Chương 111 đến chương 120

CHƯƠNG 111: RA OAI.
Gần đây Thần Tông có rất nhiều việc phải xử lý, bình định các thế lực của Trường Thiên Đạo Quan, tiến đánh Hoa Nhụy Môn, thông thuơng với Tứ Yêu Vực... Nhưng tất cả đều không liên quan đến Lạc Kỳ, cậu vẫn ở tại Âm Sát Cung tu luyện.
Ngày đó tiến về Hoa Nhụy Môn, Lạc Kỳ cũng không đi. Nơi đó không có thứ cậu cần, cậu cũng không nhất thiết phải bôn ba như những người khác để đoạt tài nguyên.
Tiến đánh Hoa Nhụy Môn dể dàng hơn rất nhiều, chẳng bao lâu Trụy Tinh Vực thật sự chỉ còn Tam Đại Tông.
Rồi việc thông thương với Tứ Yêu Vực cũng rất thuận lợi. Bây giờ ở Trụy Tinh Vực cũng không bài xích Yêu Tộc như trước, ở các thành thị thường xuyên có Yêu Tộc đến buôn bán.
Không biết vì cớ gì mà mấy năm rồi, Cô Lổ và Độc Cô Ngạn vẫn chưa có tin tức trở về. Dù không biểu hiện ra nhưng Lạc Kỳ rất lo lắng, cùng lúc đó Hạ Thời Quang cũng gây ra đại sự.
Vốn thiên phú của Hạ Thời Quang rất mạnh dẫn đến có rất nhiều đệ tử ganh ghét. Lạc Kỳ cũng biết điều này nhưng vì muốn nó tự lâp nên không ra mặt.
Nhưng vài ngày trước Hạ Thời Quang và một số đệ tử nữa cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn người đó không chỉ liên kết lại cướp mất công lao, mà còn muốn áp hại nó. Trong lúc tức giận Hạ Thời Quang đã giết sạch bọn chúng, dẫn đến việc vi phạm vào tông quy của Thần Tông.
Không muốn Lạc Kỳ lo lắng, Hạ Niệm Kỳ đã tự mình đi giải quyết việc này, nhưng Chấp Pháp Đường kinh thị bọn họ là ngoại lai nên cố ý làm khó. Lời qua tiếng lại không hợp ý, Chấp Pháp Đường đã đem Hạ Niệm Kỳ đánh cho trọng thương, Hạ Thời Quang cũng bị mang đi.
Nghe vậy, Lạc Kỳ đã bắt đầu nổi bão. Chấp Pháp Đường lại dám khi dể Âm Sát Cung như vậy, chẳng khác nào không để cậu vào mắt.
Đùng đùng mang người đi đến Chấp Pháp Đường, một đường đi thu hút không biết bao nhiêu đệ tử vây xem.
"Rầm..." một chưởng Lạc Kỳ đem cánh cửa đánh nát, hung hăng đi vào.
"Người nào to gan, dám xông vào Chấp Pháp Đường" bên trong một tên Trưởng Lão tu vi Vạn Thế Trung Kỳ nhào ra, nhìn thấy Lạc Kỳ nhưng hắn vẫn rất cao ngạo.
"Lạc Kỳ, cho dù ngươi là Nguyệt Sứ nhưng tự tiện xông vào Chấp Pháp Đường cũng sẽ chết"
"Chết, vậy ta xem kẻ nào giết được ta" Lạc Kỳ tức giận xông vào, theo sau là đoàn người của Âm Sát Cung. Thời gian này Âm Sát Cung chiêu mộ thêm không ít người, Vạn Thế Trung Kỳ cũng có mấy cái.
Khí thế như vậy Chấp Pháp Đường sao có thể chống lại, đúng lúc này Chấp Pháp Đường Đường Chủ đã ra mặt. Ông ta là một tôn Vạn Thế Hậu Kỳ, ở Thần Tông uy danh rất lớn không hề kém hơn Nguyệt Sứ.
"Âm Sát Nguyệt Sứ, ngươi quá đáng" không như tên Trưởng Lão cậy chó gần chuồng mà lên mặt, ông ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Quá đáng? Lạc Kỳ ta cống hiến cho Thần Tông bao nhiêu năm nay, Chấp Pháp Đường các ngươi lại mắt mù không phân trắng đen bắt con ta, đánh người của ta. Là các ngươi mất mù hay xem ta là người ngoài?"
Lạc Kỳ quy chụp như vậy, có kẻ nào dám lên tiếng. Dù trong thâm tâm xem cậu là ngoại lai nhưng kẻ nào dám nói ra.
"Việc này, Chấp Pháp Đường sẽ điều tra trả ngươi một cái công đạo" ông ta trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
Làm lớn chuyện đối với Thần Tông sẽ không tốt, huống chi ông ta bắt được một trọng điểm quan trọng, Hạ Thời Quang là con trai của Lạc Kỳ.
Cậu đã đưa con mình vào Thần Tông nói rỏ cậu muốn tận trung, chắc chắn Tông Chủ cũng biết chuyện này, lần này Chấp Pháp Đường phải cải tổ lại rồi.
Hai ngày sau, Hạ Thời Quang đã được trả về nguyên vẹn, Chấp Pháp Đường còn công khai xin lổi và bồi thường cho hắn. Qua sự việc này đã cho mọi người thấy rỏ Lạc Kỳ không dể bị đè đầu.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, dù bình yên không gợn sóng nhưng Lạc Kỳ biết phía trước có một sự kiện trọng đại đang chờ cậu.
À, mấy tháng trước Mục Tiên Y đã đi rồi, cô nàng được Mục Thanh Uyên dẫn đi. Khi đi hai người chỉ nói là tìm về tổ địa Cửu Thải Sơn Trang, mà không hề nói rỏ ràng nó ở đâu.
Gần đây, Tông Chủ lại ban bố một mệnh lệnh mới, đó là tranh đoạt Nguyệt Sứ vị trí, nhưng bởi vì lần tranh đoạt trước cũng chỉ mới vừa diễn ra xong nên lần này cần phải họp bàn tìm phương án mới.
"Thần Tông có rất nhiều thiên kiêu, ta nghĩ lần này nên chọn lừa từ bên ngoài mà không phải từ Tinh Sứ, dù sao lần trước bọn họ quá thảm hại" Lạc Kỳ lạnh nhạt đưa ra ý kiến.
"Âm Sát Nguyệt Sứ nói đúng, các đệ tử khác chưa chắc đã kém Tinh Sứ" Thông Thiên cũng hòa theo, nhưng hắn lại nói thêm:
"Ta nghĩ mỗi một Nguyệt Sứ Cung nên phái ra năm người cùng với mười người của Thần Tông tranh đoạt"
Hắn chắc chắn người của mình sẽ chiếm được một ghế Nguyệt Sứ nữa sao? Lạc Kỳ hơi nhìn qua Thông Thiên, nhưng ý kiến này rất hợp ý cậu.
Vì sao chỉ có ba cung, bởi vì Bá Đao Nguyệt Sứ đã chết, người của hắn cũng không còn chổ đứng, nếu muốn tham gia thì phải chọn đầu nhập vào một cung khác.
Bàn bạt một hồi ý kiến của Thông Thiên cũng được chấp thuận, dù các Tinh Sứ có phản đối nhưng so với các đệ tử đồng ý thì vẫn không đáng nhắc tới.
Lạc Kỳ biết sẽ tranh đoạt Nguyệt Sứ nhưng không ngờ nhanh như vậy, tuyễn thủ của cậu còn chưa đủ, lần này khó khăn rồi đây.

CHƯƠNG 112: VIỆC CỦA CHÚC THỦY TỘC.
Vốn cậu định gọi Chúc Nhan về để chuẩn bị cho lần tranh đoạt này, nhưng đã nhiều năm rồi Cố Lổ và Chúc Nhan vẫn biệt vô âm tín. Lúc này trong tay Lạc Kỳ chỉ còn vài người đủ khả năng cạnh tranh với Thông Thiên Cung. Nếu tính ra thì Long Hoành có cơ hội lớn nhất nhưng với thân phận Chân Long của hắn thì không quá thích hợp, cậu còn muốn để hắn hành động tự do cho những lần tới.
Đứng sau Long Hoành thì Độc Cô Ngạn có cơ hội nhất nhưng hắn vẫn chưa về. Suy nghĩ một hồi Lạc Kỳ cũng phải ghi tên năm người.
Lã Vô Cực, người này chịu ơn Lạc Kỳ nên cho dù trở thành Nguyệt Sứ thì cũng sẽ không đối nghịch cậu, nhưng cậu thật sự không muốn có vậy.
Hạo Thiên Thượng Quan có một gia tộc lớn nên cũng khó khống chế.
Còn lại Hắc Bạch Quỷ Kiếm, Tĩnh Xuyên, Nam Cung Lạc và Thanh Trù cơ hội cạnh tranh là rất khó, vì họ cũng không phải là đỉnh tiêm thiên tài.
Bóp bóp trán suy nghĩ, vốn định đặt bút ghi tiếp ba tên khác thì đột nhiên bên ngoài thông báo Cô lổ đã trở lại.
Buông bút ra đi xem hắn, nhưng Lạc Kỳ lại thất vọng một hồi. Chỉ có Cô Lổ trở về, Chúc Nhan lại không thấy đâu.
"Nguyệt Sứ đại nhân yên tâm, Chúc Nhan đại nhân rất khỏe, chỉ là hiện tại không thể trở về được" Cô Lổ theo sau Lạc Kỳ miệng cứ toe toét cười.
"Vì sao?" Lạc Kỳ khó hiểu hỏi.
"Vì tộc của bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến a" Cô Lỗ nhanh miệng trả lời.
Không ngờ mấy trăm năm trước cả Chúc Thủy Điểu và Bạch Phượng tộc đều tìm ra một cổ địa. Vì cổ địa này mà hai tộc đã bộc phát một trận huyết chiến, lôi kéo theo rất nhiều điểu tộc khác.
