Chính văn 2
Tần Bảo không mục đích, đi trên đường, cậu bắt đầu muốn về nhà. Thời gian bây giờ là tám giờ.
Đi vào một con phố an tĩnh, cậu nhíu mi có chút không quen với sự vắng vẻ trên đường. Quản gia có nói qua, đi một mình thì ngàn vạn lần không nên đi vào hẻm phố nhỏ.
Nghĩ muốn xoay người trở về, đột nhiên bên cạnh có mấy thanh niên xảo trá đuổi theo. Chặn cậu lại. Lời kịch luôn luôn cũ.
" Nè chú em, bọn anh gần đây bị túng tiền, muốn mượn chút tiền xài nha."
Tần Bảo bị túm chặt dây đeo túi sách: "Trên người tôi không có tiền."
"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt hả?" Tên cầm đầu đẩy cậu một cái: "Thực tế một chút đi, nhanh lấy ra ngay, nhìn vẻ mặt thiếu gia của mày xem, không có tiền tính lừa ai hả?!"
"Tôi thật sự không có tiền." Quản gia có nói qua, ba cũng đã nói, gặp phải cướp bóc, muốn cái gì thì cho cái đó, quan trọng nhất là chính mình không thể bị thương. Nhưng cậu thật sự không có tiền, cậu chưa từng nói dối.
Vài người đi tới lục soát người cậu, từ trong túi sách của cậu lấy ra một ví tiền cùng một chiếc điện thoại di động hết pin.
Tên cầm đầu rút thẻ tín dụng ra: "Mật mã bao nhiêu?"
Tần Bảo rất hợp tác trả lời, vài tên không tin, áp tải cậu để tìm máy ATM gần nhất. Con số trong thẻ quá lớn khiến người ta cứng lưỡi, vài tên trong bọn hưng phấn vô cùng.
Xe Tần Nham đang hướng tới hiệu ăn nọ liền phanh gấp lại, nhanh chóng quay lại phương hướng kia. Tần Bảo lại vừa quét thẻ, hơn nữa vị trí ngay lúc này cách nơi đây không xa.
Tên thanh niên xảo trá lấy được tiền rồi liền muốn rời đi, Tần Bảo đi tới ngăn cản lại: "... Thẻ cùng điện thoại di động trả lại cho tôi đi, các người không phải chỉ đòi tiền sao?"
Vài tên không có ý tốt, trao đổi ánh mắt qua lại với nhau: "Trả lại cho mày? Đâu có."
Vì vậy, cậu liền bị ăn một trận quyền đấm cước đá.
Thân thủ Tần Bảo rất kém, Tần Nham chỉ mới dạy một chút phương pháp phòng thân. Làm sao chịu được khi bị mấytên vây lại đánh.
Đúng lúc, xe Vinh Thế Văn đi qua, trên xe là Vinh thiếu gia cùng Vinh phu nhân trở về sau khi tham gia lớp học đàn piano.
Mắt Vinh phu nhân khá tốt, nhìn thấy một màn này, liền bảo dừng xe, Vinh Thế Văn nhận lệnh xuống xe đuổi mấy tên kia chỉ để lại thiếu niên yếu đuối ngồi chồm hổm cạnh góc tường.
Vinh thiếu gia kinh ngạc một chút.Vinh phu nhân hỏi làm sao vậy?
Vinh thiếu gia nói: "Người này con đã từng nhìn thấy, lúc trại hè năm ngoái chúng ta đi S thị, con ở trong cô nhi viện gặp qua cậu ta, có chút nhược trí."
Vinh phu nhân ở trong xe gọi: "Thế Văn, mang đứa nhỏ vào đây."
Vinh Thế Văn khom lưng ôm lấy Tần Bảo mang vào xe.
Tần Nham xuống xe, tiến về phía trước máy ATM, nhìn chung quanh không có người nào, trên mặt đất chính là túi sách cùng một ít sách của con mình. Hắn nắm tay thật chặt. Hỏi quản gia: "Trung thúc, vùng này là địa bàn của ai?"
"Tiên sinh, nguyên lai là Vinh Môn nhưng bây giờ đều là bọn tiểu lâu la không danh tiếng lăn lộn."
