Chính văn 1

Cuộc sống bình thường có phải là một đời người?

Tần Bảo có chút nghi hoặc. Mấy ngày hôm trước, trong giờ ngữ văn, cô giáo có nói tới đề tài lý tưởng yêu cầu viết một bài văn về kế hoạch cuộc đời của chính mình, Tần Bảo lần đầu tiên nghiêm túc lo lắng về vấn đề này, mặc dù cậu đã học trung học năm nhất nhưng trừ bỏ không biết cái gì gọi là lý tưởng thì lúc còn nhỏ học tiểu học cậu đã bị thầy giáo xúi giục khi trưởng thành làm cảnh sát còn về cuộc đời cùng tương lai cậu hoàn toàn không có khái niệm.

Buổi tối, ngồi rất lâu ở phòng học nhưng cũng không viết ra được một chữ, cậu túm lấy sách bài tập rón ra rón rén đi đến bên ngoài cửa thư phòng của ba cậu, ghé vào trên cánh cửa lén lút nghe động tĩnh ở bên trong. Ba cậu vốn là người làm ăn lúc có khách tới chơi thì không thể bị quấy rầy.

Quản gia bưng cà phê đi lên trên bậc thang lầu hai, chỉ thấy tư thế của cậu quái dị dán sát cánh cửa, đi qua vỗ nhẹ bờ vai cậu. Tần Bảo quá mức chuyên chú nghe lén, sau lưng bị vỗ một cái thiếu chút nữa khiến cho cậu sợ hãi kêu lên.

" Ai ở bên ngoài?" Thanh âm nam nhân trầm ổn vang lên bên trong cánh cửa, hỏi.

Quản gia đối với Tần Bảo sốt ruột, gật đầu ra hiệu coi như không nhìn thấy, trả lời: "Tiên sinh, là tôi cùng tiểu thiếu gia."

"Vào đi."

Tần Bảo ai oán nhìn khuôn mặt quản gia quanh năm không chút thay đổi, đẩy cửa ra đối với cậu đưa tay làm một lời mời vào, đi về phía trước vài bước đối diện với Tần Nham ba cậu sau bàn công tác rộng lớn. Cậu đối với người ba này có ba phần kính trọng ba phần sợ hãi ba phần ngưỡng mộ còn có sự xa lạ. Bọn họ đã ở chung nhưng vẫn còn đang tập cách thích ứng lẫn nhau ở thời kỳ cuối, ít nhất đối với Tần Bảo mà nói là như vậy. Trước lúc tốt nghiệp tiểu học, cậu ở cùng má Phương ở cô nhi viện không họi là Tần Bảo mà gọi là Phương Kiệt. Khi lễ tốt nghiệp diễn ra, đột nhiên, nam nhân gọi là Tần Nham này xuất hiện, nói với cậu ông ấy là ba của cậu.

"Cầm ly sữa nóng lên đây." Tần Nham phân phó.

Quản gia gật đầu, bỏ ly cà phê xuống liền đóng cửa rời đi. Để hai người ở chung.

Tần Nham nhìn con mình đi từng bước một như rùa bò tới gần, cười ôn hòa: "Tìm ba có chuyện gì sao?"

"A..." Tần Bảo cách hắn xa xa hai mét thì dừng lại, do dự đem bài làm văn đưa tới.

Tần Nham hạ thấp người kéo cậu qua, giữ giữa hai chân, cầm bài văn xem một chút: " Cuộc đời tốt đẹp... là cái gì?"

"Cô giáo nói là kế hoạch tương lai cho cuộc đời của chính mình." Tần Bảo cảm giác được cằm của ba cậu đang cọ cọ trên đỉnh đầu cậu, hai cái đùi kẹp lấy cậu, phía dưới quần âu phục ẩn giấu một cỗ sức mạnh không dễ dàng bộc phát.Trong nháy mắt, cậu dời đi lực chú ý, dùng sức chọt chọt cơ bắp ba cậu một chút.