Lúc đầu cũng chỉ là vài tộc hảo hữu giúp đở nhau nhưng càng về sau trận chiến càng trở nên ác liệt.
Bạch Phượng không chỉ mời tới Hắc Phượng, Thanh Loan,... Mà sau này Băng Hoàng và Hỏa Hoàng của Phượng Hoàng Tộc cũng hiện thân. Bên Chúc Thủy Điểu cũng không chịu thua kém, mời đến Kim Sí Đại Bằng, Cửu U Tước...về sau đến Côn Bằng Lão Tổ cũng xuất hiện.
Vốn trận chiến lớn như vậy thì Chúc Nhan có cũng được, không có cũng chẳng sao nhưng Chúc Thủy Điểu nhất quyết phải mang hắn về vì chỉ có hắn mới liên lạc được với Thiên Không Hoàng Điểu.
Trái với Chúc Thủy Điểu quanh năm sống dưới nước thì Thiên Không Hoàng Điểu lại sống trên chín tầng mây.
Đây là một cổ tộc đàn của đại lục, dù rất ít thành viên nhưng đến cả Phượng Hoàng và Côn Bằng tộc cũng không dám đắc tội.
Long, Phượng được xem là đỉnh cấp tộc đàn nhưng không ai kêu họ là cổ tộc đàn cả. Vì từ Cổ này phải được xuất phát từ niên đại sơ khai, khi đó Vĩnh Hằng Đại Lục chỉ vừa khai mở. Bọn họ đều có thời kỳ nắm giữ toàn bộ đại lục, nhưng không biết vì sao theo một thời gian đều tự động mai danh ẩn tích.
Lạc Kỳ có nghe nói đến Bát Đại Cổ Tộc, nhưng tư liệu về họ rất ít nên cậu cũng không biết bao nhiêu. Không ngờ Chúc Nhan lại có quan hệ với Thiên Không Hoàng Điểu.
Cũng nhờ Thiên Không Hoàng Điểu ra mặt mà Chúc Thủy Điểu mới thắng được Bạch Phượng Tộc một đầu, cưỡng ép bọn họ rời đi. Bây giờ Chúc Nhan đang ở cổ địa hấp thu tinh hoa, không thể rời đi.
"Xem ra ngươi cũng đã được một hồi tạo hóa lớn" Lạc Kỳ nhìn Cô Lỗ đánh giá.
"Hì hì, cũng nhờ ân đức của Nguyệt Sứ Đại Nhân, ta mới được như ngày hôm nay a" nói rồi hắn bung ra tu vi của mình, vậy mà đã đến Vạn Thế Trung Kỳ.
"Phong Linh Trùng tộc của ta có một vị tổ tiên ngày xưa theo Thiên Không Hoàng Điểu đông chinh, bắc chiến. Vốn ta nghĩ đây chỉ là truyền thuyết, nhưng không ngờ lại là thật. Ngày đó có một vị đại nhân của Thiên Không Hoàng Tộc đã giúp ta tịnh hóa huyết mạch, vì vậy tu vi mới tăng lên a" Cô Lổ cảm khái kể.
Đúng là thế sự vô thuờng, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra a.
"Được rồi, nếu ngươi đã về ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ tiếp theo"
Sau hôm đó Lạc Kỳ tuyên bố Âm Sát Cung tổ chức một cuộc tranh tài, tranh giành hai vé tham dự Nguyệt Sứ Chiến.
Đúng vậy, vốn là ba vé nhưng nay chỉ còn hai, vì Cô Lỗ đã được Lạc Kỳ chọn.
Sau một hồi chiến đấu, hai người cuối cùng đã được chọn ra, rất tiếc đám Tĩnh Xuyên, Thanh Trù đều thất bại. Hai người chiến thắng, một là ngày trước đến từ Thanh Nhãn Cung tên Lung Nguyệt, một vừa mới gia nhập tên là Huỳnh Hoặc.
"Các ngươi làm rất tốt, sau này bất kỳ ai thành công trở thành Nguyệt Sứ ta đều rất vui mừng, hy vọng mọi người đều là minh hữu tốt" nói vài lời khích lệ, Lạc Kỳ nâng ly chúc mừng.
"Đa tạ Nguyệt Sứ đại nhân" bốn người đều nói câu này, chỉ riêng Cô Lỗ hô lên "nguyện trung thành với Nguyệt Sứ đại nhân".
Hai câu trả lời khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau. Lạc Kỳ hài lòng nhìn Cô Lỗ một cái, khẻ cười.

CHƯƠNG 113: THÔNG THIÊN NHÌN LẦM.
Bên Âm Sát Cung vừa tuyễn chọn xong năm người dự Nguyệt Sứ Chiến thì bên kia Thông Thiên và Thiết Côn cũng vừa chiến xong.
Gác đầu lên cánh tay Thiết Côn, Thông Thiên để mặc hắn xoa mặt mình.
"Bên phía Lạc Kỳ, ngươi thấy thế nào?" Thiết Côn chợt hỏi.
Trầm ngâm một chút, Thông Thiên đẩy bàn tay hắn ra.
"Ta đã lợi dụng lúc bọn hắn thiếu người để ra tay, nhưng không ngờ hắn lại quyết định để những kẻ mới tham dự"
"Ngươi yên tâm đi, năm kẻ của Âm Sát Cung ngoài Lã Vô Cực và Hạo Thiên Thượng Quan ra thì ba kẻ còn lại đều không đáng để tâm" Thông Thiên vẫn rất tự tin.
"Lạc Kỳ đã muốn phản bội ngươi, chúng ta có nên..." lúc này giọng của Thiết Côn đã đầy sát khi, nhưng Thông Thiên đã lắc đầu.
"Ngay từ đầu hắn với ta chỉ là cùng một chiến tuyến, bây giờ cũng chỉ còn lại hắn và ta đủ sức cạnh tranh nhau, nên đối đầu nhau cũng là bình thường"
"Nếu ngươi muốn vẫn có thể âm thầm giết hắn, sao ngươi không ra tay" Thiết Côn không hiểu tại sao Thông Thiên lại đánh giá cao Lạc Kỳ như vậy.
"Ngươi sai rồi, ta nghi ngờ hắn có thể nhìn thấy Vận Mệnh như ta"
"Không thể nào?" Thiết Côn bật ngồi dậy xô Thông Thiên qua một bên.
Trừng Thiết Côn một cái, Thông Thiên cũng ngồi lên theo.
"Ngươi nhớ Thần Thông của hắn không, Thiên La Gián - Mặc Liên Nộ. Chử Thiên La này, không phải ẩn chứa Vận Mệnh bên trong sao. Ta chưa bao giờ xem thấu số mệnh của hắn, ngươi đừng manh động"
Lạc Kỳ không hề biết Thông Thiên và Thiết Côn có suy nghĩ và âm mưu gì. Cậu đáng lẻ sẽ không để những người mới gia nhập vào cung mình đi tranh đấu đâu, nhưng Cô Lỗ đã làm cho cậu thây đổi quyết định.
Một tháng sau, 25 thí sinh và rất nhiều Trưởng Lão, Thái Thượng Trưởng Lão, Tông Chủ đều có mặt tại Mục Thần Giới xem một Tân Nguyệt Sứ nữa sinh ra.
Ngồi trên ghế Lạc Kỳ nhẹ uống một ngụm trà, nhìn xuống 25 thí sinh bên dưới.
"Nhìn Âm Sát Nguyệt Sứ rất thoải mái, xem ra rất tự tin" ngồi kế bên, đột nhiên Thiết Côn hỏi với giọng điệu rất khiêu khích.
"Ngươi không tự tin vào bản thân mình sao?" Lạc Kỳ hỏi ngược lại, cậu chưa bao giờ để kẻ này vào mắt.
Bị hỏi ngược như vậy, trong nhất thời Thiết Côn không biết trả lời như thế nào, phải nhờ đến Thông Thiên bên cạnh giải vây cho mình.
"Ai đoạt thành công cũng là việc vui của tông môn, hai ngươi đừng làm mất hòa khí đôi bên"
Lúc này bên dưới 25 thí sinh đã đi vào lôi đài.
Lần thi đấu này rất đơn giản, ai lấy được Nguyệt Sứ Lệnh trên cao đó sẽ là người chiến thắng.
25 người hừng hực khí thế, khi tiếng hô "bắt đầu" vừa vang lên thì đã xông vào nhau loạn chiến.
Có thể thấy năm người của Thông Thiên Cung chiến lực mạnh hơn hẳn, đến Lã Vô Cực đều phải cố gắng chống đở. Tinh Thần Kiếm tuy uy lực nhưng lúc này đã bị một thiếu nữ bên phía Thông Thiên Cung ngăn cản, cô ta cũng chủ tu Tinh Thần.
Vốn Thiết Côn muốn cười cợt nhưng chợt thấy Hạo Thiên Thường Quan liên tiếp đánh nổ hai tên của cung mình, thì khuôn miệng đã trở nên méo xẹo.
"Các ngươi cứ đánh ta đi lấy Nguyệt Sứ Lệnh đây, haha" trong đám người, một kẻ thân pháp nhanh nhẹ ha hả cười lớn.
"Cửu Tiêu Quy Nhất" hắn chỉ đạp nhẹ một cái đã bay thẳng về phía lệnh bài.
"Chặn Phục Thiên lại" dù những người khác phản ứng kịp nhưng cũng không thể ngăn cản.
Liếc thấy mặt của Thông Thiên và Thiết Côn hiện lên sự hài lòng, Lạc Kỳ khẻ nhếc môi cười.
Cùng lúc đó một thân ảnh nho nhỏ đã xuất hiện trước mặt Phục Thiên.
