Chương 33
Mùa đông đầu tiên sau khi về nước đối với Ngụy Anh Lạc mà nói dài dằng dặc, cũng giống như tối mùa đông vậy, tới sớm đi muộn. Mùa đông này xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như nàng tỏ tình thành công, ví dụ như lần đầu tiên trong đời nàng giết người.
Miệng của Đồ Nhĩ Tình rất kín, tra tấn bức cung cỡ nào cũng không có hiệu quả gì, không thể lưu người lại được. Trong giây phút Toàn Tử giơ súng về phía Đồ Nhĩ Tình Ngụy Anh Lạc đã cướp trước một bước, tiến lên cầm lấy súng trong tay cậu. Mặc dù hai tay đang run rẩy nhưng nàng lại không chút do dự bóp cò, dù có lắp ống giảm thanh nhưng âm thanh đạn xuyên vào thân thể con người vẫn khiến cho Ngụy Anh Lạc sợ run cả người. Cứ thế, khi nàng bỏ súng xuống nhìn thi thể của Đồ Nhĩ Tình thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, là Phó Dung Âm tiến lên kéo nàng rời đi. Chẳng ai nghĩ tới Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên lại tới đây, vì thế Phó Dung Âm đã trách mắng nàng rất lâu.
Trong thời gian này Ngụy Anh Lạc vẫn luôn điều tra hướng đi của khoản tiền kia nhưng không có chút đầu mối nào, những dòng tiền kia giống như vô cớ biến mất vậy, nhưng nàng không hề từ bỏ. Ngoài ra nàng còn có cả trợ thủ đắc lực --- Toàn Tử, là Phó Dung Âm phái đến cho nàng.
*****
Tháng ba, đối với thành phố S ở phương Nam mà nói thì mùa xuân đã tới, gió mát thổi qua gò má mang theo chút ấm áp, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên thấu qua lá cây lốm đốm lỗ rọi vào trên người Ngụy Anh Lạc. Lúc này nàng đang ngồi ở sân sau Phó gia xem báo cáo, công việc của nàng không hề nhàn hạ, dù sao thì tất cả nguồn vốn lưu động của Khôn Ninh Bang đều giao cho nàng xử lý cả, nhưng địa điểm làm việc thì rất thoải mái. Tâm tình hiện tại của nàng rất tốt, bởi vì chiều nay nàng có hẹn với Phó Dung Âm đến trung tâm thương mại mua quần áo theo mùa, đây có được xem là hẹn hò không ?
Trong lòng bạn học tiểu Ngụy rất vui vẻ, nụ cười nơi khóe miệng kéo lên thật cao, nhìn những con số chi chít như rừng rậm trước mắt cũng không cảm thấy phiền, cảm giác mong đợi luôn khiến cho lòng người lay động như vậy. Sau ngày bày tỏ đó nàng và Phó Dung Âm chính thức xác định mối quan hệ, khoảng thời gian này gần như là ngày ngày đều dính chung một chỗ, thời gian khổ cực đã qua, bạn học tiểu Ngụy cảm thấy mình đi bộ cũng vui đến lâng lâng.
Hai giờ năm mươi chiều, Ngụy Anh Lạc xuất hiện ở bên dưới một office building của Khôn Ninh Bang, tìm một góc khuất rồi nấp vào. Giờ hẹn giữa nàng và Phó Dung Âm là ba giờ, đến sớm mười phút, sau đó tận hưởng mười phút chờ đợi. Cố ý không lái xe, tế bào lãng mạn của tiểu Ngụy nói cho nàng biết rằng phải cùng người mình thích đi dạo phố.
Đúng ba giờ bóng dáng của Phó Dung Âm xuất hiện trước cửa, không nhìn thấy người muốn gặp, Phó Dung Âm lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Ngụy Anh Lạc, mới vừa mở khóa thì sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng "Hù !", sau đó mình liền bị ôm chặt. Thật ra Phó Dung Âm không hề bị dọa, nói thật thì cô đã sớm quen với những trò mèo đó của Ngụy Anh Lạc, nhưng hay làm bộ không biết gì cả, dáng vẻ dung túng người yêu bày trò.
