuất hiện, áp trận cho hắn.
Nhìn Lạc Kỳ đang ngồi khôi phục nguyên lực, tự nhiên ông cảm thấy mặt mình rát lên như bị ai đánh vậy.
Thiên Kiếp qua đi, Thông Thiên sau một hồi khôi phục đã đứng lên nhìn Lạc Kỳ.
"Lạc Kỳ, chúng ta lại tiếp tục"
Tiếp tục, hắn đã là Đồng Nguyên Cảnh lại đi khiêu chiến Vạn Thế Cảnh, hắn không thấy mất mặt sao. Đó là chung suy nghĩ của những người ở đây.
Nhưng lúc này Lạc Kỳ đã mở mắt ra đứng lên:
"Chiến, đây mới thật sự là cuộc chiến của chúng ta"
Nhìn Lạc Kỳ và nghe cậu nói như vậy, Thông Thiên hiểu cậu đã mang mình ra làm đá mài cho hắn đột phá.
"Lạc Kỳ, ta thiếu ngươi một ân tình này"
"Không, đây là ta trả lại cho ngươi vì những năm qua đã làm cho Âm Sát Cung"
CHƯƠNG 125: MỘT CHIÊU CUỐI CÙNG.
Thấy Lạc Kỳ và Thông Thiên đã hóa giải được thù hận lòng của Tông Chủ đã nở hoa, thật sự ông không muốn thấy cảnh hai người tương tàn như vậy. Thông Thiên là người ông chọn kế nhiệm mình, còn Lạc Kỳ thì ông biết cậu có một tham vọng rất lớn, từ lâu rồi ngôi vị Tông Chủ Thần Tông này đã không vừa mắt cậu nữa. Cậu chỉ muốn đứng phía sau Thần Tông, nhưng chắc chắn sẽ không vì tranh giành mà gây hại cho tông môn.
Hai người đều muốn tiếp tục trận chiến, dù trước đó đã đánh một trận oanh liệt nhưng mọi người đều biết thứ hấp dẫn nhất chính là trận chiến sắp tới này.
Thông Thiên không hổ là tuyệt đại thiên kiêu của Thần Tông, chỉ mới đột phá thôi mà khí tức của hắn đã không kém những người lâu năm.
Lần nữa bung ra tu vi Đồng Nguyên, Đạo Đan và Đạo Thể đều mở, Thông Thiên nhanh chóng vận chuyển Vận Mệnh Luân Bàn tiếp tục tạo thành phong vấn biến chuyển.
Bên đây Lạc Kỳ cũng không thua kém, dù chỉ là Vạn Thế Trung Kỳ nhưng Lạc Kỳ vẫn ngăn được uy áp của Thông Thiên. Một viên Đạo Đan tràn ngập Thủy Đạo lơ lửng trên không trung, Lạc Kỳ bay lên hiển hóa ra Hỗn Độn Thiên Liên Đạo Thể của mình.
Khí tức Hỗn Độn từ vạn cổ khiến cho mọi thứ xung quanh dường như trở về với bản nguyên vậy.
Thông Thiên nhíu mày một cái, cật lực thúc giục Luân Bàn thông qua nó câu thông một tia Vận Mệnh Pháp Tắc.
Bên đây, Lạc Kỳ đã đánh ra Phật Liên Tịnh Thế, bên trong đó tu vi của Lạc Kỳ mênh mông đã không thua kém Thông Thiên. Hơn nữa Thông Thiên cũng bị Phật Liên Tịnh Thế áp chế một phần, cả hai bây giờ cũng được xem là ngang tài, ngang sức.
"Lạc Kỳ, đón thử Thần Thông của ta, xem ngươi còn mấy phần sống" chưa một ai từng thấy qua Thần Thông của Thông Thiên. Kể cả hắn, đây cũng là lần đầu dùng đến Thần Thông của mình, bởi vì chỉ đến Đồng Nguyên thì hắn mới sơ bộ nắm giữ Thần Thông của mình. Từ đây có thể thấy Thần Thông này đáng sợ đến cở nào.
Trên bầu trời mây đen đã bao phủ, mặt đất đã chìm vào bóng tối. Bổng nhiên giữa làn mây đó, một con mắt màu bạc đã mở ra. Con mắt ấy như nhìn thấu vạn vật thế gian, mọi thứ bên dưới đều bị nó thu vàom
"Vận Mệnh Chi Nhãn, Thấu Triệt Thế Gian" theo tiếng quát của Thông Thiên, con mắt ấy đã phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bây giờ đã có nhiều người cảm thấy sợ hãi mà rời đi, những lại có nhiều kẻ tu vi cao hơn đến.
Nhìn thấy mấy vị Đồng Nguyên của Quỷ Môn Quan và Yểm Mộng Cốc đã đến, Tông Chủ cũng kêu ba vị Thái Thượng Trưởng Lão ra trợ trận. Không chỉ ở Trụy Tinh Vực mà ở các vị xung quanh, những người tu vi cao thâm cũng nhận ra thiên địa biến đổi.
"Trụy Tinh Vực có bảo vật xuất thế sao?"
Đã có vài kẻ không chịu ngồi yên mà tìm đến.
Trở lại với Lạc Kỳ, thật sự mà nói Vận Mệnh Chi Nhãn mở ra đã ảnh hưởng đến cậu. Là đối thủ của Thông Thiên, cậu chính là nhân vật trung tâm mà nó nhìn đến.
Không biết từ lúc nào thanh kiếm trong tay của Lạc Kỳ đã đổi thành Trường Thiên Kiếm.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, từ đỉnh đầu của Lạc Kỳ một hư ảnh Mặc Liên lớn đã xuất hiện, nó nhanh chóng dung nhập vào cơ thể của cậu.
Cùng lúc đó, Lạc Kỳ hai chân đạp không, xé mở không gian xông thẳng về phía Vận Mệnh Chi Nhãn.