"Tàn Phong Toái Chưởng" chỉ là một đạo gió thổi nhưng khi đánh vào Phục Thiên thì như ngàn vạn cân nặng. Bị đánh bất ngờ nhưng hắn cũng kịp đạp một chân bay trở lại.
"Hồi Thiên Ấn" một chưởng ấn mang theo sự ảo diệu của thiên địa đã đánh ra.
"Bùm..." một tiếng nổ vang trời nhưng sau đó thân ảnh nho nhỏ lại xuất hiện.
"Phong Lộng Quyền, ầm...ầm..." hai quyền mạnh mẻ đánh tới, nó nhanh đến nổi Phục Thiên không thể né được.
"Có kẻ nhanh đến vậy sao?" trước khi ngã xuống Phục Thiên chỉ nghĩ được vậy.
Nắm trong tay Nguyệt Sứ Lênh, Cô Lỗ vui vẻ đạp không bay khắp lôi đài. Bên dưới các tuyễn thủ chỉ có thể ngước nhìn, có kẻ tiếc nuối, có kẻ không cam tâm nhưng mặt của Thông Thiên và Thiết Côn là đáng sợ nhất.
Dù có nằm mơ hai người cũng không nghĩ ra kết quả này.
"Lạc Kỳ, là ngươi lấp đi Thiên Đạo" Thông Thiên cố nhịn cơn phẩn nộ của mình lại mà hỏi. Hắn đã tính đi, tính lại nhiều lần cũng không tính ra Cô Lỗ lại chiến thắng, tất cả chỉ có thể quy về Lạc Kỳ.
"Ta có sao? Ha ha" Lạc Kỳ không trực tiếp trả lời, chỉ cười lớn đứng lên.
Tiếng cười của cậu rơi vào tai hai người như là lời khiêu khích.
"Ta đã sai khi để ngươi lại" Thông Thiên vịn tay ghế nhìn bóng lưng Lạc Kỳ khẻ nói. Hắn tự nhận thông minh hơn người, nhưng không ngờ lại thất bại trong tay Lạc Kỳ. Chưa bao giờ Lạc Kỳ để cho hắn điều khiển nhưng hắn đã bị cậu tính kế suốt thời gian qua. Hắn vì cậu bảo vệ Âm Sát Cung, vì cậu mà đối nghịch Thanh Nhãn để rồi nhận ra mình mới là con cờ trong tay kẻ khác.
"Không, ngươi làm đúng đấy chứ. Nếu ngày đó ta chết thì ngươi cũng sẽ không còn ngồi ở đây, sẽ không thể hướng tới ngôi vị Tông Chủ kia"
Nghe Lạc Kỳ nói Thông Thiên càng nhìn cậu không rời mắt. "Ngôi vị Tông Chủ kia", cậu nói vậy là sao, chẳng lẻ cậu đối đầu hắn không phải vì cạnh tranh ngôi vị Tông Chủ. Càng lúc hắn thấy Lạc Kỳ càng khó hiểu, cũng càng đáng sợ.

CHƯƠNG 114: ĐI XA.
Nếu không phải vì ngôi vị Tông Chủ, vậy Lạc Kỳ tranh giành vì cái gì đây? Thông Thiên biết Lạc Kỳ là người có dã tâm lớn, nhưng chắc chắn hắn không đoán ra cậu muốn gì.
Cô Lỗ giành được Nguyệt Sứ Lệnh, từ đây Thần Tông cũng bắt đầu mơ hồ chia thành hai đầu trận tuyến. Mặc dù ủng hộ Thông Thiên nhiều hơn nhưng cũng có người xem trọng Lạc Kỳ.
Đối với những việc này Lạc Kỳ không bày tỏ sự quan tâm, nhưng cũng mặc kệ người trong cung tự do thu thập thêm thành viên.
Phong Linh Cung, cung của Cô Lỗ dưới sự giúp đở của Lạc Kỳ cũng đã ổn định. Đúng như hắn đã tuyên thệ, những năm này hắn đều nhất nhất nghe theo lệnh của Lạc Kỳ.
Hôm nay, cùng một lúc Lạc Kỳ nhận được hai tin quan trọng. Thứ nhất là Tứ Đại Nguyệt Sứ sẽ theo Tông Chủ đi tham dự một buổi đấu giá lớn. Thứ hai, Yêu Tộc đích thân mời cậu tham gia một cuộc thi đấu trong nội bộ Yêu Tộc.
Việc Lạc Kỳ là rồng đã không còn là bí mật, nhưng việc mời cậu tham dự Yêu Tộc thi đấu thì cũng phải nhắc đến Trụy Tinh Vực đã mở cửa. Ngày xưa Trụy Tinh Vực bài xích Yêu Tộc nên dù Yêu Tộc ở đây cũng sẽ không nhận được thiếp mời.
Điều đáng nói ở đây là cả hai sự kiện đều được tiến hành cùng một nơi, Bàn Long Vực. Xung quanh hơn trăm vực thì Bàn Long Vực là vực mạnh nhất, cũng bởi vì nơi đây có một tòa Long Điện.
Tuy Long Tộc không nhận mình là Yêu Tộc nhưng vãn luôn bảo hộ Yêu Tộc, chính vì vậy các tông môn của Trụy Tinh Vực chưa bao giờ được mời cho bất kỳ dịp nào.
"Hừ, bọn chúng vui vẻ như vậy lại không biết chính ngài mang lại điều này cho chúng a" ngồi cạnh Lạc Kỳ, Cô Lỗ hừ mũi nói về đám đệ tử, Trưỡng Lão đang vui mừng ở ngoài kia.
"Không quan trọng, nhưng mà tại sao bọn họ lại mời riêng ta" Lạc Kỳ còn rất phân vân việc này.
Bình thường, Yêu Tộc đại hội chỉ mời các Yêu Tông, gia tộc, nếu tán tu muốn gia nhập thì phải tự đi đăng ký. Đến Long Hoành cũng không được mời riêng như vậy, điều này làm Lạc Kỳ cứ nghĩ mãi.
"Chắc là bọn chúng thấy ngài quá xuất sắc đi" Cô Lỗ chép miệng nói.
Lạc Kỳ không cho là vậy, cậu chỉ là một Vạn Thế Sơ Kỳ.
Ngày xuất phát, Tông Chủ và Tứ Đại Nguyệt Sứ dẫn theo hơn trăm đệ tự đi về phía Bàn Long Vực.
Trên phi thuyền, Lạc Kỳ có thể thấy thỉnh thoảng có một phi thuyền của tông môn khác lướt qua. Càng đi về phía Bàn Long Vực thì càng nhộn nhịp, trình độ tu sĩ cũng càng cao.
Không ngừng nghĩ đi suốt ba năm, đoàn người của Thần Tông vẫn còn cách Bàn Long Vực một khoảng khá xa.
"Nơi này là Thủy Lan Vực, xung quanh đều là nước các ngươi đừng chạy loạn" Tông Chủ căn dận kỷ càng. Bởi vì, ngoài Hải Tộc hoặc một số chủng tộc có thiên phú về Thủy Tính, thì còn lại khi xuống nước lực chiến đều giảm cho dù có tu luyện Thủy Đạo.
"Đi quanh đây xem có Thương Hội nào không"
Ba năm nay, cứ hể dừng chân ở đâu thì Lạc Kỳ lại mua một số thiên tài địa bảo về tu luyện. Rất nhiều thứ ở Trụy Tinh Vực không có, nhưng ở những nơi khác lại đầy đường.
Nơi này xung quanh là nước, các bảo vật đều là Thủy Vật nên sẽ rất có lợi cho việc tu luyện của Lạc Kỳ.
Đi một hồi đám Lạc Kỳ cũng đến một con đường kinh thương của Thương Hội, ở đây các Thương Hội rất nhiều, nối tiếp nhau chạy dài. Nhiều như vậy nhưng Lạc Kỳ lại chọn một Thương Hội cũng không mấy nổi bật, tuy nhiên đối với Lạc Kỳ lại có vẻ rất thân thuộc.
Đi theo Lạc Kỳ còn có vài người nữa, thấy có khách nhân cô gái trong Thương Hội liền ra niềm nở đón tiếp.
"Thủy Liên Thương Hội xin chào các vị. Ta là Tiểu Mỹ, các vị có cần gì cứ kêu ta a" cô gái luôn nở nụ cười tươi nói.
"Các ngươi có bảo vật hay đan dược trợ giúp người tu luyện Thủy Đạo nâng cao tu vi không?" Lạc Kỳ dò hỏi.
Nghe vậy cô nàng cười tươi hơn nữa, ở đây cái gì thiếu chứ những thứ đó không hề thiếu a.
"Có, có rất nhiều a" cô nàng bắt đầu giới thiệu từng loại.
Trái tim của Hải Quái.
Ngọc Thủy Thạch.
Ô Thủy Thảo.
...
"Đây là độc môn đan dược của Thủy Liên Tộc chúng ta Thu Thủy Ngọc Liên Đan, giúp đẩy mạnh Thủy Đạo Nguyên, giá cả lại rất phải chăng a"
Ngửi ngửi viên đan dược này Lạc Kỳ thấy rất tốt nên quyết định mua 10 viên, bởi vì cậu cũng muốn đột phá Vạn Thế Trung Kỳ.
Tuy nói giá cả phải chăng nhưng 10 viên lại tiêu tốn của Lạc Kỳ một khoảng rất lớn. Ngoài ra cậu còn mua nhiều thứ khác nữa.
"Đúng rồi, các ngươi có thu mua Trận Bàn không?"
"Có, có, mời ngài cho ta xem trước ạ"
Trận Bàn là thu nhập chính của Lạc Kỳ trong những năm nay, nhờ Trận Đạo tăng cao nên Trận Bàn của cậu bán ra rất có gía.
Cầm Trận Bàn trong tay Tiểu Mỹ hơi nhíu mày một chút, rồi đi mời Quản Sự của cô ra.