Làm khùm làm đin :)))
Ngụy Anh Lạc câu cổ Phó Dung Âm, nghiêng đầu hơi bất mãn nói: "Sao lại không bị dọa ?"
Phó Dung Âm bất đắc dĩ cười một tiếng, kéo đôi tay hơi lạnh của nàng xuống nhét vào trong túi áo mình, làm bộ vỗ ngực nói một câu "Hù chết chị rồi.". Biểu cảm phô trương chọc cho Ngụy Anh Lạc cười không ngừng.
Trung tâm thương mại đối với phái nữ mà nói luôn có một loại sức hút kỳ diệu, cho dù là lão đại hắc bang cũng không thể may mắn tránh khỏi. Vỏn vẹn một buổi chiều của hai người đều dành ở đó nên dứt khoát dùng luôn bữa tối bên ngoài. Trên đường trở về bỗng nhiên nổi gió, chỉ chốc lát sau liền có mấy hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, đương lúc Phó Dung Âm lo lắng thì lại thấy Ngụy Anh Lạc lấy một cây dù từ trong túi xách ra.
"Sao nào ? Em nhanh trí không ?" Giọng Ngụy Anh Lạc nghe không ra gợn sóng gì, nhưng trên mặt lại viết đầy biểu cảm "Mau khen em đi", Phó Dung Âm cũng chiều theo lời nàng khen nàng nhanh trí.
Dù một người dù sao cũng hơi nhỏ, Ngụy Anh Lạc tỉnh rụi che hết bên phía Phó Dung Âm. Đến khi về đến nhà rồi phân nửa tay áo bên trái của nàng đã ướt đẫm một mảng lớn, Phó Dung Âm nhìn ở trong mắt, một dòng nước ấm chảy qua trong lòng. Sau khi cùng một chỗ nàng mới phát hiện, Ngụy Anh Lạc không có non nớt như những người trẻ tuổi kia mà ngược lại nàng làm mọi chuyện rất chu toàn, nhất là luôn để ý mình, luôn có thể dùng những điều nhỏ nhặt sưởi ấm nàng. Giống như bả vai bị ướt vậy, rõ ràng cô mới là người lớn tuổi hơn, nhưng ngược lại luôn được chăm sóc.
*****
Một ngày nọ Minh Ngọc giao cho Phó Dung Âm một bức thư mời được dán kín, là đại thọ bảy mươi của Hồng Hình Đường, tổ chức một buổi tiệc rượu ở biệt thự tư nhân của ông ta, mời người của rất nhiều bang phái. Mặc dù Khôn Ninh Bang và Hình Đường Bang đã từng có xung đột nhưng nhìn chung vẫn xem như hòa bình, dù sao sau này còn rất nhiều mặt cần phải hợp tác, vẫn cần phải cấp thể diện cho họ.
"Chị Dung Âm, chị nói xem lần này Hình Đường Bang lại muốn làm gì ?" Ngụy Anh Lạc cau mày, nhìn về phía thư mời trên bàn.
Phó Dung Âm hơi nghĩ ngợi rồi trả lời: "Không gì cả, chẳng qua là ông ta chỉ đơn thuần muốn mở tiệc, liên kết cảm tình giữa các bang phái một chút thôi."
"Ồ... Vậy chị Dung Âm mang em theo được không ?" Ngay lập tức Ngụy Anh Lạc liền bày ra vẻ mặt đáng thương, trên thư mời chỉ ghi mỗi một người, là Phó Dung Âm. Nhưng nàng không muốn Phó Dung Âm đi một mình, dù sao Hồng Hình Đường cũng là một con cáo già, âm mưu làm gì đó cũng không biết chừng.
Phó Dung Âm cười nói: "Dĩ nhiên là phải dẫn em đi rồi, em cũng phải biết thêm một số người."