"Hắn điên rồi" một vị Đồng Nguyên lâu năm thấy hành động của Lạc Kỳ càng thêm hoảng sợ, chính hắn cũng không dám làm như vậy.
Nhưng Lạc Kỳ lại dám, Trường Thiên Kiếm trong tay nay đã phát ra quang mang trói lóa. Kiếm Linh đã hòa vào thân kiếm, miễn cưỡng lấy được vài phần của thời kỳ đỉnh phong.
Vận Mệnh Chi Nhãn lúc này đã ngưng tụ đủ Vận Mệnh chi khí, nó tập trung lại thành một điểm chuẩn bị công phạt Lạc Kỳ.
Khi Lạc Kỳ dùng toàn lực vung ra một kiếm thì Vận Mệnh Chi Nhãn cũng bắt đầu công phạt.
"Tất Sát Kiếm" mênh mông vô lượng Mặc Thủy, Hỗn Độn, Âm Sát đạo cùng vận chuyển quanh Trường Thiên Kiếm. Chiêu này là chiêu Lạc Kỳ cùng để đổi mệnh, nếu không phải đến bước đường cùng thì cậu cũng không dùng đến.
Vận Mệnh công phạt đánh xuống, kiếm khí đánh lên, cả hai không ai nhượng ai mà cùng va chạm vào nhau.
"Bùm..." một tiếng nổ vang trời, chỉ thấy Lạc Kỳ từ không trung như diều đứt dây mà tự do rơi xuống.
Ai cũng tập trung vào thân ảnh của Lạc Kỳ nên không thấy bên kia ánh mắt của Thông Thiên đang mở lớn, khóe miệng đã rỉ ra một dòng máu.
"Phụt..." đến khi hắn hộc ra một ngụm máu ngã xuống thì Tông Chủ mới phát hiện, nhanh chân bay tới ôm lấy hắn.
"Đồ nhi, ngươi không sao chứ" ông ta lây hắn. Nhưng lúc này ánh mắt của Thông Thiên vẫn tràn ngập khó tin cố nhìn lên Vận Mệnh Chi Nhãn.
Lúc này theo ánh mắt của mọi người Vận Mệnh Chi Nhãn đã từ từ nứt ra, ánh sáng dần ảm đạm, cuối cùng nó cũng sụp đổ.
Khoảnh khắc Vận Mệnh Chi Nhãn sụp đổ cũng là lúc đôi mắt của Thông Thiên mất đi ánh sáng, đúng hắn đã bị mù vĩnh viễn.
Trong cuộc chiến này, đến cuối cùng Lạc Kỳ vẫn là người chiến thắng.
Đó là tất cả những thứ người ta chứng kiến được, còn ở một nơi trong tinh không xa xăm, huyền ảo một sợi Vận Mệnh Pháp Tắc đã bị đứt đoạn thây vào đó một sợi Thủy Đạo Pháp Tắc càng thêm vững chắc.
Cùng lúc này tại một gia tộc cổ xưa, một ông lão khóe miệng còn vương một giọt máu nhưng lại tươi cười nhìn vào một Luân Bàn nhỏ.
"Báo cho Vận Mệnh Thần Điện, Vận Mệnh lại mất đi một sợi"
Sau khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất ông ta mới nói thầm một câu:
"Thủy Pháp Tắc? Là ai đây. Xem ra một thời đại lại sắp đi đến chung cực"
CHƯƠNG 126: ĐỊA NGỤC ÁC LONG.
Có vài tên ở vực ngoại đến nhưng trận đấu đã kết thúc. Họ chỉ nghe mọi người kể lại đó là một trận đấu kinh thiên, động địa, Âm Sát Nguyệt Sứ của Thương Khung Thần Tông đã lấy tu vi Vạn Thế Trung Kỳ đánh bại một vị Đồng Nguyên Cảnh, có tiếng lâu năm là Thông Thiên Nguyệt Sứ chỉ bằng một kiếm.
Tuy có chút nói quá lên nhưng từ đó cái tên Âm Sát Nguyệt Sứ trở nên vô cùng nổi bật, không chỉ ở Trụy Tinh Vưc mà cả các vực xung quanh cũng tạo nên một hồi oanh động. Không ai dám mở miệng chê Thông Thiên, một kẻ nắm giữ Vận Mệnh yếu cả, mà họ chỉ thắc mắc đến cuối Lạc Kỳ tu luyện như thế nào mà dùng tu vi Vạn Thế đánh bại Đồng Nguyên.
Ở Trụy Tinh Vực, Lạc Kỳ đã trở thành một ngọn cờ tiên phong cho lớp trẻ, có rất nhiều người vì muốn học theo cậu mà nhuộm tóc bạc, mặc y phục tím.
Trong việc này Âm Sát Môn cũng có lợi rất lớn, đột nhiên trở thành một tông môn được nhiều người muốn gia nhập nhất. Hiệu ứng Lạc Kỳ kéo dài đã nhiều năm nhưng không ai biết cậu vẫn chưa xuống giường được.
Ngày đó đã khiến cho Lạc Kỳ bị thương cực kỳ nặng, tuy không đến nổi chết đi nhưng thương thế đã khiến cho cậu mất vài chục năm tịnh dưỡng. Nhưng Lạc Kỳ vẫn còn nhẹ hơn Thông Thiên, nhác kiếm ngày đó không chỉ phế đi đôi mắt mà còn cắt đứt đại đạo Vận Mệnh của hắn. Tu vi vẫn còn nhưng con đường Vận Mệnh của Thông Thiên đã hoàn toàn bị đứt đoạn.
Vốn Tông Chủ khuyên hắn tu lại một đại đạo khác nhưng Thông Thiên không chịu, hắn có một chấp nhất rất lớn đối với Vận Mệnh chi đạo. Dù biết tu luyện lại Vận Mệnh là một điều cực kỳ khó khăn nhưng hắn vẫn làm vậy. Về việc này Lạc Kỳ rất khâm phục Thông Thiên, khâm phục ý trí kiên định của hắn.