"Đến một nơi." Tần Nham ngồi trở lại trong xe: "Nghe kỹ, mỗi một người cũng đều phải hỏi, thiếu một người cũng không được!"
Tần Bảo tỉnh lại sau nửa giờ, bảo mẫu Vinh gia là người thứ nhất phát hiện cậu tỉnh dậy, đi báo cho chủ nhân, Vinh thiếu gia chạy tới cửa, chào hỏi.
"Này."
Tần Bảo nhìn cậu ta, ở địa phương xa lạ, gặp người xa lạ.
Vinh thiếu gia tưởng rằng cậu sợ hãi, cẩn thận đi lên phía trước, khom lưng vừa phải, nhẹ giọng nói: "Cậu ở trên đường gặp phải người xấu, mẹ tôi cứu cậu về."
Tần Bảo nhìn phía sau cậu ta, người đi vào cửa là Vinh phu nhân, khuôn mặt hiền lành, cái loại hiền lành này chỉ có ở những người già có tuổi mới có. Cậu không biết Vinh gia bây giờ là cô nhi quả mẫu.
"Không phải sợ." Vinh phu nhân mỉm cười, đưa tay sờ đầu của cậu, Tần Bảo theo điều kiện phản xạ tránh đi, đôi mắt lại nhìn bọn họ.
Vinh phu nhân không thèm để ý, khoan dung cười cười sờ đầu con mình, nói: "Vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, nơi này sẽ không có người nào thương tổn cháu."
Vì vậy, đóng cửa rời đi.
Người của Vinh Thế Văn vẫn không tìm được Tần Bảo.Vinh Thế Văn hoài nghi tin tình báo lấy được không xác thực, hắn muốn nhiều tin tức về con Tần Nham.
Dù sao cũng không phải chuyện năm đó, vấp phải khó khăn khi điều tra lại sự tình, tình hình đặc biệt lúc ấy rất xấu, gần một tiếng sau đó, tin tức chi tiết mới được chuyển đến. Đứa con của Tần Nham, cao 1m35, khóe mắt có nốt ruồi lệ. Kèm theo ảnh chụp liền lộ ra.
Vinh Thế Văn nhìn ảnh chụp, kinh hãi thiếu chút nữa từ trên ghế sa lon ngã xuống. Đứa nhỏ này! Thì ra là nó! Thật sự là không uổng một phen công phu!
Chạy lên lầu, mạnh mẽ đẩy cánh cửa phòng ngủ đứa nhỏ kia ra, bên trong phòng trống trơn, cửa sổ mở rộng. Hiển nhiên là người đã chạy.
Vinh gia bây giờ chỉ như nhà người bình thường, chung quanh phòng cũng không có cơ quan canh gác, Tần Bảo lúc xoay chân nhảy ra từ cửa sổ, cơ bản không có trở ngại gì.
Vinh Thế Văn định giơ chân mắng chửi người. Thì dưới lầu vang lên thanh âm ồn ào. Một người huynh đệ bối rối chạy lên lầu: "Anh Văn! Tần Nham tới!"
Vinh Thế Văn trong lòng cười khổ, tới thật nhanh.
Người Tần Nham đã lên lầu, nhanh chóng tìm được phòng ngủ, mang Vinh thiếu gia, Vinh phu nhân khóc hô đuổi theo. Vinh Thế Văn đi ra liền đụng phải, súng dí ngay trên đầu người kia: "Buông nó ra!"
"Thình thịch!" Tần Nham giơ súng nã một phát lên trần nhà.
"Anh muốn làm gì?" Vinh Thế Văn tỉnh táo chống đỡ Vinh phu nhân: "Ông đáp ứng Tĩnh ca, buông tha vợ con hắn."
Tần Nham khiêu mi: "Tôi cũng nói qua, điều kiện tiên quyết là các người muốn an phận."
Vinh phu nhân khóc hô: "Chúng tôi như vậy còn chưa đủ an phận sao? Tần tiên sinh còn muốn chúng tôi an phận như thế nào!"
Tần Nham thản nhiên nói: "Đem con tôi trả lại cho tôi."
"Nó đã không còn ở chỗ này."Vinh Thế Văn trả lời.
"Người nào?" Vinh phu nhân nghiêng đầu hỏi hắn.
Vinh Thế Văn thở dài: "Đứa nhỏ mới vừa rồi là con của hắn."