Quản Sự cũng là một mỹ nữ, khí chất của bà có mấy phần giống Lạc Kỳ.
"Vạn Thế Cấp Trận Bàn, rất tốt, chúng ta đều thu hết" đánh giá một hồi bà ta cũng thu mua.
Thấy vậy, một bên Đường Mặc cũng lấy Trận Bàn của mình ra bán. Tuy Trận Bàn của hắn kém hơn Lạc Kỳ nhưng cũng có những thứ đặc sắc riêng.
Thanh toán xong tất cả, đột nhiên bà ta mời Lạc Kỳ và Đường Mặc vào trong nói chuyện riêng.

CHƯƠNG 115: THỦY LIÊN TỘC.
Trong một căn phòng mật, Quản Sự nhìn Lạc Kỳ và Đường Mặc có vẻ khó nói. Nhưng có lý trí đã chiến thắng nên ánh mắt của bà trở nên kiên định hơn.
"Hai vị đều là Trận Sư, Thủy Liên Tộc muốn mời hai vị trợ giúp một chút ạ" nói rồi bà đứng lên, hơi quỵ người cung kính.
"Chúng ta sẽ không ở lại đây quá lâu, nên chưa chắc sẽ giúp được các vị, xin đừng làm vậy" Lạc Kỵ nhẹ nhàng đở bà đứng lên.
"Các vị nguyện ý giúp đã rất tốt rồi, còn việc được hay không thì xem tạo hóa vậy" bà thở dài.
Đối với Thủy Liên Tộc, Lạc Kỳ vẫn còn một món nợ ân tình lớn. Ngày đó nếu không được Thanh Liên Tiên Tử truyền thừa cho Thiên Liên Thể thì Lạc Kỳ cũng sẽ không có Hỗn Độn Thiên Liên Thể như ngày hôm nay.
Chấp nhận giúp đở, Lạc Kỳ và Đường Mặc liền theo chân bà đi đến Thủy Liên Tộc. Trên con thuyền được làm bằng đế liên, Lạc Kỳ đứng nhìn mặt nước xanh thẳm. Thỉnh thoảng, có vài đàn cá bơi qua đều ngoi lên nhìn Lạc Kỳ.
"Thiếu Tộc Trưởng, hình như là Nhân Tộc" lúc này trong đàn Cá Kiếm đang nói chuyện với nhau, nhưng tức nhiên Lạc Kỳ không hiểu bọn nó nói gì.
"Mái tóc thật đẹp a" con cá đầu đàn khen ngợi, mê say nhìn Lạc Kỳ.
Bổng Lạc Kỳ nhìn xuống một đàn cá xinh đẹp, tức cảnh sinh tình cậu đã cười một cái khiến cho kẻ bên dưới chết lặng nhìn theo.
Chỉ khi bóng thuyền xa khuất thì kẻ đó mới lấy lại tinh thần.
"Mau đi Thủy Liên Tộc cầu hôn" tên Thiếu Tộc Trưởng định bơi theo nhưng đã bị con cá bên cạnh ngăn lại.
"Không được a, Tộc Trưởng ghét Nhân Tộc lắm, ngài đừng chọc giận ông ta thêm nữa, nếu không kẻ được lợi chỉ là nhị thiếu gia thôi"
"Ta biết rồi, nhưng cũng phải đi Thủy Liên Tộc một chuyến, dù sao giữa hai nhà vẫn là thế giao"
Thấy không khuyên được nữa, con cá đó đành bơi theo.
Khoảng nữa ngày, cuối cùng Lạc Kỳ cũng tới được Thủy Liên Tộc.
Nơi này phải nói là tuyệt mỹ, khi Lạc Kỳ đến cứ ngỡ đó là bồng lai tiên cảnh.
Những khu nhà, trang viên, cảnh trí đều được xây dựng trên những đóa sen lớn.
Theo chân Quản Sự, hai người Lạc Kỳ bước chân lên một đóa liên. Chợt lúc này máu trong cơ thể Lạc Kỳ bắt đầu sôi sục, như có thứ gì đó đang vẫy gọi cậu vậy.
Ở vực này Nhân Tộc rất ít nên khi Lạc Kỳ và Đường Mặc theo Quản Sự thì có rất nhiều Liên Tộc đã tò mò nhìn hai người.
"Thủy Liên Tộc trời sinh tuyệt mỹ a" Đường Mặc thầm khen một tiếng.
Đi đến cuối đường, Quản Sự mời hai người nghĩ ngơi một chút còn mình thì đi xin chỉ thị của cấp trên.
"Ngươi cũng là Liên Tộc sao?" ở gần gần đó, một thiếu nữ bạo dạng nhất lớn tiếng hỏi Lạc Kỳ.
Nhìn cô ta một cái Lạc Kỳ lắc đầu.
"Nhưng khí chất của ngươi rất giống chúng ta a" cô ta có vẻ không tin.
"Ta chỉ có một chút huyết mạch Thủy Liên thôi" Lạc Kỳ cũng không giấu diếm.
Ngay lúc này, hai bóng người đã xuất hiện, một là Quản Sự còn một là một mỹ phụ rất cao quý.
"Ngươi cũng có huyết mạch Thủy Liên Tộc sao, như vậy sẽ dể dàng hơn" mỹ phụ cao quý lạnh nhạt nói, bà ta chính là Tộc Trưởng đương nhiệm của Thủy Liên Tộc.
Thấy Lạc Kỳ và Đường Mặc không hiểu, Quản Sử mới giải thích.
Thì ra nơi mọi người sẽ đến nằm trên một tòa đảo chính, mà nó chính là Tổ Liên hình thành. Tổ Liên tuy chết nhiều năm nhưng linh tính vẫn còn, nếu nó không cho phép thì bất kỳ ai cũng không bước chân lên được.
Đúng là Tổ Liên, đóa Liên Hoa này lớn hơn gấp trăm lần so với những đóa xung quanh, Thủy Tính nơi này nồng nặc lại ẩn chứa một loại đại đạo cao thâm khó lường.
Ngay từ lúc Lạc Kỳ đặt bước chân đầu tiên của mình lên nó thì một cơn gió kỳ lạ đã kéo tới, thổi cho tóc và y phục của Lạc Kỳ bay phấp phới. Chợt lúc này một tia Thủy Liên Tộc trong cơ thể Lạc Kỳ như bị nung nóng, nó nhanh chóng tản ra khắp cơ thể.
Oanh động này đã khiến cho tất cả Thủy Liên Tộc kéo đến đây.
Lạc Kỳ không hề hay biết, cơ thể của cậu nay đã trở nên mờ ảo.
Một kiếm ảnh lóe lên chém thương khung tạo nên chín hồi sấm nổ.
"Kiếm Đạo Thông Thiên" Tộc Trưởng trợn tròn mắt nói khẻ.
Tiếp theo, một Trận Pháp hiện ra bên trong có chín tầng ảo diệu.
"Trận Đạo Vây Cửu Thiên" tim của Tộc Trưởng đã đập liên hồi, nhưng bà không hề hay biết. Bây giờ những cao tầng quanh năm bế quan của Thủy Liên Tộc cũng đã tề tụ đủ.
Sau Trận Pháp, một tia u ám lóe lên, ngàn khuôn mặt ẩn hiện, tiếng cười tiếng nói vang vọng khắp đất trời.
"Đây là..."
"Thượng Cổ Cổ Tộc một trong, Hồn Tộc" một lão tổ già nhất trầm ngâm.
Hồn Tộc, Bát Đại Cổ Tộc - Hồn Tộc, khống chế linh hồn vạn vật, sống hay chết, hiền hay ác chỉ trong một ý niệm.
Khinh ngạc chưa qua đi, một tiếng Long Ngâm đã phá vở thiên địa, hư ảnh một đầu rồng bể nghể vờn quanh.
"Thủy Long Tộc" rốt cuộc, kẻ này là thứ gì?
Đến lúc này, một khí tức tinh khiết, thân thuộc với Thủy Liên Tộc cũng xuất hiện. Đỉnh đầu của Lạc Kỳ hiện lên một đóa Thủy Liên nho nhỏ. Sau đó nó nhập vào cơ thể cậu, từ từ Lạc Kỳ cũng biến thành một đóa Thủy Liên thật sự.
Không khí lắng động lại, cứ ngỡ đã kết thúc thì bổng nhiên một dòng nước ầm ầm đổ xuống, xâm nhập vào "Thủy Liên" Lạc Kỳ, biến cho cậu từ một đóa Thủy Liên bình thường trở nên đầy tôn quý và huyền diệu.
"Mặc...Liên...Hoàng... Tộc" khí tức Mặc Liên tỏa ra, cả tộc Thủy Liên đều chịu nó ảnh hưởng.
Khí tức cao quý ấy khiến cho Thủy Liên Tộc phải khiếp sợ và tôn kính.
Bắt đầu từ lão tổ già nhất, đến Tộc Trưởng rồi là tất cả Thủy Liên Tộc, ai cũng quỳ xuống trước Mặc Liên.
"Ầm...ầm..." tòa Tổ Liên bên dưới rung chuyển, một vầng hào quang sáng trói phủ lấy "Mặc Liên" Lạc Kỳ, trong chớp mắt "Mặc Liên" Lạc Kỳ đã biến mất.
Hiện tượng bên trong của Thủy Liên Tộc đã dẫn đến sự tò mò của các tộc khác, nhưng Đại Trận của Thủy Liên Tộc đã tự bật lên ngăn bọn hắn. Đến nổi những tên Trận Sư đến giúp Thủy Liên Tộc cũng bị cưỡng ép đá ra khỏi nơi này.


CHƯƠNG 116: TÔNG CHỦ TƯƠNG LAI.
Bên ngoài Thủy Liên Tộc là một mãnh hỗn loạn, bên trong Thủy Liên Tộc lại im ắng đến lạ thường.