Kể từ ngày Lạc Kỳ trở về Thần Tông thì vẫn chưa gặp Hạ Niệm Kỳ và Hạ Thời Quang. Nhưng hôm nay Hạ Thời Quang đã đến ngồi bên cậu.
"Cha, phụ thân đã bị bắt"
Tin tức đầu tiên hắn mang lại cho cậu lại không hề tốt đẹp.
Hơn trăm năm trước Hạ Niệm Kỳ đã giúp Hạ Thời Quang đi làm một nhiệm vụ, nhưng không ngờ Đạo Đan và Đạo Thể của Hạ Niệm Kỳ đã dẫn đến một bà lão. Bà ta nói hắn thích hợp với tông môn của mình nên đã mang người đi.
Việc này cũng chưa chắc đã xấu, Lạc Kỳ nghĩ vậy.
"Con có biết tông môn đó tên gì không?"
Nghe Lạc Kỳ hỏi Hạ Thời Quang liền lắc đầu.
"Con chỉ biết bà ta tự xưng là Âm Gian Lão Mẫu"
Âm Gian Lão Mẫu? Lạc Kỳ chưa từng nghe đến tên này nhưng cậu sẽ điều tra nó.
Cũng sắp đến thời gian Tinh Sứ Tranh Đoạt Chiến diển ra, căn dặn Hạ Thời Quang vài chuyện rồi Lạc Kỳ lại tiếp tục trị thương.
Vì lần tranh đoạt này mà Hạ Thời Quang đã áp chế tu vi, không đột phá đến Chí Tôn Cảnh. Nhưng hắn rất thông minh là để nguyên lực rèn luyện căn cốt cho mình, vì vậy không chỉ nguyên lực tinh thuần mà căn cốt của hắn cũng rất cứng cáp.
Ngày Lạc Kỳ bình phục đã gửi một thư tín cho Xích Hỏa, hẹn hắn đến đây gặp mặt. Lúc đầu cậu định để Long Điện ra tay diệt trừ Xích Hỏa nhưng bây giờ Long Điện đã trở thành kẻ thù của mình, cậu đành lập một kế hoạch mới.
Trên một ngọn đồi vắng vẻ, khi Xích Hỏa đến đã thấy Lạc Kỳ chờ sẳn.
"Nhìn khí tức của ngươi dường như mới bình phục sau một hồi trọng thương nghiêm trọng" cặp mắt của Xích Hỏa vẫn rất tinh tường.
"Điều đó không quan trọng, ta hẹn ngươi đến đây để giao dịch một chuyện khác"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Kỳ, Xích Hỏa cũng trở nên thận trọng hơn.
"Ta nhận ra khí tức từ Địa Ngục của ngươi" chỉ với một câu nói Lạc Kỳ đã khiến cho Xích Hỏa lui về sau ba bước, nhưng sau đó sát tâm của hắn lại nổi lên. Bí mật này chưa bao giờ hắn cho ai biết, kẻ biết đều phải chết.
Dường như không bị sát khí của Xích Hỏa ảnh hưởng, Lạc Kỳ vẫn phiêu dạt đứng đó, nói tiếp:
"Ngươi muốn lợi dụng Long Hoành xong sẽ thôn phệ hắn, lấy Chân Long khí tức áp chế Địa Ngục khí tức trong cơ thể ngươi, ta nói đúng không?"
"Ngươi biết từ lúc nào?" Xích Hỏa âm trầm hẳn ra.
"Ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã quá lộ liễu khiến ta phải nghi ngờ. Rồi khi ngươi xuất thủ tại Trường Thiên Đạo Quan đã bất cẩn để cho Địa Ngục khí tức phát ra"
Nhìn Lạc Kỳ một hồi, Xích Hỏa đã vổ tay ba cái tán dương cậu.
"Ngươi thông minh lắm, chỉ trong một giây ngắn ngủi mà ngươi đã nhận ra Địa Ngục khí tức, cho ta hỏi tại sao ngươi phát hiện ra" lúc này hắn đã thu sát khí lại.
Khẻ cười một cái, Lạc Kỳ bình tĩnh trả lời một câu làm Xích Hỏa phải mở to mắt kinh ngạc:
"Vì ta từng chiến đấu với các sinh vật của Địa Ngục"
Địa Ngục, nơi đó đối với Xích Hỏa chỉ là trong truyền thuyết. Tuy là có nhiều giống loài được cho là sinh vật có xuất thân từ Địa Ngục, nhưng thật sự không ai biết nó ở đâu. Lạc Kỳ nói từng chiến đấu với các sinh vật của Địa Ngục, vậy cậu gặp chúng ở đâu? Hắn chưa bao giờ nghe các vực xung quanh đây có người từng chiến với các sinh vật Địa Ngục cả.
"Nếu ta đoán không sai, con rồng ngày đó ngươi thôn phệ chính là Địa Ngục Ác Long. Và ngươi đã bị Địa Ngục khí tức xâm nhập, nó muốn ăn mòn tâm trí biến ngươi thành một Ác Long thật thụ" không để Xích Hỏa nghĩ tiếp Lạc Kỳ đã nói.
Hắn nhìn cậu một chút rồi cụp mắt xuống, thở dài một hơi.
Đúng vậy, con rồng hắn thôn phệ là một Ác Long, nhưng hắn thật sự không biết. Bao năm qua dùng tu vi của mình mà hắn đã áp chế Địa Ngục khí tức xâm chiếm, nhưng hắn biết không được bao nhiêu thời gian nữa hắn sẽ không áp chế nổi.
Hắn không muốn như vậy, nếu hắn hóa thành Ác Long thì Thăng Long Môn tâm huyết của hắn cũng sẽ tan thành mây khói. Hắn vì tâm huyết cả đời mình nên mới đánh chủ ý lên Long Hoành.
"Nếu ta giúp ngươi hoàn toàn loại bỏ Địa Ngục khí tức thì ngươi sẽ trả cho ta cái gì" đột nhiên Lạc Kỳ nhìn thẳng vào mắt Xích Hỏa hỏi.