Tần Nham nhanh chóng bắt được tay cậu. Tần Bảo bất đồng với những đứa nhỏ khác, cậu có chút chướng ngại khá nhỏ, cụ thể biểu hiện như không dễ dàng tập trung lực chú ý, tốc độ suy nghĩ chậm chạp, năng lực logic kém, nói chuyện không lưu loát, hay ngẩn người. Thành tích của cậu cũng không tốt trừ số học ra những cái khác cơ bản là đáng báo động đỏ. Đối với những điều này, Tần Nham vẫn cảm thấy không sao cả, con hắn không cần phải thông minh.

"Kế hoạch cuộc đời..." Tần Nham cười, "Vậy con muốn sau này làm gì?"

Quản gia bưng ly sữa tới đưa cho Tần Bảo, cậu cầm lấy ly sữa nóng, suy nghĩ một lúc Tần Bảo mới chậm rãi trả lời: "Có thể như bây giờ."

Tần Nham cười, nói: "Nếu vậy thì viết là muốn sống hết một cuộc sống bình thường, ăn cùng ba, sinh hoạt cùng ba mãi mãi cho đến cuối cuộc đời."

Bài văn cứ như vậy đem đi nộp, hiển nhiên là bị ai đó phê bình. Tần Bảo vì thế mà bị gọi đến văn phòng. Bị trách hỏi: "Em có nghĩ tới lúc ba em đi qua thế giới bên kia sớm hơn em không hả? Đến lúc đó em phải làm sao đây? Rốt cuộc là ai giáo huấn cho em loại tư tưởng ỷ lại hả, trách không được năng lực tự lập của em lại yếu như thế... Thôi, em có thể trở về, ngày mai gọi ba mẹ em đến một chút."

Tần Bảo có chút uể oải, mặc dù cậu cảm thấy ba cậu nói không có sai. Bị bắt buộc rời khỏi trước thời gian tan học, cậu cô đơn mang túi sách ra khỏi trường.

Hiển nhiên, nửa giờ sau đó, tài xế tới đón người không thấy liền điện thoại tới phòng làm việc của Tần Nham, trên mặt Tần Nham một mảnh sát khí: "Phân phó xuống tất cả phân bộ, mỗi con phố, từng góc nhỏ đều tìm kĩ cho tôi, nhất định phải tìm được!"

Quản gia theo ở phía sau, mở miệng: "Tiên sinh xem có cần hỏi thăm một chút  "Vinh Môn" còn lại..."

Tần Nham gật đầu, xiết chặt hòn đá bạch ngọc trong tay. Hắn vốn không định nhổ cỏ nhổ tận gốc, chỉ là ai không để cho hắn an nhàn thì đừng trách hắn vô tình.

Tần Bảo chưa từng đi bộ một mình về nhà. Đi tới thành phố này bất quá cũng được nửa năm, ra ngoài đều có tài xế đưa đón, cũng không cùng bạn học ra ngoài đi chơi, bởi vì căn bản cũng không có người hẹn cậu.Có thể nói, cậu bị hạn chế đã rất lâu. Cho nên, một mình tìm kiếm đường về nhà, tựa hồ trở nên rất thú vị.

Cậu chậm rãi đi dọc theo đường quốc lộ, đi qua một tên ăn xin quần áo ít ỏi liền dừng lại lấy túi tiền ra, mất một lúc mới móc ra được hai đồng tiền xu, thuận tiện cởi áo khoác đem cho người ta luôn. Thời tiết cuối năm đặc biệt lạnh, nhất là vào ban đêm.

Vinh Thế Văn ở nhà cũ Vinh gia trông coi phu nhân cùng tiểu thiếu gia. Đây là  di nguyệncủa Vinh Tĩnh An. Sự hưng thịnh của Vinh Môn năm đó, sớm đã không còn tồn tại, Vinh Tĩnh An vẫn khư khư cố chấp cùng ngu xuẩn, không khéo léo chính là những yếu tố đẩy mạnh Vinh Môn đến sự diệt vong. Cuối cùng, lại chết dưới họng súng cảnh sát khi đang giao dịch, lại nói tiếp, chết như thế cũng xem như cũng có chút thanh danh, không làm tất cả anh em Vinh Môn thất vọng.