"Việc này không vội công bố ra, liên quan đến Hoàng Tộc nếu xử lý không tốt chúng ta sẽ gặp gắt rối lớn a" Tộc Trưởng ra lệnh cho tất cả tộc viên của mình.
Trong khi đó, Lạc Kỳ đã chìm vào vô thức. Ở một nơi nào đó chỉ có Thủy Đạo Nguyên và Pháp Tắc, Lạc Kỳ dùng bản thể Mặc Liên của mình tu luyện mà không hề hay biết.
Thoáng cái đã mười năm trôi qua, Thủy Liên Tộc vẫn vậy nhưng bầu không khí lại có phần ảm đạm.
Nhắc lại ngày đó, sau khi Lạc Kỳ biến mất Đường Mặc mấy ngày sau cũng trở lại báo cáo cho Thần Tông Tông Chủ. Ngày hôm sau, đoàn người của Thần Tông cũng rời đi bỏ một mình Lạc Kỳ ở lại.
Chớp mắt trăm năm nữa trôi qua, gần đây những nơi ở của Thủy Liên Tộc thường xuyên bị rung rinh.
Trong một căn phòng nhỏ, lúc này có một mỹ phụ và một bà lão đang ngồi đối mặt nhau. Mỹ phụ tuy xinh đẹp nhưng lại có phần tiều tụy, còn bà lão thì ho liên tục.
"Trăm năm rồi người đó vẫn chưa xuất hiện, chúng ta còn có bao nhiêu cái trăm năm để đợi nữa đây" mỹ phụ cũng chính là Thủy Liên Tộc Trưởng cười khổ.
"Khụ..khụ..đợi, chúng ta phải đợi được đến lúc đó" bà lão ho khan, cố sức nói. Vài phút sau khi cơn ho giảm xuống, bà lão mới có sức nói tiếp.
"Nếu không được, bà già này sẽ tinh hóa để kéo dài thời gian cho các ngươi"
Nghe câu này Tộc Trưởng đã rơi nước mắt.
"Là bản thân ta vô dụng, Thủy Liên Tộc xuống dốc chính là lỗi của ta. Sau này, mặt mũi đâu ta đi gặp liệt tổ, liệt tông"
"Đây là kiếp số của Thủy Liên Tộc, khụ...khụ.. ngươi đừng tự trách mình nữa" bà lão vổ vổ tay Tộc Trưởng.
Khi xưa Thủy Liên Tộc vốn là đại tộc số 1, số 2 tại vực này, nhưng nhiều năm trước vị Trận Sư cuối cùng của Thủy Liên Tộc cũng bị người ta ám sát chết. Không có Trận Sư, không thể khống chế Tổ Trận khiến cho Thủy Liên Tộc rơi vào tầm ngắm của nhiều tộc khác.
Mấy trăm năm trước, Thủy Tinh Linh nhất tộc vì muốn bắt người của Thủy Liên luyện chế thành một loại mật hoa mà hai bên đã xảy ra đại chiến. Trong cuộc chiến này lão tổ của Thủy Liên tộc, cũng chính là bà lão này đã bị thương nghiêm trọng, dẫn đến kinh mạch bế tắc, sinh mệnh nhanh chóng rơi xuống.
Rơi vào đường cùng, Thủy Liên Tộc đành nhờ đến các Trận Sư bên ngoài, trả cho họ đại giá để tu bổ và giữ Tổ Trận. Nhưng dù sao cũng là người ngoài, chẳng có ai nắm được 1 phần 10 uy lực của Tổ Trận cả.
Ngày đó Lạc Kỳ đến đã mang theo hy vọng cho bọn họ, nhưng rồi hơn trăm năm nay cậu vẫn biệt vô âm tính. Thủy Tinh Linh thì ngày một lộng hành, các tộc hão hữu của Thủy Liên Tộc lại ngày một ít đi.
"Hai trăm năm nữa, nếu người đó vẫn không xuất hiện, khụ khụ...ta sẽ tịnh hóa" bà lão nói với ánh mắt rất kiên quyết.
Tịnh Hóa, một môn bí pháp của Thủy Liên Tộc, nếu không phải đến mức cuối cùng thì bà cũng không nghĩ đến việc này. Nghe hai chữ "Tịnh Hóa" đơn giản như vậy nhưng đó là đánh đổi sinh mệnh để có được.
Người dùng đến Tịnh Hóa sẽ hiến ra linh hồn của mình, dung nhập vào Tổ Trận. Cũng vì vậy mà trăm vực xung quanh Tổ Trận của Thủy Liên Tộc cũng thuộc dạng đáng sợ nhất.
Linh Hồn nhập vào Tổ Trận, còn thân thể thì hóa đá cắm sâu vào lòng biển tạo thành đảo cho tộc đàn sinh sống. Thủy Liên Tộc có hơn mười đảo nhỏ, đó cũng chính là thân xác các vị tiền bối để lại cho tộc đàn của mình.
Thủy Liên Tộc đang rối bời như vậy nhưng Lạc Kỳ không hề hay biết, lúc này "Mặc Liên" Lạc Kỳ càng trở nên huyền diệu, giữ đóa sen đã hiện ra thân thể của Lạc Kỳ. Nếu có vị Đồng Nguyên nào ở đây sẽ thấy tu vi của cậu đã là Vạn Thế Trung Kỳ.
Việc Lạc Kỳ mất tích ở Thủy Liên Tộc dù được Thần Tông Tông Chủ cố ý giấu, nhưng lâu ngày cũng bị phát hiện.
Vốn nội bộ Thần Tông không hề an tĩnh, việc mất đi Lạc Kỳ đã khiến cho địa vị của Âm Sát Cung và Âm Sát Môn nhanh chóng rơi xuống. Cũng may có Cô Lỗ đứng ra bảo vệ nên âm mưu phế bỏ Âm Sát Cung vài năm trước mới không thực hiện được.
Nói như vậy nhưng những khó khăn là phải có, chưa tính việc tài nguyên bị cắt xén, rơi vào chèn ép đến cả ra ngoài các thành viên của Âm Sát Cung cũng sợ bị trả thù. Dần dà đã có rất nhiều người rời đi, số còn lại thì cố nuốt hận mà đợi ngày trả thù.
Hôm nay, đại hội lần thứ hai về việc loại bỏ Âm Sát Cung lại được tiến hành.
"Ta đồng ý"
"Ta đồng ý..." hơn phân nữa các Trưởng Lão đều đồng ý.
"Ta phản đối" lấy Cô Lỗ dẫn đầu một số ý phản đối nhưng nhìn tình hình cũng không mấy khả quan.
Cười thầm trong bụng, Thiết Côn lớn tiếng đồng ý, hắn cũng là người nhiều lần thúc đẩy việc loại bỏ Âm Sát Cung.
Chỉ còn một mình Thông Thiên đang trầm ngâm không biết suy nghĩ gì. Mặc cho Thiết Côn thúc giục, hắn vẫn không nhìn một cái.
Thấy Tông Chủ không lên tiếng, xung quanh cũng im lặng đợi hắn. Qua một hồi lâu, hắn mới mấp máy khóe miệng.
Có lẻ Thiết Côn cho rằng mình đã chiến thắng, nên đã ha hả cười trước, nhưng hắn lại không ngờ Thông Thiên đã phản đối.
Việc Thông Thiên phản đối đã làm rất nhiều người bất ngờ, trong đó Tông Chủ nhìn hắn với cặp mắt rất hài lòng.
"Con đã lớn rồi" ông ta truyền âm cho hắn.
Nhìn bầu trời xa xăm, Thông Thiên kẻ cười:
"Lạc Kỳ, ngươi nhanh trở về a, ta còn đợi tiếp tục cuộc đấu của chúng ta đây. Lần sau, chính ta sẽ là người chiến thắng"
Ngày xưa dù Thông Thiên có mạnh đến đâu Tông Chủ vẫn chưa đặt quá nhiều kỳ vọng, nhưng hôm nay ông đã thấy phong phạm của một bậc Tông Chủ đại tông trên người Thông Thiên. Tông Chủ đánh giá rất cao Lạc Kỳ, sau này cậu sẽ là đại thụ của tông môn. Nếu lần này vì một chút lợi ích mà Thông Thiên hủy đi Âm Sát Cung thì ông sẽ không chọn hắn làm người kế nhiệm, dù hắn có là đệ tử của mình hay không, vì người đứng đầu Thương Khung Thần Tông không thể là một kẻ thiển cận được.

CHƯƠNG 117: THÔNG THIÊN RƠI NƯỚC MẮT VÌ TÌNH.
"Bùm..." cửa phòng vừa mở ra, Thông Thiên đã nghe tiếng đổ nát bên trong. Vừa thấy Thông Thiên xuất hiện Thiết Côn đã chạy lại chụp hai bả vai hắn, nghiến răng hỏi:
"Tại sao, tại sao ngươi làm như vậy, ngươi phá hủy hết mọi công sức của ta"
"Ngươi điên rồi" gạt tay Thiết Côn ra, Thông Thiên đi vào trong.
"Tất cả ta làm đều vì ngươi, tại sao ngươi có thể phá hủy nó" hai mắt đỏ lừ, Thiết Côn gào lên.
"Ngươi âm mưu phá hủy Âm Sát Cung là vì ngươi hận Lạc Kỳ, là vì ngươi không chấp nhận bản thân ngươi thua kém hắn. Tất cả, ngươi chưa bao giờ nghĩ cho ta" Thông Thiên nói ra những lời này với ánh mắt nhìn thẳng, khiến cho Thiết Côn bắt đầu chột dạ.