CHƯƠNG 127: THU PHỤC XÍCH HỎA.
Mấy vạn năm nay Xích Hỏa không biết đã thử bao cách rồi nhưng vẫn không thành công. Bây giờ nghe Lạc Kỳ nói như vậy tim hắn đập liên hồi, không biết vì sao hắn cảm thấy Lạc Kỳ rất đáng tin.
"Nếu ngươi hoàn toàn loại bỏ nó, ta sẽ giao ra Thần Hồn nguyện ý làm nô" cùng là một lời hứa hẹn nhưng bây giờ mới đáng tin.
"Không cần phải giao ra Thần Hồn, ngươi chỉ cần lấy Đạo Tâm của mình ra thề là được" tức nhiên nếu so sánh thì việc nắm giữ Thần Hồn của Xích Hỏa mới thật sự nắm được hắn trong tay, nhưng Lạc Kỳ càng muốn nắm giữ lòng trung thành hơn.
Sau khi Xích Hỏa lấy Đạo Tâm ra thề xong, chọn một nơi vắng vẻ Lạc Kỳ bắt đầu dùng tới Phật Liên Tịnh Thế bắt đầu loại bỏ Địa Ngục khí tức cho hắn.
"Ngày xưa ta từng tìm đến Hoan Hỷ Thiền Tông, Bát Nhã Mật Tông cầu cứu trị nhưng bọn họ vẫn không thể. Trụ trì Bát Nhã Mật Tông nói cho ta biết, chỉ có bí pháp Phật Liên Tịnh Thế của Thủy Liên Tộc mới giúp được ta, nhưng khi ta tìm đến thì bí pháp này đã thất truyền" nhìn Lạc Kỳ bố trí ra Phật Liên Tịnh Thế hắn thổn thức một hồi nhớ lại:
"Bây giờ ngươi dùng Phật Liên Tịnh Thế cứu ta, xem ra số mệnh đã an bài ta phải theo ngươi rồi"
Phật Môn tuy là khắc tinh của những thứ tà ác, nhưng đối với Địa Ngục khí tức thì nó chỉ có thể áp chế. Muốn hoàn toàn loại bỏ, trên đại lục này chỉ có khí tức tinh khiết, miễn nhiễm với bụi trần của Thủy Liên Tộc thông qua Phật Liên Tịnh Thế mới có thể.
Bởi vì Địa Ngục khí tức ở trong cơ thể Xích Hỏa đã lâu nên thời gian điều trị càng lâu. Cứ ngày một chút loại bỏ, nhưng cả hai đều không nãn.
Bình thường khi bị Phật Liên Tịnh Thế bức ra Địa Ngục khí tức chỉ chấn động một chút, bốc ra từng sợi khí màu đỏ đậm. Nhưng hôm nay bên trong cơ thể Xích Hỏa nó đang mãnh liệt kháng cự, bởi vì đây là thời khắc Lạc Kỳ bức đi hoàn toàn gốc rể của nó.
Đẩy mạnh Phật Liên Tịnh Thế, từng đạo kim quang phát sáng mãnh liệt, ở giữ Xích Hỏa bị bao phủ bởi loại khí tức đặc thù của Thủy Liên Tộc, nó đang tranh đấu với Địa Ngục khí tức.
Trải qua 49 ngày toàn lực vận chuyển Phật Liên Tịnh Thế, Địa Ngục khí tức trong cơ thể Xích Hỏa cũng hoàn toàn bị bức ra. Một đạo Ác Long khí do Địa Ngục khí tức hóa thành gào gú thoát ra, nó muốn trở lại cơ thể Xích Hỏa nhưng đã bị kim quang Phật Môn đánh cho tan biến.
Thở dài một hơi đứng lên, khóe miệng của Lạc Kỳ hiện lên một nụ cười cao ngạo:
"Gần trăm năm cuối cùng cũng xong, Xích Hỏa ngươi trở về ổn định cơ thể, thời gian tới sẽ nổ ra một trận chiến khốc liệt, hãy chuẩn bị kỹ" phân phó xong, cậu liền bay về Thương Khung Thần Tông.
Tính thời gian, Tinh Sứ Chiến đã diễn ra rồi, cũng may mắn khi Lạc Kỳ trở về thì nó vẫn chưa kết thúc.
Dưới lôi đài Hạ Thời Quang thấy Lạc Kỳ đến càng thêm nguy hiểm, vì muốn thể hiện cho cậu thấy hắn đã mạnh hơn nên chiến đấu càng ác liệt.
Một dòng Thiên Hà được Hạ Thời Quang tạo ra chiếm cả lôi đài, bên trong đó hắn hoàn toàn nắm giữ tiết tấu trận đấu trong tay.
"Bùm..." một kiếm đâm ra, Hạ Thời Quang đã giết chết một nữ nhân áo trắng.
"Cảm ơn, cảm ơn" Lúc này một nam nhân vẫn còn sợ hãi quay lại cảm ơn Hạ Thời Quang rối rít.
Rút kiếm về, Hạ Thời Quang lạnh lùng nhìn hắn:
"Ngươi nên cảm ơn vì ngươi đến cùng tông môn với cha của ta"
Trên lôi đài Lạc Kỳ nhìn thấy toàn bộ hài lòng gật đầu, người mà Hạ Thời Quang cứu cậu cũng quen biết, đó là Khổng Thùy Du. Chính Lạc Kỳ là người mang hắn vào Âm Sát Môn, đến hôm nay nhìn lại hắn cũng tiến bộ rất nhiều.
Hạ Thời Quang một người tung hoành cả lôi đài, khiến ai cũng sợ hại dù cho là hai tên đồng môn. Ở Thần Tông ai cũng biết Hạ Thời Quang là một kẻ quái dị, nếu hắn muốn thì dù là đồng môn cũng bị giết chết.