Sự tình ở mặt ngoài cứ như vậy qua đi. Nhưng, Vinh Thế Văn cùng mấy người anh em trung thành đều biết rõ nội tình, nếu không phải Tần Nham sắp đặt người thả tin tức cho cảnh sát, thì cuộc giao dịch sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.

Trước kia, Tần Nham lúc hai mươi tuổi không biết tính tình thế nào nhưng trên thực tế nếu như không phải cha hắn bị người sát hại, có lẽ cả đời Tần Nham liền lặng lẽ chết già trong một phòng thí nghiệm nào đó ở nước Mĩ. Rất khó tưởng tượng, lúc ấy hắn kế thừa sự nghiệp cha hắn, vẫn là một sinh viên trắng trẻo mang đôi kính mắt, thời gian vài chục năm trôi qua nhưng lại có thể một tay che trời, tráo trở lật lọng. Người đã từng trải qua giáo dục cấp cao dù sao cũng là không giống với người thế hệ trước chỉ biết đánh đánh giết giết, vì thế Tần Nham càng hứng thú với "tẩy trắng" hơn, sinh ý thế nào cũng đều làm tất, vì vậy liền có một tập đoàn công ty quang minh chính đại làm việc nhanh và tiện thì không nói nhưng cũng ít nhiều có phiền toái.

Anh em thủ hạ dưới quyền vừa vào đến cửa thấp giọng gọi Vinh Thế Văn: "Anh Văn ..."

Vinh Thế Văn dừng tìm tòi nghiên cứu đối với Tần Nham : "Uh?"

"Nghe nói con của Tần Nham đã lạc mất."

"Cái gì?!"Vinh Thế Văn cơ hồ nhảy dựng lên: "Tin tức có đáng tin không?"

"Tuyệt đối đáng tin, tất cả mọi người đang tìm!"

Vinh Thế Văn suy tư, nói: "Đứa con của Tần Nham chính là uy hiếp duy nhất ... Tôi nghĩ có lẽ cũng là cơ hội tốt nhất cho chúng ta, cậu liên lạc với tất cả anh em có thể liên lạc đến, cần phải tìm được nó, đem nó mang đến đây!"

Buổi tối vào mùa đông đến rất mau.Gió bắt đầu nổi lên, Tần Bảo cảm  thấy lạnh. Cậu có chút hối hận khi đem tặng cái áo khoác.

Quẹo vào một cửa hàng tổng hợp to lớn, bên trong có điều hòa ấm áp. Cậu ngồi ở bên cạnh cầu thang, vui vẻ nhìn người đến người đi trong cửa hàng tổng hợp. Năm mới gần đến, bên trong cửa hàng, các bong bóng màu được bày biện rất đẹp mắt, trên khuôn mặt mỗi người đều cười khanh khách.

Đột nhiên cậu chứng kiến một đứa nhỏ khoảng ba bốn tuổi đứng cách đó không xa khóc lóc. Cậu đi qua, đến trước mặt đứa nhỏ, ngồi xổm xuống, lôi kéo tay cô bé cười.

" Bảo bối đừng khóc." Cậu nói: "Đừng khóc mà."

Cô bé còn vương nước mắt nhìn cậu.

"Em sao vậy?" Cậu hỏi, từ túi sách lấy ra một khối chocolate cho cô bé.

Cô bé khóc thút thít: "Mẹ ơi..."

"Mẹ em đâu?"

"Không thấy!" Bĩu môi một cái rồi lại muốn khóc.

Tần Bảo vội vàng che miệng của cô bé: "Đừng khóc nữa, mẹ em sẽ rất đau lòng đó. Đi thôi, anh mang em đi tìm mẹ."

Cô bé cảnh giác nhìn hắn: " Anh không biết mẹ em mà cũng không biết mẹ em như thế nào, anh là người tốt sao?"

Tần Bảo nói: "Anh đương nhiên là người tốt." Nghĩ một chút: "Anhở chỗ này với em, cùng nhau chờ mẹ em, em đừng khóc nữa."

Hai đứa ngốc này chưa từng chú ý tới radio trong cửa hàng đang phát bản tin tìm người, chính là cô bé mặc trang phục đang khóc rưng rưng trước mắt này.