Vinh phu nhân hối hận, hạ thấp giọng rống: "Tại sao anh không nói sớm, tôi có thể tự tay bóp chết nó!"
Tần Nham một phen cầm lấy cổ Vinh thiếu gia, một tay đưa cậu ta lên ở giữa không trung: "Giống như bóp thế này?"
Vinh thiếu gia như con vịt bị nắm cổ, đạp đạp chân.
Vinh Thế Văn tiến lên từng bước: "Nó thật sự không còn ở chỗ này! Chúng tôi cái gì cũng không có làm, nếu như không phải nhờ phu nhân thì con ông sớm đã bị người ta đánh chết ở trên đường rồi!"
Tần Nham buông tay, Vinh thiếu gia ngã xuống đất, Vinh phu nhân khóc lóc, bò lại ôm đầu của cậu ta.
Anh em trên lầu cùng bên ngoài lục soát tụ họp lại, người nào cũng không phát hiện Tần Bảo.
Tần Nham làm cái dấu hiệu, ý bảo mang Vinh thiếu gia rời đi. Vinh Thế Văn tiến lên phía trước muốn liều mạng. Tần Nham nói: "Đừng manh động. Tôi sẽ không động vào nó dù chỉ một sợi lông, chỉ cần con tôi bình an trở về."
Nếu như vậy thì Tần Bảo đã đi nơi nào.
Tần Bảo lúc này đang ở công trường cũ cùng một lão ăn xin nướng khoai lang. Ai là lão ăn xin? Chính là lão ăn xin được cậu cho áo khoác ở trên đường lúc tan học.
Tần Bảo từ Vinh gia chạy ra, một khắc cũng không dám dừng. Cậu không biết Vinh gia cùng ba cậu có quan hệ gì nhưng lúc cậu đang ngủ ở cái phòng kia, phía sau cánh cửa thấy được bức ảnh ba cậu, vị trí đầu cùng trái tim, có rất nhiều lỗ nhỏ bị phi tiêu cắm qua.
Kỳ thật cậu cũng hiểu được ba cậu không giống như người làm ăn bình thường, không thể nói không đúng chỗ nào, trên người ba cậu luôn luôn rất thần bí gì đó, mỗi lần cậu với ba cậu cùng giường, vô luận là thời gian gì, chỉ cần cậu vừa động, ba cậu sẽ mở mắt, giúp cậu thu dọn ổ chăn, ôn nhu nhìn cậu, hình như ba cậu chưa bao giờ ngủ.
Tần Bảo không biết ba cậu thập phần cảnh giác, vốn nhiều năm ở trên giang hồ mà thành.
Tần Bảo học theo bộ dáng lão ăn xin, nhanh chóng dùng nhánh cây từ đống lửa trong đào củ khoai lang ra, vội vàng cầm lấy, bị nóng mà khóc một chút.
Lão ăn xin cười ha ha, nói: "Cháu nha, cháu nha, nóng lòng ăn không sợ đậu hủ nóng à."
Tần Bảo sốt ruột đảo khoai lang, cậu có chút đói, không thể chờ đợi đến khi lạnh.
Lão ăn xin hỏi: " Cha mẹ cháu đâu, sao chỉ có một mình cháu đi lang thang thế hả?"
Tần Bảo hút nước miếng, nói: "Uh, cháu bây giờ không có tiền để về nhà."
Lão ăn xin nói: "Vậy nhà cháu ở đâu?"
Đầu óc Tần Bảo hai phần ba đã muốn ngủ thiếp đi, lực chú ý hoàn toàn đặt ở củ khoai lang, nghĩ nghĩ một lúc mới nhớ ra, nói: "Ngự Phủ Hoa Viên."
Lão ăn xin ăn khoai lang bị sặc một cái, nói: "Nơi nào? Vậy chỗ ở đó đều là thiếu gia hả!"
Tần Bảo nghĩ thầm cậuvốn là thiếu gia. Nhưng cũng không nói gì, sốt ruột ăn khoai lang.
Ăn xong khoai lang, cậu đi theo lão ăn xin chui vào một ống xi măng rỗng ruột, chuẩn bị ngủ qua một đêm, nhưng lật qua lật lại, ngủ cũng không được. Đã bị đánh, toàn thân trên dưới đau, lại bị trật chân đau đến ngủ không được.