Bởi vì quy định phải đủ 12 Tinh Sứ nên sau khi còn lại 12 người thì Hạ Thời Quang cũng dừng tay, bay lên lấy Tinh Sứ Lệnh.
Nhìn hắn ngừng lại đám người mới thở phào nhẹ nhõm, lục đục cầm lấy Tinh Sứ Lệnh.
Bên dưới Minh Ngọc Tông, tông môn của cô gái bị Hạ Thời Quang giết chết thì ai cũng treo lên vẻ mặt đắng chát. Cố kéo nụ cười gượng Tông Chủ của bọn hắn đi nói lời chúc mừng với Âm Sát Môn Chủ. Bây giờ đâu như lúc xưa, Âm Sát Môn đã có Đồng Nguyên Cảnh lại có một vị Âm Sát Nguyệt Sứ đứng phía sau, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải đi lấy lòng.
Còn Lạc Kỳ lúc này đã trở về Âm Sát Cung, tính toán xem bao giờ thực hiện kế hoạch kế tiếp.
CHƯƠNG 128: GẶP LẠI MẠN ĐÀ LA?
Theo Long Thịnh tính toán mất 1000 năm để Phệ Huyết Trùng hút hết máu huyết của Long Hoành, như vậy cũng chỉ còn vài trăm năm nữa là thực hiện kế hoạch đánh trả Long Điện.
Nói thì dể nhưng Long Điện là nơi nào chứ, không nói đến ba tên Đồng Nguyên Hậu Kỳ thì bên dưới vẫn còn một đám Đồng Nguyên khác. Cho dù có Long Thịnh và Xích Hỏa thì bên phía Lạc Kỳ vẫn là lấy trứng trội đá, vì vậy Lạc Kỳ phải lập một kế hoạch thật cẩn thận.
Những năm này Thông Thiên rất an tĩnh, dường như hắn đã trở thành một kẻ khổ tu. Có lần Lạc Kỳ gặp hắn, nhìn đôi mắt mù lòa ấy cậu cũng hơi ái ngại, thì hắn cười nói:
"Tuy mắt ta mù nhưng đổi lại đạo tâm ta đã được khai sáng, mất đôi mắt này cũng có lời đấy chứ" chưa bao giờ Lạc Kỳ thấy Thông Thiên cười không toan tính như vậy, cậu biết hắn đã thây đổi rồi.
Việc cậu điều tra Âm Gian Lão Mẫu cũng có tin tức, Long Thịnh không hổ là người học rộng biết nhiều. Do hắn đã đi nhiều nơi nên đối với cái tên Âm Gian Lão Mẫu này như sấm bên tay.
Âm Gian Lão Mẫu, một trong năm vị Thái Thượng Trưởng Lão của Táng Linh Sơn, tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ. Bà ta là một ma đầu chính tông, giết chóc không cần lý do, nhưng đối với môn hạ lại cực kỳ bao che.
Nghe đồn Âm Gian Lão Mẫu tu luyện một công pháp thượng cổ tên là Cữu Âm Thần Ma Quyết, nếu tu luyện đến đỉnh điểm sẽ câu thông với Minh Giới.
Nghe vậy Lạc Kỳ đã hiểu vì sao bà ta lại chọn Hạ Niệm Kỳ, Đạo Đan và Đạo Thể của hắn đều thích hợp với môn công pháp này. Đột nhiên cậu lại cảm thấy mong chờ Hạ Niệm Kỳ sẽ tu luyện thành công mong này, nếu câu thông với Minh Giới, vậy có phải cậu sẽ gặp lại Mạn Đà La?
Trăm vực quanh đây có một vực tên là Dạ Mộ Vực, bên trong có một tàn tích của một tông môn truyền kỳ Huyệt Mộ Tông. Ở vào trăm vạn năm trước, Huyệt Mộ Tông là một tông môn mạnh mẻ nhất khu vực này, Tông Chủ của nó là một đầu Kim Cốt Quỷ Thi tu luyện thành tài.
Dưới sự ảnh hưởng của Huyệt Mộ Tông mà cả Dạ Mộ Vực được cải tạo như một nghĩa địa lớn vậy. Các gia tộc, tông môn nếu không muốn bị hủy diệt thì phải chuyển qua tu luyện Thi Quỷ chi đạo. Nhưng dù có tu luyện đến đâu thì con người chỉ có thể trở thành Bán Thi.
Vào ngày nọ không biết Kim Cốt Thi Quỷ nổi điên cái gì mà đi tàn sát nhân loại, vì qua mấy vạn năm cam chịu nay tức nước vở bờ, các tu sỉ ở đây cũng nổi dậy đấu tranh, cộng thêm sự giúp đở từ bên ngoài cuối cùng Huyệt Mộ Tông cũng bị tiêu diệt.
Dẫu vậy Thi Quỷ chi đạo vẫn là môn chủ tu của rất nhiều người ở đây. Bây giờ tuy Huyệt Mộ Tông đã không còn nhưng nơi đây vẫn còn hai tông do Thi Quỷ làm chủ rất lớn mạnh.
Mấy trăm năm trôi qua, sức lực của Long Hoành ngày càng cạng kiệt, Lạc Kỳ vì muốn cho hắn lần nữa sống lại mà tìm đến tàn tích Huyệt Mộ Tông. Nghe lưu truyền lại, ở đây vẫn còn một đại trận giúp người chết trùng sinh lại thành Thi Quỷ mà không cần phải trải qua vạn năm tuế nguyệt.
Bước vào Dạ Mộ Vực, Mặt Trời đã bị âm khí nơi đây che lấp đi, dù là giữa trưa nhưng ánh nắng chỉ như là buổi hoàng hôn.
Nơi này Thi Quỷ đã mở ra linh trí đi lại khắp mọi nơi, đối với người mới tới như Lạc Kỳ thì còn có chút ái ngại, nhưng nhìn những người sống ở đây xem bọn chúng rất bình thường.