Giờ đây hắn mới hạ giọng xuống, đi lại ôm Thông Thiên, nói nhỏ vào tai hắn:
"Ta đều vì ngươi mà. Lạc Kỳ, hắn là địch thủ lớn nhất của ngươi, là người sẽ ngăn cản tương lai của ngươi. Vì ngươi, ta mới quyết diệt trừ hắn. Không có Âm Sát Cung, hắn sẽ không thể cạnh tranh với ngươi được nữa"
Lần nữa đẩy Thiết Côn ra, Thông Thiên tiếu dung nhìn hắn:
"Sai rồi, nếu ngươi vì ta thì ngươi đã hiểu vì sao mãi mà ta không thể đột phá đến Đồng Nguyên Cảnh. Không phải là ta không thể mà là tâm cảnh của ta không cho phép. Ngày nào chưa đích thân ta đánh bại Lạc Kỳ thì mãi mãi tâm cảnh của ta đều không được hoàn mỹ. Ngươi hiểu không"
"Còn ngươi, chính ngươi cũng biết mình không bằng hắn nên ngươi sinh hận, muốn phá hủy hắn. Nhưng ngươi sai rồi, một cường giả là phải vượt qua đối thủ chứ không phải dùng âm mưu hủy diệt đối thủ"
"Không, ta sao lại thua hắn chứ. Người ta nói Thông Thiên ngươi vạn sự thông, nhưng lần này ngươi sai rồi, hủy diệt địch thủ là cách nhanh nhất leo đến đỉnh vinh quang. Ngươi chờ đó, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy là ta đúng" Thiết Côn sao chịu được sự thật này chứ, hắn điên loạn lao đi bỏ lại Thông Thiên đứng đó không biết nói thêm gì.
Thế là ngày hôm sau, Thiết Côn xin mở Nguyệt Sứ cướp đoạt chiến. Hắn không nghe lời khuyên của Thông Thiên, hắn muốn nhanh chóng chứng minh là mình đúng.
Cướp đoạt chiến, như tên gọi hai cung sẽ tiến hành quyết chiến, kẻ thắng sẽ lấy tất cả của người thua. Nhưng mà đã rất lâu rồi, Thần Tông không cho phép mở cướp đoạt chiến nữa, huống chi bây giờ Lạc Kỳ lại không có ở đây, Âm Sát Cung sẽ không chấp thuận.
Nhưng không biết vì sao, đích thân ba vị Thái Thượng lại cho phép, mười năm sau hai cung sẽ tiến hành cướp đoạt chiến.
Khi nghe tin này, Thông Thiên lại rơi một giọt nước mắt, không biết hắn là khóc cho ai.
Mười năm, ai cũng nghĩ Âm Sát Cung chỉ có thể tồn tại được mười năm, đến nổi đa phần thành viên trong cung cũng nghĩ vậy.
Để tránh chết trong cuộc chiến này, rất nhiều người đã rời đi, để lại một Âm Sát Cung có phần hiu quạnh.
"Nam Cung Lạc cũng rời đi rồi, công sức Âm Sát Cung bồi dưỡng hắn bao năm nay đã đổ sông, đổ biển" Hạo Thiên Thượng Quan ngồi cười mà không hề vui vẻ.
"Có ai được như ngươi, thà từ bỏ gia tộc cũng quyết ở lại thủ hộ Âm Sát Cung chứ" Lã Vô Cực khà khà cười, không hề có một tý áp lực.
Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa cứ thế trôi qua, thời hạn cướp đoạt chiến cũng tới.
Ở Mục Thần Giới bây giờ Âm Sát Cung và Thiết Côn Cung nhân thủ đã sẳn sàng. Nhìn từ xa Thiết Côn Cung là một biển người, còn Âm Sát Cung chỉ là một dòng sông nhỏ.
"Chiến..."
Từ xa, như hai luồng gió lốc kéo vào nhau, người của hai cung đều quyết chiến.
Lấy Thiết Côn cầm đầu, hắn nhìn số lượng ít ỏi của Âm Sát Cung mà ngạo nghể, đầy sát ý.
Huy thiết côn trong tay, hắn mạnh mẻ đánh về phía Âm Sát Cung.
"Rống....rống..." cứ tưởng mọi việc đều dể dàng nhưng lúc này hai tiếng Long Ngâm đã vang lên. Một đỏ, một trắng hai con rồng đã cuốn lấy Thiết Côn.
"Hôm nay là kỳ tử của ngươi" giọng nói quen thuộc vang lên, thì ra đó là Độc Cô Ngạn, còn con Thiên Long kia chính là Giao Tiễn đã tiến hóa thành rồng.
Đối mặt với hai con rồng chân chính, Thiết Côn vẫn chưa đủ thực lực để nhẹ nhõm chiến đấu. Hắn hết thủ đông, lại thủ tây khiến cho hành động rất bất tiện.
Tuy Thiết Côn bị cầm chân, nhưng người của hắn lại đang áp đảo, biển người điên cuồng nhào tới.
"Ầm...ầm..." đột nhiên những tiếng nổ lớn lại vang lên.
Biển người của Thiết Côn Cung gào thét trong sợ hãi.
"Là Sát Trận, mọi người cẩn thận"
"Chạy được sao?" đứng ngoài sau, Đường Mặc nhếc môi lạnh lùng huy động Sát Trận.
Liên tiếp ba cái Sát Trận đều được kích hoạt, có rất nhiều người đã vùi thây bên trong.
Đứng quan sát trận chiến Thông Thiên tiếc nuối nhìn về phía Thiết Côn, nếu hắn chịu nghe lời đã không rơi vào tình cảnh như vậy.
Thiết Côn cũng không ngờ trong khoảng thời gian ngắn Đường Mặc lại có thể bố trí ba sát trận. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu.
Ba sát trận loại bỏ rất nhiều địch thủ, đến bây giờ người của Âm Sát Cung lại kết thành một chiến trận khác.
"Thương Khung Chiến Trận, haha, là Thương Khung Thần Tông muốn diệt ta sao, haha" thấy chiến trận, cuối cùng Thiết Côn cũng đã hiểu vì sao bọn họ chấp nhận cho mở cướp đoạt chiến. Không phải vì xóa bỏ Âm Sát Cung mà bọn họ chính là muốn xóa bỏ Thiết Côn Cung.
Giây phút nhận ra giá trị của bản thân mình không bằng Lạc Kỳ càng khiến cho Thiết Côn điên cuồng hơn.
Hắn dùng sinh mệnh của mình để thúc đẩy thực lực, dù hắn chết cũng muốn kéo theo nhiều kẻ đi cùng.
Nhưng mà một lần nữa Thiết Côn lại bị bắt bài, từ sau lưng hắn một con Thủy Long đã đánh úp tới.
"Kết Tam Long Chiến Thiên Trận" lấy Long Hoành là chính, Độc Cô Ngạn và Giao Tiễn là phụ, tam long kết trận khiến cho Thiết Côn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
"Ta chết cũng phải kéo các ngươi theo" Thiết Côn là muốn tự bạo rồi, nhưng trong giây phút đó hắn nhận ra Đạo Đan của mình đã bị một lực lượng vô hình khóa lại.
"Ầm...rầm..." chịu cùng một lúc ba long trảo, Thiết Côn bị đánh lún xuống mặt đất.
Lúc này, Thông Thiên đã quay lưng đi, một giọt nước mắt lại rơi xuống.
"Con đừng hận ta, hắn chỉ cản bước chân của con mà thôi" trong tai của Thông Thiên là tiếng nói của Tông Chủ.

CHƯƠNG 118: LẠC KỲ XUẤT QUAN
Thiết Côn chết, Thiết Côn Cung cũng bị xóa sổ, tất cả tài nguyên đều rơi vào tay Âm Sát Cung.
Tuy nói việc Âm Sát Cung chiến thắng lần này đều do cao tầng của Thần Tông thiết kế sẳn, nhưng cũng phải biểu dương tinh thần quyết tử của mọi người.
Thiết Côn bị phán tử hình cũng là do hắn quá tham lam, muốn được nhiều mà thực lực bản thân lại không đủ. Hắn dựa vào Thông Thiên, ảnh hưởng các quyết định của Thông Thiên khiến cho Tông Chủ càng không vừa mắt.
Đối với một Tông Chủ thì không có chuyện gì quan trọng hơn lợi ích của tông môn, vì vậy Tông Chủ đã đặt lên bàn cân Lạc Kỳ và Thiết Côn, thật không may mắn Lạc Kỳ lại có trọng lượng lớn hơn nên Thiết Côn phải chết.
Trở lại với Thủy Liên Tộc, thời hạn hai trăm năm đã đến, tất cả tộc đàn đều khóc thương chuẩn bị đưa tiễn lão tổ.
Hôm nay bầu trời trong xanh đến lạ thường, nhìn bầu trời lần cuối lão tổ mĩm cười đi ra khỏi đảo sen.
Khi lão vừa định Tịnh Hóa thì bổng nhiên một cơn bão biển úp tới.
"Ầm..."
Cùng với lão tổ, Thủy Liên Tộc Trưởng mạnh mẻ đánh tan cơn bão. Từ phía sau, một quân đoàn đã xuất hiện.
Thủy Tinh Linh, Bạch Sa Tộc, Chương Ngư Tộc... Lấy Thủy Tinh Linh dẫn đầu, một số tộc yếu kém của Vực này đều kéo đến húp chén canh.
"Các ngươi muốn gì?" Tộc Trưởng xầm mặt hỏi.
"Chúng ta đến để đưa tiễn các ngươi lần cuối a" bên kia một mỹ nhân Thủy Tinh Linh mở miệng nhỏ nói chuyện lại không hề giấu sát khí.
"Lui vào tộc, mở Tổ Trận" nhanh chóng quyết định Tộc Trưởng ra lệnh.
Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Thủy Tinh Linh, Tộc Trưởng chợt thấy không yên tâm. Đúng thật, theo cái phất tay của ả, các tộc đều điên cuồng hướng về đảo sen.
"Mở Tổ Trận" Tộc Trưởng hét lớn nhưng không hề có đáp lại.