Mấy phút đồng hồ sau đó, một người mẹ tuổi còn trẻ đã chạy tới nhận người.Hai mẹ con hai giống nhau ở chỗ cả hai đều rưng rưng nước mắt đối với Tần Bảo nói lời cám ơn.

Tần Bảo có chút ngượng ngùng: "Cháu vốn cũng không biết gì nhưng thấy bảo bối khóc."

" Sao cháu biết nó gọi là bảo bối?" Người mẹ trẻ cảm thấy rất kỳ quái.

Tần Bảo nói: "... Không phải sao, ba cháu cũng gọi cháu là bảo bối."

Người mẹ trẻ lập tức cười lên: "Ba cháu nhất định rất thương yêu cháu, phải cám ơn cháu như thế nào đây, cháu ăn mặc ít như vậy để cô mua quần áo cho cháu nhé?"

"Không, không cần đâu..."Tần Bảo xấu hổ khước từ, nhưng ngay sau đó hắt xì hai cái. Hai mẹ con nhìn cậu cười còn cậu thì sờ sờ cái ót.

Như một bức tượng gỗ sau khi thử rất nhiều quần áo, cuối cùng người phụ nữ đề nghị mua áo khoác nhung, dày, làm bằng da dê, màu xám. Lúc tính tiền, Tần Bảo khăng khăng muốn chính mình trả tiền. Nữ nhân nói, trên người cậu đem theo nhiều tiền như vậy hả? Tần Bảo từ trong túi sách lấy ra một tấm thẻ, chứng minh cậu có thẻ.

Quản gia có phản ứng trước tiên : "Tiên sinh, thiếu gia ở quảng trường Phúc Lợi , cậu ấy vừa mới quét thẻ."

Tần Nham một phen đẩy cái ghế ra, bước nhanh xuống lầu. Tài xế sớm đã chờ ở cửa đợi lệnh.

Sau khi mua quần áo xuống lầu, người mẹ trẻ nói: "Vậy để cô mời cháu ăn một bữa cơm đi, coi như cảm ơn cháu."

Tần Bảo cảm giác bản thân không làm cái gì, cậu quả thật cái gì cũng không có làm, nhưng lại gặp phải người nhiệt tình như vậy,cậu vốn hiền lành lại ít nói hoàn toàn không kịp cự tuyệt liền bị kéo lên xe taxi.

Tần Nham chưa kịp chạy tới thì con hắn sớm đã không thấy bóng dáng, đám người một bang cứ thế tìm chung quanh các nơi phụ cận. Hắn tùy ý tìm một bậc thang ngồi xuống đốt một điếu thuốc, không biết nửa giờ trước con hắn cũng ngồi trên cái bậc thang ấy.

Con hắn vốn là con lai, lúc hắn còn ở nước Mĩ cùng một người học tỷ sinh ra. Sau đó, người phụ nữ kia lập gia đình. Đứa nhỏ vốn là bí mật của hai người.

Sau này, quay về Đài Loan, tình thế hỗn loạn không yên, hắn không thể làm gì khác hơn là học biện pháp mà lão cha đã từng làm là giấu hắn, giờ đến phiên hắn thì lại giấu con mình. Không đủ thực lực, nếu con hắn theo bên người, nhất định sẽ phải trở thành vật hi sinh. Đó là thân nhân duy nhất của hắn còn ở trên đời này.

Bảo bối. Tần Nham trong lòng lặng lẽ gọi, con nhất định phải thương xót, thương xót ba con đi, chung quy sẽ không để hắn tuổi già cô độc suốt đời.

Tần Bảo đi ăn cơm, cuối cùng cũng thoát khỏi hai mẹ con kia, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức phát hiện không biết bản thân ở chỗ nào. Đồng hồ chỉ  thời gian đã sắp bảy giờ, cậu đi tới gần một trạm xe công cộng, xem tên trạm xác định vị trí chính mình.

Kết quả nhìn tên trạm cũng hoàn toàn không biết là địa phương nào, đang nghiên cứu thì một con chó rất đáng yêu ở ven đường chạy qua, lực chú ý của Tần Bảo lập tức bị dời đi, đứa nhỏ đáng thương lập tức đuổi theo đùa giỡn cùng với con chó.