Trong tửu lâu vẫn thấy cảnh người - quỷ thi cùng uống rượu, ngoài đường tóp năm, tóp ba thi quỷ đang cùng con người trò chuyện. Nhìn rất kỳ lạ cũng rất ấn tượng.
Không ở lại một nơi quá lâu, Lạc Kỳ và Long Hoành đã tìm đến tàn tích của Huyệt Mộ Tông. Lúc này ở phương khác, hai tên Hỏa Long cũng đang bay đến.
Tàn tích tuy lâu năm, nhưng dựa theo nguyên lực tụ tập Lạc Kỳ cũng không quá khó khăn để tìm ra Đại Trận.
Đại Trận này được đặt trong một Huyệt Mộ lớn, khi Lạc Kỳ và Long Hoành đi vào trong thì hai tên Hỏa Long cũng đến. Trong đó có một tên tóc đỏ và một tên trọc đầu, cả hai đều có khí tức sàn sàn nhau.
Chúng nhìn nhau cười một tiếng cũng nghênh ngang đi vào. Đối với chúng thì hai người đã là vật trong rọ, tùy chúng chém giết.
Khi hai tên đó đi vào trong mộ thì thấy Long Hoành đang hấp hối, Lạc Kỳ thì đang giúp hắn thúc đẩy đại trận không thể phân thân.
Thấy cảnh này hai tên Hỏa Long càng cười lớn hơn, trong đó tên trọc đầu ngâm lên một tiếng, uy lực đánh úp về phía Lạc Kỳ khiến cậu hộc máu văng ra sau. Không có Lạc Kỳ trợ trận, khí tức của Long Hoành nhanh chóng bị tiêu thất, không còn bao lâu nữa hắn sẽ chết.
Lúc này lại là tên trọc đầu định chụp lấy Long Hoành, thì bổng nhiên bị tên kia đánh lén. Nhưng dường như tên trọc đầu đã biết trước kết quả này nên né tránh rất dể dàng.
"Haha, ta dự liệu thật không sai a" tên trọc đầu tuy cười lớn nhưng sát khí cũng nhanh chóng nổi lên.
"chỉ có một viên Chân Long Châu, tức nhiên trong hai ta chỉ có một người có được" tên tóc đỏ khinh bỉ nhìn hắn.
Long Châu là nơi chứa đựng Long Uy, một viên không thể giúp hai người đột phá được.
"Vậy thì chiến" cùng nói một lời, cả hai tên Hỏa Long đều xông vào nhau đánh một trận sống chết. Lạc Kỳ một kẻ bị trọng thương, Long Hoành là một tên sắp chết, đối với chúng đều là cá trên thớt không đáng ngại.
CHƯƠNG 129: LẠC KỲ ĐAU KHỔ.
Hai Hỏa Long đang chiến đấu ác liệt nên không biết Long Hoành và Lạc Kỳ đang từ từ nhạt nhòa đi hẳn.
Bởi vì đều muốn dồn nhau vào chổ chết nên cả hai ra tay đều không nhân nhượng, chẳng bao lâu đôi bên đều chịu thương tích đầy mình.
Thương thế càng tăng lên âm khí trong mộ huyệt càng xâm nhập vào cơ thể, đến lúc thấy không ổn thì thân thể và nguyên khí của cả hai đều bị âm khí lây nhiễm. Âm khí nơi này cực kỳ độc, trải qua trăm vạn năm tích lủy nên nó có thể đóng băng mọi thứ. Dù hai Hỏa Long đều có tu vi cao cường lại có Hỏa Chủng trong cơ thể nhưng lúc này vẫn không chịu nổi.
Trong cơ thể chúng Hỏa Chủng đang lập lòe như sấp tắt, làn da đã ánh lên một tầng băng mỏng.
"Ngừng tay, nếu không chúng ta đều chết hết" tên tóc đỏ lui về sau hét to.
Lúc này có cơ hội thở dốc hắn mới kịp nhìn lại Lạc Kỳ và Long Hoành. Nhưng cả hai bây giờ đã biến mất không thấy tâm hơi.
Sợ hãi dáo dát nhìn quanh vẫn không phát hiện điều đáng nghi, hai tên Hỏa Long mới lui về sau định đi ra ngoài. Thì bổng nhiên lưng bọn chúng chạm vào thứ gì đó âm lãnh đến đáng sợ.
Nhanh tay quay lại chưởng một chưởng.
"bang..." một tiếng vang thâm thúy kêu lên, một mặt phẳng như tấm gương lúc này hiện lên gợn sóng, từ từ nổi lên ngàn vạn khuôn mặt tròn méo
"Không xong rồi, là trận pháp" biết mình đã bị lừa hai tên Hỏa Long liền dồn sức với ý định đánh tan trận pháp này.
Nhưng càng đánh, trần pháp lại càng tuông ra nhiều âm hồn quỷ dị. Chúng tru tréo, gào thét in ỏi, có vài con còn định xâm nhập vào cơ thể cả hai.
Mệt mõi chống cự lại âm hồn kèm theo thương thế lúc nãy, cả hai nhanh chống bị bào mòn đến quỵ xuống.
Lúc này một tiếng cười vang lên, đứng ngoài trận pháp Lạc Kỳ thích thú nhìn bọn chúng.
"Thế nào, Vạn Âm Chiêu Hồn Trận của ta thế nào, hai ngươi vẫn còn chịu nổi chứ" Lạc Kỳ khúc khích cười hỏi. Đứng bên cạnh cậu Long Hoành mặt lạnh lùng nhìn bọn chúng.
"Dám lập mưu ám toán bản Thái Tử, đây chính là kết cục của hai ngươi"
"Thái Tử tha lỗi, tha lỗi cho chúng tiểu nhân a" tên tóc đỏ miệng cầu xin, tay thì đánh tan một đầu âm hồn. Hỏa Chủng của hắn sắp tắt rồi, hắn không muốn chết a.
"Tha thứ, các ngươi xuống Địa Ngục mà cầu xin đi" nói rồi Lạc Kỳ càng thúc giục trận pháp nhanh hơn.