Không mở được Tổ Trận, phía trước địch thủ lại kéo tới, Tộc Trưởng và lão tổ dành quyết một trận sống còn.
Lấy hai vị Đồng Nguyên Sơ Kỳ, một vị đang bị thương sắp chết nên không thể ngăn cản đám địch thủ kéo vào đảo sen.
Lúc này đứng trước Tổ Trận, một trên mắt ưng lộ vẻ tham lam.
"Thôn Thiên Ma Công của ta sắp đột phá, chỉ cần thôn phệ đám oan hồn trong trận này nữa là thành công" hắn là Ưng Tín, một vị Trận Sư mà Thủy Liên Tộc mời đến.
Bây giờ dưới chân hắn là mấy thân thể của các tộc khác nhau, bọn hắn cũng là Trận Sư được mời tới, nhưng lúc này đã bị Ưng Tín giết hết.
Ưng Tín vì muốn khám phá bí mật của Tổ Trận Thủy Liên Tộc nên mấy trăm năm nay đã chấp nhận ở lại đây. Cuối cùng tròi cũng không phụ lòng hắn, vài năm trước hắn cũng đã bắt được bí mật đó.
Hắn biết trong hoàn cảnh bình thường sẽ không thể thành công, nên đã cấu kết với Thủy Tinh Linh. Mượn cơ hội lão tổ Tịnh Hóa mở ra Tổ Trận, Thủy Tinh Linh sẽ kéo đến san bằng Thủy Liên Tộc còn hắn sẽ thôn phệ hết linh hồn.
Nghĩ đến kế hoạch hoàn hảo của mình, nụ cười trên môi của Ưng Tín càng đậm, hắn đưa tay vào một lổ tại Tổ Trận, há miệng lớn ra chờ đợi linh hồn xuất hiện.
Nhưng mà linh hồn đâu không thấy chỉ thấy một đạo kiếm quang lạnh lẻo bay tới.
Tốc độ của Ưng Tín rất nhanh vậy mà không thể né được kiếm quang đó, thân thể của hắn bị Thủy Nguyên Lực khóa chặc, muốn hóa thành bản thể bay đi cũng không được nữa.
Từ bàn tay đúc vào Tổ Trận, Ưng Tín sợ hãi nhìn cánh tay của mình bị khóa chặc bên trong.
"Phi Vũ Lạc Thiên" không chịu chết, Ưng Tín tung ra một đạo pháp thuật. Hàng vạn phi vũ như vạn tiễn bắn về phía người cầm kiếm.
"Xoẹt..." tách phi vũ thành một đường thẳng, kiếm quang đã đâm thẳng tim Ưng Tín.
"Mặc Thủy Ký Sinh" người cầm kiếm đánh thêm một chưởng vào ngực Ưng Tín, lạnh lùng nói.
"Ngươi...ngươi là kẻ đó..." trước khi bị hóa thành một con Thủy Ưng, Ưng Tín đã đoán ra Lạc Kỳ.
Bên ngoài trận chiến vẫn quyết liệt, từng người, từng người của Thủy Liên Tộc bị giết chết, rơi xuống mặt biển lạnh băng.
Các tộc khác cũng đã kéo đến, nhưng không một ai có ý giúp đở Thủy Liên Tộc. Bọn họ sẽ không vì một Thủy Liên Tộc sắp bị diệt vong mà đắc tội Thủy Linh Linh, huống chi ai cũng biết vì sao Thủy Tinh Linh những năm nay lại ngông cuồng đến vậy.
Bị ép vào đảo sen, càng đánh Tộc Trưởng và lão tổ đã bị dồn vào Tổ Liên Đảo.
"Haha, hôm nay chính là ngày diệt vong của các ngươi" Thủy Tinh Linh cười đắc thắng, theo sau ả một con Thủy Tinh Linh khác cũng lộ vẻ khinh miệt nhìn hai người.
Giây phút chiến thắng cận kề, hai ả Thủy Tinh Linh càng muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến nên ra tay càng quyết tuyệt.
Đột nhiên nguyên lực cô động, theo ánh mắt hoảng loạn của địch thủ Tổ Trận lại mở ra.
"Không thể" hai ả Thủy Tinh Linh nhận ra mình bị nhốt trong trận liền sợ hãi gào lên.
Lúc này từ trong Tổ Trận, hai luồng Thủy Nguyên Lực mạnh mẻ đánh tới hai Thủy Tinh Linh. Dù cả hai đều là Đồng Nguyên nhưng bây giờ đã là cá trên thớt, cố chống đở một chút cũng bị đánh trúng.
Vốn muốn kết liểu cả hai, nhưng Tộc Trưởng lại nghe âm thanh ra lệnh từ phía sau.
"Bắt chúng lại cho ta xử lý" nói nhanh, Lạc Kỳ liền lướt ra ngoài.
"Thủy Liên Quá Hải" từ lòng bàn tay Lạc Kỳ thúc giục, cả một mãnh biển rộng lớn đã cô động thành những đóa Thủy Liên. Những kẻ bị đánh bắt lại đều cảm giác cơ thể mình bị hút hết nguyên lực.
"Thủy Liên Quá Hải? Môn đạo pháp này không phải đã thất truyền rồi sao?" xung quanh nhìn cảnh này đều sợ hãi không thôi.

CHƯƠNG 119: PHẬT LIÊN TỊNH THẾ.
Nhìn biển Thủy Liên, hai vị Đồng Nguyên của Thủy Tinh Linh liền nhanh chóng đánh ra hai đạo pháp thuật.
Dù Thủy Liên Quá Hải mạnh mẻ nhưng người sử dụng nó là Lạc Kỳ thì tu vi vẫn chưa đủ, vì vậy biển Thủy Liên nhanh chóng bị đánh tan nát.
Thủy Liên nổ ra cứ ngỡ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng không từ bên không nó lại nổ ra từng hạt Mặc Thủy long lánh.
Những tên Vạn Thế bị Mặc Thủy đánh trúng, liền cảm thấy linh hồn mình bị xâm chiếm. Chúng không thể tự chủ được bản thân mà dần chìm xuống đấy biển.
"Hắn là Mặc Liên Hoàng Tộc, mau bắt lấy hắn về chế Ngọc Mật" một ả Thủy Tinh Linh nhìn Lạc Kỳ như một món ăn, thèm khát nói.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, hai Thủy Tinh Linh nhanh chóng ngưng tụ hai sợi xích bằng nước, đánh về phía Lạc Kỳ. Hai sợi xích này nhìn đơn giản nhưng thật ra ẩn đía Thủy Đạo rất nồng nặc, trên đường nó đánh tới nước trên mặt biển đều bị hút cạn.
Cánh tay Lạc Kỳ hiện lên một vòng xanh nhạt nhưng đột nhiên ngưng lại, từ phía sau Tộc Trưởng và lão tổ đã đi ra ngăn cản hai dây xích đó.
Thấy Tổ Trận mở ra, hai ả Thủy Tinh Linh bên ngoài cũng hiểu đồng bọn bên trong của mình đã không may, nhưng cả hai vẫn không cam tâm dừng lại.
"Dù có Tổ Trận, hôm nay các ngươi vẫn phải diệt vong" nói rồi cả bốn bắt đầu quần chiến với nhau. Nhìn bên ngoài thì hai ả Thủy Tinh Linh hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Nói đến Lạc Kỳ, khi nãy bàn tay của cậu đã chuyển thành những đớm sáng màu vàng nhạt. Tích tụ những đớm sáng vàng đó dường như rất tốn sức, bây giờ trán của Lạc Kỳ đã lấm tấm mồ hôi.
Khi lão tổ sắp chịu không nổi thì đột nhiên Nguyên Lực của bà lần nữa tăng lên, ám thương của bà cũng được trị liệu.
Bên phía đối địch hai Thủy Tinh Linh lại hoảng loạn nhìn xuống chân mình, nguyên lực của bọn chúng đang bị áp chế mãnh liệt. Thì ra bây giờ giữa mặt biển là một hư ảnh một liên hoa màu vàng thật lớn.
"Là Phật Liên Tịnh Thế, kẻ đó là ai sao nắm giữ được hai bí thuật thất truyền của Thủy Liên Tộc" đứng ở xa, một kẻ không nhịn hỏi. Xung quanh hắn đều lắc đầu, mắt nhìn Lạc Kỳ không rời.
"Thủy Liên Tộc sắp khôi phục đỉnh phong rồi sao?" một người đàn ông tóc đỏ than thở, ông từng là minh hữu và cũng đã bỏ mặc Thủy Liên Tộc.
Càng đánh càng hân, Tộc Trưởng và lão tổ đã bắt đầu ép hai Thủy Tinh Linh một đầu.
"Ầm..." một chưởng lăng lệ, Tộc Trưởng đánh cho một Thủy Tinh Linh nát một cánh tay.
Định thừa thắng xông lên, nhưng lúc này một quân đoàn Hắc Lân Mãng đã kéo đến, Tộc Trưởng và lão tổ đành thu tay về thả hai ả Thủy Tinh Linh bay ra sau.
Lạc Kỳ cũng thu lại Phật Liên Tịnh Thế, bay ra sánh vai hai người.
Một con Hắc Lân Mãng thật lớn nhìn Lạc Kỳ một chút mới mở miệng nói:
"Long đại nhân có lệnh, các ngươi phải thả tất cả Thủy Tinh Linh ra" thì ra phía sau Thủy Tinh Linh là một đầu Long.
Nhếc môi khinh thường hắn một cái, Lạc Kỳ tiếu dung xoay lọn tóc:
"Nếu ta không thả thì sao"
"Thì Thủy Liên tộc sẽ bị san thành bình địa" theo lời của hắn đàn Hắc Lân Mãng phía sau đã chuẩn bị chiến đấu. Bên đây số Thủy Liên còn lại cũng tập trung lại phía sau Lạc Kỳ.