Buổi tiệc tổ chức ba ngày sau, ngày tháng ba nói cho cùng vẫn còn lạnh, nhất là tối đến lại có gió lạnh thổi, cóng đến mức cả người phát run. Vì vậy hai người không có mặc váy mà lựa chọn mặc âu phục, so với phong cách thì nhiệt độ vẫn quan trọng hơn.
*****
Đi vào trong sân biệt thự liền có Hồng Hình Đường tự mình ra tiếp đón, sau mấy câu hàn huyên đơn giản Hồng Hình Đường liền đi tiếp đãi khách mới, để cho các nàng tự do.
"Mặt mũi của Hồng Hình Đường lớn thật đấy, có thể mời nhiều nhân vật máu mặt tới như vậy." Nhìn bang chủ các bang phái trong sân, Ngụy Anh Lạc cảm thán nói.
"Dù sao cũng là tiểu bối, trong số những người đứng đầu các bang phái cũng chỉ đếm được mỗi Hồng Hình Đường là lớn tuổi nhất, bối phận cao nhất, nhất định phải cho ông ta mặt mũi. Có điều... nhiều hơn chính là sợ đắc tội ông ta." Phó Dung Âm vừa nói vừa cầm lấy hai ly rượu từ trong khay của phục vụ, đưa cho Ngụy Anh Lạc một ly.
"Hả ?"
"Dù sao ông già kia cũng là một nhân vật hung ác." Phó Dung Âm nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý các cô bên này mới nói tiếp:
"Em biết không, vốn dĩ tên của Hình Đường Bang không phải là Hình Đường Bang, Hồng Hình Đường vốn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong bang phái đó, sau khi ông ta giết bang chủ cũ thì đoạt quyền, cũng dùng tên mình đặt cho bang phái luôn. Mà tên cũ của bang phái là gì thì ông ta không nói tới nên cũng không có ai biết, cho dù có biết thì có lẽ cũng không còn trên đời này rồi."
Ngụy Anh Lạc nghe xong không kiềm được mà nhìn về phía Hồng Hình Đường đang cười ha hả uống rượu với khách ở phía xa xa, trong lòng cảm thấy buồn nôn một trận, khóe mắt lại vô tình lướt thấy một bóng người quen thuộc --- Nam Thục Thận ?! Suy nghĩ lại một chút cũng đúng, dù sao cô ta cũng là bang chủ Thừa Càn Bang, không mời cô tới mới là không bình thường. Thu hồi ánh mắt lại, thừa dịp Nam Thục Thận chưa thấy các nàng Ngụy Anh Lạc liền kéo Phó Dung Âm rời khỏi nơi đó, bây giờ nàng không muốn đối mặt với Nam Thục Thận.
*****
Hồng Trú vô cùng buồn chán cầm ly rượu lắc lắc quan sát những con người muôn hình muôn vẻ tới tham dự tiệc rượu, đột nhiên, ánh mắt hắn bị người phụ nữ đang đứng ăn bánh ngọt trước bàn hấp dẫn. Người phụ nữ đó rất đẹp, trang điểm tinh xảo, mái tóc hiển nhiên đã qua xử lý tỉ mỉ, đoan trang đứng bên bàn. Vào trời đêm tháng ba mà chỉ mặc mỗi một bộ đầm dài màu xám tro, áo choàng mỏng khoác trên vai, dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi lệ, càng điểm tô thêm vẻ quyến rũ động lòng người của cô.
Hồng Trú từ từ đi tới, trong đầu đang suy tính nên mở lời như thế nào, nhưng khoảnh khắc đứng bên người người phụ nữ kia tất cả bản nháp của hắn đều hóa thành hư ảo, chỉ còn dư lại mỗi một câu nói "Xin chào, tôi là Hồng Trú, dám hỏi quý danh tiểu thư ?"
Khóe miệng người phụ nữ kéo lên thành một nụ cười, giơ ly rượu lên đụng với hắn một cái.
"Nam Thục Thận."
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay phát đường cho Lệnh Hậu, rốt cuộc mấy cổ cũng có đất diễn rồi, với Hàm Chúc CP cũng là CP yêu thích nhất trong lòng tôi á !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top