Đã từ lâu Lạc Kỳ nung nấu một kế hoạch lớn, cậu biết không thể chính diện đối đầu với chúng tại Long Đình nên chỉ còn cách dụ chúng ra ngoài.
Bên Lạc Kỳ có Long Thịnh và Xích Hỏa đều là Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nhưng nếu cho hai người chiến với hai tên này thì sẽ náo loạn lên mất, vì vậy chuyện này không thể.
Hỏa Long vốn có một thứ khắc tinh hơn cả Thủy chính là Âm Minh chi khí, mất rất nhiều thời gian Lạc Kỳ mới tìm ra nơi này hợp với yêu cầu của cậu. Mượn nhà trận pháp còn sót lại và âm hồn nơi này, Lạc Kỳ đã bố trí một tòa Vạn Âm Chiêu Hồn Trận để dẫn dụ bọn chúng vào đây.
Đúng là thật dể dụ, khi chúng nghe Độc Cô Ngạn báo tin Long Hoành sẽ đến đây trùng sinh thành Thi Quỷ, thì dụ e ngại âm khí chúng vẫn tiến vào.
Tham quá mất khôn, thật đúng nên dùng cho trường hợp này.
Chỉ một chút nữa thôi, trong quân đoàn của Lạc Kỳ lại có thêm hai con "Thủy Long" Đồng Nguyên Cảnh Hậu Kỳ. Lạc Kỳ rất hạnh phúc khi nghĩ đến giây phúc đó.
Đứng đằng xa phục kích, Long Thịnh và Xích Hỏa đều nhìn rỏ mọi chuyện xảy ra. Thật sự cả hai đều có chút sợ hãi Lạc Kỳ rồi, tính kế giết cùng một lúc hai Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nếu truyền ra sẽ khiến rất nhiều người chết khiếp mất.
Thời khắc Lạc Kỳ chờ đợi cũng đến, khi hai Hỏa Long ngã xuống, Lạc Kỳ đã nở nụ cười thật lớn. Nhưng đột nhiên cả tòa trận pháp rung lên, từ sâu trong mộ huyệt một luồng khí tức thật đáng sợ tuông ra.
Ở xa ngoài kia Long Thịnh và Xích Hỏa đều phải khiếp sợ, nhanh chóng đi đến bên Lạc Kỳ, nếu có nguy hiểm hai người sẽ cứu trợ.
Luồng khí tức ấy càng lúc càng gần, nó chấn nhíp cả bốn người Lạc Kỳ phải lui về sau. Dần dần từ bên trong một bộ xương hoàng kim từ từ hiện ra, nó đi lại gần hai đầu Hỏa Long dùng các ngón tay trơ xương của mình bấu vào đầu chúng.
Thời gian chậm chạp trôi qua, bộ xương cuối cùng cũng thỏa mãn thì hai đầu Hỏa Long đã bị biến thành bột phấn.
Nhìn hai con sắp trở thành "Thủy Long" trong quân đoàn của mình bị một bộ xương phỏng tay trên, Lạc Kỳ thật sự đau đến đứt từng đoạn ruột a. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, bao công sức của mình đều bị kẻ khác hưởng lợi, bây giờ Lạc Kỳ đã thấu hiểu cảm giác này rồi.
Đúng lúc này bộ xương lắc lắc cơ thể, da thịt không biết từ đâu đã bắt đầu mọc ra. Cuối cùng một thân thể nam nhân cũng được xem là anh tuấn đã hình thành.
Nam nhân tiến lại gần đám Lạc Kỳ, phất tay một cái làm tòa trận pháp của cậu đổ nát.
"Đáng lẻ các ngươi phải chết vì chút nữa phá hoại kế hoạch của ta" hắn nói với giọng lạnh băng làm cho Lạc Kỳ có cảm giác đó là tiếng gọi từ Minh Giới vậy.
Dừng lại một chút, hắn mới tiếp tục nói:
"Nhưng nể tình hai đầu Long kia ta sẽ tha cho các ngươi"
Bị mất đồ còn phải mang ơn, hôm nay là ngày Lạc Kỳ chịu nhiều ấm ức nhất a.
"Ngươi là Kim Cốt Tông Chủ?" lấy hết dũng cảm Lạc Kỳ hỏi.
Nghe cái tên này nam nhân đâm chiêu nhìn Lạc Kỳ một cái, khiến cho cậu lạnh hết sống lưng.
Ngay lúc hắn định trả lời thì từ xa một giọng nói đã truyền xuống.
"Kim Cốt, chúc mừng ngươi luyện thành Sinh Tử Hoàng Nguyên Ma Công"
CHƯƠNG 130: ĐỒNG NGUYÊN HẬU KỲ ĐI ĐẦY ĐƯỜNG.
Từ trên cao một con chim thật lớn xuất hiện, con chim này có một bộ lông trắng ánh vàng. Sau khi nó dần hạ xuống thì Lạc Kỳ lại thấy trên đầu nó có những sợi lông vàng tạo thành hình như một vương miện hoàng kim vậy.
"Là Thiên Không Hoàng Điểu" đứng bên cạnh Long Thịnh chợt hô lên.
"Lạc Kỳ, Long Hoành lâu quá không gặp a" trên lưng con chim lớn bất ngờ là Chúc Nhan lại nhảy xuống.
"Chúc Nhan sao ngươi lại ở đây? Còn hắn là...?" Thật bất ngờ khi gặp Chúc Nhan ở đây, càng bất ngờ hơn là hắn không có vẻ gì là sợ hãi tên Kim Cốt.
Con chim lớn lúc này đã hóa thành hình người, là một tên đàn ông khoảng 30 tuổi. Hắn nhìn Chúc Nhan nắm tay Lạc Kỳ liền nhíu mày đi đến kéo ra.
"Ngươi làm gì vậy chứ" Chúc Nhan quạo lên trừng trừng nhìn hắn.
"Không, không có gì, đứng nơi này tốt hơn" hắn trả lời không đầu, không đuôi rồi quay qua nhìn lại Kim Cốt.