"San bằng Thủy Liên Tộc, ngươi làm được sao?" nói rồi phất tay một cái, từ dưới lòng đại dương lớp lớp Thủy Quái gồm Chương Ngư, Bạch Sa, Thủy Tinh Linh... liền xuất hiện. Bọn chúng tạo thành một binh đoàn đối diện với Hắc Lân Mãng. Đám Thủy Quái này cũng chính là đám bị Lạc Kỳ đánh chìm vào đại dương lúc nãy.
Nhìn cảnh tượng này, Hắc Lân Mãng thoáng lui về sau một chút.
"Các ngươi cứ chờ đó, Long đại nhân sẽ không tha cho các ngươi" hâm dọa rồi cả đám kéo đi mang theo số Thủy Tinh Linh còn lại
Một màng nghịch chuyển thắng lợi không ai ngờ tới, cả Thủy Liên Tộc đều vui mừng hoan hô.
Dìu lão tổ đứng trước Lạc Kỳ, Tộc Trưởng dùng ánh mắt hy vọng cầu xin cậu cứu lão tổ. Bà giờ như nỏ mạnh hết đà, không biết bao giờ sẽ ra đi.
Để lão tổ ngồi xuống, Lạc Kỳ lần nữa sử dụng đến Phật Liên Tịnh Thế nhưng Phật Liên này rỏ hơn lúc nãy rất nhiều.
Theo truyền thuyết môn bí pháp này là do một vị tổ tiên của Liên Tộc sáng chế, do người này từ khi sinh trưởng tới khi chết đi đều ở trong chùa tu hành, nên môn Phật Liên Tịnh Thế này cũng có ba phần Phật Lực. Lúc đầu nó chỉ là một môn thuần túy trị liệu nhưng sau này do thấy cảnh Ma Tộc tàn sát bừa bãi, người đó lại lập thệ không được giết chóc nên đã cải tạo lại Phật Liên Tịnh Thế có thêm phần áp chế đối thủ.
Mấy tháng trôi qua, hôm nay Phật Liên đã được thu lại, lão tổ sắc mặt hồng hào cúi người tạ ơn Lạc Kỳ. Hơn nữa sau khi được Phật Liên điều trị, bà cũng đã đột phá đến Trung Kỳ.

CHƯƠNG 120: TRƯỜNG THIÊN KIẾM QUY PHỤC.
Kể từ ngày bị bắt hai ả Thủy Tinh Linh đều bị áp chế trong hạch tâm Tổ Trận, mượn lực lượng của Tổ Trận Lạc Kỳ muốn mài mòn tinh thần lực của chúng.
Bây giờ cả hai đều cực kỳ suy yếu, thấy Lạc Kỳ đi đến liền khóc lóc, vang xin thảm thiết:
"Ta sai rồi, xin tha cho ta"
"Ta sẽ bồi thường thật lớn, xin hãy thả cho ta con đường sống a"
Nếu có ai ở đây thấy cảnh hai Đồng Nguyên quỳ cầu xin một tên Vạn Thánh chắc sẽ không dám tin mất. Còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng của những ngày đầu, giờ đây cả hai hèn mọn đến không nhận ra.
Nhìn cả hai vẫn còn sức cầu xin Lạc Kỳ liền bỏ đi.
Trở về chổ của mình, cậu lấy thanh Trường Thiên Kiếm ra.
"Thế nào, đã suy nghĩ kỷ chưa, hay đợi ta vứt ngươi vào Tổ Trận"
"Ta, dù ta có bị hư tổn nhưng ta đường đường là một Chúa Tể Thần Kiếm, chẳng lẻ dể dàng bị ngươi hù dọa vậy sao" tuy có chút sợ hãi nhưng nó vẫn rất mạnh miệng.
Không nói một lời, Lạc Kỳ đứng bật dạy hướng về phía Tổ Trận mà đi. Nhận ra điều này Trường Thiên Kiếm hoảng loạn la lên:
"Khoang khoang, để cho ta suy nghĩ lại"
"Suy nghĩ, ta đã cho ngươi thời gian đủ lâu rồi" vẫn tiếp tục đi, Lạc Kỳ không hề dừng lại.
"Được rồi, ta đồng ý" hắn sợ Tổ Trận này thật a.
Ngậm ngùi mở ra nguyên thần cho Lạc Kỳ gieo ấn ký vào, từ đây Trường Thiên Kiếm đã chính thức nhận Lạc Kỳ làm chủ.
Tuy Trường Thiên Kiếm là một thanh Chú Tể Cấp nhưng bởi vì kiếm linh đã bị tổn hại nghiêm trọng, không cách nào tự thân ngự kiếm nên uy lực chỉ ngang Đồng Nguyên Hậu Kỳ. Ngoài ra nó vẫn còn một tệ đoan khác là mõi lần dùng tới thì kiếm linh sẽ rơi vào trạng thái ngủ say.
"Bây giờ ta đã là của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm chửa trị cho ta a"
"Ngươi chẳng phải luôn tự nhận mình là Thần Kiếm, sao lại bị đánh ra nông nổi thế này"
Nghe Lạc Kỳ trêu chọc, kiếm linh liếc xéo Lạc Kỳ một cái:
"Ta là bị ám hại, là ám hại a. Nếu không phải hắn quá ngu si thì ta cũng không rơi vào tình trạng thế này"
Theo kiếm linh kể thì ngày xưa nó được Trường Thiên Quan Thủy Tổ dốc hết tài lực đúc ra, vốn cứ ngở cuộc đời sẽ đi lên huy hoàng nhưng không ngờ hắn vì một nữ nhân mà hủy hoại cả tiền đồ.
Nói đến Trường Thiên Thủy Tổ, thì người này xuất thân từ một gia tộc luyện khí rất có tiếng tăm là Kim La Vực Tử gia. Tuy chỉ là bàn chi nhưng thiên phú của hắn rất tốt, vì đề phòng hắn cướp ngôi vị Gia Chủ mà Thiếu Tộc Trưởng lúc đó của Tử gia đã dùng một nữ nhân đến mê hoặc hắn.
Tử gia lấy luyện khí làm nền tảng nên cũng lấy luyện khí để chọn lựa Gia Chủ. Trước ngày khảo hạch, Thiếu Tộc Trưởng dùng nữ nhân đó cuống lấy hắn, còn mình thì mượn Tổ Khí của Tử gia có ý đồ chém chết kiếm linh. Tuy kiếm linh không bị chém chết nhưng cũng chịu tổn thương nghiêm trọng, từ đó Trường Thiên Thủy Tổ đã đi phiêu du khắp nơi tìm vật liệu chửa trị kiếm linh, nhưng tới lúc cuối đời lặp ra Trường Thiên Đạo Quan vẫn không thể.
Còn về việc Trường Thiên Đạo Quan ghét Yêu Tộc như vậy bởi vì nữ nhân đó là Yêu Tộc, bản thể Mị Linh Hồ.
Dù không biết chuyện kiếm linh kể có mấy phần thật nhưng Lạc Kỳ cũng không vạch trần.
Cuối cùng vấn đề quan trọng nhất là vật liệu chửa trị cho Kiếm Linh lại khiến Lạc Kỳ đau đầu hơn.
Hư Không Lệ
Tử Kim Chân Hỏa
Hồn Thạch
Thâm Hải Huyết Thạch
Bốn thứ này đều là vật chỉ nghe tên, quý hiếm đến mức không có bao nhiêu người thấy.
Gác lại chuyện của Trường Thiên Kiếm Linh, Lạc Kỳ tiếp tục lấy ra một đóa Thủy Liên nho nhỏ.
Ngày đó cậu được đưa vào trong thân của Tổ Liên tu luyện, khi tỉnh lại cậu đã phát hiện ra đóa Thủy Liên này ẩn chứa khí huyết của mình.
Thủy Liên Tộc chiến thắng, nhưng Tổ Trận vẫn được mở ra nên không có ai ra vào.
Trải qua vài năm bào mòn, thần hồn của hai Thủy Tinh Linh đã không còn bao nhiêu.
Hôm nay, lợi dụng lúc cả hai chỉ còn lại một tia thần hồn Lạc Kỳ đã dùng Mặc Thủy Ký Sinh, biến chúng thành hai "Thủy Tinh Linh" chân chính của Lạc Kỳ.
Những năm này Lạc Kỳ chưa rời đi là vì còn một việc quan trọng chưa làm xong. Theo cậu suy đoán, vài chục năm nữa nó sẽ thành công.
Đột nhiên bên ngoài Tổ Trận vang lên một tiếng nổ lớn, biết có kẻ công kích Tổ Trận nên tất cả mọi người đều chạy ra xem thì phát hiện bên ngoài là một con rồng lớn.
Con rồng này có thể nhận ra là Thủy Long nhưng trên vẫy của có lại pha một ít màu đen, xem ra không phải Thủy Long thuần túy rồi.
Đi sau Thủy Long là đàn Hắc Lân Mãng, thấy đám Lạc Kỳ đi ra liền hét lớn:
"Long đại nhân ở đây, các ngươi còn không mau hạ trận đầu hàng"
Không quan tâm lời nói của hắn, Lạc Kỳ chỉ nhìn con Thủy Long này, từ khí tức của nó phát ra cậu có thể xác định không kém Xích Hỏa, như vậy kẻ này ít nhất cũng là Đồng Nguyên Hậu Kỳ. Hèn chi Thủy Tinh Linh lại ngạo mạng như vậy, cũng vì có nó đứng sau lưng.
"Cho dù ngươi là Mặc Liên Hoàng Tộc nhưng tiểu tử ta nói cho ngươi biết, đối nghịch ta ngươi vẫn phải chết" giọng của Thủy Long ồn ồn phát ra.
Hắn đã không e ngại Mặc Liên Tộc của cậu thì chỉ còn cách này thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top