Lão ăn xin nói: "Đừng nhúc nhích, nhích tới nhích lui người khác sao ngủ hả!"
Tần Bảo không nói chuyện, khó chịu cũng ráng chịu đựng.
Lãoăn xin ngồi xuống, nhìn bộ dáng Tần Bảo khó chịu, nói: "Nhà cháu thật sự tại Ngự Phủ Hoa Viên?"
Tần Bảo vâng một tiếng.
Lão ăn xin hỏi: "Cha mẹ cháu tên là gì?"
Tần Bảo nói: "Ba cháu gọi là Tần Nham."
Lão ăn xin kêu một tiếng mẹ ruột: "Cháu chính là thiếu gia Tần gia?! Sao lại để mình nghèo túng như vậy! Cháu lại còn theo ông ngủ ở nơi này làm cái gì, ba cháu, ở bên ngoài chắc đã đào ba thước đất lên rồi!"
Tần Bảo nói: "Hả thật sao, nhưng cháu không có tiền để trở về tìm ba."
Lão ăn xin lưu loát đứng lên, kéo cậu bò ra khỏi ống xi măng, nói: "Đi ra đây, ông đưa cháu trở về."
Đi tới giao lộ, băng qua đường, đột nhiên một chiếc xe chạy như bay qua đây, lão ăn xin đẩy mạnh Tần Bảo sang một bên, Tần Bảo liền ngã ở ven đường.
Chờ đến lúc quay đầu lại xem thì lão ăn xin đã nằm ở giữa đường không nhúc nhích. Tần Bảo liền bổ nhào đến đẩy đẩy lão, tay còn dính máu.
"Không kịp nữa rồi..."Hơi thở lão ăn xin ngày càng yếu đi: "Này, trong quần áo của ông còn chút tiền, cháu có thể dùng nó để trở về, sau này không nên làm mất nữa biết không..."
Tần Bảo im lặng lắng nghe, nhìn lão ăn xin tắt thở. Cởi bỏ quần áo lão ra, từ trong quần áo tìm được một ít tờ tiền giấy gấp lại, bị máu thấm ướt. Nắm chặt ở trong tay,cảm giác vẫn còn chút ấm áp. Tần Bảo đứng lên, lung lay lảo đảo đi tới giao lộ chờ xe taxi, đợi lúc lâu, rốt cục cũng có một chiếc, cậu lên xe, tiền nắm chặt trong tay, toàn bộ đều quăng cho tài xế.
Tài xế mặt không đổi sắc, không nói một tiếng liền đưa cậu đến cục cảnh sát.
Một thiếu niên mười ba tuổi, ánh mắt quái dị, toàn thân trên dưới dính đầy bùn đất cùng vết máu, dấu vết trên mặt như vừa trải qua một trận ác đấu, tiền cầm chặt trong tay thì lại nhiễm máu, người nào thấy được cũng đều mang đến cục cảnh sát.
Ở cục cảnh sát, nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ mặc một chiếc áo khoác dày, đang ở xử lý một nhóm trộm cắp nửa đêm đột nhập phòng ở trộm đồ, những người khác đều chạy mất, chỉ thừa lại một tên thiếu niên mười mấy tuổi, đang làm bản tường thuật.
Tài xế taxi mang Tần Bảo vào cửa, để một bên, cùng cảnh sát nói rõ tình huống, rồi trốn đi mất. Tần Bảo ngây ngốc đứng ở trong phòng làm việc người ta, nhìn chằm chằm nước trà nóng hổi của cảnh sát thúc thúc, liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu khát nước.
Thiếu niên ăn trộm kia vừa nhìn là biết kẻ tái phạm, nói năng ngọt xớt, viết bản tường thuật cũng không thuận lợi cho lắm.
Tần Bảo sợ hãi lên tiếng: "Uy... Cháu muốn uống nước..."
Cảnh sát không kiên nhẫn, vung tay lên: "Tự mình đi lấy đi, nước uống ở bên kia."
Tần Bảo tập tễnh tập tễnh đi qua, uống liền một chén nước sôi để nguội, cảm thấy lạnh run.
Cảnh sát nói thầm: "Chết tiệt, một người so với một người, mẹ nó không ai dạy dỗ sao."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top