"Lần này vậy mà ngươi thắng, trước ta một bước đột phá đến Chúa Tể Cảnh. Từ đây, ngươi mới chân chính là chúa tể một phương a"
Nghe vậy, Kim Cốt tỏ ra khinh thường liếc mắt, vẫn là giọng nói lạnh băng ấy cất lên:
"Là do ngươi vô dụng. Thiên Không Minh Hạo, bởi vì ngươi dính chử tình nên bây giờ vẫn chỉ là một tên Đồng Nguyên Cảnh"
Đứng gần đó Chúc Nhan nghe vậy trề môi, bất chước hắn chép miệng nói theo, hành động này đã lọt vào mắt của Kim Cốt khiến hắn âm trầm hơn nữa.
"Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi mà hắn không thể ngăn cản không?"!
"Ngươi có thể thử" không đợi Chúc Nhan lên tiếng, Thiên Không Minh Hạo đã bùng lên tu vi chiến ý. Hắn đã sai lầm một lần, chút nữa mất đi Chúc Nhan, nên bây giờ có kẻ nào dám nói lấy mạng Chúc Nhan đều sẽ là địch thủ của hắn.
Như bốn người vô hình đứng bên cạnh, cả Lạc Kỳ, Long Hoành, Xích Hỏa và Long Thịnh đều không biết làm gì tiếp theo. Đi không được, ở lại cũng không để làm gì.
"Chúc mừng cũng đã chúc mừng rồi, chúng ta đi đây, ngươi muốn làm gì thì làm"
Theo chân Thiên Không Minh Hạo, Lạc Kỳ cởi Long Thịnh trở về Thương Khung Thần Tông. Chuyến này tuy mất trắng chiến lợi phẩm nhưng đã tiêu diệt được hai kẻ thù của Long Hoành, cũng xem như an ủi phần nào.
Trên đường về Lạc Kỳ rất tò mò về Kim Cốt nên đã hỏi Chúc Nhan. Chúc Nhan cũng không biết nhiều nên vổ đầu Minh Hạo kêu hắn kể.
Thì ra trăm vạn năm trước tên Kim Cốt này đã có tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nhưng mà có một ngày hắn bị công pháp ảnh hưởng trở nên cuồng loạn mới xảy ra cuộc thảm sát đó.
Trải qua nhiều cuộc chiến, dần dần hắn cũng lấy lại thanh tĩnh nhưng tông môn nay đã tan tành, hắn lại bị coi là ma đầu phải giết chết. Không còn cách nào khác hắn mới trở lại tổ địa nơi sinh ra mình tự "chết", chết ở đây đối với hắn cũng chính là tu luyện Sinh Tử Hoàng Nguyên Ma Công.
Kim Cốt đã "sinh" nhưng chưa "tử", nếu muốn luyện thành công phải trải qua cửa tử này, sống lại mọi chuyện đều tốt đẹp bằng không sẽ bị Ma Công phản phệ thân xác nổ tung.
Mượn nhờ âm hồn nơi tổ địa từ từ đánh thức mình, đến thời khắc quan trọng Lạc Kỳ lại bày trận kéo hết âm hồn đi chút xíu nữa đã khiến hắn thất bại. Nhưng may mắn đã đến với Kim Cốt, tuy không có âm hồn nhưng trận chiến đó đã đánh thức hắn, hai đầu Hỏa Long càng giúp hắn không phải mất mấy vạn năm tịnh dưỡng.
"Nói như vậy là ta đã bị hắn hố" Lạc Kỳ khóc không ra nước mắt a. Nếu là người khác bị một Chúa Tể cảnh hố cũng sẽ mĩm cười cho là vinh hạnh, nhưng Lạc Kỳ lại khác, cậu đã ghim nó trong lòng, rồi có một ngày cậu sẽ trả mối thù này.
Bởi vì Thiên Không Hoàng Điểu quá chú ý nên Lạc Kỳ để hắn hóa thành hình người rồi mới đi vào Thần Tông.
Chợt lúc này Tông Chủ đã truyền âm cho hắn, nói là có người của Mặc Liên Hoàng Tộc đến tìm. Lạc Kỳ đi rồi, Thiên Không Minh Hạo mới nói với Chúc Nhan:
"Tên Cung chủ này của ngươi bối cảnh cũng lớn đấy chứ, không chỉ có Chân Long theo sau mà đến Mặc Liên Hoàng Tộc cũng có dính liếu a"
"Bởi vậy mới nói cho mắt nhìn người của ta tốt, hứ"
Nhìn Chúc Nhan nghênh ngang đi vào, Thiên Không Minh Hạo nhìn qua hướng Lạc Kỳ rời đi một chút không biết nghĩ gì.
Lúc này trong đại điện ngoài Tông Chủ và ba bi Thái Thượng Trưởng Lão ra còn có ba lão phụ nhân xinh đẹp.
"Tham kiến Tông Chủ, ba vị Thái Thượng Trưởng Lão" đi vào điện, Lạc Kỳ nhanh chóng chấp tay chào.
Ba lão phụ nhân đánh giá Lạc Kỳ một chút, liếc nhìn nhau cười cười.
"Lạc Kỳ, ba vị đây đến từ Mặc Liên Hoàng Tộc, là họ đến tìm ngươi a"
"Ra mắt ba vị tiền bối" Lạc Kỳ rất lể độ chào hỏi.
Dù ba người đã thu tu vi vào, nhưng không phải tuyệt đối, vì vậy Lạc Kỳ phần nào cũng đoán được tu vi ba người. Hai người Đồng Nguyên Hậu Kỳ, một người Chúa Tể Cảnh khí tức mạnh hơn cả Kim Cốt.
Hôm nay là ngày gì mà Đồng Nguyên Hậu Kỳ đi đầy đường, Chúa Tể cũng thấy được hai vị thế này. Tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc, người có tu vi cao hơn Lạc Kỳ còn gặp rồi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top