Đuổi tới một nhà lầu, con chó chạy vào bên trong, Tần Bảo đứng dưới nhà liền bị một người nào đó thiếu đạo đức ở trên lầu đổ một chậu nước xuống. Ngửi thấy mùi bốc lên cũng không dễ chịu gì, Tần Bảo buồn bực rời đi, nhìn thấy ven đường một tiệm salon làm tóc thật lớn, cậuđi vào, nói: " Cháu muốn gội đầu."

Tóc Tần Bảo thuộc loại mỏng, mềm mại, nửa năm không cắt liền mọc dài che phủ cả cái lỗ tai, những ngày mùa đông rét lạnh cũng không cảm thấy khó chịu, huống hồ Tần Nham cũng thích nhìn cậu để tóc dài, nhìn qua càng thấy ngoan.

Ba cậu thích đùa giỡn đầu tóc của cậu, cậu còn nhớ rõ ngón tay luồn vào tóc cậu, từ bên tai cho đến cái ót, cái cảm giác bao dung sâu sắc từ đôi bàn tay ấy khiến người khác thấy an tâm. Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt cổ cậu, khóe mắt luôn mang theo nếp nhăn khi cười, ý cười trên mặt rất thản nhiên, râu được cạo sạch sẽ, khi hôn cậ ucó thể ngửi được hương vị tươi mát. Đó là hương vị mà Tần Bảo cảm giác thấy thoải mái.

"Cắt hả?" Đầu đã được gội sạch, chuyên gia giơ kéo hỏi.

Tần Bảo lo lắng một chút rồi gật đầu. Cậu cảm thấy tóc cậu ngắn đi, thoạt nhìn rất ra dáng nam nhân nha.

Tần Bảo cắt tóc xong rồi rời khỏi, ở phố đối diện mua một ly trà sữa nóng, cùng với người của Vinh Thế Văn cũng gặp thoáng qua, ai cũng chưa từng để ý tới ai. Tần Bảo căn bản không nhận ra "bạn bè " trên đường này của ba cậu cả ba cậu cũng không cho cậu tiếp xúc. Mà người của Vinh Thế Văn, cũng hỏi thăm rất rõ ràng, con của Tần Nham, mặc áo khoác ngoài màu đen, tóc dài.

Bảo bối, chính là cô bé ở cửa hàng bị thất lạc mẹ, cô bé cùng mẹ mình ăn cơm ở nhà, hai mẹ con ngồi ở phòng khách xem trò chơi trong TV, chờ ba cô bé tan tầm về nhà.

Đột nhiên có khách tới chơi. Mẹ bảo bối nhìn qua mắt mèo trên cửa, ngoài cửa là một nam nhân trung niên anh tuấn.

"Anh tìm ai?" Hỏi người xa lạ.

"Xin hỏi." Nam nhân nho nhã lễ độ: " Gia đình Vương Chính tiên sinh vốn ở nơi này sao? Tôi là đồng nghiệp ở đơn vị anh ấy, anh ấyđể quên tư liệu."

Mẹ bảo bối mở cửa, hai tay nam nhân trống trơn, ánh mắt sắc bén, sau lưng lại có bốn năm người đàn ông to lớn đi theo, cô sợ đến mức muốn đóng cửa nhưng cánh cửa đã bị giữ lại.

"Chị à." Nam nhân nói: "Đừng sợ, tôi chỉ muốn biết, lúc chị ở cửa hàng gặp được đứa nhỏ kia, sau đó chị đã mang nó đi nơi nào."

Mẹ bảo bối run run nửa ngày, nói ra tên một hiệu ăn.

"Oh? Ở bữa cơm,nó ăn cái gì?"

"Cơm Bát Bảo (thức ăn ngọt gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn và 1 số nhân hoa quả khô như: nho khô v.v... trộn lẫn rồi đồ chín)..."

Nam nhân xoay người rời khỏi, mẹ bảo bối không biết lấy dũng khí từ nơi nào, la to: " Nó làm sao vậy! Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ!"

Nam nhân không quay đầu lại: " Nó vốn là con của tôi, cám ơn chị."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: