Chương 5
Đồng hồ kiểu cổ treo trên tường vẫn cần mẫn làm việc như cũ, kim ngắn đã sắp quay đến số một, trong biệt thự ngoại ô của Phó gia vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ. Phó Dung Âm vẫn chưa về, Ngụy Anh Lạc và Minh Ngọc ngồi trên sofa ở đại sảnh, ai cũng không nói gì, đã qua hơn bốn tiếng rồi, không biết tình hình bên kia như thế nào.
Cả người Ngụy Anh Lạc căng thẳng, ngồi ngay ngắn ở đó, Minh Ngọc cảm thấy nếu như Phó Dung Âm không trở lại nữa, giây kế tiếp nàng sẽ xông ra tìm người. Thật ra thì Minh Ngọc cũng đang rất lo lắng, nhưng bằng vào mấy năm gần đây cô đi theo Phó Dung Âm mà nói, Phó tỷ của cô còn chưa phạm phải một sai lầm nào, giống như khi cô ấy bảo cô đợi gần Cửa sổ thế giới, dự tính trước, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Tiếng bước chân đồng thời vang lên, Ngụy Anh Lạc xông ra cửa, Phó Dung Âm trở lại rồi.
Phó Dung Âm ngoài cửa đang chuẩn bị bấm mật mã thì cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, dọa cô giật mình, giương mắt liền thấy vẻ mặt hơi hốt hoảng của Ngụy Anh Lạc.
"Chị về rồi ! Sao rồi ? Không có sao chứ ?" Lo lắng hỏi tình hình của cô, còn không quên quan sát từ trên xuống dưới một phen, rất sợ cô bị thương gì đó.
"Dĩ nhiên là không sao, có gì không ? Xem thường chị Dung Âm của em sao ?" Phó Dung Âm cười cười.
"Không phải... Em lo cho chị." Đứa trẻ trước mặt cúi đầu xuống, giọng điệu có chút buồn rầu.
Nghe thấy sự ân cần của nàng, trong lòng Phó Dung Âm mềm mại, dịu dàng cười một tiếng: "Được rồi, chị không sao, bây giờ có thể yên tâm ngủ chưa ? Cũng đã mấy giờ rồi ?" Phó Dung Âm dùng ánh mắt tỏ ý Ngụy Anh Lạc phải biết chăm sóc mình.
"Em cũng không phải là trẻ con, cũng không cần thân cao thể lớn, ngủ sớm như vậy làm gì ?"
"Không phải trẻ con ngủ trễ cũng không tốt đâu." Phó Dung Âm sờ sờ đầu nàng, "Hơn nữa trong mắt chị, em vĩnh viễn đều là trẻ con." Nói xong liền kéo Ngụy Anh Lạc vào nhà.
"Trẻ con... sao ?" Nhìn hai người nắm tay, lẩm bẩm, Phó Dung Âm đưa lưng về phía nàng, bỏ lỡ sự tịch mịch và bi thương trong đáy mắt nàng.
.....
Phía Đông Bắc thành phố, bên trong một cứ điểm của Hình Đường Bang.
"A Trú, A Trú cậu phải giúp tôi ! Cậu suy nghĩ một chút đi, để cho tôi đi theo giải thích nguyên nhân hậu quả trước mặt bang chủ, còn phải nói cho ngài ấy biết tiền lời nhiều hơn 10% bình thường, này... Bang chủ làm sao mà tha cho tôi sống chứ !" Mặt Tiêu Đức Thắng đầy kinh hoàng lôi kéo tay áo người trước mặt.
Người đàn ông đẹp trai, tuấn tú lịch sự, tuổi trên dưới hai mươi tám hai mươi chín, mặc một bộ quần áo đua xe bằng da màu đen, đang mắt lạnh nhìn Tiêu Đức Thắng cầu mình giúp.
"Anh biết quy củ của cha, đã biết rõ còn cố phạm, trước khi anh làm việc có biết dùng chút đầu óc hay không ? Mẹ nó lần nào cũng mang rắc rối về cho tôi ! Có khi nào tôi không phải người chùi mông cho anh không ! Cút !" Người đàn ông bị kêu là A Trú hung hăng đạp Tiêu Đức Thắng một cú, đá gã ngã lộn mèo trên đất.
"Dạ dạ dạ, A Trú, a không không không, thiếu gia, thiếu gia, van xin cậu lần này nhất định phải giúp tôi ! Nếu không tôi thật sự sẽ không toàn mạng đâu !" Tiêu Đức Thắng nhịn đau, không còn chút tôn nghiêm nào quỳ xuống dưới chân người đàn ông cầu khẩn.
"Đứng lên."
Tiêu Đức Thắng không nhúc nhích.
"Con mẹ nó tôi bảo anh đứng lên ! Điều cuối cùng tôi không muốn thấy nhất chính là dáng vẻ gặp ai cũng hèn hạ quỳ xuống của anh ! Mấy tiếng trước sợ là không phải cũng quỳ trước Phó Dung Âm như vậy chứ ?"
Tiêu Đức Thắng vừa nghe, vội vàng lắc đầu đứng dậy.
"Vậy... Thiếu gia, tôi nên, nên làm sao đây ?"
Người đàn ông suy nghĩ một phen, trong mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng nói: "Cứ nói thật."
"A ?!"
"Cứ nói thật đi, nói rõ ràng tình huống khi đó với cha tôi. Tôi xin tha giúp anh, đi thôi, đi tìm ông ấy thôi." Người đàn ông mặt không cảm xúc rời đi, Tiêu Đức Thắng chỉ có thể vội vã đuổi theo.
Ba tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc" quy củ, hai ngắn một dài.
"Ai ?" Bên trong nhà truyền ra giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Hồng Hình Đường.
"Cha, là con."
"Vào đi."
Hồng Hình Đường thấy người tới, ánh mắt sắc bén như ưng nhiều hơn một tia nhu hòa.
"Trú nhi, đã trễ vậy rồi, có chuyện gì không ?"
"Cha, là Thắng tử, Thắng tử có chuyện muốn nói với cha." Hắn quay đầu lại kêu ngoài cửa một tiếng: "Lăn vào !"
Tiêu Đức Thắng liền lăn một vòng vào phòng, không dám giương mắt nhìn người ngồi ở chủ vị, chỉ có thể lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Bang chủ, xin bang chủ tha thứ, Thắng tử phạm phải sai lầm."
Ánh mắt thâm độc của Hồng Hình Đường xuyên thấu qua lớp kính nhìn gã: "Nói chút đi."
Đợi đến khi Tiêu Đức Thắng kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện gì đã xảy ra xong, Hồng Hình Đường cũng không lập tức tỏ thái độ, vẫn sóng yên biển lặng ngồi trên ghế thái sư, nhưng phật châu bị nắm chặt trong tay ông ta cho thấy thời khắc này ông ta đang tức giận. Bỗng nhiên, ông ta cầm ly trà chứa nước nóng trong tay đập lên đầu Tiêu Đức Thắng.
Bể đầu chảy máu.
"Bang chủ tha mạng! Bang chủ tha mạng!" Tiêu Đức Thắng nào dám kêu đau, chẳng qua chỉ không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Trú nhi, con nói đi, nên xử lý Tiêu Đức Thắng như thế nào ?" Hồng Hình Đường nhìn cũng không nhìn gã một cái, quay đầu hỏi người đứng bên cạnh mình.
Tiêu Đức Thắng nghe lời này, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ trước tới giờ bang chủ nhìn trúng thiếu gia, chỉ cần thiếu gia chịu mở kim khẩu xin tha cho gã một cái, nhiều lắm là gã chỉ bị thương ngoài da một chút, tính mạng vẫn còn giữ lại được.
Vậy mà giây kế tiếp bên trong nhà liền vang lên tiếng nói không chút gợn sóng: "Có đôi lời Phó Dung Âm nói một chút cũng không sai, cho dù là cái mạng này của anh ta, cũng không đáng bằng 10% tiền lời."
Trong nháy mắt Tiêu Đức Thắng dừng thở, giống như rơi vào hầm băng, dường như gã đã đoán được số phận của mình.
"Dù sao đi nữa cũng phải cho Phó Dung Âm một câu trả lời, còn anh còn sống hay không... Còn quan trọng không ?"
Tiêu Đức Thắng hoảng sợ mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Sau đó gã liền bị kéo ra khỏi phòng, không hề có tiếng kêu, có lẽ là đã bị dọa đến không nói nên lời, nhưng rõ ràng gã nghe được Hồng Hình Đường nói một câu: "Giữ cái miệng lại, nó còn hữu dụng."
"Trú nhi, ngày mai tìm thời gian hẹn gặp Phó Dung Âm một chút, ta tự mình đi, con giúp ta sắp xếp đi." Hồng Hình Đường tháo mắt kính xuống xoa xoa giữa trán, mình già rồi, không muốn tạo sát nghiệp quá nhiều, nhưng quy củ thì sao cũng phải giữ, đây là thân bất do kỷ.
"Dạ, cha."
Trên đường Hồng Trú trở về phòng trong lòng suy nghĩ đến Tiêu Đức Thắng, chuyện này không thể trách hắn ác được. Vốn nhìn thấy Tiêu Đức Thắng làm việc đáng tin cậy, đầu óc cũng xem như cơ trí, là một người có thể dùng được nên mình có ý cất nhắc, nhưng ai mà nghĩ đến sau đó Tiêu Đức Thắng lại được sủng mà kiêu, ngược lại tìm đến cho hắn không ít phiền toái. Trước kia phạm những lỗi sai nhỏ không đáng nhắc đến, chỉ cần mình nhúc nhích một ngón tay cũng có thể giúp gã giải quyết, nhưng lần này liên quan đến vấn đề vận chuyển hàng, còn đắc tội Khôn Ninh Bang, đây không phải là chuyện mình hắn có thể định đoạt. Hắn cũng không phải là con trai ruột của Hồng Hình Đường, thời điểm Hồng Hình Đường lang bạt năm xưa bị người ta ám toán làm bị thương vùng đó không còn khả năng sinh sản. Sau khi làm bang chủ lại một lòng muốn có người thừa kế, cho đến một lần ở trong một kho hàng cạnh cứ điểm nhìn thấy hắn bị bỏ rơi liền nhận làm con nuôi, Hồng Hình Đường đối xử với hắn vô cùng tốt, đào tạo hắn thành người thừa kế giống như con ruột vậy. Cha tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chuyện như vậy, vậy mình cần gì phải vì một kẻ ngu xuẩn mà động chạm đến cha mình để gánh rủi ro chứ ?
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước có nói một người của cp phụ, chính là Hoằng Trú đó, cp của hắn hẳn là ai cũng đoán ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top